Luyến tiếc người trước mắt - Chương 55-56

Luyến tiếc người trước mắt - Chương 55 -56

CHƯƠNG 55: CỐ NHÂN

 

Tôi lao tới xe ngựa, hất màn che ra, một cô gái che mặt đang ngồi trong đó, mái tóc đen hơi xoăn, không phải là Đường Huyên thì là ai!

 

"Đường Huyên! Là cậu thật không?" Tôi kích động kêu lên.

 

Cô ấy không mở miệng, chỉ mở to mắt nhìn tôi, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Tôi mới nhớ hình dáng hiện giờ của tôi khác hẳn với Trương Tĩnh Chi trước đây, liền cười gượng, trèo lên xe ngựa, thì thầm nói: "Đường Huyên, tôi là Tĩnh Chi."

 

Đường Huyên lập tức sững sờ, nửa buổi mới mở miệng được: "Anh thật sự là Tĩnh Chi?"

 

Giọng nói của cô ấy khàn khàn, không phải là giọng nói thanh thoát của Đường Huyên trước đây. Cô ấy thấy tôi sửng sốt, trong mắt ánh lên sự chua xót, cười: "Thấy phản ứng này của cậu, tôi mới tin cậu chính là Tĩnh Chi."

 

Đường Huyên liền ngoắc tay ra hiệu cho phu xe, người phu xe liền đánh xe đi, tôi thì ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Đường Huyên ở trước mặt, cô ấy thật sự là Đường Huyên phải không? Không phải nói cô ấy hiện giờ đang là thiên hạ đệ nhất ca vũ ở nước Chu hay sao? Giọng nói của cô ấy làm sao vậy?

 

Dọc đường đi Đường Huyên không nói gì, xe ngựa rẽ vào một ngõ nhỏ, dừng trước một tiểu viện.

 

"Tĩnh Chi, tôi là Đường Huyên." Vào phòng ngồi xuống rồi, Đường Huyên mới chậm rãi mở miệng, "Tôi không biết vì sao cậu lại thay đổi dáng vẻ bề ngoài như vậy, chắc cậu cũng rất tò mò về giọng nói của tôi sao lại biến thành khàn khàn như vậy đúng không?"

 

"Tôi nghe nói cậu đang ở nước Chu mà, sao cậu lại tới đây? Sao cậu lại trở thành như này?" Tôi vội hỏi.

 

Đường Huyên cười ảo não, trong đôi mắt trong trẻo ánh lên sự đau buồn, thở dài nói: "Tại tôi mắc tội với đám quyền quý ở nước Chu , cho nên mới biến thành như này, cụ thể như nào tôi không muốn nói nhiều. Tôi đến Phồn Đô đã hơn một năm rồi, hiện giờ đang mở một tửu lâu " Thực vi thiên"

 

Tôi kinh ngạc không nói nên lời, Đường Huyên nói có vẻ rất thoải mái làm tôi ngây người.

 

"Ai đã hạ độc thủ vậy? Là ai? Vì sao?"

 

"Là ai không quan trọng nữa, dù sao cũng là chuyện đã qua, nhớ lại làm gì cho mình càng thêm đau khổ." Đường Huyên nhẹ nhàng nói.

 

"Đường Huyên." Tôi nắm lấy vai cô ấy, muốn an ủi cô ấy vài câu. Đường Huyên vẫn che mặt lại, vào phòng rồi vẫn không tháo khăn che mặt ra, ai có thể ra tay độc ác với giọng nói của Đường Huyên như vậy chứ, lại còn cả dung mạo của cô ấy nữa? Tôi không dám nghĩ, tôi thật sự không dám nghĩ.

 

'Tĩnh Chi." Đường Huyên cười cười, lấy tay lau nước mắt trên mặt tôi, "Đừng khóc, khóc là vô ích, tôi đã lâu không khóc rồi, cho dù là ai làm cho tôi trở nên như này, tôi cũng không khóc, cậu không cần an ủi tôi, có rất nhiều chuyện tôi đã hiểu ra."

 

Trong lòng tôi càng mù mịt, hai chúng tôi là hai người xuyên không đến đây, tại thế giới này, rốt cuộc là vì sao?

 

'Tôi vừa nghe đến "Lương Chúc", nghĩ chỉ có thể là cậu, nhưng sau khi nghe ngóng thì bảo đó là một người đàn ông, tôi nghĩ nhất định mình cũng phải gặp một lần, Tĩnh Chi, sao giờ cậu lại trở nên như này?" Đường Huyên hỏi.

 

Vì sao tôi lại trở thành như này? Chỉ e không thể nói hết cho cô ấy nghe được, tôi liền giản lược kể cho Đường Huyên nghe chuyện của tôi sau khi chia tay cô ấy, Đường Huyên sau khi nghe tôi kể xong, liền thở dài.

 

"Tĩnh Chi, nói như vậy là cậu đã sinh con ở thời đại này à?" Đường Huyên hỏi.

 

Tôi gật đầu, ngẩn người ra một lúc lâu, Đường Huyên lại nói: "Tôi thấy hiện giờ cậu nên rời khỏi phủ Tề vương là hay nhất, tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm nơi ở của Mai Tốn Tuyết, nếu biết đứa bé ở trong tay hắn, cái này thì dễ làm hơn, dưới tay tôi cũng có vài người có thể sử dụng, đợi đến khi tìm được, chúng tôi nhất định sẽ cứu họ ra."

 

"Tìm Mai Tốn Tuyết tất cả đều nhờ vào cậu, nhưng hiện giờ tôi không thể rời khỏi Tề vương phủ được."

 

Đường Huyên ngẩn ra nhìn tôi.

 

Tôi cười buồn, nói: "Buổi sáng nay họ đã biết có người tìm tôi, hơn nữa lại thấy tôi lên một chiếc xe ngựa rời đi, nếu như tôi không quay lại, nhất định họ sẽ báo lại với Tề vương, sẽ phát giác ra nơi ở của cậu."

 

Đường Huyên suy nghĩ rồi nói: "Đúng là như vậy, chúng ta chỉ có thể âm thầm chuẩn bị để tránh rút dây động rừng."

 

"Đúng vậy."

 

"Tĩnh Chi." Đường Huyên nhìn tôi, có vẻ do dự.

 

"Gì vậy?" Tôi cười cười, "Có gì thì nói đi, trên thế giới này chỉ có hai chúng ta,có gì mà không thể nói được."

 

"Cậu rất muốn báo thù phải không?" Đường Huyên hỏi.

 

Tôi gật đầu.

 

"Nhưng cậu có bao giờ nghĩ, nếu cậu muốn thuận lợi mang Việt nhi đi, cậu sẽ báo thù như nào? Kẻ thù của cậu không phải là người bình thường, hắn là thái tử của một nước, cho dù cậu giết được hắn thì sao, cậu có nghĩ bọn họ sẽ để cậu mang Việt nhi an toàn đi sao?"

 

Vấn đề này làm sao tôi lại không nghĩ qua, muốn báo thù, nói dễ hơn làm! Báo thù như nào? Một dao giết Hàn Kinh sao? Cho dù có thể giết hắn, sau đó thì sao? Tôi có thể mang được Việt nhi đi sao? Chẳng lẽ lại để Việt nhi thành cô nhi?

 

Tôi lắc lắc đầu, không, Việt nhi đã không có cha rồi, tôi không thể để Việt nhi không có mẹ, nhưng nếu không báo thù, tôi có thể cam tâm sao? Nam Cung Vân của tôi, cuộc sống của tôi, tất cả đều hủy trong tay Hàn Kinh, chẳng lẽ tôi cứ trơ mắt nhìn hắn tiếp tục làm thái tử như vậy sao?

 

Đường Huyên yên lặng nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tĩnh Chi, tôi có câu này cậu hãy suy nghĩ, hai chúng ta đều là khán giả ở thế giới này, hơn nữa cũng chỉ có thể là khán giả ở thế giới này mà thôi, thế giới này không thuộc về chúng ta, chúng ta cũng không thích hợp sinh tồn ở thế giới này, chúng ta hãy trở về đi!"

 

Tôi ngỡ ngàng nhìn Đường Huyên, trở về? Trở về thế giới hiện đại của chúng tôi sao? Đúng vậy, trở về là tốt nhất, có cha mẹ, có người thân, mà ở nơi này không có, nhưng còn Việt nhi thì sao? Việt nhi của tôi thì sao?

 

Đường Huyên nhận ra sự do dự của tôi, nói: "Chúng ta sẽ đưa Việt nhi đi theo! Tôi đến Phồn Đô là tìm cách trở về, tôi đã có chút manh mối, chúng ta đến thế giới này tuyệt đối không phải là sự trùng hợp, là vì con người,  chúng ta tìm được người này, có thể sẽ trở về được."

 

Ánh mắt Đường Huyên lóe sáng, bình tĩnh nhìn tôi.

'

"Tôi biết, chúng ta đến thế giới này là bởi về cái gì gọi là thế ngoại cao nhân, mà người này lại có quan hệ với Hàn Kinh."

 

"Cậu cũng biết?" Lần này là Đường Huyên ngạc nhiên.

 

Tôi cười ảo não, sao tôi lại không biết? Lúc ở Vọng mai sơn trang Mai Tốn Tuyết đã nói cho tôi biết, là Hàn Kinh đã dùng mấy chục mạng người để đổi lấy tôi, mà Đường Huyên còn bị tôi liên lụy, phương diện ân oán rối rắm này tôi không muốn nói đến nữa, liền thản nhiên nói: "Đúng vậy, cậu cứ theo ý tưởng đi thăm dò ở phủ thái tử, chúng ta đến thế giới này là do Hàn Kinh đã cùng cái gì gọi là đạo nhân gì đó, có lẽ có thể tìm được chút manh mối."

 

Tôi thấy bên ngoài trời đã sẩm tối, tôi đã rời khỏi Tề vương phủ khá lâu rồi, nếu không trở về chỉ e sẽ có chuyện xảy ra, hiện giờ tôi không muốn gây gì cùng Hàn Chiêu.

 

"Đường Huyên, tôi phải đi rồi."

 

 

"Được, tôi sẽ giúp cậu thăm dò nơi ở của Mai Tốn Tuyết, cậu phải cẩn thận..."

 

...

 

Rời khỏi nơi Đường Huyên, trong lòng tôi nửa vui nửa buồn, cuối cùng đã có thể gặp lại người cùng thời đại mình, giờ lại được sự trợ giúp của cô ấy, làm tôi thấy vui mừng, nhưng nghĩ lại đến cảnh gặp lại cô ấy, trong lòng tôi lại thấy buồn, bộ dạng chúng tôi hiện giờ sao lại như này, rốt cuộc là oán ai đây?

 

Nhưng trong lòng tôi cũng kiên định, dù sao mình cũng không phải một mình nữa, đã có Đường Huyên giúp, có thể tìm được Văn Hinh và Việt nhi dễ dàng hơn.

 

Trở về Vương phủ, không có ai hỏi về tôi, tôi chạy đến chỗ Hàn Chiêu, phát hiện ra anh ta đã sớm vào cung rồi, tôi thấy nhẹ nhõm.

 

Buổi tối muộn Hàn Chiêu mới về phủ, vẻ mặt vẫn tươi cười như vậy, không hề đề cập gì đến chuyện xảy ra tối qua, cứ như là không xảy ra chuyện gì.

 

Những ngày sau đó trôi qua bình thường như mọi lần, Hàn Chiêu hoặc là vẫn đến phủ thái tử hoặc là đến phủ của trưởng công chúa dạo chơi, nếu không phải là tiệc rượu thì cũng là tụ tập, hết sức phung phí, rồi tôi còn làm chân chạy cho Hàn Chiêu, nếu không phải mang thư tình cho Hạ Lạn quận chúa thì tôi cũng không thấy làm lạ. Làm tôi trở thành chân chạy đưa thư tình cũng rất có lợi, tôi chẳng biết chữ gì, có muốn xem lén cũng không xem được.

 

Vì tôi làm chân chạy nên có thể đến 'Thực vi thiên" gặp Đường Huyên để hỏi thăm tin tức, bàn bạc tới bàn bạc lui, tôi khong thể không bội phục năng lực của cô ấy, mới hơn một năm ngắn ngủi mà đã đem "Thực vi thiên" trở thành một tửu lâu nổi tiếng có một không hai ở Phồn Đô này.

 

CHƯƠNG 56: CHIẾT MAI

 

Thời tiết càng lúc càng lạnh, mùa đông ở Phồn Đô đến sớm hơn rất nhiều so với mùa đông ở Uyển thành, mới có hai ngày mà đã có tuyết rơi.

 

Buổi sáng ngủ dậy tôi thấy hơi váng đầu, hôm qua đến chỗ Đường Huyên để hỏi tin tức, cô ấy đã tìm được chỗ ở của Mai Tốn Tuyết, thám thính được nơi đó đúng là có một cô gái trẻ và một đứa bé, Đường Huyên nói làm tôi yên tâm, Việt nhi và Văn Hinh ở đó không khổ cực gì, chỉ là không có tự do mà thôi, bởi vì có rất nhiều người canh giữ, muốn cứu họ ra cũng khó, nhưng không phải là không thể.

 

Sau nghe được tin tức đó, cả đêm tôi kích động không ngủ được, đến gần sáng mới mơ màng ngủ được chút ít.

 

Khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ, vừa ra khỏi giường đã thấy thư đồng của Hàn Chiêu là Ngôn Nhân tới tìm tôi, nói: " Nam ca của ta ơi, sao giờ này huynh mới dậy? Chủ tử tìm huynh lâu lắm rồi, huynh mau tới thư phòng hầu hạ người đi."

 

Bảo tôi đến thư phòng? Thư phòng vẫn là do Ngôn Nhân hầu hạ cơ mà, hôm nay sao lại tới tìm tôi, Hàn Chiêu hôm nay không vào cung sao? Trong lòng tôi lo lắng, nhưng đành phải qua đó.

 

Bước vào thư phòng, hơi nóng hầm hập phả vào mặt, Hàn Chiêu đang ngồi viết chữ, thấy tôi bước vào, không ngẩng lên, chỉ nói: "Mau mở cửa sổ ra cho ta, trong phòng này nóng khó chịu quá."

 

Tôi mở cửa sổ, ngoài cửa sổ là một vườn hoa nhỏ, mấy hôm trước tuyết rơi vẫn còn chưa nở hoa, hôm nay giữa làn tuyết trắng xóa điểm xuyết những bông hoa màu đỏ, trong viện vài bông mai mới nở! Gió lạnh lập tức tràn tới táp vào mặt buốt đến tận xương, mang theo mùi hương thơm ngát thoang thoảng của hoa mai.

 

Hàn Chiêu cũng cảm nhận được cơn gió lạnh, ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy hoa mai nở cũng sửng sốt, thì thầm nói: "Năm nay hoa mai nở sớm quá!" Sau đó lại mắng: "Đồ nô tài vô dụng, không biết ra ngắt mấy cành vào cắm ở trong này à."

 

Tôi vội vâng dạ, đi ra ngoài.

 

"Đi đâu?"

 

"Dạ, là đi gọi người hái mấy hoa mai cho thế tử ạ. Chẳng phải thế tử vừa nói đó sao?"

 

"Đồ ngu, còn định lòng vòng gì nữa?"

 

Tôi khó hiểu nhìn Hàn Chiêu, anh ta cũng đang nhìn tôi, sau đó lại nhìn ra ngoài song cửa, lông mày nhếch lên. Tôi chợt hiểu, anh ta muốn tôi trực tiếp trèo ra ngoài cửa sổ.

 

Là bởi vì tôi chỉ là nô tài, chủ tử bảo đi ra đó thì phải đi! Hàn Chiêu, anh cứ hưởng phúc vài ngày nữa đi, một khi tôi đã cứu được Việt nhi và Văn Hinh ra rồi, trước khi đi tôi sẽ phóng hỏa đốt hết! Hừ!  Lúc đó nhất định cũng phải thiêu rụi cả cái thư phòng này nữa! Tôi bực tức nghĩ, rồi khẽ cắn môi, trèo lên cửa sổ ra ngoài, may mà cửa sổ không cao lắm, nhưng đối với tôi vẫn rất khó khăn.

 

Vừa mới vịn một cành dưới, Hàn Chiêu trong phòng lại kêu là không được, ý bảo tôi phải hái cành ở trên mới đẹp, đổi ý liên tục, tên khốn kiếp này, hành tôi như vậy vẫn chưa thỏa sao? Tôi quay lại nhìn Hàn Chiêu, thấy anh ta đang cười, đôi mắt hẹp dài nheo lại.

 

Lúc trở vào, tôi không vào bằng cửa sổ, chẳng đợi Hàn Chiêu ra lệnh, tôi liền nhanh chóng đi vào bằng cửa chính, lúc bước vào phòng, thấy sắc mặt Hàn Chiêu sầm xuống, là vì tôi không vào phòng bằng cửa sổ nên không vừa ý. Còn đến mức như thế nữa! Tôi giả bộ không để ý tới, đi lấy bình hoa để thay hoa mai.

 

'Đừng thay, gọi Ngôn Nhân mang bình hoa khác đến, ngươi cứ ôm hoa đợi đi."

 

Tôi định lui ra ngoài gọi Ngôn Nhân, Hàn Chiêu lại nói:"Ta sai Ngôn Nhân ra ngoài rồi, ngươi đứng đợi một lát đi."

 

Tôi nghe thế cũng chẳng nhiều lời, ôm mấy cành hoa mai đứng đó, nhìn vu vơ các trụ cột trong phòng, Hàn Chiêu cũng không để ý đến tôi, tiếp tục cúi đầu viết thư, không cần suy nghĩ cũng biết tám chín phần là đang viết thư tình cho quận chúa ngang ngược kia.

 

Trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng bút lông nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy, tôi lại phiêu diêu suy nghĩ, Việt nhi không biết giờ thế nào rồi, không biết khi nào tôi mới có thể cứu họ an toàn ra khỏi đó, đã hơn nửa năm không gặp Việt nhi, chắc là đã cao hơn trước rồi, giờ này năm trước chúng tôi đang làm gì nhỉ? Hình như là tôi đang làm hai áo lông cho hai cha con, vì muốn tìm lông vịt cho tôi, Nam Cung Vân đã bắn không biết bao nhiêu con chim nhạn rồi, trong phòng tôi toàn là chim chết, tôi giận Nam Cung Vân đến mức suýt nữa thì ôm Việt nhi bỏ đi, nghĩ lại dáng vẻ đáng thương của hai cha con họ lúc đó, tôi không nén được nhếch miệng cười.

 

Người tôi chợt thấy nóng bừng, đầu nóng hâm hấp, hôm qua còn rất khỏe mà, tôi gật gù....

 

"Đông" một tiếng, tôi cảm thấy đầu đau điếng, lập tức tỉnh táo, thì ra là vừa rồi tôi ngủ quên, đầu va phải cây cột.

 

Tôi liếc trộm Hàn Chiêu một cái, anh ta nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía tôi, tôi ngượng ngùng cười với anh ta, Hàn Chiêu không nói gì, tay vẫn đang cầm lá thư vừa viết xong.

 

Hừ! Đồ đa nghi, có muốn cho tôi xem tôi cũng chẳng thèm, tôi thầm mắng, cúi đầu, nghe tiếng gấp giấy sột soạt, sau đó nghe Hàn Chiêu nói: "Nam Tĩnh, mau mang thư này cho Hạ Lan quận chúa cho ta."

 

Tôi bĩu môi, một tên đàn ông làm ra vẻ tình cảm nồng thắm, một cô ả làm ra vẻ mơ mộng, còn thư với từ! Hừ!

 

Hàn Chiêu thấy tôi không trả lời, cũng không giận, như là nói với tôi, như là tự lẩm bẩm: "Nữ tử thích đọc loại thư như nào nhỉ?

 

Thư tình? Tôi sớm biết thời đại này không thịnh hành kiểu viết thư này, nhưng tôi không thể nói ra, nghĩ định cho Hàn Kinh một bài thơ tình, trong đầu nghĩ mãi mà không ra, hình như là gì gì...Tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..." tôi còn nhớ mang máng vài câu, haizz! Tôi gãi gãi đầu, lắc lắc đầu.

 

"Vương gia, thật ra, thật ra, tôi cảm thấy nếu một cô gái thích người, thì dù người viết cái gì cô ấy cũng thích! Còn nếu như cô ấy không thích người, thì người viết gì cũng vô ích mà thôi." Tôi mạnh mồm nói, liếc trộm Hàn Chiêu một cái, 'Theo tôi thấy, viết nhiều như vậy không bằng viết ra một vài ý hay thôi, ví dụ như nói..."

 

"Ừ?"

 

Tôi vốn định nói với Hàn Chiêu, không bằng giống như người hiện đại, nói thẳng ra là: "Anh yêu em." cho xong, nhưng lại thôi, bọn họ tuyệt đối không thể nói thẳng ra như vậy được, tôi nghĩ nghĩ, nói: "Nắm tay nhau, cùng sống trọn đời."

 

"Nắm tay nhau, cùng sống trọn đời?" Hàn Chiêu nhất thời thất thần, thì thầm.

 

Từ phủ trưởng công chúa trở về, tôi đi đường vòng đến "Thực vi thiên", bởi vì không phải thời điểm dùng cơm nên người rất vắng vẻ.

 

"Ôi khách quan, huynh đến rồi à?" Tiểu nhị tươi cười chào đón, "Vẫn ngồi chỗ cũ chứ?"

 

Tôi gật đầu đi theo tiểu nhị lên lầu, vừa ngồi xuống được một lúc, một người đàn ông mày rậm mắt to đẩy cửa bước vào, ngồi xuống trước mặt tôi, tôi nhìn lên, đúng là người bên cạnh Đường Huyên, họ Thiệu, trước đó tôi đã gặp vài lần, người này thường xuyên đi cùng Đường Huyên, rất ít nói, chỉ yên lặng ở bên cạnh Đường Huyên.

 

 

"Thế nào? Đường Huyên có tin tức gì mới không?" Tôi hỏi nhỏ.

 

"Chủ nhân nói nơi đó đề phòng rất nghiêm ngặt, yêu cầu huynh mấy ngày nay chuẩn bị tốt vào, nếu không thì chúng ta cứ thế xông vào, cứu người ra rồi ra khỏi thành luôn."

 

"Không được." tôi lắc đầu nói, "Hiện giờ thời tiết vô cùng lạnh giá, tuyết lại rơi nhiều, ra khỏi thành ngay thì ắt sẽ bị đuổi bắt lại, tốt nhất là âm thầm cứu người ra, sau đó giấu ở trong thành, nơi này là kinh thành, quan to hiển quý có nhiều phức tạp, cho dù Hàn Kinh biết người đã bị mất, hắn cũng phải kiêng kị  lão hoàng đế chút tít, sẽ không trắng trợn lục soát người trong toàn thành đâu."

 

Họ Thiệu gật đầu, trầm ngâm nói: "Nhưng nếu muốn cứu người mà không gây động tĩnh gì e rằng rất khó khăn, trừ phi..."

 

"Trừ phi thế nào?" Tôi hỏi.

 

"Có thể có được thủ lệnh của Hàn Kinh, hoặc là trộm được lệnh phù của hắn."

 

Thủ lệnh hoặc lệnh phù? trước kia ở Vọng mai sơn trang, tôi hình như đã từng nhìn thấy lệnh phù của hắn...

 

"Nói lại với Đường Huyên, chờ hai ngày nữa, tôi sẽ nghĩ cách lấy lệnh phù, nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ đi bước cuối.'

 

...

 

Đêm khuya, tại phủ thái tử.

 

Cách bức tường trong viện giờ đang náo nhiệt, bên ngoài còn nghe được tiếng cười lớn bên trong, điều này ngược lại càng làm cho trong này yên tĩnh lạ thường, như là chỉ có tiếng tim tôi đập dồn dập, tôi ôm ngực, muốn bắt nó đập nhẹ hơn, sợ người khác sẽ nghe được.

 

Ánh trăng dọi xuyên qua cửa sổ, soi vào trong phòng ánh sáng mờ nhạt, không cần đốt nến cũng vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ đồ vật trong phòng, tay tôi dâm dấp mồ hôi, tôi chỉ sợ sờ vào sẽ lưu lại dấu vân tay, may mà nơi này không có kỹ thuật kiểm nghiệm vân tay, tôi mừng thầm.

 

Hàn Kinh cất  lệnh phù ở đâu? Lúc trước ở Vọng mai sơn trang thì hình như là hắn để trong thư phòng của Mai Tốn Tuyết, giờ thì Mai Tốn Tuyết không có ở đây, lệnh phù sẽ để ở đâu? Cho dù không tìm thấy lệnh phù, cũng có thể trộm thư của hắn, sau đó để cho Đường Huyên bắt chước, có thể có chút tác dụng.

 

Hôm nay còn phải cám ơn vị quận chúa ngang ngược kia, cô ta không nên đến phủ thái tử, Hàn Kinh tiếp đón cô ta, kết quả lại còn đưa tới một cô gái con nhà quyền quý, không phải là con của thế tử hay quận chúa gì đó, mà là con một vị thượng thư. Rồi sau đó mở tiệc xa hoa, tôi bực mình, bọn họ là những người quyền quý, chẳng lẽ lại hủ bại sa đọa vậy sao? Hàn Kinh và Hàn Chiêu thân là hoàng tử mà không chú ý đến thân phận chút nào sao? Như vậy không lẽ muốn cho lão hoàng đế phá sản sao?

 

Tôi vừa lắng tai tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa dùng cả tay chân để tìm kiếm đồ vật, tìm cả nửa buổi vẫn không có kết quả, đang nản lòng, đột nhiên tôi tìm được dưới chiếc gối có một ngăn bí mật, tôi liền vui sướng, nhất định là có giấu vật gì ở đó!

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3