Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 06
Chương 6
Buổi chiều, Lâm Thiển ngồi trong phòng làm việc nhỏ của mình, chỉnh lý lại ghi chép hội nghị. Tâm trạng của cô có một sự xao động bất an khó diễn tả.
Đó là bởi vì câu nói của Lệ Trí Thành tại cuộc họp lãnh đạo cao cấp: “Trưa nay, tôi đã có quyết định.”
“Trưa nay” là lúc cô và anh ăn cơm, cô đềcập đến dự án Minh Thịnh. Liệu cô có thể lý giải, lời nói của cô đã có ảnh hưởng quan trọng đến anh?
Lâm Thiển xúc động nhưng cũng cảm thấy áp lực lớn chưa từng thấy.
Hơn nữa, Lệ Trí Thành vừa tỏ thái độ bất chấp ý kiến của số đông, bầu không khí ở phòng hội nghị trở nên kỳ quái ngay lập tức. Mặt Lưu Đồng biến sắc, Tiết Minh Đào trầm mặc, Phó tổng giám đốc hành chính cũng ngẩn người.
Sau đó, Lệ Trí Thành mở miệng trước khi mọi người lên tiếng: “Công ty đang trong thời kỳ bấp bênh, cần trên dưới một lòng. Bây giờ tôi đại điện cho người nắm cổ phần tuyệt đối, cóquyền phủ quyết. Vì vậy từ nay về sau, trước khi tôi đưa ra quyết định, có thể tồn tại vô số ý kiến, nhưng sau khi tôi quyết định, chỉ có một tiếng nói duy nhất. Giải tán cuộc họp.”
Lúc này, phòng làm việc của Lệ Trí Thành khép chặt cửa, Cố Diên Chi và Lưu Đồng vừa vào trong. Không biết ba vị lãnh đạo thảo luận điều gì, ban đầu Lâm Thiển còn nghe thấy giọng nói tương đối gay gắt của Lưu Đồng, nhưng sau đó chẳng còn âm thanh nào.
Một lúc sau, cửa phòng mở toang, Lâm Thiển lập tức đứng dậy, nhìn thấy Lưu Đồng sa sầm mặt đi ra ngoài, Cố Diên Chi đi sau ông ta, thần sắc rất bình tĩnh. Bọn họ không để ý đếnLâm Thiển, ai nấy đi thẳng về phòng làm việc của mình.
Lâm Thiển đợi một lát mới cầm ghi chép hội nghị đi vào văn phòng của Lệ Trí Thành.
Không còn nghi ngờ gì nữa, biểu hiện của anh tại cuộc họp ngày hôm nay chắc sẽ gây sóng gió lớn. Các giám đốc và nhân viên sẽ đánh giá anh thế nào? Chuyên chế, độc tài, không hợp lòng người chăng?
Nhưng anh vẫn kiên quyết, có suy nghĩ riêng của mình, đồng thời tỏ ra hết sức tự tin.
Lâm Thiến không ngờ dưới vỏ bọc lãnh đạm và trầm mặc, Lệ Trí Thành lại mạnh mẽ và quyết đoán như vậy.
Ánh hoàng hôn chiếu vào ô cửa, khiến phòng làm việc phủ một lớp ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Lệ Trí Thành ngồi ở sofa. Khác với tư thế lãnh đạm thường ngày, lúc này hai tay anh đặt trên đầu gối, dường như đang suy tư điều gì đó. Trước mặt anh là hai tách trà bốc khói nghi ngút, rõ ràng là của Lưu Đồng và Cố Diên Chi để lại.
Lâm Thiển đi đến bên anh: “Boss, đây là ghi chép cuộc họp.”
Lệ Trí Thành nhướng mắt nhìn cô, nhận tập văn bản rồi cúi đầu đọc.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng lật giở trang giấy và tiếng nước trong bể cá ở gần cửa ra vào. Lâm Thiển thấp thỏm không yên, nhưng cô vẫn mở miệng: “Hôm nay nghe ý kiến của Tiết tổng và Lưu tổng, tôi cảm thấy rất sâu sắc và có lý.”
Lệ Trí Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Em dao động rồi à?”
Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy, vị Boss này tuy phát biểu ngắn gọn, nhưng rất trực tiếp và trúng chỗ hiểm, khiến đối phương không phản ứng kịp.
Lâm Thiển vốn định dùng lời lẽ uyển chuyển một chút, nhưng nghe anh hỏi vậy, cô quyết định phát biểu thẳng: “Không, tôi không dao động. Tôi muốn nói, bọn họ phân tích rất toàn diện và có lý, nhưng quan điểm này quá chú trọng nội bộ, như làm thế nào giải quyết vấn đề tồn đọng, làm thế nào nâng cao bản thân. Tuy nhiên, bây giờ ở bên ngoài cạnh tranh khốc liệt, ngành này đã rất phát triển chứ không phải giống mười mấy năm trước, không phải chất lượng sản phẩm của anh tốt, tố chất nhân viên được nâng cao là anh có thể giành được thị trường, bởi vì người ta cũng làm tốt không kém anh.
Sỏ dĩ tôi nhằm vào dự án của Minh Thịnh, không phải bởi vì dự án này nhất định thành công, mà do tôi cảm thấy, cứ đi theo đường lối truyền thống chắc chắn không ổn. Lấy một ví dụ, nếu bây giờ Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ là con voi, Ái Đạt chỉ là con cừu non. Cừu non có thể thông qua tự nâng cao bản thân để chiến thắng con voi hay không? Tôi cho rằng không thể, nó chỉ còn một cách duy nhất là đánh úp, mới có cơ hội giành thắng lợi.”
Lâm Thiển thẳng thắn trình bày quan điểm xuất phát từ nội tâm. Nói xong, cô lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lệ Trí Thành.
Từ đầu đến cuối anh không rời mắt khỏi cô, gương mặt tuấn tú vô cùng trầm tĩnh.
Cuối cùng, anh chỉ đáp ba từ: “Tôi tin em.”
***
Ngoài trời trăng sao thấp thoáng, tỏa ánh sáng lành lạnh. Trong phòng, Lâm Thiển mặc bộ đồ ngủ, ngồi khoanh chân trên giường, chống tay lên cằm ngơ ngẩn hồi lâu.
“Tôi tin em.” Giọng nói trầm tĩnh của Lệ TríThành dường như vẫn văng vẳng bên tai cô.
Không thể không thừa nhận, tâm trạng của Lâm Thiển hơi xốn xang.
Kể từ lức anh phát biểu “Có người đề xuất dự án Minh Thịnh với tôi”, lòng cô đã xao động. Cho đến khi anh nói “Trưa nay tôi đã có quyết định”, cảm giác không thoải mái càng trở nên rõ ràng.
Cuối cùng, khi anh nhẹ nhàng thốt ra ba từ “Tôi tin em”, Lâm Thiển cũng nhận ra, cảm giác không dễ chịu nhưng có chút sảng khoái này gọi là “thụ sủng nhược kinh[1]”.
[1] “Thụ sủng nhược kinh”: Ngạc nhiên kinh sợ vì được ưu ái.
Tất nhiên từ trước đến nay đi đâu Lâm Thiển cũng được hoan nghênh. Thời đại học, cô là cánh tay phải của thầy giáo, là nòng cốt của đoàn thể; thời gian ở công ty Tư Mỹ Kỳ, cô cũng ba năm liên tiếp đạt thành tích công việc xuất sắc, thậm chí Boss Trần Tranh còn “ưu ái” cô một cách quá đáng...
Nhưng bây giờ đối tượng “ưu ái” là Lệ Trí Thành, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Anh chỉ là một quân nhân nói ít làm nhiều, không có kinh nghiệm trên thương trường. Nhưng chỉ một câu “Tôi tin em” của anh, Lâm Thiển càng cảm thấy có trọng lượng hơn bất kỳ người nào.
Thậm chí cô còn có ảo giác mình hóa thân thành “trọng thần”. Không phải sao, vị “chủ thượng” trẻ tuổi non nớt, tình cờ quen biết cô trong lúc mặc thường phục “vi hành”, do tán thưởng nhân phẩm và tài hoa của cô nên đặc biệt dựa dẫm vào cô. Bộ não của Lâm Thiển bất chợt vụt qua một ý nghĩ hoang đường đầy tham vọng nhưng lập tức bị cô gạt sang một bên.
Tóm lại thiên thời địa lợi nhân hòa, đây là cơ hội tốt để cô trở thành một trong những nhân vật nắm thực quyền ở Ái Đạt.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiển càng quyết tâm. Cô cầm di động gọi điện cho Lâm Mạc Thần.
Nghe xong lời thỉnh cầu của em gái, Lâm Mạc Thần cười khẽ: “Tại sao? Em làm việc ở Tư Mỹ Kỳ ba năm, gặp nhiều khó khăn nhưng chưa một lần mở miệng nhờ anh giúp đỡ. Bây giờ mới làm trợ lý CEO của Ái Đạt vài ngày, em đã muốn anh nhúng tay, giúp Boss của em trở mình?”
Lâm Thiển cười hì hì: “Em có chừng mực, lẽ nào anh không tin khả năng phán đoán của em?”
Sáng ngày hôm sau.
Lâm Thiển ngồi ở bàn làm việc, trong tay cô là bản “Kế hoạch dự án Minh Thịnh” do bộ phận Marketing làm thâu đêm.
Cũng như Tiết Minh Đào từng phát biểu, bản kế hoạch đề cập đến khó khăn lớn nhất là việc thiết lập quan hệ với khách hàng, mà khâu quan trọng nhất tất nhiên là tầng lớp lãnh đạo của đối phương.
Minh Thịnh là doanh nghiệp nhà nước có ảnh hưởng ở Trung Quốc, lãnh đạo cao cấp của tập đoàn này cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại, không phải đối tượng một công ty tư nhân như Ái Đạt có thể tùy tiện tiếp xúc.
Bây giờ Ái Đạt mới ra tay, cùng lắm cũng chỉ có thể bắt mối với người quản lý bậc trung như chủ nhiệm văn phòng hay giám đốc bộ phận. Muốn tiếp xúc với lãnh đạo cao cấp, chắc chắn cần thời gian và cơ hội. Tình hình tệ hại nhất là, cho đến ngày chính thức đấu thầu, Ái Đạt cũng chưa chắc có thể gặp gỡ lãnh đạo cao cấp của công ty, vậy thì dự án này cũng coi như xong.
Trong lúc Lâm Thiển đang suy tư, Tiết Minh Đào và mấy giám đốc marketing từ phòng làm việc của Lệ Trí Thành đi ra ngoài. Sắc mặt ai nấy nặng nề, bước đi vội vã. Đợi bọn họ khuất bóng, Lâm Thiển liền gõ cửa vào phòng.
Lệ Trí Thành không ở sau bàn làm việc mà ngồi ở sofa. Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, mười đầu ngón tay đan dưới cằm, trầm tư suy nghĩ.
Hiếm có dịp bắt gặp bộ dạng chuyên tâm suy tư của anh, Lâm Thiển nhẹ nhàng thu dọn mấy chiếc cốc giấy trên bàn, rót thêm nước nóng vàocốc quân dụng rồi đẩy đến trước mặt anh.
Lúc này, Lệ Trí Thành mới nhướng mắt nhìn cô, lặng lẽ chờ cô mở miệng.
Lâm Thiển mỉm cười: “Lệ tổng, về dự án Minh Thịnh, tôi có thể...” Cô chưa kịp nói hết câu, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Cố Diên Chi đi vào. Nhìn thấy hai người, anh ta thản nhiên ngồi xuống cạnh Lệ Trí Thành, đồng thời lên tiếng: “Chúng ta tiếp tục thương lượng vụ đó.”
Lệ Trí Thành không bận tâm đến anh ta mà nhìn Lâm Thiển: “Em nói tiếp đi.” Cố Diên Chi nghe vậy cũng chau mày quan sát cô.
Lâm Thiển im lặng vài giây rồi đi thẳng vào vấn đề: “Anh trai tôi hiện làm công việc đầu tư ở Mỹ. Trước đây anh ấy từng làm việc ở tập đoàn đầu tư DP, chính là cổ đông nước ngoài lớn nhất sở hữu cổ phiếu lưu hành của Minh Thịnh. Anh ấy và lãnh đạo Minh Thịnh có mối quan hệ khá tốt. Tôi nghĩ nếu thuận tiện, có thể nhờ anh ấy liên lạc giúp, hoặc có thể thu xếp để Lệ tổng gặp gỡ lãnh đạo cao cấp của Minh Thịnh một lần.”
Vẫn chưa kịp dứt lời, thấy Cố Diên Chi sáng mắt, Lâm Thiển biết mình đã nói trúng vấn đề mà bọn họ đau đầu nhất hiện nay. Trong lòng cô cũng thầm mừng rỡ.
Hai người đồng thời quay sang Lệ Trí Thành.
Lệ Trí Thành đã ngồi thẳng người, tựa vào thành ghế. Ánh mắt anh vô cùng trầm tĩnh, không để lộ một tia vui mừng, tựa hồ đang cân nhắc đề nghị của Lâm Thiển.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, anh mở miệng: “Tôi không cần nhờ đến mối quan hệ của em.” Giọng nói của anh rất bình thản, có chút cố chấp.
Lâm Thiển ngẩn người.
Cố Diên Chi nhíu mày, nhếch mép nở nụ cười chế giễu: “Lâm Thiển, Lệ tổng của cô ở trong quân đội quen rồi, không biết lươn lẹo. Điều cậu ấy không thích nhất là... bám váy đàn bà để đạt mục đích.”
Lâm Thiển tròn mắt. Bám váy đàn bà ư?
Ngữ khí của Cố Diên Chi nửa thật nửa giả, Lâm Thiển nhất thời không rõ dụng ý của anh ta khi nói câu này. Nhưng không phải Boss cứng nhắc đến mức đó đấy chứ?
Cô quay sang Lệ Trí Thành, anh cũng nhìn cô đăm đăm.
Lâm Thiển: “Tôi đưa ra đề nghị này là vì cảm thấy đây là cách nhanh chóng, đơn giản thuận tiện nhất, hơn nữa...”
Đồng tử đen nhánh của người đàn ông trước mặt như hồ nước sâu không thấy đáy. Lâm Thiển như bị hút vào trong đó, bên tai đột nhiên vang lên câu “Tôi tin em” anh nói ngày hôm qua, hai má cô nóng ran.
“Hơn nữa gì cơ?” Lệ Trí Thành đột nhiên truy vấn.
Lâm Thiển đáp khẽ: “Hơn nữa, từ xưa đến nay, bám váy đàn bà luôn là thủ đoạn thực dụng và hữu hiệu nhất.”
Cố Diên Chi phì cười thành tiếng.
Khóe mắt Lệ Trí Thành cũng ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, bờ môi mỏng nhếch lên, khiến ngũ quan của anh trở nên ôn hòa hơn.
Có Diên Chi đứng dậy: “Được rồi, ngay cả danh ngôn Lâm Thiển cũng đã nhắc tới, chúng ta làm lãnh đạo, không thể không cảm ơn. Tôi sẽ xử lý vụ này, Trí Thành, chú đừng từ chối nữa, cứ quyết định như vậy đi. Lâm Thiển, cô hãy lập tức đi lo liệu.”
Lệ Trí Thành còn chưa lên tiếng, Lâm Thiển trả lời dứt khoát “Vâng”, rồi đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Em gái hiếm có dịp mở miệng nhờ vả, Lâm Mạc Thần cũng chẳng đợi em gái “đi xác nhận với lãnh đạo”, nên Lâm Thiển vừa rời khỏi phòng làm việc của Lệ Trí Thành liền nhận được điện thoại của anh trai: “Anh hẹn rồi, vào bốn giờ chiều mai.”
Lâm Thiển liền nịnh nọt: “Anh, anh giỏi quá!” Nhưng cô nghĩ bụng, ông anh đứng là độc đoán thật, ngộ nhỡ hôm nay Lệ Trí Thành từ chối thì sao? Tuy nhiên, thái độ của Lâm Mạc Thần rất rõ ràng, ý tốt của em gái, dù muốn hay không, Boss của Ái Đạt cũng phải nhận.
Theo lời Lâm Mạc Thần, Tổng giám đốc tập đoàn Minh Thịnh Khang Chí Tông sẽ từ Bắc Kinh trở về vào chiều ngày mai. Lâm Thiển thầm tính toán, phát hiện anh trai hẹn gặp vào khoảng thời gian này là rất hợp lý. Khang Chí Tông đại khái về đến văn phòng lúc hai ba giờ chiều, nghỉ ngơi một lát rồi gặp bọn họ. Minh Thịnh hết giờ làm vào lúc năm rưỡi, sau đó chắc chắn Khang Chí Tông còn có lịch trình khác, có thể nói chuyện từ một tiếng đến một tiếng rưỡi đồng hồ cũng đủ rồi.
Ngồi một lát, Lâm Thiển lại đi tìm hai vị lãnh đạo, báo cáo về cuộc hẹn. Cố Diên Chi vui mừng, lập tức gọi điện cho bộ phận Marketing, còn Lệ Trí Thành chỉ yên lặng nhìn cô.
Lâm Thiển tự nhủ, không phải anh không hài lòng đấy chứ?
Cô đoán chắc anh cũng vui mừng, vì dẫu sao tình hình tương đối cấp bách.
Tầm chạng vạng tối, khi Tiết Minh Đào và mấy tâm phúc từ phòng làm việc của CEO đi ra ngoài, sắc mặt bọn họ rạng rỡ hơn trước đó. Lâm Thiển mỉm cười lịch sự với họ, Tiết Minh Đào đột nhiên đi đến trước mặt cô, giơ tay: “Trợ lý Lâm, tôi nghe Lệ tổng nói rồi. Cảm ơn cô đã giải quyết bài toán khó hộ phòng marketing chúng tôi.”
Lâm Thiển tươi cười đứng dậy. Không ngờ Boss khen cô với người khác.
Đợi bọn họ ra về, Lâm Thiển lén quan sát cánh cửa nửa khép nửa mở. Boss còn chưa định đi sao?
Giống như phát giác cử chỉ của cô, một giọng nói trầm thấp từ trong vọng ra ngoài: “Em vào đây.”
Lâm Thiển đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Lệ Trí Thành đứng bên bàn làm việc, ngoảnh đầu về phía cô.
Lâm Thiển mỉm cười: “Lệ tổng có việc gì sao?”
Anh không trả lời mà quay hẳn người về phía cô. Lúc này, ánh hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, khiến gương mặt anh được bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ.
Lệ Trí Thành đi đến trước Lâm Thiển, còn cách một bước chân, anh dừng lại, đứng im, nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh thâm trầm, gương mặt không chút biểu cảm. Lâm Thiển hơi hồi hộp, anh đến gần như vậy làm gì? Chẳng phải anh là người không dễ tiếp cận hay sao?
Lâm Thiển cố gắng định thần.
“Tại sao lại giúp tôi?” Lệ Trí Thành cất giọng bình tĩnh.
Lâm Thiển im lặng vài giây, thẳng thắn trả lời: “Vì anh xứng đáng.”
Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn cô, đôi mắt càng yên tĩnh hơn.
“Cảm ơn em, Lâm Thiển.”
Lâm Thiển chớp chớp mắt. Thì ra anh muốn cảm ơn.
Lâm Thiển cúi xuống quan sát khoảng cách giữa hai người rồi lại ngẩng đầu đối diện với anh.
Boss, có phải anh muốn bày tỏ thành ý nên mới tiến lại gần để cảm ơn hay không?
Đúng là thành ý quá mức rồi.
Lâm Thiển nhướng mắt nhìn Lệ Trí Thành. Phản ứng như thế nào trước sự biểu dương của sếp cũng là một nghệ thuật ở chốn công sở. Bạn không thể để lộ sự kiêu ngạo tự đắc, cũng không nên quá khiêm tốn.
Lâm Thiển mỉm cười, đứng thẳng người, giơ tay chào theo kiểu nhà binh: “Thiếu tá, đây là vinh hạnh của tôi.”
Quả nhiên, lời tâng bốc rất hợp thời, khóe mắt Lệ Thành ẩn hiện ý cười.
Lâm Thiển cũng cười. Bây giờ mọi người đều nói, cấp dưới cần có năng lực quản lý cấp trên của mình. Chắc cô quản lý anh không tồi? Bởi người bị liệt cơ mặt như anh hôm nay cũng cười với cô hai lần.
Đang thầm tự đắc trong lòng, Lâm Thiển đột nhiên nghe anh nói: “Sau này tôi sẽ báo đáp em.”
Buổi chiều ngày hôm sau. Chiếc Cadillac chuyển bánh trên con đường nội đô, Lâm Thiển ngồi ở ghế lái phụ, tài xế là Tiết Minh Đào, Cố Diên Chi và Lệ Trí Thành ngồi ở hàng ghế sau.
Khi ô tô tiến vào khu CBD[2] ở phía Tây thành phố, từ xa xa đã có thể nhìn thấy tòa nhà cao chọc trời màu nâu thẫm đầy vẻ trang trọng của tập đoàn Minh Thịnh.
[2] CBD: Khu thương mại trung tâm.
Tiếp đãi bọn họ là người đàn ông cao gầy ngoài bốn mươi tuổi, phó chủ nhiệm văn phòng của Minh Thịnh. Anh ta có thái độ ôn hòa, không quá nhiệt tình nhưng lịch sự và chu đáo. Sau màn chào hỏi, anh ta đưa đoàn của Lâm Thiển lên phòng khách nhỏ thuộc khu vực Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng trên cùng.
“Quý vị hãy đợi một lát, Khang tổng đang tiếp một vị khách. Sau khi kết thúc, tôi sẽ mời quý vị đi gặp Khang tổng.” Người đàn ông nói.
Cố Diên Chi và Tiết Minh Đạo gật đầu đồng ý. Phó chủ nhiệm văn phòng liền đẩy cửa đi ra ngoài làm việc.
Thật ra bọn họ đến hơi sớm, bây giờ mới ba giờ bốn mươi lăm phút. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Cố Diên Chi lên tiếng trước, trêu Lệ Trí Thành: “Lát nữa Lệ tổng phải nói nhiều mới được, nghe nói Khang tổng xuất thân từ dân kỹ thuật, cũng rất kiệm lời. Đừng để đến lúc đó hai người chẳng ai nói với ai một câu.”
Lâm Thiển và Tiết Minh Đào mỉm cười. Còn Lệ Trí Thành chỉ cất giọng lãnh đạm: “Rất tốt, chí hướng hợp nhau, im lặng là vàng.”
Lúc nói câu này, sắc mặt anh vẫn vô cảm như thường lệ. Lâm Thiển và Tiết Minh Đào đều ngây ra, cho đến khi thấy Cố Diên Chi cười ngoác miệng, bọn họ mới có phản ứng, thì ra Boss vừa nói đùa. Sau đó, bọn họ cũng lập tức cười theo.
Cười là một lẽ, lời nói của Cố Diên Chi cũng chính là nỗi lo trong lòng Lâm Thiển. Cuộc gặp giữa Lệ Trí Thành và Khang tổng tuy là cuộc gặp giữa hai vị lãnh đạo nhưng thực ra chỉ là Boss nhỏ gặp Boss lớn. Hy vọng Boss của cô biến thành người ăn nói giỏi là điều không thể, do đó cuộc gặp lần này có kết quả ra sao, trong lòng cô không một chút chắc chắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Đúng bốn giờ, vị phó chủ nhiệm văn phòng đẩy cửa đi vào. Lâm Thiển và mọi người đều đứng dậy, Tiết Minh Đào mỉm cười hỏi: “Chúng tôi có thể đi gặp rồi?”
Ai ngờ đối phương nở nụ cười áy náy: “Rất xin lỗi, Lệ tổng, Cố tổng, vị khách của Khang tổng vẫn chưa ra về, không khí cuộc trò chuyện tương đối vui vẻ, tôi cũng không tiện làm phiền.”
“Không sao đâu, chúng tôi có thể đợi, cảm ơn anh.” Cố Diên Chi đáp.
Vị phó chủ nhiệm gật đầu, lại đi ra ngoài.
Lần này đợi đến bốn giờ bốn mươi, Cố Diên Chi đứng ngồi không yên, Tiết Minh Đào đi giục hai lần nhưng đều thất bại quay về. Chỉ riêng Lệ Trí Thành vẫn tỏ ra bình tĩnh, tâm trạng Lâm Thiển trở nên nôn nóng sốt ruột.
Minh Thịnh hết giờ làm vào lúc năm rưỡi, vừa rồi vị phó chủ nhiệm tiết lộ, buổi tối Khang tổng còn bữa cơm xã giao, tan sở là đi ngay. Điều này có nghĩa thời gian dành cho Ái Đạt chưa tới bốn mươi phút?
Đây là một khởi đầu tương đối tệ, vì dù sao cuộc gặp mặt lần đầu với lãnh đạo cao cấp cũng rất quan trọng. Nếu không thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho đối phương, chỉ e sau này sẽ khó hẹn gặp lần thứ hai, càng không thể trông chờ Khang tổng ngả về phía bọn họ trong đơn hàng lần này.
Sao Ái Đạt lại xui xẻo đến thế? Khó khăn lắm mới có thể thu xếp cuộc hẹn, không ngờ bị người khác chen ngang, còn trò chuyện lâu như vậy.
Đồng hồ sắp chỉ năm giờ, Lâm Thiển đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh một lát.” Vừa đẩy cửa đi ra ngoài, cô liền nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh tề từ đại sảnh ở bên cạnh đi tới. Hướng đó là phòng làm việc của Khang tổng, còn người đi đầu đang tươi cười rạng rỡ kia chính là Trần Tranh.
Trần Tranh dừng lại bắt tay vị phó chủ nhiệm văn phòng: “Phó chủ nhiệm Liêu, cảm ơn anh, không cần tiễn chúng tôi. Hôm nay chúng tôi nói chuyện với Khang tổng hết sức vui vẻ, chắc làm mất không ít thời gian của anh, ngày khác tôi sẽ mời anh uống trà.”
Phó chủ nhiệm cười tươi: “Trần tổng đừng khách sáo, để tôi tiễn các vị xuống dưới.”
Lúc này, Trần Tranh như phát giác ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về bên này. Lâm Thiển đứng ngoài cửa, không kịp né tránh, chỉ còn cách đối mặt anh ta.
Trần Tranh tựa hồ không hề ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở nơi này. Anh ta nhếch miệng, cùng đoàn người đi ra thang máy.
Vào thời điểm này, Tổng giám đốc Minh Thịnh Khang Chí Tông đang ngồi ở sofa trong phòng làm việc, giơ tay bóp trán.
Ông là một nhà doanh nghiệp ngoài năm mươi tuổi, có gương mặt nghiêm nghị, quắc thước. Bình thường ông không hay nói cười, nhưng người xung quanh ông đều biết vị Tổng giám đốc xuất thân từ một kỹ sư này có rất nhiều ý tưởng về phương hướng phát triển và quản lý doanh nghiệp. Hơn nữa, ông còn là người làm ăn đứng đắn.
Dự án mua sắm lần này là cặp công văn cho hơn mười ngàn công nhân viên thuộc chi nhánh công ty tại ba mươi mấy tỉnh thành trong cả nước. Trong con mắt ông, đơn đặt hàng không lớn nhưng liên quan đến hình tượng thống nhất của tập đoàn và phúc lợi của công nhân viên nên chất lượng sản phẩm vô cùng quan trọng.
Trước đó Minh Thịnh từng tiếp xúc với Tân Bảo Thụy và Tư Mỹ Kỳ một thời gian. Sản phẩm của Tân Bảo Thụy có chất lượng tốt, lại đứng đầu toàn ngành nhưng bọn họ bán hàng đi nhiều quốc gia, giá cả tương đối cao. Bọn họ lại không chịu hạ thấp báo giá với Minh Thịnh nên về cơ bản bị loại trừ.
Thực lực của Tư Mỹ Kỳ không bằng Tân Bảo Thụy nhưng công ty này đồng ý cung cấp sản phẩm tốt nhất, đồng thời nhiều lần cho biết mức giá sẽ rất ưu đãi. Về thằng nhãi Trần Tranh, ban đầu Khang Chí Tông không thích anh ta, cảm thấy đối phương hơi nông nổi nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, ông thấy con người Trần Tranh cũng được. Hơn nữa, một số cán bộ quản lý dưới trướng Khang Chí Tông đều đánh giá tốt về Tư Mỹ Kỳ và Trần Tranh, thành ra ông cũngcó ý giao đơn đặt hàng cho anh ta.
Hôm nay Trần Tranh nói có việc quan trọng cần gặp Khang Chí Tông nên ông đồng ý gặp gỡ. Một mặt, Trần Tranh giới thiệu lại một lần sản phẩm trọng tâm của Tư Mỹ Kỳ, ngoài ra còn tặng ông quyển sách hướng dẫn chơi cờ cổ.
Khang Chí Tông lật giở vài trang, lập tức bị thu hút. Không thể không thừa nhận, món quà của Trần Tranh rất hợp ý ông.
Về phần Ái Đạt, cuộc gặp hôm nay là do cổ đông nước ngoài giới thiệu. Trước đó Khang Chí Tông cũng nghe nói, công ty này sắp phá sản, không biết bọn họ làm thế nào móc nối được với cổ đông nước ngoài? Ông cũng chỉ định gặp bọn họ theo kiểu lấy lệ.
Cố Diên Chi và Lệ Trí Thành vào phòng làm việc của Khang tổng lúc năm giờ năm phút.
Kể từ giây phút đó, Lâm Thiển không rời mắt khỏi cánh cửa khép chặt, niệm thầm trong lòng: Ra lâu một chút, lâu một chút...
Nói thật, cô rất sợ hai vị Boss chỉ vào tầm mười phút liền bị đối phương kiếm cớ đuổi khéo. Mặc dù lo lắng nhưng cô vẫn không quên thầm rủa Trần Tranh. Anh ta nói chuyện với Khang tổng lâu như vậy, hôm nay Khang tổng ngồi máy bay, bây giờ chắc chắn rất mệt mỏi, năm rưỡi chiều còn có bữa cơm xã giao, cùng lắm bọn họ chỉ có thể trò chuyện hai mươi lăm phút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, gần đến năm rưỡi, Lâm Thiển hồi hộp nhìn chằm chằm cánh cửa ra vào.
Vị phó chủ nhiệm ở bên ngoài cũng chú ý đến thời gian. Anh ta đi tới gõ cửa, đi vào trong, không biết nói câu gì lại nhanh chóng ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
Lâm Thiển và Tiết Minh Đào đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Năm giờ bốn mươi lăm phút, Lệ Trí Thành vẫn chưa ra ngoài.
Tới sáu giờ vẫn không có động tĩnh, mãi hơn bảy giờ, cửa văn phòng mới mở toang, Cố Diên Chi đi ra ngoài trước tiên, mặt mũi tươi cười rạng rỡ. Sau đó là Lệ Trí Thành, khóe miệng anh cũng xuất hiện ý cười nhàn nhạt. Cuối cùng là Khang Chí Tông, ông đích thân tiễn bọn họ ra khỏi phòng.