Nhắm mắt thấy Paris
Nhắm mắt thấy Paris" là một câu chuyện dài về tình yêu, tình dục, về
tuổi trẻ, về những ước mơ và khát vọng của con người. Tình yêu, với
Quỳnh Mai là một khái niệm trong sáng bao hàm thủy chung và thấu hiểu.
Với Tuyết Hường, đó đơn giản chỉ là một trò chơi vô thưởng vô phạt. Tình
dục, với Quỳnh Mai là thứ gia vị không thể thiếu của tình yêu, nhưng
cũng là thứ gia vị nêm nếm sau cùng, khi tình yêu đã chín muồi và quyết
định đi tới hôn nhân. Với Tuyết Hường lại là một công cụ sắc bén và lợi
hại, là bàn đạp để tiến thân. Tình dục, với maman Christine – một người
phụ nữ Pháp với lối tư duy cũng rất "Pháp", là thứ "cho không biếu
không" một khi đã yêu, còn với Louis là một thỏa thuận đổi trao đôi bên
cùng có lợi…
Và ước mơ, thứ tưởng dường như ai cũng có
nhưng hóa ra lại chẳng ai giống nhau. Ước mơ có thể giúp những người trẻ
tuổi sống có mục đích hơn, ý nghĩa hơn (Quỳnh Mai). Nhưng ước mơ, một
khi đi quá đà và trở thành thứ tham vọng bắt buộc phải được thỏa mãn thì
cũng có khả năng hủy hoại tâm hồn con người, biến con người thành kẻ
tham lam muốn chiếm đoạt mọi thứ, và sẵn sàng đạp đổ mọi thứ (Tuyết
Hường).
Tất cả các nhân vật trong "Nhắm mắt thấy Paris" đều có
điểm chung là cùng làm việc trong một tập đoàn lớn sản xuất và kinh
doanh hóa mĩ phẩm. Nhưng rồi những đổi thay của số phận đã đẩy họ đi
theo những hướng khác nhau, chẳng thể nói được sự thay đổi đối với ai là
tích cực, với ai là tiêu cực. Nó cũng giống như cuộc sống của mỗi chúng
ta, là những dòng sông với nhiều khúc quanh, là những con đường có
nhiều ngã rẽ. Đôi khi chúng ta dự đoán được, nhưng cũng có những khi là
do định mệnh dẫn đường. Chúng ta không bao giờ biết được những biến cố ở
phía trước, cũng như không bao giờ biết được ngã rẽ nào an toàn hơn,
đúng đắn hơn, bởi sự lựa chọn luôn chỉ có một.