Công chúa cầu thân - Chương 26 - Phần 1

Chương 26

Tốc
độ của người Ngoẵ Lặc còn nhanh hơn cả dự đoán, đang ngồi ăn sáng với Nam Cung
Việt thì có người tìm đến.

Tôi
vẫn “xì xà xì xụp” húp cháo đột nhiên thấy Nam Cung Việt không ăn nữa, định hỏi
có chuyện gì thì anh hét: “Ai?” tiếng hét chưa dứt đã thấy Nam Cung Việt lấy
đôi đũa trong tay phi ra ngoài cửa sổ thay cho ám khí.

Bên
ngoài vọng lại giọng nói khàn khàn: “Tiểu nhân Phụng Thiện, phụng mệnh chủ nhân
đến tìm Sở Dương cô nương.”

Phụng
Thiện? Tôi vội đến gần cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy một người vừa gầy vừa đen
đứng giữa sân, đúng là người của Thừa Đức - Phụng Thiện.

Nam
Cung Việt lạnh lùng nói: “Các hạ cứ thế đột nhập vào nhà của ta, gan cũng không
nhỏ.”

“Không
phải tiểu nhân to gan mà là không thể không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Mạn phép nhờ thiếu gia mời Sở Dương cô nương ra nói chuyện. Chủ nhân lệnh tiểu
nhân chuyển một bức thư cho Sở Dương cô nương.”

Thừa
Đức gửi thư cho tôi? Chẳng lẽ anh không biết rằng tôi mù chữ? Tôi tò mò không
hiểu Thừa Đức làm ào biết được tôi trốn ở đây, còn sai Phụng Thiện đưa thư đến
nữa.

“Vậy
thì các hạ đặt thư xuống xong có thể quay về được rồi.” Nam Cung Việt nói.

Phụng
Thiện lại nói: “Chủ nhân căn dặn thư này ngoài Sở Dương cô nương ra không được
phép trao cho bất kì ai khác.”

Tôi
có phần do dự, nhìn sang Nam Cung Việt rồi hỏi: “Anh đánh gục anh ta được
không?”

Nam
Cung Việt nghe thấy xong cười mà đáp: “Không vấn đề gì. Giết hắn ta thì hơi mất
thời gian một chút nhưng hắn muốn ra khỏi đây cũng chưa chắc được.”

Nghe
Nam Cung Việt trả lời xong tôi cười hí hửng rồi hiên ngang bước ra ngoài. Có
tuyệt thế cao thủ võ lâm bảo vệ thì sợ gì Phụng Thiện chứ? Hơn nữa Thừa Đức
chắc không đời nào ra tay với tôi.

Phụng
Thiện thấy tôi từ trong nhà đi ra liền khom người hành lễ rồi hai tay dâng bức
thư lên vẻ cung kính. Tôi cầm bức thư xong định quay người đi thì nghe Phụng
Thiện nói: “Chủ nhân nói bức thư này phải được cô nương mở ra ngay lúc nhận
được. Chủ nhân vẫn có lời muốn nói sau khi cô nương đọc xong thư.”

Tôi
càng thêm hoài nghi. Bắt mình xem thư ngay lập tức? Thế này thì làm khó nhau
quá! Nhưng nhìn vẻ kiên quyết của Phụng Thiện tôi đành mở phong thư, bên trong
có mấy trang giấy, thay cho những dòng chữ chi chít là từng bức tranh một. Tôi
cẩn thận nhìn, nét mặt biến đổi theo từng trang giấy.

Trang
giấy thứ nhất vẽ hai người ngồi dưới gốc đào; trang giấy thứ hai vẽ một toàn
nhà có một cô gái mặc quần áo trong cung còn ngoài tường là một chàng trai trẻ;
trang giấy thứ ba, cô gái mặc quần áo trong cung đó bị người bịt mặt bắt cóc;
trang thứ tư lại vẽ chàng trai trẻ bị trói, quỳ trước mặt người mặc long bào.

Mắt
mày của chàng trai trẻ đó có vài phần giống Thừa Đức. Bức tranh cuối cùng có
khi nào muốn nói anh bị hoàng đế bắt giam rồi? Chẳng lẽ hoàng đế tưởng tôi bị
bắt cóc là do anh đạo diễn? Càng nghĩ càng thấy hoang mang. Hoàng đế chắc cũng
biết sơ chuyện giữa tôi và Thừa Đức, có khi nào ông ta lại nghi ngờ Thừa Đức
đứng đằng sau chuyện này? Nếu thật như thế thì việc tôi ra đi khác gì hại chết
Thừa Đức?

Nam
Cung Việt thấy tôi có biểu hiện khác thường, chưa kịp lại xem trong thư viết gì
thì bức thư trong tay tôi đã bị Phụng Thiện nhanh tay cướp mất, hai tay nắm
lại, lúc mở ra phong thư chỉ còn là bột giấy.

Nam
Cung Việt biến sắc, có phần tức giận.

“Sở
Dương cô nương, chủ nhân còn một câu muốn hỏi cô nương.” Phụng Thiện nói, “Chủ
nhân hỏi, cô nương có chút tình cảm thật nào với người không? Nếu có thì mời cô
nương đi cùng tiểu nhân.”


chút tình cảm thật nào không? Không cần biết có hay không tôi đều phải đi cùng
anh ta, không đúng sao? Tôi sao có thể nhìn anh vì mình mà bị liên lụy chứ.

“Ngươi
chờ chút. Ta còn chút việc phải làm, xong rồi sẽ đi cùng ngươi.” Tôi nói.

Phụng
Thiện khom người, ưng thuận một tiếng rồi lui ra ngoài cửa.

Tôi
quay người đối diện với Nam Cung Việt, định giải thích rõ ràng với anh nhưng
không hiểu tại sao môi như bị dính vào nhau, mở miệng ra mà lại không biết nên
nói thế nào.

“Quyết
định đi?” anh hỏi.

Tôi
gật đầu. Tuy thích cuộc sống tiếu ngạo giang hồ cùng anh nhưng tôi không làm
được. Anh, nên có người con gái khác tốt hơn tôi bầu bạn cả cuộc đời.

“Chẳng
phải đã nói là một năm sao? Mới có nửa ngày ngắn ngủi mà nàng đã đổi ý?” anh
lại hỏi.

Tôi
nhìn anh, lắc đầu: “Xin lỗi.” Lúc này đây, bất cứ một lý do nào cũng chỉ là
ngụy biện, vậy thì nói nhiều để làm gì

Nam
Cung Việt nhìn tôi, không nói gì, rồi đột nhiên anh cười lớn và quay người đi.

Tôi
đứng lặng yên nhìn bóng hình anh biến mất ngoài cửa, thở dài một cái rồi cũng
quay người đi ra. Đằng nào cũng phải cắt đứt, sao không cắt cho triệt để? Níu
níu kéo kéo chỉ càng đau thêm.

Ra
khỏi nhà, Phụng Thiện đang đứng chờ ngoài cửa thấy tôi đi ra không hỏi gì
nhiều, dẫn tôi tới mé tường rào, nói một câu thất lễ rồi hai tay xốc nách tôi
vượt tường. Bên ngoài tường đã có một chiếc kiệu nhỏ màu xanh đợi sẵn tự bao
giờ.

Ngồi
trong kiệu, tôi dần bình tĩnh lại, thấy mình hại mọi người vất vả đến cuối cùng
lại chính mình ngoan ngoãn quay về. Xem ra mình với hoàng cung đúng là có duyên
phận, ngày trước chạy trốn xong kết cục bị người ta tóm được, lần này vừa mới
trốn chưa được một ngày đã phải ngoan ngoãn quay lại.

Lần
này quay về tôi phải nói thế nào với hoàng đế mà không để lộ về hội Nam Cung
Việt đây? Còn nữa, tôi quay về xong thì làm cách nào rửa tội cho Thừa Đức? Anh
vừa bị bắt thì tôi đã tự mình quay về, thế này khác gì càng khẳng định thêm tội
danh? Thừa Đức nghĩ thế nào vậy? Nghĩ thế nào mà lại mệnh Phụng Thiện mang bức
thư này đến tìm tôi, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện này càng lộ rõ thêm mối
quan hệ giữa hai người sao?

Càng
bình tĩnh trở lại thì càng nhiều câu hỏi hiện ra. Chuyện này chắc chắn là có
vấn đề.

Kiệu
phu khênh kiệu vội vàng đi trong những ngõ nhỏ để tránh gặp phải những binh
lính đang đi truy tìm khắp kinh thành.

Lúc
sau, kiệu dừng lại, Phụng Thiện vén rèm kiệu lên, tôi bước ra ngoài thấy mình
đứng ngoài cửa ngách một khu nhà lớn mà cười gượng trong lòng. Hai hôm nay đều
phải đi cửa ngách, không biết đây lại là đâu? Rõ ràng không phải hoàng cung,
chẳng lẽ Thừa Đức ở đây? Anh không bị hoàng đế bắt giam sao?

Phụng
Thiện sai kiệu phu lui đi rồi dẫn tôi vào trong, lại một hồi lòng vòng rẽ bên
này, đi lối kia mới đến mộ tiểu viện.

“Cô
nương, mời vào trong.” Phụng Thiện nói còn bản thân mình thì lui ra ngoài.

Tôi
thấp thỏm không yên, không biết Thừa Đức hoạch định những gì, sao không trực
tiếp đưa tôi vào cung, chẳng lẽ có sắp xếp khác?

Vào
trong nhà, bên trong bày biện trang nhã có phần giống thư phòng. Tôi định lại
gần xem những cái giá chất đầy sách đột nhiên nghe thấy tiếng cười quen thuộc
từ sau giá sách cất lên.

Thừa
Đức, là Thừa Đức! Tôi vội chạy lên đứng trước giá sách muốn xem anh ở đâu nhưng
tìm một lúc mà cũng không thấy cửa ở chỗ nào. Lúc nãy tiếng cười ấy rõ ràng
vang lên từ sau giá sách, chỗ đóng mở ở đâu được cơ chứ?

Tôi
bắt đầu xem xét giá sách một cách kĩ càng, mới được một nửa lại nghe thấy tiếng
cười, và ngay sau đó có mấy khoang sách rơi xuống, một cái cửa nhỏ lộ ra. Tôi
do dự một lúc mới đi vào. Bên trong không ngờ là một phòng ngủ với đầy đủ mọi
thứ. Tôi tưởng đây là một mật thất nhưng hóa ra chỉ là một căn phòng bình
thường với cửa sổ, cửa ra vào, chỉ khác một điều là có cửa mật thông với thư
phòng. Gần tường phía trong kê một chiếc giường, trên giường là một chàng trai
trẻ đang cười với tôi, không phải Thừa Đức thì còn ai vào đây nữa?

Cái
cửa nhỏ sau lưng tôi đóng lại, từ bên này nhìn, chỗ đó chỉ còn là một bức họa
sơn thủy giản đơn.

“Anh
không bị bắt giam. Anh lừa dối em.” Tôi tức giận.

Thừa
Đức cười: “Thấy ta vẫn ngồi ở đây, nàng vui hay thất vọng?”

Tôi
lườm anh, không thèm đáp lại, chẳng trách trên đường đi tôi nghĩ thế nào cũng
không ra, hóa ra là Thừa Đức lừa mình. Lúc nhìn thấy mấy bức tranh đầu óc cứ
rối tung lên, chẳng thèm hoài nghi liệu có phải do Thừa Đức cố tình làm trò
không.

Thừa
Đức vẫn ngồi cười, chẳng trách anh ta cười lắm thế, tôi một vố như thể con
ngốc, đổi thành người khác cũng cười chẳng kém gì. Tôi bực mình đi ra ngoài.
Lần này đến cửa bí mật cũng không thèm đi, cứ thế ra cửa chính luôn, cùng lắm
thì bị hoàng đế bắt về cung, dù sao cũng đượccho ăn, cho uống.

“Đừng
đi!” Thừa Đức từ đằng sau kéo tôi lại, nhẹ nhàng nói: “Ta sai rồi, được không?
Đằng nào nàng cũng đến rồi, thế có nghĩa là trong tim nàng có ta, sao lại đi?”

“Anh
đắc ý lắm, đúng không?” Tôi quát ầm lên, muốn giằng tay Thừa Đức ra, “Đùa bỡn
với tôi như thể với một con khỉ. Anh vui lắm, đúng không? Tôi còn đang nghi
hoặc tam hoàng tử thông minh, giảo hoạt là thế sao lại có thể bị hoàng đế bắt
giam chứ? Thế mà tôi lại định dùng bản thân mình để đổi lấy anh. Cuối cùng chỉ
có tôi là con ngốc. Cuộc sống tốt đẹp trước mặt không sống mà lại quay về để
làm trò cười, để mua vui cho anh.”

Tôi
cố giằng tay Thừa Đức ra nhưng không được thế là cơn giận càng lớn, giơ chân
lên đá luôn. Thừa Đức lách người tránh được, cười làm lành: “Đừng giận nữa, ta
sai rồi, thế này đã được chưa?”

“Cút
đi!” tôi đạp không trúng càng bực hơn. Tại sao tôi lúc nào cũng không thắng
được anh ta? Lúc nào cũng bị anh ta bỡn cợt cho quay vòng vòng? “Để tôi đi!”
tôi hét tướng.

“Đi
đâu?”

“Anh
quản cũng chẳng được. Có giỏi thì cứ đưa tôi quay về hoàng cung, còn không thì
để cho tôi đi. Tôi muốn đi tìm Nam Cung Việt. Tôi muốn cùng anh ta đi tiếu ngạo
giang hồ.” tôi hét lên, hết sức bực mình.

“Nàng
dám!” Thừa Đức lạnh lùng nói.

Tôi
cười nhạt: “Anh thử xem tôi có dám hay không. Buông tay ra!”

Thừa
Đức vẫn nắm chặt tay tôi không chịu buông. Tôi nôn nóng, đằng nào cũng không đá
trúng thì hạ khẩu cho rồi. Thế là giơ cánh tay của anh ta đến gần, há miệng ra
cắn vào. Thừa Đức thấy vậy vội lấy bàn tay kia giữ lấy cằm tôi, kéo đầu tôi
ngẩng lên, giằn”Cắn, cắn, chúng ta cùng cắn.”

Anh
một tay kéo tôi vào lòng, tay kia giữ chặt cằm tôi, cúi đầu xuống, bờ môi ấm
nóng ngay lập tức phủ lên miệng tôi.

Tôi
ghét cái kiểu vỗ về thế này, cứ như con chó con, bị chủ nhân đá cho một phát
rồi lại được anh ta ôm vào lòng mà vuốt ve. Tôi không thoát ra khỏi cánh tay
rắn chắc của Thừa Đức được bèn chọn cách phản đối trong im lặng, cắn chặt răng,
có chết cũng không cho lưỡi của anh ta đi vào.

Thừa
Đức ngẩng đầu lên nhìn, tôi lườm anh như muốn chứng minh bản thân có thể tránh
khỏi sự mê hoặc đấy. Nhìn ánh mắt bốc lửa của tôi Thừa Đức cười, từ từ nới vòng
tay, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, đầu lại cúi xuống, môi nhẹ lướt trên môi tôi
như gần như xa, như một chiếc lông vũ chạm nhẹ vào, tê tê buồn buồn, làm tim
tôi đập rộn rã.

Thừa
Đức, anh ta là cao thủ tán tỉnh, sao tôi có thể quên được. Tôi còn lâu mới để
anh ta nhìn thấu mình. Tranh thủ lúc đầu óc còn tỉnh táo, tôi vội tránh đôi môi
ấy ra nhưng anh ta nhất quyết không từ bỏ, ôm eo tôi mà đuổi theo, khóe miệng
nhếc lên cười, còn sự hoảng loạn của tôi thì đang phản chiếu trong đôi mắt long
lanh của người đó.

“Khốn
nạn, anh... A! Anh buông ra!” đôi chân đột nhiên rời xa mặt đất, trái tim dường
như cũng mất trọng lượng theo.

“Không
buông, dù thế nào đi nữa cũng không buông.” Anh nói thầm bên tai tôi, “Vốn dĩ
thuộc về ta, là do ta cứ lui lại. Giờ đây khó khăn lắm mới ôm được nàng, sao ta
có thể buông ra được?”

Lưng
đột nhiên có cảm giác êm nhẹ, cơ thể đã được đặt lên giường. Lần này, Thừa Đức
không phải trêu đùa như trước nữa. Đấy là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu
tôi, xong rồi, lần này không khéo thành thật mất. Tôi vội vã lật người lại muốn
lẩn trốn khỏi anh nhưng vừa mới nhỏm được nửa người dậy thì cơ thể Thừa Đức đã
đè xuống.

“Quân
tử không ức hiếp mật thất... quân tử không được nhìn nếu thất lễ, á... quân
tử... không được sờ vào nếu thất lễ!” tôi cuống cuồng hét tất cả những gì có từ
quân tử.

Nhưng,
bà nó chứ, Thừa Đức từ trước tới giờ có khi nào là quân tử đâu.

Quần
áo trên người càng ngày càng ít, lòng càng thêm hoảng loạng, miệng cũng cuống
theo, nhớ được cái gì thì hét cái đấy.

“Đừng
có chạm vào đấy!” tôi hét, vừa ngượng vừa cuống, hai tay đưa lên che ngực, còn
váy lại ít đi một lớp.

“Thừa
Đức! Không được ỷ mạnh hiếp yếu.”

“Ta
không ỷ mạnh.” Thừa Đức cười, những ngón tay thuôn dài lướt trên eo làm tôi nổi
da gà.

“Không
được... không được cởi thêm nữa.” Tôi gào. Quần áo trên người ít đến tội
nghiệp, tôi vội kéo chăn ra quấn chặt người, đến cả đầu cũng quấn vào trong
chăn, không khác gì con đà điểu về nhà.

Thừa
Đức kéo chăn của tôi ra, xí, tôi ngu gì buôn tay, buông ra thì lộ hết mất.
Giằng co với Thừa Đức một hồi đột nhiên thấy anh không kéo nữa, quái lạ, chẳng
lẽ lương tâm xuất hiện. Tôi hé chăn ra nhìn một cách hoài nghi, tí nữa thì ngất
khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Anh ta, anh ta đang cởi quần áo.

Thân
hình cũng không tồi mà. Tôi mải nhìn quên cả việc nhắm mắt vào. Mẹ nó chứ, đến
lúc này rồi mà mình vẫn háo sắc. Tôi tự mắng bản thân rồi hét: “Đừng cởi nữa,
mau mặc đồ vào!”

“Sao?
Cởi đồ của mình mà cũng không được à?” Thừa Đức nhìn tôi cười, tiếp tục cởi.

“Bỉ
ổi! Anh là đồ điên thích khoe hàng!” tôi chửi, nhắm mắt, nhắm mắt, không thể
tiếp tục nhìn nữa, nhìn nhiều sẽ bị híp mắt mất. Nhưng, tại sao tôi không nhắm
mắt vào

“Nàng
sợ rồi?”

“Anh
mới phải sợ, tôi chẳng có cái gì là chưa gặp. Làm gì, anh kéo chăn của tôi lên
làm gì? Bỏ ra! Đi ra, đi ra! Anh không thể như thế. Anh xem xem tôi còn cái
này.” Tôi vội giơ cánh tay ra trước mặt Thừa Đức, lắc lắc cái dấu thủ cung, “Cái
này mà mất thì tôi cũng chẳng sống được.”

Thừa
Đức không thèm để ý đến, ấn người tôi xuống giường, giữ chặt tay tôi phía trên
đầu còn môi di chuyển từ ngực xuống dưới...

“A!”
Sức lực tập hợp từ nãy đến giờ chỉ đủ đẩy anh ta ra, nhưng chân tay lại mềm
nhũn không chạy được thế là tôi đành dùng chút sức lực còn lại nằm sấp người
xuống giường, tay che ngực.

Từ
sau lưng vang lên tiếng cười của Thừa Đức rồi nghe thấy giọng khàn khàn của
anh: “Muốn bắt đầu từ đằng sau? Cũng được.”

Cảm
giác vừa tê vừa buồn như bị điện giật từ lưng truyền xuống khiến toàn thân tôi
run rẩy.

“Đừng...
” tôi nói mà giọng run run.

“Vinh
nhi... đừng sợ... cho ta.” Anh thì thầm, giọng nói đầy ắp dục vọng.


thể tôi bị lật lại đối diện với mặt anh, tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm
tấm trên trán anh vì phải kiềm chế, đôi lông mày đang nhíu lại, và trong đôi
mắt đang sôi sục dục vọng của anh tôi nhìn thấy bóng hình mình đang đắm chìm
xuống...

Mười
ngón tay đan xen vào nhau, như có cùng một vận mệnh, dù thế nào cũng không thể
tách rời...

“Bảo
bối, dậy ăn cơm thôi.”

“..

“Bảo
bối, chẳng phải đã đói từ lâu rồi sao?”

“...

“Lại
giở trò?” anh cười.

“Lưng
của em muốn gãy ra làm đôi, không bò dậy được... ” tôi thều thào không còn chút
sức lực.

Thừa
Đức tâm trạng rất tốt, chỉ cười nhìn tôi, tự mặc quần áo của mình rồi kéo tôi
dậy, giúp tôi mặc đồ.

Tôi
nhìn cái giường bừa bộn mà xấu hổ, im lặng để anh mặc cho tôi từng thứ một. Bản
thân có phần không dám đối mặt với anh nhưng lại không kiềm chế được ý nghĩ
muốn nhìn trộm nét mặt, nhìn trộm vẻ chăm chú của anh.

Những
việc lén lút làm nhiều tự nhiên sẽ bị phát hiện. Cho đến lần nhìn trộm thứ năm
thì bị anh bắt gặp. Tôi vội vã nhìn sang chỗ khác, giả vở như không có gì nhưng
lòng thì tính toán nếu anh dám trêu lại thì mình phải đối phó thế nào. Cuối
cùng, đợi một hồi lâu cũng không thấy có tiếng động, tôi liếc mắt lại, phát
hiện anh đang ngoác miệng cười sung sướng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3