Người phiên Dịch - Chương 29

Chương 29


Kiều Phi

Tôi không hiểu làm thế nào mình về tới trường được.

Vừa về tới phòng mình tôi lăn ra ngủ. Ngủ tới lúc đầu óc mụ mẫm mới tỉnh dậy. Trước mắt tôi là khuôn mặt của Tiểu Đơn.

“Cậu định làm gì vậy?” Tôi đẩy cô ấy ra.

“Mình nghe có tin đồn”.

Tôi ngồi dậy dịu mắt: “Thật đúng là chuyện tốt không ra được tới cửa, chuyện xấu đã truyền đi nghìn dặm rồi”.

Tôi muốn đi vệ sinh, Tiểu Đơn đặt tay lên vai tôi: “Người chị em tốt của tớ, cậu hãy đi con đường của mình, mặc cho thiên hạ muốn nói gì thì nói”.

Tôi cảm thấy những lời vừa rồi của cô ấy chẳng ăn nhập gì với tội danh đang lơ lửng trên đầu mình. Nhưng tôi biết ý tốt của cô, bỗng dưng trong lòng xuất hiện cảm giác ấm áp.

Tôi lặng lẽ ngồi trong nhà vệ sinh hút thuốc. Nghe loáng thoáng có tiếng ai nói ở bên ngoài.

“Cậu đã nghe nói gì chưa? Chuyện một nữ sinh bên khoa Pháp ấy. Da mặt cũng dày thật đấy, là cái đứa học rất giỏi đó.”

Lại đang nói về mình đây, tôi cười khẩy, chờ xem họ nói gì tiếp.

“Đã từng làm gái, còn được người ta bao nữa đấy”.

“Ừ. Mình nghe nói chuyện đó rồi. Mà nghe đâu đã phá thai hai lần rồi”.

“Thât không thể tưởng tượng nổi”.

“Nhưng mới nhìn qua cũng không phải loại có tiền. Ăn mặc cũng bình thường thôi.”

“Ôi dào, lại nuôi trai thôi. Tiền kiếm được thế nào thì lại tiêu thế thôi”.

Hay thật đấy, đúng là phim truyền hình rẻ tiền.

Tôi thở dài, e rằng bây giờ tiếng xấu đã đồn thổi kinh khủng lắm rồi. Nhưng, tôi lại nghĩ đã thế thì sao nào? Dù gì mình chỉ phải sống một năm nữa ở cái trường này, ở cái thành phố này, sau đó sẽ chuyển sang thành phố khác sống, lúc đó sẽ chẳng ai biết mình là ai.

Bắt đầu lại.

Tôi cũng không vì cú công kích bất ngờ này mà bị ảnh hưởng, một chuyện nhỏ như vậy chưa thể khiến tôi ngã gục. Tôi biết có người hận mình, có người hãm hại mình, như vậy cũng tốt, tôi sẽ vì vậy mà đối xử tốt hơn với bản thân, nếu không thì trong khi mình chịu đau đớn còn kẻ thù lại được sung sướng thỏa thuê.

Nhưng người khiến trái tim tôi đau âm ỉ chính là Trình Gia Dương.

Anh đối với tôi rất tốt.

Nhưng việc chúng tôi chia tay cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, muộn chi bằng sớm, đau lâu không bằng đau nhanh.
Tôi hút hết điếu thuốc,lại bỏ vào niệng một thanh kẹo cao su, sau đó rửa tay.

Ba Ba xách một chiếc giỏ đi vào: “Cậu ở đây à, nào đi thôi, bọn mình cùng đi tắm đi”.

Chắc bọn họ lo tôi sẽ tự sát, tôi nghĩ thầm. Được thôi, ý tốt của bạn bè, tạm thời tôi chỉ có thể ghi nhận.

“Được thôi, chúng mình cùng đi tắm. Kỳ lưng cho nhau, còn có thể tiết kiệm tiền”.

Tôi cởi quần áo trước rồi bước vào phòng tắm. Cuối tuần sinh viên nữ tới tắm rất đông. Dưới mỗi vòi hoa sen, đều có ít nhất ba người đang đứng chen chúc.

Vừa bước vào tôi đã nhận thấy có người đang quan sát mình.

Tôi học giỏi chẳng ai hay biết, tôi thuộc hàng xinh đẹp nhưng cũng không quá xuất chúng trong Học viện Ngoại ngữ, tôi biết chạy bộ nhảy cao, điểm khoa Pháp có được trong ngày hội thể thao toàn trường phần lớn đều do tôi giành được cũng chả ai biết cả. 

Thế mà tin đồn xấu về mình đã khiến tôi trở thành nhân vật nổi tiếng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Thậm chí cởi bỏ cả quần áo rồi họ vẫn nhận ra.

Thật đáng sợ!

Tôi tiến tới vòi hoa sen gần phòng tắm hơi, hai cô gái đang đứng ở đó vừa nhìn thấy tôi liền tránh ra. Họ cho rằng tôi bẩn ư?
Tôi nhìn họ, tiếp tục tiến lại gần. Cuối cùng, hai người đó vội vàng thu dọn đồ của mình rồi tỏa sang chen chúc dưới vòi hoa sen của những người khác. Chẳng có ai muốn dùng chung vòi hoa sen với tôi.

Lúc này Ba Ba bước vào, nhìn thấy cô ấy tôi vẫy vẫy tay: “Lại đây, lại đây, chỗ này này”.

“Cậu lợi hại thật đấy! Chỉ có hai chúng ta dùng một vòi hoa sen, nào Kiều Phi để tớ thơm cậu một cái”.

Ba Ba tiến tới hôn lên trán tôi.

“Những đứa cố ra làm vẻ thánh nữ đạo mạo đáng kính, thực ra lại rất xấu xa, ghê tởm”. Sau đó, khi nói chuyện phiếm vớ tôi, Ba Ba đã nói vậy. “Chúng mình mua hamburger, khoai tây chiên, thịt dê xiên, bia rồi lên cầu vượt ngồi. Trên đó mình có thể nhìn thấy sự xui xẻo của người khác, như vậy trong lòng sẽ vui hơn đấy, trên đời còn mấy ai là người tốt chứ?”

Tôi nhìn dòng xe bân dưới, rồi phóng tầm mắt nhìn ánh đèn trong hàng vạn ngôi nhà phía xa. Trong lòng thầm nghĩ, đồng tiền và sự giàu có trong cái thành phố này có vẻ ngoài bóng bẩy  đẹp đẽ, thế nhưng dưới đó lại là một xã hội với những cuộc đời đầy bất trắc, còn bản thân mình chỉ là một hạt bụi bé nhỏ kiên cường.

Trình Gia Dương

Tôi ngồi thừ trong văn phòng, dường như tôi vẫn chưa làm rõ được mối quan hệ giữa tôi và Phi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào chúng tôi lại chia tay như vậy?

Thời khắc bên nhau vui vẻ là thế, sao khi chia tay lại dứt khoát như vậy.

Câu nói của cô ấy in sâu trong tâm trí tôi, cô nói rằng tôi sẽ tìm được người con gái tốt, còn cô cũng sẽ tìm được người đàn ông thích hợp với mình. Ý của cô lẽ nào muốn chúc phúc cho con đường tôi đi, còn cô sẽ đi con đường của mình sao?

Lời chúc tốt đẹp nhất khi chia tay.

Hôm đó, tôi thật chẳng ra sao, một người đàn ông thực thụ, lại khóc đến mức đó.

Tôi nhớ khi đó, trong lòng tôi bỗng dâng lên nỗi sợ hãi tột độ.

Sau khi tôi và cô yêu nhauuộc sống của cả hai đã có rất nhiều thay đổi, cuộc đời tôi khác hẳn với trước kia, thế nhưng lúc này lại trở về vạch xuất phát.

Nhưng vì sự đổ vỡ trong tình cảm mà suy đồi, thất thường, thậm chí tự ngược đãi bản thân không còn là những hành động mà thế hệ chúng tôi có thể làm được nữa. Tôi cảm thấy đã là người trưởng thành thì luôn có việc phải làm, có con đường phải đi, có cuộc sống cần tiếp tục, nhưng tim tôi vẫn tái tê.

Một tuần sau đó tôi được phái tới vịnh Đại Á làm phiên dịch cho một viện sĩ Học viện Khoa học Pháp.

Các viện sĩ đều rất được coi trọng, vịnh Đại Á vốn là hình mẫu về hợp tác kỹ thuật hạt nhân dân dụng Trung- {háp. Ở đó còn có nhóm nhà báo đồng hành với chúng tôi. Tôi gặp lại Văn Tiểu Hoa.

Chúng tôi làm việc với nhau ba ngày, hợp tác có thể nói là rất vui vẻ.

Khi làm việc, tác phng của Văn Tiểu Haoa điêu luyện phóng khoáng, không những thế năng lực và uy tín của cô còn ảnh hưởng tới cả nhóm, cô đúng là có tố chất làm lãnh đạo. Chính vì điều này mà trong ba ngày ngắn ngủi, toi rất yên tâm làm cấp dưới của cô.

Trong ba ngày đó, ngoài công việc raa chúng tôi không bàn bạc về các lĩnh vực khác.

Hôm tiễn các viện sĩ, nhìn thấy máy bay bay lên trời, bỗng nhiên cô thở dài rồi nói: “Lần trước em nhờ anh dịch hộ tài liệu mà vẫn chưa cảm ơn”.

“Chuyện nhỏ. Em không cần phải để tâm đâu”. Tôi đáp.

Tôi là tuýp người không giỏi giao tiếp, nói chung không biết nói những lời lấy lòng người khác bằng tiếng Trung.

Tôi muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng về nhà. Nào ngờ, chuyến bay của chúng tôi bị hoãn lại do mưa lớn, chuyển sang ngày hôm sau.

Khí hậu á nhiệt đới, hễ có mưa lại cảm thấy oi bức, tôi đang lên mạng trong phòng, lại gặp Tôi không tin tôi không đăng ký được.
Tôi lại cùng anh ta đánh mấy ván bi-a, lúc thắng lúc thua.

Đêm đã khuya, chúng tôi lại nói chuyện phiếm.

“Dường như anh đã bình thường trở lại rồi?”

“Không thế thì cũng biết làm gì bây giờ?”

“Thời gian và công việc là liều thuốc hiệu nghiệm”.

“Đúng thế. Nhưng tôi muốn dược tính phải mạnh thêm chút nữa”.

“Ha ha”.

Anh bạn trên mang nhanh chóng offline. Tôi đứng bên cửa sổ, thấy mưa đã tạnh.

Có ai đó gõ cửa phòng tôi.

Tôi do dự hồi lâu mới ra mở cửa.

Là Văn Tiểu Hoa, cô ấy đã thay bộ quần áo tắc nghiệp bằng chiếc váy hoa màu đỗ thẫm, tóc cột cao trông rất giống một người.

“Em đói quá”. Cô nói.

“Gọi nhân viên phục vụ đi”

“Trước đây anh đã từng đi Huệ Châu chưa?”

“Chưa”.

“Bọn mình đi ăn sườn lợn đi”.

Nhất thời tôi không tìm được lý do nào để từ chối, đành phải đồng ý.

Thành phố sau cơn mưa, không khí phảng phất mùi mằn mặn, bầu trời được rửa sạch, có thể nhìn thấy các ngôi sao dày đặc trên trời.

Tôi lái xe, dưới sự chỉ dẫn của Văn Tiểu Hoa tới quán ăn đèn đuốc sáng trưng.

Chúng tôi gọi hải sản vớ ngải cứu và bạch thược, Văn Tiểu Hoa ăn khá tốt, cô chấm vào giấm gạo ăn rất nhiều. Tôi uống một chút bia.

“Chẳng phải anh chưa ăn tối kia mà?” Cô thắc mắc.

“Anh không đói”.

Cô buông đĩa xuống, dùng giấy ăn lau miệng: “Anh có biết anh là một người rất dễ bị tình cảm chi phối không, Trình Gia Dương?”.

“Cái gì cơ?”Tôi nhìn cô ấy.

“Mỗi lần gặp, em lại thấy tâm trạng của anh không giống nhau. Lúc vui thì vui vô cùng, lúc buồn thì đến một câu cũng chẳng nói.

Anh có biết cả quảng đường tới đây, anh chẳng nói với em một câu nào không?”

Tôi cười gượng: “Xin lỗi nhé, anh không chú ý”

Cô cũng cười rồi nhìn tôi không nói gì.

Ăn xong, chúng tôi lái xe về khách sạn, tôi tiễn cô về phòng rồi chúc cô ngủ ngon. Sau đó trở về phòng mình, tắm rửa xong liền nằm lên giường nghe tiếng nước triều bên ngoài cửa sổ . Bất giác tôi lại nhớ tới Kiều Phi, không hiểu lúc này cô có còn chút tình cảm gì không?