Hoàng Tử và Em 18-19

18.

 

Trên đời này, khoảng cách giữa người với người,  xa nhất không phải là sinh ly tử biệt,  mà là người đứng trước mặt mà ta không thể nói cho hay ta yêu người đến chừng nào...

 

Dịp để Lân đến gặp gia đình Hồng Bì đến ngay sau đó.

Khi anh và cô trên đường đi đến thư viện, tiện đường ghé qua một của hàng, đã gặp chị gái và bố cô.

Chuyện Ơtec có bạn trai, không phải là chuyện giấu diếm gì, giống như là việc ai cũng biết mà không ai nói ra. Trong nhà, người duy nhất chưa biết vô hẹn hò với một-anh-cùng-lớp-rất-đẹp-trai (ngôn ngữ của Talia) có lẽ là bố cô...

Ơtec dừng chân khi nhìn thấy bố và chị gái mình đang đi tới gần, cả hai người còn chưa nhìn thấy cô và Lân. Bố và chị Calli! Có lẽ bố đưa chị đi mua ít đồ dùng trong nhà...

Lân nhận thấy bước lùi của cô.

 “Sao thế Ơtec?”

 “Bố em.” Cô đáp.

 “Kia là chị Calli phải không?”

 “Vâng.”

“Em có muốn anh gặp họ bây giờ chưa?”

 “Em không biết...” Ơtec ngập ngừng. “Cũng nên rồi nhưng...”

Lân nhẹ siết lấy bàn tay cô, anh cúi đầu xuống. Họ đang đứng trong một góc khuất sau những kệ hàng. Anh hôn lên gò má ửng hồng của cô. Một nụ hôn nhẹ.

“Công chúa, anh chỉ chào bác một tiếng thôi mà!”

 “Vâng.”

Phụ huynh của cô đang đứng cách họ có mấy bước, vậy mà gò má ửng hồng của cô, tiếng vâng khe khẽ của cô... Lân cảm thấy anh có thể đánh mất khả năng kiểm soát bản thân mà kéo cô vào mình ngay giữa nơi công cộng!

Anh thở dài ngao ngán với bản thân mình.

Kẻ biết phép tắc trong anh đã đi đâu?

 “Đi nào.” Anh nói, dắt cô đi đến chỗ bố và chị đang đứng.

“Cháu chào bác.” Anh nói, giọng anh hoàn toàn nhẹ nhàng nhưng rất vững chãi, biểu hiện của anh khiến người khác phải nể trọng.

“Ơtec?”

 “Bố...” Ơtec hít một hơi sâu, cô nhìn khí sắc của Calli, chị đang nở một nụ cười xã giao nhẹ nhàng với người con trai đứng cạnh em gái mình, tay cầm tay. “Đây là bạn trai con, Lân.”

Bố cô rất ngạc nhiên, hẳn nhiên phải thế rồi.

 “Cháu chào bác,” Lân lặp lại, “chào chị.”

“Chào cháu.” Bố Ơtec lịch sự đáp lại, nở nụ cười rộng lượng của mình.

“Chào em.” Calli cũng nói, nụ cười vẫn còn trên môi chị.

Ơtec bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Hai bên chỉ nói chuyện xã giao vài câu, vì Lân và Hồng Bì có việc phải đi trước. Trước khi tạm biệt, Calli không hề quên vai trò người chủ nhà, mời Lân hôm nào lại nhà dùng cơm.

Lân đồng ý thật nhã nhặn.

 Chủ nhật tuần đó vừa vặn là một ngày đẹp trời.

Cuối cùng Ơtec cũng phải mời Lân về nhà cô ăn trưa. Đối với người quen với vị thế là con trai độc nhất, việc dùng bữa với một đại gia đình mười người với Lân là một trải ngiệm hoàn toàn mới! Không ngoài dự đoán của anh, Lân được chào đón vào một môi trường đậm chất nữ tính.

Sau bữa ăn, Ơtec tiễn Lân ra về.

“Gia đình em rất đầm ấm, và hiếu khách nữa.”

 Anh vin một cành tigôn nhường lối cho cô.

Lân đã gặp phải một trận công kích nho nhỏ, chỉ huy chiến cuộc là Talia và phụ tá đắc lực của nó là Téc, cả Urani và Pôli, Êra cũng phấn khởi tham gia. Ơtec phải phì cười khi nhìn anh xoay xở trả lời chín câu hỏi một lúc của Talia và Téc . Chỉ có Clio là không tham gia tấn công. Ơtec cũng chẳng cứu nguy cho anh được là mấy. Nhưng cũng coi như công bằng để anh nhận được phần thưởng là lời khen của tướng quân Talia và các đồng sự!

“Mọi người đều thích anh.” Ơtec trả lời.

 “Anh không chắc lắm, hôm nay đâu có đủ các chị em của em?”

Mel vắng mặt vì vẫn còn trong hai tháng trao đổi du học sinh đi Pháp.

“Mel sẽ về nước vào tuần sau.” Ơtec trả lời. “Em ấy chắc chắn sẽ thích anh.”

“Sao em lại tin chắc như vậy nhỉ?”

 “À, anh đã đọc trọn bộ Marcel Proust?”

 “Ừ?”

 “Vậy nó sẽ thích anh!” Ơec đáp chắc chắn, Lân bật cười.

“Các chị em của em đều rất đặc biệt nhỉ.”

“Rất đặc biệt.” Ơtec đồng ý bằng một nụ cười đầy ý nghĩa.

“Tất cả đều rất dịu dàng.” Lân nói. “Bỏ qua bề ngoài tất cả đều rất xinh đẹp,” đều quá xinh đẹp, thực tế là vậy, “thì tất cả các em đều có chung một khí chất khác người như vậy, duyên dáng, dịu dàng...”

“Dịu dàng ư?” Ơtec cười, nụ cười thực quá đáng yêu, “Rõ ràng là anh chưa phải hứng chịu trò đùa nào của Tec hay thử đấu khẩu với Tal...”

“Anh không nói các em yểu điệu, mà là cử chỉ, cách hành xử của các em...”

Phải, ngày đầu chú ý tới Ơtec, anh đã thắc mắc về sự dịu dàng trong hành xử của cô, xem ra bây giờ đã có đáp án, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình nhu thục như vậy. Dù cũng rất sôi nổi sống động, nhưng cùng lúc cũng hiền hoà mực thước. Tất cả đều đáng yêu. (Hãy để mẹ anh gặp gia đình này và bà sẽ đổi anh lấy bất kỳ cô con gái nào của họ để thay vào!) Nhưng không có ai có thể thanh tao mềm mại cho bằng cô, kể cả so với những chị em còn lại, Ơtec vẫn là có một không hai!

 Ơtec khẽ lắc đầu vẻ không tin được.

“Clio có vẻ yếu ớt nhỉ?” Lân nói.

“Phải, từ nhỏ nó đã hay đau ốm... cũng may cho Calli là những đứa khác trong nhà thì ít khi đau, bù vào cho nó, nên chị ấy cũng không phải vất vả nhiều... Em chưa từng thấy Talia hay Téc ho một tiếng nữa!”

“Đó là lý do em trở thành bác sĩ ư, công chúa?” Lân đoán, “vì em gái cùng phòng dễ đau ốm?” Ơtec lắc đầu, Lân cho đó là cử chỉ khiêm tốn của cô.

“Cũng một phần thôi... phần nhiều là vì em nghĩ rằng đó là công việc em giỏi nhất, chăm sóc và chữa lành.” Giọng cô trầm xuống, nhẹ như áng mây xa vời, cô hướng mắt lên bầu trời trong xanh lạ thường.

Lân bỗng nghĩ đến mẹ cô cũng qua đời sớm trong bệnh viện. Anh khẽ siết tay cô. Ơtec quay đầu nhìn anh, nụ cười của cô xa xăm quá.

Tim Lân rảo những nhịp đập điên cuồng, anh kéo cô vào lòng, áp mái đầu cô lên vồng ngực anh, dùng cánh tay rắn chắc của mình khoá cô trong lòng anh.

Anh không muốn cô có vẻ xa xôi như thế, anh cần cô ấm áp trong vòng tay anh, ngoan ngoãn làm tù nhân của anh.

Không được xa anh chừng nào anh còn chưa cho phép. Mà anh thì không muốn cho phép sau rất, rất lâu sau nữa.

 

19.

 

“Cậu ấy có vẻ là người tốt.” Chị Calli nói.

 “...anh ấy rõ ràng tốt hơn anh Quang.” Tali thản nhiên nói, nhìn Calli, “chị phải công nhận điều đó!”

“Phải.” Chị Calli cười nhẹ nhàng.

Rõ ràng Quang đã không ghi được nhiều điểm trong trận chiến ra mắt các chị em gái trong căn nhà số 7 đường C.

đường C. “... nhưng em vẫn không thích anh ta.” Talia nói và ngắt cọng rau muống ra làm đôi.

 “Tại sao?” Clio nhút nhát nói nhỏ. “Chị chẳng đã khen anh ấy...”

“Xem Clio kìa!” Tali nói không thương tiếc. “Con bé đã đỏ mặt tía tai khi anh Lân đó cười với nó. Chị cá là anh ấy khá giống Hoàng-tử-Bạch-mã trong mơ của em phải không cưng?”

“Chị Talia!” Clio nức nở, tức giận bỏ ra khỏi phòng.

Clio vẫn chưa tha thứ vụ Talia dọc những trang nhật ký về chàng-Hoàng-tử-Bạch-mã của nó. Thực ra người lấy trộm nhật ký của Clio là Téc, con bé tinh nghịch đã đem ngay quyển nhật ký đến chỗ Tali.

Clio đứng sững lại mọt chút ở cửa bếp, bối rối nhìn người đang đứng trước mặt, cô bé lẩn ngay lên cầu thang.

“Ngưng tại sao chị lại không thích anh Lân nhỉ? Chính chị đã khen anh ấy!”

Cả đồng minh trung thành nhất của Talia cũng phải thắc mắc.

“Téc, tôn trọng và thích là hai việc khác nhau. Chịkhông thích anh Lân vì anh ta có thể làm chị Ơtec không vui...”

 “Không vui á?”

“Chị ấy chỉ cười trừ khi chị hỏi anh ấy đã tỏ tình với chị như thế nào.” Tali nói “chị ấy chả tự nhiên chút nào khi anh ấy tới nhà mình...”

“Đừng nói lung tung, Tal.” Calli ngắt lời em.

  “Chẳng ai có thể tự nhiên trước mặt chị cả!”

“Khi hai người nhìn nhau, đó là cả một khoảng cách trong mắt chị ấy.” Tali lờ phéng đi. “Gần đây chị ấy ít nói hơn cả ngày thườg và toàn đi bộ một mình hay làm việc vu vơ lặt vặt. Chị Ơtec chỉ thế khi nào buồn hoặc cần suy nghĩ thôi!”

 Tali có con mắt của con mèo rình chuột, biếng nhác mà chẳng bỏ lỡ thứ gì.

“Cái đó gọi là tương tư.” Calli nói, “em đừng nên suy đoán như vậy.”

 “Nhưng em vẫn không chịu được anh ấy, quá tốt nhưng cái cách anh ấy trả lời câu hỏi của em... làm em bực mình!”

Có thể nhận ra đây mới là vấn đề thực sự khiến Tali nói không thích Lân!

“Chị hỏi gì?”

 “Hỏi anh ấy có yêu chị chúng ta không.”

Ơtec lùi một bước, cô đã không dám bước vào khi nghe thấy cuộc trò chuyện từ ngoài cửa... Cô không dám nghĩ đến câu trả lời của anh, tim cô thắt lại và hai lá phổi ngẹn ngào.

“Cậu ấy trả lời thế nào?” Giọng Calli cho thấy chị ấy cũng phải quan tâm.

“Tất nhiên là có rồi!” Tali rất biết cách tái hiện giọng nói của người khác. Ơtec dám tưởng tượng thấy nụ cười trong sáng như thiên thần của anh khi nói câu đó... “Như thế không tốt!”

“Không tốt thế nào hả chị?”

“Đừng nói nữa Talia...” Calli ra lệnh.

“Nếu có Mel ở đây, chị ấy cũng sẽ đồng ý với em!” Talia ương bướng nói. “Lần tới gặp anh ta, em sẽ phải cảnh cáo Phạm Quốc Lân: nếu không yêu chị tôi thì phải tránh xa chị ấy ra...”

“Em sẽ không nói thế!” Giọng nói ra lệnh này không đến từ cô chị cả đang lau chùi tủ bếp lúc đó, mà là từ người vừa bước vào. “Cảm ơn em đã quan tâm đến chị,” Ơtec nói, “nhưng đừng đụng đến chuyện riêng của chị.”

Ơtec có thể kiên quyết đến vậy, đủ biết tình cảm của cô ấy sâu đậm đến mức nào.

“Đúng là Tali nhiều chuyện quá!” Calli nhanh chóng nói. “Em hãy quan tâm đến chuyện của mình ấy, nữ thần lắm chuyện. Năm sau đã thi Đại học rồi!”

Calli đã giở giọng điệu của một bà mẹ, Tali vẫn nhìn Ơtec đầy quan tâm...

 “Em có định lặt xong chỗ rau ấy trước sáng mai không Talia? Ơtec, em gúp chị làm cá đi!”

Cả hai đứa em đều làm theo lời cô bảo ngay lập tức.

 “Téc, em cũng đi chuẩn bị sách vở cho ngày mai đi, không phải sáng mai còn bận học thêm sao?”

“Dạ.” Téc ngoan ngoãn rời đi.

“Em không cần thi Đại học.” Cuối cùng Tali nói sau những phút dài im lặng, như đã quyết định cho qua đề tài ban nãy. “Em đã nhận được giấy báo của Học viện...”

Calli sửng sốt đến độ đánh rơi ca chiếc khăn. Tối đó cả nhà số 7 phải ăn mừng vì Talia. Cả Tec cũng quên đi câu chuyện trong Bếp, nó vờ vĩnh khóc vì sắp phải xa chị gái cùng phòng...

“Em đi thì Dũng có biết chưa?” Gió đêm trên sân thượng rất lạnh, cắt vào da thịt Ơtec. Cô xuất hiện đằng sau lưng Talia. Cả nhà chẳng ai biết chuyện Tali đã có bạn trai.

“Chị yêu anh ấy nhiều đến mức ấy sao?” Tali hỏi ngược lại Ơtec, giọng nhỏ và yêu trái ngược hẳn với thướng khi... “Đến mức không cần biết anh ấy có yêu chị không à?”

“Chị không biết.” Ơtec rốt cuộc trả lời. Cô cảm thấy mình chẳng còn biết gì nữa cả. “Chị hèn nhát.”

 “Phải, chị hèn nhát hơn em tưởng!” Tali phê phán. “Chị định làm sao với cái tình yêu kiểu ấy?”

“Chị có thể làm gì? Cái duy nhất chị dư dả là thời gian. Chị sẽ chờ...”

 “Cái duy nhất em không thể cho Dũng nữa là thời gian!” Tali nói như chẳng ăn nhập. “Chúng em đã chia tay.”

“Vì em ra đi à?”

 “Không, trước đó. Em phản bội cậu bé đó...”

Ơtec lặng người ngạc nhiên.

“Nghe ghê nhỉ?” Tali cười phì. “Chẳng qua là em không cảm thấy thực sự có yêu cậu ta hay không. Cậu ta làm em phát chán vì cứ ngoan ngoãn chờ đợi, như chị đấy, ngốc nghếch làm sao...”

“Em...” “Em không thấy có gì quan trọng trong chuyện đó.” Ơtec im lặng. Là ngốc nghếch ư...

Đêm có trăng, nhưng mặt trăng đã bị mây nuốt lấy, cuộn lại như một cái kén dày đặc, trăng có vùng vẫy bao nhiêu cũng không thoát được.

“Nhưng em đoán chị chẳng giống chúng em. Hai người có lẽ ở một mức sâu đậm hơn nhiều.” Tali cười mà nói vậy.

“Chị không biết.” Ơtec lại một lần nữa trả lời bâng khuâng như thế.

 “Anh ấy có biết chị yêu anh nhiều thế không?” Tali thắc mắc.

Cái nhìn buồn của Ơtec đủ để nói lên tất cả.

 “Chị thậm chí không nghĩ tới nói ra tình cảm của mình với anh ấy hay sao?”

 “Nói ra? Như thế nào?” Ơtec hỏi.

Hai người đã là người yêu của nhau, ai mà nghĩ đến cô và Lân thạm chí chưa từng nói những lời đó...

“Chị là đồ ngốc! Tình cảm thì phải nói ra chứ để thế thì người ta biết được mà đáp trả hay sao? Chị cứ cho mình có dư thời gian đi nữa cũng sẽ làm mình đau khổ dài dài...”

“Chị tưởng em đi học học viện múa, hoá ra em lại trở thành chuyên gia phân tích tình yêu nhỉ?” Ơtec cười lần đầu tiên trong đêm.

Tali thở ra, cũng bật cười. “Cả chị lẫn em đều ngốc cả, sợ bị tổn thương thì đều là hèn nhát.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3