Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 09 + 10

Chương 9

Một ngày, ta thuê xe ngựa ra khỏi thành, đưa cho phu xe năm lượng bạc, bảo hắn chỉ cần để ý đánh xe không cho phép hắn nhiều chuyện. Phu xe mừng rỡ cúi đầu khom lưng liên tục cảm ơn.

Ta không còn lựa chọn nào khác mới phải ngồi xe ngựa, cố nén cảm giác sóng biển cuồn cuộn trong dạ dày. Mất đi thị giác, khứu giác thính giác càng ngày càng nhạy bén, chóp mũi ngửi thấy được mùi hương cỏ, xem ra đã đến rừng.

Đột nhiên cảm thấy hơi thở của phu xe trở nên dồn dập, như lâm phải đại địch. Cho nên ta nhẹ giọng hỏi: “Phu xe?”.

“Cô nương… Khu rừng này thường xuyên có đạo tặc lui tới… Ta, ta sợ…”.

“Không sao, bọn chúng muốn tiền, cho bọn chúng là được, ngươi chỉ cần đánh xe thật tốt”.

Phu xe vâng một tiếng. Nhưng trong lòng ta vẫn dao động bất an, dường như linh cảm có chuyện gì không hay sẽ phát sinh. Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?! Ta cau chặt hai hàng lông mày, đột nhiên trước xe có tiếng vó ngựa truyền đến, binh khí cùng bàn đạp trên thân ngựa đụng nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm.

Đúng rồi! Ta không hề nói cho phu xe là ta muốn đi đâu, là hắn trực tiếp dẫn ta tới khu rừng này!

“Lão Lục, nếu phát tín hiệu màu đỏ, nhất định là đầu dê béo nha”.

Lão Lục, cũng chính là phu xe, phát ra tiếng cười dâm tiện, “Lão Đại, cô nương này mặc dù bộ dạng cũng không ra gì, nhưng mà vải vóc đồ đạc trên người tuyệt đối là…”.

Nổi giận! [@sieunhanu.wordpress.com]rth846st

Cướp bóc còn chưa tính, lại còn là những kẻ bẩn thỉu a, lão nương đây ngay cả có tiền cũng không cho ngươi!

“Tiểu cô nương, cũng nghe thấy rồi phải không, mau ra đây!”.

Ta xé rèm xe ngựa xuống, cảm giác ló đầu ra ngoài xe ấm áp sáng rỡ, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu đỏ cam. Có gió khẽ phất qua trán, tràn ngập một mùi vị nhàn nhạt.

Ta cười cười, tiến lên ôm quyền, “Tại hạ Tiểu Kỷ, xin hỏi đại danh các vị anh hùng?”.

Tên trùm thổ phỉ đột nhiên sửng sốt, “Ngươi ôm quyền với cây đại thụ làm cái gì? Ta ở phía sau ngươi mà…”.

Ngại quá. Ta hắng giọng ho hai tiếng, “Cái này…”.

“Tiểu cô nương không cần nhiều lời, có bao nhiêu tiền thì ngoan ngoãn lấy ra đi, nếu như gia[1] cao hứng, có thể dẫn nàng về làm phu nhân thứ chín, hưởng vinh hoa phú quý…”.

Lạnh quá đi, người này cũng đã có bà vợ, nói đùa gì vậy chứ.

“Xin lỗi, Tiểu Kỷ không có hứng thú với vị trí nhị nãi thứ chín của ngài…”.

“Nhị nãi? Ngươi nói ngươi làm bà nội ta?! Tiểu nương tử còn dám mắng chửi người, các huynh đệ lên đi…”.

Thế giới này có đủ loại nguyên nhân dẫn đến một kết quả không thể cứu vãn, trong đó có một nguyên nhân là do ngôn ngữ nhập nhằng dẫn đến không tránh khỏi giết chóc.[2]

Nếu ta chết như vậy, nhất định sẽ làm rất nhiều người thất vọng. Cho nên, ta tuyệt đối không thể chết được.

“Chờ một chút đã!”. [@sieunhanu.wordpress.com]erg5er4g

Tất cả bọn cướp dừng lại, ta đầy vẻ thần bí từ trong áo móc ra túi giải dược Diệt Hồn, vẻ mặt bí hiểm, “Các ngươi có biết cái này là cái gì không? Các ngươi có biết đôi mắt của ta tại sao mù không?”.

Trong lúc này không người nào trả lời được, chắc là bọn họ lắc đầu, cho nên ta tiếp tục thừa nước đục thả câu, “Bởi vì ta thấy được thiên cơ!”.

Thời đại này không người nào là không mê tín, ta nhất định phải câu dẫn khẩu vị của bọn hắn.

Rốt cuộc có người hỏi: “Thiên cơ gì?”.

“Đó chính là…”, ta rung đùi đắc ý nói: “Làm sao có thể thăng tiên, trường sinh bất lão!”.

Bọn cướp ồ lên. Tên trùm thổ phỉ không tin tới ba phần, nói: “Ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả?”.

“Tại sao ta đem theo một khoản tiền lớn như vậy? Đó cũng là nhờ bán tiên dược này nên mới có tiền nha… Nhưng số tiền kia so với túi tiên dược này của ta thì căn bản chỉ là một giọt nước so với biển cả, nếu không ta làm sao tùy tiện để cho ngươi cướp?”.

Trùm thổ phỉ đã tin được bảy phần, “Vậy, thuốc tốt như vậy, sao ngươi không ăn đi?!”.

“Ta dĩ nhiên đã ăn! Đã thành tiên, nếu không một tiểu cô nương như ta sao có thể không sợ thổ phỉ các ngươi nhiều người như vậy?!”.

Trùm thổ phỉ đã tin mười phần mười, kêu lên: “Ném cái túi tới đây!”.

Ta ném cái túi tới, chỉ nghe thấy một trận tranh giành, tiếng nuốt ừng ực của bọn cướp vang lên.

Tên trùm thổ phỉ hỏi: “Bảo bối này tên gọi là gì?”.

Ta bịa chuyện: “Duyên Canh Đan!”. [@sieunhanu.wordpress.com]erg684er

Tên trùm thổ phỉ vui thích nói: ” Duyên Canh Đan, kéo dài tuổi thọ… Ta thật sự cảm thấy như muốn bay lên… Quả nhiên là thần dược…”.

Ta chạy sang một bên quay đầu lại quát: “Một lát nữa sẽ có thể bay!”.

(Mọi người còn nhớ “công dụng” của giải dược lần trước chị ấy nếm bừa ko a xD~~)

Phía sau nói cái gì nữa ta căn bản nghe không rõ. Ta hoảng hốt chạy bừa, không biết là chạy về phía ngoài rừng hay là chạy sâu vào trong rừng, mắt mù căn bản không cách nào chạy, không cẩn thận sẽ đụng phải cây…

Đi không biết hết bao lâu, rốt cuộc cảm thấy mình đã an toàn. Lúc này mới phát giác sắc trời đã tối, gió lạnh gầm thét, tựa như dã thú lại tựa như yêu ma quỷ quái, ta vừa lạnh vừa đói, thoát khỏi bọn cướp, nhưng dường như lại rơi vào một nguy hiểm lớn hơn nữa.

Trong bụng lo lắng, ta vuốt cành cây khô, chỉ cảm thấy mình đi vòng quanh một chỗ. Đột nhiên tay phải chạm phải một thứ gì đó trơn trượt mềm mại, hình như còn có thể ngọ nguậy.

Toàn thân tóc gáy đều dựng đứng lên: Là sâu róm!

Ta ôm hai vai, đột nhiên cảm thấy vô cùng đáng thương và tuyệt vọng, dựa vào gốc cây khô ngồi xổm xuống oa oa khóc lên.

Có lẽ sẽ trở về không được. Ta phải chết ở chỗ này.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài dằng dặc.

“Gặp phải bọn cướp cô còn có thể mở miệng bịa chuyện… Sao một con sâu róm nho nhỏ lại có thể khiến cô khóc lóc như vậy?”.

Ta lập tức ngây người, trong lòng từ từ dấy lên một ngọn lửa sáng ngời.

Là Dạ Kiếm Ly. [@sieunhanu.wordpress.com]84ega4r8e

Mùi vị dễ ngửi phất đến mặt, ta cười tà tà. Ngay từ lúc bước ra khỏi xe ngựa ta đã cảm giác được hơi thở của hắn, nếu không đâu có dám hào phóng liều mạng với bọn đạo tặc như vậy a.

Dạ Kiếm Ly dường như thấy được ta cười gian, cả kinh nói: “Cô… Cô quả thật làm sét đánh mà không có mưa…”.

“Không như thế làm sao có thể ép huynh bước ra…”, ta đứng lên, mò mẫm hướng về phía hắn nói chuyện.

“Sư phụ ta còn không thể phát hiện ra ta, cô thật sự không biết võ công, làm sao phát hiện được ta?”.

“Không có ánh mắt phải dựa vào lỗ mũi…”, ta mò tới quần áo của hắn, ngay sau đó nắm lấy thật chặt.

“Cô là chó sao…”, Dạ Kiếm Ly bật cười, “Tiểu Kỷ, cô đến tột cùng là người phương nào?”.

“Người phương nào huynh không cần hỏi nhiều”, ta cố gắng mỉm cười với hắn, “Ta muốn tìm thần y Trường Sinh tới chữa trị đôi mắt của ta, huynh có thể mang ta đi tìm được không?”.

“Ta còn có chuyện phải làm, vì sao phải lãng phí thời gian trên người cô?”, giọng nói đạm mạc đến mức tựa như vẳng lại từ trong giấc mộng.

“Chúng ta sớm đã biết đối phương không phải là người bình thường, đều là tự diễn kịch ở trước mặt đối phương, như thế còn gì mà không hợp tác? Sau khi chuyện thành công ta sẽ thỏa mãn huynh ba nguyện vọng, bất luận cái gì huynh nói ra ta đều làm được, huynh trước hết khoan nói gì”. Ta cảm giác được vẻ mặt khinh thường của Dạ Kiếm Ly, nói nhỏ: “Ta cam đoan với huynh, ta tuyệt đối có năng lực như thế”.

Hắn không trả lời. [@sieunhanu.wordpress.com]are4g6a1d

Ta căng thẳng đến mức không dám hít thở, ngón tay nắm chặt y phục của hắn khẽ phát run. Nếu như hắn không đồng ý… Nếu như hắn ném ta lại trong này mảnh rừng hắc ám này…

“Kỷ Triển Nhan”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên mở miệng: “Cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng của ta, cảm thấy ta là hạng người gì?”.

Người cô đơn.

Ta suýt chút nữa bật thốt lên, sau đó suy nghĩ lại một chút, đây là đang muốn ta khen hắn ư, hình như là không phải, aiz, tâm tư mỹ nam thật khó đoán a.

“Huynh…”.

Đầu óc của ta tạm thời bị ngắt mạch, đây là cái loại câu hỏi quái quỷ gì thế, trả lời sai có phải sẽ bị bỏ lại ở nơi này hay không? Ta cố gắng suy nghĩ, chân mày cũng sắp quấn lại chung một chỗ.

Dạ Kiếm Ly thấy buồn cười, “Thôi thôi, ta tùy tiện hỏi thôi, cô đây là cái vẻ mặt gì thế…”.

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không biết trừng có đúng hướng hay không.

“Nguyện vọng cũng không có gì…”, hắn nói nhỏ: “Ta chỉ là muốn nhìn xem, Kỷ cô nương đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh, dám nói ra một câu như vậy, ta nói ra cô liền làm được sao? … Hừ hừ!”.

Mới vừa rồi nói ra đúng là có chút khoa trương, nhưng mà nếu không quyết liệt như vậy, người ta chưa chắc sẽ chịu giúp ta a.

Cho nên ta thành khẩn nháy mắt, “Dĩ nhiên, huynh muốn ta lấy thân báo đáp cũng có thể”.

“Cái này cô không cần lo lắng, Dạ mỗ tự biết mắt thẩm mỹ của bản thân không có vấn đề”.

Đàn ông miệng mồm ác độc ở cổ đại sao lại nhiều như vậy!

Chú thích:

[1] cách xưng ta dành cho người quý tộc có tiền

[2] ở đoạn trên, Tiểu Kỷ dùng “nhị nãi” nghĩa là “vợ 2, vợ bé”, nhưng mà tên thổ phỉ lại hiểu “nhị nãi” là 2 chữ nãi, “nãi nãi” là “bà nội”

 

Chương 10

Nữ chính của bộ truyện rốt cuộc cũng được cùng đi với mỹ nam, cả nước ăn mừng.

 

Nhưng Dạ Kiếm Ly kiên trì không chịu mang ta “bay khỏi” rừng cây này, lý do là ta quá nặng, hơn nữa trên người ta lại rất bẩn.

Ta âm thầm nảy ra kế hoạch nhất định phải thừa dịp hắn không chú ý mà bôi nước mũi lên người hắn, cái kế hoạch này vô cùng vĩ đại, con đường tìm kiếm thần y Trường Sinh rất xa, không lo không có cơ hội.

Đêm đó Dạ Kiếm Ly đốt một đống lửa nhỏ, trước mắt ta một mảnh ấm áp chập chờn.

“Tiểu Dạ Tử, huynh có chuyện gì phải làm? Trên đường sao không thuận tiện ghé làm luôn?”.

Lúc đầu Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta nghĩ là hắn không muốn trả lời, cho nên bĩu môi không nói nữa.

Một lúc lâu, hắn phản ứng, “‘Tiểu Dạ Tử’… Là đang gọi ta sao?”.

Ta gật đầu, cái biệt danh này là để phân biệt với Diệp Vô Trần nên ta mới đặt thêm chữ ‘Tử’ cho hắn[1]. Nhưng cũng không thể nói cho hắn biết ta có liên quan tới Diệp Vô Trần, cho nên ta cực kỳ hòa ái cười nói: “Sao vậy? Không thân thiết sao?”.

“…”. [@sieunhanu.wordpress.com]dty4jdy68

“Huynh không thích sao… Vậy thì A Kiếm? Nếu không thì gọi Dạ ca ca? Ly ca ca?”.

“Tiểu Dạ Tử là tốt lắm rồi”, giọng nói của hắn tràn đầy nhẫn nại. Nếu như ta nhìn thấy được, sắc mặt Dạ Kiếm Ly lúc này nhất định là rất thú vị.

“A, Tiểu Dạ Tử, ta hỏi lại vấn đề của ta…”.

“Không cần, lần này ta xuống núi, chỉ vì Đại Hội Anh Hùng của võ lâm minh chủ Tiêu Kiến Nhân, vốn là ta không muốn tham dự loại tục sự giang hồ này, nhưng lệnh sư phụ khó cãi mà thôi”.

“Uhm, lời của sư phụ đương nhiên phải nghe, Tiểu Dạ Tử thật đúng là ngoan nha”.

Ngọn lửa phực lên, ta đoán Dạ Kiếm Ly đang cố nén ý nghĩ muốn phanh thây ta, cho nên ta cười như một tên trộm. Phải đối mặt với đám người bạch đạo, nghe nói bọn họ so ra còn âm hiểm hơn, nếu để cho bọn họ biết được thân phận của ta, vậy cũng không ổn, huống chi ta hai mắt đều đã mù, nhất định phải tìm một hộ vệ trước.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta biết trước mắt có một người vô cùng thích hợp.

Dạ Kiếm Ly tên khôn này dường như rất bí ẩn, ngay cả Thanh Phong Các ta cũng là gần đây mới biết được Tuyệt Địa tiên nhân còn có một đệ tử bậc nhất như vậy, tuổi còn trẻ, nhưng một thân võ công trên giang hồ không ai là không khiếp sợ. Ngay cả việc làm của hắn cũng rất kỳ quái, nói là muốn tìm bảo vật khắp thiên hạ, tất cả đều đeo lên trên thanh Lệ Đao của hắn, bao gồm cả đồng tiền xu 1 Yuan của ta…

Tiền xu? Ta sửng sốt, lập tức nảy ra chủ ý.

“Tiểu Dạ Tử, huynh có từng gặp ta chưa?”.

“Người như cô ném trong đám người cũng không tìm ra được, có từng gặp cũng không nhớ rõ”.

Phải nhẫn nại, ta tự nói với mình. Bây giờ người ta mới là lão Đại.

“Cái này, ta cùng với bọn người trong chính phái cũng có chút qua lại, huynh có thể đừng để cho bọn họ nhìn thấy ta hay không?”.

“Sao vậy? Cô trộm tiền của người ta sao?”. [@sieunhanu.wordpress.com]r8th46rt

“Làm sao huynh biết?!”, ta làm bộ rất khiếp sợ nhìn hắn, giọng nói tràn ngập sùng bái, “Không hổ là Lệ Nhân Lệ Đao!”.

Dạ Kiếm Ly rùng mình, “Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi”.

Ta cười cười, “Ta đây cứ việc nói thẳng vậy, thật ra thì… Ta là trộm”.

“…”, Dạ Kiếm Ly trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: “Muốn lừa gạt ai vậy, cô một chút võ công cũng không có, đừng nói chi là khinh công, làm sao là trộm?!”.

“Ai nói không có võ công thì không thể làm trộm?”, ta không phục kêu lên: “Đó là bí mật nghề nghiệp, huynh đừng hỏi”.

Dạ Kiếm Ly cũng không nói nữa, ta nhận ra giọng nói của mình vô cùng lớn lối, nên lại có chút nịnh hót, “Huynh không tin sao? Huynh có còn nhớ rõ Bạc Giác của huynh từ đâu mà có không?”.

Dạ Kiếm Ly cả người chấn động: “Làm sao cô biết… Cô không phải là mù sao…”.

“Ta dĩ nhiên biết! Bởi vì nó chính là do ta trộm, lại không cẩn thận bị huynh cướp đi…”.

 [@sieunhanu.wordpress.com]rst4h8t84

Dạ Kiếm Ly chợt nói: “Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng lúc đó ta đã gặp được Các chủ Thanh Phong Các, chỉ nghĩ hắn đích thị là một kẻ không đơn giản, cho nên đồ bị cướp đi cũng không thèm nhìn xem là ai làm… Hóa ra là do cô trộm đi trước sao?”.

“Không sai, chính là ta. Ta sau khi mù vẫn luôn quanh quẩn bên cạnh huynh, chính là muốn trộm Bạc Giác về…”.

Thượng đế phù hộ, bên trong những lời này cũng chỉ có một chút giả dối thôi nha. Ta không nhìn thấy vẻ mặt Dạ Kiếm Ly, cũng không biết hắn có tin tưởng hay không, cho nên ta thành khẩn chớp mắt cố gắng làm ra một bộ dạng đàng hoàng, chỉ nghe “hừ” một tiếng, Dạ Kiếm Ly liếc xéo một cái rồi nói: “Đừng có giả bộ, cô không giống người đàng hoàng”.

“…”, ngụy trang thất bại. Ta định giả bộ thành kẻ vô lại, đầu nghiêng một cái, miệng nhếch lên, hai chân bắt đầu lắc lư, đúng tiêu chuẩn lưu manh hiện đại.

“Sao vậy? Cô còn bị giật kinh phong nữa hả?”.

 [@sieunhanu.wordpress.com]8ty7r8th54

Để mình có thể sống lâu thêm hai năm, ta quyết định không cố gắng nói chuyện với hắn nữa. Ta nghĩ ta là không thể tin Dạ Kiếm Ly được. Không nói đến chuyện có thể bỏ lại ta, hắn cũng có thể một đao bổ ta ra làm hai, ta như vậy cũng không thể có chút phản kháng. Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi rồi… Sau mấy ngày mù quáng, thân thể và tinh thần của ta đã bị kéo căng thành một đoạn thẳng, cũng sắp đứt rồi…

Nhưng lập tức ta lại cảm thấy ta hẳn là nên tin tưởng hắn, bởi vì ta đã ngủ mất rồi… Đừng nói ta là heo, ta thật sự mệt mỏi mà.

Ngày hôm sau gió sớm thổi nhè nhẹ, trước mắt một mảnh ấm áp, ánh mặt trời rực rỡ tỏa khắp nơi.

Ta lau nước miếng bên khóe miệng, buồn ngủ ngáp dài, “Tiểu Dạ Tử…”.

Chim hót thanh thúy, trong khu rừng lớn như thế không nghe thấy tiếng hít thở của người thứ hai.

Ta nhất thời nóng nảy, sự sợ hãi trong bụng đột nhiên chuyển thành tức giận: Khá lắm Dạ Kiếm Ly! Lại dám bỏ rơi ta!

“Bà nội nó! Ngươi lại dám lừa…”, trong miệng còn chưa mắng xong, từ phía xa đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, một mùi thơm quen thuộc lưu luyến bay đến.

Dạ Kiếm Ly cất giọng lạ lùng: “Ta thấy người nào đó đi đường không tiện, nên mới một mình xuống núi dắt con ngựa yêu của ta lên, ai ngờ người nào đó không biết cảm kích còn chưa tính, miệng lại còn phun lời thô tục!”.

Ta lập tức trở thành đứa con ngoan ngoãn đi tới phía trước vài bước, chột dạ vò đầu cười khúc khích, “Cái này… Ha ha… Cám ơn”.

“Đừng nói cám ơn với gốc cây đại thụ nữa, tới đây”.

Vậy cũng nói được, nếu ta có thể đi tới phía hắn thì ta còn nói chuyện với gốc cây đại thụ làm gì! Dạ Kiếm Ly đại khái cũng đã nhìn ra, cho nên bất đắc dĩ thở dài, chỉ nghe có tiếng bước chân từ xa đến gần, đột nhiên Dạ Kiếm Ly oán trách nói: “Trước tiên lau sạch nước miếng của cô đi đã!”.

Người này thật lắm bệnh, ta cầm tay áo lung tung lau miệng, Dạ Kiếm Ly cẩn thận lôi kéo ta, dường như sợ đụng phải chỗ dính nước miếng, cánh tay ta rơi xuống một chỗ ấm ấm mềm nhẵn, hình như là một loại động vật nào đó.

“Đây là ngựa của ta”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói, trong giọng mang theo vẻ kiêu ngạo không che dấu được. Có cái gì mà đắc ý a, chẳng lẽ con ngựa này vẻ ngoài rất đẹp sao? Uhm, dựa theo tính cách hoàn mỹ của Dạ Kiếm Ly, đoán chừng là không sai. Cho nên ta liền nịnh hót: “Con ngựa thật tuấn tú…”.

“Đừng vuốt mông ngựa[2]! Cô cũng có nhìn thấy gì đâu…”.

 [@sieunhanu.wordpress.com]e8r4g68e4r

Thất bại, ta cúi đầu như đưa đám, “Nó tên là gì?”.

Lần này lại hỏi khó Dạ Kiếm Ly rồi, chỉ nghe hắn mờ mịt hỏi lại: “Tên?”.

Ta tưởng tượng thấy vẻ mặt lúc này của Dạ Kiếm Ly, liền đắc ý, “Đúng vậy nha, tên, không phải người ta thường nói ngựa đẹp ngựa quý đều phải có một cái tên đặc biệt ư, ví dụ như là Tật Phong… Thiểm Điện…”.

“Nhàm chán”.

“Vậy thì Tấn Lôi…”.

“Không có sáng tạo”.

“Điện La thì sao?”.

“Không có cá tính”. [@sieunhanu.wordpress.com]rth6314rt88

“Huynh muốn có cá tính sao, vậy thì gọi là Con Lừa đi, bảo đảm không có bất kỳ một con ngựa nào có cái tên này!”.

Dạ Kiếm Ly hoàn toàn hết chỗ nói. Nhưng con ngựa kia lại phối hợp vui mừng hí lên một tiếng, dường như rất thích ta gọi nó như vậy. Ta vui vẻ vuốt mặt con ngựa, “Tiểu Lừa a Tiểu Lừa, sau này phải nghe lời tỷ tỷ”.

“Cô đừng kêu loạn nó!”, Dạ Kiếm Ly hung hăng quát, ý đồ ngăn cản ta chửi bới con ngựa yêu của hắn. Nhưng mà dường như đã muộn, ta đã quyết định mua thêm một cái chuông cho Tiểu Lừa, buộc đằng sau đuôi cho dễ tìm thấy, khà khà.

Chú thích:

[1] Diệp và Dạ đều phiên âm là , gọi Tiểu Diệp và Tiểu Dạ nghe giống nhau

[2] vuốt mông ngựa = nịnh bợ

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3