Đã là chuyện của hôm qua - Chương 13-14
An Ninh kéo tay chồng…Hôm nay cô không làm thức ăn sáng ở nhà mà đòi anh dẫn mình ra ngoài ăn…
-Anh…Vào đây ăn bánh bao xá xíu đi…Em nghe nói trong đây ngon lắm.
-Ừ- Chiều vợ, Hà Phương Đông đi nhanh hơn.. Chỉ cần cô vui, ăn cái món anh ghét nhất đời cũng không có gì là quá đáng.
-Cho 3 xửng bánh bao…
-Em ăn hết sao?- Phương Đông mỉm cười- Định tẩm bổ sẵn sàng để sinh em bé cho anh hả?
-Không có…-Ngượng ngùng, An Ninh đẩy nhẹ vai anh- Em thích ăn thôi mà.
Thực ra hôm nay cô đã có hẹn…Đúng như đã bàn tính, khoảng 5 phút sau, có tiếng reo lên:
-Anh hai…Ba mẹ…Anh hai kìa…
Là Uyển Như và mọi người…An Ninh vẫy tay:
-Uyển Như ơi…
Phương Đông cười nhẹ nhìn vợ. Hai cô gái này diễn kịch thật quá vụng về. Anh đã chọn chỗ ngồi khuất thế này, nếu không hẹn trước, chỉ mới bước vào làm sao mà thấy được.
Nhưng nếu cô đã có lòng như vậy, Phương Đông cũng không nỡ làm cụt hứng vợ mình.
Anh gắp bánh bao, rót trà cho mọi người. Cử chỉ rất điềm đạm…Ông bà Văn sau phút bất ngờ khi gặp con trai, cũng đón nhận sự chăm sóc của anh.Một thoáng khách sáo, ngại ngùng là không tránh khỏi:
-Công việc ở chỗ mới thế nào rồi anh hai?- Thiên Tường lên tiếng phá tan sự im ắng. Anh cũng mong muốn, người anh này có thể về nhà.
-Cũng tốt…Bên này anh phụ trách bộ phận nhân sự…Là sở trường mà.
Phương Đông trước đây đảm nhận công việc của một chuyên gia đàm phán đầy kinh nghiệm của những công ty tuyển chọn tài nhân sự ở Mỹ nên đối với công việc này vốn rất thừa khả năng.
-Vậy thì tốt quá!
-Đừng nói chuyện công việc nữa…Hôm 10 tây này là sinh nhật ba con. Con về nhé?
-Dạ…Con sẽ về!
Sao lại có cảm giác xa lạ? ….Dù Phương Đông không né tránh, nhưng lại tạo nên một bức tường tưởng mỏng nhưng mà cũng rất khó bước qua.
-Anh hai..hôm nay em với chị dâu đi dạo phố nha…
-Ừ…Phương Đông sực nhớ ra chuyện gì- Em xem ở đây có gia sư nào uy tín thì giới thiệu cho chị em đi. Cô ấy sẽ ôn thi vào đại học sư phạm năm sau.
-Thật sao? Vậy không cần tìm người đâu. Em làm gia sư cho chị hai cho.Được không anh?
-Vậy thì tốt quá rồi- Phương Đông lấy một tấm danh thiếp đưa cho Uyển Như- Địa chỉ nhà anh hai…Em có thể đến bất cứ lúc nào.
Uyển Như rất mến người anh trai này. Anh nói không có nhiều tình cảm với gia đình, song cô không tin những quan tâm trước đây, Phương Đông giành cho cô không phải từ tình thân ruột thịt.
Anh hai đang che giấu lòng mình, đang tự vạch ra một khoảng cách sao?
Đêm qua cô đã gọi lục tìm số điện thoại của ” má lớn” để hỏi thăm về anh hai.
Sau phút ngạc nhiên, má lớn đã mỉm cười ” Con thật rất ngoan…Phương Đông không phải là không nhớ, chẳng qua là…nó không muốn nhớ mà thôi.”
Cô sẽ làm cho anh hai thay đổi, để cả nhà được đoàn tụ dưới một mái nhà. Ba mẹ cũng sẽ vui hơn.
Trong trăm vạn thứ tình, tình thân vốn không ai bán, có bán cũng chẳng ai mua, bởi nó chỉ có ý nghĩa nhất định với những người có cùng huyết thống.
Uyển Như tin là, không có -không có nghĩa mãi mãi sẽ là không có. Đã chưa từng vun đắp, nhưng bắt đầu vun đắp không phải là không có thể.
Được mà...
-Chị dâu!
Giật mình bởi bị Uyển Như hù bất ngờ,An Ninh cười tươi:
-Em làm chị hết hồn…
-Hết hồn gì chứ? Hôm nay theo em về nhà nha…Mẹ có nấu cua biển, ngon tuyệt vời.
-Ừ…Nhưng hôm nay chị phải ghé qua tiệm hoa tươi rồi. 11 giờ chị qua nha…
-Chị vẫn còn làm thêm ở đó à?
-Ừm- An Ninh đã tìm được chỗ làm thêm này gần 2 tháng nay. Một ngày chỉ làm có 3 tiếng buổi sáng, do cô chủ bận việc nhà. Công việc bán hoa cũng nhàn nhã, không tốn nhiều công sức lắm.
-Anh hai không phải đối sao?
-Không có…Không lẽ sinh hoạt phí cũng phải đợi anh ấy lo sao…
-Em ngưỡng mộ Ninh Ninh lắm nha…Có 900 tệ thôi mà xài được cả tháng.
-Cũng nhiều mà. Lương tháng ở tiệm ăn của chị chỉ có hơn 1300 tệ mà phải trả tiền thuê nhà, tiền ăn uống nên tiết kiệm cũng quen rồi. Vả lại chị cũng vốn không thích mua gì.
-Ninh Ninh là hàng hiếm rồi…Thôi…Em đi đây…11 giờ em đến đón Ninh Ninh nha.
-Bye!
Điện thoại chợt reo.
-Alo?
-Anh đây…Em khỏe không?
Mấy hôm nay Hà Phương Đông đi công tác, cô ở nhà một mình nên có phần lo sợ…Hôm qua gọi điện về, Phương Đông đã nghe giọng của vợ không vui:
-Nếu em buồn thì sang nhà bên Uyển Như cũng được…Khoảng tuần sau anh mới về…
-Dạ…
Bầt chợt bên kia anh im lặng. 1 phút sau mới là câu nói nhẹ nhàng:
-Anh nhớ em…
An Ninh thoáng mỉm cười…Má cô không phấn mà có chút hồng hơn:
-Anh mau về nhà….Em cúp máy nha…Tới giờ làm ở tiệm hoa rồi.
Cô biết tình cảm Phương Đông dành cho mình…Người ta đôi lúc đúng khi cho rằng hôn nhân và cuộc sống vợ chồng sẽ dần dần làm những tình cảm khác nở hoa…Những đêm sực tỉnh, nhìn gương mặt anh bình an bên mình, vòng tay ôm chặt cô, lòng An Ninh rất ấm…Cảm giác an toàn và tin tưởng lạ lùng.
Anh không còn là người lạ trong thế giới của cô nữa.
An Ninh không phải là đá. Dù có thể là chưa yêu…Nhưng Phương Đông đã là một phần đời quan trọng trong cô. Huống chi anh đối xử với An Ninh bằng tấm chân tình…Những nụ hôn của anh trong đêm không còn chỉ nhận về những rụt rè, e lệ…An Ninh đã đáp lại Phương Đông, dù trong vô thức rồi sau đó toàn thân lại ửng hồng phó mặc cho anh.
An Ninh bước vào tiệm hoa.
-Chào chị Trần…
-An Ninh hả? Em trông hàng nhé…Hôm nay cửa hàng có nhập về loại hoa hồng tím, có khách em nhớ giới thiệu. Chị phải về nhà làm bữa trưa, sau đó đón Tiểu Linh…
-Dạ…
Hoa hồng màu tím…Màu của chung thủy…Giữa những đóa hồng nhung lộng lẫy, hồng tím mang một vẻ thu hút rất riêng, khiến cửa hàng hôm đó đông hơn thường ngày.
-Hoa hồng tím đẹp quá…Bao nhiêu tiền một cành vậy chị?
-Dạ…1 tệ 5….Nếu chị mua nhiều thì cửa hàng có giảm giá ạ!
Cô gái chọn hoa vừa ngẩng lên…
Như sét đánh…
Buông rơi cả những bông hoa…
-An Ninh…Đúng là An Ninh rồi…
-Hướng Tình….Mình...
Đã gần 2 năm không gặp, An Ninh vẫn là cô gái với vẻ đẹp không son phấn, ngây thơ như hoa dại ven đường:
-An Ninh…đúng là bạn rồi- Cô gái xúc động đến lắp bắp- Mình…mình lo cho bạn lắm…Nhưng không biết làm sao tìm bạn…Gặp được An Ninh thật tốt quá! Tốt quá!
Vẻ xúc động của Hướng Tình khiến An Ninh cũng bị lây…Mắt cô rươm rướm:
-Mình cũng muốn gửi thư cho bạn lắm…Nhưng mà…
-Không sao…Mình hiểu mà…Ninh Ninh làm việc ở đây lâu chưa?
-Mình làm cũng gần 2 tháng rồi.
-Công việc tốt hả? Ninh Ninh cũng có năng khiếu trồng hoa cỏ mà. Đám hoa bạn trồng ở nhà mình đã bén tươi tốt và ra hoa nhiều lắm.
-Vậy à?
Mình cũng muốn được xem lắm.
Nhưng mà…
-Sao vậy Ninh Ninh?
-Không…không có gì…Mà bạn đi đâu ở Quảng Đông vậy?
-Mình học y tá mà. Mình đi thực tập ở đây…Địa chỉ phòng trọ mình nè- Lấy ra một cuốn sổ nhỏ, Hướng Tình vui vẻ- Mình ghi cho…
-Tiểu Tình à- An Ninh ngập ngừng rồi cũng quyết định nói ra- Bạn…Chuyện Tiểu Tình gặp mình ở đây, làm ơn đừng nói cho ai biết được không? Nhất là nhà mình và….và…
Hơi sựng lại một chút nhưng Hướng Tình đã nhanh chóng hiểu ra:
-Yên tâm đi…Mình không nói đâu…Mình cũng muốn anh ta chịu đựng hơn chút nữa…Chuyện đâu phải nói bỏ qua là bỏ qua…
Không phải vì cô hận…Càng không phải vì muốn tránh mặt, vùi chôn quá khứ…Mà là cô không mong khuấy động lên nữa. An Ninh đang yên ổn mà.
-Giờ bạn thế nào rồi? Kể mình nghe với…
—————————
Câu chuyện đã dứt nhưng mắt Hướng Tình vẫn tròn xoe…Chuyện đúng là…nhiều khi phức tạp vô cùng:
-Nghĩa là bạn…Nhìn xuống tay An Ninh, Hướng Tình vẫn còn nửa tin nửa ngờ- Bạn…bạn có chồng rồi à?
-Vâng…Mình có chồng rồi. Chúng mình mới kết hôn được 3 tháng thôi.
-Anh ấy tên gì?
-Anh ấy họ Hà…
-Vậy bạn là bà Hà rồi?- Hướng Tình khúc khích- Thật lòng mình cũng mong bạn sau 1 thời gian dằn vặt anh ta sẽ có thể…Nhưng giờ chuyện như vậy. Anh ta coi như có phước mà không biết hưởng rồi.
An Ninh lại lảng đi khi nhắc về người đó…Dù lòng rất muốn biết…Dạo này anh ấy thế nào…
-Dù sao cũng từng yêu nhau…Anh ta giờ thê thảm lắm…Nửa năm trước, cái tên khốn kiếp Phạm Vũ Thần ăn chơi sa đọa bị xe tông.Có lẽ lương tâm bị chó ăn của hắn còn lại được một mảnh nên thú thật mọi chuyện cho anh ta nghe…Nghe xong, anh ta nổi trận lôi đình, quay về tra hỏi con nhỏ đó…Nó khai hết…Bạn được minh oan rồi. Hắn như phát điên đi tìm kiếm bạn khắp nơi. Nửa năm trước…cũng từng có ý đến Quảng Châu tìm nhưng con nhỏ đó giở độc chiêu, đòi sống đòi chết cắt cổ tay…Hết tình còn nghĩa mà…Nghe nói 1 tháng trước đã chính thức chia tay rồi.
Nửa năm trước…Thời gian An Ninh gặp biến cố trong đời. Nếu anh đến Quảng Châu có khi đã……
Nếu anh đến…
Nếu anh…
Đã có chữ nếu xen vào.
Duyên phận đôi khi có nhiều trò cợt nhả. Duyên là duyên, nợ là nợ và định mệnh là một thứ gì khó đổi thay.
-Bạn khi nào thì về Trùng Khánh?
-Tuần sau…
-Hay là bạn đến ở với mình đi…Nhà mình cũng gần đây. Không cần phải tốn tiền thuê trọ.
-Ở nhà bạn à? Còn chồng bạn thì sao?
-Anh ấy cũng không khó tính lắm đâu…Nhưng bạn yên tâm, anh ấy đi công tác rồi, không có nhà đâu.
-Vậy thì được.Lâu rồi không gặp bạn, Hướng Tình ôm lấy An Ninh, ngọt ngào- Mình tối nay nhất định phải ôm lấy bạn mà…chọt…chọt chết luôn.
An Ninh mỉm cười, nụ cười còn mang theo bao nỗi lòng trong quá khứ.
Hướng Tình cười, đùa giỡn nhưng lòng cũng không khỏi ưu phiền.
Đã từng yêu nhau như thế, những tưởng sau khi hiểu ra, hành hạ hắn một chút rồi gương vỡ lại lành, An Ninh và Triển Văn sẽ có một kết thúc Happy End.
Định mệnh đôi khi không đoán được…Đáng giận cho hắn và cũng thật đáng thương.
Thời gian không dài nhưng với bản tính hồn nhiên, Hướng Tình-An Ninh- Uyển Như đã nhanh chóng thân thiết. Những buổi thơ thẩn dạo phố, ăn kem, trò chuyện đã góp phần thắt chạt thêm sợi dây tình cảm của ba người.
Khi Hướng Tình phải về Thượng Hải, cả hai đều ra ga tàu để tiễn:
-Tiểu Tình đi cẩn thận nhé. Về đến nơi nhớ nhắn tin cho em yên tâm nha.
-Chị biết rồi- Nựng nhẹ má Uyển Như, Hướng Tình dặn dò- Em nhớ coi chừng tiểu mỹ nhân này nhé…Coi vậy chứ dễ bị gạt lắm đó. Có dịp xuống Trùng Khánh thì ghé nhà chị chơi nha.
-Ừm. Em biết mà…
-Bạn cẩn thận nha…Mình gửi lời thăm hai bác nữa.
-Ba mẹ mình nhắc bạn hoài. Yên tâm, mình không cho ai số điện thoại của bạn đâu.Tối nhớ lên chat với mình đó.
-Mình nhớ rồi.
Nhìn theo bóng hình Hướng Tình khuất xa, An Ninh vừa lưu luyến lại vừa có chút lo lo…Cô biết Hướng Tình nhất định giữ lời, nhưng…đôi lúc trốn tránh không biết có phải là cách.
Cô nhớ nhà…nhớ người cha mỗi đêm thường ngồi bên phòng mẹ Phan, ôm di ảnh bà, nếu An Ninh mang đến một ly nước, ông sẽ nhận lấy sau đó hét lên” Cút đi….”
Ngôi nhà đó cũng không dành cho An Ninh, nhưng khác với Phương Đông, cô lớn lên ở đấy. Cha dù không có những phút giây âu yếm vẫn không bạc đãi An Ninh. Cô cũng rầt thích được ngồi trong lòng cha, được ông cõng trên vai như Tâm Ninh vậy…
Tiếc là đến năm 20 tuổi, An Ninh cũng chưa một lần được cha cõng lên vai.
-Về thôi Ninh Ninh…Hôm nay CoCo có giảm giá…Ninh Ninh đi với em nha?
———————————————–
Mang theo lỉnh kỉnh túi xách to nhỏ, cả hai trở về nhà.
Cửa chỉ khép hờ.
Uyển Như lùi lại:
-Ninh Ninh ơi! Nhà mình lúc đi có khóa mà…Sao giờ….
-Hay là anh Phương Đông về?
-Anh hai nói chừng nào về?
-Khi nào xong việc thì về…Chị cũng không biết…
-Chỉ sợ trộm thôi. Ninh Ninh đi sau em…Em vào trước cho…
Nhìn bộ dáng thập thò của hai người, Phương Đông không nén được cười:
-Vào nhà đi…Làm gì mà trông hai chị em hình sự vậy?
-Anh hai này- Thở phào phát cho anh trai một cái, Uyển Như cười cười- Em sợ ăn trộm thôi…Anh hai về là tốt quá rồi.
-Em dẫn chị dâu đi mua sắm à- Nhìn đống đồ la liệt ,Phương Đông tò mò- Mua được cái gì vậy?
-Hôm nay CoCo giảm giá cuối năm. Em mua được nhiều thứ lắm, nhưng chị dâu thì chỉ mua có vài món lặt vặt thôi- Uyển Như sực nhớ ra gì đó, lục lục đống đồ- À, em tìm thấy thứ này hay lắm.
-Uyển Như- Má An Ninh đỏ bừng khi biết cô em chồng định khoe gì, vội giật lấy- Đừng mà..Đừng..
Nhưng đã muộn rồi. Dưới đôi mắt thích thú của Phương Đông, Uyển Như lôi ra một chiếc áo lụa mỏng tanh:
-Anh hai…Em mua cái này tặng Ninh Ninh…Bảo chị ấy mặc cho riêng anh xem thôi. Đẹp không?
Chiếc áo mềm mại nhưng chất liệu vải mỏng mảnh, gần như là trong suốt, thiết kế lại ôm lấy thân người…Mặt An Ninh càng đỏ hơn khi bắt gặp cái nhìn đầy ẩn ý của chồng hướng về mình:
-Đẹp…Em mua bao nhiêu vậy? Anh hai gửi tiền mua thêm vài cái nữa. Có 1 cái sao chị dâu em mặc hằng ngày được…
An Ninh không biết làm gì ngoài việc nói ra một lý do nào đó rồi vội vã ra khỏi phòng. Còn lại 2 anh em, Uyển Như và Hà Phương Đông bật cười…Cô em nghịch ngợm:
-Phần dỗ chị dâu giao lại cho anh hai đó…em về…Không làm anh mất thời gian nữa.
-Ừ…
Phương Đông quay vào.
An Ninh đang ở trong bếp.
-Em chưa nấu thức ăn. Anh đợi chút nha…
-Anh không đợi được…Không có thức ăn thì …ăn em vậy…
Anh bế bổng vợ lên.
Cô có da có thịt hơn trước. Những đường cong tròn đầy càng thêm quyến rũ…Gương mặt vốn đã đỏ càng ngượng ngùng thêm khi anh nhẹ nhàng cởi những chiếc cúc áo:
-Anh….
-Hôn anh đi, bé con!
Phương Đông chợt đòi hỏi:
-Từ khi cưới đến giờ chỉ toàn anh hôn em thôi. Hôm nay trả bài cho thầy đi, cô bé!
An Ninh sựng lại…Đôi mắt anh đang đăm đắm nhìn cô…Âu yếm…Dịu dàng:
Gạt những ngượng ngùng sang bên, đôi môi non nớt tìm môi chồng, vụng về:
Cứng ngắc…
Phương Đông cười khẽ:
-Em học kém quá…Để thầy thực hành lại vậy nhé…Từ nay sẽ kiểm tra bài đều đặn hơn.
Những lúc gần gũi thân mật vợ chồng như thế này, An Ninh cảm thấy mình hạnh phúc…
Phương Đông thương yêu, trân trọng cô như là một viên pha lê dễ vỡ. Cô biết, có khi anh cũng cố nén cảm xúc của mình, gượng nhẹ để không làm cô sợ, cô bị tổn thương.
Giá mà…ngày đó người đó cũng trân trọng cô như anh thì có lẽ…
Mắt An Ninh vô thức rơi ra một giọt nước.
Phương Đông dừng lại trong đôi chút….Bờ môi anh lướt lên giọt nước ấy.
Uống đi!
-Anh….
-Ngoan…Cô bé….Có đôi lúc không cần tự đè nén chính mình….Sẽ khổ sở lắm.
Đôi tay nhỏ nhắn bỗng quấn lên cổ Phương Đông. Cô hôn anh….Vẫn ngây ngô nhưng giống như lời xin lỗi…An Ninh xin lỗi chồng…Trong những lúc gần gũi nhất, cô lại xao lòng, nhớ về một người khác….Không phải là anh:
Phương Đông dịu dàng quấn lấy cô…Cho cảm giác yêu thương lên đến tột cùng.
Có những đêm nằm bên anh, An Ninh gặp ác mộng. Cô hốt hoảng, sau đó lại ôm lấy chồng, vùi đầu vào người anh, như tìm sự chở che.
Anh biết, trong lòng An Ninh tồn tại một cái gai quá khứ…
Phương Đông cũng từng nghĩ, mọi chuyện cứ để cho nó trôi qua…Nhưng rõ ràng cô không quên được…An Ninh bị nó ám ảnh , vì nó mà nơm nớp, có nhiều đêm không có giấc ngủ say.
Mọi chuyện nên là của hôm qua…Nhưng mà tùy chuyện…Có đôi lúc, nếu hôm qua còn dang dở sẽ làm người đau lòng mãi đến hôm nay và cả tương lai.
Hà Phương Đông có lẽ đã phải chấm dứt những ngày tháng trốn tránh, giải quyết vướng mắc trong lòng mình. Những vướng mắc không phải anh quên lãng mà là cố tình quên…Cố tình né tránh…Để lòng không phải quá đau.
-Ngày mai anh tới gặp ba…Ngày mốt, anh đưa em về Trùng Khánh nhé.