[Truyện ngắn] Khao khát làm mẹ

- Nhanh, đẩy bình ô xy lại giường số bốn! Bệnh nhân đang rất khó thở, chỉ số huyết áp đang giảm mạnh. – Tiếng một chị điều dưỡng vang lên thất thanh.

Trong cơn khó thở, tôi gắng hết sức để có thể hít vào một chút không khí vì hiện tại bụng tôi đang căng chướng và phình to như những sản phụ sắp sinh. Khối lượng dịch trong bụng rất lớn đã chèn tới tim phổi khiến cho tình trạng của tôi trở nên nguy kịch.

Tiếng bước chân dồn dập, tiếng máy móc được kéo đến gần lại phía giường tôi nằm. Làm ơn nhanh lên! Xin nhanh lên! Tôi rất sợ! Đừng để tôi ra đi vào lúc này!

Tôi còn không biết mình đã được làm mẹ hay chưa?

Chồng tôi còn đang đợi tôi ở ngoài kia. Anh ấy đã bỏ hết công việc để chăm sóc tôi mười ngày trong khoa Hồi sức cấp cứu ở bệnh viện Phụ sản Trung ương này.

Gia đình nội ngoại hai bên cùng bạn bè tôi, họ còn đang đợi tôi báo tin vui.

Làm ơn, hãy cứu sống tôi! Tôi không thể chết vào lúc này được!

* * *​


Tôi là cô gái tỉnh lẻ và có một cuộc sống khá may mắn, hạnh phúc. Mọi chuyện trong cuộc đời tôi diễn ra suôn sẻ cũng như ít khi gặp phải những khó khăn, trở ngại nào quá lớn.

Hai mươi mốt tuổi tôi gặp Thuận, yêu anh bằng một tình yêu sét đánh và một năm sau chúng tôi kết hôn. Chẳng có điều gì để tôi phải phàn nàn về cuộc hôn nhân mỹ mãn này. Mặc dù Thuận là con trai trưởng, bố mẹ đều sống ở Hà Nội nhưng cưới nhau xong chúng tôi được dọn ra ở riêng. Ngôi nhà gia đình tôi đang ở được vợ chồng tôi xây dưới sự giúp đỡ một phần của hai bên nội, ngoại. Ai cũng bảo tôi có một cuộc sống sung sướng mà bao người con gái mơ ước.

Tôi cũng nghĩ vậy… Cho đến ngày chúng tôi chờ đợi mãi mà không thấy dấu hiệu nào của việc sẽ có thêm một thành viên mới xuất hiện. Hoang mang, lo lắng… cả hai vợ chồng quyết định đi khám sau một năm rưỡi cố gắng mà không có kết quả. Bác sĩ kết luận chồng tôi hoàn toàn bình thường. Vấn đề nằm ở tôi, tôi có hai buồng trứng đa nang, trứng lép, niêm mạc mỏng, nội tiết rất yếu nên khả năng đậu thai là vô cùng nhỏ.

Mọi thứ trước mắt tôi đang từ màu hồng bỗng trở nên xám xịt. Chưa bao giờ tôi hoang mang và sợ hãi như lúc từ bệnh viện về nhà. Tôi là một người phụ nữ, tôi có khao khát được làm mẹ. Nếu không có con, chẳng khác nào dòng sông khô cạn nước. Nếu không thể sinh con, tình yêu của tôi và Thuận không có ngày thu trái ngọt… Gia đình chồng tôi sẽ nói gì? Bạn bè tôi sẽ nói gì? Dư luận sẽ bàn tán thế nào về một người phụ nữ không thể mang thai đứa con của mình?



Hàng trăm câu hỏi nhảy múa trong đầu, tôi còn sợ Thuận sẽ không yêu thương tôi nữa. Sợ anh đã sốc khi nghe bác sĩ nói tôi vô sinh. Sợ anh cần một đứa con và sẽ bỏ tôi để đi tìm tình yêu mới. Tôi đã chìm đắm trong những nỗi bất an mà không ai hiểu được. Nước mắt không tự chủ được mà lăn dài, ướt đẫm một bên gối.

Thuận choàng tay qua ôm tôi rất chặt, giọng anh vừa vỗ về vừa an ủi:

- Em đừng có khóc, bác sĩ chỉ nói là khó chứ không phải là không thể. Bây giờ y học hiện đại, nhất định chúng ta sẽ có con. Nếu em cứ căng thẳng thì càng khó khăn hơn đấy. Phải bình tĩnh để đợi tìm ra hướng điều trị.

- Vậy nếu đã cố hết sức mà em không thể sinh con thì sao? Anh sẽ bỏ em chứ?

- Em đừng có nói bậy bạ. Nếu không sinh con được thì ở vậy. Chúng ta bên nhau đến già.

Tôi càng khóc to hơn khi Thuận dứt lời. Không phải vì tủi thân hay quá xúc động mà là tôi cảm thấy thương chồng, thương và biết ơn khi anh yêu tôi như thế.

- Nếu không thể có con, em sẽ tự bỏ đi. Anh cần có một gia đình trọn vẹn.

- Anh không đồng ý. Em có đi đâu thì anh cũng tìm về được. Chưa gì đã bi quan. Đợi em đến tháng chúng ta sẽ đến bác sĩ điều trị. Nếu ai hỏi cứ bảo tại anh, anh cũng sẽ nhận hết về mình để em đỡ áp lực. Được không?

Thuận xoay người tôi lại và dùng nụ hôn để xua tan đi những lo lắng phiền não trong lòng. Thật may, tôi còn tình yêu của anh, chỉ cần anh vẫn yêu thương và cần tôi. Nỗi sợ hãi có lớn thế nào tôi cùng vượt qua.

Phương pháp đầu tiên mà bác sĩ cho tôi dùng đó là uống thuốc kích trứng, theo dõi trứng trưởng thành đến độ chín thì tiêm một mũi cho rụng trong vòng ba mươi sáu giờ và vợ chồng sẽ “gặp nhau” trong thời gian đó để thụ thai.

Tôi khóc, tiếng khóc nấc nghẹn nơi cổ:

- Chúng ta đã thử sáu chu kỳ nhưng thất bại. Cái vòng tròn cảm xúc: hy vọng – lo lắng – chờ đợi – thất vọng – hy vọng cứ luẩn quẩn trong đầu em. Chỉ cần nghe bạn bè báo tin mang thai là trái tim em thắt lại. Em ghen tị, em sợ hãi, em hận bản thân mình kém cỏi… Sẽ phải chờ đợi đến bao giờ? Bao giờ em mới được làm mẹ đây?

- Còn rất nhiều phác đồ điều trị khác. Đừng nói như vậy được không?

- Anh thì lo lắng gì? – Tôi bất ngờ cáu gắt với Thuận. – Anh có biết em đau khổ như thế nào không? Có biết cứ đến ngày đèn đỏ là em lại khóc nhiều đến thế nào không?

Thuận không hề bực bội trước thái độ giận dỗi vô cớ của tôi. Lúc nào cũng vậy, anh luôn âm thầm chịu đựng những thay đổi tâm lý bất thường của tôi sau mỗi kỳ thất bại. Tôi tự nhắc mình không biết bao nhiêu lần là hãy cố vui vẻ, lạc quan nhưng sao thật khó.

Phác đồ thứ hai bác sĩ bắt đầu cho tôi tiêm thuốc kích trứng và làm thụ tinh nhân tạo (IUI) với chi phí cũng khá tốn kém. Nhưng Thuận hoàn toàn ủng hộ, anh nói với tôi dù có tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa anh cũng cùng tôi cố gắng tìm con về.

Những mũi tiêm dưới da quanh rốn làm tôi khó chịu và mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ tinh thần thoải mái để cùng Thuận trên hành trình gian nan này.

Thuận đi cùng tôi đến bệnh viện Phụ sản Trung ương để lấy tinh trùng giao cho bác sĩ sàng lọc rồi tiến hành thụ tinh nhân tạo. Lần đầu tiên anh vào viện có một chút khó khăn, ngượng ngùng khiến tôi cảm thấy xót xa và yêu Thuận nhiều hơn.

- Cố lên vợ yêu! Lần này chắc sẽ được. Yên tâm đi! Bác sĩ nói kết quả của anh rất tốt, mấy quả trứng của em cũng rất đẹp.

Thuận vẫn cố an ủi trước khi tôi bước vào phòng thủ thuật để bác sĩ thực hiện thao tác thụ tinh nhân tạo.

Mười bốn ngày chờ đợi và lo lắng, hy vọng… Nhưng que thử chỉ hiện lên một vạch đỏ chói. Tôi bật khóc nức nở vì thất vọng, ngồi thụp xuống sàn nhà vệ sinh ẩm ướt mà khóc.

Đang là mùa đông nên thời tiết rất lạnh và giá rét, vậy mà tôi ngồi đấy chẳng có cảm giác gì nữa. Bao nhiêu hy vọng đã tan biến. Tôi đã xác định trước xác suất thành công lần đầu là rất nhỏ nhưng sao vẫn cảm thấy đau đớn như vậy.

Thuận chạy ra bế vội tôi vào phòng cuống quýt bắt tôi thay quần áo. Anh quấn chăn quanh người rồi ngồi ôm tôi, cố làm tôi hết run và dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho tôi. Chúng tôi hoàn toàn im lặng. Thuận cũng rất buồn, có lẽ vì vậy mà anh đã không biết an ủi tôi như thế nào nên cả hai chỉ ngồi lặng lẽ ôm nhau như vậy.

Ngoài cửa sổ bầu trời ảm đạm, sương mù dày đặc và lác đác vài hạt mưa phùn kèm theo gió bấc. Cảnh vật xung quanh tôi cũng nhuộm màu buồn bã.

Người ta nói nỗi sợ hãi của con người sẽ càng nhân lên gấp bội khi ta trốn tránh và không dám đối mặt với nó. Thêm sáu lần thụ tinh nhân tạo không thành công tôi trở nên khép mình và thu cuộc sống vào một cái mai rùa, suốt ngày rụt cổ trốn tránh mọi người.

Thuận có còn yêu và lo lắng cho tôi khi mà tôi hay cáu giận vô cớ không? Rất nhiều đêm chúng tôi đã nằm xoay lưng về phía nhau và mệt mỏi tìm giấc ngủ.

Bạn bè, người thân, hàng xóm… liệu có cười tôi là người phụ nữ “không biết đẻ” không? Tôi sẽ sống như thế nào nếu đến hết cuộc đời này mà không thể có thai và sinh con như bao người phụ nữ khác? Tôi có nên bỏ trốn đi đâu đó thật xa, trả tự do cho Thuận hoặc đầu hàng số phận, không chạy chữa gì nữa?

Thà chưa một lần có còn hơn có rồi để mất. Tôi đã phải trải qua hai lần như vậy với tâm trạng vô cùng đau khổ.

Trong sáu lần thụ tinh nhân tạo, Tôi có hai lần thử máu kết quả đều dương tính với hàm lượng Beta HCG – một loại hoóc-môn được sản xuất trong quá trình mang thai. Niềm vui đó đến với tôi và Thuận thật không gì sánh được. Lần đầu tiên cầm tờ giấy xét nghiệm với chỉ số HCG cao mà tôi như muốn nhảy lên hét vang với thế giới rằng tôi sắp được làm mẹ, chồng tôi sắp được làm bố. Bao nhiêu là mong chờ đã đến ngày thành hiện thực.

Nhưng rồi chỉ một tuần sau, chỉ số HCG của tôi bắt đầu giảm và tôi ra máu vì nội tiết quá yếu không thể giữ thai được lâu hơn. Bác sĩ nói với tôi việc xảy thai sớm như thế này có thể xem như một chu kỳ bình thường.

Thuận không nói gì cả, anh ôm đầu khổ sở. Tôi ngồi chết lặng trong phòng khám. Nước mắt chẳng đủ sức mà tuôn rơi.

Lần thứ hai cũng với kết quả dương tính, nhưng tôi không dám hét lên sung sướng như trước kia. Tôi sợ, tôi sợ điều kinh khủng kia lại lặp lại và tôi sẽ phải tiếp tục chịu nỗi đau xé lòng ấy. Và rồi nỗi sợ hãi của tôi đã trở thành sự thật. Lại một lần nữa bé con đã không ở lại. Đau đớn cùng quẫn, tôi đã mất một thời gian dài bị trầm cảm và thường xuyên xa lánh Thuận dù anh luôn ở bên cạnh và chăm sóc tôi.

- Chúng ta sẽ ly hôn! Em không muốn ở bên cạnh anh mà không thể sinh con cho anh.

- Anh cưới em không phải chỉ để sinh con. Phải nói bao nhiêu lần nữa em mới hiểu?

- Nhưng bố mẹ cũng giục nhiều rồi, anh không thể vì em mà mất đi một cuộc sống trọn vẹn. – Tôi nói và không khóc, lâu rồi tôi không biết đến vị của nước mắt như thế nào nữa.

- Còn phương pháp thụ tinh ống nghiệm. Chúng ta vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Anh nhất định không từ bỏ. Tin anh lần này được không? Nhất định lần này em sẽ được làm mẹ!

Thuận vẫn ôn hòa và ấm áp như thế. Anh kéo tôi sát lại gần anh, tay anh luồn vào tóc tôi, vuốt nhẹ lên đôi mắt và bờ môi của tôi rồi ôm ghì lấy tôi hôn mạnh mẽ. Thuận yêu tôi, anh biết cách để tôi có thể cảm thấy an toàn và làm vơi đi những nỗi sợ hãi đang gào thét trong đầu.

* * *​


Tôi cảm thấy người nhẹ bẫng và từ từ mở mắt tỉnh dậy. Tôi đang ở đâu? Tôi đã chết chưa? Đây là đâu?

Đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng ở khoa Hồi sức cấp cứu tôi vẫn nằm. Hóa ra tôi còn sống, thật vui vì tôi còn sống.

- Em tỉnh rồi à? Em làm cả nhà lo lắng cho em lắm đấy. – Tiếng của Thuận truyền đến tai tôi.

Tôi xoay người lại nhìn anh và hỏi:

- Anh Thuận! Em, em không sao nữa rồi đúng không? Bác sĩ đã nói gì?

- Em được hút dịch ra rồi, bụng nhỏ đi kia kìa… Sẽ không ảnh hưởng đến hô hấp nữa. Lần nào hút dịch xong em cũng đói, muốn ăn gì anh gọi cho mẹ mang vào?

Thuận nói xong tôi mới bắt đầu cảm thấy cơn đói truyền từ cái bụng rỗng của mình đến. Chúng tôi đã vào Sài Gòn làm thụ tinh ống nghiệm (IVF) và sau khi chuyển phôi được năm ngày thì tôi xuất hiện triệu chứng quá kích buồng trứng. Một triệu chứng phụ sau chuyển phôi gây nên, nếu nặng có thể ảnh hưởng đến tính mạng và tôi nằm trong số nguy hiểm đó.

- Em muốn ăn hủ tiếu trộn ở đường Trần Hưng Đạo. Anh bảo mẹ mua mang vào cho em nhé! – Tôi nhỏ giọng nói.

Thuận ngồi bên cạnh giường nắm nhẹ bàn tay tôi, anh vuốt tóc tôi và bảo:

- Ừ. Anh gọi cho mẹ ngay đây.

Thuận rút điện và bấm số nói chuyện với mẹ. Xong xuôi anh lại nhìn tôi tiếp tục nói:

- Ngày mai bác sĩ cho em thử máu sau mười bốn ngày chuyển phôi. Em yên tâm, chắc chắn em có thai rồi. Hôm qua que thử cũng lên hai vạch, hơn nữa hiện tượng quá kích buồng trứng của em không giảm, khả năng có thai là rất lớn.

- Em sợ đó chỉ là dương tính giả… Em sợ… sợ cơ thể em lại giống như hai lần trước. Chúng ta đã đi một chặng đường dài để tìm con… em sợ lại làm anh và gia đình thất vọng. – Tôi bắt đầu thấy nghẹn ở cổ họng.

Như một con chim sợ cành cong. Hai lần trước với tôi vẫn để lại hai vết thương chưa lành miệng. Nếu thêm một lần nữa tôi sẽ cảm thấy thế nào đây?

Đôi khi tôi thấy mình yếu đuối và hèn nhát. Trên diễn đàn hiếm muộn ở Webtretho tôi tham gia còn có bao nhiêu người giống tôi. Các bạn của tôi có người còn phải chiến đấu suốt bảy năm trời, có người mất con đến năm lần, có người làm thụ tinh ống nghiệm đến tám lần không được… Họ vẫn mỉm cười, giấu ngược nước mắt vào trong để tiếp tục hành trình. Còn tôi, mới theo đuổi hành trình này được ba năm, thất bại vài lần đã muốn buông xuôi, chán nản. Phải chăng tôi không có bản lĩnh? Tôi quá yếu đuối không thể vượt qua được những nỗi sợ hãi trong lòng?

Hà Nội chuyển mình sang mùa hè, những cơn mưa phùn kết thúc thay vào đó là ánh mặt trời tỏa sáng một góc sân rộng trong bệnh viện. Từ chỗ tôi ngồi, tôi có thể nhìn thấy ánh nắng đang xuyên qua những tán lá cây xanh mướt. Có thể nhìn thấy nhiều bà bầu đang loanh quanh trong sân đợi đến lượt mình khám bệnh. Tôi không nhìn rõ được biểu hiện trên gương mặt họ, nhưng tôi dám chắc họ đang rất hạnh phúc vì đã có được thiên chức làm mẹ. Bất giác tôi đưa tay sờ vào bụng mình.

Tôi nằm viện đã được gần hai tháng và thai kỳ của tôi cũng sắp bước vào tuần thứ mười hai. Sau khi chữa khỏi quá kích, tôi được chuyển từ khoa Hồi sức cấp cứu về khoa Sản 3 và được các bác sĩ, hộ lý chăm sóc, theo dõi cẩn thận suốt quá trình mang thai ba tháng đầu. Tôi nhớ như in hôm bác sĩ thông báo cho tôi kết quả thử máu dương tính, Thuận và tôi lại một lần nữa cười trong nước mắt. Hạnh phúc và lo lắng đan xen.

Khi được bảy tuần tôi được chuyển xuống để siêu âm kiểm tra thai nhi đã vào tử cung hay chưa. Mặc dù chỉ số HCG tăng rất đều nhưng tôi vẫn không tránh khỏi lo sợ.

Tiếng bác sĩ siêu âm vang lên xóa tan đi nỗi sợ đang vây quanh tôi:

- Chúc mừng em! Thai đôi nhé! Em có hai thai nằm trong hai túi ối, mang thai đôi khác trứng. Chỉ số đều đẹp, yên tâm!

- Dạ… thai đôi ạ? – Ngỡ ngàng, ngạc nhiên rồi chuyển sang hưng phấn tột độ, tôi tròn mắt mà hỏi lại.

- Em làm thụ tinh ống nghiệm phải không? Chính xác là thai đôi khác trứng. – Bác sĩ cười và gật đầu khẳng định với tôi.

Tôi lơ lửng như người đang trôi bồng bềnh giữa những đám mây. Bước ra khỏi phòng siêu âm mà không hay biết Thuận đứng bên ngoài nhìn tôi vội hỏi:

- Sao thế? Có chuyện gì mà em ngơ ngẩn ra như vậy?

Tôi giật mình xoay mặt đối diện với Thuận, hai mắt đỏ hoe và run run cất giọng:

- Anh Thuận, chúng ta… chúng ta sắp có hai đứa con. Là song thai, song thai đó anh…

- Thật hả? Em nói thật chứ! Ôi! Vợ yêu! Anh nói rồi mà, nhất định lần này con sẽ ở lại với mình an toàn.

Thuận vui vẻ ra mặt, anh vội vàng lấy điện thoại gọi thông báo cho bố mẹ chồng tôi, còn tôi thì ngồi xuống ghế đợi ở hành lang và bấm máy cho mẹ đẻ. Thực ra khi bác sĩ thông báo tôi mang song thai. Người đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ mình. Mẹ đã vất vả mang thai và sinh ra tôi, chăm sóc tôi nên người, chờ đợi tôi có chồng và có tin vui. Bây giờ mẹ sẽ hết lo lắng mẹ nhé!

- Mẹ… con có thai rồi. Là thai đôi mẹ ơi. – Giọng tôi nghẹn ngào, nước mắt vội vàng chảy xuống.

Bên tai tôi cũng truyền đến giọng nói xúc động của mẹ:

- Con gái, tin này vui quá. Nhất định con phải lạc quan, phải yên tâm nằm viện giữ gìn. Suốt hơn tháng qua Thuận nó đã ở bên con không rời nửa bước, bố mẹ bảo sẽ ra Hà Nội thay nó chăm sóc con nhưng nó không đồng ý, một mực muốn ở bên con những lúc con nguy hiểm đến tính mạng. Nó yêu con như vậy, nhất định con phải giữ vững tinh thần, mẹ tin ông trời không phụ lòng người tốt…

- Dạ… Con biết rồi! – Tôi ngập ngừng đôi chút rồi cuối cùng cũng thốt lên được câu nói mà bao lâu nay tôi không nói ra lời: - Con cảm ơn mẹ đã sinh ra con… Con yêu mẹ nhiều lắm!

* * *​


Bình yên qua mốc mười hai tuần, tôi được ra viện và về nhà. Thuận bắt đầu lại công việc của công ty sau hai tháng ở bên mẹ con tôi chiến đấu trong viện.

Anh gầy đi nhiều, trên đầu đã xuất hiện tóc bạc dù chỉ mới ba mươi tuổi. Thuận mở công ty riêng nên việc sắp xếp công việc cũng không gặp nhiều khó khăn. Sau đợt vào Sài Gòn và nằm ở viện Phụ sản Trung ương vợ chồng tôi đã dùng hết một số tiền khá lớn. Tôi không thể tiếp tục đi làm nên phải ở nhà, chủ yếu chỉ được nằm trên giường và hạn chế đi lại. Thuận thuê người chăm sóc tôi còn anh lại lao vào công việc, cố gắng tích cóp đợi ngày hai em bé chào đời.

Mặc dù rất vui mừng và hạnh phúc nhưng sâu thẳm cõi lòng vẫn có những nỗi sợ hãi len lỏi trong tim tôi. Tôi sợ cơ thể tôi quá yếu ớt để đợi đến ngày hai con chào đời đủ tháng. Sợ mỗi khi đi siêu âm bác sĩ nói có gì đó bất thường. Sợ có chuyện gì bất trắc lại xảy ra trong quá trình mang thai… Rảnh rỗi là tôi lại giở lịch đếm ngày, đếm tháng, đếm cho đến bao giờ tới ngày dự sinh của hai con.

Và rồi nỗi sợ hãi của tôi tiếp tục được nhân lên gấp bội khi ở thai kỳ tuần thứ ba mươi hai tôi bắt đầu có nhiều cơn gò dọa xảy thai nên buộc phải nằm viện để theo dõi. Ngày nào tôi cũng phải truyền thuốc gần như cả ngày để giữ thai, chiếc kim luồn được cố định trên tay tôi để có thể tiêm truyền dễ dàng, cứ hai ngày lại thay một chiếc kim luồn mới tránh nhiễm trùng.

Thuận tiếp tục “khăn gói” vào viện túc trực cùng vợ. Tôi muốn anh về nhà lo công việc vì hiện tại đã có giúp việc chăm lo cho tôi nhưng anh không chịu. Ở trong viện mới biết, có rất nhiều trường hợp thai đôi sinh non mà không giữ được đứa bé khiến tâm trạng tôi rơi vào hoảng loạn.

Hai con tôi đã sắp được tám tháng rồi, chúng tôi đã ở bên nhau vượt qua bao nhiêu nguy hiểm chỉ đợi đến ngày được gặp mặt, được ôm con vào lòng mà sao lại khó như vậy?

Hết ba mươi tư tuần tôi bị cạn ối và được chỉ định mổ cấp cứu. Thuận đưa tôi xuống phòng mổ, anh đặt tay lên bụng tôi và nói nhỏ:

- Ba mẹ con cố gắng lên nhé! Chỉ cần có bố ở bên không có gì phải sợ cả. Bố sẽ luôn đứng ở ngoài đợi ba mẹ con bình an đi ra.

Tôi xúc động sau câu nói của Thuận. Tôi còn bất an và lo sợ điều gì nữa chứ. Chỉ cần Thuận vẫn ở bên tôi, yêu thương và chăm sóc cho mẹ con tôi thì có nỗi sợ nào len lỏi vào được đây. Thuận cúi người hôn nhẹ lên bụng tôi, tôi giả vờ phụng phịu:

- Anh thiên vị, chỉ hôn con mà không hôn vợ à?

- Ở đây là cửa phòng mổ, đợi em sinh con xong về nhà anh sẽ hôn mẹ của chúng nó.

Bác sĩ và y tá thấy vợ chồng tôi vẫn đang còn “quyến luyến” thì nhìn sang vui vẻ giục:

- Thôi, tạm biệt nhau vài tiếng để vào một người ra ba người nào!

* * *

“Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ mong con chào đời.

Ấp trong đáy lòng, có chăng tiếng cười của một hài nhi đang lớn dần?

Mẹ chợt tỉnh giấc, và mẹ nhìn thấy hình hài nhỏ bé như thiên thần.

Tiếng con khóc oà, mắt mẹ lệ nhòa, cám ơn vì con đến bên mẹ...

Này con yêu ơi, con biết không? Mẹ yêu con, yêu con nhất đời!

Ngắm con ngoan nằm trong nôi, mắt xoe tròn, ôi bé cưng!

Nhìn cha con, cha đang rất vui, giọt nước mắt lăn trên khóe môi,

Con hãy nhìn kìa, cha đang khóc vì con...”



Lời hát của Hiền Thục vang lên nhè nhẹ trong căn phòng ngủ ấm áp của vợ chồng chúng tôi. Thuận ngồi bên cạnh chiếc nôi đôi, say sưa ngắm hai thiên thần nhỏ đang ngủ mà không hay biết tôi dõi mắt nhìn ba bố con chăm chú. Ánh mắt tràn đầy tình yêu thương và tự hào. Rồi anh ngẩng lên bắt gặp ánh mắt tôi. Dù không nói ra lời nào nhưng chúng tôi đều hiểu lúc này mình đang cảm thấy hạnh phúc như thế nào.

Hai bé nhà tôi là một trai, một gái. Vợ chồng tôi gọi tên ở nhà của con trai là Lucky, con gái là Happy… Hai cái tên này rất có ý nghĩa trong suốt quá trình tìm kiếm và đưa hai con đến với chúng tôi.

Ông trời rất công bằng, tôi đã hai lần không được hưởng niềm vui trọn vẹn nhưng ông đã thương tình gửi đến tôi hai đứa con xinh xắn, đáng yêu cùng một lúc. Vì sinh non nên hai bé chào đời chưa được hai cân nhưng thật may mắn vì các con tôi chỉ phải nằm lồng kính hai ngày là được về bên mẹ.

Khi tôi còn đang đau đớn do vết mổ gây nên, đi đứng cũng phải cúi gập người thì nghe tiếng y tá gọi tên ra nhận con. Chẳng hiểu lúc ấy có một sức mạnh nào đó mà tôi nhảy phắt từ giường bệnh xuống sàn, đứng thẳng người và hăm hở đi theo cô y tá đến khoa Sơ sinh. Thuận vội vàng đi cùng tôi trong tâm trạng hân hoan khó tả.

Nhớ lại lúc trong phòng mổ, sau khi được gây tê vài phút tôi bắt đầu cảm thấy lùng bùng ở phía bụng. Rất nhanh chóng hai con được bác sĩ đưa ra ngoài và cất tiếng khóc chào đời. Con khóc, tôi cũng khóc, giọt nước mắt vỡ òa trong hạnh phúc.

Một cô ý tá nhìn thấy liền cố tình trêu chọc:

- Ba mẹ con nhà chị định khóc ngập lụt cả bệnh viện này chắc?

Mọi người cùng bật cười. Thì ra là cảm giác vui sướng này, thì ra đây là sự kết nối thiêng liêng của tình mẫu tử.

Trong lúc hai con được bế đi vệ sinh cơ thể và cắt rốn, tôi nghĩ đến mẹ và thương mẹ vô cùng. Người ta nói “có sinh con mới hiểu lòng cha mẹ” quả thật là rất đúng.

Tuy được nhìn mặt hai con trước khi chúng được đưa vào khoa Sơ sinh nằm lồng kính nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi nên tôi không thể nào nhớ rõ mặt. Bây giờ được bế con trên tay, lòng tôi trào dâng niềm hãnh diện và thỏa mãn sau bao ngày đã vất vả, lo lắng. Suốt mấy đêm tôi ít ngủ, chỉ thích ngồi ngắm hai thiên thần nhỏ đang say giấc. Thuận cũng không muốn ngủ riêng, anh vẫn nằm cùng phòng với mẹ con tôi, đêm đến cũng cùng tôi và chị giúp việc thay nhau chăm sóc hai đứa nhỏ.

Thuận chăm con còn cẩn thận hơn tôi. Đó là điều khiến tôi cảm phục và yêu thương anh ngày càng nhiều và sâu sắc hơn nữa.

* * *​


Hồ Gươm một chiều thu.

Nắng vàng đậu nhẹ trên những cành liễu rũ bóng in một màu xanh ngắt xuống mặt hồ. Sóng lăn tăn gợn nhẹ theo làn gió dịu dàng đang mơn man trêu đùa những chiếc lá vàng xoay tròn trong không trung rồi dừng lại dưới chân tôi.

Tôi cúi xuống và nhặt cho mình một chiếc lá, đưa mắt nhìn về phía Thuận, Lucky và Happy đang cười đùa với nhau ở bồn hoa gần đấy.

Hai con tôi đã tròn hai tuổi. Cuộc sống của chúng tôi viên mãn và hạnh phúc. Tiếng cười giòn tan, lanh lảnh của Lucky và Happy hòa vào tiếng cười trầm trầm của Thuận khiến cho một vài người đi dạo quanh hồ chú ý. Có vài bác đi tập thể dục dừng lại tò mò hỏi:

- Hai bé sinh đôi à cháu?

Thuận rất tự hào trả lời:

- Dạ, sinh đôi bác ạ. Hai con chào các ông các bà đi.

Hai đứa bé lễ phép khoanh tay chào ông bà theo lời bố. Các bác cười ồ lên vui vẻ:

- Giỏi thật, sinh đôi một trai, một gái.

- Sướng nhất rồi đấy. Thế này không cần sinh hai lần.

- Thế mẹ hai cháu đâu? – Một bác lên tiếng hỏi.

Lucky và Happy nhanh nhảu chỉ tay về phía tôi ngồi cách đó không xa lắm. Tôi mỉm cười và gật đầu chào mấy người đang nhìn mình theo hướng chỉ tay của hai con.

Đó là một trong vô số những buổi chiều bình yên và hạnh phúc của gia đình chúng tôi.

Tôi chợt nghĩ ai trong đời ít nhất cũng từng có một nỗi sợ hãi, với tôi nỗi sợ đó cũng đã từng xuất hiện.

Tôi sợ mình không có khả năng làm mẹ. Tôi sợ mình mãi mãi không thể mang con đến với thế giới tràn ngập sắc màu và tình yêu thương này. Tôi sợ vì không sinh được con sẽ mất đi tình yêu với Thuận…

Đã có lúc tôi muốn bỏ trốn, muốn ngủ một giấc thật dài và không bao giờ tỉnh dậy. Đã có lúc tôi để cho nỗi sợ hãi ám ảnh và biến mình thành một con rùa rụt cổ. Sợ hãi bước ra ánh sáng, sợ hãi khi nhìn thấy những người mang bầu, sợ khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, ghen tị với niềm vui làm mẹ của người khác… Trốn chạy và dễ dàng muốn buông tay.

Nhưng rồi tôi nhận ra, dù tôi có trốn đi đâu thì cũng không thể trốn tránh được bản thân mình, tâm tư của mình. Gia đình, bạn bè đã luôn ở bên cạnh tôi động viên, chia sẻ. Quan trọng hơn cả là tôi có một người chồng hết mực yêu thương, chia sẻ và sẵn sàng ở bên tôi vượt qua những nỗi sợ hãi đó. Chỉ khi tôi can đảm đối mặt, chỉ khi tôi dùng hết sức lực và khả năng của mình để chiến đấu với nó… Chắc chắn tôi sẽ giành chiến thắng.

Khẽ đặt chiếc lá vào giữa cuốn sách “Hiểu về trái tim”, tôi nhẹ nhàng gấp lại cho vào túi xách. Hoàng hôn đang buông xuống. Những ánh đèn đường đã được bật sáng, dưới lòng đường dòng xe tấp nập vội vàng lướt qua nhau. Tôi đứng dậy và bước về phía chồng con. Bóng bốn người đang nắm tay nhau bước đi trải dài trên vỉa hè Hồ Gươm trong tiết trời cuối thu se lạnh. Một vài tiếng cười lảnh lót vang lên hòa vào tiếng gió rì rào trên những vòm cây.

-Tác giả: Vũ Yến Vũ -

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3