Nguyên Kỷ Nguyên Nhan - Chương 25 + 26
Chương 25
Gió từ phương xa mang theo dư âm sương sớm, xen lẫn bụi đất ẩm ướt lưu luyến thổi qua. Gạch đỏ tường cao, mái ngói lưu ly. Đại điện huy hoàng tỏa ra vầng sáng chói mắt, những con chim non trên không trung nửa khắc cũng không chịu an tĩnh. Hồ nước lăn tăn, nổi bật mấy con cá chép phiêu diêu tự tại trong hồ.
“Tiểu Kỷ, ngươi thật sự muốn bắt bọn chúng sao?”.[@sieunhanu.wordpress.com]vw8r23h
Ta kiên định gật đầu, hai tay vén váy lên rồi bó lại dưới chân.
“Nhưng mà…”, nha đầu cung nữ do dự nói: “Bọn chúng xinh đẹp như vậy…”.
“Chờ đến lúc nó nằm trên vỉ nướng, ngươi sẽ cảm thấy bọn nó không chỉ xinh đẹp, mà còn gợi cảm hấp dẫn”, ta không nhịn được phất phất tay với Nhược Cửu, cầm cái vợt lưới tự đan lên, nhẹ nhàng dìm một đầu lưới chìm vào trong hồ nước.
Từ khi ta hoàn thành cái vợt lưới này tới nay, ngày ngày bổ nhào đi bắt chuồn chuồn, đi bắt bướm, trộm gà quay trong Ngự Thiện Phòng, ám toán những cung nữ già hay đấu khẩu với ta, bây giờ trở thành thứ mai phục cá chép trong hồ Tĩnh Tâm, có thể nói là lên trời xuống đất không gì không làm được.
Con cá mới vừa rồi bị vợt lưới hù dọa bỏ chạy đã bơi trở lại, ta sớm đã cảm thấy con cá trong hồ nước này rất ngốc, cả ngày dài chỉ có ăn rồi lại ăn nên mập muốn chết, cũng chẳng cần biết đến hiểm nguy bên ngoài hồ nước, sống an nhàn sung sướng đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn bắt đem lên nướng…
Ta nghĩ rằng con cá như vậy chết già thật uổng phí, chi bằng khi còn sống cống hiến cho cái bụng của ta còn có ý nghĩa hơn.
(Tiu Ú: ngụy biện =.=)
Con cá vung vẩy cái đuôi, chui vào vợt lưới.
Lòng ta vui mừng, chuẩn bị thu lưới lại.
“Aiz nha, ta đang tự hỏi ai lại nghịch ngợm ở chỗ này, hóa ra là Tiểu Kỷ”.
Tay ta run lên, con cá đã đến miệng lại chuồn mất. Bà nội nó, ta khó chịu quay đầu lại, Nhược Cửu vẻ mặt kinh hoảng kéo tay áo của ta, cúi đầu càng thấp, ngoan ngoãn nói: “Nô tỳ Nhược Cửu, tham kiến Bát phu nhân”.
Ta lười biếng thu lại vợt lưới, “Nô tỳ Tiểu Kỷ, cũng tham kiến Bát phu nhân”.
Bát phu nhân tức đến mức sắc mặt trắng xanh, chỉ có điều, kể từ tháng trước sau khi nàng ta giận đến mức mặt mũi dữ tợn nên bị ta cười nhạo giống con khỉ mẹ, nàng ta liền học cách ngoan ngoãn nhẫn nại, quyết không tùy ý làm vẻ mặt nhăn nhó.
Nàng ta cố gắng bình tĩnh, bỏ đi ý nghĩ muốn đánh ta trong lòng, thản nhiên nói: “Tiểu Kỷ cô nương thật hăng hái nha, xin hỏi cô nương đang làm gì vậy?”.
“Chuẩn bị nguyên liệu nấu cơm tối”, ta khó chịu quơ vợt lưới, những cung nữ già bên cạnh nàng ta sợ hãi lui về phía sau một bước, xem ra mấy bà già này đã ấn tượng sâu sắc cái “hung khí” vợt lưới lần trước đã được dịp tiếp xúc thân mật.
“Cơm tối? Cái này…”. [@sieunhanu.wordpress.com]dc93234ji
“Chính là cá trong hồ”, ta mặc kệ bàn tay nhỏ cố gắng ngăn cản của Nhược Cửu, hời hợt nói.
“Cá?!”, Bát phu nhân hít vào một ngụm khí lạnh y như trong dự đoán của ta, “Đó là giống cá hiếm mà tháng trước Tây Phiên tiến cống tới đây, mọi người ngắm còn chưa kịp, ngươi lại dám…!”.
Tiến cống thì sao, không phải cũng chỉ là một đầu một thân một đuôi sao, ai bảo chúng nó mập mạp như vậy làm chi.
Đột nhiên một làn gió thơm thổi tới, một cái bóng màu xanh biếc di động dọc theo bờ hồ, từng bước từng bước nhỏ dẫm lên lá cây xào xạc.
“Nô tỳ tham kiến Tứ phu nhân”, Nhược Cửu và mấy cung nữ già đều khom người thỉnh an.
Cô nàng kia cũng không để ý đến chúng ta, trực tiếp chạy tới phía Bát phu nhân, “Muội muội, muội có nhớ tỷ tỷ không…”.
Bát phu nhân cũng ra vẻ vui mừng, “Tỷ tỷ không phải là về nhà mẹ đẻ ư, sao nhanh như vậy đã…”.
Dĩ nhiên là phải nhanh rồi, ta bĩu môi, nàng ta sợ ngươi thừa dịp nàng ta không có ở đây liền tranh thủ tình cảm chứ sao nữa.
Hai người hàn huyên mấy câu, đề tài liền quay trở về vấn đề con cá, Tứ phu nhân kinh ngạc, ánh mắt chua ngoa lập tức lăng trì khuôn mặt của ta, khiển trách: “Một nô tài không có quy củ như thế, ném ra ngoài đánh ba mươi gậy!”.
Muốn đánh ta sao?
Khóe miệng ta nhếch lên mất tự nhiên, Bát phu nhân thấy vẻ mặt của ta lại càng kinh hồn táng đảm, nhỏ giọng nói bên tai Tứ phu nhân: “Tỷ tỷ, hay là bỏ đi…”.
“Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì?”, Tứ phu nhân thét to: “Một cung nữ nho nhỏ không ngờ lại làm càn như vậy, chúng ta làm chủ tử còn gì là thanh danh uy tín nữa? Muội muội à, muội cũng quá nhân hậu rồi”.
Quá nhân hậu?! Ta nhịn xuống cơn buồn nôn trong dạ dày, Bát phu nhân rõ ràng là đang bắt nạt kẻ yếu mà.
Mấy thị vệ đứng ở một bên hai mặt nhìn nhau, chần chờ không dám ra tay.
“Các ngươi…”, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, “Ta cũng không tin không trị được ngươi!”.
Ta ngáp một cái, Tứ phu nhân này thật là không đủ thông minh, trở về nhà mẹ đẻ ba tháng không hiểu rõ tình hình thì thôi, tội gì phải vội vã như sắp chết đến nơi vậy. Nếu như ta ở Tĩnh Tâm Điện này cùng với mười chín vị phu nhân, ngoại trừ ngươi ra, ai ta cũng từng nói qua những lời như thế, mà ta vẫn còn lành lặn đứng ở chỗ này, không biết ngươi nghĩ như thế nào mà dám đòi đánh ta…
Không khí đang giằng co, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Tiểu Tứ, nàng trở về rồi”.
“Điện hạ!”, Tứ phu nhân vừa quay đầu lại, đã biến thành khuôn mặt khóc như mưa rơi trên cành hoa lê, chết tiệt, khuôn mặt biến sắc cũng quá thần kỳ, mới vừa rồi còn hung dữ như một con cọp mẹ…
Một dáng người cao to xuất hiện bên hồ, cẩm y hoa phục, minh diễm tuyệt luân, trên môi nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt trong như ngọc lóe ra ánh sáng hấp dẫn người ta, y dường như chính là cảnh sắc khiến người khác nghẹt thở nhất.
Là Niệm Vãn. [@sieunhanu.wordpress.com]ce8734jeiw
Cũng chính là hoàng cung.
Đúng như vậy, các vị độc giả nghĩ không sai đâu.
Y chính là Tam hoàng tử của Độc Cô hoàng triều đời thứ ba mươi bốn, Độc Cô Niệm Vãn.
Niệm Vãn và Tứ phu nhân nhìn nhau thật lâu, như thể Y Bình và Thư Hoàn trong truyền thuyết[1].
“Tiểu Tứ!”.
“Điện hạ!”.
Ngay sau đó hai người chạy nhanh đến chỗ đối phương, rồi ôm lấy nhau thật chặt.
Ta đen mặt, làm bộ như không nhìn thấy cảnh Bát phu nhân ghen tỵ và Nhược Cửu đầy hâm mộ.
“Tiểu Tứ, chuyện gì mà mất hứng vậy?”.
“Điện hạ… Ô ô, có người bắt nạt thiếp…”.
“Là ai không muốn sống nữa, dám bắt nạt Tiểu Tứ ta thương nhất”.
“Điện hạ, cá trong hồ Tĩnh Tâm này… Lần trước ngài còn nói muốn cho thiếp…”.
“Đúng vậy, mà sao?”.
“Nhưng mà, có người lại muốn bắt con cá lên làm thịt…”.
Rốt cuộc đã nói đến trọng điểm, ta lấy lại vẻ mặt lưu manh, chuẩn bị nghênh chiến.
“Có chuyện này nữa sao?”, Niệm Vãn sửng sốt, thuận miệng hỏi: “Là ai?”.
Một ngón tay ngọc thon thon không chút do dự chỉ về phía ta.
Niệm Vãn đưa mắt nhìn ta, ánh mắt thâm trầm, muốn nói nhưng lại thôi, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Nhưng ngay sau đó, y thở dài dằng dặc, Tứ phu nhân nhếch lên một nụ cười chiến thắng.
“Tiểu Kỷ”, Niệm Vãn nghiêm túc nói: “Lần này là cô không đúng… Ách, mà con cá kia… Ăn có ngon không?”.
…
Ta ngơ ngác nói: “Còn chưa ra tay được”.
“Vậy bắt lên rồi cùng nhau ăn thử đi”, Niệm Vãn cười mỹ lệ, “Cá Tây Phiên ta cũng chưa từng nếm thử, mấy ngày trước đây ta cũng định bắt lên, con cá mập như vậy, ngắm thôi thì đáng tiếc”.
Mọi người toàn bộ u mê, Tứ phu nhân hờn dỗi một tiếng: “Điện hạ!”.
“A”, Niệm Vãn nắm tay nàng ta, cười nói: “Buổi tối Tiểu Tứ và Tiểu Bát tới đây cùng nhau đi, đừng nói cho những phu nhân khác, nếu không sẽ không đủ ăn đâu”.
Y cùng với hai vị phu nhân cười lên. Khóe mắt ta bắt đầu co lại, người này mặc dù là hoàng tử cao quý, nhưng lại không giữ mình trong sạch chút nào, đã được dâng mười chín vị tiểu thiếp xinh đẹp mà còn câu dẫn hoa bướm bên ngoài, khiến các cô nương nhà người ta biến thành oán phụ nơi khuê phòng, thật là nghiệp chướng… Ta liếc nhìn Nhược Cửu một cái, cảnh cáo nàng đừng nên mơ mộng được làm phượng hoàng bay lên đầu cành nữa, chuyên tâm đi vớt cá với ta đi.
Nhưng Nhược Cửu nhìn theo bóng lưng Niệm Vãn, căn bản không hề để ý tới ta, vẻ mặt si mê nồng đậm. Ta không khỏi có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Nếu như y vẻ ngoài xấu xí, không có bộ dạng xinh đẹp như vậy, ngươi còn có thể thích y sao?”.
Nhược Cửu ngẩn người, mở miệng nói: “Tam hoàng tử dù có xấu cũng rất đẹp…”. (ắc… là sao??? =]] )
Ta tức đến dở khóc dở cười, “Nếu như xấu muốn chết thì sao?”.
“Vậy Nhược Cửu cũng thích”, tiểu cung nữ bướng bỉnh nói: “Ta không chỉ thích khuôn mặt Tam hoàng tử, ngươi có nhìn thấy, Tam hoàng tử vẻ mặt thì cười, nhưng ánh mắt lại không cười…”.
Ta ngẩn ngơ.
Chỉ e Nhược Cửu thật sự đã yêu Niệm Vãn rồi.
Nếu không thì làm sao có thể phát hiện ra, trong nụ cười tuyệt sắc của y mang theo vẻ bi thương sâu đậm.
Ngươi thật đáng thương, Niệm Vãn.
Chẳng qua là, ta cũng không có tư cách nói ngươi.
Chú thích:
[1] nhân vật Lục Y Bình và Hà Thư Hoàn trong bộ phim Tân Dòng Sông Ly Biệt – 2011
Chương 26
Ta tức giận ngồi ở bên ngoài phòng bếp, trong tay cầm cái vợt lưới nhỏ thân yêu, Nhược Cửu ở bên trong loay hoay cùng các đầu bếp, đầu đầy mồ hôi.
Con cá mập mạp ban ngày ta nói đâu mất rồi, bực mình quá. Mãi mới vớt lên được ba con, cái tên Niệm Vãn kia nói nghe thật hay, cái gì mà mọi người cùng nhau nếm thử món mới, sao không nói thẳng ra là muốn cướp cơm tối của ta luôn đi, ba con cá bốn người làm sao mà chia được hả. Nhược Cửu bận rộn bắt cá một lúc lâu như vậy cũng không thể không chừa phần cho nàng, vậy cuối cùng tính ra, ta cũng chẳng ăn được miếng nào.
Trong lòng khó chịu, cho nên ta len lén tiến vào phòng bếp, sau khi xác định không có ai nhìn thấy, liền dùng lưới chụp lấy một con cá đã được làm sạch tẩm gia vị, đem tới lò lửa trước Tĩnh Tâm Điện. Nhặt lấy một cành cây phủi phủi sạch, xiên con cá vào, sau đó cẩn thận đưa vào trong lò lửa.
Không lâu sau, mùi thơm cá nướng liền bay đầy Tĩnh Tâm Điện, ta ngửi ngửi mùi thơm này, cái bụng điên cuồng kháng nghị, nhưng trong lòng cũng có chút căng thẳng, sợ rằng mùi thơm sẽ hấp dẫn người khác đến đây.
Mới vừa nghĩ tới đây, ta liền nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam sóng sánh nước.
Đôi mắt thật xinh đẹp. Ta ngẩn người ra, nhìn vào đôi mắt này thật lâu, cả hai bên không ai động đậy.
Qua một nén nhang. [@sieunhanu.wordpress.com]sdvdf87394
“Mày từ bỏ đi, có chết tao cũng không chia cho mày”.
“…”.
“Trong hồ nhiều cá như vậy, một mình mày tự bắt đi, sao lại ham muốn thành quả lao động của người khác”.
“…”.
“Vậy, chỉ cho một cái đầu thôi được không?”.
“Meo meo”, đôi mắt xanh lam rốt cục phát ra âm thanh thỏa mãn, ta không cam lòng cắt cái đầu cá gần chín xuống, trong lòng ấm ức, con cá cũng không có nhiều thịt mà…
Con mèo nhỏ ăn rất vui vẻ, ta sờ sờ cái đầu đen của nó, cảm xúc mềm nhẹ trơn mượt, bộ lông xù vô cùng ấm áp.
Sau đó, cứ nhìn chăm chăm như vậy, rồi lâm vào trạng thái ngẩn người.
Ta oán hận ôm con cá cháy nám đen vào phòng ăn, lúc nãy không biết lo suy nghĩ cái gì, cuối cùng làm cho con cá hấp dẫn kia cháy đen thui không còn hình dáng, thật là phí của trời a.
Tứ phu nhân và Bát phu nhân đã ngồi bên trong, hai người đều ăn diện trang phục tỉ mỉ. Mười chín vị tiểu thiếp của Niệm Vãn đều là mỹ nữ sắc diễm vô song, ăn diện đẹp đẽ lại càng đúng là tuyệt sắc nhân gian. Hai người các nàng vẻ mặt thần thần bí bí, không biết đang nói cái gì, ta lại nhiều chuyện, cẩn thận núp ở phía sau cây cột, vểnh một lỗ tai lên.
“Bát muội muội, trong số mấy tỷ muội, ta hợp ý với muội nhất”.
“Tỷ tỷ nói thật đúng, lần đầu tiên muội nhìn thấy tỷ liền sinh cảm giác thân thiết, không giống con tiện nhân lão Tam kia”.
“Lão Tam và lão Thất, lão Thập kéo bè kết phái, mỗi ngày đều thay nhau câu dẫn điện hạ”.
Ta bỗng thấy buồn cười, câu dẫn chồng mình thì có cái gì sai, chẳng lẽ đi câu dẫn người khác sao???
“Còn ả Thập Cửu vừa tới trước kia, hồ ly tinh đó nghe nói là nghệ kỹ Giang Nam, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, làm điện hạ mê mẩn… Hừ, bây giờ điện hạ ngày ngày đều qua đêm với ả ta”.
“Điện hạ sủng hạnh một người, không tới mấy ngày nữa liền ngán thôi”, Tứ phu nhân trầm ngâm nói: “Nhưng như vậy cũng không thể không đề phòng Thập Cửu, muội muội nói tỷ nghe một chút, điện hạ đã bao lâu rồi không có qua đêm với muội?”.
Bát phu nhân đỏ mặt lên, biểu tình ai oán hiện rõ, “Người cũ sao so được với người mới? Điện hạ thích ôm người đẹp về, muội sớm thành thói quen…”.
Tứ phu nhân an ủi: “Điện hạ còn trẻ, có câu nói người sống mà không phong lưu uổng phí tuổi thiếu niên“.
Bát phu nhân không nói gì nữa, Tứ phu nhân cũng trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Cung nữ ngày hôm qua, có lai lịch thế nào?”.
Bát phu nhân giật mình, nói nhỏ: “Muội đã sớm nhắc nhở tỷ tỷ, không nên kết thù kết oán với cô ta, tỷ lại không nghe”.
Tứ phu nhân ngạc nhiên nói: “Một nô tỳ mà thôi, có cái gì phải sợ?”.
Ta đột nhiên nhận ra, đây là đang nói về ta mà. [@sieunhanu.wordpress.com]dvs8e93h
“Từ ba tháng trước trong khi tỷ trở về nhà mẹ đẻ, điện hạ liền dẫn cô gái đó về đây, chúng ta đều nghĩ rằng cô ta sẽ trở thành Nhị Thập phu nhân tương lai, nhưng cô ta chẳng những không có vẻ thùy mị bình thường, lại còn mất gần nửa cái mạng, điện hạ sai người chăm sóc, ngự y cũng mời tới trông coi ngày đêm, ăn không biết bao nhiêu nhân sâm tuyết liên, nằm trên giường hai tháng, mới nhặt về một cái mạng nhỏ. Điện hạ cũng không thường xuyên gặp cô ta, cũng không phong chức Phu nhân, nhưng mà đối đãi với cô ta thật sự đặc biệt, cô ta mỗi ngày nhàn rỗi không cần làm việc, còn gọi thẳng tục danh của điện hạ…”.
Ta nhàn rỗi mắc mớ gì tới ngươi, ta không nhịn được đảo cặp mắt.
“Tỷ muội chúng ta không nhịn được, muốn đi giáo huấn cô ta, Tiểu Kỷ kia, ừm, điện hạ gọi như vậy, mới đầu ngơ ngác, người khác nói cái gì cũng không thèm quan tâm, nhưng không ngờ lại là một đứa miệng lưỡi bén nhọn, nói là xuất thân giang hồ, tay chân khỏe mạnh, chúng ta đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, trong vòng một tháng ngắn ngủi, hơn mười vị phu nhân, người nào cũng bị cô ta chọc giận đến mức muốn tìm cái chết…”.
“Bọn thị vệ đâu? Cũng không xử lý sao?”.
“Bọn họ làm sao dám?”, Bát phu nhân ai oán nói: “Điện hạ ra lệnh nếu không có lệnh của ngài, không ai được phép đụng tới Tiểu Kỷ cô nương, sau đó nhiều người tức giận lên tiếng, điện hạ không thể làm gì khác hơn là cách chức cô ta làm một nô tỳ, nhưng mà làm nô tỳ thì thế nào? Tiểu Kỷ cũng vẫn vô pháp vô thiên như thường thôi”.
“Lão Tam tính tình nóng như lửa, cũng không làm gì được cô ta sao?”.
“Con tiện nhân lão Tam kia nhìn thấy điện hạ đối đãi với cô ta thật sự đặc biệt, nên đã sớm nịnh bợ, ta nói, con nhỏ Tiểu Kỷ này không rõ lai lịch…”.
Hai người hưng phấn tiếp tục ca tụng chiến công vĩ đại của ta, ta quay đầu đi. Thật ra thì các Phu nhân này không cần phải lo lắng như vậy, Niệm Vãn cứu ta về đây, cũng không quan tâm vết thương của ta, hơn nữa rất ít ghé thăm ta, ta chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của y lúc nhàm chán mà thôi, rồi bởi vì thân phận ta hèn mọn lại không thùy mị cho nên không muốn cưới ta, chỉ đành phải cho ta một chút tự do.
Nhưng nơi này là hoàng cung, làm sao mà tự do được. Giang hồ đã đủ hiểm ác, ta càng không muốn làm ma trong hoàng tộc.
Lúc này các món cá mỹ vị đã dọn lên xong, đây mới là bữa tiệc cá đúng nghĩa, chỉ chờ Niệm Vãn tới.
Nước miếng của ta đã sớm chảy đầy, không thể làm gì khác hơn là ăn con cá cháy đáng thương của mình, thật ra thì cá nướng tự nhiên vẫn tươi ngon khác hẳn trong bếp nấu, có điều… Nếu như không cháy thì tốt hơn…
“Đã để các mỹ nhân chờ đợi lâu…”, Niệm Vãn áo bào hoa lệ, một người tuổi trung niên mặc áo đen đi theo phía sau, râu dài ba tấc, mặt mũi cương nghị, tuấn mỹ phi phàm. Ta len lén nhìn hắn, người nọ đột nhiên nhìn lại ta, ta hoảng sợ rụt đầu lại, tim đập thình thịch.
Tứ phu nhân và Bát phu nhân đứng dậy hành lễ, “Hoắc tiên sinh”.
Mỹ nam trung niên kia gật đầu, sau đó ưu nhã ngồi xuống một bên.
Niệm Vãn lại khụt khịt mũi, lẩm bẩm nói: “Thơm quá”.
“Đây là cháo cá mà phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị từ trưa, điện hạ…”, Tứ phu nhân dịu dàng nói.
“Không, không phải là cái này…”, Niệm Vãn lại hếch lỗ mũi, “Ở chỗ nào vậy?”.
Hoắc tiên sinh đột nhiên cúi đầu nói: “Phía sau hành lang”.
Ách, hình như là đang nói tới cá của ta… [@sieunhanu.wordpress.com]sdv836rh3
Ta mới vừa ngẩng đầu lên, Niệm Vãn liền cười cười nhìn ta, “Tiểu Kỷ nướng cá không đến nỗi tệ lắm”.
Tứ phu nhân và Bát phu nhân giống như gặp quỷ, xem ra cá ta nướng cho dù cháy khét cũng rất có mị lực nha, hắc hắc, nhưng mà tại sao các nàng không ngửi thấy được mà ngươi lại ngửi được, ngươi là chó sao hả? …
Còn vị Hoắc tiên sinh kia nữa, thoáng cái liền phát hiện ra ta giấu ở đâu, quả thực còn thính hơn chó, không phải võ công cực cao mà chính là khứu giác biến thái.
Một bàn tay ngọc trắng nõn đưa đến trước mặt ta, “Đưa đây”.
“Cái gì?”.
“Cá, chứ còn cái gì nữa!”.
Ta lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc, trong tay gắt gao nắm chặt cành cây kia, phía trên xiên con cá nhỏ đáng thương mất đầu của ta.
“Các ngươi đã có nhiều món ăn như vậy, sao hết lần này tới lần khác muốn cướp của ta…”.
Niệm Vãn nhìn bộ dạng hẹp hòi của ta, không khỏi buồn cười, nói nhỏ: “Đầu cá còn chia cho con mèo nhỏ được, nhưng tại sao lại không chịu chia cho ta?”.
Ta kinh ngạc mở to mắt, y nhìn thấy sao?! [@sieunhanu.wordpress.com]sdv84hrw
Niệm Vãn cũng mở to mắt, bên trong viết: Ta nhìn thấy.
Ta không còn từ ngữ để nói, đành phải bất mãn giao con cá nướng ra.
Dạ tiệc trôi qua khá lâu, Niệm Vãn chỉ chịu ăn con cá nướng kia, còn ta liều mạng ăn cháo cá, Tứ phu nhân và Bát phu nhân thì giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, dường như đang hy vọng ta bị hóc xương cá chết luôn đi.
Ta đột nhiên nhớ tới Hoắc tiên sinh, thấy hắn một mặt ưu nhã ăn cá, một mặt có chút kỳ quái nhìn Niệm Vãn ăn cá cháy, ta theo bản năng khách khí hỏi: “Hoắc tiên sinh, ngài có muốn nếm thử hay không?”.
Hoắc tiên sinh ngẩn người ra, bộ râu mép run lên, mỉm cười nói: “Được”.
Niệm Vãn rất cao hứng, bắt đầu đàn hát uống rượu, ta định khuyên y đừng uống nhiều như vậy, ai ngờ khuyên một hồi lại trở thành hai người bọn ta đấu rượu, Niệm Vãn tính tình đơn thuần, không xảo trá bằng ta, cho nên uống đến mức đầu lưỡi rát cả lên. Hoắc tiên sinh không nhịn được, âm thầm giúp y, chuốc ta say mèm.
Trong lúc mê man, ta bị ôm trở về phòng, có người thay ta cởi vớ, ta ôm chăn, sau đó khò khò ngủ mất.