Im lặng - Chương 1

CHƯƠNG 1 - LỜI NGUYỀN

Nắng về chiều, có vẻ dịu hơn nhưng vẫn còn oi bức lắm.
Nắng ở cái vùng Ninh Sơn này thì lúc nào cũng như vậy, oi bức đến bức bối trong
người. Cũng tại cái địa thế của vùng đất này, mà sở hữu được cái nắng "trời
cho" như vậy. Ai cũng nói vùng đất Ninh Thuận này là nắng nóng nhất nhì
đất nước. Mưa hàng năm thì ít mà nắng thì nhiều vô kể. Nếu vùng đất này mà
không có mấy con sông tự nhiên cộng với mương thủy nông của chính phủ xây dựng
thì coi như vùng đất này sẽ y như sa mạc, một vùng đất chết.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu
sách.]

Đã hơn năm giờ chiều.

Những tia nắng cuối cùng của ngày le lói chiếu xuống
Thị trấn Tân Sơn, nhưng mà vẫn hắt lên cái oi bức khó chịu. Hùng đang nằm trên
chiếc võng ngoài sân, dưới cây me, nhăn nhó khó chịu với cái nóng oi bức, dù đã
cởi phăng cái áo từ trưa, ngực trần với chiếc quần cọc nhưng mặt hắn mồ hôi nhễ
nhại, toàn thân bóng nhờn, lâu lâu lại ngồi bật dậy rồi lại nằm xuống, chân
chạm đất đưa đẩy cái võng.

Điện thoại trong nhà đổ chuông.

Nhà chỉ còn mỗi hắn, ba mẹ hắn đã đi xuống thành phố
từ sáng sớm, chắc tối mới về tới nhà. Hắn bực bội ngồi dậy, tìm đôi dép, xỏ vào
rồi đứng dậy khỏi võng hướng vào trong nhà, nơi tiếng chuông điện thoại vẫn
đang reo. Hắn vừa bước tới ngạch cửa thì tiếng chuông tắt ngấm. Cảm giác khó
chịu trong người lại bùng lên, hắn lẩm bẩm chửi rủa trong miệng rồi bước thẳng
vào trong nhà, thay vì tới bên chiếc điện thoại thì hắn đi thẳng xuống nhà
dưới, ra bi nước ngay cạnh nhà bếp. Lấy ca múc nước và rửa mặt, vừa xối được
vài vạt nước thì tiếng chuông điện thoại trong nhà lại réo rắt. Hắn định đặt ca
nước vào bi nước lên nghe điện thoại thì chuông điện thoại lại tắt nhanh. Hắn
lại chửi rủa và lấy ca nước tiếp tục rửa mặt, dòng nước mát mẻ làm người hắn
dịu xuống, hết rửa mặt hắn lại xối bung nước lên trên tóc, trên người, hắn kì
cọ và cứ xối tung nước lên lưng. Nước chảy ướt cả chiếc quần cọc đang mặc, hắn
nghĩ là hắn sẽ tắm. Vừa định múc ca nước tiếp để tắm thì chuông điện thoại lại
reo, lần này hắn không vội đặt ca nước xuống, hắn đứng đợi xem thử chuông điện
thoại có tắt nhanh như vừa rồi không. Nhưng chuông điện thoại vẫn reo. Hắn
quăng ca nước vô bi rồi đi lên nhà trên.

Chiếc điện thoại không dây GPhone đang nằm trên chiếc
bàn trong phòng khách đang đổ chuông inh ỏi, ngó mắt vào chiếc điện thoại thì
thấy hiển thị số của Luân, hắn nhắc máy: - Alo!... Alo!...

Đầu dây bên kia tiếng Luân lí nhí:

- Dạ, cho gặp Hùng ạ!

- Tao đây, có chuyện gì mà điện dữ vậy mày – Hùng bực
bội.

- Điện hồi nào mà dữ? Tối nay nhớ đi chơi nha mày! – Luân
trả lời.

- Biết rồi, còn chuyện gì nữa không?

- Nhắc mày vậy thôi, vậy tối gặp, bye nha!

Tiếng cúp máy đánh bụp bên đầu dây Luân vọng lại. Hùng
gác máy xuống, bất chợt hắn nghĩ ngợi về điều gì đó, sau đó hắn xách chiếc
GPhone lên kiểm tra...

Sáu giờ chiều.

Hồi nãy, ba mẹ Hùng có điện về nói rằng chắc mai mới
về được. Vậy là tối nay hắn ở nhà một mình. Hắn lục đục lấy cái ấm điện cho ít
nước lạnh vào rồi cắm phích vào ổ điện. Tối nay hắn lại ăn mì gói, cứ mỗi lần ở
nhà một mình thì hắn chỉ ăn mì gói vì một mình mà nấu cơm thì mệt, với lại tối
nay hắn có hẹn, hắn lấy hai gói mì trong gác xép ở nhà bếp, xé ra cho vào một
cái tô đặt trên bàn. Bất chợt, Hắn nghĩ đến việc hồi chiều làm hắn có cảm giác
ớn lạnh. Sau khi nói chuyện với Luân xong, hắn kiểm tra điện thoại, quái lạ chỉ
có một cuộc gọi của Luân lúc đó, không có bất kì một cuộc gọi bị nhỡ nào? Trong
khi rõ ràng hắn nghe có hai lần điện thoại đổ chuông, kiểm tra luôn xem có ai
cài báo thức trên điện thoại thì cũng không thấy. Vậy hai lần chuông điện thoại
reo khi chiều là gì? Mà hai lần reo cũng khác nhau, một dài một ngắn, nó ám chỉ
điều gì?

Hắn càng nghĩ thì cảm giác ớn lạnh lại rõ ràng hơn,
cái cảm giác đó cứ tràn ngập trong phòng. Hắn có cảm giác như có ai phía sau
mình, đang nhìn chằm chằm vào hắn. Gáy hắn lạnh gắt, tay chân toát mồ hôi, bũn
nhũn, cảm giác như cử động không nổi, có một cái gì đó đè lên hắn, hướng đè từ
đằng sau vai hắn nặng trịch và ghì xuống rất khó chịu. Hắn cố vùng dậy nhưng
bất lực, cảm giác khó thở ngày càng rõ... Hắn giật mình! Tiếng nước sôi của cái
ấm điện réo to làm hắn giật mình như choàng tỉnh khỏi cơn mơ màng. Hắn bước tới
tắt vội cái ấm nước đang réo rắt nhưng cái cảm giác xảy ra với hắn vừa rồi, hắn
vẫn còn nhớ rất rõ ràng.

Hắn quyết định không ăn nữa, đi nhanh lên nhà trên,
đưa tay lấy vội chiếc áo khoác, hắn dắt chiếc Honda Wave Anpha trong nhà ra
sân, quơ tay tắt công tắt điện trong nhà, khép hai cánh cửa lại, bấm khóa, sau
đó nổ máy rồ ga cho xe ra chiếc cổng sắt, khóa luôn chiếc cổng sắt. Hắn phóng
chiếc xe Honda về hướng đường cái, sau đó rẽ phải hướng về trung tâm thị trấn,
nơi mà Luân đã hẹn trước.

Suốt chặng đường, hắn cảm thấy bất an vô cùng. Những
chuyện xảy ra với hắn, làm hắn không thể nào ngờ. Cái cảm giác rùng rợn vẫn tồn
tại trong hắn, cái cảm giác cứ muốn làm người ta ngẹt thở. Hắn nghĩ đến điềm
báo, một điềm báo chẳng lành. Hắn trở nên bắt đầu thấy lo sợ. Sự sợ hãi thật sự!

Hùng xi nhan cho xe tấp vào một quán karaoke, bạn bè
trong lớp đã đến nhiều. Hôm nay, Luân tổ chức một chầu karaoke khao bạn bè vì
đã thi đỗ Đại học. Thường thì trong lớp, ai thi đỗ Đại học thì phải khao bạn
bè. Còn Hùng thì không đậu nguyện vọng một, hắn đang đợi xét nguyện vọng hai
vào một trường dân lập. Nghĩ đến thì hắn cũng hơi buồn, nhưng hôm nay hắn đến
vui với Luân, một người bạn thân của hắn. Cho nên, hắn cũng không có gì suy
nghĩ nhiều. Tuy nhiên, chuyện hồi chiều, hắn nghĩ hắn phải nói cho Luân biết.
Sau khi cho xe vào chỗ đậu tắt máy, hắn bước tới chào hỏi bạn bè trong lớp, ánh
mắt tìm Luân với nét mặt hiện lên nỗi lo lắng.

Ở cái thị trấn nhỏ này, các tụ điểm vui chơi giải trí
rất ít, mà cũng tấp nập theo mùa, như dịch vụ karaoke chẳng hạn. Lâu lâu thì
mới có khách nhưng cứ vào dịp lễ, tết là tấp nập, có tiền cũng chưa chắc có
phòng mà hát. Hôm nay cũng vậy, dịp này sau khi biết kết quả thi Đại học, những
ai có kết quả tốt thì khao bạn bè, thường thường một chầu karaoke là tối ưu
nhất, cho nên mới có tình trạng đứng đợi phòng như vậy. Luân đang phụ dọn phòng
với chủ quán, khách trong phòng đó mới ra, còn bừa bộn. Vừa nhìn thấy Luân. Hắn
lao nhanh vào phòng kéo tay Luân ra khỏi phòng. Luân không kịp phản ứng gì, cứ
thế để Hùng kéo ra tới nhà vệ sinh.

Sau khi kết thúc câu chuyện trong nhà vệ sinh, Hùng có
vẻ bớt lo lắng hơn. Hắn cùng Luân trở lại phòng hát với bạn bè, trên khuôn mặt
gầy hóp má của hắn vẫn còn đọng nhiều mệt mỏi.

Chín giờ tối.

Quán karaoke vẫn không yên tĩnh được. Khách đến hát
còn đông, trong khi các phòng đã chật khách thì bên ngoài vẫn còn một số vị
khách đứng chờ phòng hoặc ngồi trên băng ghế đá kê ngay phòng quản lí. Thường
thường thì các tụ điểm karaoke này hôm không có khách thì đóng cửa sớm, khoảng chín
giờ tối hơn. Hôm nay thì ngoại lệ, có thể mở cửa tới khuya. Vì dân xung quanh
cũng quen rồi nên cũng không có ai phàn nàn gì hay kêu ca gì. Nhìn vào các
phòng hát đều thấy có người, người thì ngồi trên ghế sô pha, người thì cầm
micro hát. Tất cả đều chăm chú lên từng dòng chữ đang chạy trên màn hình. Tiếng
cạn li, tiếng hò, tiếng reo. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một thứ âm thanh hỗn
loạn, quái dị. Hùng đang ngồi trên ghế sô pha. Mắt hắn nhìn khắp gian phòng,
bạn bè hắn kẻ hát người cười, tiếng chuyện trò rôm rả. Trên bàn những li bia
còn vàng ấp, cái lạnh của những viên đá làm làn hơi bay lên trên những chiếc li
trong cái ánh sáng xanh đỏ của phòng hát và của màn hình tivi hắt ra. Gần đó,
phía dưới chiếc bàn có vài két bia, phần thì đã khui nắp phần thì chưa. Chai và
nắp bia vương vãi khắp phòng. Những đứa bạn tinh nghịch, hò hét inh ỏi. Bất
chợt, hắn có cảm giác khó chịu trong người, cái cảm giác như muốn nôn mửa. Hắn
cảm giác người mệt mỏi. Có lẽ vì do hắn chưa ăn tối chăng? Đúng là chưa ăn mà
uống bia thì sẽ xót ruột. Nhưng, hắn nghĩ với tửu lượng của hắn thì mới có vài li
bia thì không thể làm hắn gục được. Với lại, đây không phải là lần đầu hắn uống
bia mà chưa ăn gì đâu, có hôm chưa ăn gì mà hắn có thể ngồi nhậu với mấy thằng
bạn hết chầu mới say. Hồi nãy giờ, mới có mấy li bia thì nhầm nhò gì đối với
hắn. Nhưng, rõ ràng lúc này đây, hắn cảm thấy rất mệt mỏi, hắn thèm một giấc
ngủ.

****

Hùng tra chìa vào cái ổ khóa trên chiếc cổng, chiếc
cổng sắt được đẩy ra tiếng kêu rít của chắn sắt cạ vào nền sân làm hắn khó
chịu. Hắn liếc mắt nhìn quanh thì thấy các nhà hàng xóm đã tắt đèn, lâu lâu lại
thấy một chút ánh sáng hắt ra từ khe cửa của căn nhà đối diện. Ở vùng quê thì
tầm chín giờ tối là người ta đã tắt đèn đi ngủ, hoặc tắt đèn, đóng cửa xem tivi
bên trong nhà chứ không như thành thị. Không khí yên tĩnh nhưng lâu lâu lại
nghe có tiếng chó sủa vang inh ỏi rồi im phắc. Hắn chợt nhớ đến vẻ mặt lo lắng
của Luân lúc hắn cáo từ để về sớm. Hắn không biết Luân có tin những gì hắn kể
không, hay chỉ là tỏ ra như vậy để an ủi hắn, và miệng thì lảm nhảm chửi rủa là:
đồ dở hơi? Hắn nhoẻn miệng cười nhạt một cái. Hắn đẩy chiếc Honda vào trong sân
rồi quay lại khóa chiếc cổng. Hôm nay, Hắn chợt thấy có điều gì đó là lạ, hắn
thấy thiêu thiếu cái gì đó. Từ chiều đến giờ, con chó Pi không thấy? Từ lúc
chiều, hắn từ ngoài võng vào hình như đã không thấy nó. Thường thường, mỗi lần
hắn đi đâu về tới cổng là con Pi đều sủa vài tiếng, thấy chủ thì nó chạy lại
vẫy đuôi mừng rỡ. Đôi lúc đuổi thì nó cứ trườn người dưới chân hắn mà kêu vài
tiếng ăng ẳng như rên rỉ. Nhưng hôm nay, con Pi đâu mất? Hắn vừa dắt xe vào nhà
vừa kêu tìm con Pi nhưng cũng chẳng thấy đâu.

Việc con chó trốn ở đâu cũng chẳng làm hắn bận tâm
nhiều, giờ hắn cảm thấy trong người rất mệt. Hắn nghĩ có thể con chó nhà hắn đã
đi theo một con chó cái nào đó, có thể mai nó sẽ về. Còn bây giờ hắn muốn nghỉ
ngơi. Cơn mệt mỏi trong người làm tay chân hắn cứ nhừ ra. Sau khi mở cánh cửa,
bật đèn, hắn dắt chiếc xe vào trong nhà rồi khóa trái cửa lại. Căn nhà giờ đây
chỉ có mỗi mình hắn, trông rất trống trải và yên tĩnh, cái ánh sáng trắng của
chiếc bóng đèn 50W phả xuống, trải ra trên các vật dụng trong căn phòng nơi hắn
đứng tự dưng làm cho hắn có cảm giác lạnh lẽo hơn. Bên ngoài chập chờn những
tiếng côn trùng rít vọng vào trong căn phòng làm cho hắn bất chợt rùng mình.
Hắn cảm giác cổ họng khô rát. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn bước nhanh đến bình
nước lọc rót ra một ca nước lớn và uống sạch. Lúc này, cơn khát đã dịu xuống
hắn cảm thấy dễ chịu hơn, hắn nghĩ sẽ cứ mặc đồ vậy ngủ, không cần thay, cũng
như cứ để điện sáng không tắt vì trong lúc này đối với hắn bóng tối sẽ không an
toàn. Cuối cùng thì hắn đi nhanh vào phòng ngủ.

Hùng trở mình liên tục. Hắn cảm thấy nóng bức trong
người. Không biết là mấy giờ rồi, hắn ngủ được bao lâu rồi? Hắn tự hỏi vì bất
chợt thức giấc, trong người hắn có cảm giác nóng bức, khó chịu. Có lẽ do hắn
uống bia hồi tối, hơi men giờ ngấm nên có cảm giác như vậy. Hắn đưa tay lên cởi
phăng cúc áo ra, lột luôn chiếc quần dài nhưng hắn vẫn không thấy giảm được cái
nóng bức đang hừng hực trong người mình. Hắn ngồi dậy, lột luôn chiếc áo quăng
vào góc giường. Giờ hắn mặc đúng có mỗi chiếc quần sịp vậy mà nằm một lúc hắn
vẫn thấy nóng bức, có lẽ hắn cần một li nước lạnh. Hắn khát và hắn muốn đi vệ
sinh. Nghĩ vậy, hắn lồm cồm bò ngồi dậy. Hắn ríu mở hai con mắt nhìn xung quanh.
Cửa phòng hắn không đóng, cái bóng điện ngoài phòng khách không biết bị sao mà
cứ chập chờn lúc tắt lúc sáng hắt cái ánh sáng trắng bệt vào phòng hắn cũng
chập chờn trong rất quái dị. Hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều, giờ hắn muốn uống
nước và đi vệ sinh. Hắn đứng dậy đi qua phòng khách, chiếc đèn trên tường vẫn
cứ chập chờn rất ngứa mắt nhưng ánh sáng vẫn đủ để có thể nhìn thấy đường đi
xuống nhà bếp.

Bật điện nhà bếp lên, hắn vẫn thấy trên bàn chiếc tô
bên trong với hai gói mì tôm mà hắn đã bốc hồi chiều mà chưa kịp ăn. Hắn thấy
bụng cồn cào. Hắn đói. Nhưng nhanh chóng hắn đi tới bên chiếc ấm điện mà hồi
chiều đang nấu dở, mở nắp và đưa lên miệng uống sạch một hơi. Hắn đặt chiếc ấm
xuống, thở phì phò.

Bây giờ, cái cảm giác nóng nực đã tan biến đâu hết.
Thay vào đó hắn cảm giác có một luồng không khí lạnh buốt vừa hắt qua người
mình. Một cái lạnh hắn chưa từng trải qua, có cảm giác buốt và mơ hồ u ám từ
một nơi xa xăm. Hắn không định hình nổi luồng khí lạnh lẽo đó từ đâu ra vì tất
cả cửa nhà hắn đã đóng kĩ? Nhưng rõ ràng giờ đây có cái gì đó đang phía sau hắn.
Rất gần. Hắn định quay đầu lại. Nhưng hắn không dám. Hắn lẩm bẩm cầu nguyện
trong miệng. Hắn cố vịn tay vào tường, lê từng bước chân hướng vào nhà vệ sinh,
chân hắn đứng không vững nữa. Hắn sắp tè ra rồi. Hắn không tin đó là sự thật,
chẳng lẽ nó đã tìm tới hắn sao? Làm sao có chuyện như vậy được? Không thể nào?

Nhưng rõ ràng có cái gì đó đang theo sau hắn. Nó rất
gần. Nó muốn nuốt chửng hắn. Cái cảm giác rùng rợn, cái lạnh đến thấu xương.
Giờ đây, lại phảng phất một cái mùi kinh tởm, muốn phát ói. Cái mùi đó xông vào
mũi hắn làm hắn khó thở. Hắn đưa tay lên bịt mũi nhưng thứ mùi kinh khủng đó cứ
len lỏi và làm hắn muốn ói mửa ra. Nước mắt nước dãi của hắn chảy ra. Hắn không
kìm hãm được nỗi sợ hãi nữa. Hắn bật khóc như rên rỉ, hắn muốn hét lên nhưng có
cái gì chặng ngay cuống họng hắn. Hắn cảm giác như hắn hét không ra tiếng nữa.
Hắn quỵ xuống miệng lẩm bẩm không biết là chửi rủa hay van xin. Nhưng hình như
vô ích, tất cả như ngày càng rõ rệt và bao quanh hắn hơn. Hắn biết mình không
thể trốn chạy được kẻ này. Hắn sẽ phải đối diện với nó. Hắn sẽ vạch trần nó?
Hắn bắt đầu ngừng lảm nhảm trong miệng, các ngón tay nắm chặt siết lại vào lòng
bàn tay. Mắt trợn chừng lên. Bất chợt, hắn dùng hết sức bình sinh vùng dậy và
quay ra nhìn sau mình.

Hắn không tin vào mắt mình nữa, con ngươi mắt như bung
ra, miệng há hốc, toàn thân rung lên và bũn nhũn. Phía sau hắn, một đám đen
nghịt đậm đặc và bên trong nó thấp thoáng một khuôn mặt trắng đến lạnh người,
hai đóm đỏ từ đôi mắt trên khuôn mặt ấy như hằn lên nỗi căm phẫn tột cùng...

Lúc này đồng hồ điểm mười hai giờ đêm.