Tội ác và sự trừng phạt - Chương 11
Đó
là một người đã đứng tuổi, dáng người kiểu cách và bệ vệ, vẻ mặt thận
trọng và cau có. Thoạt tiên hắn dừng lại ở ngưỡng cửa, đưa mắt nhìn
quanh một lượt với vẻ ngạc nhiên xấc xược không hề muốn che giấu, dường
như đang băn khoăn tự hỏi: "Ta lọt vào cái xó xỉnh nào thế này?". Khách
nhìn quanh cái "buồng tàu thuỷ" ẩm thấp và chật chội của Raxkonikov
một lượt như có ý ngờ vực và thậm chí lại còn cố làm ra vẻ hơi sợ sệt
nữa, nếu không phải là kinh tởm. Vẫn giữ vẻ ngạc nhiên như cũ, hắn đưa
mắt nhìn Raxkonikov
đang nằm trên đi-văng, ăn mặc hở hang, đầu tóc rối bù, mặt mày cáu bẩn,
và cũng đang dương mắt nhìn hắn trừng trừng. Rồi vẫn cái kiểu chậm rãi
đĩnh đạc như trước, hắn đưa mắt nhìn cái bóng dáng lôi thôi lếch thếch,
mớ tóc không chải, bộ râu không cạo của Razumikhin lúc bấy giờ vẫn ngồi
yên tại chỗ và xấc xược nhìn thẳng vào mắt hắn như muốn gạn hỏi. Một
phút im lặng căng thẳng trôi qua, và cuối cùng, như người ta có thể đoán
trước, có một sự thay đổi nhỏ trong cách bài trí. Chừng đã hiểu qua một
vài dấu hiệu đích xác nào đó rằng trong cái "buồng tàu thuỷ" này dáng
điệu long trọng quá mức kia không có tác dụng gì, vị khách hơi nhũn đi
một tí và dùng một giọng lễ phép, tuy không kém phần nghiêm nghị, quay
sang phía Zoximov phát âm từng tiếng một:
- Tôi muốn hỏi ông Rodion Romanovich Raxkonikov, sinh viên hoặc cựu sinh viên?
Zoximov
chậm chạp cựa mình một cái và có lẽ cũng đang định trả lời, thì
Razumikhin đã lập tức nói trước, mặc dầu chẳng ai hỏi anh ta cả:
- Ấy đấy, đang nằm trên đi-văng kia kìa! ông cần hỏi gì?
Cái
câu "ông cần hỏi gì" quá ư sỗ sàng ấy khiến vị khách trang trọng kia
đâm ra lúng túng, thậm chi đã toan quay sang phía Razumikhin, nhưng lại
kịp thời tự chủ và vội vàng quay lại với Zoximov.
- Raxkonikov
đây! - Zoximov hất đầu về phía người ốm nói lắp bắp rồi ngáp dài một
cái, mồm há ra rất to, và giữ cái tư thế ấy rất lâu. Ngáp xong, anh ta
chậm rãi thò tay vào túi gi-lê rút ra một chiếc đồng hồ vàng to tướng
mặt lồi, bấm nắp ra xem rồi lại chậm rãi và uể oải đút nó vào chỗ cũ.
Về
phần Raxkonikov thì vẫn im lặng nằm dài trên đi-văng nhìn người mới vào
một cách chăm chú, tuy không biểu lộ một ý nghĩ gì. Khuôn mặt chàng bấy
giờ không còn quay về phía cái bông hoa lạ mắt, vẽ trên giấy dán tường
nữa, xanh xao lạ lùng và để lộ một nỗi đau khổ phi thường, như thế chàng
vừa mới trải qua một cuộc mổ xẻ đau đớn hay vừa mới bị tra tấn nhục
hình. Nhưng người khách lạ dần dần khiến chàng mỗi lúc một thêm chú ý,
rồi thêm ngỡ ngàng, rồi thêm ngờ vực và dường như còn đâm ra sợ sệt nữa.
Đến khi Zoximov hất đầu về phía chàng nói: "Raxkonikov đây" chàng bỗng vùng dậy rất nhanh, ngồi lên đi-văng và với một giọng thách thức nhưng yếu ớt và ngắc ngứ, chàng nói:
- Phải! Tôi là Raxkonikov! Ông muốn gì?
Khách chăm chú nhìn chàng một lúc rồi lấy giọng oai nghi nói:
- Piotr Petrovich Lugin. Tôi hy vọng rằng tên họ tôi đối với ông không đến nỗi hoàn toàn xa lạ.
Nhưng Raxkonikov,
vẫn đinh ninh chờ đợi một cái gì khác hẳn, chỉ thần thờ và đăm chiêu
nhìn khách, lặng thinh không đáp, dường như thể chàng nghe cái tên Piotr
Petrovich lần này là lần đầu.
- Sao? Chả nhẽ đến bây giờ mà ông vẫn chưa nhận được tin tức gì - Piotr Petrovich hỏi, vẻ hơi lúng túng.
Đáp
lại câu hỏi ấy, Raxkonikov chỉ chậm rãi ngả mình xuống gối, chắp hai
tay sau gáy và đầu nhìn lên trần nhà. Gương mặt Lugin thoáng có vẻ lo
lắng. Zoximov và Razumikhin càng tò mò nhìn ông khách, của cuối cùng ông
ta cũng đâm ngượng.
-
Tôi thiết tưởng và cũng hy vọng rằng. - Lugin lúng túng. -… rằng bức
thư gửi đi hơn mười hôm nay, thậm chí đã gần hai tuần nay…
-
Này ông, sao ông cứ đứng ngoài cửa thế? - Razumikhin đột ngột ngắt lời.
- Nếu ông có gì cần nói chuyện thì vào đây mà ngồi, chứ không ông với
Naxtaxia, hai người cứ chen nhau ở cái khung cửa ấy thì chật lắm.
Naxtaxy tránh ra cho ông ấy vào! Ông vào đi ghế đây! Kìa ông lách vào đi
chứ!
Anh
ta nhích lùi ghế lại để chừa một khoảng hở giữa cái bàn và hai đầu gối
của mình là hơi rúm người lại chờ cho khách "lách vào" qua cái khoảng hở
ấy. Cái thế lúc bấy giờ khiến khách không sao từ chối được, bèn hấp tấp
len qua khoảng hở chật hẹp, vướng víu, ngồi xuống ghế và đưa mắt nghi
kỵ nhìn Razumikhin.
-
Ông cũng đừng ngượng nghịu gì cả, - Razumikhin nói bô bô, - Rodia ốm đã
năm hôm nay, mê sảng liên mlên suốt ba ngày, bây giờ thì đã tinh và ăn
thấy ngon miệng. Đây là bác sĩ điều trị cho anh ấy, bác sĩ vừa mới khám
cho anh ấy xong, còn tôi là bạn của Rodia, trước kia cũng là sinh viên,
còn bây giờ thì đang làm hộ lý cho cậu ấy, ông cứ xem như không có hai
chúng tôi ở đây và có việc gì cứ nói chuyện tiếp đi.
- Cảm ơn ông. Nhưng không biết tôi đến đây nói chuyện có phiền cho người ốm không - Piotr Petrovich quay sang hỏi Zoximov.
- Kh… không. - Zoximov lắp bắp. - Có lẽ ông đến còn làm cho anh ấy khuây khoả nữa - nói đoạn lại ngáp dài.
-
Ồ cậu ấy tỉnh từ tu rồi, từ hồi sáng kia! - Razumikhin nói tiếp. Thái
độ thân mật suồng sã của anh có vẻ thật thà và tự nhiên đến nỗi Piotr
Petrovich nghĩ lại và bắt đầu cảm thấy đỡ lúng túng hơn, có lẽ một phần
cũng vì cái thằng cha ăn mặc rách rưới, nói năng lấc cấc kia đã tự giới
thiệu mình là sinh viên.
- Bà cụ cậu… - Lugin mở đầu.
- Hừm! - Razumikhin hắng giọng một tiếng rõ to. Lugin ngơ ngác nhìn anh.
Không có gì đâu, tôi chỉ… thế thôi; ông cứ nói đi!
Lugin so vai.
-
Bà cụ cậu có viết cho cậu một bức thư trước khi tôi lên đường đến đây.
Lên đến đây, tôi cố ý nán lại mấy ngày không đến thăm cậu để cho thật
chắc là cậu đã biết rõ mọi việc; nhưng nay tôi rất ngạc nhiên khi thấy
rằng…
-
Tôi biết, tôi có biết? - Raxkonikov đột ngột cắt ngang, vẻ hết sức bực
bội. - Ông là chú rể chứ gì? Tôi biết rồi? Thôi, thế là đủ!
Piotr Petrovich giận lăm rồi, nhưng vẫn làm thinh. Ông ta cố nghĩ gấp xem như thế nghĩa là thế nào. Một phút im lặng trôi qua.
Trong khi đó Raxkonikov,
vừa rồi hơi ngoảnh lại một chút để trả lời ông Lugin, bỗng dừng lại bắt
đầu nhìn ông ta trừng trừng với một vẻ tò mò đặc biệt, dường như lúc
này chàng chưa kịp nhìn kỹ, hoặc trên người ông ta có thêm một cái gì
mới mẻ khiến chàng chú ý: chàng còn cố ý nhấc đầu lên khỏi gối để nhìn
cho rõ. Quả nhiên, dáng dấp Piotr Petrovich có một cái gì đặc biệt đập
vào mắt người ta, một cái gì như thể xác minh thêm cái danh hiệu "chú
rể" mà Raxkonikov
vừa tặng cho ông ta một cách quá sỗ sàng như vậy. Trước hết có thể
thấy, và thấy quá rõ rằng Piotr Petrovich đã tiết sức vội vàng lợi dụng
mấy ngày trú ngụ ở thủ đô để phục sức và trang điểm trong khi chờ đợi vị
hôn thế, vả chăng đó cũng là một việc chính đáng không có gì đáng chê
trách. Ngay cả cái ý thức tự mãn, dù có quá đáng đi nữa, về sự thay đổi
hay ho vừa làm cho dung mạo mình tuấn tú hẳn lên cũng có thể dung thứ
được lắm, vì Piotr Petrovich nay đang ở vào địa vị một chàng rể. Áo quần
ông ta đều vừa mới lấy ở hiệu may ra, và tất cả đều tươm tất, hoạ chăng
chỉ có một điểm nhỏ là mọi thứ đều mới quá và phô bày quá rõ một mục
đích nhất định. Ngay cả cái mũ dạ tròn mới tinh, bảnh bao của ông cũng
để lộ mục đích đó Piotr Petrovich đối xử với nó một cách quá trân trọng
và cầm nó trên tay một cách quá nâng niu. Ngay cả đôi găng tay màu hoa
cà rất đẹp, một đôi găng Jouvin chính hiệu cũng cho thấy rõ điều đó, dù
chỉ xét riêng một điểm là chủ nhân không mang nó vào, mà chi cầm trên
tay để phô trương. Trên y phục của Piotr Petrovich các màu tươi trẻ
chiếm ưu thế. Ông ta mặc chiếc áo vét tông mùa hè xinh xắn màu nâu nhạt,
chiếc quần mỏng màu vàng tươi và chiếc gi-lê cùng màu, một chiếc áo
sơ-mi bằng hàng mịn vừa mới mua, trên cổ thắt chiếc cà vạt bằng nhiễu
hết sức mỏng có sọc hung, và đáng mừng hơn cả là các thứ đó đều rất ăn ý
với vẻ mặt Piotr Petrovich. Khuôn mặt ông ta khá tươi tắn và còn có thể
gọi đẹp nữa, dù không có những trang phục kia trông cũng đã có vẻ trẻ
hơn là cái tuổi bốn mươi lăm của ông. Hai bộ râu má mầu thẫm tỉa thành
"kôt-lét" (thịt băm viên) đánh viền hai bên mặt một cách dễ ưa phía dưới
để rậm đóng khung lấy cái cằm cạo nhẵn, trông rất đẹp mắt. Ngay cả bộ
tóc, chỉ hơi lốm đốm hoa râm, mới uốn và chải ở hiệu cắt tóc ra, cũng
không phải vì thế mà có cái vẻ lố bịch hay ngốc nghếch của những lộ tóc
mới uốn nói chung, vốn thường làm cho người ta giống hệt như một chú rể
người Đức. Nếu trong cái vẻ mặt trang trọng và khá đẹp này quả có một
cái gì khó chịu khả dĩ gây ác cảm, thì đó là do nhưng nguyên nhân khác.
Sau khi ngắm nghía ông Lugin một cách khiếm nhã, Raxkonikov mỉm một nụ cười chua chát, ngả đầu xuống gối và lại ngước mắt nhìn lên trần nhà như cũ.
Nhưng ông Lugin đã vững tâm lại và hình như đã nhất quyết tạm thời không để tâm đến những thái độ kỳ quặc ấy.
-
Tôi rất lấy làm tiếc rằng phải gập cậu trong một tình trạng như thế
này, - Ông ta gượng gạo lên tiếng để chấm dứt phút im lặng, - Giá tôi
biết cậu ốm, tôi đã đến đây sớm hơn. Nhưng chắc cậu cũng biết, tôi bận
quá! Hơn nữa tôi lại có một công việc rất quan trọng ở Viện nguyên lão
với tư cách trạng sư, đó lá chưa nói đến nlững nỗi lo âu mà chắc cậu
cũng có thể biết. Tôi đang chờ gia dình cậu, nghĩa là bà cụ và cô em cậu, chỉ nay mai sẽ lên đây.
Raxkonikov
cựa mình và toan nói một câu gì, nhưng mặt chàng hơi lộ vẻ xúc động.
Piotr Petrovich ngưng lại để nhường lời, nhưng chẳng thấy chàng nói gì,
ông ta lại nói tiếp.
- Chỉ nay mai thôi. Tôi đã kiếm cho hai người một chỗ ở tạm.
- Ở đâu? - Raxkonikov hỏi khẽ.
- Gần đây thôi, nhà của ông Bakaleyev.
-
À ở phố Voznexkaya, - Razumikhin nói xen vào, có hai gác xép ngăn thành
phòng trọ, do lão lái buôn Yusin cho thuê. Tôi đã có lần đến đấy.
- Vâng, phòng trọ…
-
Tởm vô cùng, vừa bẩn vừa hôi, mà lại là một nơi rất khả nghi; đã xảy ra
lắm chuyện xằng bậy ở đây, người ở trọ thì thật là ô hợp… Tôi cũng đã
ghé vào đấy nhân một chuyện lôi thôi. Dù sao tiền thuê phòng cũng rẻ.
- Dĩ
nhiên tôi không thể nào thu thập được nhiều tài liệu như thế, vì tôi
cũng mới đến đây thôi! - Piotr Petrovich nói, giọng hơi khó chịu, -
nhưng dù sao đây cũng là hai căn buồng rất sạch sẽ, vả lại cũng chỉ ở
tạm một thời gian ngắn… tôi đã tìm được chỗ ở chính thức, nghĩa là chỗ ở
sau này của chúng tôi, - Ông ta quay sang Raxkonikov,
- hiện nay đang được sửa sang lại: còn bây giờ thì chính tôi cũng đành
chịu ở chật trong một phòng trọ cách đây có mấy bước, ở nhà bà
Lippevekzen, ở chung với một ông bạn trẻ của tôi là Andrey Xemionovich
Lebeziatnikov - chính ông ta chỉ cho tôi nhà trọ của ông Bakalaiev.
- Lebeziatnikov à? - Raxkonikov thong thả buông từng tiếng, như thể đang cố nhớ lại điều gì.
- Câng, Andrey Xemionovich Lebeziatnikov, làm việc ở bộ. Cậu có biết ạ?
- Vâng… không. - Raxkonikov đáp.
-
Xin lỗi cậu, nghe cậu hỏi lại tôi lại tưởng cậu có quen. Trước kia tôi
làm giám hộ cho ông ấy - một người rất dễ mến… và theo kịp phong… Tôi
rất thích tiếp xúc với thanh niên: qua họ có thể biết được những cái
mới. - Piotr Petrovich nhìn qua cả ba người một lượt, lòng khắp khởi hy
vọng.
- Về phương diện nào? - Razumikhin hỏi.
-
Về phương diện quan trọng nhất, có thể nói như thế, về thực chất của
vấn đề, - Piotr Petrovich đáp, có vẻ mừng rỡ vì câu hỏi ấy. - Các ông ạ,
tôi đã mười năm nay không ghé Petersburg.
Tất cả những cái mới, những cuộc cải cách, những tư tưởng mới của chúng
ta đều có tiếng vang ở các tỉnh; nhưng muốn thấy cho rõ và thấy cho đủ
thì phải ở Petersburg mới được. Ấy, tôi bao giờ cũng nghĩ rằng chỉ có quan sát các thế hệ trẻ của chúng ta mới có thể thấy nhiều, biết nhiều hơn cả. Và cũng xin thú thật là tôi rất mừng…
- Cụ thể là về cái gì?
-
Câu hỏi của ông rộng lắm. Có thể tôi nhầm nhưng tôi thấy có một quan
điểm minh xác hơn, có thể nói là có nhiều óc phê phán hơn; nhiều tính
chất thiết thực hơn…
- Cái đó đúng. - Zoximov buông thõng một câu.
-
Đúng quái gì, làm gì có óc thiết thực. - Razumikhin vặn lại. - Có được
óc thiết thực cũng khó lắm, không phải của trên trời rơi xuống đâu. Mà
chúng ta thì dễ đến hai trăm năm nay không hề đụng chạm với công việc
thực tế. Tư tưởng thì có lẽ nhan nhản ra, - anh quay sang Piotr
Petrovich nói tiếp. - Thiện ý cùng có, tuy rất ấu trĩ; và ngay cả lòng
trung thực cũng có thể kiếm ra được, mặc dầu cũng có hàng mớ những bọn
bịp bợm chính danh hay ẩn danh, chứ như óc thiết thực thì dù sao vẫn
không có! Của hiếm đấy.
Tôi
không đồng ý với ông, - Piotr Petrovich cãi, vẻ thích thú rõ rệt. - Cố
nhiên cũng có những hiện tượng quá khích, những sự lệch lạc, nhưng cũng
phải rộng lượng: sự qua khích chứng tỏ là người ta có nhiệt tình đối với
công việc và cũng chứng tỏ rằng hoàn cảnh bên ngoài của công việc không
thích hợp. Còn sở dĩ làm được ít là vì ít thời gian. Đó là chưa nói đến
phương tiện. Theo quan điểm riêng của tôi thì cũng đã làm được ít nhiều
rồi đấy: những tư tưởng mới, bổ ích; đã được phổ biến, một số tác phẩm
mới bổ ích cũng đã được phổ biến, thay cho những tác phẩm mơ mộng, lãng
mạn trước kia; văn học đã có một sắc thái chín chắn hơn; nhiều thành
kiến có hại đã bị chế giễu và đả phá tận gốc… Nói tóm lại, chúng ta đã
dứt khoát đoạn tuyệt với quá khứ, và theo tôi, đó là một việc quan
trọng.
- Chỉ đọc thuộc lòng! Cốt tự giới thiệu đấy mà, - Raxkonikov bỗng buông thõng mấy tiếng.
- Sao ạ? - Piotr Petrovich không nghe ra, vội hỏi, nhưng chàng không đáp.
- Những cái đó đều đúng, - Zoximov vội xen vào.
-
Ồ phải không ạ? - Piotr Petrovich nói, mắt nhìn Zoximov một cách trìu
mến, đoạn quay sang Razumikhin nói tiếp, nhưng lần này đã thoáng có vẻ
đắc chí vì hành diện, tưởng chừng như như thêm chút nữa ông ta đã dùng
thêm mấy chữ "anh bạn trẻ" - Ông cũng phải thừa nhận rằng dù sao cũng có
sự tiến hoá, hay như ngày nay người ta thường nói, có tiến bộ, ít nhất là trên quan điểm khoa học và chân lý kinh tế học.
- Sáo ngữ!
-
Không ạ, không phải sáo ngữ đâu ạ! Chẳng hạn nếu trước nay người ta nói
với tôi "hãy thương yêu đồng loại và tôi cùng thương yêu đồng loại, thì
kết quả ra sao? - Piotr Petrovich nói tiếp, có lẽ hơi quá vội vàng, -
kết quả là tôi xẻ đôi manh áo để chia cho đồng loại, và cả hai đều dở
trần dở truồng đúng như câu tục ngữ Nga: "Săn hai thỏ một lúc, chỉ tổ
trượt cả hai". Khoa học thì lại nói: Hãy yêu thương lấy một mình mình
đã, vì trên đời này mọi thứ đều dựa trên cơ sở quyền lợi cá nhân. Chỉ
yêu thương lấy bản thân mình thì việc mình sẽ chạy, mà áo cũng còn
nguyên. Kinh tế học lại nói thêm là trong xã hội càng có nhiều cơ nghiệp
tư nhân ổn định, nghĩa là càng có nhiều áo nguyên lành, thì nó càng có
nhiều cơ sở vững chắc, và sự nghiệp chung trong xã hội lại càng được
tiến hành có hiệu quả. Vì vậy trong khi chỉ mang lợi riêng cho mỗi một
mình tôi mà thôi, tôi dường như cũng chính do đó mà mưu lợi cho mọi
người và làm cho đồng loại của tôi có thêm được một cái gì hơn là manh
áo cắt đôi, và không phải qua sự hào phóng của một vài cá nhân lẻ tẻ, mà
là do sự hưng thịnh chung của toàn thể xã hội. Một tư tưởng rất giản
đơn, nhưng tiếc thay nó đến chậm quá vì bị những tâm trạng cuồng sĩ và
mơ mộng che mờ đi, và thiết tưởng chỉ cần thông minh một, chút là có thể
đoán được rằng…
-
Ông thứ lỗi cho, tôi cũng chẳng thông mình gì đâu - Razumikhin cắt
ngang một cách phũ phàng, - vì vậy xin ngừng lại ở đây là vừa. Sở dĩ tôi
bắt đầu câu chuyện là có một mục đích riêng, còn như tất cả những lời
tán gẫu giải sầu ấy, tất cả những sáo ngữ nhắc đi nhắc lại mãi nghe nhàm
cả tai ấy, đã ba năm nay tôi ngấy lắm rồi, đến nỗi tôi không thể nào mở
miệng ra nói được mà thậm chí còn thấy xấu hổ khi có ai nói những
chuyện ấy trước mặt tôi. Hiển nhiên là ông đã nhanh nhẩu muốn tự giới
thiệu mình với những quan diểm của mình, cái đó không có gì đáng trách,
mà tôi không hề có ý trách. Chẳng qua vừa rồi tôi chỉ muốn biết rõ ông
là người thế nào, vì ông cũng thấy đấy, gần đây có bao nhiêu những bọn
bịp bợm thuộc đủ các loại xông vào phấn đấu cho sự nghiệp chung và đã
bóp méo tất cả những gì chúng động chạm đến để kiếm lợi riêng, đến nỗi
bao nhiêu cơ sự đều hỏng bét ra cả. Thôi, xin đủ!
-
Thưa ông, - ông Lugin mở đầu, người ưỡn thẳng lên một cách vô cùng
trang trọng - Những lời lẽ khiếm nhã đó phải chăng muốn ám chỉ rằng tôi…
-
Ô thôi xin ông, xin ông… Tôi đâu có dám! Thôi ạ, thế đủ rồi! -
Razumikhin cắt ngang và quay phắt lại nói tiếp câu chuyện bỏ dở với
Zoximov.
Piotr
Petrovich cũng đủ trí thông minh để bằng lòng ngay với câu trả lời ấy.
Vả chăng ông ta cũng đã quyết định là hai phút nữa sẽ ra về. Ông ta quay
sang Raxkonikov, nói:
-
Tôi hy vọng rằng mối quan hệ mới bắt đầu xác lập giữa chúng ta hôm nay
sau kht cậu bình phục vì do những hoàn cảnh mà cậu đã rõ, sẽ càng được
cũng cố thêm… Đặc biệt xin chúc cậu sức khoẻ…
Raxkonikov chẳng buồn ngoảnh lại nữa. Piotr Petrovich đứng dậy.
- Thủ phạm chắc hẳn là một người đến cầm đồ! - Zoximov quả quyết nói.
- Chắc chắn là như thế! - Razumikhin tán thành.
- Porfiri thường không để lộ ý nghĩ của mình ra, nhưng hắn vẫn hỏi cũng những người cầm đồ.
- Hỏi cung những người đến cầm đồ à? - Raxkonikov hỏi to.
- Phải, thế sao?
- Không sao cả.
- Làm sao biết được ai là người đến cầm đồ? - Zoximov hỏi.
- Lão Koch có biết một số, còn có một số nữa thì tên có ghi trên các gói đồ, lại có một số tự ý đến khai khi nghe tin.
- Chà, chắc phải là một thằng bợm già khôn ngoan và giàu kinh nghiệm? Táo bạo thật! Quả quyết thật!
-
Ấy chính cái đó lại không đúng! - Razumikhin cắt ngang. - Chính cái đó
làm cho các cậu lầm tuốt. Tớ thì tớ bảo là hắn không khôn ngoan, chẳng
có kinh nghiệm gì hết, và chắc hẳn đây là lần đầu hắn giết người! Thử
giả thiết đó là một tên thành thạo có suy tính kỹ càng, thì sẽ thấy vô lý ngay.
Còn nếu giả thiết là một tên ít kinh nghiệm thì sẽ thấy là hắn chỉ nhờ
ngẫu nhiên mà thoát, mà nhờ ngẫu nhiên thì việc gì chả làm được. Cậu thử
cho là hắn có lẽ cũng không lường được những trở ngại nữa! Mà hắn tiến
hành công việc ra sao? - Lấy mấy thứ đáng giá một vài chục rúp nhét vào
túi, đâm đầu vào lục cái tráp đựng gì của mụ già, trong khi đó thì ở
ngăn kéo trên của chiếc tủ ngăn, có một cái tráp dựng một nghìn năm trăm
rúp toàn tiền vàng, chưa kể số bạc giấy? Hắn không biết ăn trộm, chi
biết giết thôi. Lần đầu đấy, tớ bảo cậu là lần đâu hắn giết người đấy;
hắn đã rối trí! Và hắn thoát không phải vì có tính toán, mà là vì tình
cờ.
-
Hình như đây là chuyện vụ ám sát bà quả phụ vừa xảy ra thì phải, -
Piotr Petrovich xen vào nói với Zoximov lúc bấy giờ ông ta đã cầm lấy mũ
và găng tay, nhưng trước khi ra về còn muốn buông thêm vài câu ý nhị
nữa. Rõ ràng là ông ta đang muốn gây một ấn tượng tốt và tính ưa chưng
diện đã thắng sự khôn ngoan của ông ta.
- Vâng. Ông cũng có nghe?
- Có chứ ạ, ngay cạnh nhà mà…
- Ông có biết tường tận?
-
Tôi không dám nói là biết tường tận, nhưng tôi có quan tâm đến một vấn
đề, có thể nói là một vấn đề toàn cục. Tôi khỏi phải nói rằng trong năm
nằm gần đây, số tội ác trong tầng lớp dưới tăng lên; cũng không cần nói
đến những vụ đốt nhà, cướp của diễn ra liên tiếp ở khắp nơi, đối với tôi
điều kỳ lạ hơn cả là tầng các tầng lớp trên số tội ác cũng tăng lên như
vậy, có thể nói là một cách song song. Nơi này thì một cựu sinh viên
cướp phá một chuyến xe bưu vụ trên đường cái quan; nơi kia thì một số
người có địa vị cao trong xã hội lại làm giấy tờ giả; ở Moskva lại bắt
được cả một ổ làm giả phiếu quốc trái có xổ số, và trong số đầu xỏ có cả
một ông giảng viên lịch sử thế giới ở đại học; ở một nơi khác, người ta
giết mất một viên đại sứ của ta ở nước ngoài vì những lý do tiền bạc
rất bí ẩn… và nếu bây giờ cái bà già chủ hiệu cầm đồ kia bị một người
trong giới thượng lưu giết - vì bọn mu-gich không bao giờ đi cầâm đồ
vàng bạc - thì biết lấy gì mà cắt nghĩa tình trạng đồi truỵ đó của một
bộ phận văn minh trong xã hội ta?
- Có nhiều sự biến chuyển kinh tế… - Zoximov nói.
- Lấy gì cắt nghĩa ấy à? - Razumikhin xen vào. - Thì chính là vì quá thiếu óc thiết thực đó thôi!
- Nghĩa là thế nào ạ?
-
Đấy chẳng hạn như cái vị giảng viên của ông ở Moskva ấy mà, khi họ hỏi
ông ta làm giả phiếu quốc trái để làm gì, thì ông ta đáp: "Mọi người đều
có những cách này nọ để làm giàu, tôi cũng muốn làm giàu cho nhanh" Tôi
không nhớ nguyên văn câu trả lời, nhưng tinh thần là như thế: làm giàu
cho nhanh, đừng mất gì, không phải khó nhọc! Họ đã quen ăn sẵn, ăn bám,
ăn của nhai lại. Ấy, đến khi giờ đã điểm thì ai nấy đều phơi bộ mặt thật
ra…
- Thế còn luân lý thì sao? Dù sao cũng có những quy tắc.
- Nhưng việc gì ông phải lo? - Raxkonikov đột nhtên xen vào. - Theo đúng như lý thuyết của ông đấy chứ còn gì nữa?
- Sao lại đúng như lý thuyết của tôi?
- Nếu cứ nhất quán phát triển những điều ông vừa tuyên truyền lúc nãy, thì phải kết luận rằng có thể cắt cổ đồng loại…
- Xin lỗi! - Lugin kêu lên.
- Không, không phải thế! - Zoximov đệm theo.
Raxkonikov mặt tái mét, môi trên run run, thở khó nhọc.
-
Cái gì cũng phải có chừng mực, - Lugin nói tiếp, giọng trịch thượng, -
tư tưởng kinh tế học chưa phải là một lời khuyến khích giết người và chỉ
cần giả định rằng…
- Thế có đúng là ông… - Raxkonikov
lại đột ngột ngắt lời Lugin, giọng run lên vì tức giận, nhưng lại nghe
như có phần hả hê, - Có đúng là ông nói với vợ chưa cưới của ông, ngay
khi cô ta thuận lòng lấy ông, rằng điều ông lấy làm mừng hơn cả là… cô
ta nghèo túng… bởi vì lấy một người nghèo có lợi hơn: về sau dễ bề thống
trị hơn… lại có thể nói là cô ta chịu ơn ông?
- Thưa
ông! - Lugin quát, sôi sục lên vì tức giận, giọng lạc hẳn đi - Thưa
ông… sao lại có thể xuyên tạc ý nghĩ của người ta đi như thế! Xin ông bỏ
qua cho, nhưng tôi phải nói rõ cho ông biết rằng những lời đồn đại đến
tai ông, hay nói cho đúng hơn, được truyền lại cho ông, không hề có chút
căn cứ nào, và tôi ngờ rằng, nói tóm lại, mũi tên này, nói tóm lại, mẹ
ông… Trước đây tôi vẫn thấy rằng bên cạnh những đức tính hết sức đáng
quý: mẹ ông cũng có những nét tư tưởng hơi cuồng nhiệt và lãng mạn viển
vông… Thế nhưng tôi cũng không hề mảy may ngờ rằng bà ta lại có thể quan
niệm và trình bày sự việc một cách sai lạc và hoang đường như vậy… và
cuối cùng… cuối cùng…
- Này ông? - Raxkonikov
quát lên, người nhổm hắn lên trên gối và nhìn Lugin trừng trừng với đôi
mắt sáng quắc và sắc như mũi khoan, - Này ông, bây giờ thế này nhé.
- Làm sao ạ? - Lugin dừng lại đợi, vẻ tức giận và thách thức. Hai người im lặng một vài giây.
- Thế này
nhé: nếu một lần nữa ông… còn dám nói đến mẹ tôi, dù chỉ một tiếng
thôi… tôi cũng sẽ quăng ngược ông xuống dưới cầu thang ngay lập tức!
- Cậu làm sao thế! - Razumikhin kêu lên.
-
À ra thế! - Lugin tái mặt đi, cắn môi. - Xin ông nghe tôi nói, - Ông ta
mở đầu sau một khoảng im lặng và lấy hết sức bình sinh ra để nén giận,
nhưng vẫn thở hổn hển, - ngay từ lúc nãy, ngay từ phút đầu tôi đã đoán
được mối ác cảm của ông, nhưng cố ý ngồi lại để biết rõ hơn nữa. Đối với
một người ốm và là một người có họ hàng tôi rất sẵn lòng tha thứ, những
bây giờ… đối với ông… không bao giờ tôi có thể…
- Tôi không ốm! - Raxkonikov quát.
- Càng hay!
- Ông xéo đi cho rảnh!
Nhưng
Lugin đã tự mình lui ra trước khi nói dứt lời len quá cái khoảng hở
giữa cái bàn với cái ghế: lần này Razumikhin đứng dậy nhường lối cho ông
ta. Không nhìn ai hết, thậm chí cũng không gật đầu chào Zoximov, tuy
anh ta đã cúi chào ông từ lâu mong ông để cho người bệnh nằm yên, Lugin
bước ra, tay thận trọng cầm mũ ngang vai cho khỏi chạm trong khi khom
lưng đi qua khung cửa. Và ngay trong cái dáng lom khom ấy người ta cũng
cảm thấy như ông ta mang ra theo một nỗi căm giận ghê gớm.
- Ai lại thế bao giờ. - Razumikhin hoang mang lắc đầu nói.
- Thôi đi đi! Đi hết đi. - Raxkonikov
điên dại thét lên - Có chịu để cho tao yên không nào, đồ đao phủ! Tao
không sợ chúng mày! Bây giờ tao không sợ đứa nào hết! Xéo đi! Tao muốn
ngồi một mình, một mình, một mình!
- Ta đi thôi! - Zoximov hất hàm bảo Razumikhin.
- Trời ơi, chả nhẽ bỏ cậu ấy một mình như thế?
- Ta đi thôi! - Zoximov cương quyết nhắc lại và bỏ ra ngoài. Razumikhin ngẫm nghĩ một lát rồi cũng chạy theo bạn.
- Nếu không nghe theo cậu ấy thì còn có thể tệ hơn nữa, - Zoximov nói khi hai người đã ra cầu thang. - Không nên khích động.
- Cậu ấy làm sao thế?
-
Giá được một sự khích động nào dễ chịu thì hay biết mấy! Lúc ấy cậu ấy
đã đủ sức… Cậu ạ, trong trí cậu ấy có một cái gì đấy. Một cái gì bất di
bất dịch đang ám ảnh cậu ta… Tớ sợ cái đó lắm, chính thế đấy!
-
Chắc là cái lão kia chứ gì, Piotr Petrovich ấy mà! Qua câu chuyện, tớ
biết lão ta sắp lấy cô em cậu ấy, và ngay trước khi ốm cậu ấy có nhận
được một bức thư về chuyện này đấy!
- Phải,
chính ma quỷ dẫn lão ấy đến đây; có lẽ lão đã làm hỏng hết. Nhưng cậu
có nhận thấy là cậu ấy dửng dưng với mọi việc, nói chuyện gì cậu ấy cũng
làm thinh, chỉ trừ có một điểm, hễ động đến là cậu ấy lồng lên; vụ giết
người ấy…
- Phải,
phải! - Razumikhin xác nhận, - tớ có nhận thấy! Cậu ấy rất quan tâm,
lại có vẻ sợ. Là vì ngay hôm cậu ấy ốm ở quận cảnh sảt người ta đã làm
cậu hoảng lên, cậu ấy ngất đi đấy.
-
Tối nay cậu kể tôi nghe tỉ mỉ nhé, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết cái này.
Cậu ấy có những cái làm cho tôi rất quan tâm, rất quan tâm! Nửa giờ nữa
tôi sẽ đến xem sao… Bây giờ thì không bị viêm não nữa đâu.
- Cảm ơn cậu nhé? Tròng thời gian ấy tôi sẽ đợi ở nhà Pasenka và sẽ nhờ Naxtaxia quan sát cậu ấy.
Raxkonikov ngồi lại một mình, sốt ruột, và lo lắng nhìn Naxtaxia; nhưng chị ta vẫn nấn ná mãi không chịu ra cho.
- Bây giờ cậu uống nước trà chứ? - Naxtaxia hỏi.
- Sau hẵng hay Tôi muốn ngủ, chị ra đi.
Chàng quay phắt vao trong; Naxtaxia lui ra.
6.
Nhưng
chị ta vừa ra khỏi thì chàng vùng dậy, cài cửa lại, mở cái gói của
Razumikhin vừa đem đến lúc nãy anh ta đã buộc lại cẩn thận, và bắt lầu
mặc áo quần. Lạ thay, chàng bỗng như đã hoàn toàn bình tĩnh; không còn
trạng thật dở mê dở tỉnh như ban nãy, cũng không còn tâm trạng lo sợ
hoảng hốt như trong suốt thời gian vừa qua. Đây là giây phút đầu của một
trạng thái điềm tĩnh kỳ lạ, đột ngột. Cử động của chàng chính xác và
dứt khoát, nhìn qua có thể thấy rõ một chủ định rõ ràng. "Hôm nay, ngay
hôm nay!" - Chàng lẩm bẩm một mình. Tuy chàng cũng hiểu là mình còn yếu,
nhưng tinh thần chàng căng thẳng đến mức điềm tĩnh hản, với một chủ
định bất di bất dịch, đã cho chàng thêm sức mạnh và lòng tự tin; dù sao
chàng cũng hy vọng là sẽ không ngã khuỵu ra giữa phố. Mặc xong các thứ
áo quần mới mua, chàng đưa mắt nhìn xấp bạc để trên bàn, nghĩ ngợi một
lát và cầm đút vào túi. Có cả thấy hai mươi lăm rúp. Chàng lấy luôn cả
mấy đồng tiền đông của Razumikhin mua áo quần còn thừa lại. Rồi chàng
lặng lẽ nhấc móc cửa lên, ra khỏi phòng, xuống thang gác và hé nhìn vào
gian nhà bếp mở toang:
Naxtaxia đứng quay lưng lại phía chàng, đang khom lưng thổi ấm lò cho bà chủ. Chị ta không nghe thấy gì. Vả lại ai có thể dè rằng chàng lại bỏ đi ra ngoài? Một phút sau chàng đã ra phố.
Lúc
ấy khoảng tám giờ, mặt trời sắp lặn. Khí trời vẫn ngột ngạt như cũ,
nhưng chàng vẫn thèm thuồng hít thở làn không khí hôi hám, bụi bám bị
phố phường nung nóng lên. Chàng bắt đầu thấy hơi chóng mặt; một sức mạnh
man rợ bỗng ánh lên trong đôi mắt đỏ ngầu và trên gương mặt gầy gò,
vàng võ của chàng.
Chàng không biết đi đâu, và cũng không nghĩ đến vấn đề mà chàng chỉ biết có một điều là "phải chấm dứt hẳn cái đó ngay hôm nay một lần cho xong đi, ngay bây giờ: nếu không thì chàng không muốn về nhà nữa, vì chàng không muốn sống như thế này". Chấm dứt
thế nào? Chấm dứt cái gì? Chàng không hề biết mà cũng không buồn nghĩ.
Chàng xua đuổi ý nghĩ ấy đi: nó dày vò chàng khổ sở quá. Chàng chỉ cảm
biết rằng cần phải làm sao cho mọi việc đều thay đổi hẳn, bằng cách này
hay cách khác, "Dù có sao cũng mặc", chàng tuyệt vọng nhắc đi nhắc lại
với một lòng tự tin và quả quyết bất di bất dịch, theo thói quen cũ,
chàng đi về phía Chợ hàng Rơm theo con đường chãng vẫn đi dạo những lần
trước.
Chưa đến Chợ hàng Rơm, trên vỉa hè ở trước
mặt một cửa hiệu buôn nhỏ có một người trẻ tuổi, tóc đen đang chơi
phong cầm quay một điệu nhạc tình tứ, đệm theo một người con gái trạc
mười lăm tuổi đứng hát ở trước mặt hắn. Người con gái ăn mặc như một
tiểu thư, váy xoè áo khoác ngang lưng, găng và mũ lật có cắm một cái
lông chim màu lửa, tất cả các thứ đó đều đã cũ và sờn. Với giọng hát tầm
thường, hơi rè nhưng khá to và nghe cũng êm tai, cô ta hát một bài tình
ca trong khi chờ đợi một, đồng hai cô-pếch trong cửa hiệu vứt ra.
Raxkonikov dừng lại bên cạnh cùng với hai ba người khác, nghe một lắt,
rút trong túi ra một đồng năm cô-pếch đặt vào bàn tay người con gái.
Người
con gái dừng phắt ngay lại ở nốt cao nhất và rung cảm nhất của bài ca
như thể có ai lấy dao chém đứt ngang, rồi quát bảo người quay đàn:
"thôi!", và cả hai khệnh khạng đi sang cửa hiệu khác.
- Ông thích nghe hát rong không? - Raxkonikov
bỗng hỏi một người qua đường đã có tuổi đang đứng cạnh chàng, trông có
vẻ như một người đi bát phố. Hắn ngơ ngác nhìn chàng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Raxkonikov nói tiếp nhưng lại có vẻ như tuyệt nhiên không nói đến chuyện
hát rong:
-
Tôi thích nghe tiếng hát có đệm phong cầm quay trong một buổi chiều mùa
thu lạnh lẽo, âm u và ướt át, phải ướt át mới được, khi mọi người qua
đường đều có những bộ mặt xanh xao, ốm yếu; hay hơn nữa là khi có tuyết
ấm rơi, rơi thẳng xuống vì lặng gió, và ánh đèn hơi chiếu mờ mờ qua làn
tuyết.
-
Tôi không biết ạ… Ông thứ lỗi cho… - người kia nói lắp bắp, chàng sợ vì
câu hỏi cũng như cái vẻ kỳ quặc của Raxkonikov và bỏ đi sang bên kia
đường.
Raxkonikov
đi thẳng và ra đến Chợ hàng Rơm, chỗ cái góc mà hôm trước hai vợ chồng
lão tiểu thương nói chuyện với mụ Lizaveta, nhưng lúc bấy giờ họ không
ngồi đấy. Nhận ra chỗ cũ, chàng dừng lại, nhìn quanh quất rồi hỏi một
chàng thanh niên mặc áo đỏ đang đứng ngáp ở trước cửa một hiệu bán bột.
- Ở góc này vẫn thường có hai vợ chồng ông gì ngồi bán hàng phải không?
- Ai mà chả ngồi đây bán hàng. - chàng thanh niên đáp, mắt khinh khỉnh nhìn Raxkonikov từ đầu đến chân.
_ Ông ta tên là gì?
- Cha mẹ đặt tên gì thì ông ta tên như thế!
- Anh có phải người Zaraisk không, trấn nào? - Chàng thanh niên lại nhìn Raxkonikov.
-
Thưa ngài, chỗ chúng tôi không phải là trấn, mà là huyện, chỉ có anh
tôi được đi đây đi đó thôi, còn tôi thì ngồi nhà, cho nên không biết ạ…
Thưa ngài rộng lòng tha thứ cho.
- Trên gác kia là quán ăn à?
- Tiệm rượu đấy, có cả bàn bi-a, lại có mấy nàng công chúa nữa - Húi!
Raxkonikov
đi qua quảng trường. Bên kia, ở một góc phố, có một đám người rất đông,
toàn là nông dân cả. Chàng len vào chỗ đông nhất, vừa đi vừa nhìn vào
mặt những người đứng quanh. Không hiểu tại sao chàng thấy thèm nói
chuyện với bất cứ ai. Nhưng đám nông dân không để ý đến chàng, cứ túm
năm tụm ba nói chuyện nhao nhao lên với nhau. Chàng đứng lại ngẫm nghĩ
một lát rồi đi sang phải, men theo vỉa hè về phía đại lộ V. Đi quá một
khoảng trống, chàng bước vào một ngõ hẻm…
Trước
kia chàng cũng hay đi qua ngõ này. Đó là một ngõ hẻm ngắn gấp khúc dẫn
từ quảng trường đến phố Xadovaya. Gần đây còn có cái gì thu hút chàng
lang thang đến những nơi này mỗi khi chàng tự dưng thấy tởm lợm, "cho nó tớm lợm thêm".
Còn bây giờ thì chàng bước đi, không suy nghĩ gì hết. Ở đây có một ngôi
nhà lớn chứa toàn những tiệm ăn, tiệm uống, cứ chốc chốc lại thấy mấy
người đàn bà ở trong các tiệm ấy chạy ra, ăn mặc như khi chạy sang nhà
bên cạnh: đầu để trần, chỉ mặc áo dài mỏng. Ở vài ba nơi họ xúm lại trên
vỉa hè thành từng tốp, nhất là cạnh những bậc thang dẫn xuống các gian
nhà hầm, ở đấy cứ bước xuống hai bậc cấp là có thể vào đến những nơi rất
vui thú, lúc bấy giờ, trong một nơi như vậy đang có tiếng reo hò đập
phá ầm ĩ vang ra khắp phố, tiếng đàn ghi-ta, tiếng hát hò nhộn nhịp vui
vẻ. Một tốp đàn bà khá đông chen chúc ở lối vào; mấy người khác ngồi ở
bậc thềm hay trên vỉa hè, mấy người nữa đang đứng nói chuyện. Gần đấy,
giữa phố có một thằng lính say bước lảo đảo, mồm ngậm thuốc lá, vừa đi
vừa chửi rủa; có lẽ hắn đang muốn đi đâu đấy, nhưng dường như đã quên
mất là mình muốn đi đâu. Một thằng khố rách áo ôm đang chửi nhau với một
thằng khố rách áo ôm khác và một gã say bí tỉ nằm ềnh ra chắn ngang
đường.
Raxkonikov
dừng lại cạnh tốp đàn bà đông nhất. Họ đang nói chuyện oang oang; cả
bọn đều mặc áo vải hoa, đi giày da dê và để đầu trần. Có người tuổi quá
bốn mươi, nhưng cũng có người chỉ độ mười bảy, mắt họ hầu hết đều sưng
bầm.
Chàng
tự dưng thấy ham thích tiếng hát hò và đập phá ở dưới kia… giữa những
tiếng cười, tiếng rú, có thể nghe vẳng lên một giọng hát the thé có đàn
ghi-ta đệm theo, và tiếng gót giày dậm côm cốp của một người nào đang
nhây nhót điên cuồng lên theo nhịp hát. Chàng chăm chú lắng nghe, vé lầm
lỳ và đăm chiêu, tò mò nghển cổ dòm vào cửa.
Anh của em chóng ngoan,
Chớ đánh em mà oan!
Giọng hát vẫn the thé lên. Raxkonikov háo hức cố nghe cho rõ lời ca - làm như thế đó là điều quan trọng nhất đối với chàng.
"Hay là ta vào? - chàng nghĩ. - Họ đang cười đùa! Vì họ say. Hay là ta cũng uống cho thật say?"
-
Ông anh không vào à? - Một người con gái đứng trong đám kia hỏi, giọng
nghe khá vang và chưa khan hẳn. Cô ta hãy còn trẻ, và là người duy nhất
trong bọn trông không đến nỗi tởm.
- Cô em xinh nhỉ? - chàng vừa đáp vừa ngẩng lên nhìn cô ta.
Cô ta mỉm cười, rất thích chí vì câu tán tỉnh này.
- Ông anh cũng xinh lắm, - cô ta nói.
- Gay quá! - một cô khác nói giọng ồ ồ. - Mới ở nhà thương ra à?
-
Hình như có cả con gái nhà quan nữa đấy, thế nhưng mũi vẫn hếch như
thường! - một người mu-gích vừa mới đến bỗng nói xen vào, hắn say chuếnh
choáng, áo chẽn mở phanh, mồm ngoác ra cười ranh mãnh.
- Vui chưa kìa? - hắn nói tiếp.
- Đã đến thì vào đi nào!
- Tôi vào chứ, cô em ạ! - Hắn xồng xộc bước xuống.
Raxkonikov bỏ đi.
- Ông anh! - cô gái gọi với theo chàng.
- Cái gì?
Ả đâm ngượng:
-
Ông anh ạ, giá em được gần ông anh một vài giờ thì em sung sướng quá,
nhưng bây giờ trước mặt ông anh không hiểu sao em ngượng lắm. Công tử
cho em sáu cô-pếch uống rượu đi.
Raxkonikov móc túi hú hoạ lấy ra mấy đồng tiền có được ba đồng năm cô-pếch.
- Ôi, ông anh hào phỏng quá!
- Cô tên gì?
- Ông cứ hỏi Duklida.
-
Thật quá quắt lắm, - một cô khác trong bọn bắt đầu nhìn Duklida nói. -
Đời thuở ai lại đi xin tiền cái lối ấy bao giờ! Tớ thì tớ chết thẹn mất…
Raxkonikov
tò mò nhìn người vừa nói câu ấy. Đó là một người đàn bà trạc ba mươi
tuổi, mặt rỗ hoa thâm tím cả lên: môi trên sưng vều. Cô ta chê trách bạn
một cách điềm tĩnh và nghiêm trang.
"Không
biết mình có đọc ở đâu, - Raxkonikov nghĩ thầm trong khi dời bước, -
không biết mình có đọc ở sách nào có đoạn nói một người bị xử tử hình,
một giờ trước khi chết, có nói hay nghĩ rằng ví thử có phải sống ở một
nơi nào cao ngất, trên một tảng đá hẹp chỉ vừa đặt hai bàn chân, còn
xung quanh là vực thẳm, là đại dương, là bóng đêm vô tận, cô đơn vĩnh
viễn và bão táp không cùng, và cứ phải đứng co ro như thế suốt đời.
Chẳng nghìn năm, mãi mãi, thì thà sống như thế vẫn còn hơn là phải chết
bây giờ! Miễn sao được sống, sống và sống! Sống thế nào cũng được, miễn
là sống! Đúng quá! Trời ơi, đúng quá đi mất! Con người thật hèn mạt! "Và
hèn mạt thay kẻ nào vì thế mà bảo con người hèn mạt" - chàng nghĩ thêm
sau một phút.
Chàng rẽ sang một
phố khác. A, "Lâu đài pha lê": Hồi nẫy Razumikhin có nói đến "Lâu đài
pha lê". Thế nhưng vừa rồi mình muốn cái quái gì nhỉ. À phải, đọc báo!
Zoximov nói là hắn có đọc trong mấy tờ báo.
-
Có báo không? - chàng hỏi khi bước vào một quán rượu khá rộng rãi và
sạch sẽ gồm có mấy gian phòng hơi vắng khách. Vài ba người khách đang
uống nước trà, và trong một gian phòng mãi tít ở trong cùng có một tốp
khoảng bốn người đang ngồi uống sâm-banh. Raxkonikov thấy hình như trong số đó có Zamiotov, nhưng vì xa quá khó lòng trông rõ mặt.
"Kệ xác hắn!" - chàng nghĩ thầm.
- Ông dùng vodka ạ? - người hầu bàn hỏi.
- Cho trà ra đây. Với lại đem cho ta mấy tờ báo ra trong khoang năm hôm gần đây, ta sẽ cho tiền uống rượu.
- Vâng ạ. Báo hôm nay đây ạ. Ngài dùng thêm vodka chứ ạ?
Báo
cũ và trà đã mang lên. Raxkonikov ngồi vào bàn và bắt đầu tìm: "Izler -
Izler - Người Aztek - Người Aztk - Izler - Bartola - Masimo - Người
Aztek - Izler. À, đồ quý! À tin hàng ngày đây rồi: một người đàn bà ngã
cầu thang - một lão lái buôn chết thiêu vì rượu - một đám cháy ở Bãi
Cát - một đám cháy ở phố Petersburg - lại một đám cháy ở phố Petersbung
- lại một đám cháy ở phố Petersburg - Izler - Izler - Izler - Massimo…
Á, đây rồi…"
Cuối
cùng chàng đã tìm ra, và bắt dầu đọc. Những giòng chữ cứ nhảy nhót
trước mắt, tuy vậy chàng cũng đọc hết được "tin tức" ấy và háo hức tìm
những tin bổ sung mới nhất ở các số sau. Tay chàng run bắn lên vì sốt
ruột trong khi lần giở mấy tờ báo. Chợt có ai ngồi xuống bên cạnh, ngay ở
bàn chàng. Chàng liếc nhìn sang: Zamiotov, đúng cái anh chàng Zamiotov
đó, cũng vẫn cái bộ dạng ấy, vẫn những chiếc nhẫn, những sợi day chuyền,
với cái đường ngôi rẽ đôi mớ tóc quăn xức dầu trơn mình mặc chiếc gi-lê
bảnh bao, chiếc áo đuôi tôm hơi sờn, và chiếc sơ-mi mặc đã hơi lâu
không giặt, hắn đang vui, hay ít nhất hắn cũng mỉm cười vui vẻ và xuề
xoà, gương mặt ngăm ngăm đen của hắn hơi bừng lên vì men rượu sâm-banh.
- Kìa! Anh ở đây
à? - hắn mở đầu, vẻ bỡ ngỡ, giọng thân mật như thể đã quen chàng từ đời
nảo đời nào. - thế mà mới hôm qua Razumikhin còn nói với tôi là anh vẫn
chưa tỉnh, lạ thật! Tôi có đến anh.
Raxkonikov đã biết là hắn sẽ đến. Chàng gạt ngay tờ báo ra và quay về phía Zamiotov cười nụ, và qua nụ cười của chàng có thể thoáng thấy một tâm trạng sốt ruột bực tức.
-
Tôi biết là anh có đến - chàng đáp, - Tôi có nghe nói. Anh có đi tìm
chiếc tất… Thế anh có biết không. Razumikhin chết mệt với anh rồi đấy,
cậu ấy bảo là anh với cậu ấy có đến nhà Lizaveta Ivanovna, người mà anh
đã ra sức che chở hôm ấy: anh nháy trung uý thuốc súng, nhưng ngài trung
uý vẫn không hiểu cho: Anh nhớ chứ? Sao lại không hiểu nhỉ - sự việc rõ
quá rồi còn gì.
- Anh chàng nhộn thật!
- Thuốc súng ấy à?
- Không, bạn anh ấy, Razumikhin.
- Anh sướng thật đấy, Zamiotov ạ; tha hồ lui tới những chỗ khoái nhất, không hề phải nộp thuế. Vừa rồi ai thết anh sâm-banh đấy?
- Đấy là chúng tôi… cùng uống với nhau đấy chứ… Sao lại phải có ai thết?
-
Thù lao mà! Dịp nào anh chả lợi dụng? - Raxkonikov cười phá lên - Không
sao, anh bạn ạ, không sao! - chàng vừa nói thêm vừa vỗ vai Zamiotov,
tôi nói thế không phải vì có ác ý gì, mà chỉ là chỗ bạn bè thân thiết
đùa chơi thế thôi, như cái anh thợ sơn nhà anh khi đánh thùm thụp vào
người thằng Mitka ấy tr0ng vụ ám sát mụ già ấy mà.
- Sao anh lại biết?
- Có lẽ tôi còn biết nhiều hơn anh nữa đấy.
- Trông anh lạ quá… Chắc anh còn ốm nặng, đáng lẽ anh không nên đi chơi mới phải.
- Anh thấy tôi có vẻ kỳ lạ à?
- Vâng. Anh đọc báo đấy à?
- Đọc báo!
- Họ viết nhiều về các vụ hoả hoạn lắm.
- Không, tôi không đọc những tin hoả hoạn.
Chàng nhìn Zamiotov, vẻ bí mật; một nụ cười ngạo nghễ lại làm cho môi chàng méo xệch đi:
-
Không, tôi không đọc tin hoả hoạn, - chàng nháy mắt với Zamiotov nói
tiếp - Thôi thú đi, anh bạn trẻ: anh rất nóng lòng muốn biết tôi đọc gì,
phải không?
- Có muốn gì đâu, tôi hỏi thế thôi. Chả nhẽ không được hỏi? Sao anh cứ…
- Này, anh là người có học, có chữ nghĩa đấy chứ?
- Tôi học đến lớp sáu trung học(1), - Zamiotov đáp giọng khá hãnh diện.
-
Lớp sáu à! Cà anh bạn thân mến của tôi! Đầu rẽ ngôi, tay đeo nhẫn - một
con người giàu có? Chà, cậu bé đáng yêu thật! Nói đến đây Raxkonikov
phá lên cười ha hả, mồm chõ thẳng vào mặt Zamiotov, hắn né ra xa, không
phải vì khó chịu mà vì quá ngạc nhiên.
- Xì người đâu mà kỳ quái! - Zamiotov nhắc lại, vẻ rất nghiêm trang. - Tôi có cảm tưởng là anh hãy còn mê sảng.
- Tôi mà mê sảng? Anh nói bậy, anh bạn trẻ ạ? Tôi kỳ quặc lắm hả? Tôi đáng cho anh chú ý lắm phải không? Đáng chú ý chứ gì?
- Đáng chú ý.
- Chú ý xem tôi đọc gì, tôi tìm cái gì hẳn? Tôi chả bảo đưa ra cả một mớ báo thế này kia mà! Khả nghi lắm, hả?
- Anh cứ nói đi xem.
- Anh vểnh tai lên đấy à?
- Vểnh cái gì?
- Rồi tôi sẽ nói cho anh biết lad vểnh tai để làm gì anh bạn ạ, tôi tuyên bố với anh… không,
tốt hơn là tôi xin "thú nhận"… Không, chưa đúng, phải là "tôi xin cung
khai", còn anh thì "lập biên bản" - thế đấy! Vậy tôi xin cũng khai rằng
tôi có đọc, có quan tâm… tìm tòi… - Raxkonikov nheo nheo đôi mắt, chờ
đợi - tôi muốn tìm tòi, cho nên mới đến đây, tôi muốn biết về vụ ám sát
mụ già chủ hiệu cầm đồ - cuối cùng, chàng nói khẽ gần như thì thào, mặt
dí sát vào mặt Zamiotov. Zamiotov nhìn chàng trừng trừng, không nhúc
nhích, không né ra. Điều về sau khiến Zamiotov lấy làm lạ nhất là suốt
một phút đồng hồ họ đã im lặng nhìn nhau như thế.
- Thế thì sao, anh đọc cái gì? - Zamiotov bỗng băn khoăn và sốt ruột quát lên. - Việc gì đến tôi đọc thì đã làm sao?
-
Chính cái mụ già này, - Raxkonikov tiếp, vẫn nói thì thào và vẫn không
nhúc nhích khi nghe tiếng quát của Zamiotov, - chính mụ già mà các anh
đã nói chuyện ở quận cảnh sát khi tôi ngất đi, anh có nhớ không nào?
Sao, bây giờ anh hiểu rồi chứ?
- Thế là cái gì? Sao lại… "hiểu"? - Zamiotov nói, trong bụng hơi hoảng.
Gương
mặt nghiêm trang và lạnh lùng của Raxkonikov biến sắc hẳn đi trong giây
lát rồi chàng bỗng cười phá lên như lúc nãy, như thể không còn chút khả
năng tự chủ nào nữa. Và trong giây lát chàng sực nhớ lại rõ nét lạ lùng
cái cảm giác hôm nào chàng cầm rìu đứng sau tấm cửa trong khi cái móc
rung lên bần bật và hai người đứng trước cửa tức giận chửi bới. Còn
chàng thì chợt nảy ra ý muốn quát mắng họ, lè lưỡi ra trước mặt họ, trêu
gan họ và cất tiếng cười thật to, thật to!
- Anh điên rồi, hay là… - Zamiotov nói rồi bỗng ngừng bặt, như thể choáng người đi vì một ý nghĩ đột ngột nảy ra trong óc.
- Hay là? "Hay là" cái gì? Nào, cái gì? Nói đi xem nào.
- Có gì đâu - Zamiotov bực bội đáp, - chỉ nhảm!
Cả
hai lặng thinh. Sau trận cười đột ngột, Raxkonikov bỗng trở nên đăm
chiêu và ủ dột. Chàng chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm đầu, hình như
chàng đã quên hẳn Zamiotov. Im lặng kéo dài khá lâu.
- Sao anh không uống trà đi? Nguội hết, - Zamiotov nói.
- Hả? Cái gì? Trà ấy à? À phải… -
Raxkonikov cầm chén lên uống một ngụm, bỏ vào mồm một miếng bánh. Rồi
đưa mắt nhìn Zamiotov chàng bỗng như chợt nhớ ra hết và định thần lại:
lập tức gương mặt chàng trở lại với vẻ ngạo nghễ như ban nãy. Chàng tiếp
tục uống nước trà:
-
Thời buổi này những bọn gian phi mọc lên nhan nhản, - Zamiotov nói -
Cách đây không lâu trong tờ "Tin tức Moskva" có đăng tin bắt được cả một
bọn giả mạo. Chúng nó có cả một hội kín, chúng làm giấy bạc.
- Ờ, đã lâu rồi còn gì! Tôi đọc đã cách đây một tháng, - Raxkonikov điềm tĩnh trả lời - thế theo anh đó là một bọn gian phi? - chàng cười nhạt nói thêm.
- Chứ còn gì nữa!
-
Bọn ấy à? Bọn ấy là một lũ nhãi nhép chứ gian phi gì! Hàng năm chục
người họp nhau lại để làm một việc như thế! Ai lại làm ăn kiểu ấy bao
giờ? Ba người cũng đã là nhiều rồi, mà trong bọn, người này cũng phải
biết chắc bụng dạ người kia hơn cả chính bản thân mình! Nếu không thì
chỉ cần một người uống rượu say nói ba hoa dăm câu là công chuyện vỡ lở
hết? Chỉ là một bọn nhãi nhép! Chúng nó dùng những người không tin cẩn
đem tiền giả ra đổi ở các kho bạc, việc như thế mà bạ ai cũng giao. Cứ
thử cho là cái bọn nhãi kia làm ăn trót lọt, mỗi đứa đổi được một triệu
bạc, thế rồi sao nữa? Còn cả đời người kia mà? Suốt đời đứa này vẫn lệ
thuộc vào đứa kia, cứ lo nơm nớp là một đồng loã sẽ tiết lộ, thế thì thà
thắt cổ mà chết! Nhưng đằng này đổi tiền chúng cũng không biết đổi kia:
ra kho bạc đổi năm nghìn, mà tay run lẩy bẩy. Đếm lại được bốn nghìn,
còn một nghìn nữa thì không đếm, chỉ chực bỏ túi đi cho nhanh. Thế là
người ta sinh nghi. Mọi việc đều hỏng bét chỉ vì một thằng ngốc? Sao lại
có thể như thế được?
-
Sao lại có thể run tay ấy à? - Zamiotov đáp, - có thể lắm chứ. Tôi thì
tôi tin chắc là có thể lắm. Có khi người ta không tự chủ được.
- Không tự chủ được à?
- Thế còn anh, chắc anh tự chủ được?
-
Không, tôi thì chịu? Chỉ vì một trăm bạc tiền thưởng mà đi làm một việc
ghê gớm như vậy! Làm bạc giả đi đổi, mà đi đâu kia chứ - đi đến nhà
ngân hàng: ở đấy họ còn lạ gì những cái trò ấy nữa, - không, tôi sẽ
cuống lên mất. Thế anh thì sao, liệu có cuống không?
Raxkonikov bỗng dưng lại thấy muốn "thè lưỡi" ra quá chừng. Sống lưng chàng gây gấy lên trong khoảng mấy phút.
-
Giá phải tay tôi thì tôi không làm như thế - chàng mở đầu xa xôi. Tôi
sẽ đi đổi tiền như thế này: xấp bạc thứ nhất tôi sẽ đếm đi đếm lại đến
bốn lần, hết đếm xuôi lại đếm ngược, xem kỹ từng tờ một, rồi mới đếm
sang xấp thứ hai; đếm được nửa xếp thì ngừng lại rút ra một tờ năm mươi
rúp giơ ra ánh sáng soi thử, lật ngược lại soi lần nữa - bạc giả chăng?
"Ngại lắm" tôi sẽ nói thế - tôi có người bà con vừa mất toi hăm nhăm rúp
như thế đấy"; thế rồi tôi sẽ kể chuyện này ra. Đến khi đếm sang xấp thứ
ba thì: à khoan, xin lỗi, hình như xấp thứ hai tôi đếm chưa kỹ ở chỗ
bảy trăm, nghi lắm, thế là bỏ xấp thứ ba đấy, đếm lại xấp thứ hai, - Ấy
cứ thế mà đếm cho hết năm xấp năm nghìn.
Xong
xuôi đâu đấy, lại rút ở xấp thứ năm và xấp thứ hai ra mỗi xấp một tờ,
lại giơ lên coi, lại ngờ ngợ, "ông làm ơn đổi cho tờ này" - làm cho lão
ngồi quầy phải toát mồ hôi hột ra mới thôi, đến nỗi hắn chi mong sao tôi
buông tha hắn ra cho chóng? Rồi đến khi xong xuôi đâu đấy tôi mới đi
ra, mở cửa… À quên, xin lỗi, lại quay vào, lại hỏi han này nọ cho rõ; tôi thì tôi làm như thế đấy!
-
Chà, anh nói những chuyện nghe mà rợn cả người lên - Zamiotov cười. -
Nhưng nói thì nói thế thôi, chứ nếu làm thật thì anh cùng vấp. Anh ạ,
theo tôi, không riêng gì anh với tôi mà ngay một kẻ thành thạo và hết
sức liều lĩnh cũng không thể tin chắc mười phần ở mình
được. Nói đâu xa: cứ lấy ngay vụ giết người ở khu phố ta chẳng hạn.
Hình như đây cùng là một tay không vừa, giữa ban ngày ban mặt mà dám
liều mạng như thế, cuối cùng chỉ gặp may mà thoát, ấy thế nhưng vẫn run tau không biết cách lấy của, không tự chủ được; cứ xem vụ này cũng rõ…
Raxkonikov có vẻ như bị chạm vào tự ái.
- Rõ. Thế bây giờ các anh thử bắt hắn đi xem? - chàng nói to lên, trêu tức Zamiotov với một vẻ hả hê.
- À rồi sẽ bắt thôi!
-
Ai bắt? Anh à? Anh mà bắt được à? Cứ thử vào đấy mà xem! Đối với anh
cái này mới là cái chính: hắn ta có tiêu tiền hay không? Trước thì không
có tiền, thế mà nay tiền đâu bỗng dưng đem ra tiêu văng mạng, thế thì
còn ai vào đây nữa? Về điểm này thì một thằng bé con bằng này cũng có
thể lừa anh được, nếu có muốn!
-
Sự thật làm đứa nào cũng là như thế, - Zamiotov đáp - giết người thì
giết một cách rất xảo quyệt, liều cả tính mạng, nhưng rồi lại lập tức
đến quán rượu thò cổ vào tròng. Chính là người ta căn cứ vào cách tiêu
tiền mà bắt. Không phải ai cũng khôn ngoan như anh cả đâu! Anh thì dĩ
nhiên là không vào tiệm rượu chứ?
Raxkonikov cau mày nhìn Zamiotov chòng chọc.
- Hình như anh đã phát thèm lên, muốn biết tôi sẽ hành động ra sao nếu ở vào địa vị ấy? - chàng hỏi, vẻ phật ý
- Muốn chứ, - Zamiotov đáp, giọng nghiêm trang và rắn rỏi. Không hiểu sao bây giờ hắn nói và nhìn một cách quá nghiêm nghị.
- Muốn lắm à?
- Muốn lắm.
-
Được! Tôi thì tôi sẽ hành động như thế này đây. - Raxkonikov bỗng dừng
lại dí sát mặt mình vào mặt Zamiotov, lại nhìn chòng chọc vào mặt hắn và
lại nói thì thào, đến nỗi lần này hắn phải giật mình.
-
Tôi thì tôi sẽ làn như thế này đây; tôi sẽ lấy tiền, đồ đạc và vừa ở
đấy ra một cái là tôi đi thẳng, không ghé vào đâu hết, đến một nơi thật
kín đáo và vắng vẻ, xung quanh chỉ có tường và rào, một vườn rau hay một
cái gì như thế tôi đã tìm từ trước: một tảng đá, nặng chừng một pút hay
pút rưỡi gì đấy nằm ở góc sân, cạnh hàng rào, nó vẫn nằm đấy từ khi xây
nhà: tôi sẽ nhấc tảng đá ấy lên, phía dưới tất phải có một chỗ trũng,
tôi sẽ bỏ tiền và đồ đạc vào chỗ trũng ấy. Xong đâu đấy tôi sẽ vần tảng
đá lại như cũ, lấy chân dận thêm vào và bỏ đi. Một năm, hai năm, tôi vẫn
chưa lấy, ba năm cũng chưa lấy, - các anh cứ thử tìm xeml Mất biến.
- Anh điên rồi, - Zamiotov nói, không hiểu sao giọng cũng thì thào và bỗng né xa Raxkonikov.
Mắt
chàng sáng quắc, mặt chàng tái nhợt đi; môi trên chàng run bần bật.
Chàng chồm vào thật sát Zamiotov, môi lắp bắp nhưng nói không ra tiếng
gì cả; cứ như thế đến nẳa phút, chàng cũng biết mình đang làm gì, nhưng
không kìm nổi. Một lời thú nhận khủng khiếp cứ nhảy bần bật trên môi
chàng như hôm nào cài móc cửa nhảy bần bật trong khâu sắt, tưởng chừng
nó sắp bật ra ngay tức thì; chỉ cần buông nó ra, chỉ cần thốt nó lên.
- Thế nếu chính tôi giết mụ già và Lizaveta thì sao? - chàng bỗng thốt lên… và sực tỉnh.
Zamiotov bàng hoàng nhìn chàng và tái mặt đi. Một nụ cười mếu máo hiện lên trên mặt hắn.
- Làm sao lại có thể như thế được? - Hắn nói rất khẽ. Raxkonikov hằn học nhìn hắn.
- Anh phải nhận là anh tin đi! Hả? Phải không nào?
- Không! Hoàn toàn không, bây giờ tôi lại càng không tin hơn bao giờ hết! - Zamiotov nói vội.
-
Bây giờ tôi bắt thóp được anh rồi nhé! Lộ tẩy rồi. Thế nghĩa là trước
đây anh có tin, chả là "bây giờ anh càng không tin hơn bao giờ hết" kia
mà?
- Ồ, hoàn toàn không phải, thế! - Zamiotov kêu lên, vẻ ngượng nghịu - Nãy giờ anh cứ nát tôi để đưa đến đấy phải không?
-
Thế anh không tin à? Thế thì các anh nói những gì sau lưng tôi, khi tôi
ra khỏi quận? Và trung uý Thuốc súng hỏi cũng tôi làm gì, sau khi tôi
bị ngất? Này bé con, - chàng đứng dậy cầm mũ và quát gọi người hầu bàn,
hết bao nhiêu?
- Cả thảy ba mươi cô-pếch ạ, - người hầu bàn chạy lại, đáp.
- Đây
cho anh thêm hai hào uống rượu. Xem này, bao nhiêu là tiền - chàng chìa
bàn tay run run cho Zamiotov xem mớ bạc giấy, - đỏ này, xanh này, hai
mươi lăm rúp đấy. Ở đâu ra? Lại áo mới nữa, ở đâu ra thế? Anh thừa biết
là một cô-pếch tôi cũng không còn kia mà! Chắc là các anh đã hỏi dò bà
chủ nhà rồi chứ gì? Thôi xin đủ! Assez causé! (2) Chào anh… chúc anh gặp nhiều điều thú vị!
Chàng
bước ra, người run rảy vì một cảm giác kỳ dị như trong cơn bệnh ưu uất
trong đó có pha cả một cảm giác khoái lạc không sao chịu nổi. Nhưng
chàng vẫn lầm lì, trong người thì mệt nhừ ra. Mắt, chàng nhăn nhó như
sau một cơn động kinh. Cảm giác mệt mỏi tăng lên rất nhanh. Vừa rồi sức
lực chàng được kích thích và chỉ cần một sức ấy, một cảm giác khích động
duy nhất cũng đủ làml cho nó dâng mạnh lên, và hễ cảm giác này yếu đi
thì nó cũng lại suy yếu rất nhanh. Zamiotov còn lại một mình ngồi yên
rất lâu ở chỗ cũ, suy
nghĩ trầm ngâm. Raxkonikov đã đảo lộn hết những ý nghĩ của hắn về một
điểm nhất định và đã làm cho quan niệm hắn xác định hẳn.
"Ilya Petrovich là một thằng đần!" - hắn quyết định dứt khoát.
Raxkonikov
vừa mở cửa ra phố thì bỗng nhiên, ngay ở trước thềm, chàng vấp phải
Razumikhin lúc ấy đang bước vào. Đến cách nhau chỉ còn một bước hai bên
vẫn không trông thấy nhau, thành thử suýt cộp đầu vào nhau. Họ đưa mắt
dò nhau một lát, Razumikhin kinh ngạc đến cực điểm, nhưng rồi một cơn
giận thật sự một cơn giận ghê gớm bỗng lóe lên trong mắt anh.
-
Thế ra cậu ở đâu! - anh rống lên. - Bỏ giường đi trốn! Thế mà mình chui
cả xuống đi-văng tìm hắn, leo cả lên trần nhà nữa! Thiếu chút nữa tôi
đã đánh Naxtaxia vì cậu… Thế mà cậu lại đến đây! Rodia! Như thế nghĩa là thế nào? Nói thật đi! Thú đi! Nghe chưa?
-
Như thế nghĩa là các anh đã làm tôi phát ngấy đến chết người đi được,
tôi muốn đừng ai bên cạnh tôi hết - Raxkonikov bình thản đáp.
-
Đừng ai ở cạnh cậu? Trong khi cậu đi chưa ủng, mặt thì xanh như tàu lá,
thở thì không ra hơi nữa? Đồ ngu, cậu làm gì trong "lâu đài pha lê"?
Cậu phải thú nhận ngay lập tức!
Thôi buông tôi ra - Raxkonikov nói đoạn toan đi vượt qua. Thấy thế Razumikhin liền tiến lên nắm chặt lấy vai chàng.
-
Buông ra? Cậu dám nói "buông ra"? Thế cậu có biết tôi sẽ làm gì bây giờ
không, tôi sẽ xốc cậu lên như một gói giẻ, xách cậu về buồng và khoá
trái cửa lại.
-
Razumikhin ạ, - Raxkonikov nói khẽ và hình như hoàn toàn điềm tĩnh, -
chả nhẽ cậu không thấy rằng tôi không cần đến những ân huệ của cậu hay
sao? Việc gì lại đi làm ơn làm phúc cho những kẻ… không
thèm những thứ ấy? Mà lại là những kẻ rất khổ tâm khi phải chịu đựng
những thứ ấy? Khi tôi mới ốm, cậu đi tìm tôi để làm gì? Nhỡ tôi chỉ mong
được chết thì sao? Chẳng lẽ thái độ của tôi hôm nay chưa đủ cho cậu
thấy rằng cậu làm khổ tôi, rằng tôi đã… phát
ngấy lên vì cậu hay sao? Sao lại cứ muốn đến làm khổ người ta như thế.
Tôi quả quyết với cậu là những thứ đó làm cho bệnh tình của tôi rất khó
thuyên giảm, vì nó cứ làm tôi khích động không ngớt. Hồi nãy Zamiotov
chả bỏ đi để tôi khỏi khích động là gì? Cậu nữa, tôi van cậu, cậu cũng
đi đi! Và sau nữa, cậu có quyền gì mà dám dùng sức mạnh để giữ tôi lại?
Chẳng lẽ cậu lại không thấy rằng tôi đang nói chuyện với cậu một cách
hoàn toàn tỉnh táo hay sao? Tôi phải làm gì đấy, tôi biết lấy gì đây,
tôi van cậu, cậu hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì để cậu khỏi ám
tôi, cho cậu khỏi làm ơn làm phúc cho tôi? Cứ cho tôi là bạc bẽo, tôi
hèn hạ cũng được miễn là buông tôi ra, vì Chúa, hãy để cho tôi yên! Đi
đi, đi đi!
Khi
bắt đầu nói chàng rất bình tĩnh, trong lòng khoan khoái thưởng thức
trước những lời lẽ độc địa mà mình sắp nói ra, nhưng đến khi kết thúc
thì lại sôi sục lên và thở hổn hển, giống như lúc này, khi nói với
Lugin.
Razumikhin đứng yên ngẫm nghĩ một lát và buông tay chàng ra.
-
Thôi cậu xéo về nhà ma cho rảnh! - Anh nói khẽ vẻ gần như trầm ngâm;
nhưng khi Raxkonikov bước đi, anh bỗng gầm lên: - Đứng lại… Cậu nghe
đây! Tôi nói cho cậu biết là tất cả bọn cậu, không trừ một đứa nào, đều
là những thằng ba hoa, những thằng khoác lác. Hễ có chuyện gì hơi khổ
một tí là các cậu cứ bo bo ôm lấy như gà ấp trứng? Ngay cả cái lối ấy
nữa, các cậu cũng ăn cắp của các tác giả khác. Không có lấy một dấu hiệu
nào tỏ ra các cậu có một cuộc sống độc lập! Thịt các cậu chỉ là mỡ cá
voi, máu các cậu chỉ là nước sữa cặn! Hạng các cậu tôi không tin đứa nào
hết. Trong trường hợp nào cũng vậy, các cậu chỉ lo sao cho đừng giống
một con người! Đứng lạ - ạ - ại! - anh quát lên, giọng giận dữ gấp bột,
khi thấy Raxkonikov lại toan bỏ đi, - hãy nghe cho hết đã! Cậu cũng biết
là hôm nay bạn bè tôi đến ăn khao nhà mới, có lẽ bây giờ đã đông đủ cả
rồi, nhưng tôi để ông chú ở nhà tiếp khách, bảo là chạy tí về ngay. Thế
thì giá thử cậu không phải là một thằng ngốc, một thằng ngốc tầm thường,
một thằng ngốc thâm căn cố đế, một bản dịch từ tiếng ngoại quốc… Rodia
ạ, tôi nhận rằng cậu là
một thằng bé thông minh, nhưng vẫn ngốc như thường - đấy giá cậu lại
đằng tôi, ngồi chơi với tôi một tối, còn hơn là giày đi lang thang như
thế. Cậu đã ra khỏi nhà rồi thì chẳng còn biết làm sao nữa? Tớ sẽ mượn
về mấy chiếc ghế bành thật êm, nhà chủ có đấy… có trà, có bạn… Không thì
tớ đặt cậu nằm trên đi-văng, dù sao cùng có bạn có bè với nhau… Cả
Zoximov cùng đến. Thế nào, cậu lại chứ?
- Không.
-
Bậy quá đi mất! - Razumikhin điên tiết quát lên. - Cậu thì biết gì? Cậu
có đủ trí khôn đâu! Cậu chẳng hiểu gì hết… Đã hàng nghìn lần, tớ cũng
đã từng nhổ toẹt vào nhân loại như thế, nhưng rồi lại quay trở lại. Thấy
xấu hổ… thế là trở về với con người! Thế cậu nhớ nhé, nhà ông Potsinkov, gác ba…
- Cứ thế này thì có lẽ ngài để cho người ta đánh ngài chỉ để hướng cái thú làm ơn làm phúc thôi, ngài Razumikhin ạ…
- Đánh
ai? Đánh tớ ấy à? Chỉ nho nhoe một chút thôi tớ cũng vặt mũi đi chứ!
Nhà Potsinkov, số 47, hỏi phòng ông viên chức Babuskin…
- Tôi không đến đâu, cậu ạ - Raxkonikov lại quay đi.
-
Tớ cuộc là cậu sẽ đến! - Razumikhin quát vọng theo. - Nếu không thì
cậu… - Nếu không tới không thèm nhìn mặt cậu nữa đâu! Này, thư hẵng, có
Zamiotov trong ấy không
- Có
- Cậu có gặp à?
- Có gặp.
- Cậu có nói chuyện à?
- Có nói chuyện.
- Chuyện gì thế? Thôi được, xéo đi, không nói thì thôi. Nhà Potsinkov, số 47 Babuskin, nhớ nhé
Raxkonikov
đi đến phố Xadovaya và rẽ vào góc phố. Razumikhin tư lự nhìn theo. Cuối
cùng anh khoát tay một cái, bước vào nhà, nhưng rồi bỗng dưng lại ở nữa
chừng thang gác.
"Mẹ
kiếp - anh nghĩ tiếp, gần như nói to lên, - hắn nói cùng mạch lạc,
nhưng lại có vẻ như… Mà mình cũng ngốc nốt. Người điên cũng có thể nói
năng mạch lạc chứ! Mà hình như Zoximov sợ nhất cái ấy đấy! - Anh gõ ngón
tay vào trán. - Nhỡ ra… sao bây giờ mà lại để cho hắn đi một mình? Có
thể là hắn nhảy xuống sông… Chà, mình làm ăn hỏng bét? Không thể được?
Và anh cắm cổ chạy ngược trở lại đuôi theo Raxkonikov: nhưng không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Anh nhổ toẹt một bãi nước bọt và bước mau vào "Lâu đài pha lê" tìm gặp Zamiotov để hỏi cho ra lẽ.
Raxkonikov
đi thẳng đến cầu X.; ra đến khoảng giữa cầu chàng đứng lại tựa hai
khuỷu tay vào lan can và nhìn ra phía xa. Sau khi chia tay với
Razumikhin, chàng thấy mệt mỏi đến nỗi chật vật lắm mới lê được đến đây.
Chàng cứ muốn kiếm nơi nào ngồi xuống, hay nằm dài ra giữa đường.
Nghiêng mình trên giòng nước, chàng thẫn thờ nhìn ánh phản chiếu cuối
cùng màu hồng nhạt của mặt trời sắp tắt, nhìn dãy nha tôi xẫm trong bóng
hoàng hôn mỗi lúc một dày đặc thêm, một khung cửa sổ nhỏ ở một gác xép
xa xa bên tả ngạn, kính đỏ rực lên như bốc cháy vì tia nắng cuối cùng
rọi vào trong chốc lát, nhìn con kênh tối xẫm và dường như chăm chú nhìn
xuống giòng nước. Cuối cùng trong mắt chàng thấy hiện lên những vòng đỏ
quay tít, các toà nhà chuyển mình, bờ kênh, người qua đường, xe cộ đều
quay cuồng nhảy nhót thành vòng. Có lẽ chàng đã ngất đi: nếu bấy giờ
không có một cảnh tượng kỳ dị, gớm guốc bỗng khiến chàng giật mình.
Chàng
cảm thấy có ai đang đứng cạnh chàng, ngay bên phải; chàng liếc nhìn
sang thì thấy một người đàn bà cao, đầu trùm khăn, khuôn mặt hơi dài,
gầy xọp, nước da vàng võ, đôi mắt đó sâu hoắn. Người ấy, nhìn thắng vào
chàng nhưng hẳn là chẳng trông thấy gì, không phân biệt được ai hết.
Người ấy bỗng chống tay phải vào thành cầu, giơ chân phải lên và lần
lượt đu cả hai chân sang bên kia lan can nhảy xuống kênh. Giòng nước bẩn
tung tóe lên và nuốt chửng mồi trong giáy lát, nhưng mộ phút sau người
tự vẫn nổi lên rồi từ từ trôi xuôi theo giòng nước, đầu và chân chìm
xuống, lưng nổi lềnh bềnh, chiếc váy phồng lên như cái áo gối.
-
Có người tự tử! Có người tự tử? - hàng chục tiếng thét vang lên; họ
nhốn nháo chạy lại, hai bên bờ lố nhố những người tò mò, trên cầu, quanh
Raxkonikov đã có một đám đông xúm lại, xô nhau chồm cả vào lưng chàng.
-
Trời ơi, cô Aphroxinyuska ở nhà tôi mà - gần đâu đây có một giọng đàn
bà lu loa - Các ông các bác ơi, cứu cô ấy với! Trăm lạy các ông, các ông
vớt cô ấy với!
- Thuyền đâu! Thuyền đâu! - trong đám đông có tiếng quát.
Nhưng
không cần đến thuyền làm gì nữa: một người cảnh binh chạy xuống bến,
cởi áo khoác, cởi giày ra và lao xuống nước. Anh ta không phải khó nhọc
gì lắm: giòng nước đưa người trẫm mình trôi qua cách bến có hai bước,
anh ta đưa tay phải ra túm lấy áo nạn nhân, tay trái đã kịp nắm lấy một
cây sào do một người bạn giơ ra cho anh, và lập tức người trẫm mình được
kéo lên. Họ đặt cô ta nằm lên mấy phiến đá hoa cương lát bến. Chẳng mấy
chốc cô ta mở mắt, ngồi dậy, bắt đầu hắt hơi và xỉ mũi, hai tay cứ xoa
xoa chiếc áo ướt sũng một cách ngớ ngẩn. Cô ta lặng thinh không nói gì
hết.
-
Cô ấy say bí tỉ, các ông ạ, say bí tỉ, - người đàn bà lúc nãy, bây giờ
đứng bên cạnh Aphroxinyuska, kể lể - lần trước đã toan thắt cố chết, may
người ta cởi dây kịp. Vừa rồi tôi ra cửa hiệu, để con bé ở nhà trông cô
ấy thế là có chuyện? Cô ta ở bên cạnh nhà tôi, ông ạ buôn bán nhì
nhằng, đây ngôi nhà thứ hai ở cuối phố, kia kìa…
Đám đông tản dần, mấy người cảnh sát vẫn còn loay hoay quanh người tự tử, có ai nói gì léo nhéo
về sở cảnh sát… Raxkonikov nhìn cảnh ấy với một cảm giác bình thản và
dửng dưng kỳ lạ. Chàng bỗng thấy tơm tởm, "Không, kém lắm, nước… không
xong, - chàng lẩm bẩm một mình. - Sẽ không có gì xảy ra hết. - chàng nói
thêm, - có gì đâu mà đợi? Còn quận cảnh sát? Tại sao Zamiotov lại không
ở quận cảnh sát nhỉ? Mở cửa đến chín giờ cơ mà… Chàng quay lưng ra phía
thành cầu và đưa mắt nhìn quanh.
"Thì
đi nào! Sao lại không?" - Chàng lẩm bẩm và quả quyết đi về phía sở cảnh
sát. Lòng chàng trống trải và tối tăm. Chàng không muốn nghĩ. Ngay tâm
trạng ưu tư cũng đã qua, không còn lấy một dấu vết nào của sức quyết tâm
lúc này khi chàng ra đi "để chấm dứt hẳn tình trạng này"! Nó đã nhường
chỗ cho một trạng thái mụ mẫm hoàn toàn.
"Đó cũng là một lối thoát! - Chàng nghĩ trong khi uể oải đi chầm chậm trên bờ kênh. - Dù sao ta cũng sẽ chấm dứt, vì ta muốn thế… Nhưng
đó có phải là lối thoát không? Thì cũng thế thôi? Cũng vẫn là mấy tấc
đất… hê! Nhưng kết liễu như thế thì thật thảm hại? Kết liễu rồi ư? Nói
cho họ biết, hay thôi? Chà… quỷ quái! Mình mệt quá rồi - Sao cho chóng
đến chỗ nào mà nằm xuống một cái. Xấu hổ hơn cả là những chuyện này hết
sức ngây ngô. Thôi kệ mẹ nó. Xì, sao lại có thể nghĩ đến những chuyện
ngây ngô như thế…".
Muốn
đến quận cảnh sát phải đi thẳng mãi qua hai ngã tư rỗi rẽ sang trái: từ
đấy chỉ còn mấy bước nữa là đến. Nhưng vừa đi đến ngã tư thứ nhất,
chàng dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, ngoặt vào ngõ và đi vòng qua hai phố
nữa, có lẽ cũng chẳng có mục đích gì, hoặc giả có thể là để trì hoãn
thêm một vài phút. Chàng bước đi, mắt nhìn xuống đất. Bỗng dường như có
ai ghé sát tai chàng thì thầm một câu gì. Chàng ngầng đầu lên và thấy
mình đang đứng trước "ngôi nhà ấy" ngay trước cổng. Từ buổi tối "hôm ấy"
chàng chưa lần nào đi qua đây.
Một
ý muốn không sao cưỡng được, không sao hiểu nổi, cứ thôi thúc chàng.
Chàng đi qua cổng, rẽ ngoặt vào cánh cửa đầu tiên ở bên phải và bắt đầu
bước lên cái cầu thang quen thuộc, lên tầng thứ tư. Trên cái thang gác
chật hẹp và dốc đứng lúc bẩy giờ tối om. Lên
đến mỗi trạm bằng chàng lại dừng chân tò mò nhìn quanh. Ở trạm bằng
tầng thứ nhất, khưng kính ở cửa sổ đã tháo hẳn ra. "Hôm ấy vẫn còn" -
chàng thầm nghĩ. Và đây là gian phòng gác hai, nơi Mikolai và Mitka làm
việc hôm ấy: "Đóng kín; cánh cửa mới sơn lại; thế nghĩa là phòng này cho
thuê". Và đây, tầng thứ ba, tầng thứ tư. Đây rồi!" Chàng bỗng đớ người
ra: cửa vào phòng ấy mở toang, trong phòng đang có người, nghe có tiếng
nói chuyện vẳng ra; chàng thật không ngờ.
Lưỡng lự một lát, chàng bước nốt mấy bậc thang cuối cùng và đi vào phòng.
Gian
phòng cũng đang được tu sửa lại; trong phòng có mấy người thợ đang làm
việc; chàng có vẻ rất lấy làm lạ về điều này. Không hiểu sao chàng cứ
hình dung là mọi vật sẽ y nguyên như cũ, thậm chí có lẽ hai cái xác cũng
vẫn nằm nguyên giữa sàn nhà: thế mà bây giờ mấy bức tường đều trơ trụi,
đồ dạc bàn ghế không có lấy một cái nào; lạ thật! Chàng đến ngồi bên
bậu cửa sổ.
Có
cả thảy hai người thợ đang làm, còn trẻ cả, nhưng tuổi chênh lệch nhau
khá nhiều. Họ đang dán giấy mới lên tường, những tấm giấy dán tường màu
trắng có điểm hoa màu tím nhạt, thay cho lớp giấy cũ màu vàng trước kia
đã sởn rách. Không hiểu sao Raxkonikov thấy thế rất khó chịu, chàng nhìn
lớp giấy mới một cách đầy ác cảm, như thế lấy làm tiếc rằng mọi vật đã
thay đổi đi như vậy.
Hai
người thợ hẳn là đã làm muộn giờ, và đang hấp tấp cuốn giấy lại sửa
soạn ra về. Họ đang mải nói chuyện. hầu như không chú ý đến Raxkonikov.
Chàng khoanh tay trước ngực và ngồi nghe.
-
Sáng hôm ấy, con bé mới đến nhà tớ, - người lớn tuổi hơn nói với bạn, -
đến thật sớm, ăn mặc rất diện. Tớ mới bảo: "Này sao đằng ấy cứ làm dáng
với tôi làm gì thế, muốn trêu thèm thằng này đây hẳn?" Con bé nói: "Anh
Tit Vaxilievich ạ, từ nay em muốn hoàn toàn tuỳ ý anh, muốn làm gì em
cũng được" thế đấy! Mà diện phải biết nhé: trôxng như các cô ở trong báo
thời trang ấy, thật y như trong báo!
- Thế báo thời trang là cái gì hở ông bác? - người trẻ tuổi hơn hỏi. Chắc hẳn xưa nay hắn ta vẫn học khôn ở "ông bác" này.
-
Báo thời trang là thế này chú nó ạ. Nó là những tập tô màu, cứ mỗi thứ
bảy lại thấy gứl về cho các hiệu thợ may ở đây, ở nước ngoài gửi về, để
cho biết người như thế nào thì phải ăn mặc ra sao, đàn ông cho chí đàn
bà. Tranh vẽ ấy mà. Đàn ông thì phần nhiều mặc áo đuôitôm, còn như cái
mục đàn bà thì lắm thứ áo trông mê đến nỗi cậu có bán hết cả nhà cậu đi
cùng chưa ăn thua!
- Ơ, ở cái xứ Piter (3) này chẳng thiếu thứ gì nhẩy! - người thợ ít tuổi hăm hở reo lên - ngoài bố mẹ ra thì cái gì cũng có.
- Ờ, ngoài thứ ấy ra thì cái gì cũng có chú mày ạ, - người thợ lớn tuổi kết luận, giọng ra điều dạy bảo.
Raxkonikov
đứng đậy đi sang phòng bên, nơi trước kia đặt cái giường, cái rương và
cái tủ ngăn; gian buồng không có bàn ghế trông nhỏ hẹp 1ạ lùng. Giấy dán
tường chưa thay, trong góc còn hằn rõ chiếc trang thờ dựng tượng thánh.
Chàng nhìn quanh một lát rồi trở ra ngồi ở bậu cửa sổ. Người thợ lớn
tuổi gườm gườm nhìn chàng.
- Ông hỏi gì ạ? - hắn đột ngột hỏi chàng.
Raxkonikov
không đáp, lẳng lặng đứng dậy đi ra cửa cầm lấy dây chuông kéo. Vẫn cái
chuông ấy, vẫn cái tiếng sắt tây ấy? Chàng kéo lần nữa, rồi lần thứ ba,
lắng tai nghe và hồi tưởng lại. Cái cảm giác ghê rợn, quái gở hôm nào
bắt đầu sống lại, mỗi lúc một rõ nét thêm, sinh động thêm, và cứ mỗi
tiếng chuông vang lên chàng lại rùng mình, và càng nghe chàng lại càng
thấy khoái trá.
- Ông kia có việc gì thế? Ông là ai? - người thợ ra theo, quát hỏi. Raxkonikov trở vào.
- Tôi muốn thuê phòng, - chàng nói - đến xem thử.
- Đang đêm ai lại đi thuê phòng; mà đáng lẽ ông phải đi với bác gác cổng chứ!
- Sàn rửa sạch sẽ rồi; sẽ sơn lại chứ? - Raxkonikov nói tiếp. Không có máu à?
- Máu nào?
- Máu của mụ già vừa bị giết với mụ em gái ấy mà, hôm trước ở đây nó chảy lênh láng thành cả một vũng.
- Nhưng ông là ai mới được chứ? - Người thợ đâm 1o, hỏi gắt.
- Tôi ấy à?
- Ừ.
- Anh muốn biết phải không? Ta đến quận, tôi sẽ nói.
Hai người thợ bỡ ngỡ nhìn chàng.
- Muộn rồi, chúng tôi phải về đây. Đi đi, Alioska. Phải khoá cửa, - người thợ lớn tuổi nói.
- Nào thì đi! - Raxkonikov thản nhiên đáp và đi ra trước, thong thả bước xuống cầu thang.
-
Ê, gác cổng - chàng quát gọi khi xuống đến sân, lúc bấy giờ ngay ở lối
vào có mấy người đang đứng nhìn khách qua đường: cả hai người gác cổng,
một mụ đàn bà, một người lái buôn và vài người nữa.
Raxkonikov đi thẳng về phía họ.
- Ông muốn hỏi gì? - một trong hai người gác cổng hỏi.
- Anh có đến quận cảnh sát? (4)
- Vừa mới đến xong. Ông muốn gì?
- Họ vẫn làm việc chứ?
- Vâng.
- Ông phó quận trưởng có ở đấy không?
- Lúc nãy thì có. Ông muốn hỏi gì?
Raxkonikov không đáp, đứng yên cạnh người gác cổng ngẫm nghĩ một lát.
- Ông ấy đến xem phòng, - người thợ lớn tuổi lại gần nói.
- Phòng nào?
-
Phòng chúng tôi đang làm ấy mà. Ông ấy bảo "tại sao lại chùi máu đi? Ở
đây có xảy ra ra một vụ giết người, tôi mưốn thuê phòng này". Rồi ông ta
kéo chuông, đến suýt đứt cả dây đấy. Ông ấy lại bao là "ta đến sở cảnh
sát, tôi sẽ nói hết". Ông ta cứ bám lấy chúng tôi.
Người gác cổng băn khoăn cau mày nhìn Raxkonikov từ đầu đến chán.
- Nhưng anh là ai? - hắn hỏi gắt, giọng dữ tợn.
-
Tôi là Rodion Romanovich Raxkonikov, cựu sinh viên, tôi ở nhà Sil,
trong ngõ kia, gần đây thôi, phòng số mười bốn. Cứ hỏi bác gác cổng, bác
ấy biết tôi đấy. - Raxkonikov đáp, giọng uể oải và trầm ngâm, không
ngoảnh lại, cứ nhìn đăm đăm ra dãy phố tối om.
- Anh lên phòng ấy làm gì?
- Đến xem.
- Xem cái gì ở đấy?
- Cứ bắt lên quận xem sao! - người lái buôn bỗng nói chen vào, rồi im bặt.
Raxkonikov liếc mắt qua vai, chăm chú nhìn hắn một lát rồi nói, giọng vẫn khẽ và uể oải.
- Đi đi!
- Dẫn hắn ta đi! - người lái buôn được thể nói thêm. - Sao hắn lại đến chỗ ấy, chắc có ý gì đây, hả?
- Say thì không say, mà ăn nói thật lạ lùng, - người thợ lẩm bẩm.
- Anh muốn gì nào. - người gác cổng lại quát; bây giờ hắn đã bắt đầu nổi giận hẳn hoi. - Sao anh cứ dây dưa mãi thế?
- Không dám lên quan à? Sợ chắc? - Raxkonikov nói, giọng ngạo nghễ.
- Sợ cái gì. Anh lôi thôi cái gì?
- Chắc là một tay làm tiền! - Mụ đàn bà nói.
-
Thôi nói chuyện với hắn làm gì, - người gác cổng kia nói; đó là một
người mu-gích to lớn mặc áo phanh ngực, thắt lưng đeo một chùm chìa
khoá!
- Đi đi! Rõ ràng là hạng làm tiền. Xéo đi!
Đoạn
nắm lấy Raxkonikov, hắn xô chàng ra đường. Chàng loạng choạng đâm chúi
ra ngoài nhưng không ngã. Đứng thẳng người lại, chàng lặng lẽ đưa mắt
nhìn qua mọi người một lượt và bỏ đi.
- Người đâu mà kỳ quặc, - người thợ nói.
- Thời buổi bây giờ thật lắm người kỳ quặc, - mụ đàn bà nói.
- Giá cứ dẫn hắn lên quận, - người lái buôn nói thêm.
-
Không việc gì phải dây vào, - người gác cổng thứ hai phân giải - Đúng
là một thằng làm tiền. Xưa nay vẫn thế, hắn cứ dẫn xác đến nhưng mình mà
dây vào thì rồi gỡ không ra đấy… Biết thừa đi!
"Thế
ta có đi hay không?" - Raxkonikov thầm nghĩ. Chàng dừng lại ở giữa một
ngà tư và đưa mắt nhìn quanh như thể chờ ai quyết định hộ. Nhưng xung
quanh không có lấy một tiếng trả lời, mọi vật đều tối om và im lìm như
những phiến đá mà chàng đang dẫm lên: mọi vật đều đã chết đối với chàng,
đối với mỗi mình chàng…
Bỗng
ở phía xa, cách chàng chừng hai trăm bước, cuối dãy phố, trong bóng tối
dày đặc, chàng thấy có một đám đông người đang nói xôn xao, kêu la ơi
ới. Giữa đám đông có một chiếc xe ngựa đỗ… Một ngọn đèn chập chờn ở giữa phó "Cái gì thế?"
Raxkonikov quay sang phải đi về phía đám đông.
Dường
như chàng muốn bấu viu lấy bất cứ cái gì; chàng mỉm cười lạnh lùng khi
nghĩ như vậy, bởi vì chàng đã nhất quyết đến sở cảnh sát và biết chắc
rằng chỉ lát nữa, tất cả đều sẽ chấm dứt.
Chú thích:
(1) Thời ấy ở Nga, trường trung học chỉ có 8 lớp
(2) Tán gẫu thế đủ rồi! (tiếng Pháp)
(3) Tên gọi thân mật Petersburg
(4) Những người gác cổng các toà nhà lớn ở Petersburg có bổn phận phải hàng ngày đến đồn sảnh sát trình báo về những việc xảy ra trong ngày hôm ấy.