Phi Tuyết Mộng Hoa
Thể loại: huyền huyễn, HE hoặc OE tùy độc giả
Editor: Thùy Lam
Độ dài: 100 chương
Đêm động phòng hoa chúc lại chẳng thấy tân nương trên tường lại dán mấy chữ vô cùng nổi bật: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nữ tử báo thù một ngày đã muộn"
Hoàng Thiên Ngọc nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm. Nàng rốt cuộc là ai?
Mặc giá y đỏ thẫm, dung nhan khuynh thành, nơi trước kia nàng sống là cổ đại nay một giấc mộng thiên cổ, bãi bể hóa nương dâu.
Khi nàng gặp được nửa kia trong sinh mệnh, được hắn dốc hết yêu thương cưng chiều trong thiên hạ, băng tuyết trong lòng dần dần tan ra.
Rung động chẳng qua là chuyện của một giây, chỉ cần gặp đúng người.
Một thoáng kinh hồng, nàng đã mê hoặc ánh mắt ai? Lại rối loạn tâm ai?
Khi tầng tầng sương mù trong mộng được vạch ra, nàng lại đi đâu về đâu?
Hắn không nhiễm bụi trần, làm say đắm muôn nghìn nữ tử nhưng chỉ độc sủng một mình nàng.
Hắn phụ hết người trong thiên hạ, cam nguyện vì nàng mà bước vào hồng trần tử mạch (2), dốc hết mọi cưng chiều.
Hắn nắm cả thiên hạ, chỉ nở nụ cười tao nhã vì nàng.
Cả đời này hắn chỉ yêu một người, để bảo vệ nàng bình yên, dù muôn lần chết hắn cũng không nề hà.
Một điệu múa nghiêng nước nghiêng thành, một khúc nhạc thiên hoang địa lão.
Tam sinh tam thế luân hồi khổ, chỉ nguyện cùng chàng lại gặp nhau.
Nửa bầu tuyết hoa mai, một ly lệ ráng bình minh.
Cả đời này, người nguyện cùng ta mơ một giấc mơ dài, say hoài không tỉnh...
Giải thích tên truyện:
‘Phi’ đại diện cho thân phận của nữ chính. ‘Tuyết’ đại diện cho nam chính. ‘Mộng’ đại diện cho nữ chính.
‘Mộng hoa’ là chỉ một giấc mộng Hoa Tư (3). ‘Phi Tuyết’ (妃雪 – tên truyện) đồng âm với ‘Phi Tuyết’ (飞雪 – nghĩa là ‘tuyết bay’), có cảm giác tuyết bay như mộng ảo.