Lần đầu tiên thân mật - Chương 05

“Ăn trưa thôi, Đầu gấu”, tiếng A Thái gọi kịp thời cứu tôi thoát chết.

“A Thái à, tối nay tôi hẹn gặp Khinh vũ phi dương, hơi hồi hộp nên không muốn ăn”

“Đầu gấu, thế thì cậu càng cần phải ăn, thì mới có sức mà tháo chạy”

“Đừng đùa nữa A Thái, cho vài lời khuyên đi”

“Đầu gấu, khi thuyền sắp cập bờ, do tác dụng phản lại của sóng nước, sẽ làm cho mũi thuyền vuông góc với bờ”

“Cho nên thế nào?”

“Cho nên gọi là thuyền về tới bến tất sẽ thẳng, lo lắng làm gì hở Đầu gấu”

Mặc dù đã có bằng chứng khoa học, nhưng sao tôi vẫn thấy rất hồi hộp. Xem đồng hồ, sắp đến giờ rồi.

“A Thái, tôi đi đây”

“Nhớ mang theo máy, tôi sẽ yểm trợ”

“Tôi không muốn mang đâu. Bất luận thế nào, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy.”

“Ô hô, cậu cứ yên tâm ra đi. Tráng sĩ một đi không trở lại”

“A Thái, anh có thể nói gì đó dễ nghe hơn không?”

“Chuyện nhỏ, chốc nữa tôi đi mua rượu, đợi cậu trở về”

“Shit! Sao anh biết là tôi nhất định sẽ thất tình?”

“Đầu gấu anh hiểu lầm tôi rồi. Tôi mua rượu để tối này ăn mừng chuyện của anh mà”

Mặc dù biết A Thái lấp lửng, nhưng lúc này chẳng còn tâm trí nào cự nự với hắn.

*

7 giờ rưỡi tối. Dùng thời điểm này để hẹn người chưa từng gặp thật là hòan hảo. Thông thường lúc này mọi người đều đã ăn cơm, cho nên không cần phải mệt óc nghĩ xem đi đâu để ăn. Nếu không chỉ nguyên việc quyết định xem ăn cái gì cũng đã mất cả nửa tiếng đồng hồ. Hơn nữa, cốt lõi vấn đề là ăn cơm thì phải tiêu hơi nhiều tiền. Đối với kẻ hàn nho như tôi. Chiến tranh không đổ máu rất là quan trọng. Đã chọn Mc Donald, chốc nữa sẽ vào luôn trong này ngồi cho tiện. Hai cốc Cocacola và một gói khoai tây chiên là coi như xong. Cũng không phải gọi cốc lớn. Hơn nữa còn không phải băn khoăn dáng ăn có phàm tục hay không. Có một lần A Thái ăn cơm Tây với một cô bé. Kết quả là vì hồi hộp, dao kia vừa xuống, miếng thịt bò bay thẳng vào mặt A Thái. Cho nên gặp gỡ lần đầu tốt nhất là không nên ăn cơm. Nếu buộc phải ăn thì đừng có ăn cơm Tây, để ngộ nhỡ hai bên bất đồng ngôn ngữ cũng không đến nỗi nguy hiểm tính mạng.

“Đầu gấu, anh đến sớm thế?”

Đúng lúc tôi đang đứng bần thần, có một cô gái vỗ nhẹ vào vai tôi từ phía sau lưng. Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tinh thần, những tôi vẫn bị cô gái trước mắt làm cho kinh ngạc. Nếu không phải bộ đồ màu cà phê và gọi tôi là Đầu gấu, tôi sẽ nghĩ rằng cô ấy chỉ hỏi đường.

Cho đến trước hôm nay, tôi cứ ngỡ Mỹ nữ chỉ tồn tại trong phim ảnh, hoặc nếu thấy ngòai đường cũng chỉ là vút qua. Nhưng còn cô ấy, thực sự là rất đẹp.

Có những người đẹp là do quan điểm của người khác. Có người thấy đẹp nhưng người khác thì không. Riêng cô gái này, tôi khẳng định là không ai có thể nói là cô ấy không đẹp.

Tôi không có năng lực văn học cao siêu, nên khi miêu tả một cô gái rất đẹp, chỉ biết dùng những hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành mà thôi. Chỉ trách tôi học kĩ thuật, luôn hi vọng rằng vẻ đẹp cũng có thể dùng máy để đo và công thức để tính. Nhưng vẻ đẹp vẫn là vẻ đẹp. Vẻ đẹp là cảm tính, chứ không phải lí tính.

Ở Đại học Thành Công, có lưu truyền một câu nói: “Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, con gái trường này muôn năm tuổi”. Nếu đúng là tuổi thọ của một cô gái tỉ lệ nghịch với nhan sắc, thì Kinh vũ phi dương nhất định rất đoản mệnh.

Một người đẹp thế này, không nên xuất hiện trong cuộc sống như của tôi.
Cũng có thể giống như “vật cực tất phản”. Chính bởi vì tôi bị vẻ đẹp của cô ấy làm cho kinh ngạc cực độ, thành ra tự nhiên tôi thấy rất bình tĩnh.

“Ăn cơm chưa? Mình vào ngồi trong Mc Donald nói chuyện.”

“Đầu gấu, anh quả nhiên là căn cơ. Thế này thực sự là một cách tốt để tiết kiệm tiền”

Bị cô ấy chọc ra dụng tâm của tôi, chỉ còn biết cười hiền lành, ra điều vô tội.

Nể tình cô ấy đẹp thế này, tôi đành gọi Cocacola cốc lớn với 2 túi khoai tây chiên.

“Đầu gấu à, lần này anh mời em, lần sau em để anh mời nhé!”

Đùa! Tôi đương nhiên biết là cô ấy đang lợi dụng. Nhưng thấy rất vui vì hai chữ “lần sau”. Sẽ có lần sau! Tôi bất giác cảm thấy phấn chấn vô cùng.

“Đầu gấu, anh có theo đạo không? Em là con chiên Ki tô ngoan đạo, anh không ngại khi em cầu nguyện chứ?”

“Tôi là loại thắp hương khấn vái, cũng không hẳn là theo đạo. Nhưng tôi có thể cầu nguyện cùng em”

“Anh đừng có bắt chước quảng cáo của Lương Vịnh Kỳ nói “Cầu cho thế giới hòa bình” đấy nhé”

“Đương nhiên là không. Tôi muốn cầu nguyện cho 100 đồng trong ví đã hi sinh. Cầu cho linh hồn chúng được cứu rỗi”

“Hi hi, Đầu gấu à, anh đúng là rất keo kiệt”

Lần đầu tiên nghe thấy tiếng cười của cô ấy, trong vắt và giòn tan. Như những miếng khoai tây rán dòn của Mc Donald.

“Đầu gấu, anh nhìn thấy em xong, có bị thất vọng không?”

Gặp được Mỹ nữ còn thất vọng nỗi gì. Nếu không gặp những cô bình thường chắc phải nhảy lầu tự sát.

“Sao em lại nghĩ là tôi sẽ thất vọng?”

“Bởi vì em nói với anh là em không xinh mà. Cho nên anh gặp em xong, nhất định rất thất vọng.”

Hóa ra là cô ấy vòng vo tam quốc, để ám chỉ rằng thật ra cô ấy rất xinh.

“Thế tại sao em lại lừa tôi, rằng em không xinh?”

“Đầu gấu à, em chỉ nói là em không xinh, chứ có nói là em không đẹp đâu”

Cô bé này, ăn nói không ngờ lại có cái giọng của tôi. Chỉ tiếc là cô ấy đẹp quá, nếu không trở thành một Đầu gấu như tôi là chuyện đơn giản.

“Đầu gấu, anh cũng rất nho nhã. Đâu giống như anh mô tả, nhìn không lọt mắt”

Nho nhã? Loại tính từ này rất đa nghĩa. Đối với nhiều cô gái, nho nhã với đần độn không khác nhau bao nhiêu.

Tôi bắt đầu quan sát cô gái xinh đẹp đang ngồi trước mặt. Xinh đẹp thực ra là một tính từ hết sức mơ hồ. Bởi vì xinh đẹp cũng có nhiều kiểu. Có thể lạnh lùng băng giá như Tiểu Long Nữ, có thể thanh tao thoát tục như Hương Hương Công chúa, có thể gai góc bướng bỉnh như Triệu Mẫn, có thể thông minh sắc sảo như Hoàng Dung, có thể trọng tình trọng nghĩa như Nhiệm Doanh Doanh. Còn cô ấy, chẳng giống ai cả. May mà cô ấy không giống ai, nên cô ấy không phải chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết. Cô ấy thuộc về cuộc sống hiện thực.

Lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã bị gương mặt ấy đoạt mất 2 hồn, bị giọng nói ấy đoạt mất 6 vía. Chỉ còn lại một hồn một vía cái thằng tôi, không còn kịp nhìn ra cô ấy cao hay thấp nữa. Lúc này, tôi đã có thể quan sát kĩ lưỡng. Cô ấy rất gầy, nhưng không thuộc loại mong manh tránh gió. Da cô ấy trắng… nhưng tôi chưa thấy tuyết bao giờ, nên không thể so sánh kiểu “da trắng như tuyết”. Cô ấy từ đầu đến chân toàn màu cà phê, khiến tôi liên tưởng đến cà phê sữa. Cô ấy tựa như một ly cà phê thơm nồng.

Cô ấy đang ngồi, tôi không thể đoán chiều cao. Nhưng lúc nãy lúc chọn đồ ăn, tôi đã liếc cô ấy một lần. Ánh mắt chếch xuống khoảng 20 độ. 6 con mắt của chúng tôi (tôi bốn con, cô ấy hai) cách nhau khoảng 20 cm. Cho nên tương quan chiều cao giữa tôi và cô ấy vào khoảng Tang20 độ = 7.3. Tôi cao 1m71 vì vậy cô ấy cao khoảng 1m64. Tóc của cô ấy dài quá vai khoảng 10 cm. Mặc dù chưa đến eo, nhưng cũng thuộc loại khá dài. Gượm đã… chẳng phải cô ấy bảo là chọn nhuộm tóc màu cà phê sao? Sao bây giờ đen óng đen ả thế này?

“Tóc em đen thật đấy? Thế chọn nhuộm màu cà phê đâu?”

“Đầu gấu à, chọn nhuộm tức là chỉ chọn vài sợi để nhuộm thôi mà. Em thấy hay hay, nên chỉ chọn vài sợi, gọi là có nhuộm. Anh thấy có đẹp không?”

Cô ấy nhẹ nhàng hất mái tóc về trước ngực rồi chỉ cho tôi xem. Đúng là một chấm cà phê giữa nền đen óng”. Mỹ nữ trước sau đều là mỹ nữ, đến cả động tác dùng tay vờn tóc cũng hết sức duyên dáng.

“Đương nhiên là đẹp rồi. Em mà có gọt trọc đầu vẫn rất xinh đẹp hấp dẫn”

“Hi hi… Đầu gấu à, anh đừng khen em quá, em sẽ kiêu căng.”

Tôi lại nghe thấy tiếng cười của cô ấy. Cổ nhân thường dùng “Hoàng anh xuất cốc”, “chim yến về tổ” để mô tả cái ngọt của âm thanh. Nhưng hai loại tiếng chim kêu này tôi đâu từng nghe, vì vậy mang ra để hình dung giọng của cô ấy ắt là không khoa học. Có lẽ khái niệm “giòn mà không ngấy” của khoai tây trong Mc Donald vẫn thiết thực hơn.

“Vì sao em lại thích màu cà phê?”

“Bởi vì em thích uống cà phê mà. Em thích nhất cà phê Manba”

“Tôi cũng thích uống cà phê, nhưng không biết Manba là cái gì?”

“Cà phê Man Ba tức là cà phê Manderlin trộn lẫn cà phê BaTây, anh ngốc quá”

“Ồ, hóa ra là thế. Vậy cà phê Lamshan trộn với cà phê BaTây sẽ thành Lamba hay cái gì đó đại loại như

“Quán bar xanh” ?”

“Hi hi… Đầu gấu à, trước mặt mĩ nữ thế này mà anh vẫn dám gấu. Em không thể khôngkhen ngợi anh dũng cảm”

“Em mặc từ đầu đến chân tòan màu cà phê, không cảm thấy kì quặc sao?”

Đây là nghi hoặc lớn nhất trong tôi. Nếu không biết đáp án nguyên do, chắc tôi sẽ mất ngủ. Chẳng lẽ thích uống cà phê tới mức độ thích mặc tuyền cà phê như vậy? Nếu theo lo gic này, người thích uống nước dưa hấu ép, sẽ mặc tòan màu đỏ, người uống trà sẽ mặc toàn màu xanh lục. Còn người thích nước khoáng thì chẳng phải mặc màu gì sất.

“Đầu gấu à, anh đã nghe đến “Triết học cà phê” bao giờ chưa?”

“Đây là một hệ thống của hàng kinh doanh cà phê, tôi có nghe nói tới”

“Triết học này không phải là triết học kia. Cách ăn mặc của em là một triết học về cà phê. Các hạ có muốn nghe chăng?”

“Xin được dạy bảo, tại hạ xin lắng nghe”

"Cho dù đều là cà phê cả, nhưng kĩ thuật rang khác nhau và vị ngọt, đắng, thơm, chua khác nhau. Tất của em màu sắc rất đậm, tựa như cà phê rang già bằng than, có vị đắng, cháy, không chua. Quần thụng màu nhạt hơn, tựa như hương vị cà phê Mô ca, chua hơn. Áo sợi màu sắc nhạt hơn nữa, tựa như hương vị cà phê Lamshan tinh tế nhẹ nhàng thuần khiết. Còn ba lô của em trong đậm ngòai nhạt, điểm xuyết đồ trang sức, rất giống cà phê Cappuccino, trên bề mặt có sữa tươi, có mùi thơm ngậy, vừa thơm ngọt lại đậm đà mãnh liệt."

Tôi điếng người một lúc, chẳng biết nói gì. Bất giác phải nhìn lại lần nữa cô gái đang ngồi trước mặt. Cho đến trước tối nay, cô ấy chỉ là một du hồn trên mạng lưới internet chằng chịt. Chỉ có ID, không thân xác. Còn giờ đây, cô ấy ngồi trước mặt tôi, rất sống động, cười với tôi, nói với tôi, hé mở nỗi niềm của tôi. Đến tận lúc này, tôi mới có cảm giác mình đang mơ. Có thể, từ lúc gặp cô ấy trước cửa Mc Donald, tôi đã bắt đầu giấc mơ của mình, chỉ là bây giờ tôi mới biết mình đang trong cõi mơ.

“Hi hi… Đầu gấu à, anh lại treo máy rồi à? Anh Idle khá lâu rồi đấy”

Đang chẳng ở trên mạng, treo máy treo móc gì, nhưng tiếng cười của cô ấy đã kéo tôi về hiện thực.

“Tôi đang suy nghĩ tìm một tính từ để tán thưởng sự thông minh sáng láng của em”

“Nịnh bợ cũng không ích gì. Đến lượt anh nói về nguyên nhân mặc màu xanh của anh đi. Nếu không anh phải nhận thua.”

Nhận thua? Đùa! Đầu gấu mỗ không có từ Nhận thua trong từ điển đâu.
Màu xanh thực sự là màu ưa thích của tôi, những nói thế nào bây giờ? Cái triết học cà phê của cô ấy thật tuyệt, xem ra thì chỉ số thông minh của cô ấy không thấp hơn nhan sắc bên ngoài. Cô ấy đã dùng triết học, tôi sẽ dùng lực học để tiếp chiêu!

“Bởi vì tôi học về lực chất lỏng. Còn dòng nước thì thường là có màu xanh. Vì vậy tôi thích màu xanh.”

“Sao nữa hở ngài Đầu gấu, đừng miễn cưỡng quá nhé. Tránh mĩ nữ chẳng xấu mặt nào. Hơn nữa Anh hùng nan quá mĩ nhân quan, cổ nhân nói rồi mà”, cô ấy cắn nhẹ vào ống hút, nhìn tôi, tựa như đang cười.

Chiêu này độc quá. Nếu tôi qua được ải này, tức tôi không phải là anh hùng. Còn nếu tôi không qua được, nghiễm nhiên tôi là anh hùng, nhưng chỉ là thứ anh hùng chiến bại. Thôi kệ xác, dù sao tôi cũng chỉ là một … Đầu gấu, đâu có là anh hùng hảo hán gì.

“Cho dù cùng là nước chảy, nhưng thời tiết khác nhau, còn cả lạnh, nóng, nông, nông, sâu, và bẩn cũng khác nhau. Tất của tôi màu đậm nhất, tựa nước biển Thái bình dương, sâu lắng, u uất. Quần bò màu nhạt hơn, lại có vết mài bạc màu, tựa như nước biển bắc cực với những tảng băng trôi, âm lạnh nguy hiểm. Sơ mi có màu nhạt hơn nữa, tựa nước bể bơi trong nhà, trong xanh hiền lành. Còn ba lô của tôi lại trong nhạt ngoài đậm, pha thêm màu lục đậm, giống nước hồ Trình Thanh, trên mặt lác đác những cái quẫy đuôi của cá, lại có thêm bóng liễu rủ xuống ở đôi bờ. Phong cảnh vừa sinh động vừa u tĩnh, trang nghiêm.”

Giờ thì đến lượt cô ấy treo máy. Phát hiện ra cô ấy cũng đang quan sát tôi một cách kĩ lưỡng, bất giác tôi tự hỏi chẳng biết cô ấy có cảm thấy đang nằm mơ không. Nhưng tôi tin rằng dáng vẻ bên ngòai của tôi không đủ để cô ấy cảm thấy đang mơ. Cho dù là cô ấy cùng lúc cũng đang mơ, tôi dám chắc giấc mơ của tôi đẹp hơn nhiều.

“Hi hi, Đầu gấu à, coi như anh đã vượt qua ải”

“Qua ải có thưởng không vậy? Không quà thì tiền thưởng cũng tốt.”

“Đương nhiên là có quà thưởng rồi, anh không thấy là em đang cười với anh à.”

“Quà quí, quà quí, quí quá đi mất, để tôi cũng cười tặng lại em mấy nụ.”

“Đầu gấu à, chỉ mĩ nữ mới có nụ cười khuynh quốc. Còn nếu anh cười, có thể sẽ làm nghiêng li côca trong tay em này.” 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3