Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 09 phần 2
Nước mắt càng tuôn
như mưa, Lâm Thiển bất giác khóc thành tiếng. Nức nở một lúc, cô lại cúi đầu. Nhìn
thấy di động, lửa giận bị đè nén trong lòng lại bùng
cháy trong giây lát.
Lâm Thiển cầm điện
thoại rủa thầm: “Cầm thú! Khốn nạn! Trần Tranh anh
chết đi!” Vẫn chưa hả giận, cô mắng tiếp “Quân tử báo thù mười
năm chưa muộn. Anh hãy đợi đấy, thù này không báo, tôi không phải họ
Lâm.”
Bấy giờ mới
cảm thấy đỡ hơn một chút, Lâm Thiển ném điện thoại sang chiếc
ghế đẩu ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy một
bóng đen cao lớn đứng ở cửa ra ban công từ lúc nào. Lâm Thiển không
thấy rõ vẻ mặt của anh, nhưng đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm
chú.
Lâm Thiển vội rút
mấy tờ giấy ăn lau nước mắt còn đọng trên mặt mới đứng dậy
hỏi anh: “Lệ tổng, tình hình thế nào rồi?”
Lệ
Trí Thành đã cởi áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi
đơn giản, tay áo xắn lên cao, trên cánh tay
có vết màu xám đen tương đối rõ ràng. Anh không
trả lời mà đi đến bên cô, ngồi xuống ghế.
Lâm Thiển cũng ngồi
xuống.
“Xử lý xong rồi.”
Lệ Trí Thành cất giọng hết sức bình tĩnh: “Có mấy tên chạy thoát, còn phần
lớn bị khống chế. Cảnh sát cũng đã đến nơi, Cao
Lãng và mấy người bảo vệ bị thương nhẹ.”
Lâm Thiền
thở phào nhưng trong lòng vẫn không nhẹ nhõm.
Hai người nhất thời im
lặng, ngắm nhìn bầu trời tối đen.
Một lúc sau, Lâm
Thiển lén liếc Lệ Trí Thành, phát hiện anh đang cúi đầu quan sát mặt đất.
Lâm
Thiển hơi quẫn bách, bởi trên nền nhà toàn là giấy cô lau nước mắt và
hỉ mũi, ném bừa bãi.
“Lát nữa tôi sẽ
dọn.” Cô nói nhỏ.
Lệ Trí Thành lại
nhướng mắt dõi về phương xa.
“Lâm Thiển”, anh từ
tốn mở miệng, “Tôi sẽ nhớ những giọt nước mắt này của em.”
Lâm Thiển vốn đã
khôi phục tâm trạng bình tĩnh, nhưng khi nghe câu nói này, viền mắt cô lại cay
cay. Cô cố gắng đè nén lệ dâng, sau đó ngoảnh đầu nhìn gương mặt nghiêng cương
nghị của anh.
Lệ Trí Thành,
anh đừng nói vậy, bởi tôi sẽ càng buồn hơn.
Lâm Thiển điều hòa
hơi thở, đến lúc lên tiếng, cô đã hoàn toàn trấn tĩnh, chỉ là
giọng nói hơi khàn khàn: “Lệ tổng, tôi có thể khẳng định, sự việc lần này là do
Tư Mỹ Kỳ xúi giục. Nhưng bọn họ ngang nhiên làm vậy, chắc chắn đã có sự chuẩn
bị, dù đám người gây chuyện bị đưa đến đồn cảnh sát chắc cũng không
thể điều tra ra ngọn nguồn.
Nước cờ này
của bọn họ tuy không mang lại tổn thất vật chất nhưng có thể
đánh mạnh vào lòng người ở Ái Đạt, khiến chúng ta càng
rệu rã, khiến những nhân viên không rõ nội tình bắt đầu
nghi ngờ lãnh đạo, nghi ngờ anh. Chúng ta vừa để vuột
mất dự án Minh Thịnh, lòng người vốn đã hỗn loạn. Không còn nghi
ngờ gì nữa, chiêu này của Tư Mỹ Kỳ gần như một đòn chí mạng.
Thế nhưng, càng
những lúc như vậy, chúng ta càng không thể chịu thua. Lệ tổng, bây
giờ tất cả mọi người đều trông chờ vào anh. Tôi cho rằng, công
việc quan trọng nhất của anh lúc này là gắn kết lòng người, đầu tiên cần bảo
đảm người của Ái Đạt không giải tán, mới có tinh thần phát triển sự nghiệp.
Chúng ta phải nghĩ cách để toàn thể nhân viên thấy được sự kiên trì của anh.
Chúng ta có thể tổ chức vài hoạt động CEO cổ vũ nhân viên. Một khi cần
thiết, chúng ta có thể tỏ ra cảm tính một chút, chắc chắn sẽ thu phục được
lòng người...”
Nói đến đây, Lâm
Thiển đột nhiên dừng lại. Bởi vì Lệ Trí Thành bỗng dưng ngoảnh đầu
nhìn cô bằng ánh mắt trầm tĩnh và sắc bén.
“Sao thế?” Cô hỏi
dò.
Lệ Trí Thành bất
chợt giơ tay về phía cô.
Lâm Thiển còn chưa
có phản ứng, bàn tay anh đã áp vào bên má vẫn hơi bị sưng của
cô. Lâm Thiển giật mình, anh đang kiểm tra vết thương hay sao?
Cô nghiêng mặt sang
một bên, định né tránh tay anh, đồng thời lên tiếng:
“Không sao, tôi hết đau rồi...”
Lâm Thiển còn chưa
dứt lời, Lệ Trí Thành đột nhiên nghiêng người về phía cô,
gương mặt tuấn tú của anh ở ngay trước mắt.
Lâm Thiển đờ ra, nhìn vào đôi mắt thâm trầm tựa như hố
đen không thấy đáy của anh. Cô thậm chí nhìn thấy
hình bóng nhỏ xíu của mình trong đôi mắt đó.
Ở giây tiếp theo,
bờ môi giá lạnh của người đàn ông áp xuống môi cô một cách
chính xác.
Lâm Thiển hoàn toàn
chấn động.
Nhưng
chỉ trong nháy mắt, cô liền nhận thức chuyện gì đang xảy ra, bởi cô và Lệ
Trí Thành mặt sát mặt, môi kề môi. Đầu lưỡi của anh lặng lẽ tiến vào, mang theo
hơi ấm và mùi hương riêng biệt của đàn ông xâm nhập vào lãnh địa của cô.
Lâm Thiển cảm thấy
máu nóng dồn hết lên não bộ. Cô muốn lùi lại phía sau, nhưng một tay Lệ Trí
Thành đặt lên tay vịn ghế ngồi ở bên cạnh, một tay nâng mặt cô. Anh
đã khóa cô ở giữa người anh và thành ghế khiến cô không còn đường
thoát.
Thời khắc này,
chỉ có một ý nghĩ chạy loạn trong đầu Lâm Thiển. Lệ Trí Thành
đang hôn cô, anh đang hôn cô.
Lẽ nào bởi vì cô là
người bạn đầu tiên của anh kể từ khi anh xuất ngũ
và gánh vác trách nhiệm nặng nề? Hay cô là người phụ nữ hiếm hoi mà anh tin
cậy, lại chỉ bảo anh nhiều điều. Vì vậy... anh đã nảy sinh
tình cảm, anh... anh đã yêu cô rồi?
Lâm Thiển còn chưa
có phán đoán chính xác về tình hình hiện tại, Lệ
Trí Thành đã rời môi và buông tay khỏi mặt
cô, kết thúc nụ hôn đến bất thình lình.
Lâm Thiển vẫn
chẳng có phản ứng.
Lệ Trí Thành đứng
dậy, vẻ mặt anh bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ riêng đôi
môi của anh, cũng có lẽ do tác dụng tâm lý, Lâm Thiển cảm thấy
nơi đó hơi ươn ướt. Anh bỏ hai tay vào túi quần, quay người đi ra
ngoài.
Lâm Thiển ngồi bất
động, dõi theo bóng lưng anh.
Đến cửa ra
vào, Lệ Trí Thành đột nhiên dừng bước.
“Lâm Thiển.” Anh
không ngoảnh đầu về phía cô, chỉ cất giọng bình thản: “Ngày mai sẽ là một
ngày mới, tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Đêm đã rất khuya.
Ngoài cửa sổ ánh đèn thưa thớt, vì sao lác đác
trên bầu tròi. Tập đoàn Ái Đạt cách đó không xa đứng sừng
sững trong bóng tối, dường như đã khôi phục sự yên bình.
Lâm Thiển nằm trên
giường, thẫn thờ nhìn trần nhà. Bên
má đau nhức đã không còn quan trọng. Điều quan
trọng... Cô giơ tay sờ môi mình, chỗ đó âm ấm,
mềm mại, hình như vẫn còn lưu lại hương vị xa lạ
của đàn ông.
Khi đã hoàn toàn
tỉnh táo, Lâm Thiển đoán xảy ra hai khả năng:
Một là Lệ Trí
Thành thật sự có ý với cô. Nhưng hai người không thích hợp.
Chưa nói đến chuyện Lâm Thiển luôn bài xích tình yêu
nơi công sở, từ trước đến nay cô cũng chưa bao giờ nghĩ
tới khả năng phát triển tình cảm với Lệ Trí Thành. Anh không
phải là hình mẫu lý tưởng của cô.
Ngưòi đàn ông
cô thích... Lâm Thiển nhắm mắt ngẫm nghĩ, phải mạnh mẽ, thành thục,
và tài giỏi hơn. Tuy sau này chắc cô sẽ đi theo con đường trở thành “nữ cường
nhân[2]” nơi công sở, nhưng người đàn ông lý tưởng phải thuộc loại
dễ dàng chinh phục cô.
[2] Là cách gọi
những phụ nữ tài năng xuất chúng, thông minh, khéo léo, giỏi giang, giành được
những thành công nhất định trong sự nghiệp.
Chứ không phải như
bây giờ... là cô chinh phục Lệ Trí Thành, đúng không nhỉ?
Vậy thì cảm giác
của cô đối với Lệ Trí Thành là gì?
Bộ não Lâm Thiển
vụt qua hình ảnh anh hôn cô vừa rồi. Đôi mắt trầm tĩnh, sống mũi thẳng, gò
má hơi cao và bò môi mát lạnh của anh...
Nhịp tim của Lâm
Thiển dường như bắt đầu tăng tốc.
Không thể không
thừa nhận, quen biết một thời gian, quả thực Lệ Trí Thành thường xuyên
khiến cô rung động, bởi chính bản thân anh là người đàn ông thu hút, lại có
diện mạo tuấn tú.
Nhưng đó chắc không
phải là tình yêu.
Lâm Thiển hơi
ủ rũ, nụ hôn ngày hôm nay sẽ khiến hai người rơi vào tình trạng
ngượng ngùng. Nếu anh thật sự theo đuổi, cô bắt buộc phải cự tuyệt. Nhưng
nghĩ đến chuyện từ chối anh, cô lại cảm thấy không đành lòng.
Bởi vì anh
không phải là loại công tử nhà giàu vô liêm sỉ như Trần
Tranh, cũng không phải là mấy cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch theo
đuổi cô ở thời đại học. Anh là quân nhân chân thành chính
trực, chắc không có người phụ nữ nào nhẫn tâm khiến người
đàn ông như vậy đau lòng.
Ngoài ra còn
tồn tại một khả năng khác. Lâm Thiển đứng dậy cầm gương soi mặt. Ai
cũng biết, những thứ như cảm giác điện giật giữa nam và nữ
rất dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, thường có yếu tố rung động
nhất thời.
Lệ Trí
Thành là một thanh niên đầy nhiệt huyết, không có bạn gái, lượng hooc-môn
tiết ra quá nhiều, trong khi tối nay lại là thời điểm
đặc biệt, doanh nghiệp do anh lãnh đạo bị chơi xấu, cô lại khóc lóc
trước mặt anh. Có lẽ nào Lệ TríThành thấy đồng cảm với
cô, vì vậy nhất thời hồ đồ nên mới hôn cô? Đây chỉ
là hành động bộc phát thể hiện
tình cảm và an ủi đối phương, chẳng
có ý gì khác?
Hơn nữa...Lâm Thiển
lại ngắm gương mặt hơi sưng, đôi mắt đỏ hoe và mái tóc lòa xòa của
mình ở trong gương. Bộ dạng này hình như có vẻ đáng
thương... dễ khơi gợi ham muốn bảo vệ của người đàn ông.
Đúng như Lâm Thiển
dự đoán, trải qua sự kiện này, mọi nhân viên Ái Đạt đều hướng về Lệ Trí
Thành, chờ xem anh giải quyết thế nào.
Nhưng anh bình tĩnh
hơn bên ngoài tưởng rất nhiều. Trong đêm tối vắng
lặng, anh quay về phòng làm việc, ngồi ở ban
công lộ thiên dưới ánh đèn cô độc, tay cầm cốc trà nóng, lặng lẽ
quan sát khuôn viên công ty ở bên dưới.
Cố Diên Chi giải
quyết xong việc ở đồn cảnh sát, về đến công ty đã hơn mười một
giờ đêm. Tâm trạng của anh ta tương đối buồn bực, anh ta đi ra ngoài ban
công, ngồi xuống cạnh Lệ Trí Thành.
“Không ngờ thằng
Trần Tranh giở trò này.” Cố Diên Chi lên tiếng: “Đồn cảnh sát cho
biết, mấy tên cầm đầu gây chuyện đều là lưu manh, kể cả bị bắt giam mấy
tháng nhưng chúng một mực khai nhận do căm hận Ái Đạt nên mới làm vậy, không ai
sai khiến. Chúng ta truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Ừ.” Lệ Trí Thành
lãnh đạm gật đầu.
Cố Diên Chi im
lặng vài giây, đột nhiên giơ tay vỗ vai Lệ Trí Thành: “Tôi tin chú.”
Lệ Trí Thành lặng
thinh.
Cố Diên
Chi tiếp tục mở miệng: “Nghe nói Lâm Thiển bị tát, cô ấy không sao
đấy chứ?”
Lệ Trí Thành
nhướng mày: “Mặt bị sưng rồi.”
Cố Diên Chi
cười, liếc xéo anh một cái: “Chú quan tâm đến cô ấy
thật.”
Lệ Trí Thành
không đáp lời, một lúc sau độtnhiên ngoảnh đầu nhìn
anh ta: “Diên Chi, anh từng nói, thương
trường như chiến trường, toàn những kẻ xảo
trá gian manh, một mất một còn?”
Cố Diên Chi hơi
ngây ra, đây là những lời anh ta nói
với Lệ Trí Thành trước khi xuất ngũ. Anh ta gật đầu:
“Đúng là tôi từng nói câu đó, sao thế?”
Lệ Trí Thành
đáp: “Không sao cả.” Nói xong anh lại quay đầu ngắm màn đêm phía
trước.
Quả thật chẳng
sao cả, chỉ là người phụ nữ thông minh ranh mãnh đó đối xử với tôi bằng
trái tim chân thành. Cô lung linh như tinh tú trên trời, giơ tay là
có thể chạm tới.
Lâm Thiển ở nhà nghỉ một
ngày. Thật ra “khẩu dụ” mà Lệ Trí Thành sai người báo với cô
là cho cô nghỉ ngơi hai ngày. Tuy nhiên Lâm Thiển không yên tâm nên
sáng sớm ngày thứ hai, thấy mặt đã hết sưng, cô liền đi phòng Nhân sự trả phép.
Lên tầng trên cùng,
nhìn cánh cửa phòng làm việc của CEO, nhịp tim Lâm Thiển bắt đầu tăng
tốc. Nhưng khi tiến lại gần, phát hiện Lệ Trí Thành không ở bên
trong, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Thiển
vừa ngồi xuống không bao lâu, điện thoại bàn đổ chuông. Là Dương
Hi Như của Văn phòng CEO gọi tới. Với tư cách cấp dưới, Dương Hi
Như quan tâm đến tình trạng của Lâm Thiển trước, sau đó
chuyền để tài: “Trợ lý Lâm, chị đã biết tin chưa?
Ái Đạt không trúng thầu đơn đặt hàng của
Minh Thịnh là vì công ty chúng ta có gián điệp.”
Lâm Thiển
ngẩn người, hạ thấp giọng: “Gián điệp?”
Dương Hi
Như đáp: “Vâng, nghe nói bên Minh Thịnh tiết lộ thông tin, mọi
điều khoản của Tư Mỹ Kỳ đều như chúng ta, chỉ nhỉnh hơn chúng ta
một chút nên họ mới trúng thầu. Vụ này rõ quá còn gì, chúng ta đã để lộ
Hồ sơ dự thầu. Em nghe nói thư ký của Khang tổng gọi điện cho Lệ tổng, bảo
Khang tổng đặt niềm tin lớn vào
chúng ta, chính vì vậy nên ông ấy rất không
vui...”
“Sao cô biết được
chuyện đó?” Lâm Thiển cắt lời.
Dương Hi Như đáp:
“Tin tức lan truyền từ hôm qua... Mọi người đều bàn tán vụ này.”
“Ừ.” Lâm Thiển hỏi:
“Gián điệp là ai?”
“Nghe nói là
nhân viên kỹ thuật Cát Tùng Chí, cũng là thành viên của Tổ công tác xử lý khủng
hoảng lần trước và Tổ dự án lần này.” Dương Hi Như đáp: “Sáng nay cảnh sát đã
đến đưa anh ta đi, Cố tổng và Lưu tổng cũng đi theo. Hình như cảnh
sát đã tìm thấy một số chứng cứ, là đoạn băng ghi hình và dữ
liệu email.”
Sau khi cúp điện
thoại, Lâm Thiển ngồi trầm tư suy nghĩ. Về việc Ái Đạt trượt
thầu, cô đã sớm cảm thấy kỳ quặc, nhưng không ngờ nguyên nhân từ nội gián.
Lâm Thiển chợt
nhớ hồi còn ở Tổ công tác xử lý khủng hoảng, cô và Lệ Trí Thành
nhìn thấy bóng đen ngoài hành lang, lẽ nào chính là Cát Tùng
Chí? Một người hiền lành thật thà như vậy lại là gián điệp thương mại
của Tư Mỹ Kỳ, luôn ở bên cạnh bọn cô, chỉ nghĩ thôi
cũng đủ sởn da gà.
Tuy nhiên... Nếu
cô đoán không nhầm, chắc chắn Cố Diên Chi cố tình tiết lộ
thông tin công ty có gián điệp. Lệ Trí Thành đã nghe ý kiến của
cô hôm trước? Lâm Thiển mỉm cười, bây giờ lòng người đang hoang mang, sự kiện
nội gián có tác dụng kích thích mọi người, quyết chí đồng lòng chống đối
thủ...
Đang chìm trong suy
tư, điện thoại lại đổ chuông. Lần này là phòng Tài vụ gọi: “Trợ lý Lâm, ba mươi
triệu đã vào tài khoản, xin hãy thông báo ngay với Lệ tổng.”
Lâm Thiển không
hiểu: “Ba mươi triệu?”
Nhân viên tài vụ hạ
thấp giọng: “Vâng, Lệ tổng đã đem một phần tài sản của nhà máy mới
thế chấp ngân hàng, được ngân hàng cho vay chừng đó.”
Lâm Thiển cúp điện
thoại, tâm trạng trở nên nặng nề.
Vừa mới đi làm, cô
đã nhận hết “trái bom” này đến “trái bom” khác.
Bây giờ Lệ Trí
Thành đã phải thế chấp tài sản? Công ty như cái động không đáy, mọi
người bắt đầu rơi xuống dưới rồi?
Lâm Thiển đang
chìm trong suy tư, một hình
bóng quen thuộc từ ngoài đi vào. Anh mặc bộ
comple chỉnh tề, tay cầm tập tài liệu, hình như vừa
mới họp xong.
Lâm Thiển lập tức
đứng dậy, nhưng cô né tránh gương mặt người đàn ông, chỉ nhìn vào
cúc áo comple trên ngực anh: “Chào Lệ tổng!”
“Ừ.” Lệ Trí Thành
cất giọng bình thản: “Em vào đây.”
Tim Lâm Thiển đập
nhanh một nhịp, cô đi theo anh vào phòng làm việc.
Lệ Trí Thành ngồi
xuống sofa, nhướng mắt nhìn cô: “Mặt khỏi rồi à?”
“Khỏi rồi,
cảm ơn Boss quan tâm.” Lâm Thiển không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Trí
Thành, nhưng vẫn cảm nhận một cách rõ ràng ánh mắt sáng ngời bức người của anh
dừng lại ở mặt mình.
“Phòng Tài vụ vừa
gọi điện thoại, nói ba mươi triệu đã vào tài khoản.” Lâm Thiển lên tiếng.
“Ừ.” Anh đáp: “Hãy
thanh toán tiền lương tháng này cho công nhân viên. Số còn lại cứ để ở tài
khoản.”
“Vâng.”
Lệ Trí Thành bố trí
một số công việc như thường lệ: triệu tập cuộc họp, báo
cáo, thậm chí xử lý hậu sự vụ nội gián. Lâm Thiển vẫn cắm cúi
ghi chép như mọi bữa. Trong quá trình đó, cô không nhịn nổi, thầm
nhướng mắt, liếc anh một cái thật nhanh rồi lại cụp xuống.
Người đàn ông
này mới hôn cô hai hôm trước, vậy mà bây giờ anh coi như
chẳng có chuyện gì xảy ra, không một lời giải thích. Ý
anh là gì nhỉ? Lẽ nào anh không để tâm đến nụ hôn đó?
Lâm Thiển đang oán
thầm, Lệ Trí Thành đột nhiên đứng dậy.
Lâm Thiển ngẩng đầu
theo phản xạ, vừa vặn chạm mắt Lệ Trí Thành. Anh đang nhìn cô bằng ánh mắt
mang hàm ý nào đó, rất giống biểu hiện tối hôm cưỡng hôn cô.
“Lâm Thiển.” Lệ Trí
Thành đột nhiên gọi tên cô.
Trống ngực Lâm
Thiển đập thình thịch, cuối cùng cũng không tránh khỏi tình huống này.
Cô lại cúi đầu, né
tránh ánh mắt Lệ Trí Thành, chuẩn bị sẵn tâm lý từ chối anh.
Ai ngờ Lâm Thiển
đợi một lúc, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói từ tốn, thấp thoáng ý cười của anh
vang lên: “Tôi có một kế hoạch. Tôi sẽ phát động cuộc phản kích
'đánh tạt sườn' vào Tư Mỹ Kỳ.”