Chia tay tình đầu - Chương 10

[10]

Sau khi rời khỏi chỗ Hứa Noãn, Trang Nghị lại quay về chỗ Triệu Triệu.
Triệu Triệu tỏ vẻ rất ngạc nhiên, sau đó cô cười, lắc lơ thân hình mềm mại về phía anh, bám lấy tay anh, nũng nịu:

“Chao ôi, Trang công tử, anh lang thang về rồi đấy à? Ai đã chọc giận anh vậy?”

Trang Nghị không nói gì.
 
Triệu Triệu chớp mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Công ty xảy ra chuyện gì à? Hay là tay họ Mạnh kia lại gây sự với anh?”

Trang Nghị vẫn không nói, ánh mắt lạnh lùng, rõ ràng là có chuyện không vui. Lúc ấy, nhân viên phục vụ mang tới hai chai rượu, Trang Nghị không nói câu nào, bắt đầu uống rượu.

Trong phút chốc, chai rượu cạn sạch, cái vỏ chai trong suốt, lấp lánh ánh sáng lạ thường, không biết đang giam cầm linh hồn ai đó.

Triệu Triệu trườn sát người Trang Nghị như một con rắn nước, đôi mắt long lanh, nụ cười tươi rói, thận trọng dò hỏi: “Anh vừa gặp ai đấy?”
“Hứa Noãn” Trang Nghị uể oải nói.

Câu trả lời này khiến Triệu Triệu giật nảy mình. Chỉ có điều, cô vẫn cười:

“Trời ơi! Không phải anh vì cô ta mà giận dữ đến thế chứ? Mượn rượu giải sầu?”

Trang Nghị nhìn Triệu Triệu, cười khẩy: “Vì sao ta…? Thật nực cười!”
Triệu Triệu mỉm cười vẻ mặt rạng rỡ. Thực ra, đột nhiên cô không biết nên tin lời Trang Nghị hay là tin vào trực giác của mình.

Tối hôm ấy, Triệu Triệu bỗng thấy rất hứng thú với Hứa Noãn, nhưng trong lòng vẫn thấy nhói đau – Mình yêu Trang Nghị nhiều năm như thế mà chưa từng thấy anh ta chau mày vì mình, uống rượu vì mình?

Đến tận khuya, Trang Nghị vẫn không rời đi. Triệu Triệu cũng không đi tiếp khách, cô cùng uống rượu với anh. Anh uống một cốc nhỏ, cô uống một cốc.

Trang Nghị nhìn cô rồi nói:
“Em thần kinh à, việc gì phải giày vò mình như thế?”

Triệu Triệu ngà ngà say, cô cười, xua tay:

“Nếu thương em thì anh đừng uống nữa!”

Trang Nghị cười “Triệu Triệu, em là một người phụ nữ tốt…!”

Triệu Triệu ngắt lời Trang Nghị, đôi mắt tê dại mơ màng nhìn anh:

“Được rồi, em biết là anh nói thế mà, Triệu Triệu, em là một người phụ nữ tốt, chỉ tiếc là anh không có cái phúc ấy…” Nói đến đấy, bỗng nhiên Triệu Triệu dừng lại, cười ha ha, trong giọng cười ấy chất chứa nỗi xót xa khôn cùng.

Nói xong, cô giằng lấy chai rượu trên tay Trang Nghị và nói:

“Trang Nghị, đừng uống nước, em thấy rất khó chịu…”

Triệu Triệu vừa dứt lời thì Thuận Tử và một thanh niên dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng bước vào. Triệu Triệu biết chàng trai ấy, anh ta tên là Mã Lộ, tiểu vương của Tân An Thành. Nói đúng hơn, không nên gọi anh ta là “thanh niên”, chỉ có điều, lúc nào anh ta cũng thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong veo, mang theo chút gì đó rất ngây thơ, vì vậy, trông rất giống một cậu bé. Triệu Triệu hết sức chú ý đến những chàng trai trong độ tuổi này, bởi vì cô đang tìm kiếm một người. Dĩ nhiên, Mã Lộ không phải là người cô cần tìm. Người cô cần tìm không biết đã lưu lạc đến nơi nào trên thế giới rồi.

Mười năm trước, Mã Lộ đã từng cứu mạng Trạng Nghị. Lúc ấy, Trang Nghị mới mười chín tuổi, bị ông chú tham lam Trang Thân truy đuổi ráo riết. Mã Lộ khi ấy mười ba tuổi, trên tay đang cầm hai con dao đi từ trong con phố ra, chuẩn bị báo thù rửa hận cho chị gái Mã Tiểu Tụ đã bị tên thầy giáo cầm thú làm nhục. Kết quả là Mã Lộ vẫn chưa kịp chạy đến chỗ của gã thầy vô lại kia thì gặp một người đàn ông hung dữ đang cầm dao phay đuổi theo một chàng trai tuấn tú chắc chỉ hơn mình vài ba tuổi. Mã Lộ bị mê mẩn bởi khuôn mặt điển trai ấy. Anh ta thầm nghĩ “Trời ơi, trên thế giới này lại có chàng trai đẹp đến thế, tỏa ánh hào quang chói lọi giống hệt mình vậy!” Vì vậy anh ta quyết định ra tay cứu Trang Nghị. Nhưng vừa cầm hai con dao xông lên thì đã bị người đàn ông kia đạp bắn ra ngoài.

Mã Lộ ngã lăn trước mặt Trang Nghị, hai con dao rơi xuống đất. Anh ta bò dậy, định an ủi Trang Nghị vài lời “Anh đừng sợ, chúng ta hợp sức với nhau, chắc chắn sẽ đánh bại được tên cặn bã kia.”

Kết quả là anh ta vẫn chưa kịp mở miệng thì chàng thiếu niên Trang Nghị đã nhặt một con dao, lao thẳng về phía người đàn ông kia với tốc độ nhanh như chớp, đâm trúng mắt ông ta.

Người đàn ông rống lên thảm thiết. Mã Lộ không dám tin vào mắt mình.
Trang Nghị kéo tay anh ta chạy đi, vừa chạy vừa nói: “Đứng ngây ra đấy làm gì, còn không mau chạy?”

Mã Lộ chạy theo vài bước rồi dừng lại, muốn quay lại nhặt con dao – nhà anh ta chỉ có hai con dao, một con thái thức ăn sống, một con thái thức ăn chín. Nếu làm mất hai con dao này thì sẽ bị bà nội đánh chết.

Trang Nghị vừa thấy Mã Lộ quay đầu chạy, liền hét to: “Cậu làm gì vậy?”

Mã Lộ nói: “Con dao, con dao!”

Trang Nghị kéo giật anh ta lại, mặc kệ cho anh ta vùng vẫy thế nào, vẫn lôi anh ta rời khỏi hiện trường, vừa chạy vừa hét lên: “Đừng lề mề nữa, đi nhanh lên, sau này tôi sẽ tặng cậu một xe tải dao.”

Sau này, Trang Nghị đã thực hiện lời hứa của mình. Sau khi trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế Hòa Phong, anh ta đã tặng cho Mã Lộ một xe tải đầy dao.

Mã Lộ cười, nói: “Anh vẫn còn nhớ à?”

Trang Nghị chỉ cười, không nói gì.

Dĩ nhiên là anh nhớ chứ, người nào đối xử tốt với anh, người nào đối xử thậm tệ với anh, anh đều nhớ rất rõ. Bởi vì vẫn còn nhớ, vì thế, sau khi bị ông chú Trang Thân truy sát, nhờ sự giúp đỡ của bác Kim – bạn cũ của bố – thừa hưởng tài sản kếch xù mà bố đã để lại trong ngân hàng Thụy Sĩ. Ba năm sau, anh quay trở về, đòi lại tất cả những gì vốn thuộc về mình từ tay ông chú gian ác.

Lúc ấy, anh đã mời luật sư nổi tiếng nhất trong ngành là Kỷ Nhung Ca và đoàn luật sư trợ giúp. Nếu sử dụng mọi phương pháp khác không thành công, chỉ có thể dùng pháp luật để giải quyết thì anh sẽ mượn đoàn luật sư mạnh nhất trong giới luật sư để thắng kiện bằng được.
Dĩ nhiên, anh hoàn toàn không muốn giải quyết bằng pháp luật, dù gì thì cũng không nên “cởi áo cho người xem lưng”.

Anh đã tốn biết bao công sức, mua chuộc những người thân tín bên cạnh Trang Thân, có được cuốn sổ nợ của Trang Thân và những bí mật chiếm đoạt tiền riêng mà không ai biết.

Cuối cùng, Trang Nghị bày những chứng cớ này trước mặt Trang Thân, mỉm cười nhận lại tất cả những gì vốn thuộc về mình trong sự giận dữ và kinh hồn bạt vía của ông chú ruột. Từ đó tập đoàn Húc Nhật bị chia làm đôi.

Trong buổi họp báo, trước mặt giới truyền thông, hai chú cháu ôm nhau khóc thảm thiết, nước mắt đầm đìa, chỉ thiếu không bôi nước mũi vào bộ quần áo đắt tiền của nhau mà thôi.

Ông chú Trang Thân nói:

“Thực sự tôi rất vui vì cuối cùng đã tìm thấy đứa cháu mất tích suốt ba năm. Đúng là anh trai ở trên trời có linh!”

Ông ta còn nói mình không có con, cháu trai chính là con trai, sau này Trang Nghị sẽ là người thừa kế của mình.

Thực ra trong lòng ông ta chỉ muốn phanh thây, ăn tươi nuốt sống Trang Nghị.

Trang Nghị cũng ôm Trang Thân, vừa khóc vừa nói:

“Chú là người thân duy nhất của cháu trên thế gian này, nhất định cháu sẽ hiếu thảo với chú, phụng dưỡng chú đến già.”

Kỳ thực, anh ta chỉ muốn lập tức tống tiễn ông ta lên Tây Thiên.
Luật Sư Kỷ Nhung Ca đứng cạnh nhìn, nhếch mép cười. Anh ta biết rằng cuộc chiến giữa Trang Nghị và Trang Thân vừa mới bắt đầu, kịch hay còn ở phía sau.

Cuối cùng đã diễn kịch xong. Trang Nghị bước tới, nhìn Kỷ Nhung Ca, hất hàm hỏi: “Thế nào? Anh có nghĩ là tôi nên đổi nghề làm diễn viên không?”

Kỷ Nhung Ca cười, anh ta nói:

“Có thể hiểu được! Vốn dĩ mỗi người sống trên thế giới này đều đang diễn kịch.”

Đúng vậy, mỗi người đều ở trong những vở kịch khác nhau, đều diễn những vai tương ứng với mình. Giống như anh ta vậy, đối với Mạch Lạc sống khép mình, anh đóng vai người chồng. Còn đối với Mạc Xuyên mà mình yêu say đắm, anh lại đóng vai một người đã bị lãng quên.
Trang Nghị không biết vì sao đột nhiên Kỷ Nhung Ca lại ngây người ra, anh huých vào người anh ta một cái:

“Hôm nay anh đi à?”

“Đúng vậy!” – Kỷ Nhung Ca cười – “Chẳng phải sự ở lại của tôi đã không còn cần thiết sao? Chuyện của anh đã được giải quyết ổn thỏa, tạm thời không cần tôi nhúng tay vào nữa.”

Trang Nghị nói:

“Anh ở lại chơi vài hôm đã?”

Kỷ Nhung Ca lắc đầu: “Gần đây mới nhận vụ mới, tôi bận lắm!”

Trang Nghị cười: “Đại gia nào có thể mời được anh vậy?”

Kỷ Nhung Ca cười, không nói gì. Thực ra, chuyện anh ta cần xử lý không phải chuyện gì hóc búa lắm, chỉ là một vụ ly hôn. Chỉ có điều, thân chủ có chút đặc biệt – đó là Giang Hàn – người đàn ông độc thân giàu có. Vừa nhận được vụ án, Kỷ Nhung Ca cũng rất ngạc nhiên, không biết người bạn thân Giang Hàn của mình có cô vợ tên là Ngải Thiên Nha từ khi nào?

Hôm ấy, sau khi tiễn Kỷ Nhung Ca, Trang Nghị tạm biệt ông chú Trang Thân, hai người lại ôm nhau dưới ánh đèn huỳnh quanh một lần nữa.
Tuy bề ngoài hai chú cháu tỏ ra rất tình cảm, nhưng trong thâm tâm, Trang Nghị không muốn cho đối phương con đường sống. Dù gì thì thế lực của Trang Thân cũng không phải là nhỏ, không thể coi thường được, không thể để cho kẻ thù có cơ hội phản công.

Thế là dưới cái vỏ bọc “Chú cháu vui vẻ, cốt nhục tình thân” mà giới truyền thông đã đưa tin, Trang Nghị sắp đặt để đệ tử của mình là Thuận Tử giết chết Trang Thân, sau đó tự sát.

Lúc ấy, Thuận Tử mới đi theo Trang Nghị. Sở dĩ anh ta chấp nhận nhiệm vụ “giết người rồi tự sát” là vì anh ta còn một gánh nặng là cô em gái đang lâm trọng bệnh. Vì em gái, anh đã chấp nhận nhiệm vụ này với điều kiện là Trang Nghị nhất định phải chữa bệnh cho em gái của anh.

Nhưng lần hành động ấy của Thuận Tử không thành. Khi Trang Thân đã bị anh đâm trọng thương, đúng lúc Thuận Tử vung con dao lên chuẩn bị đâm cho ông ta một nhát chí mạng thì lưỡi dao bay khỏi chuôi dao, Thuận Tử lao người ra đỡ lấy con dao đúng lúc nó rơi xuống cắm phập vào lưng anh.

Cắn răng chịu đau, chàng trai ngoan cường này đã rút con dao phía sau lưng mình ra. Nhưng đúng lúc anh giơ dao định đâm Trang Thân thì một chàng trai khôi ngô tuấn tú xuất hiện. Anh ta đẩy Thuận Tử sang một bên, cứu mạng Trang Thân đang kêu gào thảm thiết.
Vì hôm ấy Thuận Tử bịt mặt, nên Trang Thân không nhìn rõ mặt anh. Quan trọng hơn là Trang Thân đã bị Thuận Tử đâm mù mắt, cho dù có nhìn thấy Thuận Tử thì cũng không thể nhận ra được.

Chàng trai cứu Trang Thân họ Mạnh, về sau được Trang Thân nhận là con trai nuôi. Từ đó về sau, Trang Thân bắt đầu dồn hết tâm trí để đào tạo anh ta. Hai năm sau, người đàn ông họ Mạnh được Trang Thân đưa lên ghế tổng giám đốc của tập đoàn Thượng Khang, chính thức trở thành người đối đầu với Trang Nghị.

Trang Nghị ráo riết phái người đi khắp nơi thăm dò về thân thế lai lịch của người đàn ông họ Mạnh này.

Về sau, đích thân Trang Nghị đến thăm Trang Thân, tỏ ra rất lấy làm tiếc khi nhìn đôi mắt đã mù lòa của ông ta và nói:

“Chú à, chúng ta đúng là người thân có cùng quan hệ huyết thống có khác. Ban đầu cháu bị người ta truy sát, bây giờ chú cũng bị người ta truy sát, đúng là…. haizzz, chú nói xem, rốt cuộc là ai muốn hại chết hai chú cháu mình?”

Trang Thân tức đến nỗi suýt hộc ra máu. Ông ta nghi ngờ Trang Nghị, nhưng lại không có bằng chứng, chỉ có thể tạm thời bảo toàn tính mạng, không truy cứu chuyện này trước khi bồi dưỡng cho cậu con trai nuôi đủ lông đủ cánh.

Hôm ấy Trang Nghị cũng chú ý đến chàng trai đứng cạnh Trang Thân. Anh ta là một chàng trai có làn da trắng mịn, khí chất như hoa.

Ngày hôm đó, Thuận Tử được đệ tử mà Trang Nghị phái theo sau cứu mạng, anh ta chỉ vào Thuận Tử toàn thân đầy máu hỏi Trang Nghị:
“Có nên diệt khẩu không ạ?”

Trang Nghị nhìn vết thương của Thuận Tử, nghĩ một lúc, thở dài rồi nói:
“Những người không tiếc tính mạng thay ta hoàn thành nhiệm vụ là anh em của ta!”

Vậy là Trang Nghị đã giữ Thuận Tử lại, đồng thời tiếp tục bỏ tiền chữa bệnh cho em gái anh ta. Vì thế, Thuận Tử vô cùng biết ơn Trang Nghị. Đối với anh ta, Trang Nghị có ơn tha mạng, hơn nữa, dù anh ta không hoàn thành nhiệm vụ, Trang Nghị vẫn chịu bỏ tiền chữa bệnh cho em gái mình… Mặc dù cuối cùng, đứa em gái đáng thương của anh vẫn rời bỏ anh ra đi.

Từ đó Thuận Tử trở thành trợ thủ đắc lực của Trang Nghị, quyết một lòng với Trang Nghị.

Triệu Triệu thấy Thuận Tử và Mã Lộ vào, vội đứng dậy nhường chỗ. Tuy cô uống rất nhiều nhưng vẫn còn tỉnh táo. Hai người ngày đều là chỗ thân tín của Trang Nghị, Trang Nghị đã gọi họ đến thì chắc chắn có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Đây là điểm mà Trang Nghị thích nhất ở Triệu Triệu, rất hiểu ý người khác.

Mã Lộ cũng đã từng gặp Hứa Noãn, cô gái lúc nào cũng thầm lặng, ít nói, nụ cười khiến người ta đắm say. Những tư liệu có liên quan đến Hứa Noãn đều do một tay anh ta giúp Trang Nghị nghe ngóng. Bởi vì người chị gái Mã Tiểu Tụ và người con gái tên Diệp Hàm mà anh yêu đều rất giống Hứa Noãn, từng trải qua biết bao trà đạp và khổ đau, vì vậy anh rất đồng cảm với Hứa Noãn. Nói đúng hơn là anh không nhẫn tâm nhìn Trang Nghị lợi dụng Hứa Noãn như thế.

Vì vậy, sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên anh ta đã nói:

“Anh có thể tìm người tiêu diệt tay họ Mạnh, việc gì phải làm khó một cô gái vô tội?”

Trang Nghị cười:

“So với việc nhanh chóng giết chết một con mồi, tôi thích tận hưởng quá trình lên kế hoạch giết con mồi hơn.”

Mã Lộ lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu.

Thực ra, Trang Nghị chỉ nói một nửa, còn một nửa quan trọng hơn đã bị giấu kín. Đó chính là việc bốn năm trước, anh bị cảnh sát nghi ngờ dính líu đến cái chết của Ninh Từ Kính. Vì thế lần này anh không muốn mạo hiểm nữa. Huống hồ, từ sau vụ truy sát không thành kia, tên cáo già Trang Thân đã bố trí thêm rất nhiều vệ sĩ bảo vệ mình và cậu con trai nuôi quý tử họ Mạnh kia.

Trang Nghị nhìn Mã Lộ vẻ hoài nghi:

“Cậu và Hứa Noãn mới gặp nhau một lần, lẽ nào cậu đã để ý đến cô ta?”

Trang Nghị cũng không hiểu vì sao mình lại đùa như vậy, nhưng anh ta thấy rất tò mò, rốt cuộc Hứa Noãn có gì đặc biệt mà khiến những người bên cạnh mình đều cảm tình với cô ta?

Mã Lộ gật đầu, để lộ vẻ mặt bất cần, uể oải nói:

“Vâng, em để ý đến cô ta, anh có tặng cô ta cho em không?”
Mã Lộ không cung kính với Trang Nghị giống như Thuận Tử. Anh ta là người thẳng thắn, có gì nói nấy, chỉ cần anh thấy Trang Nghị làm không đúng thì nhất định sẽ nói ngay.

Trang Nghị ngạc nhiên, anh ta không ngờ rằng Mã Lộ lại trả lời như vậy. Tuy biết Mã Lộ đang nói đùa, nhưng điều đó vẫn khiến anh ta cảm thấy không vui.

Mã Lộ thấy Trang Nghị không nói gì liền hỏi:

“Nếu cô ta giúp anh hoàn thành nhiệm vụ xong thì anh sẽ xử lý cô ta như thế nào? Cho cô ta đi theo họ Mạnh kia? Hay là… “xử” cô ta?” Mã Lộ cảm thấy ba từ cuối cùng quá tàn nhẫn, vì thế khi nói có chút chần chừ.

Trang Nghị cũng ngạc nhiên, một lúc sau, anh ta cố tỏ ra bình tĩnh và nói:

“Xử… cô ta!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3