Thái tử phi thăng chức ký - Tập 1 - Chương 09 - Phần 01
Chương 9: Lời Thề Của Tề Thịnh
Tề Thịnh dường như kiên quyết buộc tôi phải sinh đứa bé ấy nên ngày nào cũng
sai Tống thái y đến bắt mạch, còn sai hai ma ma đến để chăm lo việc ăn uống cho
tôi nữa.
Tôi vô cùng căm ghét những phụ nữ trung niên đang ở độ tuổi tiền mãn kinh có
khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm nghị ấy, càng không cần nói đến chuyện lần nhìn
thấy họ tôi lại nghĩ tới cảnh không lâu sau tôi sẽ phải sinh con. Tôi trực tiếp
sai Lục Ly trả những người đó lại, không ngờ, Lục Ly và Tả Ý mỗi người ôm một
bên chân tôi, khóc lóc: “Nương nương, hãy coi như nương nương xót thương bọn nô
tì, nương nương đừng như thế. Người Hoàng thượng sai đến, sao nói trả về là trả
về được!”.
Bị hai người đó giữ chặt lấy, tôi không sao cử động được, vì thế lại càng thấy
bực dọc. Đẻ con chứ có phải là táo bón, cố gắng chịu một chút rồi qua đâu, phải
cần đến lực hấp dẫn mạnh đến cỡ nào thì mới sinh ra được một đứa trẻ lớn như vậy!
Càng nghĩ tôi lại càng thấy sợ.
Tôi cứ ở trong tâm trạng ấy cho đến Tết Đoan ngọ, khi cái bụng của tôi đã nổi
rõ thì việc canh chừng của Tề Thịnh với tôi mới lơi lỏng đi một chút. Và thế là
tôi lại gặp Nhà xí huynh trong trận bóng mỗi năm một lần. Chỉ có điều hai người
chỉ có thể nhìn nhau từ phía xa, hơn nữa lại trước đám đông nên chẳng thể nào
mà liếc mắt đưa “tình” cho nhau được.
Năm nay Tề Thịnh ngồi trên cao chủ trì cuộc thi đấu, vì không có sự tham gia của
anh ta nên bộ áo xanh của Triệu vương đổi thành màu vàng rực.
Năm nay, Giang thị ở trong điện Ưu Lan tự mình thương thân trách phận. Không có
sự tham gia của cô ta, cuộc thi đấu diễn ra rất thuận lợi, chẳng có ai bị ngã
ngựa hay bị thương.
Năm nay tôi cũng không cần phải đau đầu che giấu kỹ thuật cưỡi ngựa kém cỏi của
mình nữa, yên tâm ngồi trên lầu Bảo Tân ngắm mỹ nhân. Chỉ có điều, lầu Bảo Tân
năm nay không nhộn nhịp bằng năm ngoái.
Những mỹ nhân trên lầu Bảo Tân cũng đã thay đổi, những hoa lá xưa kia của đế chỉ
còn lại vài cọng đã ra hoa kết trái, số còn lại không biết đã đi về đâu. Còn
hoa lá của Tề Thịnh chưa nhiều, vì thế mà lầu Bảo Tân trống trải hơn hẳn.
Thái hậu hình như cũng chú ý tới điều nay nên khuyên bảo tôi với ý tứ sâu xa:
“Hoàng hậu này, ta biết hiện giờ con đang có thai, sức khỏe không được tốt,
nhưng con vẫn phải để ý chăm sóc đến Hoàng thượng. Hoàng thượng chuyên tâm lo
việc triều đình xã tắc, đó là tổ tông phù hộ, là phúc đức của Nam Hạ, nhưng hậu
cung cũng phải con cháu đầy đàn mới tốt!”.
Tôi cảm thấy câu nói ấy của Thái hậu vừa vặn phù hợp với suy nghĩ trong lòng,
vì thế vội gật đầu, đáp: “Mẫu hậu dạy rất phải, con cũng luôn có ý định chọn
giúp Hoàng thượng những cô gái hiền lành để bổ sung hậu cung, nhưng lại sợ
Hoàng thượng không đồng ý nên con định tới xin ý chỉ của mẫu hậu”.
Thái hậu nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng.
Không ngờ, trên thái hậu còn có thái hoàng thái hậu. Thái hậu còn chưa kịp nói
gì thì Thái hoàng thái hậu đã chậm rãi cất tiếng: “Hoàng thượng vừa mới lên
ngôi, tuổi còn trẻ, hoàng hậu lại đang có thai, chuyện tuyển tú nữ chưa cần vội,
cứ để hai năm nữa hãy hay”.
Nghe vậy, sắc mặt của Thái hậu tối sầm xuống.
Tôi cân nhắc rồi cười, nói với Thái hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu nói cũng phải!”.
Thái hậu không nén được, nghiến răng ken ké
Tôi lại nói tiếp: “Có điều, hiện bên cạnh Hoàng thượng chỉ có mấy người theo về
từ Đông Cung, đúng là hơi ít. Con nghĩ, việc tuyển tú nữ để sau, trước tiên cứ
chọn mấy người mặt mũi dễ coi, tính tình hiền hậu trong cung đến bên Hoàng thượng
là được”.
Lúc này thì Thái hậu đã hiểu ra, không chờ mẹ chồng lên tiếng, bà lập tức nói:
“Được! Ý này của Hoàng hậu hay đấy! Ta thấy cứ làm như thế đi!”.
Tôi cũng không cho Thái hoàng thái hậu cơ hội từ chối, vội lớn tiếng sai Lục
Ly: “Lập tức truyền cho hậu cung, báo tên tất cả những người đẹp, tính nết hiền
thục lên cung Hưng Thánh. Ta muốn chọn kỹ từng người một, nhất định phải chọn
ra mấy người mà Hoàng thượng vừa lòng!”.
Nói rồi quay sang cười với Thái hậu và Thái hoàng thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, mẫu
hậu, xin hai người đừng trách tay Bồng Bồng vươn dài, nếu trong cung của Mẫu hậu
và Hoàng tổ mẫu mà có người đáp ứng đủ điều kiện thì con cũng xin được thay
Hoàng thượng xin hai người!”.
Thái hậu cười rất vui, đáp: “Hoàng hậu đúng là con người hiền lương”.
Thái hoàng thái hậu chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì.
Lúc này trận đấu trên sân đã kết thúc. Tề Thịnh cưỡi con ngựa to lớn diễu một
vòng trên sân bóng, sau đó cho ngựa chạy thẳng tới trước lầu Bảo Tân, nhảy từ
trên mình ngựa xuống, oai phong bước lên lầu, đầu tiên thỉnh an Thái hoàng thái
hậu v rồi mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi mỉm cười với anh ta nhưng mắt lại lén nhìn Nhà xí huynh đang đi về phía
chúng tôi, bụng thầm nghĩ: Lúc này nếu tôi đi xuống thì biết đâu có thể nói được
với anh ta vài câu.
Nghĩ vậy, tôi bèn đứng dậy, Tề Thịnh không biết tôi định làm gì nên đưa tay đỡ
tôi, khẽ hỏi: “Sao vậy?”.
Tôi cười xấu hổ, thì thầm: “Một trong ba việc khẩn”.
Tề Thịnh hơi ngây ra, trong mắt anh lên nét cười.
Tôi hơi gật đầu, mang theo Lục Ly nhẹ nhàng rời khỏi chỗ. Quả nhiên, ở góc ngoặt
cầu thang, tôi đã chạm trán Nhà xí huynh.
Nhà xí huynh ngước nhìn tôi, ánh mắt để lộ nụ cười dịu dàng, né người tránh
sang một bên, chào: “Hoàng tẩu”.
Tôi nhìn anh ta, bỗng nhiên thấy không biết phải nói gì. Chuyện này đúng là chẳng
thể nào giải thích được. Không hiểu sao tôi thấy chột dạ, khi đi ngang qua người
Nhà xí huynh, tôi chỉ khẽ nói: “Chuyện này không tính trước được. Hoàn toàn
không phải là ý của ta”.
Nhà xí huynh hơi ngây người ra, sau đó khẽ đáp lại: “Ta tin
Bước chân của tôi bỗng hơi khựng lại, cảm giác khâm phục đối với Nhà xí huynh
chợt xuất hiện trong lòng.
Thì ra, người anh em này mới là ông hoàng thực lực của thế giới điện ảnh! Không
cần nói tới những điều khác, chỉ riêng ba từ “ta tin nàng” cũng đã đủ cướp đi
trái tim của không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Khi chúng tôi xuống mấy bậc nữa thì có người chạy huỳnh huỵch từ dưới lên, mãi
tới lúc đến trước mặt tôi mới dừng lại, ngẩng lên nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sợ hãi
sau đó quay ngoắt người chạy xuống trở lại.
Tôi khẽ gọi: “Dương Nghiêm, đứng lại!”.
Dương Nghiêm đã chạy được mấy bước, nghe vậy dù không muốn cũng phải đứng lại,
ngước mặt lên nhìn tôi, làm ra vẻ bất ngờ trông thấy, kêu lên vui mừng: “Hoàng
hậu nương nương, đã lâu lắm rồi không gặp. Nương nương có khỏe không?”.
Kể từ hôm đẩy Dương Nghiêm xuống Uyển Giang đến nay tôi vẫn chưa gặp lại anh
ta, đúng là lâu ngày không gặp thật! Tôi chậm rãi gật đầu, dựa vào tay Lục Ly
đi xuống bậc thang cuối cùng, rồi đi vòng quanh Dương Nghiêm hai vòng, cười hỏi
anh ta: “Quả là đã lâu không gặp rồi. Ngươi vẫn ở lại Thái Hưng à?”.
Trán Dương Nghiêm toát mồ hôi, anh ta vội gật đầu: “Đúng thế
Tôi vươn người tiến lại sát bên anh ta, khẽ hỏi: “Vẫn học bơi ở Uyển Giang đấy
chứ? Liệu có chút tiến bộ nào chưa?”.
Dương Nghiêm dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, đáp: “Có tiến bộ, có tiến bộ”.
Chuyện trả thù càng kéo dài lại càng khiến người ta mất ăn mất ngủ. Tôi mỉm cười,
không thèm để ý đến Dương Nghiêm nữa, quay người bỏ đi. Quả nhiên, tôi mới đi
được mấy bước thì đã nghe tiếng Dương Nghiêm đuổi theo, hỏi tôi với vẻ rất ngạc
nhiên: “Thế là đã kết thúc rồi sao?”.
Tôi mỉm cười, đáp: “Chưa kết thúc đâu”.
Dương Nghiêm nhướng mày ngạc nhiên, nhìn tôi vẻ không hiểu, chờ tôi nói tiếp.
Tôi chỉ nhếch môi, bám vào tay Lục Ly đi về phía nhà vệ sinh ở phía sau lầu Bảo
Tân. Có điều chẳng có nhu cầu giải quyết vấn đề nào nên tôi chỉ loanh quanh một
chút rồi đi ra. Cũng không muốn quay trở lại lầu Bảo Tân tiếp tục diễn kịch với
Tề Thịnh và những người ở đó, tôi bèn sai người báo tin rồi cùng Lục Ly trở về
cung.
Đến tối, sau một thời gian không tới cung Hưng Thánh, Tề Thịnh đột ngột xuất hiện,
dáng đi hơi loạng choạng, rõ ràng đã uống không ít rượu.
Tô thấy hơi ngạc nhiên, còn Lục Ly thì rất vui, vội mừng rỡ đi rót trà dâng lên
Tề Thịnh.
Tề Thịnh khoát tay ra hiệu cho bọn Lục Ly lui ra. Câu đầu tiên mà anh ta nói với
tôi là: “Hạ Binh Tắc xin ta ban chiếu tứ hôn”.
Tôi sững sờ, hỏi: “Với Trương nhị cô nương?”.
Sắc mặt của Tề Thịnh rõ ràng có hơi men, đôi mắt lại thanh tĩnh như nước, môi
khẽ nhếch lên, mỉm cười đáp: “Đúng thế, Hạ Binh Tắc nói không thể để cho Trương
nhị cô nương phải chịu điều tiếng, muốn danh chính ngôn thuận cưới Trương nhị
cô nương về làm vợ”.
Tôi ngẩn người. Tôi chỉ khích lệ Trương nhị cô nương tìm cách lôi kéo tình cảm của
Hạ Binh Tắc, muốn Hạ gia có quan hệ với Trương gia, không ngờ thằng nhãi Hạ
Binh tắc lại dám tới cầu xin Tề Thịnh tứ hôn.
Không thể ngờ được, thực sự là không thể ngờ được.
Tề Thịnh liếc xéo sang tôi, hỏi: “Thế nào? Nàng nghĩ sao về chuyện này?”.
Tôi gật đầu vẻ khâm phục, đáp: “Khâm phục thật đấy, thiếp không ngờ Hạ tướng
quân lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy!”.
Tề Thịnh nhếch môi vẻ coi thường, hỏi tiếp: “Còn có gì khác nữa không?”.
Tôi suy nghĩ một lát rồi đáp rất nghiêm chỉnh: “Thủ đoạn của Trương nhị cô
nương quả là rất cao siêu!”.
Tề Thịnh cười lạnh lùng, vươn người qua chiếc bàn, nhìn chằm chằm vào tôi, nói:
“Nàng còn giả vờ được sao? Đây chẳng phải là điều nàng mong muốn còn gì?”.
Tôi cân nhắc, anh chàng này có lẽ đã bị Hạ Binh Tắc kích động, từ xấu hổ trở
thành giận dữ. Lựa chọn nguyên tắc “im lặng là vàng”, tôi ngoan ngoãn ngậm miệng
lại.
Ai ngờ Tề Thịnh vẫn không chịu thôi, đưa tay vuốt lên khuôn mặt tôi, nói gần
như thì thầm: “Những người đàn bà nhà họ Trương đều là những người thủ đoạn như
vậy có phải không?”.
Tôi cảm thấy nổi gai ốc toàn thân, rất khó chịu, cố nén nhưng không được nên vừa
gỡ tay Tề Thịnh xuống, vừa hỏi: “Chàng khen thiếp hay là khen Trương Bồng Bồng?
Thiếp cảm thấy vấn đề này cần phân biệt cho thật rạch ròi. Trước hết, thiếp
không phải là đàn bà nhà họ Trương, Giang thị cũng vậy; thứ nữa, Trương Bồng Bồng
trước đây cũng không thể coi là người có thủ đoạn, vì nếu cô ta mà có được một
nửa bản lĩnh như của Ánh Nguyệt thì đã chẳng có kết cục như vậy”.
Thân hình Tề Thịnh cứng đờ, từ từ thu tay về.
Tôi thấy trong lòng sửng sốt, nghi ngờ liệu có phải vì mang thai mà nội tiết có
vấn đề hay không, nếu không thì sao lại so đo như đàn bà vậy? Lại còn nói ra
toàn những lời đánh thẳng vào điểm y của người khác thế, có khác gì trực tiếp vả
vào mặt Tề Thịnh đâu!
Nghĩ vậy, tôi thận trọng đưa mắt nhìn Tề Thịnh, thấy anh ta vẫn cụp mắt xuống
im lặng, chợt nghĩ có khi vẫn còn cơ hội vớt vát nên vội vàng bổ sung: “Nhưng
Hoàng thượng nói cũng rất phải. Đàn bà nhà họ Trường từ trẻ đến già đều là những
người thủ đoạn”.
Tề Thịnh vẫn im lặng không nói gì.
Tôi chép miệng, quyết định tốt nhất là cứ nói theo lập trường của Tề Thịnh, nên
tiếp tục tỏ vẻ phẫn nộ: “Mà đâu chỉ có thủ đoạn, là xảo quyệt ghê gớm ấy chứ!”.
Tề Thịnh vẫn không có phản ứng gì, một lát sau thì đứng dậy.
Tôi vội vàng đứng lên theo, miệng hỏi: “Chàng định về rồi sao? Không ở thêm nữa
à?”, rồi không chờ Tề Thịnh trả lời, cười với vẻ cực kỳ nhiệt tình: “Để thiếp
tiễn chàng!”.
Tề Thịnh mở miệng ra định nói gì nhưng lại thôi, sau đó quay người đi thẳng ra
bên ngoài, đến cửa điện bỗng dừng lại, nói với tôi: “Nàng đi theo ta”.
Tôi lập tức muốn tự vả vào mặt mình, tự nhiên cười tươi như thế làm khỉ gì, lại
còn xun xoe nịnh nọt muốn tiễn cái khỉ gì! Dù vậy tôi vẫn cố nặn ra một nụ cười,
khéo léo từ chối: “Trời tối rồi, bên ngoài lạnh, có chuyện gì ngày mai Hoàng
thượng hãy nói
Tề Thịnh nhìn tôi chăm chăm rồi sai Lục Ly vẫn đứng chầu bên cửa: “Mang áo
choàng cho Hoàng hậu”.
Lục Ly đáp với vẻ vô cùng sung sướng, quay vào trong điện, loáng một cái đã
mang một tấm áo choàng thêu chim phượng bằng chỉ màu có đường viền lóng lánh,
nhưng không đưa cho tôi mà lại đưa cho Tề Thịnh.
Không cần nghĩ tôi cũng hiểu được ý của Lục Ly, dù vậy vẫn lườm cô một cái rõ sắc.
Nụ cười trên mặt Lục Ly lại càng rạng rỡ hơn, cô thu tay về đứng sang một bên.
Tề Thịnh choàng áo lên người tôi, thắt dây lại, tiếp đó kéo tay tôi, nói bằng
giọng bình thản: “Đi thôi”.
Nói xong Tề Thịnh kéo tôi đi ra ngoài, tôi cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng,
cùng anh ta đi hết hành lang, vòng quanh đường mòn, qua cầu, trèo lên giả sơn,
cuối cùng tới đình hóng gió ở nơi cao nhất trên núi Linh Long cạnh hồ Thái Dịch.
Từ đây nhìn có thể thấy được quang cảnh của nửa thành Thịnh Đô.
Tề Thịnh im lặng nhìn những ánh đèn nhấp nháy trong thành rồi quay sang hỏi
tôi: “Thấy thế nào?”.
Tôi kéo áo choàng, trấn tĩnh đáp: “Gió hơi to”.
Tề Thịnh mượn ánh trăng nhìn vào đôi mắt tôi, khóe môi khẽ, sau đó quay đầu đi,
đột nhiên hỏi: “Nàng tên gì?”.
Tôi suy nghĩ một lát, đáp: “Cứ gọi là Trương Bồng Bồng đi”.
Sự việc đã đến nước này, ngoài lấy cái tên đó ra tôi chẳng còn sự lựa chọn nào
khác.
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi của Tề Thịnh hơi đờ ra nhưng vẫn không quay lại
nhìn tôi. Im lặng một lát Tề Thịnh mới nói: “Được, thế thì ta sẽ gọi nàng là Bồng
Bồng, nàng có biết nguồn gốc của cái tên này không?”.
Tôi giật nảy mình, bất giác hỏi: “Không lẽ chuyện này chàng cũng biết?”.
Tề Thịnh không để ý đến lời khen của tôi, chỉ mỉm cười, khẽ đáp: “Ngã hành kỳ
dã, bồng bồng kỳ mạch”.
Tôi trầm mặc, lặng lẽ nhìn ánh đèn của những căn nhà phía xa.
Tề Thịnh quay lại, hỏi tôi: “Vì sao nàng không hỏi xem tại sao lại lấy hai câu
đó?”.
Tôi cũng nhìn Tề Thịnh, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói một cách nghiêm túc: “Thiếp
có thể hỏi một câu khác trước
Tề Thịnh nghe tôi nói vậy có vẻ rất ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Nàng hỏi
đi”.
“Chàng nói cho thiếp biết ý nghĩa của hai câu đó trước đi!”.
Tề Thịnh ngây người, mở to mắt nhìn tôi, một hồi lâu sau thì bật cười lớn khiến
cho tiểu thái giám và thị vệ đứng hầu ở phía xa đều kiễng chân lên nhìn về phía
chúng tôi.
Tôi thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, nhìn anh ta bằng con mắt lạnh lùng. Loại người
hơi một tí là ném sách vứt vở này thật vô cùng đáng ghét, anh có biết nói những
lời tử tế không?