Bạch mã hoàng tử - Chương 11 - 15
Chương 11
[Ring ring]
Điện thoại trên bàn làm việc của anh reo lên,
Và vì thế, anh ra hiệu bảo tôi ngồi chờ rồi chạy đến bắt máy.
Tôi cũng muốn ngồi lại lắm...
Nhưng nghĩ tới việc cả phòng đang đợi,
Tôi đành phải lẳng lặng cúi chào anh ra về...
"Khoan đã, em!"
Anh tạm dừng cuộc nói chuyện,
giữ ống nghe điện thoại và che nó lại..., gọi tôi.
"Anh cứ nói tiếp đi ạ, em có việc về trước!"
"...thế.. gặp em mai nhé! Đi đường cẩn thận!"
"Yeah!"
....
Tôi ko tránh khỏi sự háo hức..và sung sướng..
Như thể gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình!
Vâng, anh chính là chân mệnh thiên tử của tôi!! Huray!!
Thật hạnh phúc khi...có ai đó để yêu! Hi hi...
.......
Tôi đi dọc hành lang tầng 1 để ra cửa,
bằng đôi chân sáo..tung tăng..
rồi, có cái gì loang loáng lăn qua giữa khe cửa khép hờ,
chạy ra ngoài và dừng trước mũi chân tôi.
Một chiếc đĩa CD?
Tôi nhặt nó lên và quay lại chỗ cánh cửa, trên đó là chữ "Phòng thu âm"
Đẩy cánh cửa ra, tôi bước vào...
Argh!!!!!!!
Cái lưng áo thun màu xám tro tôi đã gặp ban nãy,
ở chỗ máy photo!! >_<
Anh ta đang lui cui làm gì đó dưới gầm dàn máy khá to với vô số nút và cần gạt...
Tôi đoán, đó là dàn chỉnh nhạc trong phòng thu..
Tôi chỉ đặt cái đĩa CD xuống chiếc bàn bên cạnh,
Và dợm quay ra... thì,
"Cầm cái này hộ tôi"
Anh ta ko quay lại, chỉ chìa tay đưa ra 2 sợi dây cắm,
loại tựa như dây kết nối hình ảnh hoặc âm thanh gì đó..
"Đấy ko phải việc của em."
Lady Vengeance!! [Tên 1 bộ phim nổi tiếng, về sự trả thù của người phụ nữ]
Hehehe, cho anh biết, thế nào là bị người khác bỏ mặc trong cơn hoạn nạn -__-
Tôi hất mặt đắc chí bước ra,
Nhưng cánh tay tôi đã bị giữ chặt lại,
bằng 1 bàn tay rắn rỏi.
Anh ta đứng lên, quay lại đặt vào tay tôi 4 sợi dây như thế..
1 cách thản nhiên, như thể tôi chính là oshin của anh ta vậy!
Chuyện quái gì thế này??
"Nếu còn muốn tiếp tục làm việc ở đây, thì phải giúp tôi!"
Muốn tiếp tục làm việc ở đây??
Dĩ nhiên!! Tôi ko muốn nghỉ nữa... dù thế nào cũng sẽ làm! TT___TT
Bây giờ, tôi đi làm ko phải vì tiền, ko phải vì học hỏi,
Mà vì... 1 thứ khác.
Tôi đứng đó, hai tay cầm 1 đống dây nhợ, kể cả tour-nơ-vít...
Và mỗi khi anh ta bảo: "Dây màu vàng", thì tôi phải đưa dây màu vàng,
Ngay khi chiếc điện thoại trong túi quần tôi rung báo tin nhắn,
Tôi cũng ko thể lấy ra đọc vì, ko còn cánh tay nào khác >_<
Tôi dám chắc mình vừa bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng,
Cho nên...mới ngu ngốc đến thế này! TT__TT Argh..
Tôi thậm chí ko đủ thông minh để hiễu rằng,
Gã ấy làm sao có thể đuổi việc tôi, khi mà người quản lý tôi là anh Tiến??
.....
Khi sợi dây cuối cùng được gắn xong,
điều đó cũng có nghĩa là 2 bàn tay của tôi được giải phóng..
"Ok, cô em có thể đi được rồi"
??? "... >_<..."
"Sao còn đứng đó? Đợi tôi mở cửa dùm chắc?"
"...Hình như...anh phải nói câu -Cám ơn- ?"
"..trong từ điển của tôi, ko có 2 từ -Cám ơn- và -Xin lỗi-, hiểu chứ, cô em?"
-___- "Thế à... okay, well.."
Tôi gật gù.. hiểu rồi, vậy,
ko có lý do gì tôi phải giúp anh cả!
cho dù, tôi đã lỡ hào hịêp đi nữa... thì tôi cũng có cách rút lại.
hehehe..
tôi cúi người hướng tới chỗ dàn máy,
bằng 2 phát, tôi nắm tất cả dây đã cắm nãy giờ...Giật mạnh ra!!
Phew... thế là xong...
Undo was done!! ^0^
Sau khi dằn đống dây đó xuống sàn,
tôi phủi tay đứng dậy và...đi thẳng ra khỏi cửa,
với thái độ hùng dũng, oai phong, tôi nói mà ko buồn nhìn anh ta ...
"Quyển từ điển của anh, chắc chắn đã bị xé mất trang đầu." -__-
Bước chân tôi bắt đầu run như cầy sấy,
khi nghe 1 tiếng động lớn vang lên từ trong căn phòng..
cùng với tiếng quát "QUÁI QUỈ GÌ ĐÂY!" của gã ấy...
có lẽ gã vừa ném cái gì đó.. trong sự giận dữ!
ôi trời...tôi đã làm gì? và tôi phải làm gì đây?
Xúc phạm quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân!
Arghh... tôi gặp rắc rối rồi!
Cái vẻ ngạo mạn kiêu căng của gã...hẳn vị trí của gã ở đây cũng ko tầm thường..
Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi?
Hic hic.
Chương 12
Người nhắn tin ban nãy là anh Tiến,
nội dung: 'Em tới Lẩu Hoa Di - chợ Bà chiểu'
Đó là nơi họ đang ăn? Có lẽ do chờ lâu quá, mọi người phải đi trước và nhắn lại địa điểm cho tôi..
chắc vậy.
Tôi đi vào bãi xe, trong khi nỗi lo sợ vẫn vây kín trong đầu,
tay tôi siết chặt dây ba-lô, mồ hôi rịn ra ở thái dương.
"Oh.. em chưa về sao?"
Giọng nói ấm áp từ phía sau,
khiến tôi giật mình quay lại... oh... TT__TT... My prince!!
Anh đã tháo hẳn cà vạt, vắt nó qua vai, dù áo vẫn đóng thùng..
tay thì cầm cái áo vest ngoài...
Oh... so cute! ^0^
"Dạ.. em mới ra.."
"Em có đi xe?"
"Dạ...à...không!!!"
Tôi sực nhớ, nhỏ Mai đã bảo tôi trông "thảm" với chiếc xe đạp...
ko cần biết chữ "thảm" của nó nghĩa chính xác là gì,
tôi ko thể để anh cũng thấy tôi "thảm" được. TT__TT
"Ko à... có ai đón ko?"
"Cũng ko... em đi xe ôm! ^-^ "
"Oh.. vậy giờ em đi đâu, anh chở cho!"
Anh chở tôi? Tôi ngồi sau xe anh? Oh ho ho...
Hôm nay thật là 1 ngày tuyệt đẹp..!^^
Nhưng... tôi cảm thấy tội lỗi vì nói dối,,
và...cắn rứt lương tâm với chiếc xe đạp của mình, đang nằm chờ đợi tôi trong kia. TT__TT
"Thôi ạ, anh cứ về trước..."
"Khách sáo nữa?! Bạn Mai thì cũng như em gái anh ~~ chờ đây, anh lấy xe đã... à, giữ giùm anh!!"
Anh đưa tôi cái áo vest, và chiếc cà vạt,
rồi nheo mắt, đi nhanh vào bãi xe...
tôi ôm 2 thứ anh vừa gửi bằng cả 2 tay, nâng như nâng trứng!!
Ôi... My prince is too cool~~~^-^
.........
Tôi ngồi sau anh, ôm cứng... cái áo vest và chiếc cà vạt,
và cứ ngỡ...mình vừa trở thành nàng lọ lem trong cổ tích...
anh hỏi nhiều thứ, về tôi, về Mai..
nhưng tệ quá, tôi chỉ biết ậm ừ.. dạ..vâng..phải..dạ..,
vì tâm trí tôi đã ko còn ở chỗ cái đầu của tôi nữa. TT__TT
:::Quán Lẩu Hoa Di:::
"Anh ko lên ăn cùng ?"
"Ah..ko.. anh lên ko tiện lắm. Em vào đi, ăn vui vẻ nhé ^-^"
"yah... cảm ơn anh.."
Sao lại ko tiện? rõ ràng là có 1 lý do nào đó..
tôi bước xuống xe sau khi cúi đầu chào anh, nghĩ ngợi và đi vào quán...
"Ấy, Giang...!"
"Hở? sao ạ...?" O_O
"Em... còn cầm cái áo của anh!"
Oppss! ôi trời ơi... tôi định đem nó về nhà để ôm ngủ chắc?!!
bằng gương mặt kỳ cục với đôi gò má đỏ ửng như 2 quả cà chua..
tôi mang trả lại cái áo cùng cà vạt..
"Em quên..."
"ko sao ^-^ ... chào em!"
"yah..bye anh"
tôi vẫy tay và cố nở 1 nụ cười dễ thương,
nhưng tôi biết, nó ko dễ thương chút nào...
vì 1 em gái đi ngang đã hỏi mẹ nó,
bằng cái giọng thánh thót đủ để tôi nghe thấy
"chị kia bị làm sao thế hở mẹ?"
TT__TT
.....
Chúng tôi ngồi đó hơn 2 tiếng, cười nói và huyên thuyên đủ thứ..
từ chuyện cô ca sĩ nào đó vừa đặt làm album ở studio,
cho đến chuyện tình hình chiến sự ở Irac...
tôi dù ko biết gì, nhưng cũng "à.. ờ, phải đó, ghê lắm..."
cho có với bà con.
tôi còn uống cả...bia nữa, thứ mà tôi chưa từng đụng đến T_T
bởi..tôi đang vui! ^-^
"Ey, tiếng điện thoại ai đang reo kìa?"
"Hử?.."
nghe nào..
'..in my heart you were the only, and the night would seem so long...'
Bài Soledad.. -___-
Ey!! vậy, đó là ....??!
'Bodyguard calling...'
Đó là dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình cellphone của tôi.
"A..um..alo?"
"Hey, đang ăn à??"
"Yeah...um..chiện zì?"
"Xấu như ếch!! Ăn 1 mình!"
"um..ko phải 1 mình..hô hô...^0^"
"What?? Ăn với ai????????? Ở đâu!! tôi đến đó!"
"Hum... you điên gòi.."
"TÔI HỎI, Ở ĐÂU????"
Argh! màng nhĩ của tôi như muốn rách tọat ra,
tôi cúp máy ko cần suy nghĩ.
thật khủng khiếp!
Chương 13.........
Tất cả, tôi đã uống 3 ly bia to...
chà, ngay cả nghĩ tôi cũng ko tin mình có thể uống nhiều thế?
nhưng mà ... đầu tôi bắt đầu xoay vòng..
"Giang đi bằng gì tới?"
"Dạ?... em cưỡi bạch mã tới ^-^ "
"Trời ạ, Giang nó xỉn rồi..ko biết nó có đi xe ko?"
"Tui thấy có anh nào chở cô ta tới"
Đó là hòang tử, hihihi...hòang tử, chú chủ quán ạh.. -__-
"em về nghen, bye anh, bye chị...bye mọi người ^=^ "
tôi vừa vẫy tay trái, vừa cầm chiếc balo đung đưa đi ra cửa,
chắc phải đón xe ôm...?
My bicycle, sorry, mai chị sẽ đưa cưng về..
"Dũng à, cậu chở bé Giang về đi."
"Okay"
Sau lời đề nghị của anh Tiến,
anh Dũng, người nam còn lại trong phòng Design,
chạy đến giữ tôi lại và kéo tôi ra xe anh..
anh Dũng - thấp quá, hihi.. chắc chỉ cao hơn tôi vài inch..
"Nhà em ở đâu?"
"Yeah!! ... oh.. àh..hẻm 475 Nguyễn Kiệm!"
Cũng may, tôi còn nhớ được đúng địa chỉ nhà mình!
............
.......
"Ở đây phải ko?"
Nghe tiếng anh Dũng hỏi, tôi ngẩng cái đầu-đang gục vào lưng anh-lên,
con hẻm nhỏ quen thuộc... phải rồi..
"Yah..chính nó! ^=^"
Tôi nghe anh Dũng căn dặn và hỏi han gì đó, hình như là "có cần anh đưa vào trong ko?"
còn đầu tôi thì cứ gật rồi lắc liên tục, khiến anh thở dài...
...tôi cứ thế đi vào hẻm...và nghe tiếng xe máy anh chạy đi.
...............
Có ai đó khều vai tôi.
O_* Ko phải dzậy chứ? mới 9h thôi mà...
ahh...tôi cố chạy nhanh về nhà, nhưng,
cái ba lô của tôi đã bị kéo lại.
"Chạy đi đâu?"
Tôi quay lại khi nghe giọng nói quen quen...và tỉnh hẳn khỏi cơn say.
>_<
"Trời ạh! You đừng có vỗ vai người ta từ phía sau thế!! có người chết vì giật mình cơ đấy!!!"
"tại sao đi chơi với anh ta??? để anh ta chở về? CÒN ÂU YẾM NỮA CHỨ!!!!!!! con gái gì mà thế HẢ????????"
tôi phải cho ngón trỏ vào tai ngóay vài cái nó mới hết lùng bùng! <_<
bây giờ, tôi mới biết, thì ra trên trái đất này..
có 1 người... còn lớn giọng hơn cả tôi!
Hắn trừng mắt nhìn tôi, dưới ánh đèn lờ mờ của con hẻm,
tôi thấy hai lỗ tai hắn đỏ bừng..
"ai?? Âu yếm hồi nào?"
"You, ngồi áp má vào lưng anh ta! khó coi quá!..! >< "
"hả?..." ??
oh..thì ra.. hắn thấy tôi và anh Dũng.
đi chơi? âu yếm? đồ điên. hah...
"...thì sao? liên quan gì tới you?"
tôi xốc lại cái ba lô, và bước tiếp,
và...tôi vẫn ko thể di chuyển được xentimet nào vì hắn cứ níu chặt túi của tôi.
"Ey, buông ra đi chứ?"
"tôi vẫn chưa nói xong! You thích loại con trai lùn và xấu thế à?"
tôi thật ko thể ưa nổi cái anh chàng này,
Hắn tưởng, mình là Tom Cruise chắc? -___- mà lại chê người khác bằng cái giọng ấy?
"......"
"Nếu ko trả lời, thì tôi sẽ ko buông đâu. You quen anh ta?"
Hai người đi ngang nhìn chúng tôi,
với ánh mắt khó hiểu, tò mò, dò xét... rồi xì xào..
trời ơi!
"KHÔNG!! được chưa??? bây giờ hãy bỏ tay ra, tôi đang buồn ngủ lắm đây!"
"Oh.. thật à? ^-^ yeah, khôn ngoan đấy. hihi..."
cái gã này, chỉ trong phút chốc là đã đã đổi thái độ rồi,
từ gương mặt như đang muốn giết người đến nơi...
hắn bỗng cười toe tóet... Arghh, nụ cười quỷ quái ấy!!
"Đừng có cười!"
"Hả?..tại sao?!"
"... -___-... ko có gì."
Hắn bỏ tay khỏi chiếc ba lô, và vì thế, tôi bước nhanh về nhà
hắn đi theo sau tôi, húyt gió 1 giai điệu nghe hay hay...
Khi tôi đang tra chìa khóa vào cửa..
"Ngủ ngon nhé cưng! Bye!"
Cái gì?? Cưng à?? thật... tôi phát điên lên được!!
Đừng có gọi tiếng đó lần thứ hai! >_<
.........
Chương 14...
Tôi đang đi dạo trong 1 vườn hoa thơ mộng,
có những chú bươm bướm vàng bay... hương hoa thơm ngát.
từ đằng xa..
Một chàng trai khóac áo choàng đang đứng cạnh con ngựa trắng,
Một tay nắm dây cương, tay kia thì vẫy tôi..
Hoàng tử Lam!! Em đến đây...^0^
tôi cũng vẫy tay và chạy tới,
Dì Út kéo cổ tay tôi lại, mặt cười nham hiểm,
sau đó dì đặt tay tôi vào tay của 1 tên họa sĩ đang cười nụ cười chết tiệt ấy,
Khônggg!! dì ơi, con sẽ đi với Hòang tử!
tôi cố vùng thóat và chạy đi...
Một gã trong trang phục cướp biển từ đâu chắn ngang...
hai tay gã, toàn là dây cắm dàn chỉnh nhạc âm thanh, O_o
chĩa thẳng vào tôi.
"ĐỪNG MÀ!!! HELP ME, BODYGUARD!!"
.......
huk huk...
tôi mở mắt bật dậy,
xung quanh tôi, chẳng có hoa, cũng chẳng có bướm..
chỉ có cái mền với 2 chiếc gối ôm.
Phew..
Một giấc mơ kỳ dị.
Nhờ vào cái gã ria mép với đống dây quái quỉ,
và tên C.K cùng giọng hét khủng khiếp của hắn,
mà giấc mơ đẹp về Hoàng tử của tôi đã bị biến dạng thành cơn ác mộng thế này đây!
thế nhưng... tại sao, tôi lại gọi "Bodyguard" khi bị cướp biển tấn công nhỉ???
lẽ ra,, tôi phải kêu rằng: "Help me, my prince!" chứ! -__-..khó hiểu thật.
tôi bước xuống giường và đi vào nhà tắm..
"Cái mặt con nhìn ghê quá"
"Hả? oh...con chưa rửa mặt mà."
"tối về trễ à? còn, xe đạp đâu?"
"Để ở chỗ studio rồi...chết! con phải đón xe búyt đi học!"
6h30..
giờ này nếu đi xe đạp, thì còn sớm,
nhưng hôm nay tôi phải đi bộ ra trạm xe ở ngã tư,
rồi với cái tình hình giao thông ùn tắc vào buổi sáng..
thể nào tôi cũng trễ nếu còn chần chừ thêm.
Tôi lại lật đật quơ bút, cọ, và màu vẽ cho vào ba lô,
vác thêm cái cuộn giấy to đùng của dân mỹ thuật chúng tôi,
vì hôm nay là ngày học thực hành vẽ tĩnh vật.
"Đem theo gói xôi dì để trên nóc tủ ấy, nhớ đừng bỏ bữa sáng!"
"Okie. Bye Út!"
........
Tôi ngồi ở dãy ghế gần cuối xe búyt
Hễ chạy 1 lúc, nó lại dừng vì đèn đỏ...
cứ đà này, tôi sẽ bị thầy trừ điểm bài thực hành cho coi,
chán quá...
tôi tựa đầu vào cửa kiếng, thiu thiu ngủ..
Nếu ko phải vì cơn ác mộng đó,
tôi đã ko khởi đầu ngày mới uể oải như vầy.
.....
[Xi....tt] Xe lại dừng vì đèn đỏ.
Woaa...tôi mở mắt 1 cách lười biếng và há miệng ngáp,,
bỗng.. 1 bàn tay bụm miệng tôi lại! Ummm..mu!!!
Tôi quay nhanh sang bên cạnh, khi miệng vẫn bị bịt kín ,,
cái đầu bù xù ko nhầm được với ai.
"Phải che miệng lại chứ! con gái gì chẳng giữ ý tứ gì cả!"
"M..ummm..m"
"Muốn nói gì à?"
"ưm..mmumm..." >< ><
"Oh! sorry, tôi sẽ bỏ ra, nhưng ko được la đấy! ^-^"
"AHH! You.....??"
"Trời ạ, coi nè, nước bọt của you làm dơ tay của tôi rồi! kinh quá!" TT__TT
"......"
Sao hắn luôn xuất hiện như 1 cơn ác mộng.. tại sao?..
tôi tự nhủ, chiến tranh với hắn, tôi chỉ có bị thương và...bị thương..
tôi chán chường thở dài và ngó ra cửa sổ..
"Ey, có khăn giấy ko?"
"Ko"
"Con gái ai chẳng có khăn giấy?"
"Tôi ko có! tôi xài khăn tay!"
"Oh.. vậy...đưa khăn tay đây!"
Tôi chẳng buồn cự nự, thật mệt mỏi..
theo kinh nghiệm, hắn đã muốn cái gì, thì sẽ làm ầm lên để có được. ><
tôi mở túi đưa hắn cái khăn tay của mình, trên đó có thêu chữ "G"
là viết tắt tên của tôi.
"Sao hôm nay ngoan ngoãn thế?"
-__-
Hắn hỏi, trong khi cầm chiếc khăn chùi mạnh vào tay..
Opps?? thật, đó là...nước bọt của tôi??? TTT___TTT
Gớm thật.
.......
Chúng tôi cuối cùng cũng tới trạm xe trước trường,
sau 5-6 cái đèn đỏ thì phải, hic, may mà ko trễ lắm..
tôi cẩn thận mang túi và cuộn giấy lên vai, bước chậm xuống xe.
"Ey, khoan!"
" ?? gì?"
"Đưa đây!"
Hắn tước quai ba lô trên vai tôi, rồi tiếp đó cái cuộn giấy vẽ..
xong quàng cả lên vai mình, đẩy tôi đi.
Hắn... um.. cũng galăng hen?! ^-^