Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội 11

Chương 31

 

Thủy Băng Thanh-Lưu Đức Hoa liên tiếp mấy chục ngày không thấy Nguyễn Nhược Nhược thật sự khốn khổ không chịu được. Phảng phất giống như tổ chức bị mất liên lạc với tổ viên bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt từng bước phiêu diêu nhưng trong lòng như lửa đốt. Không được, không thể chờ thêm được nữa, hắn liền hướng Nguyễn Nhược Long xuất chiêu “Mỹ nhân kế”, “Nguyễn lang” Hắn cất giọng rù quến, tự bản thân nghe được liền nổi da gà một trận, “Ta thật sự rất muốn gặp Tam tiểu thư, ngươi giúp ta gặp mặt nàng một chút đi.”. Nói đến hai chữ “Ta” cùng môt lúc khiến hắn cơ hồ suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Không ngờ đến việc “Thủy Băng Thanh” mang “Nguyễn lang” hai chữ gọi ra khiến Nguyễn Nhược Long chấn động, nhất thời nam nam bắc bắc phân biệt không rõ. Tâm hoa nộ phóng tự nhiên bắt miệng phải lập tức đáp ứng nàng, “Băng Thanh, ngươi yên tâm, tối nay ta nhất định đem Tam muội xuất phủ mang tới.”

Muốn đem Nguyễn Nhược Nhược xuất phủ, công khai không được thì chỉ còn lén lút. Vì vậy thừa dịp bóng đêm buông phủ, Nguyễn Nhược Long dẫn Nguyễn Nhược Nhược tự cửa sau ly khai rồi chạy thẳng đến Hoa Nguyệt Lâu.

Thủy Băng Thanh vừa trông thấy Nguyễn Nhược Nhược liền kích động như thể gặp lại tỷ muội thất lạc đã lâu mà vừa nói vừa lắc tay không ngừng: “Cuối cùng cũng gặp ngươi, cuối cùng cũng gặp ngươi, cuối cùng cũng gặp ngươi…”

Tiếp đến liền theo lệ cũ liền đem Nguyễn Nhược Long đá ra ngoài, hai người bắt đầu nói chuyện.

“Ngươi học múa thế nào rồi? Xem chừng tiệc chúc thọ Vương phi cũng không còn xa.” Nguyễn Nhược Nhược mở cửa trông thấy núi đầu tiên, liền hỏi đến nhiệm vụ đã phân phó cho hắn.

“Ngươi yên tâm, ta đây mười ngày này cũng không phải là nhàn rỗi, mỗi ngày đều luyện vũ. Tại bữa tiệc chúc thọ của bà Vương phi này tuyệt đối có thể làm cho người ta mắt sáng ngời. Không tin ta bây giờ nhảy cho ngươi xem.” Thủy Băng Thanh khoe khoang.

“Đúng đúng! Ngươi nhảy mấy cái ta coi.” Nguyễn Nhược Nhược hăng hái bừng bừng.

Thủy Băng Thanh vì vậy không chút chần chờ, nhanh chóng đem đến cho Nguyễn Nhược Nhược một cái lục lạc để giữ nhịp. Chỉ dẫn nhịp điệu cho nàng tấu, một bên hát một bên nhảy. Bản thân hắn đối với cái…thành tích này tương đối hài lòng, tin rằng Nguyễn Nhược Nhược hẳn là cũng sẽ nhận định biểu hiện của hắn như vậy. Kỳ quái chính là Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn nhảy nhưng chân mày khẽ cau lại.

Thủy Băng Thanh nhảy không nổi nữa, “Ngươi…chuyện gì vậy? Ta có thể luyện được chừng này quả không dễ dàng, ngươi không khen được hai câu cũng đừng chường ra bộ dáng này được hay không?”

“Bằng lương tâm mà nói, ngươi có thể nhảy thành như vậy quả thật…rất tốt. Nhưng là… nhưng là ta cuối cùng cũng không hiểu…dường như có chỗ chưa đúng.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn chằm chằm.

Thủy Băng Thanh bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, “Là chỗ nào không đúng?”

“Nhất thời không thể nói được, để ta cẩn thận ngẫm lại.” Nguyễn Nhược Nhược nhìn chằm chằm, ánh mắt của nàng cũng không chớp lấy một cái. Một lát sau, nàng mạnh mẽ đứng lên, “Ta biết rồi! Vũ đạo này còn có một điểm mấu chốt phải hoàn thiện, nếu không để ngươi nhảy ra sẽ không toát được phong vị.”

“Điểm nào?” Thủy Băng Thanh không rõ hỏi lại.

“Đem lỗ tai lại đây.” Nguyễn Nhược Nhược cười, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón trỏ.

Vì vậy Thủy Băng Thanh đem lỗ tai đến nghe nàng tinh tế nói hồi lâu, nghe được mặt mày hớn hở, “Đúng nha đúng nha đúng nha đúng nha…” Thanh âm tán thành vang lên không dứt, “Ngươi nghĩ quá chu đáo, cứ theo như ngươi nói mà làm, như vậy ta tuyệt đối có thể nhảy tốt hơn, có thể vượt qua tài nghệ bình thường mà phát huy.”

 

***

 

Tĩnh An vương phủ. Tiệc chúc thọ Vương phi.

Một tràng thịnh yến, Vương phủ bên trong giăng đèn kết hoa, hoàng thân quốc thích đạt quan quý nhân Trường An thành đem phòng khách Vương phủ đãi yến biến thành nơi đầy ắp người với người. Khắp nơi hương thơm ngào ngạt, xiêm y lộng lẫy, tiếng cười vui vẻ không ngớt. Vũ đài dựng lên ở phía nam, hàng trăm vũ kỹ nhảy múa, ngươi hát ta ca, nhộn nhịp suốt buổi tiệc vương phi mừng thọ.

Thủy Băng Thanh thống thiết yêu cầu Nguyễn Nhược Nhược theo cùng để làm “định tâm hoàn”, mà Nguyễn Nhược Nhược cũng rất muốn đi theo tới chiêm ngưỡng tiệc chúc thọ Vương phi, vậy nên Nguyễn Nhược Long đành phải mạo hiểm giữa ban ngày mang nàng từ cửa sau chạy ra ngoài đưa đến Hoa Nguyệt lâu rồi để nàng hóa trang thành tiểu nha đầu hầu hạ Thủy Băng Thanh. Sau đó một đám kéo vào Vương phủ.

Sau nửa thời gian diễn ra tiệc chúc thọ, khúc “Hạ Phương Thần” tấu vang, ban nhạc gồm những ca nữ mặc y phục xanh da trời, hát những lời ca chúc thọ chúc rượu. Phía sau vũ đài, Nguyễn Nhược Nhược hỏi Thủy Băng Thanh: “Người được chờ đợi nhất là ngươi, có căng thẳng không?”

Thủy Băng Thanh vỗ ngực tự tin, “Ta căng thẳng cái quái gì! Đại nhạc hội cũng đâu phải là chưa từng thấy. Đừng quên, tại thế kỷ hai mươi mốt ta coi như là một công tử nhà giàu, nhà của ta cả ngày đều là “đàm tiếu giai quyền quý, vãng lai vô bố y”. Còn ngán ai nữa!” (câu trên chắc là: Người quyền quý đến cười nói, kẻ nghèo không dám lui tới)”.

Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Đúng nha đúng nha, làm cho ta đây mở mắt đi, mặc kệ lớn nhỏ, ngươi lên kia đem tài nghệ xuất chúng mà phát huy đi.”

“Ngươi cứ mở to mắt ra mà xem”, Thủy Băng Thanh lòng tin tràn đầy.

Ca xướng xong, Thủy Băng Thanh một mình tiến lên vũ đài, dung mạo sáng ngời, làm cho cả sảnh đường tròn to con mắt. Bởi vì hình tượng cửa hắn thật sự quá mức mới mẻ, vô cùng khác biệt. Thân mặc trách tụ trường bào, đầu đội mũ cao, thắt lưng to, chân mang bì ngoa, đấy là một thân nam trang khỏe khoắn nhưng thanh diễm tú nhã, đúng là một vị tuấn mỹ nam trang lóe sáng đăng tràng. Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên như sấm, một tiếng trống nổi lên, đó chính là vị cổ nhạc sư đã được hắn “cải tạo” một phen. Hắn ta không để mất thời gian liền bắt đầu tạo nên một dòng chảy âm thanh nghe như nhạc cổ điển, Thủy Băng Thanh theo điệu nhạc, một bên nhảy một bên hát:

Tại sao lặng im không nói một lời, để trong tim luôn tơ tưởng hình bóng ấy.

Xin cho ta thêm một ngày, để chạm vào gương mặt ấy.

Thêm một ngày, yêu nhiều thêm một chút.

Hãy đợi chờ, xin thời gian đừng trôi quá nhanh.

Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn có được người ấy.

Chỉ cần một lần yêu, sẽ phải yêu đến trọn đời.

Không cần tìm nữa, hãy đến đây và cùng ta…nhảy Cha cha cha…hey, Cha cha cha…

Một màn nhảy cha cha cha, bản nhạc “Cùng ta Cha cha cha” được Thủy Băng Thanh tái sinh tại đời Đường này. Người nghe người xem như mê như say. Nhóm cổ nhân này nào đã được nghe qua điệu nhạc như thế, làm người ta không tự chủ được mà muốn bay bổng theo điệu múa vui tươi mạnh mẽ. Từ phía sau đài, Nguyễn Nhược Nhược vươn ra một nửa đầu ngóng xem náo nhiệt, bàn chân cũng nhịn không được chuyển động theo tiết tấu kích động, cả người hân hoan như một đóa hoa trong gió.

Cha cha cha xuất phát từ Mexico, là một nhánh của vũ điệu Latin. Loại vũ điệu này nhiệt tình cháy bỏng, hoan khoái hoạt bát, kích động lòng người, tiết tấu rõ ràng. Nó đòi hỏi người nhảy vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh vì tốn hao nhiều sức lực, nhảy xong một đoạn tương đương với chạy bộ tám trăm mét. Đêm đó Nguyễn Nhược Nhược ở Hoa Nguyệt Lâu nhìn thủy Băng Thanh mặc váy dài biểu diễn vũ điệu này cảm thấy không được tự nhiên. Hình tượng mềm mại này…thật sự không phù hợp với điệu nhảy bừng bừng nhiệt huyết như vậy. Linh cơ vừa động, dứt khoát đề nghị Thủy Băng Thanh thay nam trang, dùng khí chất nam nhi truyền tải mười phần trạng thái kích động của cha cha cha. Vừa nghe nàng “góp ý” như vậy, Thủy Băng Than đã phấn khích reo lên: “Thật tốt quá thật tốt quá, nếu để cho ta thay nam trang nhảy, ta nhất định có thể vượt qua tầm mức bình thường mà phát huy tài nghệ.”

Giờ phút này đây, hắn đúng là phát huy cao độ tài nghệ. Không câu nệ qui tắc vũ điệu, kết hợp với dáng vẻ ôn nhu xinh đẹp, thật là mỹ cảm mười phần! Một dung mạo thanh lệ xinh đẹp như vậy, mi mắt lúc hưng phấn phát ra một loại anh khí hào sảng, giờ khắc này Thủy Băng Thanh kết hợp hài hòa hai bản chất vừa nam vừa nữ, chẳng trách người xem bên dưới đài kiến thức vũ đạo rộng rãi như vậy cũng cũng phải rối rít suýt xoa không ngừng.

Thủy Băng Thanh nhảy một màn Cha cha cha, đẹp như trăng sáng, hoa đào tẫn khai, trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất đêm đó.

Sau khi nhảy xong, Vương phi trong lòng tràn đầy vui vẻ cố ý cho đòi Thủy Băng Thanh tiến lên thưởng vải gấm thượng hạng, san hô nhiều chuỗi. Sau đó vẫn lôi kéo tay hắn nhìn hồi lâu, khen ngợi không dứt: “Nữ tử này tướng mạo tuy thanh tú nhu mỹ, nhưng mi vũ bừng bừng anh khí, khí khái ngang tàng, quả là một nữ tử phong trần kỳ quái nha!”

Thủy Băng Thanh chỉ đành nói cho qua, “Đa tạ vương phi ưu ái”. Đúng là nói nhảm, trong lòng hắn đang cật lực la lớn: coi như ngươi tinh mắt, vẫn nhận ra ta lớn nhỏ vẫn có khí chất nam nhân.

Nguyễn Nhược Nhược ở phía sau đài thu dọn đồ đạc, chiến dịch nhất cử chiến thắng, giờ có thể ca khúc khải hoàn rồi. Nàng vừa đem phần thưởng của Thủy Băng Thanh xếp thành một đống, nào là vải gấm, ngọc châu, san hô…đang chuẩn bị nhét vào bọc thì một chuỗi trân châu bung ra, nhưng hạt châu rơi xuống đất lăn tán loạn. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cúi xuống đuổi theo nhặt lại. Lúc này có một người ở phía trước ngán trở nàng.

“Làm ơn tránh ra”, Nguyễn Nhược Nhược không ngẩng đầu lên mà nói. Người nọ cũng không nhườn đường, trơ mắt nhìn viên trân châu lắn đến bên dưới tủ treo quần áo. Nàng không khỏi bực mình, ngẩng đầu nói một cách khó chịu: “Không phải ta đã bảo ngươi tránh ra sao? Ngươi vẫn còn…”

Nửa đoạn còn lại bị ngắc ngứ, người đang đứng trước mắt đem theo vài phần kinh ngạc nhìn nàng chính là…Tiểu vương gia Lý Hơi. Đây là phía sau đài, tại sao hắn lại tới đây? Không phải nói chỉ nhân viên có phận sự mới được đi vào mà? Nguyễn Nhược Nhược đảo mắt đã thấy những người khác vừa trông thấy hắn liền quỳ rạp xuống, còn mình…có phải quỳ hay không? Đang do dự thì Lý Hơi đã lên tiếng: “Ngươi…tại sao lại ở chỗ này?”

Nguyễn Nhược Nhược bất ngờ không biết nói gì, Lý Hơi đánh giá nàng hồi lâu lại nói: “Ngươi mỗi lần đều có trang phục rất mới mẻ a!”

Quả thật…nàng mỗi lần gặp Lý Hơi đều căn bản không phải là trang phục bình thường. Lần đầu tiên là “váy lửng”, sau đó là “giả trang Nho sĩ”, lần này liền đổi thành trang phục của tiểu nha đầu. Khó trách Lý Hơi có cảm giác như thế. Nguyễn Nhược Nhược cười khan nói, “Không phải là mỗi lần trang phục đều mới mẻ, ta cũng có lúc mặc theo quy củ chỉ là ngươi không nhìn thấy thôi.”

Lúc mặc theo quy củ đều là bị nhốt ở thâm khuê, ngươi như thế nào thấy được? Tự nhiên chỉ có thể thấy được hình tượng “khác biệt” khi nàng lén lút xuất phủ ra ngoài. Lý Hơi lại đem nàng từ trên xuống dưới đánh giá thêm một phen rồi lắc đầu, “Rất khó tưởng tưởng được bộ dạng của ngươi lúc tuần quy đạo củ. Mới vừa rồi ta ở dưới đài nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm nữa kìa. Không nghĩ tới, đến đây vừa nhìn đã thấy đúng là ngươi.”

Nguyên lai là cố ý đến xác thực. Mắt của tên Tiểu vương gia này sáng còn hơn cây đuốc, nàng trốn ở sau đài mà cũng bị hắn phát hiện động tĩnh, lại còn tìm tới cửa, chẳng lẽ là đánh hơi mà tìm được nàng” Nguyễn Nhược Nhược bị vụ “dâu độc” trước đây chặn ngang cổ, chỉ sợ Lý Hơi tới “tính sổ”. Suy nghĩ một chút, tốt hơn là nhanh nhanh chủ động thừa nhận sai lầm, tranh thủ hưởng khoan hồng. Vì vậy nàng thấp giọng nói: “Tiểu vương gia, cái kia…là…lần trước hại ngươi ngộ thực dâu độc mà sinh bệnh, ta thật ra rất hồi hận. Xin lỗi, thật không phải với ngươi a!”

Lý Hơi trước tiên nghe được ngẩn ra, chợt lấy lại tinh thần, hé ra gương mặt rét lạnh, “Làm sao ngươi biết ta ngã bệnh?”

Vừa nói vừa trừng trừng mắt nhìn nàng, đôi sắc bén làm cho nàng không cách nào chạy thoát. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời cũng hiểu ra, thật là ngốc mà, nàng căn bản không nên đem chuyện này nói ra lần nữa. Đây là…chuyện xấu hổ của Lý Hơi, để hắn quên càng nhanh càng tốt, tại sao lại thức tỉnh hắn chứ? Chỉ hận không thể vượt qua tốc độ âm thanh, đuổi theo mấy câu vừa rồi mà nuốt trở lại vào bụng. Tự nhiên là không thể a!

Lý Hơi thấy nàng không trả lời, cũng không hỏi tới nữa. Chẳng qua là túng túng không biết làm gì, định quay đầu bước đi. Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nhanh chân đuổi theo, vậy nên mới ở một góc hoa viên ngăn cản hắn lại. “Lý hơi, ngươi đừng như vậy. Lòng tự ái quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt.”

Lý Hơi dừng lại cước bộ, tức giận nói: “Ngươi đây là đang giáo huấn ta sao?”

“Ta không phải là giáo huấn ngươi, ta đang đặt mình vào lập trường bằng hữu mà hảo tâm nhắc nhở ngươi. Một người tự ái tự kiêu là chuyện tốt, nhưng thế sự không tuyệt đối, cái gì cũng đều có hai mặt, có cái tốt ắt có cái không tốt. Tự ái tự kiêu nếu là quá mức sẽ thành tự cho mình là đúng, người khác không thể tiếp cận được ngươi. Vậy không còn là là tự ái tự kiêu nữa mà trở thành tự cao tự đại.” Nguyễn Nhược Nhược một hơi nói ra. Nói rồi hạ thấp giọng, “Hơn nữa ta hiểu, người quá mức tự ái cũng là người tự ti nhất.”

“Ngươi nói cái gì? Ta tự ti, lấy thân phận địa vị của ta mà nói, tại sao ta lại tự ti?” Lý Hơi không nghĩ tới Nguyễn Nhược Nhược sẽ nói ra lời như vậy .

“Người tự ti lúc nào cũng phải gò bó mình, làm cho người xung quanh sợ hãi, lại sợ người khác xem nhẹ nhạo báng. Ngươi đường đường là Tĩnh An vương thế tử, cao cao tại thượng, đáng lý ra không nên có tâm khái như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều có. Ngươi tại sao lại quá để ý bản thân mình trong mắt người khác như vậy?”

Lý Hơi bị nàng nói xong á khẩu không trả lời được. Một hồi sau hắn mới lo lắng nói: “Ta…ta tại sao lại để ý ?”

“Ngươi vẫn giả bộ? Mới vừa rồi ta bất quá chỉ hỏi ngươi một tiếng, nhìn thấy mặt ngươi lập tức đông thành băng. Có phải vì ta biết ngươi bị dâu độc hại bệnh nên rất khó chịu đúng không? Cho nên bỏ đi đúng không?”

Lý Hơi không nói, lộ vẻ mặt gặp địch cam chịu. Nguyễn Nhược Nhược không khỏi buồn cười, cái tên Tiểu vương gia này tính tình thật đúng là không được tự nhiên, có đôi khi xấu hổ như thiếu nữ, may là còn có thời khắc anh dũng lực ngự kinh mã, nếu không thật chịu không nổi hắn. Bất quá, đây cũng là một hình thức khác trong nhu có cương, trong cương có nhu vậy.

“Không có gì khó.” Nguyễn Nhược Nhược giống như Nguyễn Nhược Long đối đãi với Ngọc Liên Thành mà cư nhiên vỗ vai Lý Hơi nói: “So sánh với ta đây càng khó khăn gấp mấy lần ngươi, chuyện xấu của ta ít nhất cũng có một trăm tám mươi chuyện, nhất nhất đều phải xấu hổ thì ta đây sẽ xấu hổ mà chết mất rồi. Cứ để trái tim rộng mở, không nên làm chuyện bản thân mình không muốn là được. Bất cứ chuyện gì chỉ cần qua được cửa ải này thì những thứ sau đó cũng không còn trọng yếu. Ngươi phải sống vì mình chứ không phải vì ánh mắt của người khác. Cứ để ý người khác nghĩ về mình thế nào thì ngươi sống làm sao đây? Tâm trạng của ngươi thư thái thì làm người mới không quá cực khổ.”

Lý Hơi ban đầu bị Nguyễn Nhược Nhược không chút đố kị nào vỗ vai một cái làm hắn chấn động, sau đó lại bị nàng nói ra những câu kia lại chấn động lần nữa. Thành thật mà nói, Lý Hơi cũng hoàn toàn nghe không hiểu hết lời của nàng, có chút từ hắn nghe không cách nào lý giải được. Những có thể hiểu đại khái ý tứ là bảo hắn không nên quá câu nệ. Từ trước đến giờ không ai nói qua với hắn như vậy, Lý Hơi chấn động một hồi lâu mới chậm chạp nghi ngờ hỏi: “Tâm thái…phải như thế nào mới tốt?”

Nguyễn Nhược Nhược hứng thú có hạn, cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, lại còn muốn hội họp với Thủy Băng Thanh rồi trở về Nguyễn phủ nữa. Nàng chỉ có thể vội vã nói: “Rất dễ dàng nha! Không cần đặt mục đích quá cao, không đặt mình quá cao, nắm chặt vị trí trung gian thăng bằng là tâm thái sẽ được cơi mở. Một mình ngươi suy nghĩ kỹ đi, ta không nói nhiều nữa. Gặp lại sau.”

Nói vừa xong, Nguyễn Nhược Nhược liền xoay người chạy ra, bước chạy nhẹ nhàng như ánh trăng. Lý Hơi một mình đứng tại chỗ, sợ run rất lâu sau đó.

 

 

Chương 32

 

Thủy Băng Thanh ở Tĩnh An vương phủ trình diễn một khúc vũ nồng nhiệt, chẳng những tài nghệ trấn áp quần hùng, hơn nữa danh tiếng lại còn lan xa khắp nơi. Đêm đó hắn vận bộ dạng nam trang xinh đẹp khác thường đã làm thành một trận lửa hừng hừng thiêu cháy thị trường trang phục tại Trường An thành, mở đầu một làn sóng trang phục thời thượng. Rất nhan sau đó, tại Trường An thành từ danh môn khuê tú cho tới tiểu thư phú thường đều mặc kiểu trang phục nam trang cải biến. Trên đường Trường An khắp nơi đều có thể trông thấy nữ nhân vận nam trang trang phục tiêu sái, phong lưu tao nhã.

Nguyễn Nhược Nhược không khỏi muốn trêu ghẹo hắn, “Ngươi lợi hại nha! Đem làn sóng thời trang của thế kỷ hai mươi mốt dẫn tới Đại Đường Thịnh Thế ngàn năm sau. Cứ đi bộ một vòng trên đường Trường An, không chỗ nào là không thấy trang phục do ngươi khởi xướng nha!”

“Đây cũng không phải là thành tích của một mình ta, chủ yếu là lãnh đạo ngươi sắp xếp thích đáng, chỉ huy có năng lực nên chúng ta mới thành công để cho trang phục nữ nhân đời Đường bước vào niên đại đổi mới!” Thủy Băng Thanh không chịu độc chiếm thành quả, vô cùng khiêm nhường đem Nguyễn Nhược Nhược đẩy lên ghế chủ tọa. Hai người nhìn nhau rồi ha ha cười to.

Trường An thành lưu hành làn sóng nữ cải nam trang đối với hai người bọn họ mà nói là chuyện tốt. Thủy Băng Thanh tất nhiên lòng tràn đầy vui mừng không kể xiết, sau khi mặc vào nam trang hắn mới có cảm giác khôi phục lại một nửa giang sơn, cũng là khôi phục lại một nửa thân nam nhi bản chất. Nguyễn Nhược Nhược hành động cũng dễ dàng hơn rất nhiều, đời Đường những nữ nhân vốn được dạy phải dưỡng thân ở thâm khuê, nhưng cùng với trào lưu mặc nam trang xuất nhập dễ dàng này nên đã có không ít thiên kim tiểu thư vui vẻ hào phóng ra khỏi cửa đi dạo. Tình hình lên đến đỉnh điểm khi đương triều công chúa tại thịnh yến trong cung công khai mặc nam trang tham dự, dân chúng sau đó rầm rộ nối gót theo làn sóng trang phục mới này. Gió một khi đã nổi lên, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ đu đeo theo gió hưởng thụ tự do.

Đương nhiên cũng có một phần nhỏ những nhân vật phu tử không chạy theo trào lưu, tỷ như Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân. Thế nhưng đối với trào lưu loại này mà nói, ngươi có thể không ưa, nhưng ngươi lại không thể chế ngự được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó giống như đại binh Trung Nguyên rầm rập đi tới. Phái cổ hữu giống như châu chấu đá xe, thế nào chống đỡ được? Nguyễn lão gia mới đầu còn muốn ước thúc hai nữ nhi không được lao theo thời trang. Tuy nhiên, thiếu nữ yêu cái đẹp với khí thế như chẻ tre không cách nào khác ngăn cản được. Nguyễn Nhược Phượng cùng chạy theo một luồng gió, Nguyễn Nhược Nhược càng vì những ngày tháng xuất nhập phủ sau này mà đấu tranh, hai tỷ muội hiếm khi nào lại “nhất trí đại đồng tâm hiệp lực” đứng lên, đuổi theo đòi quyền tự do lựa chọn trang phục của các nàng. Nguyễn lão gia bị các nàng phiền không chịu được, cuối cùng chào thua, tùy ý để hai nữ nhi hoan hỉ thượng vào mấy bộ nam trang mà ở đầu đường thong dong đi lại.

Nguyễn Nhược Nhược bây giờ mặc nam trang ra cửa cũng không cần lén lén lút lút từ cửa sau ly khai. Xem như đã được khai mở đường, nàng có thể thoải mái từ cửa chính xuất nhập. Có đôi khi Nguyễn Nhược Long dẫn nàng, có đôi khi nàng một mình hành động, nàng đối với Trường An thành cũng dần dần quen thuộc, có thể một mình đi không ít chỗ. Hơn nữa Hoa Nguyệt Lâu nằm ở ngã tư đường phụ cận, nhắm mắt lại cũng biết phải đi như thế nào.

Tại đời Đường này chỗ nàng có thể đến không nhiều lắm, dù sao cũng không có người quen bằng hữu, thường xuyên lui tới chính là Hoa Nguyệt Lâu thăm Thủy Băng Thanh. Thủy Băng Thanh hôm nay lại có không ít phiền toái, nàng hoàn thành quá tốt màn hiến vũ ở bữa tiệc thọ Vương phi hôm nọ, lại thêm danh tiếng sắc nghệ song tuyệt càng lúc truyền càng xa nên đã thu hút tới không ít phù lãng đệ tử muốn được tiếp cận nàng. Tú bà tự nhiên không chịu bỏ qua cơ hội lớn kiếm tiền, mặc dù đã thu bạc của Nguyễn Nhược Long, đáp ứng hắn nội trong hai tháng sẽ không sắp xếp hắn tiếp khách. Nhưng “phụng bồi rượu, đánh đàn, hát ca, nhảy múa” thì tránh không khỏi, đây cũng là điều kiện ban đầu đặt ra. Điều này khiến cho hắn suốt ngày chạy tới chạy lui như con thoi, di chuyển không ngớt. Nguyễn Nhược Nhược đến thăm, hắn ngồi xuống nói chuyện chưa được mấy câu đã phải chạy đi, nếu không phải tên Trương Tam nào đó tới đòi hắn nhảy múa thì lại đến phiên Lý Tứ muốn hắn ca hát…Thủy Băng Thanh khổ không thể tả: “Cái nghề này ta làm không nổi, một thân hầu hạ bao nhiêu người, thời gian làm việc lại quá dài, không có ngày nghỉ. Tại sao đời Đường không ra một cái “Luật Lao Động” để quản lý những tú bà này? Nếu ta cứ làm việc mãi thế này không sớm thì muộn cũng sẽ toi mạng.”

“Ngươi cũng biết một thân hầu hạ bao nhiêu người, nhưng thân thể này là của bà ta, dĩ nhiên bà ta phải sắp xếp ngươi tiếp khách. Bỏ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không sao, cái quan trọng là ngân lượng chảy vào túi bà ta…càng nhiều càng tốt.”

“Ngươi lại đả kích ta, Đại tỷ à, coi như ta cầu xin ngươi mau chóng đem ta ra khỏi nơi này đi. Nếu không ta sẽ bị mụ tú bà vô lương tâm kia bóc lột đến chết thôi.” Thủy Băng Thanh ai oán cầu cứu.

“Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Nghĩ mấy ngàn lần mấy vạn lần nhưng cũng không tìm ra biện pháp. Nếu chỉ cần tiền là có thể chuộc ngươi được thì ta đã hợp lực với đại ca dốc cạn gia tài để thay ngươi chuộc thân rồi, cũng là cái thân phận này của ngươi, dù có tiền cũng không giải quyết được vấn về, châu phủ căn bản sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy. Bảo ta làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta phải bắt cóc một tên quan phủ, đe dọa rồi bắt hắn kí khế ước cho phép ngươi chuộc thân?” Nguyễn Nhược Nhược cũng rất nhức đầu đối với vấn đề giải thoát cho Thủy Băng Thanh.

“Haiz! Ta đây phải như thế nào cho phải? Nhất định không thể để cho ta ở chỗ này tiếp khách, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cả người tê dại.” Thủy Băng Thanh vẻ mặt kinh sợ, “Nếu cứ vậy không tìm ra được biện pháp, ta chỉ còn cách tự vẫn. Hy vọng hồn phách có thể bay trở về thế kỷ hai mươi mốt.”

“Đừng manh động, đừng nghĩ đến cái chết, ta đây sẽ hết sức cố gắng suy nghĩ giúp ngươi, ngươi nhất định không được nghĩ đến chuyện tự vẫn nha! Mà ngươi tưởng là một khi chết thì hồn phách sẽ bay trở về thế kỉ hai mươi mốt à? Sao không đặt trường hợp nó không bay trở về thế kỉ hai mươi mốt mà quay ngược về xã hội nguyên thủy đi, ta đây không biết ngươi sẽ dùng bùi nhùi với gỗ đánh lửa mà sống sót như thế nào?” Nguyễn Nhược Nhược khuyên nhủ hắn.

“Đã như vầy, ta chỉ còn biết nhờ cậy ngươi. Vô luận thế nào, nhất định phải nhanh nhanh lên một chút, cứu ta khỏi nơi này!” Thủy Băng Thanh đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Nguyễn Nhược Nhược.

Vội vã nói chuyện như thế vài câu, tú bà mang theo hương thơm đầy người bước vào cười nịnh: “Ai nha, Nguyễn công tử, thật là không phải với ngài! Có vị khách nhân chịu xuất kim tệ bảo ta nhất định phải để hắn thưởng thức điệu vũ tây dương của Băng Thanh cô nương. Ta mang nàng đi đáp ứng hắn một chút rồi lại trả về cho ngài nha!” Vừa nói vừa “ngựa không ngừng vó” đến lôi Thủy Băng Thanh, hắn đành phải quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi rời đi.

Nguyễn Nhược Nhược ngồi một mình hồi lâu cũng không thấy người trở lại liền cảm thấy nhàm chán. Nàng định bụng rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu một chút, vừa đi vừa nghĩ làm sao mới có thể giải cứu Thủy Băng Thanh.

Nàng một mình trên đường Trường An từ từ đi, khoảng nửa canh giờ sau chợt thấy có một chiếc xe ngựa đỗ lại bên cạnh mình. Rèm xe vén lên, tựa như hào quang chợt lóe, rừng vàng lộ ra. Nàng hơi bị hoa mắt khi nhìn vào gương mặt của Ngọc Liên Thành, luân khuếch thanh minh, mi mắt tú dật.

“Tam biểu muội, lên xe ngồi một chút đi.” Ngọc Liên Thành mỉm cười, một bàn tay vô hình tóm nàng không tha, kéo Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ chui tọt vào xe.

“Biểu ca, đã lâu không nhìn thấy ngươi.” Nguyễn Nhược Nhược nói, quả thật kể từ sau lần sao chép “Nữ Giới” vẫn chưa từng nhìn thấy Ngọc Liên Thành.

“Tam biểu muội nhớ ta sao?” Ngọc Liên Thành đôi môi vẫn duy trì nụ cười.

Nguyễn Nhược Nhược bị nụ cười kia tấn công, hoảng hốt quay đầu đi chỗ khác. Đối mắt kia…đáng chết mà, dễ khiến người ta say còn nhanh hơn rượu, thật khó đề phòng.

Nguyễn Nhược Nhược không dám nghĩ đến chuyện để bản thân mình chết chìm trong biển mộng say, vì vậy không dám đáp lời hắn, tìm cách đánh trống lảng: “Biểu ca, hôm nay tại sao ngươi lại ngồi xe ngựa tới?”

“Muốn không bị người trước người sau đi theo thì cũng chỉ còn cách trốn vào bên trong xe ngựa, vậy mới có thể thản nhiên một chút.”

Thì ra là như vậy, trốn vào xe ngựa đi lại quả thật an nhàn hơn. Chỉ là những mỹ nhân ở Trường An thành sau này sẽ phải đỏ mắt mới tìm được hắn, màn “khuynh thành chi mến” chẳng phải cũng sẽ giảm rất nhiều đó sao?

Nàng không khỏi luyến tiếc, “Biểu ca, ta còn chưa được thấy cảnh các thiếu nữ Trường An thành hướng ngươi tát tiên hoa mà!”

“Có cái gì đẹp mắt đâu, ta đi tới đâu các nàng kia cũng theo tới đó, thật sự là phiền chết ta. Nếu như đặt trường hợp là ngươi, chẳng phải ngươi đã từng nói đi tới đâu cũng bị một đám người bám theo thì không còn được tự nhiên đó sao?”

“Ta bất quá thuận miệng nói ra, ngươi cũng nhớ kỹ nha.”

“Biểu muội ngươi bất quá thuận miệng nói ra nhưng ta vừa nghe thì như sấm bên tai. Ta mỗi lần xuất nhập đều có người bám theo, trải qua nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen. Những trong lúc bất chợt nghe ngươi nói mới nhận ra điều này. Nếu không thể ly khai đám người bám theo thì chi bằng ta đem mình trốn vào xe ngựa đi.”

“Đây đều là ta lắm miệng nói ra, chứ đâu có bảo biểu ca ngươi cảm giác không được tự nhiên.”

“Không, chính là nhờ có biểu muội nhắc nhở, nếu không ta bây giờ mỗi lần xuất nhập vẫn còn giống như một con khỉ bị một đám người vây quanh nhìn ngó.”

“Biểu ca, ngươi làm ơn đừng nói như vậy có được không, ngươi không phải là khỉ gì hết. Cứ coi như ngươi là khỉ, thì cũng là mỹ hầu vương, nếu không thì làm sao có thể tìm được một con khỉ khác xinh đẹp như vậy.” Nguyễn Nhược Nhược đem hắn biến thành thú mà cật lực khen ngợi.

Ngọc Liên Thành nhịn không được mắc cười, tự nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng. “Biểu muội, ta bây giờ thật sự rất thích nghe ngươi nói chuyện, rất thú vị, mặc dù có nhiều chỗ nghe không hiểu.”

Nguyễn Nhược Nhược bị bàn tay ấm áp của hắn ôn nhu đặt trên tóc chỉ cảm thấy giống như bị lửa thiêu sống, toàn thân “Phừng” một phát cháy rụi, mặt càng lúc càng nóng. Nàng cúi đầu một hồi không dám ngẩng lên, sợ bị Ngọc Liên Thành bắt gặp gương mặt đỏ bừng của mình. Đột nhiên nghe được xe ngoài có tiếng rao hàng, “Bánh nướng đây, bánh nướng nóng hổi đây.” Nhất thời như nhặt được cứu tinh, “Biểu ca, ta xuống xe mua bánh nướng, mua cho ngươi một phần luôn!” Không đợi Ngọc Liên Thành trả lời, nàng vội vàng nhảy phốc xuống xe chạy đi. Bộ dáng đỏ mặt tim đập thình thịch này sẽ phải quét sạch bên ngoài trước khi chui lại vào xe.

Cho nên Nguyễn Nhược Nhược đứng trước xe bánh nướng chọn trái chọn phải, thoạt như không phải mua vài cái bánh nướng đáng giá mấy đồng tiền mà là bỏ toàn bộ vốn liếng gia sản ra mà tuyển chọn vậy. Lão bá bán bánh nướng bị vị khách khó tính làm cho khó chịu, hai chân mày cau lại thành một đường. Chẳng qua là không đợi hắn lên tiếng, bên cạnh đã có người đi tới mở miệng trước, “Nguyễn Nhược Nhược, hôm nay phải để thiếu gia ta chiêu đãi ngươi rồi.”

Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lên, không phải ai xa lạ, chính là tên oan gia Diêu Kế Tông. Chỉ thấy hắn cười gian như nhặt được chiếc nhẫn đánh rơi ngoài sân, “Hắc hắc hắc, ngươi xú nha đầu, lần trước chơi thiếu gia ta một vố, vừa hay để ta tóm được ngươi, lần này xem như thanh toán cả vốn lẫn lãi.”

Hắn đến quá gần, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được bước lui một bước. Diêu Kế Tông hiểu lầm, “Lại muốn bỏ chạy hả? Tiểu Tam, Tiểu Tứ, bước ra đây. Hôm nay nếu để nàng chạy thoát, thiếu gia ta sẽ không tha cho các người.”

Phía sau hắn là hai tên gia đinh bộ dáng to con muốn xông lên. A, hôm nay có mang theo nhân mã nè, ra là hắn có chuẩn bị mà đến! Nguyễn Nhược Nhược nửa điểm cũng không sợ hãi, đàng hoàng quay đầu hướng xe ngựa bên cạnh hô một câu: “Biểu ca, Diêu gia Nhị công tử mời chúng ta ăn bánh nướng, ngươi muốn có một phần hay hai phần đây?”

“Cái gì? Ngọc Liên Thành ở chỗ này?” Diêu Kế Tông thất thanh hỏi.

Theo thanh âm của hắn, Ngọc Liên Thành nhấc màn xe nhìn lại đây, miệng cười nhạt như châu ngọc, “Vậy phải đa tạ Diêu nhị công tử rồi.”

Hắn một khi đã lộ diện, sắc mặt lưu manh của Diêu Kế Tông lập tức giống như dùng khăn lông xóa bay một mạch, tuyệt không để lại dấu vết. Hắn phong thái lễ nghi như thân sĩ, “Không cần khách khí, không cần khách khí, Ngọc công tử và Nguyễn thế muội nếu thích thì cả lò bánh nướng này ta đều dâng lên. Lão bá, còn không nhanh nhanh gói kỹ.”

Nguyễn Nhược Nhược cười rung vác đống bánh lên xe, Diêu Kế Tông cung kính tiễn sát cửa xe, “Ngọc công tử đi thong thả, Nguyễn thế muội đi thong thả.” Đợi xe ngựa đi xa mấy bước, Nguyễn Nhược Nhược lập tức cất tiếng cười to.

 

 

 

Chương 33

 

“Ngươi cười đủ chưa?” Ngọc Liên Thành nhìn Nguyễn Nhược Nhược cười hơn nửa ngày nhịn không được mở miệng hỏi.

“A ha ha…”Nguyễn Nhược Nhược một bên xoa xoa bụng vì cười đau, một bên  ráng nhịn cười mà nói, “Ta còn tưởng tuyệt chiêu “Biến sắc mặt thuật” của Nhị tỷ không ai bằng, vậy mà không nghĩ tới cái tên Diêu gia Nhị công tử này còn tài hoa hơn một bậc. Từ lưu manh đến thân sĩ chỉ biến hóa trong nháy mắt, lật sách cũng lật không nhanh được như vậy. Biểu ca, đây đều là công lao của ngươi nha! Ngươi quả thực có thể đem một viên đá cuội biến thành vàng bạc đá quý.”

“Chẳng quan hệ gì đến ta, ta không làm gì hết.” Ngọc Liên Thành cau có.

“Ngươi không làm gì đã gây ra lực ảnh hưởng lớn như vậy, nếu ngươi chịu đối với  họ Diêu dùng sắc mê hoặc, chỉ sợ biểu hiện của hắn có thể đứng trong top mười đại kiệt xuất thanh niên ở Trường An thành này rồi.” Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quên béng mở miệng thốt ra, bụng thầm hối hận mình nói điều không nên nói.

Nụ cười của Ngọc Liên Thành nhất thời biến mất, ánh mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng, âm u như hồ sâu. Hắn nhìn Nguyễn Nhược Nhược chậm rãi hỏi: “Biểu muội, chẳng lẽ là nghe người ta bàn tán điều gì sao?”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Nhược cứng đờ, hận mình vô ý vô tứ.

Một nam nhân bị một nam nhân khác ái mộ, tại thời đại này quả thật không phải là điều có thể mang ra nói được. Dĩ nhiên, luyến đồng nam lại là chuyện khác, đó là một xu hướng hưởng thụ đê tiện của những đạt quan quý nhân thích đùa bỡn bệnh hoạn. Nhưng Ngọc Liên Thành là công tử hương thế gia như vậy, tâm tính cao khiết, bị người khác giữ trong lòng tâm tư đó về hắn quả thực có khác gì vũ nhục đâu. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời không cẩn thận, đem chuyện này phăng ra huỵch toẹt như vậy, ngày thường nàng bô lô ba la nhưng lúc này cũng không biết phải thu xếp như thế nào mới phải.

Ngọc Liên Thành sau khi hỏi một câu cũng không hỏi nữa. Chẳng qua là đôi mắt kia cứ như cũ mà cười yếu ớt, lặng yên không một tiếng động. Một loại mơ hồ tức giận, xấu hổ, căm phẫn, mi vũ nổi nổi chìm chìm.

Nguyễn Nhược Nhược ở bên thở cũng không dám thở mạnh, nhìn thấy thần sắc của hắn lại càng hoảng sợ. Liệu có phải ta vừa làm cho một người luôn mộc xuân phong cảm như Ngọc Liên Thành không còn cười nữa. Nếu nói nụ cười của hắn như hoang mạc cam tuyền, có thể dụ được người muốn một ngụm uống cạn. Thì nụ cười buồn bực thu liễm như vậy khác gì rượu mạnh trực tiếp đâm thẳng lòng người, có thể khiến ngừơi khác cam tâm tình nguyện để hắn làm cho say, làm cho đau.

“Biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược ấp úng mở miệng nói, “Ta thừa nhận là ta có nghe người ta nói một số chuyện, vừa rồi nhất thời không để ý mà thuận miệng nói ra. Ngươi không nên tức giận a!”

Ngọc Liên Thành không đáp nàng, chỉ thở dài một hơi. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời vọng động, muốn đưa tay vuốt lên chân mày của hắn, mong có thể vén tấm màng u ám này lên để thay vào đó là một bức đạm mặc sơn thủy đồ. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn buồn bực như vậy.

“Biểu ca, ngươi đừng như vậy nữa, nhìn bộ dáng ngươi như vậy ta thật khó chịu. Coi như ta cầu ngươi, nhanh nhanh cười một cái đi.” Nguyễn Nhược Nhược hoảng sợ nhận ra Ngọc Liên Thành thật sự u buồn hơn nụ cười sát thương ban nãy. Lực sát thương tuyệt đối có thể sánh ngang với quả bom nguyên tử đã ném xuống Nhật Bản năm ấy, khuynh thành nghiêng quốc.

Ngọc Liên Thành cuối cùng đã mở miệng, “Biểu muội, ngươi một thân nữ nhi khuê các chỉ ở trong phủ, sau này những…những tin đồn nhảm này…đừng tin là thật.”

“Đúng đúng đúng, biểu ca nói cực kỳ đúng.” Nguyễn Nhược Nhược một tiếng nhận hết vào mình, bất quá suy nghĩ thêm một chút, nàng cũng không thể nhịn không nói ra hai câu: “Biểu ca, nhưng thật ra cái…này… không có gì, ta biết ngươi xem chuyện này là xấu xa. Nhưng tình cảm của hắn nếu là thật sự…thì không thể xem đây là một loại vũ nhục được.”

Vô ý nghe thấy lời này của Nguyễn Nhược Nhược, Ngọc Liên Thành có chút kinh ngạc. Nhìn về phía nàng bằng đôi mắt nghi ngờ, hắn ở dùng ánh mắt không tiếng động mà đặt câu hỏi cho nàng.

Nguyễn Nhược Nhược một khi đã nói ra liền nói cho rõ: “Ta hiểu, chỉ cần là tình cảm chân thật phát ra tận đáy lòng mình thì bất chấp đối phương là nam hay nữ cũng không còn quan trọng nữa, dĩ nhiên phải cùng dạng tâm tư mới có thể tương ái với nhau được. Đối với Diêu Kế Tông, ngươi có thể không chấp nhận hắn, những ngươi không nên khinh thị tình cảm của hắn, lại càng không nên xem đó là một loại vũ nhục. Diêu Kế Tông mặc dù phóng túng hoang đàn, tuyệt đại bộ phận những chuyện hắn là hỗn trướng. Nhưng duy độc đối với ngươi là chân thành, tựa như hai người khác nhau vậy. Ta mặc dù đối với hắn không có hảo cảm, những ta tin tưởng ngươi là một khối ngọc bội trong lòng hắn. Quả thật hắn mời ngươi bằng chân tình, nếu bảo chân tình của hắn là một sự vũ nhục thì quả là không có đạo lý rồi.”

Nguyễn Nhược Nhược vô ý nói một lời như vậy khiến Ngọc Liên Thành cả người kinh ngạc. Hắn chưa từng nghe qua thứ ngôn luận mới mẻ độc đáo như thế, chỉ cần yêu thật tâm, nam nhân ái mộ nam nhân cũng không thể đem ra bỡn cợt, tựa như có thể yêu thương tương duyệt.

Ngọc Liên Thành sợ run một hồi, sau đó đột nhiên nhìn chằm chằm Nguyễn Nhược Nhược, dùng một khẩu khí phản bác không tha hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?”

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn đột ngột hỏi một câu như vậy, cả người nhất thời ngu rớt. Thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng không ngừng nói: “Biểu ca, ngươi tại sao hỏi như vậy, ta là biểu muội của ngươi nha!”

Ngọc Liên Thành vẫn nhìn nàng chăm chú, một cái chớp mắt cũng không. Nguyễn Nhược Nhược bị hắn nhìn như vậy, chỉ hận không thể đào một lỗ trốn ra khỏi xe ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên thân đang ở trong xe ngựa, không có lỗ để chui, chỉ có chết chắc.

Hai người đều trầm mặc. Trong không khí tựa như có thể nhìn thấy sóng lớn mênh mông ào ào mãnh liệt, ở đây ai sẽ bị ngọn sóng vô hình ấy đánh cho một chỗ đặt chân cũng không yên?

Một lúc lâu… Xe ngựa dừng lại, phu xe bên ngoài lớn tiếng hô: “Công tử, đã đến Nguyễn phủ.”

“Biểu ca, đến nhà ta rồi, gặp lại sau.” Như được đại xá, Nguyễn Nhược Nhược bay vèo xuống xe, phảng phất phía sau như có bảy sói tám cọp truy đuổi mà chạy ào qua cổng lớn Nguyễn phủ. Ngọc Liên Thành xuyên thấu qua màn xe nhìn bóng lưng nàng biến mất, tâm trí lâm vào trầm tư…

 

***

 

Tiết trời vào hạ.

 

Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ tới cái Trường An thành này lại có thể nóng như vậy. Lúc này mới bước vào hè mà khí trời đã nóng bức gần như ở bên cạnh hỏa diệm sơn. Đá xanh lát đường toàn bộ bị lửa mặt trời sấy thành sa mạc trắng lóa. Nguyễn Nhược Nhược trốn ở trong phòng không dám ra ngoài cửa, quạt phành phạch không ngơi tay mà mồ hôi vẫn chảy ướt lưng. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược vô cùng hoài niệm đến xã hội văn minh hiện đại. Mặc kề thời tiết bốn mùa như thế nào, chũng chỉ có thể tấn công người phía bên ngoài cửa. Chỉ cần lấy trong tủ lạnh đóng băng ra một cây kem, ăn một phát là có thể giải thoát khỏi cái nóng. Bây giờ, đừng nói tới tủ lạnh, một cục đá lạnh cũng đào không ra, chỉ còn có thể ngồi đó mà than trời trách đất.

Chẳng qua là khí trời dù có nóng hơn nữa thì nàng cũng giữa trưa ánh nắng chói chang mà đi Hoa Nguyệt Lâu tìm Thủy Băng Thanh, ban ngày thì thời gian gặp mặt nhiều hơn một chút. Hắn và Nguyễn Nhược Nhược giống nhau, đều không thể thích ứng cái nhiệt độ nóng bức này, luôn miệng nhắc lại năm đó, “Lúc đó nha, phòng làm việc của ta thật đúng là bốn mùa như xuân, luôn luôn hai mươi mốt độ. Mặc dù là giữa tháng sáu nóng bức hay tháng mười hai tuyết rơi dày đặc, phòng của ta cũng vẫn ôn hòa dễ chịu. Bây giờ…cái khí trời quỷ quái này, đừng nói tới giải nhiệt, ta thật chỉ muốn bới luôn lớp da này bỏ đi để giải nhiệt mới phải.”

“Đủ rồi đủ rồi, ngươi làm ơn đừng có nhắc lại được không? Càng nhắc chỉ càng thấy nóng bức hơn, còn cách nào khác nữa đâu.” Khí trời nóng bức thế này Nguyễn Nhược Nhược cũng thập phần khó chịu.

Thủy Băng Thanh nhìn bộ váy lót mỏng dính trên người Thủy Băng Thanh nói: “Kỳ quái, mặc đồ mát mẻ như vậy tại sao lài còn nóng chứ?”

“Khí trời như thế này, ngươi coi như không mặc quần áo hay khoác da thì nóng cũng vẫn nóng. Thật muốn đi nơi nào đó bơi lội một phen.” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa lóe sáng kiến.

Thủy Băng Thanh tất nhiên đồng ý không dứt, “Đúng đó, đúng đó, ta cũng muốn đi. Ngươi chừng nào đi nhớ phải kêu ta a!”

“Kêu ngươi, ngươi đến được sao?”

Thủy Băng Thanh vẻ mặt sáng rỡ nhất thời ảm đạm đi, phảng phất như hoa trong nháy mắt héo rũ đi. Một hồi sau hắn không thể nhịn được nữa mà kêu to, “Tháng ngày quỷ ma này ta nhịn đủ rồi, ta không sống, ta không sống, ta không muốn sống nữa…”

Nguyễn Nhược Nhược bị hắn dọa nhảy dựng lên, “Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh…” Biết hắn trường kỳ bị đè nén tâm tình, vào giờ khắc này giống như đột ngột điểm hỏa vô khẩu đại bác, chắc chắn sẽ nổ tan nát. Vội vàng không ngừng trấn an: “Ta nhất định kêu ngươi, ta nhất định sẽ kêu ngươi, ta nhất định đem ngươi cùng đi bơi lội. Chỉ là…làm sao để ra ngoài, tú bà chắc sẽ không để ngươi ra ngoài…”

“Ngươi nói thật không?” Thủy Băng Thanh một tiếng nhào tới ôm cứng Nguyễn Nhược Nhược, “Ta có thể chờ ngươi, ngươi đừng lừa ta, nói thế để mà dụ dỗ ta.”

“Đem tay của ngươi buông ra mau”, Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng đạp hắn ra, ngón tay còn nhéo nhéo vào ngực hắn, “Ngươi bản chất cũng nam nhân, cử chỉ nên tránh xa ta một chút a!”

Thủy Băng Thanh tự biết mình càn rỡ, mau chóng rút tay về, cười nịnh: “Ta nhất thời tình thế cấp bách, không cố ý…sorry nha!”

Nguyễn Nhược Nhược ngữ khí đại nhân không chấp tiểu nhân, “Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, ta tạm thời xí xóa cho. Sau này phải chú ý a!”

“Rồi rồi rồi” Thủy Băng Thanh gật đầu như gà mổ thóc, “Như vậy, chúng ta đến lúc nào đi bơi lội a?” Dưới mắt hắn chỉ quan tâm đến vấn đề này.

“Cái…này, để sau đi.”

“Cái gì? Còn muốn để sau tính?”

“Dĩ nhiên phải để sau mới tính. Đầu tiên, phải đi đến chỗ nào bơi, ta trước hết phải tìm một chỗ thích hợp đã. Hơn nữa, lúc bơi phải tránh tai mắt của người khác, ngươi không nghĩ Trường An thành sẽ chấn động như thế nào nếu biết có hai nữ tử ra sông bơi lội hả? Cuối cùng,nếu muốn đem ngươi ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu ta cũng tốn không dễ a!”

“Haiz!” Thủy Băng Thành một tiếng thở dài, “Bất quá chỉ là muốn đi bơi một chút thôi, tại sao lại lắm phiền toái như vậy chứ?”

Thấy hắn ta lộ ra bộ dáng tuyệt vọng, Nguyễn Nhược Nhược không thể không nói lời trấn an. “Ngươi an tâm đi, ta sẽ hết sức nghĩ cách dẫn ngươi đi ra ngoài du ngoạn một chuyến.”

Nguyễn Nhược Nhược bị ánh mắt kỳ vọng vô hạn của Thủy Băng Thanh bám theo mà rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu, tự biết trách nhiệm trên vai không nhẹ a! Một mặt vừa đi vừa hận chính mình lắm miệng, khi không lại nói ra cái gì đó bơi lội a! Bây giờ không mang theo hắn đi ra ngoài cũng không được. Cũng là…phải như thế nào mới có thể mang hắn ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, kiếm Nguyễn Nhược Long cùng thương lượng? Không được, Nguyễn Nhược Long nếu như biết Thủy Băng Thanh ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu nhất định sẽ đến bảo vệ, nửa bước không rời mà bám sát hai người bọn nàng. Vậy thì sao còn có thể đi bơi lội a!

Biện pháp gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp đơn giản nhất chính là…bỏ tiền. Đem đống bạc lớn đập lên bàn, không sợ tú bà không gật đầu. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được kêu trong lòng một tiếng ai oán: lại muốn phá tài nữa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3