Giả Tiên Nô - Chương 06 phần 1

Chương 6.1

Lúc trời tối đèn được
thắp lên, trong Kim Lăng thành, trên đường lớn, chợ náo nhiệt, những dãy hoa
đăng như họa.

Xe ngựa Doãn phủ chầm
chậm chạy trong bóng đêm, lại khó tránh khỏi đám đông chen chúc.

Doãn Tử Liên nhìn đám
đông ngoài cửa sổ, hỏi Hồng Tụ đang ngồi ở chỗ đối diện.“Tụ nhi, nàng mặc áo có
ấm không?”

Bên ngoài đã phủ
xuống những hạt sương lạnh nhỏ mịn, nhưng không cách nào xua tan đám đông đang
chọn mua hàng tết.

“Rất ấm.” Hồng Tụ mặc
chiếc áo đông cổ chéo màu tím hồng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng nõn.

Nàng thường thường đi
theo gia ra ngoài, nhưng được ngồi ở trong xe ngựa vẫn là lần đầu, nàng cảm
thấy thật mới lạ.

“Cái áo này cũng đã
cũ, bắt đầu đông rồi mà sao nàng không tự mua một chiếc áo mới?”

“Không cần, cái này
thực sự rất ấm.” Cái áo này, là bộ quần áo đầu tiên mà gia đưa cho nàng, cũng
là chiếc áo mà nàng thích nhất.

Sau khi Doãn Tử Liên
suy nghĩ.“Có muốn đi xuống một chút?” Hắn tính nơi này cách Túy Nguyệt lâu chỉ
còn hai dãy phố nữa.

“Được.”

Hắn lập tức lên tiếng
căn dặn, đi xuống xe ngựa trước, lại dắt nàng đi trên con đường nhộn nhịp.

Hồng Tụ nhìn bàn tay
của hắn đang nắm chặt tay mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nong nóng, không
biết vì sao lại thấy có chút khẩn trương, nhưng cũng cảm thấy rất tự nhiên,
thậm chí có chút thích, khiến cho nàng không thể không cong môi mỉm cười.

“Tụ nhi, hình như đây
là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đi trên đường lớn.”

“Ừ.” Nàng mỉm cười
nhìn về phía hắn, khi nhìn thấy nét mắt nghiêng nghiêng của hắn, ý cười càng
sâu.“Gia buộc tóc lại, thoạt nhìn rất tuấn tú, mọi người trên đường đều quay
đầu nhìn người.”

Đứng ở bên cạnh hắn,
nàng cũng cùng có chút quang vinh, cũng không nhịn được mà nhìn hắn.

Doãn Tử Liên liếc
nhìn nàng.“Tóc là nàng buộc lại, nàng cần phải nhớ kỹ ước hẹn.”

“Trừ khi gia không
cần ta, nếu không là gì ta cũng không đi.”

Doãn Tử Liên cảm thấy
rất thoải mái mà cong khóe môi, nhìn về phía trước, nhìn thấy nam nữ già trẻ
bước ngược chiều qua đều chú ý đến hai người bọn họ, không khỏi suy nghĩ, nàng
chỉ lo khen ngợi hắn, lại tựa hồ không phát hiện mình có bao nhiêu hấp dẫn
trong mắt người khác.

Quần áo của nàng rất
mộc mạc, ngay cả tóc cũng không có trang sức gì, ở trong mắt người khác, nàng
dịu dàng lại luôn giữ khoảng cách, nhưng trong mắt hắn, nàng chính là tiểu cô
nương khiến cho người khác muốn yêu thương, sẽ ở trước mặt hắn vừa tức giận lại
vừa la hét, vừa cười vừa khóc.

Nghĩ đến đó, hắn
không khỏi càng cười sung sướng, đã thấy ánh mắt của nàng đột nhiên dừng ở một
chỗ, hắn nhìn theo ánh mắt nàng tìm kiếm, chỉ thấy nàng nhìn hình ảnh một nhà
ba người hoà thuận vui vẻ cách đó không xa mà ngẩn người.

Hắn hạ tầm mắt, biết
trong lòng nàng vẫn còn vướng bận chuyện cha nàng, không khỏi suy nghĩ, ở trong
lòng nàng, rốt cuộc ai là người quan trọng nhất?

Tuy rằng hắn không
muốn so sánh với cha nàng, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng nàng đối xử tốt
với hắn có phải là một loại tình cảm vay mượn hay không.

Đang suy nghĩ, đột
nhiên khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hắn híp mắt lại tỉ
mỉ quan sát, lúc nhìn thấy rõ ràng người nọ, trong lòng chấn động.

“Gia, chỗ này có cửa
hàng ngân sức, ta có thể đi xem một chút không?”

Bên tai truyền đến
tiếng Hồng Tụ thấp giọng hỏi, hắn không chút suy nghĩ nghiêng người ngăn trở
nàng, thần sắc tự nhiên hỏi:“Cửa hàng nào?”

“Nơi đó.” Nàng chỉ
vào một nhà cửa hàng cách vài bước chân.

“Đi.” Hắn nắm nàng,
thật cẩn thận không cho ánh mắt hai người nhìn nhau.

Hắn để cho nàng tiến
vào trong cửa hàng trước, còn mình thì đứng ở bên ngoài quan sát động tĩnh của
người nọ, đột nhiên thấy có người đến đón ông ta, mà người ấy là... Hắn nhíu
mày, nhận ra tới người đến đón là tổng quản của Tuyển vương phủ.

Chỉ là, lúc trước
người nọ đã rời khỏi rồi, vì sao bây giờ lại trở về?

Càng làm người ta khó
hiểu, ông ta làm sao có thể đi cùng người của phủ Tuyển vương gia?

Suy nghĩ, nhất thời
không có đáp án, hắn liền vẫy vẫy tay, muốn mã phu tiến lên vài bước, dặn dò
vài câu, mới cho hắn ta trở về Doãn phủ trước.

Mã phu đi rồi, hắn hạ
mi suy nghĩ rốt cuộc quyết định của mình là đúng hay sai, bất chợt thoáng nhìn
Hồng Tụ đã đi đến phía sau mình.

“Làm sao vậy?” Hắn
bình tĩnh hỏi. Nàng có thấy chuyện hắn dặn dò mã phu hay không?

“Không có việc gì.”
Nàng giương mặt, miễn cưỡng cười.

Doãn Tử Liên quan sát
nàng, nhẹ nắm tay nàng.“Không tìm thấy thứ mình thích?”

“Ừ.”

“Phải không? Để cho
ta vào xem.”

“Gia, không cần, bên
trong không có mặt hàng gì tốt!” Thấy hắn muốn vào cửa hàng, nàng vội vàng kéo
hắn.“Không phải nói muốn nhanh chóng đến Túy Nguyệt lâu vẽ tranh sao? nhanh
chút mới được.”

“Vẫn còn thời gian.”
Nàng càng ngăn cản, cho thấy rằng trong cửa hàng này càng có vấn đề.

Hắn kéo nàng đi vào
trong cửa hàng. Cửa hàng bạc bố trí tương đương cổ điển lịch sự tao nhã, kệ
trương bày ở bốn mặt đều trang trí đầy các đồ trang sức bằng bạc, có ngân trâm,
thoa ngọc của cô nương, cũng có vòng buộc tóc bằng bạc của nam nhân. Số khách
bên trong nam nữ đều có, có thể nhìn ra đó là những người rất có thân phận.

Vài ba nam nữ nghe
tiếng liếc nhìn về phía cửa lớn, nhìn thấy Doãn Tử Liên, ai cũng phát ra tiếng
kinh ngạc thán phục, lập tức có người dừng lại, làm như nhận ra hắn đến.

“Hừ, tìm giúp đỡ đến
à? Đi đi đi, cho dù ngươi hóa trang giống như khuôn như đúc thì cũng chỉ là một
nha hoàn, vật phẩm trang sức trong Ngân Phong Quán của chúng ta chỉ bán cho
thương nhân quan to, ngươi đi ra ngoài!” Chưởng quầy vừa thấy Hồng Tụ liền liếc
nhìn Doãn Tử Liên một cái, thấy tay hai người nắm lấy nhau, nhận định kẻ nắm
tay một nha hoàn cũng chẳng phải người phú quý gì, vốn không cẩn thận nhìn cẩm
hoa y phục của hắn.

Nghe vậy, Hồng Tụ
đang cúi mặt bỗng dưng ngẩng lên, trong đôi mắt thu thủy hiện lên cơn tức giận.

Cho dù bằng lòng nhịn
cũng không nhịn được! Nếu hắn chỉ làm nhục mình, vậy cũng cho qua đi, nhưng
ngay cả gia cũng bị xem thường, bảo nàng làm sao nuốt trôi cơn tức giận này?!

Chính thấy nàng sắp
phát giận, người nam nhân phía trước lại chỉ nhẹ nắm tay nàng, muốn nàng an tâm
một chút chớ nóng nảy.

“Thì ra vật phẩm
trang sức trong cửa hàng này của ngươi chỉ bán cho thương nhân quan to? Uy
phong lớn thật.” Doãn Tử Liên cười mị, đôi đồng tử biếng nhác ma quỷ, miễn
cưỡng đi đến trước mặt chưởng quầy.

“Chính là uy phong
như vậy đó.” Chưởng quầy với một đôi mắt hí giỏi nịnh bợ nhìn hắn từ trên xuống
dưới.“Đi đi đi, đừng làm trở ngại ta làm ăn buôn bán.”

Doãn Tử Liên hơi
nhướng đôi mày rậm, còn chưa mở miệng, liền thấy một người khách đi tới.

“Xin hỏi vị này là
đại thiếu gia Doãn phủ, Tử Liên tiên sinh?”

“Ngươi là?” Hắn cười
nhìn về phía đối phương.

“Tại hạ Thẩm Lộc
Sinh, là bạn thân của nhị gia, chuyên mua bán quản lý dược liệu, nhiều năm
trước may mắn gặp mặt Liên gia một lần, vẫn luôn thích các tác phẩm họa của
Liên gia, cũng là ngàn vàng khó cầu.” Thẩm Lộc Sinh khom người thở dài, dáng vẻ
cúi thấp, thiếu chút nữa dọa chưởng quầy lồi mắt.

“Là bạn của Thiếu
Trúc?” Doãn Tử Liên cười nhạt.“Có vấn đề gì đâu? Năm sau, ta sẽ sai người đưa
đến một bức Xuân Noãn Hoa Khai đến chúc mừng năm mới cho Thẩm gia quý phủ.”

“Chuyện này, chuyện
này thật sự là khiến cho ta thụ sủng nhược kinh.” Hắn may mắn có được bức
tranh, kích động không biết nên làm thế nào cho phải, vì thế nhìn về phía kệ
trang sức bằng bạc bên cạnh.“Bằng không như vậy đi, mặc kệ Liên gia thích trang
sức gì, để cho tại hạ mua tặng người cũng được?”

Doãn Tử Liên miễn
cưỡng nhìn về phía gặp chưởng quầy, thấy hắn sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, mỉm
cười hỏi:“Điều này sao được? Vật phẩm trang sức trong cửa hàng này chỉ bán cho
thương nhân quan to, ta vừa không phải là người buôn bán, lại càng không phải
là quan, chỉ có thân phận một Giải Nguyên nho nhỏ, làm sao mua được trang sức
trong cửa hàng này?”

“Không không không!
Là tiểu nhân có mắt như mù, là tiểu nhân sai, là tiểu nhân sai!” Chưởng quầy
vội vàng đi đến trước mặt hắn, tát cho mình vài bạt tay.“Giải Nguyên đại nhân
ngay trước mặt, mà tiểu nhân lại chẳng hề hay biết, thật sự là đáng chết, nên
đánh!” Ô ô, rốt cuộc đại thiếu gia Doãn gia buộc tóc từ khi nào, sao không ai
báo cho ông ta biết? Hại ông ta không nhận ra.

Doãn Tử Liên cũng
không để ý đến ông ta, chỉ ngoảnh đầu lại nhìn Hồng Tụ, hỏi.“Tụ nhi, ở đây có
thứ mà nàng thích không?”

“... Ta chỉ là một
nha hoàn, mua không nổi.” Nàng mím môi, buồn bực trong lòng khó tiêu tán.

“Mua được, mua được!”
Vẻ mặt chưởng quầy cầu xin, chỉ còn thiếu gọi nàng một tiếng bà cô.

“Ngươi đừng làm vậy,
ở đây thật sự không có thứ ta thích.” Hồng Tụ trầm giọng ngăn lại.

“Thật sự không
thích?”

“Ừ.” Sợ chủ tử không
tin, nàng chạy nhanh đến:“Ta vốn là muốn mua một vòng buộc tóc bằng bạc, nhưng
cái này có kiểu dáng quá mới mẻ, ta lại thấy không vừa mắt.”

Hôm nay, lần đầu nàng
buộc tóc cho gia, mới phát hiện trong phòng gia thế nhưng ngay cả vòng buộc tóc
cũng không có, cho nên nhất thời nàng mới muốn mua một vòng buộc tóc.

“À?” Giờ Doãn Tử Liên
mới biết, thì ra nàng muốn mua đồ để cho hắn, khiến cho tâm trạng của hắn rất
tốt.“Như vậy đi thôi, đến cửa hàng đằng trước tìm thử xem.”

“Ừ.”

“Giải Nguyên đại
nhân, xin chậm đã!” Chưởng quầy vội vàng quay đầu, tìm trong cửa hàng một cây
trâm đắc tiền nhất.“Mái tóc của cô nương đen mượt như vậy, không cài thêm một
chút trang sức thì rất đáng tiếc, hôm nay để cho tiểu nhân lấy cây trâm này bồi
tội, tặng cho cô nương, vẫn mong đại nhân có thể đại nhân đại lượng, tha thứ
cho lỗi sai của tiểu nhân.”

Doãn Tử Liên liếc mắt
một cái,“Tụ nhi, nàng thích không?”

Hồng Tụ nhìn cây trâm
tráng men kia, màu xanh ngọc của lá làm nền cho cánh hoa hồng xinh đẹp, phía
cuối còn treo một phiến ngọc bích, tạo hình tương đối đặc biệt.

Nàng thích, nhưng
thoạt nhìn đã biết giá cả chẳng thấp, nàng không mở miệng được, nhưng nếu không
mở miệng, chỉ sợ gia không biết ứng đối với chưởng quầy như thế nào...“Gia, ta
chỉ muốn mua vòng buộc tóc, không có hứng thú đối với cây trâm.”

“Phải không?” Doãn Tử
Liên ngoài cười nhưng trong không cười mà quan sát chưởng quầy.

“Đại nhân...” Vì thế
sắc mặt chưởng quầy càng thêm cháy đen.

Thẩm Lộc Sinh thấy
thế, tiếp nhận trong cây trâm men trong tay ông ta, lại lấy xuống bộ vòng buộc
tóc bằng bạc.“Liên gia, không bằng cứ như vầy đi, vòng buộc tóc này là ta mới
mua ở nơi này, chi bằng tặng nó cho Liên gia, đáp tạ Liên gia tặng tranh, mà
chưởng quầy đã biết sai, Liên gia tha thứ cho ông ta đi, nhận lấy cây trâm men
của ông ta, vừa vặn làm một đôi đính ước.”

Hắn có ánh mắt sắc
bén, hơn nữa có chút hiểu biết về Doãn phủ, lập tức phát hiện cô nương này nhất
định là nha hoàn Hồng Tụ bên cạnh Doãn Tử Liên, nay nhìn thấy tay hai người nắm
chặt nhau, càng xác định rõ ràng tình cảm giữa bọn họ, nhân tiện nói.

“Đại nhân, tiểu nhân
dập đầu nhận lỗi với cho ngài, cô nương, tiểu nhân dập đầu nhận lỗi với cô
nương!” Chưởng quầy thấy thế, hai đầu gối đều quỳ xuống, dập đầu tại chỗ.

Hồng Tụ hoảng sợ, vội
vàng kéo kéo nam nhân bên cạnh.

Doãn Tử Liên lại chỉ
lạnh lùng nhìn, cong môi cười, tiếp nhận vật phẩm trang sức mà Thẩm Lộc Sinh
đưa đến, lại làm động tác “chớ có lên tiếng” với y, mới dắt Hồng Tụ chậm rãi
rời khỏi.

“Gia, ngươi không cho
chưởng quầy kia đứng lên sao?” Đi đến ngoài cửa hàng, Hồng Tụ nhỏ giọng hỏi,
quay đầu nhìn chưởng quầy còn đang dập đầu, vẫn chưa phát hiện bọn họ đã rời
khỏi cửa hàng.

“Ngay từ đầu không
phải ta bảo ông ta quỳ, cũng không phải ta bảo ông ta dập đầu, ông ta muốn dập
đầu, thì cứ dập đầu.”

“Có thể xảy ra chuyện
hay không?”

“Đi thôi, chẳng đến
vài cái, ông ta sẽ giả hôn mê.” Hắn nhún vai, quan sát vòng buộc tóc và cây
trâm men trong tay.“Đi, đến Túy Nguyệt lâu, ta cài trâm cho nàng.”

“Gia, chúng ta phải
vẽ tranh.” Hồng Tụ cười khổ.

“Nàng không muốn quấn
vòng buộc tóc cho ta sao?”

“... Muốn.”

“Vậy còn không mau
đi.”