Cuộc Sống Của Cô Nàng Mù Đường


Tác giả: 
Danh mục sách: 

Đường lạc mấy cây
Mây lạc mấy trời
Môi lạc mấy lời

Tôi lạc mấy tôi?
Vườn lạc hoa khôi
Núi lạc đồi
Phố lạc xa xôi
Chiều lạc khói?
Ừ thôi thôi nói
Ừ thôi
Lạc đàn...


“Cô tới chưa?”

“Đang… Mà quán đó ở đâu vậy sếp?”

“Đường xyz đó.”

“Ờ… Tôi biết rồi.”

Một giờ sau:

“Sao cô lâu quá vậy?”

“Ờm… Đường xyz ở đâu vậy sếp?”

“Mệt cô quá! Ở đâu, tôi qua đón.”

“Tôi ở gần một cái cây… Nó có lá màu xanh … Xung quanh có mấy cái nhà… À, có một con chó nữa! Phiền sếp đại nhân qua đón tôi nhé!”

“Cô về nhà luôn đi!”

“Về nhà đường nào nhỉ? Đường này hơi lạ…”

“…”

Thành phố bé thế thôi, mà tìm đường về chẳng được!

An Khuê sống đến tuổi hai lăm rồi mà vẫn đi lạc như một đứa trẻ! An Khuê là ai? An Khuê là một cô nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không tìm thấy đường về. An Khuê vừa bước chân ra khỏi nhà là có khả năng lạc đường rồi!
An Khuê nói “Đi thẳng, rẽ trái hay rẽ phải gì cũng như nhau hết. Mặt trời mọc hướng nào thì đó là hướng TÂY.”
Cảnh báo: “Đừng bao giờ đưa bản đồ cho An Khuê, cô ấy không thể phân biệt được Đông, Tây, Nam, Bắc, trên, dưới, phải, trái trên bản đồ đâu!”
Lịch sử của An Khuê là:
“Lúc còn nhỏ, Mẹ bảo An Khuê nếu bị đi lạc cứ đứng yên ở chỗ đấy đừng đi đâu, mẹ sẽ tìm thấy. An Khuê rất nghe lời mẹ, một ngày rồi vẫn đứng đấy, thi thoảng có vài chú cảnh sát muốn đưa An Khuê về đồn để giúp nhưng An Khuê ngoan lắm, nghe lời mẹ!”
“An Khuê có bốn năm đại học không thể thuộc được đường tới trường...”
An Khuê là mắc bệnh “mù đường”. Còn mẹ của An Khuê lại mắc bệnh “mất trí nhớ tạm thời”.
Định nghĩa mù đường: Nhìn đường này quen lắm , đường kia cũng quen lắm, hình như đi qua đây mấy lần rồi! Và kết quả là vẫn mù mịt như ở giữa mê cung. Mù đường chuyên nghiệp chính là đã đi qua chục lần mà vẫn như mới!

Các bạn giao lưu với tác giả Tại đây!