Thái tử phi thăng chức ký - Tập 1 - Chương 08 - Phần 01
Chương 8: Hoàng Hậu Thật Sự Có Tin Mừng
Ngày hôm sau, chuyện Hoàng thượng ngủ ở cung của Hoàng hậu đến nửa đêm đã truyền
đi khắp hậu cung, ánh mắt của các phi tần khi đến vấn an tôi cũng thay đổi hẳn.
Tôi rất hiểu.
Cùng là kiếp làm quả phụ sống, cùng chịu cảnh hạn hán như nhau, ít nhiều giữa
chúng tôi cũng có sự đồng cảm. Giờ thì hay rồi, cơn mưa kéo dài đến nửa đêm ở
chỗ tôi, dù chưa đủ để tưới đẫm mặt đất thì cũng đã khiến cho sự cân bằng bị
phá vỡ.
Chà, không bị làm quả phụ thì cũng bị cô lập!
Tôi cân nhắc tìm một cơ hội thích hợp khuyên nhủ Tề Thịnh. Trái tim anh ta hoàn
toàn có thể để ở chỗ Giang thị, nhưng thân thể thì nên rộng rãi ban phát cho
các phi tần trong lục cung
Phản ứng của Lục Ly thì lại rất bình tĩnh. Kể từ sau ngày hôm đó, cô bắt tay
vào chuẩn bị áo quần cho em bé.
Tôi nhìn những bộ quần áo to bằng lòng bàn tay, định giảng cho cô biết quá
trình trứng thụ tinh khó khăn như thế nào. Nhưng nghĩ lại, dù có giải thích thì
cũng chưa chắc Lục Ly đã hiểu nên tôi lại thôi, chỉ nói đơn giản: “Chuyện có
thai không phải cứ muốn là được”.
Lúc đó tôi nói vậy, hoàn toàn không ngờ rằng cái chuyện “không phải cứ muốn là
được” ấy lại lập tức đến với mình.
Tống thái y nhấc tay ra khỏi cổ tay tôi, đứng dậy lùi về sau mấy bước, sau đó
vén vạt áo quỳ xuống nền đá, run rẩy nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương.
Nương nương có tin vui!”.
Tôi ngớ người, hỏi lại Tống thái y: “Ông nói gì?”.
Tống thái y phủ phục trên nền nhà, người hơi run lên, nhắc lại: “Hoàng hậu
nương nương, người có tin vui rồi”.
Trong đầu tôi vẫn thấy rối mù, tôi định hỏi Tống thái y một câu: Này, đứa bé mà
tôi đang mang thai cũng có phải của ông đâu, ông có cần phải run rẩy đến thế
không?
Còn Lục Ly đứng bên thì mừng ra mặt, giọng không giấu được niềm vuiương nương
có thai rồi! A di đà phật! Phật tổ che chở”, rồi chắp hai tay lại, nhìn lên trời
ra sức vái lạy, sau đó nói với tôi: “Nương nương, chúng ta phải nhanh chóng báo
tin vui này lên Hoàng thượng mới được!”.
Lúc đó, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến Lục Ly, chỉ đưa tay ngăn cô lại
rồi hỏi Tống thái y một lần nữa: “Ông không nhầm đấy chứ? Chuyện hằng tháng của
ta từ xưa tới nay vốn không được đều”.
Tống thái y đưa bàn tay run rẩy lên vuốt râu, đáp bằng giọng cũng run rẩy không
kém: “m bác dương biệt, mạch Thốn trầm, mạch Xích phù, mạch đập liên tục, trong
âm có dương, thể hiện sự hòa hợp, là mạch tượng của việc có thai. Chỉ có điều
khí huyết của nương nương hơi kém, lão thần sẽ kê cho nương nương một ít thuốc
an thai để người dùng”.
Tôi hoàn toàn không hiểu gì về cái gọi là mạch tượng của Tống thái y nhưng ý
chính thì vẫn nắm được. Như vậy có nghĩa là tôi có thai thật, chỉ có điều không
được ổn định, phải uống thuốc để giữ thai.
Giữ thai cái con khỉ! Ông đây chưa hề được hưởng một chút phúc lợi nào mà đã có
thai rồi? Mẹ kiếp!
Tôi sầm mặt lại không nói gì.
Tống thái y thận trọng nhìn sắc mặt tôi rồi mượn cớ đi kê đơn, cáo lui.
Lục Ly tiễn ông ra ngoài cửa điện rồi quay trở vào. Sau đó cô sai mấy tiểu cung
nữ đến báo tin cho Tề Thịnh, giục người dìu tôi vào trong điện nghỉ ngơi, rồi s
tôi than ồn, lại ra hiệu cho đám đông lui ra, một mình ở lại chăm sóc tôi.
Còn tôi vẫn đang ngồi ngây ra sau một hồi bị sét đánh, lúc này mới cảm thấy Lục
Ly có điều gì đó không bình thường, bất giác nheo mắt lại nhìn cô.
Nụ cười xán lạn vừa rồi còn rực rỡ trên khuôn mặt Lục Ly đột ngột biến mất, cô
lặng lẽ bước tới trước mặt tôi, quỳ xuống, tay đặt nhẹ lên đầu gối tôi, ngẩng mặt
lên gọi bằng giọng buồn buồn: “Tiểu thư”.
Đã sống cùng với Lục Ly hơn một năm, ít nhiều tôi cũng hiểu được tính nết của
cô. Phần lớn những lần cô gọi tôi như thế đều là lúc tôi bị Tề Thịnh “ghét bỏ”.
Tôi bình thản nhìn Lục Ly, hỏi: “Sao thế?”.
Mắt Lục Ly đỏ hoe, sau một hồi do dự cuối cùng vẫn năn nỉ trước: “Có chuyện
này, nghe xong xin tiểu thư hãy vững vàng. Thân thể là của mình, mong tiểu thư
chớ làm những điều ngốc nghếch!”.
Tôi vừa nghe những lời rào trước đón sau của Lục Ly, trong lòng không khỏi cảm
thấy lo lắng. Chuyện gì? Có đến mức nghiêm trọng như thế không?
Lục Ly hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Tiểu thư chưa có thai đâu. Trương gia
đã mua chuộc Tống thái y đấy
Tôi sững sờ, trong lòng thấy vô cùng sung sướng, bất giác ngồi thẳng dậy, mở to
mắt nhìn Lục Ly.
Lục Ly nghiến răng, nói với giọng giận dữ: “Hai hôm trước điện Ưu Lan lại cho mời
thái y đến, cũng chính là Tống thái y. Mọi người trong nhà cảm thấy có gì đó bất
thường nên đã ngấm ngầm thăm dò Tống thái y, thì ra con tiện nhân Giang thị kia
đã có thai”.
Nghe vậy, tôi thấy niềm vui như được nhân đôi, lập tức đứng bật dậy.
“Tiểu thư…” Lục Ly kêu lên hoảng hốt, vội nhào tới ôm chặt lấy chân tôi, sụt sịt
khóc: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư hãy nhẫn nhịn, dù có bị đánh rơi răng, chảy
máu cũng phải cố nuốt vào trong bụng!”.
Tôi thì lại cảm thấy máu trong người bốc hết lên đầu, cúi xuống nắm lấy bờ vai
của Lục Ly, giọng nói đầy vẻ hồi hộp: “Những điều em nói có thật không? Người
đang mang thai không phải là ta mà là Giang thị?”.
Lục Ly cứ nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi nôn nóng dùng sức lắc người Lục Ly, hỏi: “Nói xem, rốt cuộc là ai có
thai?”.
Lục Ly gạt mạnh những giọt lệ trên mặt, cố kìm cơn nức nở, giận dữ nói: “Là tiện
nhân Giang thị, cũng gần hai đang dưỡng thai. Trong nhà đang tìm mọi cách để
khiến Giang thị phá bỏ cái thai ấy. Mọi người lo rằng, nếu nghiệt chủng đó sinh
ra là con trai, Hoàng thượng vốn đã bị con tiện nhân ấy mê hoặc, đến lúc đó lại
bắt nương nương nhận cái đồ nghiệt chủng ấy làm con thì chẳng phải nó sẽ trở
thành trưởng tử, danh chính ngôn thuận lên ngôi thái tử sao? Vì thế, người
trong nhà mới ép Tống thái y nói nương nương có thai. Làm như vậy, nếu loại bỏ được
cái thai trong bụng của Giang thị, nương nương có sinh được hay không đều không
sao. Nếu lỡ không loại bỏ được thì chúng ta phải nhanh chóng sinh ra long tử
trước ả ta, làm cho Hoàng thượng không tìm được bất cứ cớ nào!”.
Mẹ kiếp, đây không biết có phải là một phiên bản khác của “ly miên hoán chúa”
không?
Tôi nghe xong, thừ người ra một hồi, có chút khó chấp nhận.
Vốn dĩ chuyện Giang thị có thể mang thai là một chuyện rất tuyệt. Hiện tại,
thân phận của Giang thị không có gì danh giá, chỉ cần sinh được hoàng tử thì Tề
Thịnh, vì không muốn để đứa bé phải chịu thiệt thòi, sẽ mang nó về cho tôi, sau
đó ít năm sẽ để cho Giang thị thay tên đổi họ vào trong cung…
Mấy năm ấy cũng chính là khoảng thời gian mà tôi muốn lợi dụng, chỉ cần sắp xếp
cho thấu đáo: Người nhà họ Trương và Nhà xí huynh chung sức làm khó dễ, ép Tề
Thịnh vào chỗ không còn đường chống trả, đến lúc đó chỉ có thể xuống chỗ Diêm
Vương mà cùng Giang thị “một đời một kiếp chỉ có mình nàng”!
Đáng tiếc thay, tất cả những dự định đó đã bị cái tin tôi “có thai” phá hỏng.
Sau khi bị bắt say rượu, tôi lại bị bắt mang thai… Vì sao cái đám người đó
không nói trước với tôi
Có nỗi khổ không thể nói ra, tôi chỉ muốn chửi mắng ai đó một trận cho hả!
Lục Ly thấy tôi mãi vẫn không có phản ứng gì thì rất sợ, cứ ôm lấy chân tôi, vừa
lắc vừa gọi: “Nương nương, nương nương!”.
Lúc đó tôi mới định thần, mắng: “Sao không nói chuyện này sớm hơn?”.
Lục Ly giật mình, ngả người về sau theo phản xạ, sau đó lại chồm tới, khóc lóc
giải thích: “Trong nhà biết tính nương nương, sợ nếu nói ra trước thì nương
nương sẽ làm lộ chuyện, chưa biết chừng không nén được còn tìm tới điện Ưu Lan
làm um lên, đến lúc ấy lại trúng kế của tiện nhân Giang thị, khiến Hoàng thượng
có cớ phế hậu”.
Thấy Lục Ly khóc lóc như mưa, tôi chẳng biết phải nói gì, đành ngồi xuống giường
ủ rũ. Chuyện Hoàng hậu có thai lập tức sẽ được truyền khắp hậu cung, sau đó là
trên dưới triều đình… Vốn là tam giác vàng hoàn hảo, trong chốc lát lại mọc
thêm ra một góc. Dù thế nào, tôi cũng phải nói rõ chuyện này với Nhà xí huynh.
Tôi ngước mắt nhìn Lục Ly, nghĩ xem phải nói thế nào để cô hiểu, tôi mới chính
là chủ nhân đích thực của cô. Có điều thấy cô bé khóc lóc rất tội nghiệp, tôi cũng
không nỡ nói nặng, cuối cùng nghiêm túc nhắc nhở mấy câu: “Lục Ly, sau này làm
việc gì thì cũng phải nói trước với ta. Bây giờ em là thị nữ của Hoàng hậu chứ
không phải là thị nữ của Trương gia, ta mới là người cho em ăn, cho em mặc, sau
này còn phải lo việc gả chồng cho em nữa. Nếu sau này em còn tự tiện làm việc
cho người khác thì đừng trách ta vô tình!”.
Lục Ly sợ ngây người, liên tục chớp chớp đôi mắt hạnh, cũng không biết nghe có
hiểu hay không nữa.
Tôi bất lực, đành xua tay coi như chấm dứt đề tài này, sau đó dặn Lục Ly: “Bây
giờ em hãy nghĩ cách nhắn cho Sở vương, bảo hắn ta nhanh chóng tới chỗ ta!”.
Lục Ly vẫn ngây người ra, sau đó bổ nhào tới, nhỏ giọng van nài: “Nương nương!
Nương nương tuyệt đối đừng làm những chuyện ngốc nghếch! Tống thái y sẽ tìm
cách để nương nương không có kinh nguyệt, còn trong nhà cũng sẽ tìm được hài
nhi thích hợp. Hơn nữa, nếu bây giờ nương nương tìm Sở vương điện hạ giúp đỡ, một
là không tránh khỏi con mắt soi mói của những người trong cung, nếu chẳng may
chuyện lộ ra ngoài thì chỉ có đường chết; hai là hiện tại thân thể nương nương
chưa được bồi bổ tốt, khó mà một lần đã có thai được, cho dù có thai thì thời
gian cũng không hợp!”.
Lúc đầu tôi nghe không hiểu, nhưng sau một hồi ngẫm nghĩ mới hiểu ý tứ của Lục
Ly. Nhìn khuôn mặt khẩn khoản của cô, bàn tay tôi đã giơ lên rồi lại hạ xuống,
bụng nhủ thầm: Ta không đánh đàn bà, ta không đánh đàn bà…
Tôi hít một hơi thật sâu, nói: “Đứng dậy”.
Có lẽ do vẻ mặt của tôi lúc đó rất khó coi nên Lục Ly sợ quá, vội lồm cồm bò dậy,
run rẩy đứng sang một bên.
Tôi nghiêm túc nói với cô: “Thứ nhất, đứa trẻ trong bụng Giang thị phải giữ lại!
Em nhắn tin về nhà, bảo họ không được làm b cứ việc gì! Thứ hai, Tề Thịnh không
phải là tên ngốc, chuyện các người kiếm một đứa trẻ ngoài cung, anh ta nhất định
sẽ biết. Vì thế em bảo người trong nhà từ bỏ ngay ý định đó, đồng thời tìm cách
vứt bỏ cái đồ giả trong bụng ta một cách danh chính ngôn thuận! Thứ ba, nói với
người trong nhà, ta rất nhớ Nhị cô nương, bảo cô ấy vào cung chơi với ta mấy
ngày. Thứ tư, nhanh chóng sắp xếp để ta gặp mặt Sở vương!”.
Lục Ly gật đầu.
Tôi thở phào, nét mặt cũng dịu đi, có điều thấy vẻ mặt của Lục Ly vẫn bàng
hoàng lại mềm lòng, định nói mấy câu an ủi thì nghe thấy tiếng của nội thị:
“Hoàng thượng giá lâm!”.
Tôi vội hạ giọng đe Lục Ly: “Lau hết nước mắt đi, cười lên ngay!”.
Lục Ly vội cúi đầu lau nước mắt, lúc ngẩng lên miệng đã nở nụ cười tươi như
hoa.
Tôi trố mắt. Đúng là đàn bà, thay đổi còn nhanh hơn cả trở bàn tay, không biết
đến lúc nào tôi mới nắm được kỹ năng này đây!
Tề Thịnh đã xuất hiện ở cửa điện, cũng không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt
rất khó hiểu. Kể từ sau đêm Nguyên tiêu ấy, đã hơn một tháng rồi Tề Thịnh không
đến chỗ tôi. Vì lần đó anh ta bỏ đi khi chúng tôi đang ở trên giường nên lần
này gặp lại ở dưới giường, tôi không khỏi cảm thấy có chút mâu thuẫn, trong chốc
lát không biết nên tỏ ra “vui mừng khôn xiết” hay “ấm ức trách hờn”.
Vẫn là Lục Ly phản ứng nhanh lập tức chạy tới đỡ tôi bước ra nghênh đón, cười
nói: “Hoàng thượng đến vừa đúng lúc, Hoàng thượng hãy mau dỗ dành nương nương
đi. Tống thái y bắt mạch, bảo nương nương đã có tin vui, thế là nương nương vừa
khóc vừa cười như trẻ con ấy”.
Tôi suy nghĩ một chút, lập tức chống một tay vào hông.
Cảnh tượng ấy lọt vào mắt của Tề Thịnh, vẻ mặt vốn điềm tĩnh như nước của anh
ta bỗng trở nên sinh động hẳn, ánh mắt cũng chứa đựng nét cười.
Tôi không sao đoán được những suy nghĩ thực sự trong lòng Tề Thịnh, đành dùng bất
biến ứng vạn biến.
Tề Thịnh bước lên mấy bước đón tôi từ tay Lục Ly, một tay nắm cổ tay, một tay đỡ
hông tôi, dìu về phía chiếc giường, bình thản dặn dò: “Mấy tháng này làm gì
cũng phải chú ý giữ gìn, chờ đến khi nào khỏe hẳn hãy nói”.
Trước sự quan tâm bất ngờ này tôi không khỏi giật mình, bất giác ưỡn thẳng lưng
nhưng bụng vẫn cứ phẳng như trước. Ngẫm lại thì nhận ra, diễn bộ dáng mang thai
bây giờ vẫn hơi sớm nên tôi lập tức tránh bàn tay đặt lên hông mình của Tề Thịnh,
cười khan nói: “Cũng chỉ là mang một đứa trẻ thôi mà, cần gì phải như vậy”.
Tề Thịnh im lặng, từ từ thu bàn tay về.
Phía ngoài điện vọng vào tiếng báo tin của các cung nữ: “Hoàng thượng, nương
nương, Trần thục phi, Hoàng hiền phi và Lý chiêu nghi đến chúc mừng nương
nương, đứng chờ ở ngoài cửa điện
Tôi ngây người, đưa mắt lén nhìn Tề Thịnh, thấy anh ta cúi đầu dường như không
có ý định lên tiếng trả lời, đành phải hắng giọng truyền: “Cho bọn họ vào”.
Ngay sau đó đã nghe thấy tiếng ngọc bội va vào nhau xủng xẻng, một đoàn mỹ nhân
với đủ sắc thái yến oanh bước vào trong điện, người nào cũng miệng thì chúc mừng
tôi, mắt lại dính vào người Tề Thịnh.
Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy chua chát, cả một bầy mỹ nhân như hoa thế
này đều chết héo trên cái cây cong queo là Tề Thịnh, không hiểu thiên lý ở đâu?
Nếu đã không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc thì sao không xây tường cung
thấp một chút để các nàng tiện bề trèo ra?
Tề Thịnh tỏ ra phiền chán, chỉ vài câu nói đã xua hết cả một đoàn mỹ nhân ấy ra
về, sau cùng còn dặn nội thị: “Hoàng hậu vừa mới có thai, đừng để bọn họ đến
làm phiền, trước mắt miễn việc vấn an hằng ngày cho bọn họ”.
Tôi ngây người, trong lòng vô cùng tức giận: Mẹ kiếp! Ông đây chỉ còn mỗi một
thú vui nhỏ nhoi ấy mà anh dám cắt mất!
“Khoan đã!”, tôi vội gọi nội thị đó lại, nói với Tề Thịnh bằng vẻ mặt nghiêm
túc: “Hoàng thượng, lễ bất khả phế, nếu thiếp đã là người cai quản lục viện thì
càng phải gương mẫu. Việc vấn an hằng ngày của các phi tần không thể miễn được,
thiếp còn phải dẫn bọn họ tới vấn an Thái hoàng thái hậu và Thái hậu nữa!”.
Tề Thịnh nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi nghĩ, nếu đã mở miệng rồi thì chi bằng cứ nói cho rõ, vì thế liền ra hiệu
cho nội thị lui ra, hít một hơi thật sâu, nói: “Hoàng thượng, thiếp đã từng nói
với Hoàng thượng, thay vì hai người cứ phải đoán mò suy nghĩ của nhau thì chi bằng
cứ nói thẳng ra, sau đó cùng bàn bạc và giải quyết. Hiện tại, thế lực nhà họ
Trương rất lớn, nếu thiếp lại sinh con trai, e rằng thế lực bên đó càng mạnh
hơn. Có thai không phải là mong muốn của thiếp, vì thế đứa con này có cần hay
không, tất cả phụ thuộc vào chàng”.
Vẻ mặt của Tề Thịnh vẫn không thay đổi, sau đó cúi đầu xuống, im phắc như sư nhập
thiền. Còn tôi thì rất sốt ruột, vốn có thể từ đôi mắt của anh ta mà đoán biết
ít nhiều, giờ thì chịu rồi, chỉ còn biết trông chờ vào chính mình mà thôi!
Từng có một cao nhân nói rằng: Khi đấu với người thông minh, biện pháp tốt hơn
cả là nói thẳng, đấu mắt với họ chỉ khiến cho họ coi thường bạn mà thôi. Còn
khi đấu với đầu đất, cách tốt nhất cũng là nói thật, nếu không đối phương sẽ hiểu
nhầm bạn.
Tôi cân nhắc, Tề Thịnh không thể coi là thông minh, nhưng ít nhiều cũng coi là
đầu đất, nói thẳng với anh ta có lẽ không có vấn đề gì.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục: “Nói thật với chàng, thiếp đã biết chuyện
người ở điện Ưu Lan có thai rồi. Chàng cũng biết đấy, thiếp không có ý định
tranh sủng nên không ghen tị gì với Giang thị, ngược lại còn cảm thấy đồng cảm
và thương hại. Chỉ có điều, Triệu vương phi dù xem như đã chết nhưng những người
biết mặt nàng ấy không ít, dù thế nào thì cũng phải đợi mấy năm, đến khi mọi
người gần như quên hết chuyện này rồi mới có thể thay đổi thân phận cho nàng ấy
mà đón vào cung một cách đàng hoàng. Nhưng đứa trẻ thì không đợi được, không thể
để nó lớn lên trong cung mà không có danh phận gì. Vì vậy… nếu chàng tin thiếp,
hãy để nó mang tên của thiếp, ó sẽ trở thành trưởng tử. Như thế, sau này nếu
chàng muốn truyền ngôi cho nó cũng sẽ dễ dàng hơn”.
Tôi nói một hơi khô cả miệng, thuận tay cầm lấy cốc trà trên bàn, còn chưa kịp
uống thì đã bị Tề Thịnh cướp mất, lạnh lùng nói: “Bảo bọn họ đổi trà nóng vào
đây”.
Tôi vẫn chưa nói xong nên không có ý định gọi người vào, đành phải đặt chén trà
xuống, đưa lưỡi liếm đôi môi khô nẻ, tiếp tục khuyên nhủ Tề Thịnh: “Chàng đừng
trách thiếp nói nhiều, nhưng chuyện chàng cứ giữ lấy Giang thị như vậy cũng
không phải cách hay. Giang thị đáng thương, nhưng những người khác trong hậu
cung không lẽ không đáng thương sao? Vừa rồi chàng cũng nhìn thấy ánh mắt bọn họ
nhìn chàng như thế nào rồi đấy. Đối với đàn bà, điều đáng sợ nhất chính là
không công bằng, mùng Một chàng ngủ ở chỗ Giang thị thì ngày rằm cũng nên đổi đến
một nơi khác, Trần thục phi, Hoàng hiền phi, hay Lý chiêu nghi đều được. Chàng
là Hoàng thượng, lẽ dĩ nhiên là có tam cung lục viện, Giang thị phải hiểu điều
đó mới đúng, đâu có chuyện đòi hỏi phải “một đời một kiếp chỉ có mình nàng” được?
Trái tim chàng dành cho nàng ta như thế cũng đủ lắm rồi, ít nhiều cũng cần phải
chăm sóc đến các phi tần khác trong cung…”.
Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, thì nghe đánh “rốp”, Tề Thịnh đã bóp vỡ chén trà
trong tay.
Ái chà, đúng là lôi thôi dài dòng quá rồi!
Tôi vội vàng nói: “Coi như thiếp chưa nói gì, chưa nói gì. Chàng cứ việc cùng
Giang thị ‘một đời một kiếp’ đi, để chuyện trong cung cho thiếp lo, thiếp lo!”.
Tề Thịnh không nói gì, đứng dậy nhìn tôi bằng vẻ mặt hằm hằm, sau đó quay người
bỏ đi.
Tôi ngồi ngây ra một hồi lâu, trong lòng bực bội với tính cách không nói câu
nào đã đùng đùng tức giận bỏ đi của Tề Thịnh.
Lục Ly chạy từ ngoài vào, nhìn thấy những mảnh sứ vỡ trên sàn vội kêu to một tiếng,
nhào tới cầm hai tay tôi lên nhìn kỹ, cuống quýt hỏi: “Nương nương, bị thương ở
đâu? Sao chảy nhiều máu thế này?”.
Tôi giật mình, nhìn kỹ những mảnh sứ vỡ, lúc đó mới phát hiện ra máu dính trên
đó và cả dưới sàn nhà.
Lúc đó tôi hối hận tới mức chỉ muốn đập đầu vào tường. Ôi trời, thế là hỏng hết
rồi, tôi đã đắc tội với Tề Thịnh rồi!
Lục Ly vẫn cứ lật đi lật lại bàn tay tôi như muốn tìm ra chỗ bị thương.
Tôi rụt tay về, sai Lục Ly: “Mau lên, mau làm những việc ta vừa bảo đi”.
Phải nói là, tuy suy nghĩ của Lục Ly có phần luẩn quẩn nhưng khả năng làm việc
thì rất tốt, ngay hôm sau Trương nhị cô nương đã lập tức vào cung với danh
nghĩa thăm chị.
Ông nội của Trương thị là người què chân nhưng rất đẹp trai, còn Trương lão
thái thái hồi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, vì thế hai chị em nhà họ Trương đều
xinh đẹp. Nếu nói Trương thị là một đóa mẫu đơn rực rỡ, thì Trương nhị cô nương
sẽ là một đóa sen trắng thanh khiết, tao nhã.
Nhìn Trương nhị cô nương e thẹn cúi đầu, tôi cảm thấy vô cùng cảm động. Một mỹ
nhân như vậy mà phải đẩy vào lòng người khác. Ôi cha, thế này có khác gì đâm
dao vào da thịt tôi!
Sau khi ra lệnh cho tất cả cung nữ trong điện lui ra, lại sai Lục Ly đứng hầu
ngoài điện, tôi đưa tay vẫy Trương nhị cô nương: “Đến ngồi cạnh ta”.