Xin chào, chàng trai của tôi - Chương 07-08

Chương 7: Ngày nghỉ nhàn nhã

Toàn bộ kì nghỉ một tháng năm, Tần Khoa chỉ rảnh ba ngày đầu tiền, vì vậy giấc mộng đẹp cùng nhau đi du lịch vào kì nghỉ của tôi bị vỡ tan tành. 

Tôi nói với Tần Khoa, nếu không đi chơi xa được thì những nơi gần nhà ngươi phải đi hết với bản cung.

Vì vậy vào ngày Quốc tế Lao Động, tôi kéo Tần Khoa tới tầng cao nhất của trung tâm thương mại – tầng trò chơi.

Tôi hùng dũng oai vệ hiên ngang đổi 100 xèng, khí phách chỉ vào kệ cao nhất đặt lò vi sóng nói với Tần Khoa, chính là nó!

Vừa tới khu trò chơi, tôi liền kích động chạy tới trước máy đập chuột vẫy vẫy tay với Tần Khoa.

Hắn đi tới nói, lớn to đầu rồi mà còn chơi cái này.

Tôi nói, anh không biết gì hết, đây là cơn ác mộng hồi nhỏ của em. Hồi nhỏ gần nhà em cũng có một khu trò chơi, trong đó có một máy đập cá sấu, cũng là kiểu ló lên rồi dùng búa đập. Hồi đó em đi chơi, hơn hai mươi con em chỉ đập trúng ba bốn con. Sau đó em hăng máu lên, lại đi đổi xèng, không thèm quan tâm tới cái khác, chỉ nhìn chằm chằm lũ cá sấu đó dùng hết sức bình sinh để đập. Lúc đó chẳng qua là để đỡ tức thôi, kết quả cái máy bị em đập hư luôn, tắt nguồn rồi mà vẫn reo tít tít. Ông chủ liền chạy tới mắng em xối xả, còn bắt bố em đền tiền. Sau đó em thấy loại máy này liền không dám đụng vào.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Khoa, thấy em tội nghiệp không.

Tần Khoa nhìn tôi không nói gì, vẻ mặt kia giống như nhìn thấy tôi nuốt chửng một tòa cao ốc vậy.

Tôi vội vàng giải thích, tại cái máy đó là máy dỏm, lúc đó em lớn bao nhiêu đâu, đánh mạnh được cỡ nào chứ.

Tần Khoa quyết đoán quay đầu đi đổi xèng, nói, em chơi đi.

Tôi vội vàng cầm búa nói, em phụ trách bên này, anh dùng tay phụ trách bên kia.

Kết quả, cả đám chuột đều bị tiêu diệt.

Tôi vui vẻ rạo rực đếm số phiếu máy nhả ra, cảm khái, danh sách những nỗi tiếc nuối trong đời của em lại ít đi một điều.

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, tôi kéo Tần Khoa tới trước máy “Giải cứu con tin”,

Đó là một trò chơi bắn súng.

Tôi vừa nhét xèng vào vừa nói, cốt truyện của trò chơi là một chuyện tình, nhân vật nữ chính bị phần tử khủng bố bắt cóc, nhân vật nam chính yêu cô say đắm đã cùng với bạn mình xâm nhập vào căn phòng của bọn bắt cóc. Mặc dù mưa bom bão đạn, mặc dù máu chảy thành sông, họ vẫn kiên trì niềm tin của mình, sức mạnh của tình yêu và tình bạn giúp họ chiến đấu tới cuối cùng.

Tần Khoa hỏi, em đang làm gì vậy?

Tôi nói, em đang giới thiệu về cốt truyện của trò chơi mà, khi nhập vai rồi thì anh sẽ phát huy tốt hơn.

Tần Khoa không hề để ý tới tôi nhìn vào màn hình đằng trước.

Tôi cầm súng tiếp tục nói, nhân vật nam chính thật ra là gay, vừa yêu nhân vật nữ chính vừa yêu bạn của anh ta. Vì vậy, anh phải liều mạng bảo vệ em đó nha.

Trò chơi bắt đầu, thị lực của Tần Khoa tốt, vì vậy bắn rất chính xác.

Nhìn vào màn hình, càng ngày càng nhiều kẻ bịt mặt ngã xuống.

Tôi đứng cạnh hô to, bên này bên này! Góc bên phải! Đằng kia còn có một tên! A! Bên này nữa!

Tần Khoa nghiêng nghiêng đầu tránh thoát khỏi tiếng ồn của tôi, nói, tiểu thư, xin hãy dùng viên đạn nói chuyện thay cô.

Lúc này tôi mới phát hiện, tôi chưa bắn phát nào.

Tôi điên cuồng bắn về phía màn hình, có kẻ địch ngã xuống, tôi cũng không rõ có phải là do tôi hạ hay không.

Hình ảnh lại thay đổi, tới một kho hàng.

Đây có vẻ như là một trạm quan trọng, từ trên xuống dưới đều là địch.

Tần Khoa nói, em đừng bắn lung tung nữa.

Tôi đang định chấp hành mệnh lệnh của hắn, ai ngờ đúng là trời trêu ngươi, một viên đạn lạc do tôi phóng ra bắn trúng không biết là địa lôi hay là bao thuốc nổ, ánh lửa tận trời lan ra bốn phía, trên màn hình xuất hiện bốn chữ to: TO BE CONTINUED?

Tôi vẫy vẫy tay nói, mệt chết đi được, tiếc ghê.

Tần Khoa bỏ súng xuống, bình tĩnh nhìn tôi nói, thì ra người bạn mà anh ta yêu là nội gián của địch, cố gắng tiết kiệm đạn để đồng quy vu tận với anh ta.

Tôi buồn bực.

Phía trước có một máy rớt tiền, chính là kiểu máy bỏ tiền vào, sau đó nó sẽ đẩy đẩy đẩy, xèng nào rớt xuống thì là của bạn.

Tôi cúi người kiểm tra từng ô rớt xèng.

Tần Khoa hỏi, em đừng nói là em đang kiếm xèng nào rớt lại nha?

Tôi ngẩng đầu, làm vẻ mặt hiền lành thánh mẫu nói, nếu có, thì nó chính là “Món quà của Thượng Đế”.

Tần Khoa cười khẽ, lại còn “Món quà của Thượng Đế”, kiểu như em căn bản chính là “tham tiền”.

Sau đó đi ngang qua máy ném bóng rổ, tôi dừng lại nói với Tần Khoa, đây chính là sở trường của loài linh trưởng tay dài như  anh đó nha.

Kết quả hắn cười nói “Đương nhiên” rồi kéo tôi K một trận.

100 xèng, ngoại trừ “Máy rớt tiền” kia ra thì chúng tôi đều thử.

Tôi ôm một chồng lớn phiếu màu hồng tới cửa quầy, nhân viên đứng quầy đếm được hơn bốn trăm phiếu.

Con số bốn trăm này ngay cả số lẻ cũng không bằng của lò vi sóng, chỉ có thể đổi một bộ dao nĩa hoặc một chiếc kẹp tóc đính hạt.

Cuối cùng chúng tôi đổi lấy hai chiếc móc chìa khóa gấu bông nhỏ.

Tôi cầm hai chiếc móc chìa khóa nghiên cứu nói, cái là em, đực là anh. Vậy con nào là cái con nào là đực?

Tần Khoa lấy một con nói, con này chắc chắn là cái.

Tôi hỏi, tại sao?

Hắn cầm con gấu nói, em nhìn vẻ mặt của nó nè.

Tôi nghiêng người nhìn.

Hắn nói tiếp, trông ngu ngốc như em vậy.

Tôi sửng sốt, sau đó cười, đúng vậy đúng vậy.

Sau đó tôi giơ con gấu đang cầm trong tay lên, như vậy con nào chịu thành một đôi với nó càng ngu ngốc hơn!

 Mới đi chơi với Tần Khoa được hai ngày thì hắn nói có việc phải về phòng thí nghiệm.

Hắn có việc phải làm, có luận văn phải viết cho kịp thời hạn.

Tôi nói với hắn, em cũng là sinh vật, anh nghiên cứu em được không?

Tần Khoa nói, loại sinh vật như em anh cần tốn thời gian cả đời để nghiên cứu, không vội nhất thời.

Chỉ một câu nói nhưng lại khiến tôi ngọt chết đi được.

Tần Khoa đã từng khen tôi trông rất giống người heo.

Những lời này vừa đơn giản lại vừa hiệu quả, có thể làm sáng lên phẩm chất riêng của tôi.

Những ngày nghỉ còn lại, tôi bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Tôi nằm trên giường đọc tiểu thuyết, ngồi trên giường ăn cơm, lại nằm xuống ngủ.

Điền Lan nói, mày cũng phải rời khỏi cái giường của mày để hoạt động một chút chứ.

Tôi vuốt ve mặt giường nói, giường là người yêu thứ hai của tao, tao không thể rời khỏi nó.

Kết quả, buổi tối Tần Khoa liền dựng tôi dậy.

Hắn cau mày hỏi, hai ngày nay em chưa xuống giường?

Tôi kinh ngạc, anh lắp camera ở phòng em?

Vừa thấy vẻ mặt Tần Khoa không ổn tôi cũng ngay lập tức phát hiện câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào.

Tôi bừng tỉnh hiểu ra, a! Anh thu mua người bên cạnh em!

Tần Khoa căn bản không để ý tới việc tôi hỏi gì, hắn hỏi tiếp, hai ngày nay em ở trên giường ăn hai gói mì ăn liền và một chiếc bánh mì?

Giọng điệu của hắn rất giống chất vấn, trong lòng tôi liền cảm thấy chột dạ.

Nhìn thấy tôi gật đầu sắc mặt hắn liền khó coi hơn rất nhiều.

Hắn nhìn tôi nói, kể từ ngày mai em phải ngủ dậy đúng giờ, ba bữa phải ăn đúng giờ, hơn nữa cả ba bữa đều phải tới căn tin ăn, đặc biệt không được ăn mì ăn liền.

Hắn nói vô cùng nghiêm túc, tôi bắt đầu ầm ĩ, làm mình làm mẩy, như vậy làm sao mà sống được? Có còn dân chủ nữa không  vậy? Có còn dân quyền nữa không vậy? Em mặc kệ tôi mặc kệ!

Hắn đột nhiên nở nụ cười, cười như mấy nhân vật phản diện trong TV vậy, chậm rãi nói, đúng vậy, cạnh em có cơ sở ngầm của anh, vì vậy em phải nghe theo những gì anh vừa nói. Ha ha, nếu không làm được, mặc dù anh không làm gì được em, nhưng nếu em không làm theo một ngày, thì trong vòng một tuần đừng hòng gặp anh. Bây giờ anh phải đi phòng thí nghiệm, đã nói nhiều như vậy rồi, tự giải quyết cho tốt.

Hắn xoay người muốn đi, tôi vội vàng kéo tay hắn, liên tục nói, em biết lỗi rồi, em thật sự biết lỗi rồi, em nhất định sẽ sửa.

Hắn cười vỗ đầu tôi, y như vỗ Tiểu Bạch nhà hắn vậy, như vậy mới ngoan.

Trở về phòng ngủ, tôi một cước đá văng cửa phòng, gào to một tiếng, Điền Lan mày là đồ phản bội!

Cánh tay đang cầm miếng dứa của Điền Lan run run, nó cười gượng, ha ha, mày về rồi.

Tôi nói, mày đừng cười, Tần Khoa cho mày cái gì mà mày bán tao, mày nói!

Tôi dùng chân đá cửa, cười dữ dằn nói, hôm nay nếu mày không nói cho rõ ràng thì tao sẽ khiến cho mày từ đang tồn tại thành từng tồn tại.

Sau khi trao đổi thân mật giữa hai đứa, tôi biết được mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Kể từ lần tôi bị hóc xương gà, Tần Khoa và Điền Lan liền bí mật thông đồng với nhau, nhờ Điền Lan giám sát ngày ba bữa của tôi, một khi không bình thường thì báo cho hắn, được lợi chính là mấy món trái cây điền lan “mua” về mời chúng tôi ăn.

Tôi nghĩ nghĩ hỏi, chuyện bạn học tao tới tìm có phải mày cố ý báo không?

Nó gật gật đầu, cái đó xem như tao mua một tặng một.

Tôi nói, người ta nói tình bạn là vàng, thứ gì cũng ăn mòn không được. Nhưng tình bạn giữa tao  với mày lại làm bằng bột mì, có thể tự lên men.

Điền Lan nói, tao chỉ quan tâm tới mày thôi mà, điểm xuất phát là tốt.

Tôi “Hừ” một tiếng, cầm miếng dứa to nó chưa kịp ăn nhét vào miệng.

Nước dứa chảy xuống theo đầu lưỡi, rất ngọt, ngọt tới tận trong lòng.

Hôm sau, tôi làm theo yêu cầu của Tần Khoa, sáng tám giờ rưỡi thức dậy, ba bữa sữa bánh mì rau dưa cơm đầy đủ, đúng là vô cùng khỏe mạnh.

Buổi tối, tôi đặt điện thoại của Điền Lan vào tay nó, thúc giục nó “Báo cáo” với Tần Khoa.

Nó nhìn tôi, có chút không hiểu ý định của tôi.

Nó nói, em gái ơi, chị sai rồi được chưa, em đừng như vậy.

Tôi nói, tao không có nói móc mày, tao muốn mày gửi tin nhắn thật mà, nào, gửi nhanh lên.

Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Khoa gửi cho tôi một tin nhắn, chỉ có một chữ: ngoan.

Điền Lan nhìn bộ dạng khoa chân múa tay vui sướng của tôi, hiểu rõ tâm tư của tôi.

Nó nói, mày trông như học trò trông chờ cô giáo khen vậy, đúng là ngây thơ.

Đúng rồi, cô gái nào đang yêu đều ngây thơ.

Ngày nghỉ cuối cùng, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Quyển.

Hắn nói, khó lắm mới đợi được ngày nghỉ hôm nay, cậu rảnh không?

Tôi trả lời, còn rảnh hơn không khí nữa. Nhưng mà ngày mai Tần Khoa có việc.

Hắn nói, dạo này hình như có một bộ phim bom tấn, đi xem không?

Tôi trả lời, tốt tốt. Hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều trước cửa tiệm cơm lần trước!

Mặc dù Tần Khoa có chính sách với tôi, nhưng trên có chính sách thì dưới có đối sách chứ.

Chuyện này chỉ cần chúng tôi không nói, trời biết đất biết, tôi biết Tiểu Quyển biết, làm sao mà Tần Khoa biết được?

Từ tiệm cơm bắt xe đi rạp chiếu phim.

Vẫn là suất buổi chiều,  vẫn là Coca, bỏng, mực tẩm, nhưng người ngồi cạnh là Tiểu Quyển, chắc chắn tôi sẽ không biểu diễn tạp kỹ đớp bỏng.

Tôi thành thành thật thật ngồi chờ phim chiếu, từ từ nhét bỏng vào miệng.

Đợi tới khi tôi nhét gần xong thì phim cũng bắt đầu.

Đầu phim chính là cảnh đánh đấm kịch liệt, tôi thấy khát nên cầm Coca hút ừng ực mấy miếng.

Hút xong rồi bỏ ly lại chỗ cũ, một đám râu ria đã bị KO.

Trong bóng tối tôi nghe Tiểu Quyển nhẹ giọng nói, cậu vừa uống Coca của mình.

Tôi nói, a, ngượng ghê, vậy làm sao bây giờ? Nếu không để mình đi mua lại cho cậu một ly.

Tôi muốn đứng dậy, bị Tiểu Quyển kéo lại.

Hắn nói, thôi khỏi, không quan trọng.

Xung quanh tối đen, tôi cảm thấy hắn như đang cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Sau đó hắn cầm lấy ly Coca đó, hút một ngụm.

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Không khí có chút không ổn, nhưng tôi không biết có phải là không ổn thật không, hay là chỉ tại tôi suy nghĩ nhiều, căn bản chẳng có gì cả.

Phim vẫn đang chiếu, Tiểu Quyển nói, cậu có nhớ lần cuối cùng bọn mình cùng xem phim không?

Tôi gật gật đầu nói, hồi tốt nghiệp cấp ba đúng không.

Tôi vẫn nhớ lần đi xem phim hồi tốt nghiệp đó, cả lớp cùng đi với nhau.

Tôi ngồi cạnh Nhan Nhất Nhất, Tiểu Quyển ngồi trước mặt chúng tôi.

Hồi đó tôi còn chưa biết trên đời này có một tên xấu xa tên Tần Khoa, lúc đó trong lòng tôi đều là Tiểu Quyển.

Hôm đó, vì khiến cho Tiểu Quyển chú ý, tôi không ngừng nói chuyện.

Tôi nói với Nhan Nhất Nhất, anh chàng này trông là biết ngay là nhân vật phản diện rồi, đợi lát nữa chắc chắn sẽ làm phản. Nhân vật nam chính này không ai bì nổi, chắc chắn sẽ tan nhà nát cửa, bị đả kích nghiêm trọng. Nhân vật nữ kia chắc chắn sẽ cứu nam nhân vật chính, hai người happy ending.

Sau đó thấy những lời tiên đoán của tôi đều đúng hết, Nhan Nhất Nhất khâm phục nói, đúng hết luôn, cậu giỏi ghê.

Tiểu Quyển quay đầu lại, nở nụ cười.

Tôi vô cùng tự hào lại hơi ngượng ngùng nghĩ, cậu ấy đang nhìn mình sao?

Xem phim xong, chúng tôi đi dạo phố, ăn cơm, chơi trò chơi.

Trong lúc đó, tôi cảm thấy Tiểu Quyển luôn nhìn về phía tôi, mỗi khi đó, tôi đều vừa hưng phấn vừa khẩn trương.

Về nhà, tôi ngọt ngào nghĩ, Tiểu Quyển nhìn tôi nhiều lần như vậy, chắc cũng thích tôi đúng không.

Kết quả bốn ngày sau tôi nhận được tin hắn và Nhan Nhất Nhất yêu đương.

Thì ra cậu ấy quay đầu lại nhìn thật, chẳng qua nhìn là người cạnh tôi – Nhan Nhất Nhất.

Đúng là ứng với câu của Hà Tiên Tử “Tôi đoán được quá trình của sự việc, nhưng lại không đoán được kết cục”.

Lúc đó sự tưởng bở của tôi lại trở thành điều châm chọc, đúng là tự mình đa tình.

Tiểu Quyển  cười nói, lúc đó cậu đoán rất giỏi, giống như thầy bói vậy. Cậu đoán thử xem bộ phim này kết cục như thế nào.

Tôi nói, mình không làm thầy bói nhiều năm rồi, bây giờ đạo diễn càng ngày càng khó đoán, ai biết được kết cục này quẹo qua quẹo lại kiểu nào.

Tiểu Quyển cười cười, cầm ly Coca hút tới đáy.

Tôi nghĩ, mới nãy chả có gì không ổn cả, căn bản chỉ là ảo giác của tôi mà thôi, chẳng qua tôi suy nghĩ nhiều qua nên phản ứng quá độ, tự mình đa tình.

Giữa đường tôi có rời khỏi chỗ đi WC, lấy điện thoại từ trong túi ra, một cuộc gọi nhỡ, hai tin nhắn, đều của Tần Khoa.

Tôi vội vàng trả lời: em đi nhà sách, thuận tiện đi dạo phố, đừng lo.

Quay về chỗ ngồi, trong lòng có chút không yên.

Tôi cũng không phải một người quen làm chuyện xấu, chưa làm gì sai cả mà bản thân đã có chút chột dạ rồi.

Xem phim xong, tôi muốn chia tay sớm về sớm, bị Tần đại gia bắt được thì không thể tránh việc bị lột da rút gân.

Tôi nói, Lí Minh Vũ…

Tôi còn chưa kịp nói lời từ biệt thì Tiểu Quyển đã nói, bọn mình đi ăn cơm đi, tiệm cơm trước cổng trường cậu rất được. Mình tiễn cậu, thuận tiện ăn cơm luôn.

Kết hoạch đúng là rất tốt, tôi nghĩ nghĩ, bây giờ Tần Khoa hẳn là đang ở phòng thí nghiệm, hơn nữa sao khéo vậy được, tôi vừa gặp Tiểu Quyển đã bị hắn bắt gặp. Ừm, chắc là không thành vấn đề.

Có câu gì nhỉ, lòng mang may mắn thì sẽ gặp bất hạnh.

Cặp chân vừa bước vào tiệm cơm của tôi lập tức đồng loạt rụt lại, tôi nói với Tiểu Quyển, mình biết một tiệm canh gà khá được, nghe đồn có người đã từng nuốt cả xương luôn, bọn mình tới đó đi.

Tiểu Quyển còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị tôi đẩy ra ngoài.

Đằng sau truyền tới một giọng nói xuyên qua lỗ tai, giọng nói kia mặc dù ôn hòa lễ độ, nhưng thật ra có giấu sát khí đằng sau.

Hắn dùng giọng nói không cao không thấp, không trầm không bổng gọi, Giang Văn.

Tiểu Quyển dừng lại, tôi cũng dừng.

Tôi khiến mặt mình như hoa sen nở rộ, xoay người nhẹ nhàng nói, a! Tần Khoa, thật khéo nha!

 

Chương 8: Tự mình đa tình không được tất sẽ tự tiêu diệt

Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười đứng ở cửa, địch bất động ta bất động, địch vừa động ta bỏ  chạy.

Hắn động, hắn động!

Thứ càng khủng bố hơn việc hắn động chính là hắn đột nhiên nở nụ cười. 

Mẹ ơi, đứng sau lưng tôi là kẻ hắn “ghét nhất”, cũng không phải chi phiếu 500 vạn, tại sao hắn còn cười được?

Hắn vừa cười vừa đi về phía tôi, tôi vốn muốn bỏ chạy, nhưng tôi mới run rẩy lùi về sau 1cm thì Tần Khoa đã nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay tôi.

Hắn cười gật gật đầu tới Tiểu Quyển đứng sau lưng tôi, sau đó đưa tôi tới bàn hắn ngồi.

Trên bàn ngồi vài nam vài nữ, trông đều có vẻ là sinh viên, còn có một người trung niên.

Tần Khoa kéo tay tôi nói với người trung niên, thầy ơi, đây là bạn gái em.

Lại chỉa chỉa sau lưng tôi, kia là bạn học của bạn gái em.

Ông già trung niên này là thầy của Tần Khoa? Mập mạp tròn vo, trông y như mấy cái thùng phi vậy.

Thầy cười ha ha, Tần Khoa may mắn ghê, có bạn gái xinh đẹp như vậy.

Tôi nhìn kỹ, a, thì ra ông thầy này còn khá hiền lành, lúc cười trông y như một pho tượng Phật Di Lặc.

Thầy vẫy tay nói, hai em còn chưa ăn đúng không, ăn cùng luôn đi.

Tôi vội vàng xua tay. Làm sao ăn chung được, muốn tôi mất mạng chắc?

Tôi cười nói, không cần không cần, thầy ơi, bạn em chưa ăn canh gà ở đây, em muốn dẫn cậu ấy đi ăn thử. Mọi người cứ từ từ ăn, bọn em đi trước. Em chào thầy, tạm biệt mọi người.

Không dám nhìn Tần Khoa, vội vàng rời khỏi tiệm món cay Tứ Xuyên với Tiểu Quyển.

Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Quyển liền hỏi, cậu sao vậy, mình thấy cậu là lạ?

Tôi nói, ừm, mình mới cãi nhau với Tần Khoa, vẫn còn đang giận nhau. Kệ anh ấy đi, bọn mình đi ăn canh gà.

Tiểu Quyển trầm ngâm một chút, nhưng tại sao trông cậu ấy có vẻ rất vui vẻ vậy.

Tôi cảm khái, đây là điểm đáng sợ của anh ấy.

Nói dối nãy giờ, nhưng câu này là câu nói thật.

Bà chủ tiệm canh gà vẫn mặc tạp dề bằng vải bông, thấy tôi đi vào liền nhiệt tình tiếp đón.

Gọi hai phần canh gà, hai chúng tôi ngồi dưới quạt điện ăn canh.

Nói thật thì bây giờ tôi chả có tâm trạng nào để ăn nữa.

Đi ra ngoài một mình với Tiểu Quyển mà lừa Tần Khoa, lại còn bị hắn bắt quả tang nữa.

Đây hoàn toàn là sai chồng sai, tội tăng thêm một bậc, không chết thì cũng tàn.

Nhưng mà, sau một hồi nghĩ ngợi tôi lại thấy nếu như vậy thì đã sao, hắn cũng không đến mức đánh tôi nhiếc móc tôi đúng không? Cùng lắm là gõ gõ đánh đánh một chút, tiến hành một chút “Sự trừng phạt thân xác của tình yêu”.

Nghĩ như vậy, tôi lại trở nên khoan khoái như cũ, liền cười nói với Tiểu Quyển, ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút, không đủ thì mình mua nữa.

Sau này Tần Khoa có đánh giá phương thức tư duy của tôi.

Hắn nói, mỗi khi em gặp khó khăn, mặc dù sự khó khăn này hơn phân nửa là do em tạo ra, em thường thường đều dùng góc độ vô cùng quái dị kỳ lạ để suy xét vấn đề đó, sau đó tự tưởng tượng một kết cục tốt đẹp, tiếp đó lại vô liêm sỉ tin chắc bản thân có thể thoát khỏi hiểm cảnh một cách vô căn cứ. Nói dễ nghe một chút thì em là ngây thơ hồn nhiên, thực tế thì sao, chính là ngu ngốc. Bởi vì logic của em anh không biết có được gọi là “Logic” không nữa.

Mặc dù sau khi nói xong những câu này hắn liền bị tôi xông lên nhéo một trận, nhưng trong lòng tôi vẫn bi ai đồng ý.

Trời nóng ăn canh gà, kết quả là mồ hôi rơi như mưa.

Đợi tới khi chúng tôi ăn canh xong thì trông như vừa chạy tám trăm mét vậy. Nhìn bộ dạng của nhau, chúng tôi đều bật cười.

Tôi lấy khăn giấy đưa cho Tiểu Quyển, đợi tôi lau mồ hôi xong rồi, Tiểu Quyển đứng dậy tới bàn thu ngân tính tiền.

Tôi vội vàng đi qua ngăn hắn lại nói, xem phim cậu mời rồi, lần này để mình.

Tiểu Quyển cười cười gật gật đầu.

Đi ra tiệm canh gà, tôi nói với Tiểu Quyển, đi thôi, xem xem cậu còn muốn ăn gì nữa không.

Tiểu Quyển nói, chờ chút.

Tôi dừng lại hỏi, sao vậy?

Tiểu Quyển nói, giấy dính trên mặt cậu kìa.

Tôi dùng tay chùi chùi mặt, hỏi, còn không?

Hắn cười cười nói, còn chỗ này nữa.

Sau đó vươn tay giúp tôi lấy mảnh giấy dính giữa gò má và thái dương xuống.

Tôi nói, cảm ơn. À đúng rồi, mình nhớ tiệm Quan Đông ở cửa Đông cũng khá ngon, canh cũng rất cay. Nếu cậu vẫn ăn nổi thì bọn mình đi được không?

Tiểu Quyển đột nhiên giữ chặt tôi lại, nói, Tần Khoa.

Tôi lập tức dừng lại, nhìn theo hướng nhìn của Tiểu Quyển, là Tần Đại Tiên chứ còn ai vào đây nữa!

Tần Khoa đang đi về phía tôi từ “Cửa hàng độc quyền Hồ Ký” cách tôi hơn hai mươi bước, tôi quay đầu len lén nói với Tiêu Quyển, đại thần nhà mình tới trấn áp rồi, hôm nay chỉ sợ không đi ăn tiếp với cậu được rồi, hôm khác bọn mình lại đi nha!

Lại quay đầu, Tần Khoa đã đứng trước mặt.

Tôi cười lấy lòng, Tần Khoa~~.

Tần Khoa không thèm nhìn hay để ý tới tôi, chỉ nắm chặt cổ tay tôi, khác với lúc ở tiệm món cay Tứ Xuyên, lần này hắn nắm mạnh hơn, mạnh tới mức khiến tôi hơi đau.

Hắn nói, em đi theo anh. Sau đó nắm cổ tay tôi kéo tôi đi về phía trước.

Tôi có chút bất ngờ, nhỏ giọng gọi, Tần Khoa.

Hắn vẫn không để ý tới tôi, tay tôi bị nắm thật chặt.

Tiểu Quyển tiến lên ngăn Tần Khoa lại, nói, cậu muốn làm gì nói rõ đi.

Tần Khoa cười, tôi là bạn trai cô ấy, bây giờ cậu hỏi câu này không thấy kì sao.

Tiểu Quyển cau mày nói, có phải cậu uống say rồi không…

Lúc này tôi mới phát hiện, khuôn mặt trắng bóc của Tần Khoa hơi hồng hồng.

Tần Khoa nói, tin tôi đi, nếu tôi uống say tuyệt đối sẽ không đứng đây nói chuyện với cậu. Là bạn học của Giang Văn mà có thể quan tâm cô ấy như thế, tôi rất cảm ơn. Nhưng bây giờ, chúng tôi muốn xử lý chuyện giữa hai chúng tôi. Mời cậu tránh ra.

Tiểu Quyển nhìn tôi, tôi gật đầu nháy mắt ý bảo cậu ấy đi trước.

Lúc Tần Khoa kéo tôi vòng qua Tiểu Quyển, hắn nói với Tiểu Quyển, cuối cùng xin khuyên cậu một câu, là bạn học thì hãy tuân thủ bổn phận của bạn học.

Lúc này đã tám giờ hơn, đúng là giờ cao điểm, chung quanh đèn đuốc sáng trưng.

Tần Khoa kéo tôi đi mãi, gì cũng không chịu nói.

Tôi nói, Tần Khoa, anh hiểu lầm rồi, em và Lí Minh Vũ chỉ có tình đồng chí thôi.

Hắn không phản ứng.

Tôi gọi gọi, Tần Khoa Tần Khoa nhìn kìa, trên đất có một trăm tệ đang lăn kìa.

Hắn vẫn không phản ứng.

Tôi nghĩ, thôi xong, giận thật rồi.

Lúc đi tới sân bóng rổ, Tần Khoa ngừng lại, dùng tay kéo tôi tới đứng trước mặt hắn, bản thân hắn lại ngồi trên băng ghế đá cạnh đó.

Hắn vòng tay trước ngực ngồi nhìn tôi, không nói bất cứ điều gì, chỉ nhìn vậy thôi.

Mặc dù tôi nhìn từ trên cao nhìn xuống nhưng căn bản không hề có khí thế đó, bị hắn nhìn tới mức trong lòng thấy sờ sợ, theo bản năng rụt cổ lại.

Tần Khoa mở miệng, bất thình lình, không lạnh lùng ương ngạnh như lúc nói với Tiểu Quyển, giọng điệu vô cùng ôn hòa.

Hắn nói, nói đi, rốt cuộc hôm nay em với lông xoắn đi những chỗ nào?

Tôi nói, hôm nay tụi em tới hiệu sách mua sách, sau đó…

Hắn nói, em ngẩng đầu lên, nhìn anh mà nói.

Tôi thở dài chấp nhận số mệnh nói, chiều nay bọn em đi xem phim, sau đó quay về ăn cơm thì bị anh bắt – gặp.

Tần Khoa đứng dậy, hắn rất cao, hoàn toàn bao trùm tôi dưới cái bóng khủng bố của hắn.

Chúng tôi đứng rất gần, lúc gió thổi qua còn có thể ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.

Giỏi thật, con trai uống rượu, lại còn là con trai đang ghen tuông nữa…

Tần Khoa cúi đầu nhìn tôi, chậm rì rì nói, em to gan ghê nhỉ? Anh cứ nghĩ em ngốc, thì ra chỉ số thông minh cũng không thấp, biết nói một đường nhưng làm lại một nẻo.

Giọng điệu của hắn mặc dù bình tĩnh ôn hòa, nhưng những gì hắn nói lại khiến tôi thấy nó sắc như lưỡi đao bằng băng vậy.

Tôi cũng bị chiều chuộng quen, không chịu nổi ấm ức, lập tức lý luận với hắn.

Tôi nói, em lừa anh nói đang ở hiệu sách là em sai, nhưng mà anh nói em không được đi ra ngoài một mình với Lí Minh Vũ không quá đáng sao? Cậu ấy là bạn học cấp ba của em, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, ngoại trừ em ra thì không quen biết ai nữa. Về tình về lý, em giúp đỡ một chút không đúng sao.

Tần Khoa nói, có gì không đúng? Em cảm thấy ở riêng với một người “bạn học” có ý với mình là có lý à?

Cái gì có ý?

Tôi lập tức hiểu được hắn đang nói gì, nhất thời hấp ta hấp tấp, những gì nói ra chưa kịp trải qua sự kiểm duyệt của não đã vội nhảy ra.

Tôi nói với hắn, có ý? Nếu cậu ấy có ý thì làm gì đợi tới bây giờ? Có ngay từ hồi em thầm mến cậu ấy hồi cấp ba có phải nhanh hơn không?

Qua một hồi lâu, hắn cười lạnh, a, anh không biết em còn có chuyện này. Xem ra đúng là không phải là “Có ý”, mà là “Anh tình em nguyện”.

Tôi nổi giận, đẩy mạnh hắn một cái, gào lên, đồ con heo!!!

Sau khi đẩy Tần Khoa tôi liền bỏ chạy như điên.

Chạy một hồi lâu, nhìn lại, không ngờ hắn không đuổi theo, làm tôi mệt chết đi được, vì vậy chạy tới siêu thị nhỏ trong trường mua một chai nước ngọt.

Tôi vừa uống vừa trách thầm trong lòng, Tần Khoa đồ chết bầm, bụng dạ còn nham hiểm hơn rắn độc, ruột còn nhỏ hơn gà.

Về phòng ngủ, tôi cởi giầy, trực tiếp nhảy lên trên giường, nằm ngay đơ trên đó.

Bọn Điền Lan ở dưới hỏi lên, mày sao vậy?

Con người vào những lúc như thế này đều có nhu cầu kể lể, tôi nhảy khỏi giường, nói, bọn mày phân xử cho tao.

Sau khi tôi than thở khóc lóc ái tình dào dạt kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, một đứa xoay người lại tiếp tục đấu địa chủ trên QQ, một đứa nói, mày đang khoe khoang kích thích bọn tao đúng không? Một đứa khác nói, mày ăn no rảnh rỗi à, cái này thì có gì mà phiền muộn, tao mà là mày thì mừng còn không kịp nữa là.

Tôi dùng đầu đập vào tủ quần áo, trời ơi, thế đạo gì đây.

Điền Lan nói, đây không phải là hắn để ý mày sao, mày còn ầm ĩ với người ta nữa.

Tao nói, nhưng đó rõ ràng là hắn sai!

Điền Lan nói, sai cái gì? Nói sai tên kia có ý tứ với mày à? Sao mày biết hắn nói sai, so với nhãn lực của mày thì tao tin chồng mày hơn.

Tôi lại dùng đầu đập bàn.

Tần Khoa đúng là Đắc Kỷ hiện thế, mê hoặc lũ dân đen không biết gì xung quanh tôi.

Mới đầu tôi nghĩ Tần Khoa hẳn sẽ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho tôi để giải thích, thỉnh cầu tôi tha thứ ngày đó hắn vì ghen tuông mà miệng không biết cân nhắc. Nhưng tôi đợi hai ngày trời mà vẫn chưa có động tĩnh gì.

Điền Lan nói, người ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, bọn mày làm lành nhanh lên. Mới nãy tao tới căn tin ăn thấy hắn đi với con nhỏ nào đó, mày không sợ người ta bỏ đi theo người khác à?

Tôi nghĩ cũng đúng, nguyên nhân của chuyện này cũng chả có gì to tát, cũng không cương mãi được. Nhưng mà cũng không để tôi làm lành trước đúng không.

Tôi nói, vậy làm sao bây giờ? A, như vậy đi. Mày gọi hắn ra ngoài, sau đó tao cũng đi tới, tao giả bộ như không biết gì bị mày lừa đi ra.

Điền Lan trừng mắt, mày đúng là ngây thơ.

Vì vậy chiều hôm đó tôi ngồi chờ trong tiệm trà sữa.

Tần Khoa vừa đi vào, tôi liền giả bộ như vô cùng kinh ngạc nói, hả, sao anh lại tới đây?

Tần Khoa lườm tôi một cái, đừng giả vờ, nói đi, tìm anh làm gì?

Tôi suýt nữa bị sặc.

Tôi nghĩ tiệm trà sữa này chả tốt lành gì cả, sao lần nào tôi cũng bị sặc là sao?

Tôi khụ một chút nói, về chuyện này hả, em cảm thấy em không sai, đương nhiên anh cũng không có lỗi gì lớn cho lắm.

Người đối diện “Hừ” một tiếng.

Tôi tiếp tục nói, em và Lí Minh Vũ thật sự chỉ là bạn học, cậu ấy cũng tuyệt đối không có ý gì với em.

Tần Khoa vẫy tay ngắt lời tôi, anh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với người có chỉ số thông minh như em.

Tôi cố gắng khiến bản thân xem nhẹ tám chứ “Người có chỉ số thông minh như em”.

Tôi nhìn hắn nói, Tần Khoa, anh biết không, em thật sự rất thích rất thích anh, hơn nữa người trong lòng em cũng chỉ có mình anh thôi.

Trong cuộc đời mỗi người, hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ nói vài câu sến chảy nước như vậy. Chỉ cần người nghe hưởng thụ là được rồi.

Tần Khoa cười, ừ, anh biết rồi.

Tôi thấy không khí có chút dịu lại, nói, bọn mình không giận dỗi nữa được không.

Hắn nói, nếu con cừu lông xoắn kia lại đi tìm em thì em có đi nữa không?

Cừu lông xoắn?…

Tần Khoa thấy tôi không nói gì, cười cười, nếu em cảm thấy mình có lý, vẫn tiếp tục tiếp xúc với con cừu lông xoắn kia thì hôm nay chấm dứt tại đây.

Tôi thấy hắn muốn đi, kéo kéo góc áo hắn nói, anh đừng cứ mãi nhắc tới chuyện của Lí Minh Vũ nữa, đó chỉ là hiểu lầm thôi.

Tần Khoa nói, đó không phải là hiểu lầm, đó là điểm mấu chốt. Chừng nào em tỉnh ngộ rồi thì tới tìm anh.

Thấy Tần Khoa bỏ đi rồi, Điền Lan nãy giờ mua ức gà ở tiệm bên cạnh liền đi vào.

Nó hỏi, sao rồi sao rồi, làm lành chưa?

Tôi đưa ly trà sữa bên chỗ Tần Khoa cho Điền Lan, anh ấy không uống, mày uống đi.

Điền Lan nói, không thôi mày nhận sai rồi năn nỉ hắn một chút đi cho rồi, bạn bè và chồng cái nào quan trọng hơn mày cũng không biết à?

Tôi thở dài, lắc đầu.

Về vấn đề Tiểu Quyển, chúng tôi không ai nhường ai, chính thức tiến vào lần giận dỗi đầu tiên từ lúc yêu nhau tới nay.


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3