Xuỵt, Đừng nói ta yêu hắn - Chương END

Vĩ thanh:

Góc đông bắc, đường ven biển, du thuyền giương cánh, đỗ lại trên mặt biển, ánh mặt trời rực rỡ, mặt biển màu lam lóe lên phát sáng.
Đông! Hai cái bóng người nhảy vào đáy biển. Hạ Thụ Du ở phía sau Bảo Bảo, giúp cô chú ý đến phương hướng nước chảy. Bảo Bảo cầm lấy chiếc máy camera nhẫn hiệu của Nhật, quay chụp cảnh tượng dưới đáy biển.
Một canh giờ sau, bọn họ trở lại trên thuyền. Nằm trên chiếc nệm êm ái trải rộng, mây trắng lững lờ trôi, thuyền nhẹ lay động, ánh nắng ấm áp trải dài trên người họ, Hạ Thụ cô phụ cảnh trí lãng mạn, oán trách bạn gái ngày gần đây đủ loại không tốt ——
"Bảo Bảo, chọn lễ phục, chọn bánh cưới, quyết định nhà hàng, đặt món ăn toàn bộ đều là một mình anh lo, nào có cô dâu nào như em vậy?" 
Phản phản, đây bình thường đều là chuyện phụ nữ sẽ làm a? Một đại thiếu gia như anh lại vì tình yêu mà lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn!
Bảo Bảo bận rộn nhìn mới vừa phong cảnh vừa mới quay dưới đáy biển.
"Những chuyện kia thực phiền, em không có ý kiến, anh thích là tốt rồi, em cảm thấy mặc quần jean đi công chứng là được rồi! Wow ~~ cá này thật đẹp, nhìn màu sắc của nó xem, giống như tuyết vậy."
Hạ Thụ gõ đầu cô một cái.
"Kết hôn là đại sự cả đời, làm sao có thể qua loa mặc quần jean đi công chứng?" 
Cô dâu của anh thiếu hụt tính nhẫn nại, đã săp kết hôn còn lôi kéo anh đi lặn.
Máy camera đột nhiên nhắm ngay mặt anh.
"Hạ Thụ,, cười một cái!"
Hạ Thụ cau mày, lộ ra vẻ mặt hung ác.
"Khốc không khốc?"
"Ha ha ha ha!" 
Bảo Bảo cười to.
"Khốc, khốc! Làm chiêu thức của Hoàng Phi Hùng cho em chụp một cái."
"Uống!" 
Hạ Thụ tung chân đá, vô cùng đẹp trai nhảy khỏi ghế nằm, tung ra chiêu thức võ thuật trong phim, chân dài giơ cai, rất chuyên nghiệp.
"Hảo đẹp trai a! Đại suất ca." 
Bảo Bảo bên chụp bên cười.
Hạ Thụ đi tới, đoạt cameras nhắm ngay Bảo Bảo.
"Đổi lại em."
Bảo Bảo cười chạy khỏi cameras, anh đuổi theo quay chụp.
"Hùng Bảo Bảo, tạo vẻ mặt yêu chết anh xem nào."
Bảo Bảo mắt trợn trắng.
"Thật không hợp tác, kia đến bộ dạng rất cảm động."
Bảo Bảo le lưỡi.
"Đây là vẻ mặt buồn nôn sao?" 
Hạ Thụ cười to.
Bảo Bảo lông mày giật giật, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh anh.
Hạ Thụ vẫn chụp không bỏ sót, anh hỏi: 
"Bảo Bảo a, sau khi kết hôn em còn muốn tiếp tục dạy Không thủ đạo sao?"
"Anh rất nhàm chán ai!" 
Cô nhìn chằm chằm anh đi trở về nệm êm ngồi xuống.
"Đột nhiên mua cameras, có phải hay không cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, không chụp đáng tiếc?"
"..." 
Bảo Bảo cầm bia uống, không để ý đến anh.
Hạ Thụ dây dưa tới, ôm cô, tiếp tục quay chụp.
"Bảo Bảo, hát một bài cho ông xã tương lai của em nghe, mau, anh ghi lại." 
Anh nhấn xuoogns phím ghi âm.
"Anh thực phiền!" 
Bảo Bảo bị huyên chịu không được, cầm kính mát đeo lên, nắm lon bia, dùng sức thanh thanh cổ họng.
"Anh hãy nghe cho kỹ, bài hát này em muốn tặng cho ngôi sao trên trời —— "
"Ban ngày ở đâu ra sao?"
"Anh quản em, em nói có thì có!" 
Bảo Bảo nắm chặt lon bia, rất nghiêm túc hướng về phía lon bia hát một ca khúc.
Bởi vì nét mặt của cô rất chân thành, anh không dám nói giỡn , thật tình giúp cô tiếp tục điều khiển camera.
Đàm Tinh Hà hôm sau nhận được lễ vật Bảo Bảo đưa tới lễ vật.
Lúc nhận được, cô đang cô đơn ở trong phòng lên net, mù quáng mà xông xáo vào từng buồng chat ẩn danh nói chuyện, dùng những câu chữ tuyệt hảo trêu cợt mấy bé trai. Nếu có người vội vã muốn một đêm tình, cô liền đáp ứng, định ra thời gian địa điểm, để cho bọn họ trắng đợi.
Nếu là gặp phải loại đàn ông xấu xa cấp thấp, lời dạo đầu đã hỏi cô: 
"Tiểu thư, có muốn hay không viện binh nộp?"
Cô sẽ nói: 
"Muốn."
Đối phương nếu như hỏi: 
"Bao nhiêu tiền?"
Cô liền trả lời: 
"Một trăm vạn cho ngươi ảnh chụp, hai trăm vạn cho nói điện thoại, ba trăm vạn suy nghĩ cùng ngươi xem chiếu bóng, bốn trăm vạn có thể cùng nhau uống cà phê, năm trăm vạn giúp ngươi khỏe mạnh kiểm tra, nếu có vấn đề ta giúp ngươi điện liệu..."
Bình thường nói tới đây, đối phương sẽ mắng cô bệnh thần kinh.
Cô lấy trêu cợt bọn họ làm thú vui, trò chơi này vừa bắt đầu cảm thấy chơi thật khá, sau lại dần dần không thú vị. Anh trai muốn kết hôn, cô không còn buồn bực nữa, biết điều một chút tiếp nhận sự thật, nhưng là trong lòng thực khổ sở, tịch mịch.
Nhận được chuyển phát nhanh, cô cẩn thận nhìn cái hộp, nhìn thấy người gửi là Hùng Bảo Bảo.
Cô ở trước bàn máy tính mở ra cái hộp, nhìn thấy một cái máy camira mini.
"Hừ, muốn mua chuộc tôi?" 
Coi là cô ta thức thời! Đàm Tinh Hà bật nguồn điện, phát hiện bên trong đã có file lưu. Cô mở file, nhìn thấy phong cảnh dưới đáy biển ——
Trong rặng San hô trắng di động, con cá ở bên cạnh chơi trốn tìm, cameras có chức năng phát thanh, cô nghe thấy Cô Lỗ Cô Lỗ thanh âm bọt khí.
"Hừ, nghĩ lấy lòng tôi?" 
Nhất định là anh với cô ta cùng đi lặn xuống nước.
Sau đó hình ảnh nhảy trở về thuyền thuyền, cô nghe Bảo Bảo ra lệnh anh trai bày ra các loại động tác tức cười, Đàm Tinh Hà không nhịn được bị trêu chọc cười.
Sau lại, Bảo Bảo vào ống kính, cô hướng về phía ống kính nói: 
"Ngươi hãy nghe cho kỹ , bài hát này ta muốn tặng cho ngôi sao trên trời —— "
Đàm Tinh Hà đột nhiên sự khó thở, trái tim níu chặt.
Cô nhìn Bảo Bảo nghiêm túc hát lên ca khúc tiếng Anh “She”.
Bảo Bảo nghiêm túc hát trong đó một đoạn, Đàm Tinh Hà nghe, nước mắt bất tri bất giác giọt giọt rơi xuống.
Cô biết bài hát này, anh trai trước kia thường hát.
Đàm Tinh Hà ở nơi này trong tiếng ca, cùng chị dâu tương lai hòa hảo. Cô nghe ra trong tiếng ca, chị dâu đối với cô quan tâm, cô bất an cùng lo âu đều ở đây trong tiếng ca ấm áp được an bình bao phủ. Cô yên lặng rơi lệ, lắng nghe tiếng ca truyền lại hứa hẹn, tin tưởng Bảo Bảo sẽ yêu thương cô, giống như anh trai vậy
Bảo Bảo hướng về phía ống kính hát ——
She may be the beauty or the beast,
May be the famine or the feast, 
May turn each day into a heaven or a hell.

She may be the mirror of my dreams,
A smile reflected in a stream, 
She may not be what she may seem,
Inside her’s hell.

She who’s always seems so happy in a crowd,
Whose eyes can be so private and so proud, 
No one's allowed to see them when they cry.

She may be the love that cannot hope to last,
May come to me from shadows of the past,
That I'll remember till the day I die.

Me I'll take her laughter and her tears, 
And make them all my sourvenirs,
For where she goes I've got to be...