Im lặng - Chương 4 phần 2
Đầu óc Dũng cứ thế lan man nhớ về cái cảm giác một luồng hơi lạnh hắt qua người mình lúc ở nhà Tân và cả cái không khí nặng nề ảm đạm với cái mùi xác thối rữa nữa. Hắn bất chợt tái mặt đi vì nghĩ đến những cái chết của các nạn nhân tương tự luôn có bóng ma này tồn tại. Hắn cảm thấy lí trí như bị lung lay thực sự, từ trước tới giờ hắn cứ đưa ra lí thuyết này nọ chứ không ngờ lại thấy hình ảnh con ma như thế này. Nó thực tế quá nên làm tái mặt cho bất kì ai trông thấy. Hắn mới chợt nhận ra, từ trước tới giờ chưa có ai dạy hắn phải làm gì khi đối diện với một kẻ sát nhân là hồn ma bóng quỷ?
- Giờ chúng ta phải đi thôi. - Bình đứng dậy nhìn người đối diện và nói.
- Đi đâu? – Dũng không biết sao mình lại hỏi câu hỏi ngu ngơ như vậy.
- Đi bắt con ma. – Bình cố hài hước và cười ngượng. Nhưng lúc này có lẽ điều này không ăn nhập cho lắm.
Bình thu xếp đồ đạc lại. Định dắt chiếc xe trong nhà ra thì Dũng đề nghị cứ đi chung xe. Sau đó, hai người rời khỏi căn nhà.
Dũng đèo Bình hướng về Song Pha. Trên đường đi, họ không nói với nhau nhiều, mỗi người đang lí giải các tình tiết theo suy nghĩ của mình. Những gì mà họ đang có trong tay về vụ án thật sự rất ít. Nhưng với bức ảnh ma mà Bình đã chụp được thì đủ làm cho họ chắc chắn về phương hướng của vụ án cũng như tạm thời thấy được dung nhan của kẻ sát nhân. Dù gì khi biết về nhau thì cuộc chiến cũng sẽ công bằng hơn chút.
Bắt đầu từ hôm Tân chết. Bầu trời vùng này có vẻ u ám hẳn ra. Sáng sớm mới nắng chút xíu thì lại âm u. Có lẽ cơn hạn hán sắp dứt nhường chỗ cho những cơn mưa đầu mùa ào ạt. Hay bầu khí này như muốn ám hiệu về những ngày tiếp theo sẽ nhiều sóng gió? Gần tới con đường rẽ vào nhà Tân. Bình đề nghị Dũng cứ chạy thẳng lên trên gần đèo. Dũng không hiểu bạn đang có kế hoạch gì nhưng cũng cho xe chạy thẳng theo quốc lộ và không rẽ vào nhà Tân. Nhưng không khỏi thắc mắc:
- Chúng ta đi đâu?
- Đường hầm xe lửa cũ. – Câu trả lời gắn gọn vọng lại từ sau lưng Dũng.
Lúc này, Dũng bắt đầu lờ mờ nhận ra được những suy nghĩ và kế hoạch của Bình. Hướng tới đèo là hướng đến căn hầm xe lửa cũ. Hắn cũng đã từng có suy nghĩ là sẽ tìm hiểu căn hầm xe lửa cũ trong câu chuyện của em trai Hắn. Với lại, hắn biết Bình cũng linh cảm căn hầm này là căn nguyên của mọi việc. Tất nhiên là trong đó tồn tại nhiều bí ẩn. Và bọn hắn cũng đã lục lọi khắp nhà Tân rồi nhưng có thấy cuốn nhật kí nào đâu, nếu quay lại đó chắc cũng chẳng có gì. Chi bằng sao không đánh thẳng vào gốc rễ của sự việc; muốn bắt cọp thì phải vào hang cọp; và hang cọp đó là căn hầm ma ám đó.
Tới chân đèo. Hai bên mặt đường, có nhiều quán cơm, quán phở để phục vụ những xe tới đây nghỉ để lấy sức trước khi vượt đèo. Dũng xi nhan tấp xe vào lề đường, và cho xe vào hẳn một quán nước giải khát bên đường. Họ kéo chiếc ghế nhựa ngồi. Chiếc quán cốc nhỏ chỉ có ba chiếc bàn nhựa, lúc này vắng khách. Thấy khách vào, nữ chủ quán mới trạc hơn ba mươi niềm nở:
- Hai anh uống gì?
- Cho hai li café đen.
Người đàn bà cười và nhanh chóng tới chiếc quầy tạm bợ nhỏ, cạnh đó có đặt một chiếc máy xay nước mía và vài buồng dừa xanh. Quán nằm dưới một bóng cây bàng lớn. Nhìn đi nhìn lại, Bình và Dũng hiện thời là khách hàng duy nhất trong quán. Họ nhìn nhau không nói gì. Dũng lấy một điếu thuốc trong túi và đưa mời Bình. Hắn cũng châm một điếu. Lúc này hắn mới để ý cái túi mà Bình mang theo. Cái túi với quai đeo và có vẻ gồ gề. Biết bạn là một nhà báo thường thì đi đâu cũng lỉnh kỉnh máy móc này nọ, nhưng hắn vẫn không khỏi thắc mắc:
- Đi đâu anh cũng đem theo nó à?
Bình nhìn theo ánh mắt của người đối diện thì hiểu ý nên vui vẻ trả lời:
- Ừ. Nghề nghiệp mà. Chỉ có máy ảnh và lặt vặt vài thứ thôi. Tôi cũng đã tính trước nên có đem theo hai cây đèn pin lớn.
Người đàn bà bưng đồ ra. Nhìn hai người khách vẻ tò mò rồi bắt chuyện:
- Hai anh đi Đà Lạt à?
- Không. Chúng tôi tới đây có chút chuyện... À. Không biết căn hầm xe lửa cũ nằm đâu vậy chị? – Dũng trả lời và hỏi ngược lại. Sau câu hỏi, họ chăm chú đợi câu trả lời từ người đàn bà. Lúc này, người chủ quán trẻ không vội trả lời mà kéo ghế và ngồi xuống bàn. Vẻ mặt thoáng chút lo lắng:
- Các anh không phải dân vùng này phải không? Đừng nói là hai anh định lên đó hả?
- Không được hả chị? – Bình thắc mắc.
- Được thì được. Nhưng... trên đó có... ma. – Người đàn bà thì thầm với vẻ mặt chút sợ hãi.
- Chị đã thấy à? – Bình hỏi ngược lại.
- Không. Nhiều người nói thế. – Người đàn bà đính chính.
- Ôi dào. Chắc họ chỉ hù dọa nhau thôi, chứ chắc gì ma với cỏ. – Bình cố tỏ vẻ không tin vào chuyện ma.
- Không anh à. Dạo mươi năm trở lại đây, nhiều người hay lên đó chơi, nghe nói họ đều gặp ma. Sau mấy năm trở lại đây rất ít người đến đó. Người ta còn không dám đi ngang qua nó nữa kia. Nghe nói lâu lâu nhiều người đi làm rẫy, khi ngang qua đó thì nghe từ trong hầm phát ra những tiếng hét, tiếng khóc rất kinh hãi và não nề. – Người đàn bà nói với sắt mặt biến đổi.
- Nhưng chúng tôi chỉ muốn lên đó để chụp vài bức ảnh thôi. – Dũng chợt nói.
- Tùy các anh thôi. Có chuyện gì thì đừng trách tôi. - Người đàn bà nói và đưa cánh tay ra hiệu chỉ dẫn:
- Các anh cứ đi theo con đường cái thêm khoảng một cây số, ngay lưng chừng chân đèo. Sau đó rẽ vào một đường mòn bên tay trái. Chạy chừng năm trăm thước nữa thì phải đi bộ, chứ xe không thể đi được nữa. Rồi các anh cứ thế đi theo con đường mòn nhỏ chắc sẽ tới.
- Chắc là tới, nghĩa là sao chị? – Dũng lại thắc mắc bởi câu nói khó hiểu của người chủ quán.
- Thì lâu quá chẳng ai dám lên đó, sợ không còn con đường mòn nào. Với lại biết đâu mấy con ma đó, nó không cho mấy anh lên đó thì sao. – Người đàn bà nói một câu nghe như đùa, nhưng tuyệt nhiên khuôn mặt không có chút gì là đùa giỡn cả.
Ngồi một lúc, hai người đứng dậy tính tiền và cám ơn người chủ quán rồi lên xe rời khỏi đó. Họ cứ theo chỉ dẫn của bà chủ quán mà chạy. Chạy được khoảng một cây số, đúng là bên trái có một con đường nhỏ. Dũng xi nhan và cho xe tấp qua bên con đường đó. Ngay đầu con đường, có một căn nhà. Bình đề nghị nên gửi xe lại ngôi nhà này để tránh bị trộm viếng xe cũng như chắc căn hầm cũng không còn xa.
Họ cứ đi theo con đường mòn, ban đầu thì con đường còn rộng chút đỉnh nhưng càng đi thì con đường càng thu hẹp. Cỏ mọc hai bên đường cứ mỗi lúc lại rậm và cao hơn. Cỏ lút đầu người, họ không thấy con đường nào nữa. hai người cố dò dẫm và nối gót tiến lên phía lưng chừng dốc. Họ cố gắng trèo lên một mỏm đá cao để xác định. Từ xa xa, cách khoảng năm trăm thước hướng lên trên dãy núi, chệch về bên trái có một vùng đá và có dấu hiệu giống như hang động. Họ xác định đó là căn hầm cần tìm và cứ thế lội đám cỏ, rồi cứ băng băng tiến tới.
Trước mặt căn hầm bị che lấp nhiều, nhưng vẫn rộ ra cửa hầm đủ lớn cho người đi vào. Bình liền lấy trong chiếc túi xách ra hai chiếc đèn pin và đưa một chiếc cho Dũng cầm. Đồng thời hắn cũng lôi chiếc máy ảnh ra đeo vào cổ. Sau đó họ ra hiệu tiến vào bên trong căn hầm tăm tối và lạnh lẽo.
Căn hầm quả là tối. Tuy với hai chiếc đèn pin nhưng có vẻ như trong căn hầm vẫn khó nhìn rõ mọi vật được. Cái không khí lạnh lẽo và ẩm ướt cứ làm nổi da gà. Trong hầm có những làn khói mờ mờ như cố tình che mắt người đi. Không khí cứ như đi vào một khu nghĩa địa vào giữa đêm khuya. Họ cứ nhìn nhau và tiếp bước vào bên trong. Tiếng giày của họ đạp lên những lớp đất đá rồi vang thành tiếng lộp cộp rồi vọng ngược trở lại từ các bức tường hầm, tạo nên cái âm thanh khó chịu. Lúc này Dũng chợt hỏi Bình:
- Chúng ta tìm gì trong này?
- Cuốn nhật kí. – Bình đáp.
- Chẳng phải bọn nhỏ đã lấy nó ra từ đây rồi sao? – Dũng thắc mắc.
- Tôi có linh cảm... Nó đã được... đặt lại đây. – Bình lấp lửng đáp khẽ.
- Cái gì? Ai làm điều đó chứ? – Dũng không giấu được sự khó hiểu.
- Theo cậu nghĩ ai có thể làm điều đó? – Bình nói vẻ hàm ý.
Dũng đã lờ mờ hiểu được ý của Bình. Hắn biết bạn hắn là một tay nhà báo giỏi suy luận và rất nhạy bén. Ý của Bình có thể là hắn đang nghĩ chính con ma kia đã lấy cuốn nhật kí từ nhà Tân và trở lại đây. Hắn cứ xâu chuỗi lại các dữ liệu trong đầu thì hắn nhận thấy bất chợt không khí trong căn hầm có vẻ lạnh lẽo hơn. Có cái không khí gì có vẻ như đậm đặc và khó chịu lắm. Bỗng hắn nghe Bình thốt lên: "Đây rồi."
Hắn theo quán tính nhìn vào ánh sáng nơi đèn pin của Bình rọi vào, hai chiếc đèn pin tập trung vào một chỗ. Hắn bất chợt rùng mình và lạnh toát. Phía đầu ánh sáng nơi hai chiếc đèn pin, một tảng đá lớn và... Trên đó có một vật... Là một cuốn sổ.
Ánh đèn flash lóe lên rồi tắt ngắm. Bình đã bấm máy chụp. Nhưng sau một lần lóe đèn đó, chiếc máy ảnh tự nhiên dở chứng... không hoạt động nữa. Rõ ràng là pin của nó đầy mà. Sao có chuyện hư giữa chừng như vậy. Bình lấy tay đập đập vài cái vào chiếc máy ảnh vì cho rằng chắc nó bị chạm thứ gì. Nhưng vô ích, chiếc máy ảnh vẫn không hoạt động.
Dũng tiến tới bên tảng đá định giơ tay lấy cuốn sổ trên tảng đá thì bất chợt có một bàn tay đặt mạnh lên vai hắn. Hắn khựng lại và quay ra sau... Là Bình.
Bình ra hiệu cho Dũng dừng lại. Sau đó hắn lôi trong chiếc túi mang theo ra một cái khăn và tiến lại gần tảng đá, tủ lên quyển sổ rùi lấy quyển số bỏ vào trong chiếc túi rồi ra hiệu cho Dũng rời khỏi căn hầm âm u này.
Hai người chạy như ma đuổi từ trong căn hầm âm u và nặng nề âm khí. Họ nhanh chóng di chuyển xuống chỗ gửi xe và lấy xe rời khỏi đó. Suốt chặng đường họ không nói với nhau nhiều. Mỗi người chạy theo mỗi suy nghĩ và sự hồi hộp cũng như lo lắng tăng cao.
Họ cho xe chạy về nhà Bình. Trong nhà hình như có người. Lúc này, cổng nhà không khóa. Bên trong nhà thấp thoáng bóng người. Dũng cho xe vào bên trong sân, rồi cùng Bình vào trong nhà.
Hôm nay, đang làm ở cơ quan thì Đặng Lê thấy mệt mỏi trong người nên đã xin nghỉ. Và trở về nhà. Cũng vừa về thì cô đã thấy tiếng xe máy ngoài sân vọng vào. Bình và Dũng vẻ mặt hớt hải chạy vào, nhìn thấy cô thì Bình đã vội hỏi:
- Hôm nay em không đi làm à?
- Có. Nhưng em thấy trong người mệt nên xin nghỉ ngày hôm nay. – Đặng Lê đáp.
- Vậy à. Vậy em cứ nghĩ ngơi đi.
Đặng Lê, thấy trong lòng hơi hụt hẫng. Bình hôm nay có vẻ như không quan tâm nhiều đến cô, dù biết là cô đang bệnh. Cô có ý hờn dỗi chồng mình vì đã thờ ơ với sức khỏe của mình. Thường ngày, Bình có bao giờ như vậy đâu. Bình là một người chồng biết lo lắng cho vợ con. Cô yêu anh bởi vì chồng cô là một người biết quan tâm người khác và rất tinh tế. Hôm nay, Bình đã thay đổi. Chỉ hỏi cô vài câu rồi lại lao vào nói chuyện gì đó với Dũng, có vẻ gì đó mờ ám khó hiểu lắm... Nghĩ vậy, cô nhìn chồng rồi lẳng lặng đi vào phòng ngủ và nằm xuống giường.
Bên ngoài phòng khách, Dũng và Bình cùng chăm chú vào cuốn sách. Đúng là bìa quyển sách loang lổ những vết đỏ như máu người. Quái lạ là nó nhìn rất tươi và còn... thoang thoảng cái mùi khó chịu, vừa tanh vừa thối, nhưng không nồng. Hai người nhìn quyển sách sổ đặt trên bàn rồi lại nhìn nhau.
- Giờ chúng ta phải làm sao. – Dũng cất tiếng.
- Làm gì nữa. Phải nghiên cứu cái này. Nó là mấu chốt của vụ việc. - Bình đáp vội.
Nói vậy rồi hai người cúi đầu chăm chú mở từng trang trong cuốn sổ và đọc nhẩm. Cảm giác trong hai người có chút lo lắng và sợ sệt. Nhưng sự việc đã tới nước này thì sự tò mò lại kích thích họ tột cùng.
"Hãy dừng lại khi chưa quá muộn! Các người đang xâm phạm vào một điều riêng tư không được cho phép, những sự dại dột thì chỉ chuốc lấy sự nghiệt ngã mà thôi!"
Trang đầu tiên chỉ có vài dòng như vậy. Một nét chữ rất đẹp, đúng như nhận định của bọn nhóc, chắc nó là một nét chữ con gái. Nó như một lời hăm dọa được ghi bằng thứ mực đỏ, loại mực gì mà đến giờ vẫn không phai mà còn đỏ tươi đến phát rùng mình. Một lời hăm dọa gây kích thích nhiều hơn nỗi sợ hãi.
"Đã quá muộn để dừng lại, các ngươi hãy nghe cho kĩ đây, bất kì một khi dừng lại giữa chừng khi đọc cuốn sổ này thì các ngươi sẽ nhận lấy hậu quả khôn lường!"
Trang thứ hai cũng chỉ vài dòng ngắn gọn. Hai người có chút rùng mình lo sợ vì đã chứng kiến những vụ việc xảy ra với các nạn nhân. Nhưng có lẽ đã quá trễ rồi, họ bắt đầu đọc ngấu nghiến những trang tiếp theo trong cuốn nhật kí quái dị này.
"Từ khi bắt đầu biết suy nghĩ đến giờ, tôi mới nhận ra thực sự sao tôi không được gặp ba ở nhà thường xuyên, lâu lâu mới thấy ba tới, nhưng không ở nhà được lâu. Mẹ chỉ cười bảo ba phải đi công tác. Nhà thì to lắm, rộng lắm nhưng sao cô đơn và trống trải quá."
"Mẹ lại khóc nữa. Tôi thường bắt gặp bà khóc một mình, từ lúc còn nhỏ. Hỏi thì bà không chịu nói gì cả. Nhưng tôi biết chắc là mẹ đang rất nhớ ba. Vì chính tôi cũng rất muốn được gặp ba nhiều hơn. Tôi biết mẹ đang rất cô đơn, và tôi cũng vậy."
"Hôm nay, tôi hỏi mẹ về chuyện tình yêu giữa ba và mẹ. Mẹ có vẻ không vui, bà né tránh và đánh lãng sang chuyện khác. Không biết tại sao vậy? Mẹ lại kể những chuyện lúc tôi còn nhỏ cho tôi nghe. Chán chết. Mà ngại nhất là mẹ nói đến sự dậy thì của con gái và những thứ tình cảm với các bạn nam... Tôi năm nay đã học lớp chín rồi mà."
"Ba về. Tôi vui lắm và mẹ cũng vui nữa. Mẹ đã đi chợ và tự nấu nhiều món ăn ngon. Ba hỏi han tôi nhiều chuyện và khen tôi càng lớn càng đẹp giống mẹ... Tôi đã có một giấc ngủ ngon với những giấc mơ nhẹ nhàng. Sáng dậy, đã không thấy ba nữa. Ba lại đi công tác, lúc nào cũng vậy. Tôi muốn khóc quá."
"Tôi hận họ. Vì sao tất cả lại đối xử với tôi như vậy."
"Họ chửi rủa mẹ con tôi và lao vào đánh đập mẹ và cả tôi nữa. Những người đàn bà rất hung tợn. Nếu không có công an tới thì có lẽ chúng tôi sẽ chết. Mẹ phải nhập viện, tôi phải đi khâu vết thương. Sao bọn họ lại ác độc với mẹ con tôi như vậy?"
"Rất nhiều người cứ chụp ảnh mẹ con tôi. Ánh đèn flash cứ sáng liên hồi. Mẹ vẫn im lặng không nói gì. Tôi biết mẹ đang chịu đựng gì đó. Tôi hỏi thì mẹ cứ khóc rồi tôi cứ thế khóc theo."
"Họ cứ chỉ trỏ bàn tán về chúng tôi. Lúc nào, ánh đèn flash cũng chực sẵn xung quanh chúng tôi. Chúng tôi được lên các mặt báo. Toàn những lời lẽ không tốt đẹp về mẹ tôi. Tôi như phát điên xé tan nát tờ báo và ôm mẹ khóc."
"Mẹ bán nhà. Chúng tôi sẽ chuyển đi. Không rõ đi đâu nhưng mẹ nói rời khỏi vùng đất này. Tôi muốn gặp ba. Mẹ nói rằng ba sẽ không tới đâu. Ba đã bỏ rơi mẹ con chúng tôi sao? "
"Chúng tôi đi trong đêm. Như chạy trốn khỏi nơi thị phi này. Xe khách chạy trong đêm, tôi thiếp đi trong mệt mỏi. Sáng sớm mở mắt ra đã thấy xe tới một miền đất lạ. Ở đây nhìn thanh bình và yên tĩnh. "
"Căn nhà mẹ tôi mua lại, sau trong làng. Có một khu vườn trái cây rộng. Ở đây rất xanh mát lại gần núi. Mẹ tôi trồng rau sau vườn và bỏ mối ngoài chợ nhỏ. Tôi bắt đầu đi học lại. Nhưng chúng tôi có một cuộc sống khép kín và ít ra ngoài nếu không có chuyện gì cần thiết."
"Có nhiều người đàn ông hay lân la tới nhà tôi. Mẹ tôi cố gắng tránh mặt họ. Những người đàn ông này có lẽ vì si mê sắc đẹp của mẹ tôi. Mẹ tôi thật sự rất đẹp cho dù bà đã ba mươi lăm tuổi. Tôi không thích những người đàn ông này."
"Cũng đã một thời gian, chúng tôi sống tại nơi ở mới. Mẹ con tôi vẫn không muốn hòa nhập với bên ngoài nhiều. Tôi đến lớp nhưng chẳng có một người bạn thân nào cả. Tôi không thích. Còn mẹ tôi, có vẻ bà đã bớt đau buồn. Nụ cười của mẹ đã trở lại trên môi. Lúc này, tôi thấy mẹ đẹp hơn bao giờ hết.".
"Vùng đất yên bình này, có thể là nơi trú ẩn tốt nhất cho mẹ con tôi không?"
"Tôi đau khổ quá! Tại sao mẹ lại rời xa tôi chứ. Bọn người man rợ và ác độc. Tôi thề sẽ không tha cho chúng... Tôi sẽ tận tay giết chết hết lũ người này... Mẹ ơi! Sao con gái mẹ lại tủi nhục và khốn khổ thế này... Người đàn ông đó... Sao mẹ lại bỏ con lúc này..."
Trang cuối cùng, tờ giấy bị rách ngang. Không biết là rách hay ai đã xé đi? Nửa trang giấy chỉ còn nham nhở với những từ đỏ rói:
"Các ngươi đã biết quá nhiều. Tất cả đều sẽ chết! Cái chết đau đớn nhất sẽ tìm đến các ngươi! Trong vòng ba ngày nếu..."
Đọc xong một lượt cuốn sổ. Dù đã chăm chú đọc từng từ nhưng cả Bình và Dũng chưa hiểu hết được nội dung mà cuốn nhật kí đề cập là gì. Đúng là một cuốn nhật kí mơ hồ và khó hiểu. Trong cuốn nhật kí chỉ có mười tám trang, mỗi trang lại chỉ có một vài câu ngắn gọn. Không ngày, tháng, năm gì hết. Không chú thích, không rõ ràng. Tất cả như được viết lên theo cảm xúc của chủ nhân nó. Không theo một trật tự, tuyến tính gì. Một cuốn nhật kí hết sức quái dị.
Bình và Dũng cứ lật đi, lật lại cuốn sổ trên tay và đọc nhiều lần, cố suy ngẫm và ngấu nghiến từng từ một.
Mỗi lần đọc cuốn sổ là trong lòng họ lại bùng lên một cảm giác khó tả. Nó bồng bềnh, mơ hồ như dội vào đầu óc họ những hình ảnh của những nhân vật trong cuốn sổ. Không thật rõ ràng, những hình ảnh như chấp nối theo cảm xúc của từng trang nhật kí. Họ thấy một ngôi nhà to, rộng nhưng trống trải, trong đó có tiếng nói của hai người phụ nữ... Một người đàn ông lớn tuổi đầu hói, bụng phệ, dáng đi chễm chệ... Tiếng cười nói... Tiếng la hét, tiếng quát tháo, tiếng khóc, rên rỉ mỗi lúc một dồn dập và gần hơn. Càng về những trang cuối, cảm xúc dồn dập hơn, mãnh liệt hơn... Sự căm phẫn, khuôn mặt tái xanh, đôi mắt đỏ lừ như lửa, những bóng người ngả nghiêng kêu thét và tiếng cười quái dị...
Chợt choàng tỉnh khi trang cuối cuốn sổ khép lại. Trên khuôn mặt hai người đàn ông lấm tấm mồ hôi hột. Bình và Dũng như trải qua cơn ác mộng. Đôi mắt thất thần, mệt mỏi. Họ cứ ngồi nhìn nhau mặc cho cái không khí im lặng tràn ngập khắp căn phòng.
Sự im lặng kéo dài rất lâu trong căn phòng. Cả Bình và Dũng với khuôn mặt tái nhợt vì những cảm xúc và những hình ảnh họ vừa trải qua. Cảm giác lo lắng tăng cao. Một lúc sau, Bình chợt lên tiếng, phá nát sự im lặng ghê rợn trong căn phòng:
- Cậu cũng có cảm giác đó chứ?
- Ừ. – Mặt Dũng còn lấm tấm mồ hôi. Hắn đưa tay lau mồ hôi trên mặt và nói:
- Anh có hiểu nội dung cuốn sổ này không?
- Không. Không có dữ liệu gì hết. Những dòng viết quá ngắn và thật sự khó hiểu. – Bình nhận xét.
- Ừ. Thật sự... Tôi không biết nói sao. - Dũng đáp.
- Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được. – Bình thì thào và khuôn mặt không giấu nỗi sợ hãi.
- Chúng ta biết làm gì với chuyện này? – Dũng lo lắng.
- Chỉ còn cách phá giải lời nguyền. – Bình đưa ý kiến.
- Nhưng... Câu cuối cùng lại không trọn vẹn. Tôi nghĩ trang cuối cùng trong cuốn sổ này là cách để phá giải lời nguyền kinh khủng này. Giờ chẳng biết làm sao nữa? – Dũng nhận định.
- Quái quỷ thật! Không biết kẻ nào lại ác ý như vậy chứ? - Bình tỏ vẻ bực dọc khi nghĩ có người đã cố tình xé đi cách phá giải lời nguyền ma quái.
- Vậy là hết cách rồi sao? – Dũng hỏi trong tuyệt vọng.
Không gian trong phòng lại trở nên im lặng. Hai người đàn ông biết họ đang đứng trước một thử thách nguy hiểm. Và trong lúc này, sự yếu đuối và nhục chí sẽ giết chết họ nhanh hơn. Họ không muốn chết. Và họ phải làm gì để phá giải sự việc hóc búa nguy hiểm này?
***
Bình đã đề nghị Dũng cứ để lại cuốn sổ nhà hắn. Hắn muốn nghiên cứu thêm cuốn sổ này để mong tìm chút manh mối. Chẳng lẽ trong cuốn sổ này chẳng có chút manh mối nào thật sao?
Trời đã về chiều. Trời có vẻ nặng nề và ảm đạm, nhưng mưa thì vẫn chưa trút được. Bầu không khí không có ánh nắng mặt trời trở nên u ám. Một vùng trời với những đám mây mờ đục.
Bình lại lôi cuốn nhật kí ra và lật từng trang đọc. Hắn chăm chú đọc từng từ, bên cạnh một cuốn sổ tay nhỏ luôn sẵn cây viết để tiện ghi lại những điểm nghi vấn.
Hơn chục lần đọc đi đọc lại cuốn sổ. Những lúc hắn nhập tâm vào cuốn sổ là những lúc ấy những hình ảnh, cảm xúc lại chập chờn trong đầu hắn. Vẫn chẳng có gì tiến triển. Chỉ có một vài giả thuyết lóe lên trong đầu hắn. Nhưng thật sự chẳng có gì rõ ràng và chắc chắn cả. Hắn đứng dậy, gác quyển sổ vào kệ sách. Sau đó, hắn quơ tay lấy cái túi và dắt chiếc xe máy ra sân. Nổ máy và rời khỏi nhà.
Hắn tới một tiệm sửa máy ảnh nhỏ trong thị trấn. Hồi sáng đi vào căn hầm mới chụp được có mỗi tấm thì tự dưng máy ảnh dở chứng. Hắn nghĩ là có thể lấy được nhiều hình ảnh thú vị trong căn hầm xe lửa, ai ngờ. Chiếc máy ảnh chỉ bị cháy bóng đèn flash. Chuyện này làm hắn rất khó hiểu. Thường thì những bóng đèn flash của máy ảnh rất khó bị hư hỏng. Hắn chỉ nghĩ chắc tại xui quá nên nó mới dở chứng lúc cần thiết như vậy.
Bình về nhà lúc trời cũng chập choạng tối. Vừa vào nhà thì vợ hắn đã hối thúc tắm rửa rồi ăn cơm.
Hắn cho xe vào trong nhà. Cất chiếc túi và lấy đồ vào nhà tắm. Khi tắm ra thì đồ ăn đã bày biện trên bàn. Bé Thiên Ngân chạy đến bên bố và nũng nịu đòi hắn bế. Hắn bế con và tiến về chiếc bàn ăn, nơi vợ hắn đang xới cơm ra chén.
Điện thoại đổ chuông.
Bình đặt vội bé Thiên Ngân xuống ghế và lật đật tiến tới nơi chiếc di động đang đổ chuông inh ỏi, số của Dũng điện tới.
- Alo... Alo, Bình hả, anh mở ti vi lên nhanh đi, bên đài địa phương đó. Nhanh đi.
Bình chỉ ừ ừ, rồi cúp máy đi lên phòng khách, nơi đặt chiếc ti vi và mở kênh địa phương. Ti vi đang phát tin tức:
Mới đây, theo hội chẩn của trung tâm y tế trung ương cùng với viện nghiên cứu bệnh truyền nhiễm nhiệt đới đã đưa ra cảnh báo về một bệnh dịch mới với virut gây bệnh nguy hiểm. Đã có vài trường hợp tử vong trong tỉnh ta. Hiện nay, vẫn chưa có nghiên cứu cụ thể về loại virut gây ra dịch bệnh này, cũng như chưa có các giải pháp phòng ngừa cụ thể. Nếu ai có các biểu hiện như căng cơ, khó thở, thì nên đưa tới trung tâm y tế gần nhất...
Như vậy là những nhận định của Bình đã đúng. Họ đã gán cho các cái chết giống nhau cho một loại dịch bệnh mới xuất hiện. Hắn đã dự đoán điều này nên không có gì bất ngờ.
Hắn đưa tay tắt ti vi và quay lại thì... giật mình vì thấy vợ mình đang đứng đằng sau. Chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng hỏi:
- Anh và Dũng có chuyện gì à? Tin tức vừa rồi có liên quan đến cuốn sổ kia không?
- Em nói cuốn sổ nào? – Bình tái mặt và hỏi giật lại.
- Cuốn sổ mà anh và Dũng đã lén la lén lút...
- Em đã đọc nó? – Bình hỏi khi vợ chưa kịp nói hết câu.
- Vâng. – Đặng Lê trả lời lí nhí vì thấy sắc mặt của chồng tái đi.
Bình như rụng rời tay chân khi nghe vợ trả lời. Lúc này đây hắn muốn vung tay tát cho người đàn bà một cái nảy đom đóm vì cái tội dám tự ý xem đồ của hắn lung tung và quan trọng là việc đó hết sức nguy hiểm, hắn không muốn kéo vợ con vào vòng xoáy ma ám này. Nhưng, hắn kịp kìm chế lại.
Hắn chỉ biết giơ hai tay vuốt mặt vò đầu mình. Hắn trách mình vì sao bất cẩn trong vấn đề này quá. Hắn có linh cảm sẽ không an toàn cho bất cứ ai đọc cuốn nhật kí đó. Xem ra không kịp nữa rồi. Vợ hắn đã đọc cuốn nhật kí đó đồng nghĩa với nguy hiểm đang vây lấy gia đình hắn.