Thời gian tươi đẹp (Tập 1) - Chương 11 phần 2

Đây là bài viết
quen thuộc, bởi vì Lâm Thiển từng đọc ở nơi khác. Tạp chí này chọn ra mười sản
phẩm túi xách được yêu thích nhất năm 2013 dựa trên năm tiêu chí: chất lượng,
hình thức, giá cả, lượng tiêu thụ, nhận xét của cư dân mạng.

Trong mười sản phẩm
được người tiêu dùng ưa thích, Tân Bảo Thụy chiếm đến ba vị trí đầu tiên. Tiếp
theo là Tư Mỹ Kỳ và công ty khác. Một sản phẩm túi xách thuộc nhãn hiệu Vinda
của Ái Đạt xếp thứ tám. Tuy nhiên lượng tiêu thụ của năm ngoái chẳng đáng là
bao.

Không biết tại thời
điểm này vào năm sau, Vinda có thể lọt vào top đầu?

Nghĩ đến đây, Lâm
Thiển mở miệng giảng giải với Lệ Trí Thành những điều cô nắm được theo thói
quen: “Lệ tổng, đứng đầu là một sản phẩm túi xách thông thường của Tân Bảo
Thụy. Theo tôi được biết, sản phẩm này đã bán ra thị trường ba năm, ưu điểm ở
hình thức thời trang, chất lượng tốt, giá cả phải chăng. Đứng thứ hai là một
sản phẩm túi xách dã ngoại cũng của Tân Bảo Thụy. Trong nước có rất ít doanh
nghiệp làm tốt mặt hàng dã ngoại, loại này của Tân Bảo Thụy cũng coi như bán
chạy, nhưng giá hơi cao…”

Nói đến đây, Lâm
Thiển đột nhiên có phản ứng. Cô đang làm gì vậy? Cô còn coi anh là Boss ngu ngơ
không biết gì hay sao? Anh có thể đùa giỡn Tư Mỹ Kỳ trong lòng bàn tay một cách
thành thạo, chắc chắn cũng sẽ biết rõ những thông tin cơ bản về đối thủ cạnh
tranh.

Vậy anh gọi cô quay
lại để làm gì?

Lâm Thiển lơ đễnh
nói tiếp, khóe mắt liếc qua người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh tựa người vào
ghế một cách thư thái, một tay đặt lên thành ghế sau lưng cô, một tay đặt trên
đầu gối. Không cần ngẩng đầu, cô cũng có thể cảm nhận thấy ánh mắt của anh
giống như không khí tồn tại khắp mọi nơi, bao phủ lên người cô.

Mặt Lâm Thiển ửng
hồng trong giây lát. Người đàn ông này…

Lại một ý nghĩ vụt
qua đầu óc cô, anh là người có mục đích rất rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Lâm
Thiển càng bối rối, cô đặt quyển tạp chí sang một bên, vội vàng kiếm cớ rời đi.
“Lệ tổng, tôi chỉ biết có vậy thôi.”

Lệ Trí Thành yên
lặng vài giây.

“Mặt em đỏ rồi
kìa.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô.

Lâm Thiển đờ ra một
lúc, sau đó ngẩng đầu mỉm cười: “Có lẽ tôi vẫn chưa hết cảm cúm. Vậy tôi ngồi
xa một chút, tránh lây cho anh.” Nói xong, cô định đứng dậy, né tránh vòng tay
như xa như gần của người đàn ông.

Nhưng Lâm Thiển vừa
động đậy, bờ vai bỗng dưng trĩu nặng. Lệ Trí Thành đã đặt tay lên vai, giữ
người cô lại.

Tim Lâm Thiển đập
loạn một nhịp, lần này, cô ở trong lòng anh thật rồi.

Bốn mắt nhìn nhau,
gương mặt tuấn tú của Lệ Trí Thành ở vị trí rất gần. Tay anh vẫn giữ vai cô,
khiến cô chỉ có thể ngồi yên bất động. Trong đôi mắt đen của anh phản chiếu
hình bóng bối rối của cô.

Không một ai lên
tiếng, không khí trong phòng dường như tăng thêm mấy độ. Lệ Trí Thành nhìn cô
chằm chằm, thân hình cao lớn của anh gần trong gang tấc.

Trống ngực Lâm
Thiển đập thình thịch trong lồng ngực, một giọng nói kêu gào trong đầu óc cô:
Sao anh có thể làm vậy? Chẳng ai theo đuổi phụ nữ như anh, vừa âm thầm vừa mạnh
mẽ. Lẽ nào anh chắc như đinh đóng cột rằng cô sẽ không từ chối?

Một âm thanh khác
lạnh lùng cười nhạo cô: Lâm Thiển, cậu có xác định anh ấy thật sự thích cậu?
Anh ấy là người che giấu rất giỏi, bây giờ cậu không nắm rõ anh ấy, chỉ e tương
lai chịu thiệt thôi.

Lâm Thiển cố gắng
trấn tĩnh, ngước nhìn Lệ Trí Thành, đồng thời mở miệng: “Lệ tổng, tôi cảm thấy
lần này, Ái Đạt có hi vọng rồi.”

Lệ Trí Thành vẫn
nhìn cô, ánh mắt tựa hồ thâm trầm hơn.

Lâm Thiển càng
hoảng loạn trong lòng, cô lấy hết dũng khí, nói nhỏ: “Tuy chúng ta để mất dự án
Minh Thịnh nhưng thị trường bậc trung của Tư Mỹ Kỳ rất lớn và không có gì cản
trở. Xem ra lần này ông trời không những không bạc đãi mà còn đứng về phía Ái
Đạt.”

Sau khi kết thúc
câu nói bằng ngữ khí bình tĩnh, Lâm Thiển ngẩng đầu đối diện Lệ Trí Thành. Anh
cũng nhìn cô, đáy mắt không một chút xao động.

Hai người yên lặng
nhìn một lúc.

Lâm Thiển đột nhiên
cảm thấy bản thân quá hoang đường. Anh là người thông minh như vậy, chắc chắn
nghe hiểu ý tứ của cô. Tối qua dù đoán ra sự thật nhưng cô cũng không có ý định
vạch trần với anh. Tuy nhiên hôm nay chẳng hiểu tại sao, nhất là khi anh đặt
tay lên vai, Lâm Thiển cảm thấy bản thân không thể không tỏ thái độ.

Trong khi cô vô
cùng ảo não và bối rối, Lâm Thiển ngược lại chỉ nhìn cô chằm chằm, đồng thời
hỏi nhỏ: “Em tức giận rồi à?”

Lâm Thiển lặng
thinh.

Anh rời tay khỏi
vai cô, ngả người về đằng sau, tạm thời nới rộng khoảng cách với Lâm Thiển.

Lâm Thiển được giải
phóng bờ vai, nhưng nơi đó dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm khó diễn tả. Cô
cũng không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng nhìn anh.

Lệ Trí Thành thản
nhiên giơ tay lật một quyển sách ở góc trái trên bàn. Lâm Thiển giật mình khi
thấy bìa quyển sách đó chính là cuốn Binh pháp Tôn tử quen thuộc.

Lệ Trí Thành nhẹ
nhàng rút một tờ giấy trắng khỏi quyển sách, đặt đến trước mặt cô. Lâm Thiển
liếc qua, là tờ giấy anh viết mưu kế binh pháp, bên trên xuất hiện dòng chữ rắn
rỏi: Thỉnh quân nhập úng, mượn dao giết người.

“Tôi chưa từng chủ
động che giấu em điều gì.” Lệ Trí Thành cất giọng từ tốn. “Chỉ là tình thế bắt
buộc.”

Lâm Thiển vẫn không
lên tiếng.

Anh định làm gì
vậy? Coi như đây là lời giải thích với cô?

Một người bụng dạ
thâm sâu bỗng dưng thẳng thắn thành khẩn như vậy?

Hừm…Lâm Thiển đột
nhiên hơi buồn cười.

Thấy cô vẫn im
lặng, Lệ Trí Thành trầm mặc trong giây lát rồi lại mở quyển sách, rút ra một tờ
giấy khác đã được gấp lại, sau đó quay đầu nhìn cô.

“Đại khái tôi sẽ
viết ba tờ tương tự như thế này. Đây là tờ thứ hai, tôi đã viết xong rồi.” Anh
kẹp tờ giấy vào đầu ngón tay, hỏi nhỏ: “Em có muốn xem không?”

***

Hơn một tháng
trước. Lúc bấy giờ vẫn là đầu đông. Lâm Thiển vừa mới đến tập đoàn Ái Đạt, còn
Lệ Trí Thành cũng vừa mới giải ngũ trở về.

Viện điều dưỡng Lục
Uyển nằm ở ngoại ô phía tây thành phố Lâm phảng phất chìm trong không khí ảm
đạm của mùa đông. Hàng cây ven hồ cành lá tiêu điều xác xơ, mặt nước xanh biếc
tỏa khí lạnh.

Chủ tịch tập đoàn
Ái Đạt Từ Dung sống trong ngôi nhà nhỏ độc lập ở ven hồ. Khi mặt trời ló dạng,
cô hộ lý và trợ lý đẩy xe lăn đưa ông ra bãi cỏ trước nhà phơi nắng, thưởng
thức tách trà nóng.

Vị khách chủ tịch
Từ mong ngóng đã lâu nhanh chóng xuất hiện.

Người đàn ông trẻ
tuổi đã cởi bỏ bộ quân phục, nhưng dù mặc đồ bình thường, anh vẫn cao lớn nổi
bật.

“Bố.” Lệ Trí Thành
đứng yên trước xe lăn của Từ Dung. Rõ ràng đã trở thành người đàn ông chững
chạc, anh vẫn kiệm lời như thời niên thiếu. Ánh mắt anh thâm trầm không một
chút biểu cảm, ngay cả người bố tung hoành ở thương trường bao nhiêu năm cũng
không nhìn thấu cậu con trai này.

Từ Dung có chút
phiền muộn, vỗ vỗ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Ngồi đi.”

Sau vài câu ngắn
gọn, Từ Dung xác định con trai đã thật sự giải ngũ, cũng thuyết phục được ông
ngoại quyền cao chức trọng trong quân đội, đồng ý để anh giải ngũ chuyển sang
làm kinh doanh. Trong lòng ông hết sức vui mừng.

Lệ Trí Thành hỏi
trợ lý và cô hộ lý tình hình sức khỏe của bố. Nhận được câu trả lời, anh chỉ
gật đầu, không có bất cứ phản ứng nào khác.

Từ Dung dù sao cũng
đã lớn tuổi nên tâm tình thoáng hơn. Ông cười, hỏi con trai: “Tại sao lần này
anh chịu quay về tiếp quản Ái Đạt?”

Lệ Trí Thành đẩy xe
lăn tới một gốc cây lớn mới trả lời: “Hồi anh cả còn sống, con có một lời hứa
với anh.”

Nhắc đến con trai
lớn qua đời vì tai nạn giao thông vào ba năm trước, lòng Từ Dung nhói đau. Ông
biết bởi vì bố mẹ ly hôn, hai anh em Lệ Trí Thành từ nhỏ mỗi người một nơi
nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Nếu trên đời này tồn tại người có thể đi vào lòng
cậu con trai trầm mặc kiệm lời này, thì đó chính là anh trai của nó.

“Lời hứa gì?” Từ
Dung cất giọng hơi khàn khàn.

Lệ Trí Thành đứng
sau lưng bố, mũ lưỡi trai kéo thấp, che khuất đôi mắt của anh. Anh nói rất bình
thản. “Nếu anh cả xảy ra chuyện, con phải có trách nhiệm bảo vệ Ái Đạt.”

Vì vậy anh mới trở
về. Đây là lời cam kết của người quân tử, dù trước mắt khó khăn chồng chất
nhưng anh cũng không lùi bước mà cố gắng hết sức mình để thực hiện lời hứa.

Hai bố con im lặng
một lúc, Lệ Trí Thành lại lên tiếng: “Nhưng con có ba điều kiện.”

Sau khi Lệ Trí
Thành ra về, Từ Dung vẫn ngồi dưới bóng cây trầm tư suy nghĩ.

Người trợ lý ở đằng
sau hỏi thăm dò. “Chủ tịch, chủ tịch đang lo lắng hay sao?”

Từ Dung cười:
“Không, tôi chỉ có chút cảm khái.” Nghĩ đến ba điều kiện hà khắc của con trai,
ông không nhịn nổi, thầm cảm thán trong lòng.

Tuy anh là con trai
của ông, còn là người con hiếu thảo trung thành, nhưng do được ông ngoại vốn là
quân nhân giáo dục rất tốt, về bản chất, nó đã trở thành một con sói mạnh mẽ.

Có lẽ, Trí Thành có
thể cứu sống Ái Đạt.

Tuy nhiên, do bản
tính trời sinh của loài sói, dù chỉ vì lời hứa mới tiếp quản công ty, Trí Thành
cũng sẽ độc chiếm và khống chế Ái Đạt một cách triệt để, ngay cả người bố là
ông cũng không được phép can dự.

Rời khỏi chỗ bố, Lệ
Trí Thành đi dọc bờ sông, mũ lưỡi trai kéo sát xuống mặt. Nhiều khi, duyên phận
là thứ rất kỳ diệu. Ví dụ vào thời khắc này, anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy
một người phụ nữ quen thuộc dưới bóng cây cách chỗ anh không xa. Cô quay người
về hướng khác, bộ dạng như đang thẫn thờ.

Ấn tượng của Lệ Trí
Thành về Lâm Thiển trước đó là một cô gái có giọng nói dễ nghe. Trên chuyến tàu
hỏa ở Tây Tạng, tình cờ biết cô là người của Ái Đạt, cũng là người của mình nên
anh ra tay giúp đỡ.

Còn một ấn tượng
nữa, khi anh mới đến Ái Đạt, Cố Diên Chi cho biết, cô gái này được tuyển làm
trợ lý của CEO tiền nhiệm, số cô quả là xui xẻo. Trên tấm ảnh hồ sơ, gương mặt
cô rạng ngời.

Vào giây phút này,
cô một mình đứng dưới gốc cây, vẻ mặt rất bi thương, đôi mắt lấp lánh ánh lệ
nhưng cố nhịn. Trông cô giống một động vật nhỏ bị bỏ rơi, tủi thân nhưng cũng rất
kiên cường.

Buổi tối trở về
thành phố, Lệ Trí Thành tình cờ nhìn thấy Lâm Thiển lên một chiếc xe buýt trống
không. Anh quan sát bầu trời tối đen, lại nhìn dáng vẻ cô độc của cô trên chiếc
xe buýt lớn. Trầm mặc vài giây, anh cũng theo cô lên xe.

Quay lại ngày hôm
nay, tức buổi sáng hôm sau kế hoạch “đánh tạt sườn” thành công.

Tại phòng làm việc
của CEO.

“Em có muốn xem
không?” Lệ Trí Thành cất giọng bình thản, sắc mặt vẫn trầm tĩnh không thay đổi.

Lâm Thiển đương
nhiên muốn xem, ánh mắt của cô vô thức dừng lại ở tờ giấy trên tay anh.

Thế nhưng…

Lệ Trí Thành vẫn
giữ nguyên tư thế ngồi. Ánh nắng từ cửa sổ phía sau chiếu vào, khiến mái tóc
ngắn và bộ comple màu đen của anh càng nổi bật. Trong khi đó, anh đặt một tay
lên bàn trà trước mặt, một tay kẹp tờ “cẩm nang diệu kế”, đặt lên thành ghế
phía sau, cách cô một đoạn.

“Muốn xem…” Anh
nhìn cô chăm chú, từ tốn mở miệng: “Em hãy tự mình qua đây lấy.”

Rõ ràng anh chẳng
phát biểu câu gì quá đáng, vây mà Lâm Thiển vẫn bỗng dưng đỏ mặt.

Bởi vì ý của câu
này như thể: Muốn xem thì hãy tiến vào vòng tay của tôi.

Lâm Thiển ngồi bất
động, cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên đầu gối.

Đúng vậy, đúng là
Lệ Trí Thành có ý đó. Tờ giấy viết sách lược tiếp theo của anh, liên quan đến
sự nghiệp của anh, đến tương lai của Ái Đạt. Dựa vào cái gì anh chịu cho cô
xem? Trừ khi cô là người phụ nữ của anh.

Trừ khi cô quyết
định đến với anh.

Ý tứ của Lệ Trí
Thành rất rõ ràng, thẳng thắn, mạnh mẽ, nhưng cũng đầy mê hoặc.

Lâm Thiển ngẩng
đầu, lặng lẽ nhìn anh. Lệ Trí Thành vẫn giữ bộ mặt điềm tĩnh, ánh mắt thâm
trầm. Đầu óc Lâm Thiển đột nhiên xuất hiện hình ảnh anh ngồi bên cạnh cô ăn
khoai nướng buổi tối hôm nào. Anh khi đó với bây giờ như hai người hoàn toàn
khác biệt.

“Lệ tổng.” Cô lên
tiếng, ngữ khí bình thản: “Tôi không xem thì hơn. Nếu không có việc gì khác,
tôi ra ngoài trước đây.”

Nói xong, Lâm Thiển
gật đầu với anh, đứng dậy đi ra cửa, khóe mắt phát giác anh vẫn ngồi bất động,
dõi theo bóng cô.

Vừa đi đến cửa ra
vào, Lâm Thiển chợt nghe thấy giọng nói của anh truyền tới: “Lâm Thiển.”

Cô dừng bước,
ngoảnh đầu về phía Lệ Trí Thành, nở nụ cười lịch sự: “Còn chuyện gì ạ?”

Anh yên lặng nhìn
cô, ánh mắt rực sáng: “Tối hôm đó là lần đầu tiên tôi hôn phụ nữ.”

Tim Lâm Thiển đập
thình thịch. Cô còn chưa có phản ứng, lại nghe anh nói tiếp: “Cũng là lần đầu
tiên tôi muốn giành một người phụ nữ.”

Hả? Anh đã nói
trắng ra rồi.

Sau khi cô khéo léo
né tránh vấn đề, phản ứng của Lệ Trí Thành không những không lùi mà còn tiến,
thậm chí bày tỏ thẳng thừng.

Đối diện với đôi
mắt đen của anh, tầm nhìn của Lâm Thiển dường như cũng chấn động theo nhịp tim
trong lồng ngực.

Không xong rồi, cô…cô
nên trả lời anh thế nào đây?

Cùng một buổi sáng,
Trần Tranh ngồi trong phòng làm việc của mình nghe cấp dưới báo cáo tình hình
tiêu thụ ngày hôm qua của Ái Đạt.

Anh ta có chút
không tin vào tai mình, nhưng sự thật vẫn phơi bày rõ mồn một trước mặt. Trong
đầu Trần Tranh vụt qua một suy đoán, một khả năng viển vông nào đó. Khả năng
này khiến tâm trạng của anh ta càng tệ hại.

Trần Tranh trầm mặc
hồi lâu để xâu chuỗi tất cả các đầu mối. Sắc mặt anh ta không ngừng biến đổi,
cuối cùng dừng lại ở nụ cười lạnh lẽo trên khóe môi.

Người trợ lý thăm
dò: “Trần tổng, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Trần Tranh ném mạnh
tách trà ở trên bàn xuống đất, đồng thời cất giọng lạnh lùng: “Còn làm thế nào
nữa? Chúng ta chẳng thể làm gì vào thời điểm này.”

Anh ta ngẩng đầu,
nhìn bầu trời xán lạn ngoài cửa sổ.

Người có đôi mắt
tinh đời đều có thể nhận ra ý đồ của Lệ Trí Thành qua hành động vừa rồi. Thị
trường sản phẩm bậc trung của Tư Mỹ Kỳ lâm vào tình trạng nguy khốn. Trần Tranh
thề, khi nào giải quyết xong đơn đặt hàng của Minh Thịnh, anh ta sẽ dốc toàn
lực phản công, đoạt lại “mảnh đất” này.

Cùng thời điểm, tại
phòng làm việc của CEO Tân Bảo Thụy, Ninh Duy Khải mỉm cười khi nghe trợ lý báo
cáo về động thái của Ái Đạt trong mấy ngày qua.

“Nói như vậy, gián
điệp mà chúng ta cài ở Ái Đạt đã bị cơ quan công an bắt giữ vì tội thay đổi số
liệu trên mạng?” Ninh Duy Khải hỏi.

Người trợ lý đáp:
“Vâng, nhưng có đúng là do anh ta làm hay không, tôi chẳng nhận được tin tức
cũng không điều tra ra.”

Ninh Duy Khải ngồi
sau bàn làm việc cỡ lớn, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Một lúc sau, anh ta mỉm
cười nói với trợ lý: “Nguyên Tuấn à, chúng ta có đối thủ rồi.”

Người trợ lý tên
Nguyên Tuấn đi theo Ninh Duy Khải từ lúc anh ta hai bàn tay trắng lập nghiệp,
cũng tương đối có đầu óc. Anh ta ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Tên Lệ Trí Thành đúng
là nhân vật lợi hại. Nhưng với thực lực của Ái Đạt, dù có vực dậy một nhãn hiệu
cũng còn kém Tân Bảo Thụy một khoảng cách lớn, nói chung là trứng chọi đá.”

Ninh Duy Khải gật
đầu: “Đúng vậy. May mà việc tôi thành thạo nhất chính là tiêu diệt kẻ yếu, đuổi
cùng giết tận.”

Nguyên Tuấn mỉm
cười, đưa tập hồ sơ về những nhân vật chủ chốt của Ái Đạt cho Ninh Duy Khải.

Ninh Duy Khải xem
xét kỹ lưỡng. Lật đến trang cuối cùng, anh ta bất giác nhếch mép: “Lâm Thiển,
tốt nghiệp đại học X, năm nay hai mươi lăm tuổi. Cô gái tương đối có năng lực
đó chính là Lâm Thiển?”

Nguyên Tuấn hơi bất
ngờ: “Anh quen cô ta sao?”

Là người luôn có
thái độ thản nhiên với tất cả nhưng lần này, Ninh Duy Khải trầm mặc, nhìn chằm
chằm tập tài liệu mỏng liên quan đến người phụ nữ tên Lâm Thiển. Một lúc sau,
anh ta mới ngẩng đầu.

“Sao có thể không
quen? Cô ấy là mối tình đầu của tôi.” Ý cười trên khuôn mặt Ninh Duy Khải càng
sâu hơn: “Khi chia tay vào năm đó, cô gái này đã bị tôi làm tổn thương sâu
sắc.”