Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 11 phần 1

Chương 11

Em sẽ không thất
vọng.

Anh nói… Em sẽ
không thất vọng?

Câu này có sức mạnh
to lớn, khiến Lâm Thiển hết cả ủ rũ mệt mỏi, hai mắt sáng rực.

Cô có chút không
dám tin những điều mình vừa nghe thấy. Bởi vì sáng nay đơn đặt hàng vẫn thấp,
bây giờ Lệ Trí Thành nhấn mạnh “Em sẽ không thất vọng”, có nghĩa lượng tiêu thụ
rất tốt?

Đạt mốc hai nghìn?
Không, chắc chắn đây không phải là thành tích khiến Lệ Trí Thành hài lòng. Vậy
thì ba nghìn hay bốn nghìn?

Lâm Thiển hồi hộp
đi theo Lệ Trí Thành vào tòa cao ốc, lên văn phòng của bộ phận Thông tin Kỹ
thuật. Cô gần như chạy đến trước một màn hình máy tính.

Các đồng nghiệp ở
trong phòng nghe thấy động tĩnh liền quay đầu về phía bọn họ: “Lệ tổng! Trợ lý
Lâm!” Ánh mắt họ sáng một cách lạ thường.

Tiết Minh Đào, Lưu
Đồng và Cố Diên Chi cũng có mặt, đang ngồi trong phòng làm việc nhỏ, không biết
nói chuyện gì. Lúc này, ba người đồng thời ngoảnh đầu, khóe miệng còn đọng ý
cười.

Lâm Thiển không
nhịn nổi, hỏi đồng nghiệp ngồi trước máy tính: “Lượng tiêu thụ ngày hôm nay là
bao nhiêu? Buổi chiều tôi không ở văn phòng nên không rõ.”

Đồng nghiệp lập tức
đẩy màn hình về phía cô: “Trợ lý Lâm tự mình xem đi ạ.”

Lâm Thiển liếc con
số trên màn hình, trợn tròn mắt: “7.853?”

Mọi người xung
quanh đều bật cười.

“Đúng vậy, hơn hai
tiếng đồng hồ sau khi Boss đưa ra thông báo, đơn đặt hàng mới tăng đột biến, từ
hàng trăm lên hàng nghìn. Bây giờ mà đặt hàng, phải đến ba tháng sau mới giao
hàng, nhưng con số vẫn tiếp tục tăng cao.”

Đồng nghiệp khác
lên tiếng: “Chiêu tiến công trên Internet của trợ lý Lâm thật tuyệt vời.”

“Bây giờ tôi đúng
là có chết cũng không tiếc nuối.” Một chàng trai trẻ cảm thán.

Huyệt hai bên thái
dương Lâm Thiển bắt đầu giật giật. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cuối cùng ông
trời cũng công bằng một lần.

Ha ha ha… Đồ khốn
Trần Tranh, chỉ một ngày hôm nay chúng tôi bán được 7.853 sản phẩm. Nghe con số
này, liệu anh có tức hộc máu? Không được, ngày mai mình phải nhắn tin cho anh
ta: Trần tổng, nhờ phúc của anh, hôm qua chúng tôi bán được tám trăm túi xách.
Hừm, xin lỗi nhé, tôi viết thiếu một số 0.

Lâm Thiển còn đang
nghĩ ngợi lung tung, mấy vị lãnh đạo đã đi ra ngoài. Cố Diên Chi mỉm cười: “Lệ
tổng về rồi, chú mau phát biểu vài câu đi.”

Tất cả mọi người
đều ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành, Lâm Thiển cũng quay về phía anh. Anh đứng cách
cô vài bước, thần sắc bình thản.

Khóe miệng Lâm
Thiển cong lên. Chắc anh quen với việc cổ động khích lệ bộ đội hơn, không biết
bây giờ anh sẽ nói điều gì?

Lệ Trí Thành đảo
mắt một vòng rồi lên tiếng: “Hôm nay chúng ta đại thắng, các vị ở đây đều là
công thần.”

Ngừng vài giây, anh
nói tiếp: “Bây giờ chúng ta về cơ bản có thể kết luận, kế hoạch ‘đánh tạt sườn’
lần này đã thành công, đối thủ cạnh tranh không có cách nào đáp trả. Trong một
tương lai có thể dự đoán trước, thị trường bậc trung của họ sẽ nhanh chóng bị
chúng ta thôn tính. Dưới sự thúc đẩy của sản phẩm con này, tôi tin các nhãn
hiệu khác của chúng ta cũng sẽ tiêu thụ tốt.” Anh dừng lại, nhìn mọi người:
“Cuối cùng chúng ta cũng đã cứu sống Ái Đạt.”

Lời phát biểu rất
bình thường, ngữ khí cũng bình thản, không có bất cứ biểu hiện hay từ ngữ kích
động nào, nhưng đủ khiến mọi người ngây ra. Đặc biệt, khi Lệ Trí Thành nói đến
câu “cứu sống Ái Đạt”, tâm trạng mọi người trở nên ngưng đọng, tựa hồ trong
lòng dấy lên một cảm xúc nào đó.

Không một ai lên
tiếng.

Sau giây phút trầm
mặc ngắn ngủi, tất cả mọi người dường như mới có phản ứng, vỗ tay rào rào. Các
nhân viên đứng dậy, xúc động ôm nhau.

Khóe mắt Lâm Thiển
hơi ươn ướt. Lúc Lệ Trí Thành phát biểu, cô không rời mắt khỏi anh. Rõ ràng chỉ
là những lời nói mộc mạc, nhưng người nghe cảm thấy xót xa và tự hào.

Cô cũng không rõ
tâm trạng của mình lúc này. Dường như cô có cảm giác được an ủi khi “Boss nhà
mình đã trưởng thành”, đồng thời cũng có chút ngọt ngào bối rối.

Đúng lúc này, Lệ
Trí Thành dường như phát giác ra ánh mắt của cô, liền quay đầu lại. Lâm Thiển
định nịnh nọt hai câu theo thói quen nhưng cánh tay bị túm chặt. Ở giây tiếp
theo, một kỹ sư trẻ tuổi ở bên cạnh ôm cô vào lòng: “Trợ lý Lâm!”

Lâm Thiển còn chưa
có phản ứng, đối phương đã buông tay, quay sang ôm một kỹ sư trung niên khác.

Lâm Thiển mỉm cười,
đập tay ăn mừng thắng lợi với mấy người ở xung quanh. Từ nay về sau, cô cũng được
coi là một thành viên của bộ phận Thông tin Kỹ thuật.

Khi Lâm Thiển quay
đầu, mấy vị lãnh đạo cũng đã hòa nhập với đám nhân viên. Lệ Trí Thành bắt tay
người đàn ông vừa ôm cô, còn vỗ vai anh ta nói câu gì đó. Anh chàng kỹ sư cười
ngoác miệng.

Sau đó Lệ Trí Thành
lại bắt tay những người khác rồi đi đến trước mặt Lâm Thiển.

Lâm Thiển đang có
tâm trạng rất tốt, cô không nghĩ ngợi nhiều, cười híp mắt bắt tay anh, đồng
thời nói câu lấy lòng: “Boss vạn tuế!”

Dưới ánh đèn, gương
mặt Lệ Trí Thành vô cùng trầm tĩnh và ôn hòa. Lâm Thiển còn chưa kịp phản ứng
đã bị anh kéo vào lòng. Sau đó, bàn tay anh đặt trên lưng cô vỗ nhẹ, bày tỏ sự
khích lệ như với những người khác.

Trống ngực Lâm
Thiển đập thình thịch. Cô ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người anh, một tay anh
như gọng kìm sắt nắm chặt cổ tay cô, tay kia đặt trên lưng cô tràn đầy sức
mạnh, ấn cô vào lòng anh.

Người xung quanh
cười cười nói nói, không ai chú ý đến bọn họ. Trên thực tế, biểu hiện của hai
người cũng chẳng có gì bất thường.

“Lâm Thiển.” Lệ Trí
Thành nói nhỏ bên tai cô: “Tôi rất vui vì không làm em thất vọng.”

Ngày hôm nay chỉ là
sự khởi đầu. Đến nửa đêm, đơn đặt hàng tăng lên tám nghìn năm trăm sản phẩm.
Hôm sau đạt mười hai nghìn sản phẩm.

Trong mấy ngày tiếp
theo, lượng tiêu thụ vẫn tăng ở mức ổn định, đạt thành tích cao vượt trội so
với những cửa hàng Flagship cùng loại.

Cho đến hết năm,
lượng tiêu thụ túi xách bậc trung của Ái Đạt dẫn đầu toàn quốc, hơn nữa còn cao
hơn sản phẩm xếp thứ hai, ba, bốn, năm cộng lại. Đúng như Lệ Trí Thành dự đoán,
dưới sự dẫn dắt của nhãn hiệu chính, các sản phẩm va li túi xách khác tuy không
bằng thành tích trong quá khứ nhưng cũng dần tăng lên. Doanh thu cả năm của Ái
Đạt đã gần bằng Tư Mỹ Kỳ, cho thấy một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục.

Đây là chuyện sau
này, quay về buổi tối hôm đó.

Lâm Thiển về nhà đã
rất khuya, cô tắm rửa qua loa, lên giường chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện
thoại của Lâm Mạc Thần.

Thời gian qua, Lâm
Thiển không gọi điện cho anh trai, Lâm Mạc Thần cũng chẳng liên lạc với cô. Hai
anh em đã ngầm thỏa thuận, Ái Đạt đang ở giai đoạn then chốt của sự sống còn,
cô không nhắc, anh cũng sẽ không đả động.

Bây giờ tốt rồi,
sau cơn mưa trời lại sáng, Lâm Thiển nằm trên giường, cất giọng lười nhác: “Anh
hai có chuyện gì vậy?”

Lâm Mạc Thần lên
tiếng: “Chúc mừng em.”

Lâm Thiển: “Cảm ơn
anh.”

Trò chuyện vài câu,
Lâm Thiển không nhịn nổi kể lại tường tận chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, tất
nhiên cô không nhắc một từ đến vụ bị tát. Lâm Mạc Thần im lặng lắng nghe. Nghe
em gái kể Lệ Trí Thành bỏ ra hai mươi triệu trả cho khách hàng trúng thưởng,
Lâm Mạc Thần cười khẽ một tiếng: “Thành môn lập mục”, chiêu này không tồi.

Còn đang tươi cười
định kể tiếp, Lâm Thiển bất giác đờ người.

Anh trai vừa nhắc
đến từ “thành môn lập mục”?

“Thành môn lập mục”
xuất phát từ điển cố thời cổ đại. Một thương nhân đặt tấm gỗ để xây dựng lòng
tin. Đây là một chiêu kỳ lạ, nhưng rất thu hút sự chú ý. Kết quả tạo được uy
tín với người dân.

Trong thời đại ngày
nay, rất ít người dùng thành ngữ này. Nhưng bởi vì lúc trước từng đọc qua nên
Lâm Thiển vẫn nhớ.

Đó là hôm đầu tiên
làm trợ lý của Lệ Trí Thành, cô nhìn thấy trên tờ giấy kẹp trong cuốn
sách Binh pháp Tôn Tử mà anh đọc ở ngoài ban công viết mấy từ,
trong đó có “thành môn lập mục”.

Lâm Thiển đang chìm
trong suy tư, chợt nghe Lâm Mạc Thần cất giọng nhàn nhạt: “Em gái ngốc, bây giờ
đã hiểu chưa? Em còn nói làm cô giáo của người ta. Kế hoạch mà sếp của em tiến
hành không chê vào đâu được, quay đối thủ cạnh tranh mạnh hơn mình như chong
chóng. Cậu ta đấu với anh nghe còn được. Từ nay về sau em hãy cẩn trọng về cử
chỉ và lời nói, hãy học hỏi người ta, đừng làm mất mặt anh.”

Nói xong, Lâm Mạc
Thần liền cúp điện thoại, bỏ mặc em gái vẫn còn ngẩn ngơ.

Anh trai vừa nói gì
nhỉ?

Lâm Thiển chỉ cảm
thấy đầu óc mình giật giật, bộ não vô cùng tỉnh táo nhưng tư duy hỗn loạn. Cảm
giác buồn ngủ và mệt mỏi hoàn toàn tan biến. Lời nhắc nhở của anh trai và cụm
từ “thành môn lập mục” quen thuộc khiến não bộ của cô xuất hiện một ý nghĩ
không thể tin nổi.

Trong thời gian làm
việc cùng Lệ Trí Thành, có lẽ cô đã lờ mờ có suy đoán này, nhưng mỗi khi hơi
nghĩ về phương diện đó, cô liền lập tức phủ nhận.

Lâm Thiển nhanh
chóng nhảy xuống giường, lục túi xách lấy quyển sổ tay. Cô còn nhớ, xuất phát
từ ý định muốn tìm hiểu Boss đến nơi đến chốn nên hôm đó nhìn thấy mấy câu thành
ngữ, cô đã ghi lại vào sổ.

Trong lúc lật giở
trang giấy, đầu óc Lâm Thiển xâu chuỗi lại toàn bộ vấn đề. Nếu đúng như Lâm Mạc
Thần nhận xét, tất cả đều do Lệ Trí Thành sắp đặt, vậy thì cần phải xem xét lại
từ đầu.

Do đó, việc anh
tranh giành hợp đồng của Minh Thịnh cũng chỉ là mồi nhử Tư Mỹ Kỳ rơi vào bẫy?
Mục đích là gì nhỉ? Đúng rồi, anh đưa ra điều khoản vô cùng khắt khe trong hồ
sơ dự thầu: Giá sản phẩm không được cao hơn giá thị trường ba mươi phần trăm,
thời hạn giao hàng là ba tháng. Đây chính là mục đích của anh, khiến sản phẩm
cao cấp của Tư Mỹ Kỳ bị hạn chế nghiêm trọng về mặt giá cả và lượng hàng tồn
kho, nên không thể tiến hành phản công Ái Đạt.

Ngay từ đầu, Lệ Trí
Thành đã đặt mục tiêu vào thị trường túi xách bậc trung vô cùng rộng lớn của Tư
Mỹ Kỳ? Vì vậy anh mới “giương đông kích tây?”

Về vụ nội gián, anh
đã sớm biết sự tồn tại của gián điệp nhưng không động đến, ngược lại còn lợi
dụng đối phương, cuối cùng đưa đối phương vào tù?

Còn khoản ba mươi
triệu tiền thế chấp ngân hàng, tại sao anh đặt mức hai nghìn người trúng
thưởng? Lúc đó, cô không để tâm đến vấn đề này. Bây giờ hồi tưởng mới thấy,
khoản tiền này đủ để chi trả cho người trúng thưởng. Lẽ nào anh đã sớm biết hệ
thống mạng xảy ra sai sót?

Cuối cùng Lâm Thiển
cũng tìm ra trang ghi chép. Cô định thần đọc kỹ, nhịp tim trở nên hỗn loạn
trong giây lát.

Bởi vì năm thành
ngữ đó là:

Thỉnh quân nhập
úng.

Mượn dao giết
người.

Giương đông kích
tây.

Thành môn lập mục.

Dĩ dật đãi lao.

Lâm Thiển cầm quyển
sổ ghi chép, ngồi đờ đẫn trên giường.

Trong lòng cô dấy
lên một thứ cảm xúc khó diễn tả: bừng tỉnh, ngỡ ngàng, chấn động… và cả xa lạ
nữa.

Đúng rồi, là cảm
giác xa lạ, bởi cô chưa bao giờ nhìn thấu người đàn ông đó.

Trong đầu cô lại
một lần nữa hiện lên dáng vẻ của Lệ Trí Thành. Nhưng lần này không phải là bộ
dạng trầm mặc lạnh lùng như trên chuyến tàu hỏa, cũng không phải bộ dạng ôn hòa
khi cõng cô đi qua vũng nước, mà là dáng vẻ của anh ngồi bên cạnh cô tối nay.
Đôi mắt đen thâm trầm như đêm mùa đông đó nhìn cô đăm đắm, đồng thời anh mở
miệng: “Tôi đã thấy những thứ mình muốn giành được, giơ tay là có thể chạm
tới.”

***

Buổi sáng mùa đông,
bầu trời một màu trắng bạc lành lạnh, khuôn viên rộng lớn đặc biệt vắng lặng.

Sau ngày thắng lợi,
đối với Lệ Trí Thành mà nói cũng chẳng có gì đặc biệt. Anh vẫn đến văn phòng
lúc bảy giờ kém như thường lệ.

Đúng bảy giờ, anh
ngồi ở sofa xem đồng hồ rồi lại ngẩng đầu dõi mắt về gian phòng nhỏ ở bên
ngoài.

Dưới ánh đèn sáng,
bàn làm việc của Lâm Thiển gọn gàng sạch sẽ, chậu cây nhỏ xanh mướt đặt ở góc
bàn.

Cô vẫn chưa xuất
hiện.

Lệ Trí Thành từ tốn
đứng dậy đi đến bên giá sách, rút quyển tạp chí của ngành, lật đến một trang.
Sau đó anh lại quay về ghế sofa, đặt tạp chí lên bàn trà, tiếp tục chờ đợi.

Đến tám giờ, Lâm
Thiển vẫn không thấy bóng dáng. Lệ Trí Thành lại ngẩng đầu quan sát chỗ ngồi
của cô rồi lại cúi xuống tiếp tục xem văn bản.

Mãi tới chín giờ,
bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Tiếp theo là một loạt âm
thanh khe khẽ, Lâm Thiển cởi áo khoác, ngồi xuống, bật máy tính. Sau đó, điện
thoại trên bàn làm việc của cô đổ chuông.

“Xin chào! Văn
phòng CEO đây ạ.” Giọng nói ngọt ngào vang lên.

Lúc này, Lệ Trí
Thành mới ngẩng đầu. Qua cánh cửa nửa khép nửa mở, vừa vặn anh nhìn thấy gương
mặt trông nghiêng trắng ngần của cô.

Lệ Trí Thành hơi
nheo mắt, sau đó tiếp tục đọc tài liệu.

Qua giọng nói và
sắc mặt, có thể thấy người phụ nữ này đã hết triệu chứng cảm.

Lâm Thiển cúp điện
thoại, nhìn đống báo cáo cần Lệ Trí Thành phê chuẩn ở trên bàn, trầm mặc vài
giây.

Sáng sớm hôm nay,
cô đã cố ý đi muộn. Kỳ thực cô thức dậy từ sớm, nhưng không muốn đến công ty.
Bởi vì cứ nghĩ đến chuyện cùng anh ở văn phòng một hai tiếng đồng hồ như mọi
hôm là cô thấy không thoải mái.

Lệ Trí Thành rõ
ràng là một con sói, thậm chí có thể là một con sói hung hãn mạnh mẽ nhất, vậy
mà cô luôn coi anh là cừu non.

Hừ, cô thật sự muốn
xông vào mắng anh một trận nên thân.

Đương nhiên Lâm
Thiển không đi trách mắng. Khi cầm tập báo cáo đi tới gõ cửa, gương mặt cô thậm
chí đã xuất hiện nụ cười nghề nghiệp. Chỉ có điều đây là nụ cười lấy lệ, cô không
muốn tươi cười rạng rỡ với Lệ Trí Thành như trước.

Anh coi Lâm Thiển
cô là hạng người gì chứ? Tuy bày mưu tính kế cần giữ kín như bưng nhưng sao anh
có thể lừa cả cô? Lẽ nào cô là nhân vật tầm thường, đầu óc ngu muội hay sao?

Kể từ hôm nay trở
đi, cô phải hết sức tỉnh táo khi đối diện với người đàn ông thâm sâu khó dò
này.

Lâm Thiển đẩy cửa,
ngẩng đầu nhìn Lệ Trí Thành.

Lúc này mặt trời đã
ló ra khỏi tầng mây, cả văn phòng tràn ngập ánh nắng vàng ấm áp. Anh mặc comple
đen, sơ mi trắng ngồi nghiêm chỉnh ở sofa, hai tay đặt trên đầu gối, trầm tĩnh
và thư thái. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hết sức bình
thản.

Khi chạm mắt anh,
tim Lâm Thiển lại đập mạnh một nhịp. Cô lập tức mắng thầm bản thân: Đúng là có
mắt như mù.

Nhìn kỹ lại đi! Ánh
mắt của anh, dáng vẻ của anh, nhìn dọc nhìn ngang thế nào cũng là một người đàn
ông “phúc hắc”[1]. Vậy mà trước đây, cô còn cho rằng anh là một con
mèo lớn yên tĩnh. Mèo với sói cách nhau một trời một vực, sao cô có thể nhìn
nhầm cơ chứ?

[1] “Phúc hắc” chỉ
người bề ngoài tử tế nhưng bụng dạ đen tối.

Mặc dù trong lòng
rối bời, môi Lâm Thiển vẫn giữ nụ cười không chê vào đâu được. Cô đưa tập báo
cáo cho Lệ Trí Thành, đồng thời lên tiếng: “Lệ tổng, đây là báo cáo của bộ phận
Kỹ thuật vừa đưa sáng nay. Đây là…”

Lệ Trí Thành nhận
tập văn bản. Hai người vẫn ăn ý như thường lệ, cô phát biểu vắn tắt, anh chăm
chú lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn hoặc phê duyệt. Cô ghi vào quyển
sổ nhỏ của mình.

Trong quá trình đó,
Lâm Thiển vô ý ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt hết sức tập trung của anh. Ý nghĩ
xuất hiện trong buổi tối hôm qua lại một lần nữa vụt qua đầu óc Lâm Thiển, cô
thật sự chưa từng nhìn thấu người đàn ông này.

Công việc nhanh
chóng hoàn thành, Lâm Thiển cầm tập báo cáo đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài. Ai
ngờ giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền tới: “Khoan đã.”

Lâm Thiển dừng
bước, quay đầu về phía anh: “Lệ tổng, còn chuyện gì nữa?”

Lệ Trí Thành đang
cúi đầu xem một tập tài liệu khác, anh vỗ mặt nệm sofa bên cạnh, nói với cô:
“Em ngồi xuống đây.”

Lâm Thiển đờ người.
Ngồi… ngồi xuống chỗ đó?

Bộ não của cô chợt
hiện lên nụ hôn mạnh mẽ ngày hôm đó. Hơi thở thanh lạnh xa lạ của người đàn ông
phảng phất vương vấn đâu đây.

Như phát giác ra sự
ngập ngừng của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô.

“Trên cuốn tạp chí
này có cuộc bình chọn mười sản phẩm túi xách của năm ngoái.” Lệ Trí Thành gõ
nhẹ ngón tay lên quyển tạp chí. “Trong Top Mười cũng có một sản phẩm của Ái
Đạt.”

Thì ra anh muốn cô
ngồi cạnh để làm tham mưu cho anh. Lâm Thiển quyết định giả vờ ngốc nghếch.

Cô thản nhiên ngồi
xuống sofa, nhưng vẫn vô thức giữ khoảng cách nhất định. Bỏ qua ánh mắt sáng
rực của anh, cô chăm chú đọc bài viết trên tạp chí.