Bạch mã hoàng tử - Chương 66 - 70
Chương 66
Tôi bước đi trước, còn DJ thì theo phía sau tôi..
anh ta thậm chí cũng ko lấy xe, mà đi bộ cùng tôi.
chúng tôi cứ đi như thế, chắc cũng phải hơn 15 phút.
DJ ko nói câu nào, và chỉ bước theo nhịp chân tôi,
nếu tôi đi chậm, thì gã đi chậm
nếu tôi bước nhanh, thì gã bước gấp hơn..
"ARGHHH!! DỪNG LẠI! Anh theo em làm gì??
"............"
"Mới có 8h, em ko cần anh đưa về, ok?? Đứng yên ở đó, ok? Anh có xe, trở lại đó và lấy xe, ok?? Em sẽ sang bên kia đường đón xe búyt, ok??"
"........."
DJ cho 2 tay vào túi quần, và nhìn tôi ko nói.
tôi lùi ra vài bước và quay mặt đi để băng qua đường..sang trạm xe búyt phía bên kia.
Một chiếc xe Honda quẹt ngang khi tôi vừa bất cẩn băng ẩu..
"$#$ Chết tiệt! Băng đường kiểu gì vậy hả??"
Người điều khiển chiếc xe quay lại chửi rủa sau khi va trúng vai tôi..
mặt ông ta rất cau có...chắc là ông ta đã có 1 ngày tồi tệ...
DJ đã ở ngay bên cạnh và kéo tôi lên lề..
"Em có sao??"
Tôi xô anh ta ra.
"Em đã bảo, anh hãy đứng yên ở đó, right?? Tại sao đi theo em?? Em ko muốn để anh thấy em khóc lần thứ 3!!"
"Hãy khóc nếu em muốn. Vai tôi ko phải đã đẫm nước mắt của em rồi sao?"
".........D..J..."
"Huh?"
"Tại sao... lúc ấy lại nắm tay em như thế??... tại sao...?"
"......"
DJ cúi đầu và lùi lại, tay anh ta rời khỏi vai tôi 1 cách từ từ.
Tôi cảm nhận có cái gì đang thay đổi trong DJ.. mềm ra và tan ra..
nhưng tôi đang mất bình tĩnh, vì hình ảnh 'rượu giao bôi' của C.K và Diệu,
tôi ngu ngốc cho rằng vì cái nắm tay của DJ làm C.K hành động như vậy? O__O
thế là tôi đổ hết căm giận lên Solo DJ tội nghiệp.
"Tôi ko biết. Có lẽ..."
"CÓ LẼ SAO?? Anh ghét em phải ko? Anh biết hắn rất ghen và trẻ con... nên anh mới nắm tay em, để hắn điên lên và...như thế à??? anh đáng ghét...đáng ghét lắm..."
Tôi thậm chí đã quên mất bài hát 'Crying girl'
tôi nói ko suy nghĩ, hồ đồ, ngốc nghếch...
lẽ ra, tôi phải biết, DJ ko ghét tôi...
vẻ mặt của DJ sững sờ, anh nhìn tôi... khi tôi đang đấm vào ngực anh liên hồi vì uất giận..
Giận cá, chém thớt! +___+
DJ đứng như bao cát, mặc cho tôi thoải mái đánh đấm..
mặc cho người đi đường nhìn chúng tôi tò mò.. xì xầm..
Đánh chán, đánh mệt, tôi buông tay thở dốc..TT___TT
"Em yêu cậu ta đến thế sao?"
"..huh..?"
"Tôi sai, cho tôi xin lỗi nếu...đã làm em đau..."
Lời xin lỗi của DJ làm tôi tỉnh ra.
Tôi bắt đầu thấy mình quá đáng... và hối hận...
DJ chỉ nắm tay tôi, dù rằng tôi ko chắc lắm về lý do cụ thể,
nhưng cho dù ko có hành động đó, hắn, C.K, cũng sẽ ko chọn tôi.
Trước khi những chuyện này xảy ra, thì tôi và C.K đã... ko còn là của nhau nữa.
"Ko... anh ko sai.. em xin lỗi."
"...Tôi gọi cậu ta ra đưa em về, nhé?"
"Ko.. Bọn em..kết thúc rồi..."
"...??..."
"Em thật điên. Ko phải tại anh... thì hắn cũng sẽ thế. Haha..ngốc thật...đừng giận hen. Coi như anh làm hình nộm cho em chơi trò boxing vậy! ^-^"
Tôi cười tít mắt , ko hiểu nổi bản thân mình..
ai đó đã nói, tình yêu làm con người ta trở nên khó hiểu.
yeah... rõ ràng... its true to me..
-___-
"Tôi...ôm em được ko?"
O___o
Câu hỏi của DJ đơn giản cắt ngang trò hề của tôi và khiến tôi chưng hửng,
sao tự nhiên lại "lễ phép" thế...?
"Ơ..ôm à..? Tại sao...?"
"Đừng hỏi tại sao... Lý do của trăm điều tôi làm với em chỉ có một... Đến khi nào đó, tôi sẽ cho em biết. Chỉ trả lời, được hay ko?"
"Chuyện này... ko.."
Tôi đã nói "Ko". Vì C.K.
Vì, tôi chỉ để cho hắn ôm tôi.Vì, tôi yêu hắn. Và vì, với tôi, tình yêu chỉ có một.
Nhưng khi DJ lặng lẽ và chua xót quay đi, để hình ảnh đập vào mắt tôi là cái lưng với bờ vai rộng,
đã bế tôi ở bệnh viện, đã vác tôi ra khỏi quán bar,
và bờ vai đã để tôi khóc tơi bời trên đó...
làm tôi chạnh lòng... hơn nữa... câu nói của anh Lam chợt văng vẳng..
"Solo nghĩa là Đơn độc. Nó là vậy"
DJ cô đơn hơn tôi nghĩ... Ko...tôi thật tàn nhẫn...
"DJ!!!!!!!!!!!"
......anh ta vẫn đi.
"SOLO DJ!! NHỊ CA!!CƯỚP BIỂN??!"
...gã vẫn tiếp tục đi! ><
"ANH HUẤN!!"
Anh ta dừng lại. TT______TT
Tôi chạy tới... và thì thào phía sau lưng...của DJ...
"Được.. em nói là được... Hãy ôm em, nếu anh cần điều đó."
DJ quay lại vào kéo nhẹ tôi vào lòng, ngay khi tôi vừa dứt câu.
cứ như thể anh ta sợ tôi đổi ý...
vòng tay của DJ rất rộng, rất thóang, nhưng lại ấm áp,
nó ko hừng hực, nóng bỏng như của C.K...
"Thanks, my crying girl."
...............
Và...điều đó, có nghĩa, Crying girl whom he loves in the song..
đích thị là tôi?? T____T
Có thật như thế ko??... Nhưng...dù sao thì, anh ta cũng đã học được 2 từ..
Thanks and Sorry.
Am I a good teacher? -
Chương 67
::Trên xe búyt::
"Em có nhiều biệt danh cho tôi nhỉ?"
"Hả?? ah.."
"Đừng gọi tôi là Solo hay Nhị Ca.. Tôi thích cái tên DJ.."
"Yah.. Okay.."
"Còn..cướp biển?? Đó cũng là 1 cái tên dành cho tôi?"
Tôi bật cười và lấy tay che miệng để nước bọt ko văng ra TT__TT
tôi dường như ko kiểm sóat được giữa suy nghĩ và lời nói của mình..
lần trước thì gọi Hòang tử, lần này lại gọi Cướp biển.. arghh..
-__-
"Tôi là cướp biển, còn thằng Lam là Hoàng tử??!! tại sao??"
"Hihi... Người sao tên vậy!! ^-^."
"GÌ?? Ý cô em là gì hả??"
"Anh Lam đẹp trai hào hoa phong nhã, dĩ nhiên giống y Hoàng tử trong cổ tích. Còn anh bặm trợn, râu ria, bạo lực, thì là cướp biển chứ gì nữa... Hehe.."
"Vớ vẩn..Em ...đúng là con nít mới đi mơ 1 hòang tử kiểu ấy."
"E hèm.. thế mà có người vừa ghen tỵ vì ko được làm Hòang tử của con nít này đấy -__-"
"A..i.. hả??"
DJ hỏi lắp bắp rồi vờ quay đi hướng khác, tay cho vào túi áo..
rút ra 1 điếu thuốc và ngậm lên miệng..
vẻ mặt trầm ngâm... rồi nói lí rí..
"Uh..có lẽ tôi ghen tỵ thật."
"What?? anh nói gì em ko nghe..?"
Thực ra, tôi nghe loáng thoáng, nhưng vì cũng ko tin lắm vào tai mình,
nên mới vặn lại như vậy... mà, DJ cũng ko trả lời tôi,
bắt đầu châm lửa và hút thuốc..
"Trên xe búyt có ghi No Smoking"
"Sụyt!"
"A HA!! CÓ NGƯỜI HÚT..um..mm"
DJ đưa tay bịt nhanh miệng tôi lại, và vì thế tôi chẳng thể kêu thêm được tiếng nào,
nhưng điều làm tôi trở nên im bặt...dẫu cho DJ đã buông tay ra..
là vì hành động vừa rồi của anh ta khiến tôi nhớ tới C.K...
Hôm đó, cũng trên xe búyt, hắn cũng đã... bụm miệng tôi... khi tôi ngáp ngủ...
Tôi nhớ hắn........................
"Em sao thế?"
"Ah.. ko... mà, sao anh thích hút thuốc thế?"
"Giảm stress."
"Stress à?? Bây giờ anh cũng đang stress?"
"Uh. Hút thuốc để lấy lại chính mình. Tôi sắp ko còn là tôi... trước em.."
"Sao hả?"
[Kiit]
Tiếng thắng xe của bác tài.
Trạm xe nhà tôi. DJ hối tôi đứng dậy và xuống xe đi, trong khi anh ta vẫn ngồi yên..
.. câu nói của DJ... ẩn ý nào đó.. có lẽ là tôi bắt đầu hiểu rõ hơn..
nhưng tôi vẫn ko thể tin được.. lẽ nào.. anh lại.. thích..và yêu tôi..??
O___o
........................
Tôi trở về phòng. Dì đêm nay trực ca ở cơ quan.
Tôi thấy cô đơn và lạnh lẽo quá...
Trên cửa tủ, bức tranh vẫn bình yên ở đó, vì tôi ko muốn xé nó đi..
1 phần vì nó rất dễ thương, 1 phần.. nó là của C.K đã vẽ cho chúng tôi..
của riêng chúng tôi.
Tôi mở hộc tủ lôi cái mặt dây chuyền đồng hồ ra, cái mà hắn đã đeo cho tôi,
nó vẫn chạy tích tắc 1 cách đều đặn..
tôi lại lên dây cót cho nó.. chẳng biết tại sao.. tôi muốn nó ko bao giờ ngừng chạy..
Mà, tôi có nên trả lại cho hắn ko?
...............
::Trường Đại Học Mỹ Thuật::
"Tui với bà qua hết, khỏe!!"
"Um.."
"Nhỏ Diệu bị thi lại 1 môn rồi... Ko biết nó hay chưa nữa."
"Sao bà ko kêu nó đi coi điểm với mình?"
Nhỏ Mai nghiêng đầu nhìn tôi, có vẻ nó đang thắc mắc,
tại sao tôi lại hỏi câu đó...
"Tui tưởng bà ko muốn gặp Diệu..."
"Tại sao?"
"Hôm sinh nhật tui.."
"Ah.. HAHA! ^-^ Tui ko có để ý! Diệu với hắn cũng hay mà...đằng nào tui với hắn cũng qua cầu gió bay gòi."
"Bà ko để ý thiệt àh?"
"Um.. -___-"
Để ý hay ko để ý, thì chuyện này cũng ko phải do Diệu gây ra,
tôi ko có lý do gì để trách nó, hay giận nó, dù...
Diệu cũng đã lâu ko gọi điện, nhắn tin..cho tôi như ngày trước..
"Ey!! Anh tui nói bà với anh Huấn dạo này thân nhau lắm..."
"Thân gì? Là sao?"
"Ảnh nói 3 người hay đi ăn trưa cùng.. hai người có vẻ ko còn căng thẳng như trước đây."
Thì ra... Hoàng tử còn nhiều chuyện hơn tôi nghĩ. -__-
Yeah... đúng là tôi và DJ đã thu hẹp khoảng cách, nhưng... thế thì cũng đâu có gì đáng nói..
Thế giới rộng lớn, chúng tôi lại có duyên... thì thêm 1 người bạn nghĩa là bớt đi 1 kẻ thù...
"Sao? Bộ bà chuyển tông qua ổng hả??"
"Nhảm quá. Bà phone cho Diệu đi!!"
"Uh.. ok.. chờ."
Mai rút điện thoại và gọi cho Diệu còn tôi thì dò tên của mấy đứa trong lớp,
kết quả thi kỳ này ẹ quá.. lớp tôi rớt môn Hình họa lý thuyết cũng gần phân nửa..
Phong cũng die luôn.. phew.. may mà tôi vừa đủ đậu..
"Alo?? Huh?? Ai dzị??... O_O"
Tôi quay lại khi nghe mấy tiếng ú ớ của Mai,
nó đang nhìn cái điện thoại với vẻ bất ngờ, khó hiểu cùng 2 con mắt thò lõ..
"ơ..hơ..."
"Gì vậy bà già??"
"Máy của nhỏ Diệu... nó..ko bắt máy mà... là.."
"Là ai? Sao bà làm tui mệt quá??"
"Kiệt. Chí Kiệt. Gịong của hắn..."
"Huh??????"
Mai nhìn tôi nửa thương hại nửa khó xử,
trong khi tôi cứ bay lơ lửng với những suy nghĩ ko đầu đuôi...
C.K và Diệu... C.K và Diệu... Diệu và C.K..
OMG!!! Hắn chỉ mới chia tay tôi chưa đầy 1 tháng!!
Chương 68
[Tochecha..chachacha..]
Tiếng điện thoại Mai reo. Nó liếc tôi rồi mở máy nghe...
"Alo.. Diệu hả? Đợi tí.."
Mai mở speaker phone cho tôi cùng nghe
khi 2 đứa đã ra khỏi khu vực sảnh dán bảng điểm..
"Bà gọi tui lúc nãy àh?"
"Ừh!! sao bà ko bắt máy? Chí Kiệt đang ở chỗ bà sao?"
"Tui đang lỡ tay gọt khoai tây nên nhờ Kiệt bắt máy dùm... có gì ko?"
"Gọt khoai tây à???"
"Ai vậy? Giang hả??"
Tự nhiên tôi lại la lên khiến nhỏ Mai giật mình tắt speaker phone..
nó bảo tôi ko biết để ý gì hết..
Giờ tôi chỉ nghe tiếng Mai trả lời..
"Tụi tui định kêu bà đi coi điểm...bà bị die 1 môn..."
"......"
"Vậy hả...? ừh.. ra vậy.. ừh... Giang nó... Um.. yeah..."
............
Mai cúp máy. Tôi nhìn nó. Nó nhìn tôi.
"Bà muốn hỏi gì thì hỏi đi!"
"Diệu nó nói gì vậy? Họ đang ...???"
"Nó đang ở nhà chiên khoai tây ăn. Kiệt cũng ở đó. Sáng nó lên trường coi trước rồi, họ tình cờ gặp nhau ở trường..."
"yeah...."
Giờ, tôi mới hiểu C.K cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy tôi và Hoàng tử,
giờ tôi mới hiểu tại sao hắn thường mất tự chủ khi ghen...
tôi đang ghen... Phew... ><
::Kana Studio::
Tôi gần như ko đụng tới bữa trưa dù vẫn vào cantin như mọi ngày,
kêu 1 suất cơm chả cá và ngồi nhìn nó suốt..
chán chường...... thiệt là giống.... thất tình....TT_____TT
Khoai tây...khoai tây chiên... ăn cùng nhau....
GHÉT QUÁ ĐI!!!!!!!!!!!!
"Có thấy thằng Huấn đâu ko em?"
"Huh?? Yah...ko có..."
Nét mặt anh Lam hơi âu lo khi đột nhiên bước tới và hỏi tôi về DJ..
cả buổi sáng tôi còn ko có tinh thần làm việc thì nói chi để ý tới anh ta ở đâu??
mà...chuyện gì chứ...
"Điện thoại nó ko liên lạc được từ tối qua."
"Oh... thế hả? chắc ảnh hết pin..."
Anh Lam lại lo lắng móc điện thoại ra, gọi, rồi lại thất vọng dập máy.
tôi cứ cắn cái muỗng... ko biết sao cũng lấy máy mình ra..
gọi cho DJ...
"Ò í e..."
Cái âm thanh này quen nhỉ? -___-
Hai anh em, tôi và Hoàng tử, cùng ăn trưa mà chẳng nói câu nào,
anh đang lo cho DJ, tôi đang khổ sở với cơn ghen...
arghhh...
...............
Tôi đi chậm về nhà lúc trời chạng vạng tối,
với 1 tâm trạng ko ra làm sao..
Một bóng người đang bước tới lui trước cửa nhà tôi.
1m7... ốm ốm... C.K??????
Hình như là hắn... Chính hắn!! Hắn làm gì ở đó??
Tôi siết chặt quai ba lô và hít thở sâu... tự nhiên, lại hồi hộp...
Hắn nhìn thấy tôi... lại giả vờ ko phải đang chờ đợi tôi...
tỏ ra thản thừng bước quay ra... đi ngang tôi...
Tôi cũng vờ như ko quen...
.........
Vậy thôi sao...
"Này......"
Hắn gọi tôi từ phía sau... và tôi nghe nhịp chân hắn bước lại gần..
Tôi vẫn ko quay đầu lại , tim đập thình thịch.
"You........."
"Có chuyện gì?"
"You... tôi muốn nói... thật ra..."
[Soledad....]
Chiếc điện thoại chết tiệt. Rung chẳng đúng lúc. >_<
Tôi mặc kệ nó.
"Nói đi...."
"Nghe điện thoại đi"
O___o <___<
Okay... thì nghe......
"NHỊ TẨU!! TỚI ĐÂY NGAY, 145F CƯ XÁ THANH ĐA.. MAU!! NHỊ CA ĐANG MÊ SẢNG!!"
"HUH?? CÁI GÌ?? AI GỌI ĐÓ???"
"NHANH ĐI!!!!! ..."
Cái tên trong điện thoại hét như thể tôi bị điếc..+___+
và tôi cũng theo trớn la to như vậy...
cuộc nói chuyện với big volume... TT___TT
Anh ta...vừa nhắc tới DJ? Nhị ca? Đang mê sảng??
tôi bắt đầu nóng ruột và nhớ tới việc Hoàng tử đã lo lắng........
chuyện gì xảy ra rồi... oh ko...
Trong khỏanh khắc, tôi quên mất bạn trai C.K của mình..
đang hình như có ý định giảng hoà,
mà vụt chạy trở ra đầu hẻm gọi taxi tới...địa chỉ mà tên kia vừa đọc..
"Hey... có chuyện gì thế...?"
Tiếng C.K loãng dần phía sau...
::Cư xá Thanh Đa::
Địa chỉ 145F. Một căn nhà nhỏ xinh, cửa sắt. Thật ra tôi đã đến đây 1 lần. -__-
[Ting...]
Tôi vừa nhấn chuông, thì cái anh chàng đầu đinh xuất hiện...
với chiếc quần tà lỏn và áo thun ba lỗ,
hấp tấp ra mở cửa và kéo tôi vào nhà...
Trên chiếc giường hôm trước tôi nằm, giờ là DJ...
mặt anh tái xanh, mắt nhắm nghiền, mồ hôi đẫm ướt thái dương.
tôi khẽ sờ trán anh ta... OMG..nóng hổi...
"Ảnh sốt cao...!!!"
"Phải!! Tui đã làm đủ cách... mà ko hạ..."
"Giang........."
O__O ..DJ vừa gọi tôi... trong cơn mê
Chương 69
"Ảnh...ảnh vừa gọi tôi??"
"Cô chứ ai!! Gọi cả trăm lần rồi!! Vì thế tui mới kêu cô tới!!"
"...... ảnh làm sao bị sốt vậy? cảm mưa hả? Mà mấy bữa nay đâu có mưa...??"
"Cảm mưa cái đầu cô!! Ảnh bị đâm!!"
"HẢ??? ĐÂM GÌ??"
Tên tiểu đệ khẽ kéo tấm chăn ra và giở áo của DJ lên cho tôi thấy...
dòng băng y tế trắng tóat quấn quanh bụng anh...và 1 lõm máu đỏ ối chìm bên trong...
tôi bủn rủn hết tay chân... ôi trời ơi....
"CHUYỆN GÌ VẬY?? SAO ANH KO ĐƯA TỚI BỆNH VIỆN??"
"Đừng la chứ... đưa rồi...họ băng xong rồi... nhưng tính ảnh ko thích ở bệnh viện, đòi về, rồi bây giờ...nằm sốt luôn!!"
".........trời ơi....."
"Giang....... ... em... đừng khóc... tôi sẽ bảo vệ em..."
......
lòng tôi đau thắt lại..
... tôi khẽ ngồi xuống và đặt tay lên bàn tay DJ, nắm chặt...
hy vọng anh cảm nhận được tôi đang ở bên cạnh anh..
"Em ở đây..."
.........
Tiểu đệ tên Quang, cho tôi biết anh bị đâm bất ngờ trong quán bar...bởi 1 gã giang hồ..
là tay sai của ông trùm Sáng... cái tên có lẽ tôi ko quên được...ông bặm trợn đã sàm sỡ tôi..
hôm đó, ông ta có nói tìm DJ tính sổ...
May mà con dao đi trượt chỉ trúng phần bụng.. dù mất máu khá nhiều..
nhưng bác sĩ bảo nó ko nguy hỉêm đến tính mạng.
Kể xong, Quang đi ngủ khò khò ngoài phòng khách.
Bỏ lại tôi đang cố tìm cách hạ sốt cho DJ bằng...dầu gió! TT___TT
Tôi đâu có biết làm gì bây giờ...
Nếu đổi ngược lại là DJ, thì có lẽ anh đã biết làm sao để hạ sốt cho tôi.
DJ, please tell me how to do...
Được 1 lúc, tôi ngủ gục. TT___TT
.........
......
Khi tôi mơ màng mở mắt, thì DJ đã ngồi tựa lưng vào tường trên giường,
tay trái cầm điếu thuốc, tay phải đang..bị tôi nắm chặt.. -___-
"Oh.. anh tỉnh rồi ư? Hết sốt chưa?"
"Tỉnh vì mùi dầu gió em xoa lên đầu tôi nồng nặc... Sao em ở đây?"
"Anh gọi em... anh ko nhớ à?"
"Tôi gọi em??"
"Ah... chính xác là Quang gọi em..."
"Quang? Nó đâu?"
"Ngoài kia...đang ngủ..."
"Uh..."
Tôi muốn hỏi sao anh lại gọi tôi trong lúc mê sảng,
nhưng nghĩ lại câu hỏi quả là điên... khi đó, làm sao mà biết..
gọi trong tiềm thức mà thôi..
"Xin lỗi anh..."
"Huh? vì cái gì?"
"Anh bị đâm vì em."
"... Argh... khờ quá!!! Tôi gây xích mích với lão ko chỉ có lần ấy!! Ngốc ạ!"
>< Uh, ngốc. Ngốc mới ngồi đây coi anh.
Tôi đi về đây!!
Tôi đứng dậy giận dỗi bỏ về, do cũng thấy tình hình DJ đã khá hơn,
gần 9h tối...
"Ăn gì chưa?"
"CHƯA! ><"
"Ngồi đi, tôi đi nấu mì..."
"Điên à?? Anh thế làm sao mà nấu??? Để em..."
Rồi, tôi vào bếp nấu 2 tô mì cho tôi, và DJ.
Khốn khổ thay khi tôi chưa kịp ăn được cọng mì nào, thì dì đã gọi tôi về..
"Về nhà đi, nó chờ con cả buổi rồi"
Nó - chỉ có 1 người, là hắn.
Và ko ngờ là sức mạnh của hắn lại lớn hơn cả cơn đói bụng của tôi..
tôi vội vàng chào DJ ra về...
"Em về..khuya rồi."
"Ko ăn à??"
"Ko... để cho Quang.. chắc cũng đói đó.."
Trứơc khi ra cửa ngòai, tôi quay lại giơ tay định sờ trán DJ lần nữa,
để chắc rằng anh ta đã bớt sốt... chỉ là 1 phản xạ tự nhiên..
nhưng điều đó lại làm DJ ngó tôi kỳ lạ... rồi, anh ta chụp cổ tay tôi...ngăn lại.
"Em về đi, tôi ko sao."
"Anh đã ok rồi chứ...?? Để em xem trán anh coi..."
"Em hãy về nhanh trước khi tôi ko để cho em về nữa!!!"
+____+ Oh my...
DJ tự nhiên cáu lên và vẻ mặt anh ta lại đáng sợ như ngày nào,
tôi sợ hãi lui ra và đón xe ôm về...
............Hic hic............
Tôi chỉ lo cho anh thôi mà..
::Nhà Giang::
Hắn ngồi chờ tôi trong phòng. Ngắm bức tranh của chính mình đã vẽ.
C.K của tôi...... của tôi mà...... ko phải của Diệu......
Khoai tây!! Arghh... >_<
"Về rồi à?"
"Ở đây làm gì?? Bộ có gì cần đòi sao?" [Tôi đang nghĩ tới sợi dây chuyền]
"Sao you ko xé nó đi?"
"Hả??... you nói... bức tranh?? Phải hen, sao tôi ko xé nhỉ?? Tôi xé đây!!"
Tôi điên lên và đi tới chỗ cửa tủ giơ tay cao lột bức tranh xuống,
nhưng khi tôi vừa lột được góc đầu tiên của nó,
My bodyguard đã kéo tôi lại và giữ tôi trong vòng tay của hắn.
"Nếu muốn xé, you đã xé nó lâu rồi. Right?"
"............>< TRÁNH RA!! Muốn gì hả?? Mình chia tay rồi, ok??"
"Bỏ đi được ko??"
"Bỏ àh....?Nói cho tôi biết, you có ghét...mẹ tôi?"
"......"
"Trả lời đi!"
"Có!"
"Bây giờ vẫn ghét??"
"Phải...! ...đó là người đã thế chỗ mẹ tôi!!!!!"
"Đó là... mẹ tôi.."
"Tôi biết..."
"Làm sao tôi có thể hạnh phúc bên 1 người bạn trai căm ghét mẹ tôi...?? Dù sao thì đó cũng là mẹ tôi, trước khi là mẹ kế you!!"
Chương 70
Hắn im lặng. Vấn đề là ở đó. Vấn đề của chúng tôi ko thể giải quyết.
Đó là chưa nói...
Nếu tiếp tục...Một lúc nào đó.. chúng tôi sẽ cưới nhau... -__-
Mẹ vợ - mẹ chồng... đều là một...??
Rồi...ba tôi với ba hắn... làm sao mà làm sui gia với nhau??
T_____T
Hắn dường như cũng nhận ra tình trạng bế tắc của chúng tôi,
tiu nghỉu buông tay và thở dài...
......
"Vậy nghĩa là... ko thể thật sao?"
"Uh. Chừng nào mà you còn coi mẹ tôi là kẻ thù..."
"Okay..."
Hắn gật đầu và bỏ ra về. Vậy là...hắn ko thể...xóa bỏ ác cảm.
Whew...Tôi ngồi phịch xuống giường...
"mẹ ơi...... tại sao..?" T__________T
Bức tranh được tôi dán lại cái góc ban nãy đã lột ra,
cũng may là hắn kịp ngăn tôi...vì chắc chắn tôi sẽ hối hận..
nếu trong lúc nóng nảy đã lỡ xé nó.
............
::Ngày hôm sau::
...............
Nhức đầu.. mệt mỏi quá...
Sao chiếc xe búyt này lại chạy vòng vòng hoài nhỉ?
Tôi đang đến nhà của DJ thăm anh ta..
Mai và Hòang tử đã đến đó rồi, họ đang chờ tôi..
[Ring Ring..]
Tiếng chuông điện thoại. Ko phải bài Soledad...Số máy lạ hoắc..
"Alo?"
"Giang hả con?"
"??...??"
"Phải Giang ko?"
"Mẹ..?"
"Uh..mẹ đây. Mẹ gặp con 1 lát được ko?"
...
Cuộc điện thoại bất ngờ của mẹ làm tôi chới với..
tôi chỉ có thể ậm ừ được mấy câu và nghe rõ chỗ mẹ hẹn tôi,
1 quán café..
Tôi quên hẳn cái việc phải tới nhà DJ, và bỏ mặc 2 anh em Hoàng tử..
tôi xuống xe và ngoắc xe ôm đến chỗ hẹn.
Arghh.. tôi phải mua xe đạp hoặc là tập chạy xe máy..
trước khi tiền tiết kiệm của tôi bay vèo vì chi cho xe búyt và xe ôm. -____-
::Café Totori::
Tôi bước vào quán và ngó quanh để tìm mẹ,
rồi cũng dễ dàng tìm ra mẹ tôi đang ngồi cạnh cửa sổ,
với vẻ ngòai quý phái kiều diễm...
tôi chợt phát hiện ra rằng tôi chẳng có điểm nào giống mẹ?
Mẹ ngước nhìn tôi.
"Ngồi đi, con."
"...sao mẹ có số của con?? Ba cho à?"
"Ba con? Nếu ông ấy cho thì mẹ đã gặp con lâu rồi. Kiệt cho mẹ."
"Kiệt áh???"
"Ưh.. mẹ cũng bất ngờ vì Kiệt chịu nói chuyện với mẹ, hơn thế, còn cho số của con..."
"Yeah..ko phải hắn rất ghét mẹ sao?"
...Nghe câu hỏi của tôi, mẹ có vẻ đau xót, và hơi ngượng ngùng..
tôi ko cố ý.. thực sự ko..
Chỉ là..tôi cũng ko tin rằng chính hắn đã cho mẹ tôi số ĐT..
"Uh..Kiệt ghét mẹ, căm thù mẹ..dù mẹ chẳng làm gì.. Mẹ đã cố yêu thương Kiệt...nhưng vô ích."
"Làm sao có thể.. mẹ đã thế chỗ người mẹ yêu quý của hắn."
"Ko... mẹ thằng bé mất 2 năm, mẹ mới lấy ba Kiệt... Nhưng, mẹ ko muốn giải thích thêm.. Con sống thế nào?"
"Okay... khỏe, tốt, ko có mẹ vẫn chạy tốt.."
"Đừng nói vậy mà...Giang..."
Lời của mẹ cứ tha thiết như van xin, khiến lòng tôi như tan chảy ra,
dường như tôi đã ko còn giận gì mẹ cả...
dù mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng.
Sao chúng ta cứ phải làm khổ nhau thế này??
"Con và Kiệt.. yêu nhau lắm phải ko?"
"Huh... xời... quên rồi.. chuyện tình con nít."
"Đừng gạt mẹ... Mẹ thấy tình yêu đang hành hạ con gái của mẹ.."
"Thấy?? Làm sao thấy? Chỗ nào??"
"Cảm nhận của 1 người mẹ. Con càng tỏ ra thờ ơ bất cần, chứng tỏ trái tim con đã bị tổn thương sâu sắc.."
"........."
Ko biết mẹ cảm nhận từ đâu ra, và ko rõ là mẹ đã cảm đúng hay sai..
tôi chỉ biết cúi đầu... nuốt ực giọt nước mắt vào trong..
"Mẹ xin lỗi... vì mẹ..mà 2 đứa... Hôm qua nhìn thấy vẻ mặt bế tắc của Kiệt, và hôm nay là cái cúi đầu của con, mẹ đã hiểu. Có lẽ vì yêu con, nên thằng bé đã giảm đi phần nào mối hận trong lòng nó ... ít ra, Kiệt đã chịu nói chuyện bình tĩnh với mẹ."
"...hắn về nhà gặp mẹ à?"
"Uh.. muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Nó, hình như rất thương yêu con."
"Thôi đi mẹ ơi.."
Tôi sợ, nếu mẹ còn nói nữa, tôi sẽ ko chịu nổi mà òa khóc và chạy đi tìm hắn..TT___TT
mặc kệ, ra sao thì ra...
"Mẹ đã quyết định rồi, mẹ sẽ chia tay ông ấy, ba của Kiệt."
"HUH??? mẹ nói gì vậy??"
"Mẹ đã hưởng đủ hạnh phúc. Mẹ ko thể là vật cản cho tình yêu của con.."
"Ko..mẹ đừng có nghĩ bậy. Con ko cần.. mẹ cứ sống cuộc sống hiện nay.. nếu mẹ hạnh phúc."
"Mẹ ko còn hạnh phúc nữa, khi chuyện này xảy ra. Làm sao mẹ sống hạnh phúc khi con khổ sở??"
"CON KO KHỔ SỞ, OK??"
Tôi bật khóc và hét to làm những người xung quanh tò mò quay sang nhìn,
mẹ tôi hơi lúng túng và ái ngại trước phản ứng của tôi..
...tôi ko hiểu tại sao mẹ phải nói điều này..
nhưng tôi chưa bao giờ trông mong mẹ sẽ chia tay người chồng hiện tại,
vì tình yêu của tôi..
"Con về đây.. Mẹ đừng quyết định bậy bạ..Con cũng sẽ ko thể hạnh phúc nếu mẹ phải hy sinh tình riêng.."
Tôi đứng dậy, giật tay khỏi cái nắm níu kéo của mẹ,
giọng mẹ tôi xao lãng... "Mẹ đã quyết."
............
...............
Tôi lên đại 1 chuyến xe búyt chạy ngang và ngồi trên xe như 1 người mất hồn,
mọi chuyện đang rối lung tung beng lên..
mẹ tôi..đâu cần phải làm thế.
[Kiiit]
Xe búyt dừng và mọi người lục tục xuống trạm,
tôi cũng xuống theo... vẫn đang mơ màng với những ý nghĩ trong đầu..
cho tới khi tôi kịp nhận ra cái bến xe lạ hoắc.. thì chiếc xe búyt đã chạy khỏi.
hơ hơ..đây là đâu??
"Củ Chi"
"HẢ???"