Đã là chuyện của hôm qua - Chương 17-18 (END)

Tiếng chuông dồn dập ngoài cửa…Hướng Tình ngẩng lên:

-Ai vậy ta?

Cánh cửa vừa mở đã muốn sập lại ngay.Ánh mắt Hướng Tình tràn đầy căm ghét:

-Là anh à?

-Tiểu Tình-Triển Văn vội và đưa chân giữ lấy cửa-Làm ơn…làm ơn cho tôi gặp An Ninh…

-An Ninh không có ở đây…Mà có thì nó cũng có chồng rồi.Anh làm ơn đừng quấy phá nó nữa…Để cho nó yên đi!

-Tiểu Tình!

Là một tiếng gọi yếu ớt…

An Ninh đứng gần cửa…Khuôn mặt thanh tú tái nhợt…

-Cho anh ấy vào đi Tiểu Tình…Mình có chuyện muốn nói…

—————————-

Chỉ còn có 2 người…

Dưới gốc đỗ quyên, từng là nơi An Ninh gục đầu lên vai anh, khổ sở thừa nhận tình cảm của mình.

Nụ hôn đầu tiên cũng là ở đây…

-Em…em khỏe không?

Triển Văn nhận ra mình vừa có một hành động bất nhã…An Ninh đã rụt tay về:

-Em…em khỏe lắm!

-Nghe nói em đã ghé sang nhà bên ấy.

-Dạ…

-Anh…anh xin lỗi…

Xin lỗi? An Ninh nhìn Triển Văn, xót xa nhận ra anh tiều tụy đi nhiều:

-2 năm nay anh thế nào?

-Ba đã giao công ty cho anh…Anh…công việc cũng rất tốt.

-Vậy là em mừng rồi…

-An Ninh…

Anh có nhiều điều muốn nói…Nuối tiếc, cay đắng lẫn nhung nhớ đè nặng con tim anh suốt thời gian qua.

-Anh…Anh đã rõ hết mọi chuyện…

-………………….

Anh rất muốn xin lỗi em…Chuyện đó là anh hiểu lầm em.Là anh mù quáng. Nhưng vì anh quá yêu em.Anh không thể chịu được chuyện em và Vũ Thần…

-Em hiểu mà…

Em hiểu.

Nhưng em không quên được thái độ khinh thường của anh ngày đó.Tại sao anh lại không thể tin em? Em vốn đâu có cảm tình với anh ta? Tại sao tự nhiên lại có thể câu dẫn anh ta được?

Hay vì trong mắt anh vốn cũng có thành kiến đó ” Mẹ nào con nấy”, phải không anh?

Nếu ngày đó em làm theo lời anh, bằng lòng chứng minh…Còn tấm thân trong trắng để chứng minh, nhưng một mai không còn là xử nữ, xảy ra chuyện gì, em lấy gì để anh có thể tin?

Anh hối hận…nhưng đã không thể quay trở lại.

-Anh về đi! Chồng em cũng sắp về rồi…

Chồng em?

Em đang khẳng định bây giờ em đã thuộc về người khác…

Em muốn nói với anh rằng, sai lầm là sai lầm, không thể sửa sai?

-Em có biết ai cho anh biết em ở đây không? Là chồng em đó…Anh ta nói rằng, nếu em nguyện ý, anh ta sẽ không ràng buộc em.

An Ninh ngơ ngẩn…

Phương Đông…

Người luôn có đôi bàn tay dịu dàng ôm lấy cô…Anh là người nhắn tin cho Triển Văn? ….Để làm gì?

Điện thoại chợt có tin nhắn:

-An Ninh…Dù thế nào cũng được…Anh tin em!

Anh tin em?

Mắt An Ninh nhòa lệ.

Đơn giản thế sao anh? Anh tin em? Tin em sẽ không yếu lòng, tin em là của anh mãi mãi.

Tim em đau lắm khi gặp người ngày đó…Nhưng cũng tràn ngập vui sướng khi nhận được tin nhắn của anh.

An Ninh ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên:

-Em cảm ơn anh, anh Triển Văn…Em sẽ luôn nhớ anh…Nhưng em cũng thật lòng….Xin lỗi…

Cô cúi chào anh…nhìn dáng thất thểu ấy mà lòng đau buốt.

Tin nhắn vội gửi đi:

-Em thương anh!…

Người nhận là ‘Ông xã” trong danh bạ máy.

Cảm ơn anh.

Vòng tay Phương Đông quấn quanh người vợ. Đang làm thức ăn, An Ninh vùng vằng đẩy anh ra:

-Để yên cho em làm mà…Em nấu chè…Anh lên chơi với anh Diệp Vũ đi!

-Ừ…

Phương Đông lên phòng khách. Niệm Bằng đưa đôi mắt thơ ngây nhìn anh:

-Bác ơi! Sao bác lên vậy?

-Ừ…Bác sợ Niệm Bằng ăn hết bánh của bác nên bác lên coi chừng…

-Niệm Bằng…Gọi là chú thôi con…Kẻo chú buồn quá, ăn hết bánh của con bắt đền đó…

Niệm Bằng giương đôi mắt to tròn nhìn Phương Đông…Nó cũng thích gọi chú hơn. Nhưng Phương Đông đã nói, gọi là chú, sẽ bắt em bé trong bụng cô An Ninh ngủ yên, không được ra ngoài nữa…

-Nhưng em bé…

-Em bé nào?Em bé ở nhà mà…

-Em bé trong bụng cô…

Hiểu ra, Diệp Vũ cười sặc sụa…Thằng nhóc này, mới bé xíu thế mà đã bị dụ dỗ rồi.

-Không sao đâu con…Con thích em bé thì sau này theo xin cô An Ninh đấy. Chú không có quyền gì đâu…Thấy ba không? Chú cũng vậy đó…

-Dạ…

Thằng bé gật đầu, hùng hổ chạy vào bếp:

-Cô ơi! Con sẽ gọi chú là chú…Sau này cô sinh em bé, không được để chú mang đi nha. Cho Niệm Bằng mang về nhà!

Sau phút ngơ ngác, nhìn gương mặt đỏ bừng vì cười của chồng, An Ninh mới hiểu ra…Cô cũng đỏ mặt nhưng là đỏ vì ngượng…

…Buổi tối:

-Em! Anh mệt quá…Bóp vai cho anh đi!

An Ninh dịu dàng xoa bóp cho chồng…Được 1 lát, chợt anh lên tiếng:

-Khoan đã…Cách 1 lớp áo khó chịu quá…Để anh…

Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi…Thân hình trần trụi của chồng khiến An Ninh càng ngượng hơn:

-Anh…anh mặc áo vào đi! Em….

Cô mặc chiếc áo ngủ bằng tơ màu trắng, quà tặng của mẹ chồng khi bà từ Mỹ về thăm…

Không quá hở hang nhưng phô bày hết những đường cong tuyệt mỹ:

-Tới bây giờ còn ngại sao em? Niệm Bằng đã lên tiếng…Mình cũng nên tích cực một chút…Đừng làm cho người làm chú như anh mất mặt chứ em.

-Anh…

Phương Đông hôn vợ nồng nàn…

Cô cũng hôn lại anh…Nụ hôn vẫn còn nhút nhát nhưng đã chứa trong đó ân tình, không miễn cưỡng, cũng không phải vì xin lỗi.

Anh hơi cuồng nhiệt…Cử chỉ có phần mạnh bạo khiến cô e ngại:

-Anh…nhẹ một chút…Em sợ…con…

Những cử chỉ hơi chậm lại rồi ngừng hẳn. Phương Đông sững sờ:

-Ý em là…

-Em mới thử hồi chiều- Mặt An Ninh đỏ rực nhưng tràn trề sung sướng- Em chắc là…có rồi…

Làm cha?

Phương Đông sững người trong chốc lát…khiến An Ninh cũng phải giật mình:

-Anh….anh Đông!

-Ừ…Em thay đồ đi…Mình đi bệnh viện kiểm tra đi em!

-Anh à…nhưng mà bây giờ…

-Đi kiểm tra đi em…Anh thực sự không chờ được…

——————–

Phương Đông ngồi trước cửa phòng đợi…

Anh đang hạnh phúc…Hạnh phúc là do tay Phương Đông giành lấy và giữ chặt. Một mai tan vỡ, chỉ có thể là do chính anh thôi!

Nhớ lại 2 tháng trước, trong căn phòng nhỏ, anh cũng từng hối hận, tại sao mình lại tạo cơ  hội cho họ, lại tháo sợi dây cho họ…Liệu có khi nào…họ làm Phương Đông đau đớn đến chết không?

Anh hình dung đến gương mặt thanh tú của An Ninh, nghĩ đến một cô gái kiên cường, yêu mẹ, yêu bà, không dẹp bỏ lòng tự trọng bản thân…Cô là vợ anh…Và cô không lạnh lùng với anh!

Cho họ một lần đối diện chính là cho mình một cơ hội để tháo gỡ nút thắt trong lòng.

Quả nhiên từ hôm đó An Ninh đã không còn thờ thẫn nữa…Những nụ hôn của cô và anh nồng nàn hơn, toàn tâm toàn ý hơn…Chuyện chăn gối vợ chồng bên cạnh tiếng gầm gừ trầm thấp còn có tiếng rên khẽ hạnh phúc…Trong vòng tay Phương Đông, An Ninh hoàn toàn buông thả chính mình…

Em thương anh…

Tại sao không phải là em yêu anh?

Thương có nghĩa là đã xem anh như một gia đình. An Ninh cần gia đình hơn là cần một tình yêu…Phương Đông đã là người thân thiết nhất đời cô…Trọn đời này cô là của anh…Trọn vẹn!

Một chút phương pháp, buông tay để mình lấy lại được nhiều…Còn nếu mất đi, chỉ có thể trách mình chưa làm cho người ta lưu luyến để xem ngày hôm qua đã là dĩ vãng.

Anh 31 tuổi, cô mới bước qua tuổi 22, cuộc sống hôn nhân còn rất dài, tạm thời thắng không có nghĩa là mãi mãi…Một giây sơ sẩy sẽ để tất cả trở thành bong bóng xà phòng…Vất vả lắm mới tìm được song quãng đường gìn giữ mới là điều phải bận tâm.

Bên cạnh họ còn đó một Kiều Sương Diệp, một Trình Tâm Ninh căm ghét hạnh phúc, sẵn sàng bước vào bất cứ khi nào…

Từ trong phòng khám, An Ninh bước ra:

-Sao rồi em?

-Chúc mừng ông..Bà nhà đã mang thai 5 tuần…Thai rất khỏe mạnh…

An Ninh cười rạng rỡ.

Con cái…Một niềm vui và thêm một gánh nặng…Sinh ra một sinh mệnh vốn khó, đắp bồi cho sinh mạng ấy lớn lên và có ích càng khó gấp đôi.

Phương Đông đưa tay quàng lên người vợ:

-Về thôi em…Anh phải nghĩ thêm vài cái tên của con mới được.

Mọi đau buồn xin gác lại hôm qua…Ngày mai trời sẽ đẹp hơn hôm qua một chút…



 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3