[Review] Thương Ly - Tuyết Linh Chi
Yêu thương của nàng…y luôn bỏ lỡ…
Nganh
ngạch của y…làm nàng chùn bước…
Một câu chuyện phủ đầy bức màn duyên phận nặng nề..
Câu chuyện ấy có tên Thương Ly…
Thương ly như nước chảy, dội vào lòng người những âm thanh trong vắt mà bi
thương..về một cuộc đời hay nhiều cuộc đời…về một con người hay nhiều con người
như thế…về một tình yêu hay không chỉ một tình yêu…
Từ đầu đến cuối cuộc hành trình, Tuyết Linh Chi luôn để cho người đọc cảm nhận
rõ ý nghĩa của hai chữ thương ly, luôn để cho dòng nước bi thương chảy xuống
đọng sâu vào hồn người..
Chỉ đơn giản bằng hai chữ ấy, chỉ là kể một câu chuyện dài nhưng như đã trải
qua rấy nhiều năm tháng, rất nhiều kiếp người, kiếp đời trong câu chuyện ấy..
Thủ đoạn, mưu mô, nhẫn nhịn, bức ép, ghen tuông, đau đớn, bi phẫn, buồn bực,
đau thương…kể từ lúc Nguyệt lão đùa chơi, cuộc đời của họ, của Mỹ Ly, của Tĩnh
Hiên, của Vĩnh Hách, của Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên, đã luôn
bị những xúc cảm đỏ bủa vây, đã thành một vòng luẩn quẩn, thoát không được chỉ
có thể để nó tơ hồng oan trái của Nguyệt lão cứ thế bủa vây, mặc kệ đau đớn,
mặc kệ bi thương, cuộc sống vẫn cứ trải qua trên từng trang giấy….
Phải rồi…
Còn gì đau đớn hơn với một Mỹ Ly, trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời
đã yêu một người sâu sắc nhưng không được đáp lại, và rồi vì tình yêu bướng
bỉnh đó mà phải trả giá ba năm. Ba năm chờ đợi, ba năm đau đớn, ba năm bất
hạnh, ba năm chỉ biết mơ những giấc mơ mộng tưởng, ba năm đủ để biết một cách
cách vui tươi yêu đời thành một người con gái trầm lặng, tự ti. Dũng cảm để yêu
thương, dũng cảm để đối mặt, dũng cảm để kiên cường đã không còn nữa…trả giá
cho một tình yêu, như vậy có phải quá bi thương rồi?
Còn gì vô lý hơn một Tĩnh Hiên, bỏ lỡ mất tình yêu của người con gái vui tươi,
ba năm sau gặp lại, lại yêu một người con gái bất hạnh, chỉ muốn một cuộc đời
lặng lẽ, để rồi tìm mọi cách chiếm được nàng, tìm mọi cách ở bên nàng, bất chấp
nhân lý, bất chấp trái tim người con gái đã bị sẹo bao lần vẫn chưa bao giờ
lành hẳn, bất chấp có làm nàng đau lần nữa, bất chấp kéo nàng vào chốn thị phí…
Còn gì oan ức hơn cho một Vĩnh Hách, một chàng trai hiền lành, tốt bụng, đã bỏ
qua một lời đàm tiếu để yêu thương một cách cách từng hại chết người, nhưng rồi
không thể vượt nổi cường quyền của một Khách vương gia được hoàng thượng ân
sủng, chỉ có thể giữ lại trong tim hình bóng của người con gái nhỏ bé, cam chịu
chàng yêu thương?
Và còn một Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên hết lòng, nhẫn nhịn để
yêu thương, ghen tuông trong thầm lặng..Nàng ta có bất hạnh như một nhân vật
phụ làm nền cho tình yêu của đôi nam nữ chính, cũng có ích kỷ để xen chân làm
kẻ thứ ba, cũng có ngang bướng để nhất định chung một chồng…
Vậy rồi sao?
Những cuộc đời bị Nguyệt lão trêu ngươi ấy, đến cuối cùng kẻ còn chẳng có,
người mất thì nhiều, đến cuối cùng là một bầu ngưng đọng thương ly.
Tương tư sầu thảm, gặp người làm chi để rồi lại chia ly?
Bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn như sao mọc rồi lăn, con người sống rồi chết..
Quá bi thương nên không muốn nhắc đến, chỉ là có những thứ đã để lại không thể
xóa nhòa.
Không thể quên được khi bánh xe số phận vẫn cứ quay, nghiến nát những đạo lý
thường tình của cuộc sống..
Bất hạnh với Mỹ Ly như con sông chảy không bao giờ cạn, như ngọn thác cao không
bao giờ vơi.
Chùn bước trước khí bức người của Tĩnh Hiên, đồng ý gả vào Khánh vương phủ,
trong đêm đầu động phòng hoa chúc, tấm vải trắng lại không bẩn bụi trần như
thách thức nàng, như trêu ngươi nàng, như nói với nàng rằng, dù nàng có chạy đi
đâu, đau đớn sẽ tìm ra nàng, bi thương sẽ ùa đến nàng, mãi mãi như vậy…
Nàng đành cam chịu..
Cam chịu để chồng mình nghi ngờ mình là hỗn thê
Cam chịu yên lặng khi chồng mình nghĩ đứa con đang mang là của Vĩnh Hách
Cam chịu tháng ngày trôi đi nợ thêm chồng chất nợ, đau thêm chồng chất đau,
Vĩnh Hách chết trên sa trường dường như là nàng đã đẩy y vào cõi chết đó, Tĩnh
Hiên nói rằng sẽ vì Vĩnh Hách mà nuôi nấng đứa trẻ trong bụng nàng..
Bi thương thay người thiếu phụ không còn đủ kiên cường để giải thích, cứ để hiểu
lầm nuôi lớn tháng năm.
Nhưng nàng đau đớn cũng không sao, đứa trẻ vô tội ấy sao còn phải đau đớn cũng
nàng?
Không phải con chính thất, không được cha mình công nhận là con trai, một đứa
trẻ ngây thơ đã hứng chịu quá nhiều buồn thương để trưởng thành, đến nỗi chỉ có
mong một món quà nó không bao giờ mua được…a mã của nó…a mã của Doãn Khác..
Nàng không thể đứng nhìn, cũng không thể để con trai đau lòng thêm nữa, đánh
đổi một tính mạng, đánh đổi một cuộc đời vì một ánh sáng duy nhất trong đời
nàng có gì là không đáng…Nàng tình nguyện…cam chịu chết đi…
Ly biệt nhân gian, có gì đáng sợ?
Cái đáng sợ nhiều hơn..sống ở đời mà không được yêu thương…
Một liều thuốc độc đưa người vào vĩnh hằng sâu thẳm..
Họa với dòng nước thương ly chảy ra đại dương xanh..
Để rồi như thế vẫn chưa đủ, để rồi hai người đã đi khỏi vòng luẩn quẩn ấy vẫn
chưa xong, những con người bị số phận trêu ngươi lần lượt bước ra và chôn vùi
mình vào đất..
Chỉ là đến cuối cùng vẫn còn vương lại những ưu tư.
Vẫn còn nhớ rõ nụ cười của nàng khi Tố Doanh hỏi nàng có yêu Tĩnh Hiên? Nàng
chỉ trả lời bằng một nụ cười thật nhẹ….
Có lẽ là yêu..
Có lẽ vẫn yêu..
Như việc đôi khi ta luôn tìm kiếm những thứ có thể thay thế thứ đã mất đi,
nhưng tìm hoài, tìm hoài vẫn không thấy, bởi một lẽ khoảng trống ấy vẫn luôn
được lấp đầy, chỉ là ta tạm thời quên đi mà thôi.
Như những hòn sỏi đến cuối cùng mới được đào lên và được mang theo chiến trường
cho đến khi đổ máu..
Như ba năm trước nàng đã mong khi ở trong cung cấm ấy: “Tĩnh Hiên đưa đi Mỹ Ly”
Như nhiều năm sau y đã ước khi sót lại hơi thở cuối cùng nơi sa trận: “ Mỹ Ly
đưa đi Tĩnh Hiên”
Đến cuối cùng không còn biết ai đã đúng ai đã sai, không cần biết ai nên hay
không nên nữa…ánh sáng đã mở ra nơi chân trời….có lẽ ở nơi nào đó, cuộc sống
của họ mởi bắt đầu ươm mầm nảy nở, mặc kệ gió vẫn hát, đất trời vẫn ca những
lời ngày xưa đã từng có ai cất thành lời…
Gặp đúng người đúng thời điểm,
là HẠNH PHÚC
Gặp đúng người sai thời điểm,
là BI THƯƠNG
Gặp sai người đúng thời điểm,
là BẤT LỰC
Gặp sai người sai thời điểm,
là THÊ LƯƠNG.
Chỉ cầu cho họ có đủ dũng cảm để tìm nhau, gặp nhau và lại yêu thương nhau
trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời nơi ấy…
Người viết: Danchan
Nguồn: http://www.facebook.com/ThuVienNgonTinh?fref=ts