Người Yêu Dấu- Chương Mở Đầu
MỞ ĐẦU
Ngày 17, tháng 10, năm 1988, 3.30 chiều
Một cái vòi nước đang nhỏ giọt.
Những mẩu bánh mì vụn và vết bẩn hồng hồng trên bàn ăn.
Quả chuối đã thâm đen hết nửa và cũng bốc mùi chẳng kém hình dạng của nó.
Nếu tôi chỉ tập trung vào những thứ này thôi chứ không phải bất cứ thứ gì khác, chỉ tập trung vào chúng và im lặng, không gây tiếng ồn, thì chẳng mấy chốc mọi cái sẽ qua đi, tôi có thể trở về nhà và không phải nhìn thấy bố Cameron nữa.
Ông ta đang la hét, quát mắng về việc Cameron luôn về nhà muộn sau giờ học. Trong khi cái chuồng nhốt thằn lằn cảnh đang cần được lau rửa và bố cậu ta hối tiếc là đã giao cho Cameron việc quan trọng ấy. Điều tồi tệ đã xảy ra. Lũ trẻ lúc nào cùng quên tiệt việc phải để mắt đến mọi thứ và ỷ lại vào bố mẹ chúng. Cameron cũng là một đứa như thế mà thôi. Nếu một ngày nào đó Cameron từ trường về nhà và thấy rằng cả nhà đã biến mất không nói với cậu lời nào bởi vì họ đã chán ngấy cậu đến tận cổ thì không biết Cameron sẽ xoay sở ra sao với con thằn lằn cảnh?
- Tao nghĩ tao sẽ làm việc này – ông ta nói, - có thể là ngày mai, có thể là tuần sau hoặc tháng sau. Mày sẽ không tưởng tượng được rằng mình sẽ làm gì cho tới một ngày mày về nhà và thấy mọi thứ trống hoác. Mày có thích thế không?
Tôi không định tới nhà Cameron hay nhà của bất kì ai khác, nhưng bởi vì Cameron đã làm một món quà cho ngày sinh nhật của tôi. Cậu ta nói với tôi lúc ở trường rằng món quà đó to quá không vác đi được nên cậu đành phải để nó ở nhà. Tôi vẫn chưa nhìn thấy nó. Có thể cậu ta đã nướng cho tôi một cái bánh chăng. Hình ảnh về cái bánh làm tôi nghĩ tới hộp ăn trưa với hai chiếc bánh quy chocolate mà tôi để dành được, và thanh chocolate trắng Milky Way tôi thó được ở cửa hàng 7-Eleven trên đường tới trường sáng nay bằng cách tuồn nó vào tay áo khoác khi người thu tiền bận gói thuốc lá cho khách. Tôi có thể chia nó cho Cameron. Thậm chí có thể cắm một cây nến lên đó nữa, nếu như cậu ta chẳng nướng được cái bánh nào cho tôi.
Lá cây đã rụng đầy trước khung cửa sổ chỗ bồn rửa nhà bếp. Chỉ còn vài tuần nữa là sẽ đến lễ Halloween. Ý nghĩa về việc mình sẽ mặc gì cho ngày lễ này giúp tôi đẩy được giọng nói của bố Cameron ra khỏi đầu. bộ đồ hóa trang không được tốn quá nhiều tiền vì tôi chẳng có đồng nào cả. nó cũng không nên quá phức tạp vì nhà tôi chỉ có mỗi mẹ, mà mẹ thì có công việc của mẹ và cả việc ở trường y tá nên chẳng mấy khi ở nhà. Nó cũng không thể có bất kỳ liên hệ nào tới Harry Porter vì Jordana Bennett và Charity Hays đã đe dọa tôi trong phòng thay đồ nữ và nói rằng chúng cho phép một số người mặc trang phục của những nhân vật trong Harry Porter, còn những người khác, ví dụ như tôi chẳng hạn, nếu diện đồ của Harry, sẽ bị chúng bắt lột truồng diễu vòng quanh sân trường vào giờ nghỉ giải lao.
- Mày biết là tao đang nghĩ gì không? Tao nghĩ rằng con thằn lằn này đang muốn được tự do. Nếu mày không thể chăm sóc nó, tốt hơn hết là hãy cho nó cơ hội để trở về nơi hoang dã. Hoặc nếu mày lờ nó đi và để nó chết, tại sao không giải thoát cho nó? Sao mày còn chờ đợi gì nữa?
Tôi cố gắng không tưởng tượng ra việc bố của Cameron sẽ làm gì vào lúc ấy nhưng hình ảnh của ông ta cứ chui vào trong đầu tôi, cũng như hình ảnh con thằn lằn đang lủng lẳng trong sợi dây hay bị nghiền nát trong một đôi tay khổng lồ.
Một con ruồi đậu trên quả chuối và bắt đầu đánh chén say sưa. Tôi lại điều khiển cho đầu óc mình chu du đến nơi khác một lần nữa, đến chỗ những đứa bạn cùng trường mà tôi hay xem chúng chơi trò đèn xanh đèn đỏ. Tôi không bao giờ tham gia chơi cùng, và chúng cũng không bao giờ mời tôi cho dù tôi chỉ đứng cách chúng vài feet, cho dù tôi có đứng đó lâu đến thế nào với ước mong cháy bỏng là có một đứa bạn nào đó sẽ làm việc ấy. mẹ tôi nói rằng nếu tôi muốn có nhiều bạn bè thì tôi phải tươi cười lên và phải cởi mở, cho dù cả mẹ và tôi đều biết rằng điều đó sẽ dễ thực hiện hơn nhiều nếu như chúng tôi có hoàn cảnh giống như các gia đình khác có con học ở trường này. Dầu sao, tôi phải mỉm cười với ai đây khi mà chẳng ai thèm nhìn tôi? Cameron đã nhìn tôi. Cậu ta là người duy nhất nghĩ rằng tôi là người có giá trị.
Có lẽ tôi nên lấy áo khoác và hộp đựng đồ ăn trưa ở trên tràng kỷ phòng khách và chuồn đi trước khi bố của Cameron để ý tới tôi. Cậu ấy có thể đưa quà tặng cho tôi sau cũng được. Tôi bước đi rón rén và từ tốn hết sức có thể, mắt dán chặt vào đôi giầy thể thao màu hồng mà chúng tôi tìm được ở cửa hàng đồ cũ trước giờ học. Đó cũng là nơi tôi đã mua được chiếc hộp đựng đồ ăn trưa mà Jordana nói rằng thứ đó là để dành cho trẻ con mới đẻ. Khi tôi hỏi mẹ là liệu tôi có thể đựng đồ ăn trưa trong túi giấy như tất cả những người khác được không, bà nói rằng làm như thế thật lãng phí và tính về lâu về dài thì rất tốn kém.
Bây giờ tôi chỉ còn cách mười bước nữa là ra được đến cửa trước. Tôi với chiếc áo khoác và hộp đồ ăn trưa một cách cẩn thận, rất cẩn thận, nhưng mà cái khóa kéo áo khoác của tôi lại cọ vào chiếc hộp đựng đồ ăn trưa và tạo ra một tiếng động mà đối với tôi là âm thanh to nhất từ trước tới giờ. Mặc dù vật, không ai để ý thấy và tôi đã ra được tới cửa. Tay nắm cửa rất lạnh, tôi đang nghĩ về những chiếc bánh quy cùng thanh Milky Way của tôi và làm cách nào tôi có thể giữ nó nguyên vẹn trên suốt chặng đường đi bộ về nhà, đúng lúc đó, giọng nói của bố Cameron vang lên sau lưng tôi.
- Mày định sẽ đi đâu bây giờ?