Hàng xóm hắc ám - Chương 13 - 14 - 15
Chương 13: Lần đầu hôn cậu ta 1
Nhưng chỉ kêu được 3 giây, Lâm Hôn Hiểu liền bịt miệng tôi lại, “Cô ồn quá.” Cậu ta nói.
Tôi vội ngồi dậy, lấy chăn ôm trước ngực, nói năng lộn xộn: “Cậu, cậu, cậu….. tôi, tôi, tôi…… chúng ta, chúng ta……”
Cậu ta cũng chống người, xoa xoa mũi, thong thả nói: “Tôi biết cô đang nói, nhưng một câu tôi nghe cũng không hiểu.”
Tôi vội vàng hít sâu vài cái, để bản thân bình tĩnh lại: “Cậu làm gì mà ngủ bên cạnh tôi?”
“Cô bị sốt.”
“Sau đó?”
“Tôi chăm sóc cô.”
“Tôi nhớ! Nhưng sau đó?”
“Sau đó tôi buồn ngủ, hơn nữa cô chỉ có một cái giường, vì vậy……”
Tôi hít hơi lạnh: “Vì vậy cậu liền ngủ?”
Cậu ta liếc tôi một cái: “Bằng không? Lẽ nào mùa đông lạnh ngủ dưới đất?”
“Cậu có thể về nhà mình ngủ.”
Cậu ta nói nhạt: “Thế phiền quá.”
“……”
Như vậy đó, giấc ngủ đầu tiên của tôi bị hiến dâng đi rồi.
Hơn nữa, đối tượng đó thờ ơ như không.
Thật là, tháng riêng gặp lại chuyện này, bị một chữ thảm chứ còn gì.
(ít nhất cũng phải 2)
Mấy ngày sau, Lâm Hôn Hiểu vẫn như trước, đến giờ ăn liền đúng giờ ngồi trong phòng ăn nhà tôi. Chỉ là, sau khi ăn cơm xong, tên này cũng thích ỳ ra ở đây, mỗi lần tôi đều phải ba lần năm lượt đuổi cậu ta đi. Hơn nữa, vừa hỏi đến chuyện liên quan tới cậu ta thì đều lơ đi, kỳ cục.
Những lời này không nhắc tới, đơn giản chỉ nói chính mình, ban đầu tưởng ỳ ra ở nhà thì trăm sự không lo lắng, ai ngờ cái đến thì vứt cũng không xong.
Sáng hôm nay, tôi nhận được điện thoại của Hoa Thành
Trong lòng lo lắng, quả nhiên lợi hại, vẫn bị anh ta tìm thấy!
Cố gắng tinh thần ứng phó vài câu, thái độ Hoa Thành rất khách khí, hẹn tôi ra ăn cơm, không có gan từ chối, đành ưng thuận.
Nơm nớp tới nhà hàng đã hẹn, Hoa Thành đã ngồi sẵn, nhìn thấy tôi đến, còn kéo ghế cho tôi, lịch sự vô cùng.
Nhưng không thể lơ là, đây chắc là Hồng Môn Yến *( trong yến tiệc hại khách) đáng mặt!
Ban đầu tưởng Hoa Thành muốn biết tăm hơi của Chí Chí từ chỗ tôi, nhưng nhầm rồi, anh ta nói với tôi đều là các chủ đề vô thưởng vô phạt, cho tới khi bữa cơm kết thúc, căn bản không đề cập tới hai chữ Chí Chí.
Cuối cùng không nén nổi, tôi chủ động hỏi: “Chẳng phải anhmuốn biết Chí Chí ở đâu ư?”
“Cô sẽ nói cho tôi?” Hoa Thành hỏi lại
Tôi lắc lắc đâu: “Tôi thực sự không biết.”
“Không sao.” Hoa Thành bưng ly rượu, hơi lắc, rượu đỏ sóng sánh trong thế giới thủy tinh, từ đầu tới cuối đều không bị sánh ra. Anh ta nói với ý thâm sâu: “tôi đợi cô ấy ở đây, cô ấy sẽ trở về…… không phải ư?”
“Ờ, cái đó.” Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng tìm lời thích hợp: “Chí Chí, cô ấy khi yêu rất nghiêm túc, hơn nữa……” Lời phía sau nên là, hơn nữa anh cũng không phải loại cô ấy thích, nhưng nếu nói xong chắc tôi không còn mạng mà ra khỏi, vì vậy có lẽ cứ nuốt trong bụng cho xong.
“Cô cho rằng tôi không nghiêm túc?”
Hoa Thànhmỉm cười, khóe miệng nhướng lên, tạo thành độ cong đẹp đẽ, thể hiện nội tâm mà rất có ý vị, nhưng tôi lại bị dọa sợ chết khiếp, vội giải thích: “Không có, tôi không phải ý đó…… ý tôi là, tôi, tôi cũng không biết mình đang nói gì.”
“Đừng căng thẳng, nói đùa với cô thôi.” Hoa Thành lạnh nhạt nhìn tôi một cái: “Đúng rồi, cô vừa nói, Chí Chí yêu rất nghiêm túc……. Vậy người đàn ông cô ấy nghiêm túc ấy, là ai vậy?”
“À, là một sinh viên đại học khoa Trung chúng tôi, tên Nhậm Chi Quang, cậu ấy……” Nói tới đây, tôi đột nhiên tỉnh lại, chết rồi, không cẩn thận, lại bị anh ta moi được ra rồi. Thì biết, dân lương thiện chúng tôi đấu sao nổi thế lực đen tội ác bọn họ chứ!
“Cậu ta làm sao?” Hoa Thành nhìn tôi chăm chú.
“Cậu ta…… chuyện bọn họ tôi cũng không rõ lắm.” Tôi cúi thấp đầu ăn, bịt kín miệng sẽ không nói linh tinh nữa.
“Không sao, dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng.” Hoa Thành nâng ly rượu lên miệng, uống một ngụm.
Không quan trọng? Tôi chớp chớp mắt, vậy thì chưa chắc.
Chương 14: Lần thứ nhất hôn cậu ta 2
Nói tới năm đó, Nhậm Chi Quang là tài tử nổi tiếng khoa Trung, dáng người cũng khá, đeo kính, nho nhã lịch sự. Chí Chí à, cũng có thể được coi là đại mỹ nữ nổi danh…… đương nhiên trong tình trạng không đánh nhau.
Hai người là nam tài nữ sắc danh xứng với thực, mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, không có bất kỳ dấu hiệu nào, hai người liền chia tay, chuyện này trở thành chuyện lớn thứ 8 không lý giải ở trường tôi.
Sau đó, với cố gắng không mệt mỏi của tôi, cuối cùng cũng rõ chân tướng sự việc.
Hóa ra, tối hôm đó, hai người đang đi dạo trong rừng cây nhỏ, lại gặp ngay đám lưu manh, nhìn thấy Chí Chí, muốn trêu ghẹo. Nhậm Chi Quang vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng bình thường thời gian luyện tập của anh ta cũng dành cho việc đọc thuộc thơ ca của Từ Chí Ma, vì vậy tên lưu manh chỉ hua tay một cái liền đánh cậu ta phủ lên lùm cỏ, áng mây thực chưa mang đi, lại tặng cậu ta hai mắt đen tròn miễn phí.
Chí Chí tận mắt nhìn thấy người yêu bị làm nhục, rp bộc phát, nội lực cao, lượng máu dâng đầy, trị số phòng ngự đột nhiên tăng, trong giây lát giết kẻ địch.
Chí Chí nói qua loa, nhưng theo tôi biết từ nguồn khác, hiện trường có lẽ rất thảm, nghe nói một trong những hòn đá xui xẻo, bác sĩ khẳng định từ sau anh ta có lẽ không thể cử động được…… nghe nói, chỉ là nghe nói.
Cho dù thế nào, Nhậm Chi Quang cảm thấy được bạn gái cứu, thật vô cùng nhục nhã, từ đó tránh không gặp mặt Chí Chí.
Hai người mỗi người một ngả.
Câu chuyện kết thúc từ đó.
Nhưng tình đầu rơi vào kết cục như vậy, Chí Chí bắt đầu chán ngán thất vọng, cho tới hôm nay cũng không có tâm trạng nào rơi xuống biển tình.
Vì vậy tôi nói, Hoa Thành anh quá tự tin rồi.
Đang nhớ lại quá khứ, đột nhiên cảm thấy lưng như có kim chích, phản ứng bản năng quay đầu, lại thấy Lâm Hôn Hiểu đang đứng sau tôi.
Lúc này mới nhớ ra, vừa nhận điện thoại của Hoa Thành, bị dọa tới nỗi đầu óc trống rỗng, quên không chuẩn bị cơm trưa cho Lâm Hôn Hiểu, cũng không nói với cậu ta một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài.
Chắc không phải anh ta đói nhưng không tìm thấy tôi, liền đến nhà hàng ăn cơm. Nhưng lại tới chỗ này, thật khéo.
Tôi nhíu chặt mày, rồi nhẹ nhàng quay đầu nhìn một cái, đúng lúc gặp ánh mắt lạnh lùng của Lâm Hôn Hiểu, dọa tôi vội vàng quay đầu.
Không ngờ, toàn bộ đều rơi vào mắt Hoa Thành, anh gọi nhân viên thanh toán, sau đó dùng cằm chỉ chỉ Lâm Hôn Hiêu, trên mặt thầm hàm ý cười: “Chúc tiểu thư, vốn dĩ tôi nên đưa cô về nhà, nhưng…… anh ta chắc sẽ không đồng ý, vậy thì, lần sau nói chuyện.” Nói xong liền quay người, chuẩn bị rời đi.
Rốt cuộc là do anh gây ra mà! Lại đi như thế, đàn ông không có trách nhiệm, Chí Chí thích anh mới lạ! Anh đợi đó, tôi khiến anh như ý nguyện thì tôi không họ Chúc!
“Cô nói gì?” Hoa Thành đột nhiên quay đầu lại.
Tôi lập tức mỉm cười: “tôi nói cảm ơn anh mời cơm.”
“Không cần cảm ơn, Chúc tiểu thư, tạm biệt.”
Cho tới khi xe Hoa Thành rời đi hẳn, tôi mới ra sức vỗ ngực, thở ra một hơi bị kìm nén.
Trời ạ, tên Hoa Thành này, là người hay là quỷ, lại nghe thấy lời trong lòng mình, vừa nãy xém chút bị dọa tới tè ra quần.
Một họa tinh vừa đi, họa tinh khác lập tức ngồi cạnh tôi.
“Anh ta là ai?” sắc mặt Lâm Hôn Hiểu xem ra không tốt lắm.
Nhưng đoán chừng sắc mặt tôi cũng bị dọa tới đi đâu rồi, chẳng còn hơi sức đâu để ý cậu ta, chỉ muốn vội vàng về nhà tĩnh dưỡng, liền hua hua tay: “Cậu ăn xong chưa, ăn xong thì cùng về.”
Cậu ta vốn định nói gì, nhưng trước đám đông chắc cũng không dám nổi giận, đành nhẫn nhịn.
Trên đường tôi đều trong trạng thái hết hồn, cậu ta thì trong trạng thái lặng lẽ suy nghĩ, vì vậy hai người chẳng ai nói gì.
Cho tới khi đợi thang máy, Lâm Hôn Hiểu nhìn con số màu đỏ không ngừng thay đổi, hỏi lại lần nữa: “Anh ta là ai?”
“Anh ta,” Tôi thở dài: “Ôi, nói ra dài lắm.”
“Dài bao nhiêu? Một ngày một đêm có thể nói xong không?”
Tôi nghi hoặc: “Cậu làm gì mà truy vấn anh ta là ai?”
Lâm Hôn Hiểu quay đầu nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Cô thích anh ta?”
Chương 15: Lần thứ nhất hôn cậu ta 3
Tôi chê mệnh dài mới thích Hoa Thành. Nhưng…….
Cậu ta chẳng phải quá tò mò ư?
Tôi lật lại hành động vài ngày nay của Lâm Hôn Hiểu trong đầu, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng. Lẽ nào, cậu ta……
Lập tức tính toán, cho dù tôi là thủy tiên* (có độc) cũng được, nhưng có nhất định phải nói rõ ràng, liền cố ý sa sầm, nói: “Tôi thích ai, không phải việc cậu nên quan tâm, giữa bạn bè cũng nhất định phải có chút riêng tư.”
Lời vừa nói ra, cửa thang máy mở, tôi bước vào, Lâm Hôn Hiểu dừng 2 giây, cũng bước vào theo.
Thang máy im lìm, lặng lẽ không chịu được.
Nhớ lại, ngữ khí vừa nãy hơi cứng rắn quá, liền bắt chuyện nói: “Đúng rồi, bố mẹ cậu khi nào về?”
Không có lời đáp.
Không chịu được quay người, phát hiện Lâm Hôn Hiểu đã đứng cạnh tôi, tôi giật mình, lùi vào trong góc, ai dè cậu ta bước tới, vây lấy tôi.
Mặt tôi chốc lát đỏ lên, trong lòng hoảng sợ, không biết Lâm Hôn Hiểu muốn làm gì, cũng không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thẳng lên ngực cậu ta. Lúc này mới phát hiện, hóa ra, cậu ta cao hơn tôi nhiều đến vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên ý thức được, cậu ta là đàn ông.
Tôi bắt đầu dùng lực đẩy người cậu ta ra, nhưng hai tay lại bị cậu ta trói chặt, không cựa quậy được.
“Cô thích ai đối với tôi rất quan trọng, bởi vì…….” Lâm Hôn Hiểu nâng mặt tôi lên, chăm chú nhìn tôi, từng từ từng câu nói: “Chúc Thảo Nhĩ, anh thích em.”
Tôi như bị sét đánh, trong lòng hỗn loạn, cả người bị dọa cho ngẩn ra, đợi khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cậu ta tiến sát gần tôi.
Quay lưng lại với ánh sáng, chỉ nhìn thấy gương mặt góc cạnh, đôi mắt đen như ngọc, vững chắc khóa lấy tôi, dòng nước xoáy, đẹp đẽ rực rỡ nhưng tội ác……
Môi cậu ta phủ lên môi tôi, ấm nóng, mềm mại như lông vũ, vuốt ve, xoa nhẹ. Dường như tri giác trong chốc lát đều tập trung nơi da thịt được đụng chạm, loại cảm giác đó, thật quá rõ ràng, khiến người ta run rẩy. Lưỡi cậu ta trực tiếp tiến vào, công thành đoạt đất, khiến tôi quân lính tan rã.
Tiếng “Đinh” vang lên, cửa thang máy mở ra, trong lờ mờ, tôi nhìn thấy hai người đứng ở cửa.
Rất quen
Dường như là người quen
Nhìn rõ rồi.
Hóa ra là dì Lâm, còn có chồng dì.
Cũng chính là ……
Bố mẹ của Lâm Hôn Hiểu