Bâng khuâng chiều thứ Bảy


 

Chiều thứ bảy...

Day dứt nhiều vì những cơn mưa

Lòng ai chợt buồn vô cớ!

Ta bỡ ngỡ kiếm tìm,...

Trong nửa cuộc đời dang dở,

Để cõi lòng  vời vợi nỗi cô đơn.

Thứ bảy buồn lòng ta khóc nhiều hơn.

Bởi vắng ai chợt thấy hồn trống trải,

Cơn gió thoảng qua cũng khiến cõi lòng tê dại

Một nỗi buồn trong cõi xa xăm....


 Thứ bảy về trong nỗi nhớ bâng khuâng

Ở nơi ấy có lẽ có một người cũng đang mong đợi.

Đông đã về lá bàng rơi ngập lối,

Hoa cỏ may lưu luyến bước chân người.

Trong tim ta luôn có một khoảng trời,

Mắt biếc hoà quyện màu chờ đợi.

 Biết thời gian trôi đi cuốn theo đời người nông nổi,

Lá trên cành cũng vĩnh biệt đi xa....

 

 Thời gian ơi xin hãy hiểu cho ta

Đừng vội vã đừng cuống cuồng giục giã.

Đừng bắt ta phải làm chiếc lá,

Để lại cành trơ trọi chốn không Anh!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3