Công chúa cầu thân - Chương 43 - Phần 2

Thông cảm cho nỗi khổ của anh ta? Nói như vậy đây thực sự không phải hiểu nhầm? Đột nhiên, tôi thấy thật nực cười, sao trên người mình lại có thể phát sinh loại tình tiết khuôn sáo thế này chứ? Thừa Đức vừa mới ngồi kia nói yêu tôi xong, giờ đã có một cô tiểu thư với cái bụng bầu xuất hiện, anh ta coi tôi là gì?

Tiểu thư kia đang yên lặng quan sát tôi, đột nhiên sắc mặt thoáng qua nét vui mừng, hướng về phía sau lưng tôi nhún người nói:

“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”

Thần thiếp? Điện hạ?

Tôi không muốn quay đầu lại, sợ rằng chỉ cần quay đầu sẽ thấy Thừa Đức đứng đó.

“Lũng Nguyệt, đưa họ về.” Giọng Thừa Đức lạnh lùng vang lên từ phía sau, mang theo cả chút run rẩy của gió khi truyền đến tai tôi.

Lũng Nguyệt đứng dậy, quay người dìu tiểu thư kia dời đi. Nét mặt cô ta đầy vẻ không tình nguyện, sự uất ức và nghi hoặc thoáng qua trong mắt, nhưng vẫn nghe lời mà bước theo Lũng Nguyệt, lúc rời đi ánh mắt vẫn nhìn phía sau lưng tôi đầy lưu luyến.

Khá khen cho một cô nàng dịu dàng hiền thục, với phong cách đấy cô ta chắc là một đại gia khuê các?

Cánh tay Thừa Đức vòng đến từ sau lưng, ôm gọn tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói:

“Vinh Nhi, nàng nghe ta nói được không?”

Tôi quay người lại cười, nhìn Thừa Đức đứng sau lưng, gương mặt anh tuy ở gần nhưng lại mang vẻ mờ nhạt trước nay chưa từng có.

“Anh nói đi. Em đang nghe đây.” Tôi cười nói “Anh muốn nói gì?”

“Vinh Nhi. Nàng đừng như vậy, nàng ta chỉ là một quân cờ, nàng ta...” Thừa Đức nó

“Cô ta là ai?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Thừa Đức im lặng, ôm tôi càng chặt hơn.

“Em thật tình muốn biết, hãy nói cho em biết.” Tôi nói “Người như anh chắc chắn không vì sắc đẹp của cô ta.”

Thừa Đức nhìn tôi, đành nói:

“Nàng ta là con gái Triệu Đức Phương. Ta đón vào đây chỉ vì muốn mua chuộc Triệu gia. Bọn họ nắm trong tay một nửa số binh mã của triều đình. Ta tuyệt đối không thể để rơi vào tay lão đại!”

Thông gia? Đây chắc là mối thông gia về mặt chính trị, tôi cười. Một tia hoảng loạn thoáng trong ánh mắt của Thừa Đức, anh nhất thời chỉ muốn được tiếp tục ôm tôi vào lòng. Tôi lắc đầu cười, vùng người ra khỏi vòng tay anh, cười nói:

“Anh thế là không được, việc cưới vợ lớn như vậy mà cũng không thông báo một tiếng? Anh xem, làm em không kịp chuẩn bị cái gì, đến quà mừng cũng chẳng đem đến. Anh có thấy thiệt không?”

“Ta không cưới nàng ta!” Thừa Đức vội giải thích.

“Không cưới? Ha ha, cũng phải, nếu cưới hỏi đàng hoàng thì kiểu gì chẳng có động tĩnh, dù sao cũng là đại hôn của hoàng tử, việc lớn như vậy đừng nói đến việc em ở trong cung làm đạo sĩ, kể cả em chạy lên mặt trăng cũng phải nghe thấy tiếng pháo nổ ấy chứ? Ha ha, không phải lấy, vậy là sao? Người ta dù sao cũng là đại gia khuê các, chắc rằng không thể bỏ trốn khỏi nhà với anh, hả, Tam hoàng tử?”

“Vinh nhi, nàng đừng như vậy. Nàng biết trong tim ta chỉ có nàng.” Thừa Đức nghẹn lời.

“Ừ, em biết, vừa nãy anh mới nói chỉ yêu mình em. Em biết.” Tôi cười. “Nhưng em thấy thật kì lạ, nếu anh không thể cưới hỏi đàng hoàng Triệu tiểu thư kia thì gia đình bọn họ sao lại đưa cô ta đến đây? Anh làm cách nào lừa bịp được bọn họ? Để em nghĩ đã, xem em có đoán được không?”

Thừa Đức thấy tôi cười rạng rỡ, gương mặt thoáng hiện lên sự đau khổ, mở miệng định nói nhưng bị tôi chặn lại cười:

“Anh đừng nói vội, xem em đoán đúng không. Mấy người chắc chắn định một hiệp ước gì đó, Triệu gia giúp anh đoạt ngôi, anh cưới con gái họ, chắc còn hứa sau khi đoạt ngôi sẽ phong Triệu tiểu thư kia làm hoàng hậu? Em nói đúng không?”

Thừa Đức không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi cười, quả nhiên không sai, đứa bé trong bia chính là viên thuốc an thần dành cho nhà họ Triệu?

Đột nhiên tôi thấy mình cũng không đến nỗi ngốc lắm, chỉ thế này cũng đoán được rõ ràng mọi chuyện.

“Vinh nhi.” Thừa Đức khàn giọng nói. “Đấy chỉ là kế sách tạm thời, đợi ta...”

“Đợi đến khi đoạt được ngôi, anh sẽ đá bay nhà họ Triệu, đúng không? Triệu tiểu thư kia chỉ là một quân cờ của anh, đúng không? Anh muốn nói việc này đúng không?” Tôi cười. “Vừa nãy Lũng Nguyệt còn kêu em phải thông cảm cho anh. Em cũng biết anh không phải dễ dàng gì, vì hoàng vị mà cả ngày phải mưu đi tính lại. Chỉ có điều em rất băn khoăn không biết mình là quân cờ gì trên bàn cờ của anh?”

Lời của tôi cuối cùng cũng chọc giận Thừa Đức, sắc mặt anh đỏ bừng lên, cầm lấy tay tôi đặt lên ngực mình, tức giận nói:

“Nàng hỏi nó xem, trong chỗ này của ta, nàng là gì? Nàng bảo ta phải làm sao? Ta bắt buộc phải đoạt được ngôi vị kia, nếu không thì sao có thể bảo hộ được nàng?”

Tôi lắc đầu cười, rụt tay lại:

“Anh ngại không dám nói ra, vậy để em nói thay. Anh nghe xem em nói đúng hay sai, có được không? Ngay từ đầu anh đã bày mư tính kế với em đúng không?”

Thừa Đức im lặng nhìn tôi, sắc đỏ trên mặt dần mất đi, nhưng sự giận dữ trong ánh mắt càng tăng lên. Tôi đợi anh nổi cáu mà không ngờ anh lại cười:

“Vinh nhi, nàng đừng nghĩ lung tung. Nàng thì có gì để ta mưu tính đây?”

“Đúng thế, em không có gì để anh có thể mưu tính.” Tôi nhẹ nhàng lặp lại. Chẳng phải tôi vẫn luôn tự hỏi mình như thế sao? Trong đầu cũng thoáng qua một số hình ảnh, nhưng là do bản thân không muốn nghĩ tới, cứ thấy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần anh ấy yêu mình là được, dù sao thì cũng đâu có mưu tính đến chỗ người ngoài. Vậy là cứ tự lừa dối mình mà sống cho qua ngày đoạn tháng, đến nằm mơ cũng mơ đến ngày Thừa Đức mưu tính tôi thành người vợ do anh cưới về một cách quang minh chính đại.

“Đầu tiên chỉ muốn dùng một công chúa giả đến thay thế em? Nếu không sao có thể tìm được một người tướng mạo giống em trong khoảng thời gian ngắn như thế? Em chân trước vừa chạy đi thì anh chân sau đã lập tức tìm được một người giả đến để qua mặt cha mình? Nhưng không ngờ được em vô dụng đến vậy, lại để Thừa Hiền bắt được, thế nên anh cũng chẳng còn cách nào khác, đúng không? Chỉ đành nhịn đau mà giết người đã huấn luyện thuần thục từ sớm, rồi tìm cách đưa em về. Như vậy lại hay, không những che đậy được âm mưu của mình, còn khiến Thừa Hiền ngộ nhận là anh thích em. Như vậy anh vẫn thấy chưa đủ, sợ không lừa nổi cha mình, cách vài ngày anh lại vào cung diễn trò một lần, thậm chí còn giả vờ giả vịt cùng em đeo chung một kiểu dây lụa như thể sợ người khác không biết chúng ta có tư tình với nhau, đúng không?”

Tôi thấy ngực đau nhói khi nhìn nụ cười của Thừa Đức cứng đơ lại, còn gương mặt ngày càng trắng. Xem ra đoán cũng không tồi, trước kia chỉ là tự lừa gạt bản thân, thế nên không bao giờ chịu suy nghĩ, lúc nào cũng nghĩ chỉ cần Thừa Đức yêu mình, cho dù anh có lợi dụng thì mình cũng cam lòng. Nhưng giờ xem ra tình yêu này có bao nhiêu phần là thật đây?

Một khi đã dám chọc thủng lớp giấy đó, tất cả mọi thứ đều trở nên rõ ràng, hoá ra bản thân lại có thể bịt tai trộm chuông như thế này.

“Rồi sau đó thì sao? Anh lại vì cái gì mà vội vàng đưa em vào cung thế? Nói nào là có thể giúp em có một thân phận quang minh chính đại, giờ em nghĩ rằng đó là vì anh sốt ruột muốn đưa Triệu tiểu thư vào phủ, đúng không?” Tôi cười nói, đột nhiên hiểu tất cả mọi chuyện. “Anh ở trong cung minh tu sạn đạo với em, nhưng còn ở nơi hậu viện này lại cùng người con gái khác ám độ trần thương, ha ha, không chỉ mình em ngốc nghếch, e rằng đến cả Thừa Hiền cũng bị anh qua mặt? Tam điện hạ, anh diễn một vở kịch thật hoàn hảo, đến diễn viên như em cũng bị anh lừa chứ đừng nói đến người xem. Anh nói với kĩ nghệ diễn xuất này mà không đoạt được cái tượng vàng Oscar nào thì đúng là không còn đạo trời nữa sao?”

Ánh mắt Thừa Đức vụt qua một tia hoảng loạn, thấy tôi đang cười một cách điên cuồng thì vội kéo tôi vào lòng.

“Vinh nhi, không phải, không phải như nàng nghĩ đâu, không phải.”

“Không phải?” Tôi cười khẩy, lẽ nào có chỗ đoán nhầm?

“Ta yêu nàng, ta nói rồi. Ta chỉ yêu mình nàng, nàng phải tin ta.” Thừa Đức vội nói. Nụ hôn của anh ép xuống, mang theo sự cuồng nhiệt và một chút hoảng loạn, xoay đi xoay lại trên môi tôi như muốn chứng minh điều gì đó.

Lúc sau, thấy tôi không có phản ứng gì, cuối cùng anh cũng bất lực, ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn anh cười, nhìn đôi lông mày, đôi mắt anh, chiếc mũi cao thẳng và cả đôi môi mỏng đang mím chặt của anh, một Thừa Đức thế này sao mà xa lạ?

“Em đột nhiên muốn hỏi, đêm qua việc em bị người ta đưa lên giường của Hoàng đế liệu có nằm trong mưu tính của anh? Anh trực tiếp đối đầu với cha mình thế này, ông ta ngược lại cũng chẳng nói gì, có lẽ ông ta hận là hận kẻ dám lừa gạtmình, và cha anh chắc chắn sẽ nghi ngờ Thừa Hiền? Ha ha, anh làm một cái bẫy quá hoàn hảo, sai Vãn Nguyệt lừa em, sau đó lại giả bộ tức giận hầm hầm chạy đến cứu người. Đến chết chắc cha anh cũng không ngờ được là do anh bày ra?”

“Bốp” một tiếng, mặt tôi nhận ngay một cái tát của Thừa Đức.

“Sao nàng có thể nói như thế?” Thừa Đức khản giọng nói. Ánh mắt anh dịu xuống khi thấy tôi ôm mặt, lại đưa tay ra xoa mặt tôi. Tôi nghiêng tránh đi, nhếch mép cười nhìn anh.

Thừa Đức nhắm mắt lại, hít mạnh mấy hơi, sau đó mở mắt ra, kìm nỗi tức giận lại nói

“Ta không muốn giải thích gì cả, sau này nàng tự khắc sẽ hiểu được lòng ta. Còn về nàng ta, hiện tại ta vẫn không thể đụng đến, một khi đoạt được ngôi, ta sẽ giao nàng ta cho nàng, muốn chém muốn giết là tuỳ ở nàng.”

Tôi cười khểnh:

“Đúng là kẻ bạc tình! Cô ta vì anh, đến con cũng có thể sinh ra được, còn anh nhẫn tâm cứ thế bỏ cô ta lại?”

Thừa Đức nhìn tôi, tức giận:

“Con của nàng ta, ta cũng chẳng cần, ta chỉ cần con của nàng.”

“Tiếc là em lại không muốn có!” Tôi khẽ nói rồi quay người bước đi.

Thừa Đức đứng sau lưng vội kéo tôi lại nói:

“Nàng định đi đâu?

“Bỏ tay ra.” Tôi lạnh lùng nói. “Đừng để em phải coi thường anh.”

“Ta không buông tay. Ta đã nói rồi. Khi nàng cùng Phụng Thiện quay về, ta đã nói rằng mình sẽ không bao giờ buông tay nữa.” Thừa Đức nói một cách khẩn thiết.

Tôi cười:

“Điện hạ, không cần biết anh giả tình cũng được, giả nghĩa cũng chẳng sao, dù gì thì chúng ta cũng đã từng có một đoạn hồi ức. Bây giờ tôi biết rõ anh rồi, anh không cho tôi đi tìm một chỗ dựa khác sao? Nam Cung Việt vừa mới đi xong, tôi mà đi nhanh cũng đuổi kịp anh ta không biết chừng.”

Thân người Thừa Đức lảo đảo, sắc mặt trắng đến kinh người. Lòng tôi có cảm giác sung sướng khi trả đũa được, chỉ mong lời nói của mình thêm tàn nhẫn để có thể đâm chặt vào tim anh.

Tôi đang nghĩ thêm vài câu nói tàn nhẫn nữa thì không ngờ Thừa Đức bước đến bế tôi lên, lông mày nhíu chặt lại, gằn giọng nói:

“Muốn ta để nàng đi, trừ phi ta chết.”

“Thừa Đức, chúng ta dễ đến dễ đi có được không?” Tôi lạnh lùng nói. “Anh làm thế không sai. Anh vốn dĩ là người ôm bàn tính sống qua ngày, hơn nữa con người vốn là cùng lợi dụng lẫn nhau. Anh lợi dụng tôi, tôi cũng từng lợi dụng anh. Đến nước này rồi tôi cũng không trách anh, chỉ do tôi quá ngu, quá lười, quá ngây thơ, không bao giờ chịu động não suy nghĩ, hoặc có nghĩ đến nhưng lại không muốn đối mặt. Tôi cứ tưởng chỉ cần có tình yêu là đủ, mọi thứ khác không quan trọng. Anh đừng dùng ánh mắt đấy nhìn tôi, giờ là anh đá tôi trước, chứ không phải tôi bỏ anh, đừng làm ra vẻ như một oán phụ như thế.” Tôi cười, nhìn gương mặt căng thẳng của Thừa Đức rồi tiếp tục nói. “Thần kinh của tôi giờ đây không hề mất bình thường mà ngược lại. Chẳng phải chỉ là thất tình sao? Cũng đâu phải là việc to tát cho lắm. Tôi chơi được. Ngay từ đầu tôi đã biết mình chơi được, nếu không sao dám chơi với anh. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không bao giờ nghĩ dại, mà sẽ tiếp tục sống thật tốt.”

“Thôi đi!” Thừa Đức hét lên, vẫn bế tôi trong tay từng bước một về phía hậu viện.

Tôi cười thành tiếng, tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng:

“Thứ nhất, tôi sẽ không hận anh, bởi nếu hận anh có nghĩa là tôi vẫn còn yêu. Do vậy, tôi không bao giờ hận mà chỉ quên anh đi, dăm bữa nửa tháng sau sẽ lại bao được một chàng đẹp trai khác. Tôi tin tưởng vào vận may của mình. Thứ hai, anh cũng yên tâm, tôi không nghĩ đến chuyện báo thù, nên anh không cần phải lo lắng đề phòng tôi sẽ đến giết. Tôi không bao giờ trở thành oán phụ. Tôi sẽ làm mình sống một cách vui vẻ nhất có thể, bởi tôi biết mình sống hạnh phúc chính là sự báo thù lớn nhất đối với anh.”

“Vinh Nhi, đừng nói nữa, cầu xin nàng...” Giọng Thừa Đức có phần nức nở nghẹn ngào.

Tôi ngạc nhiên nhìn Thừa Đức, đưa tay ra sờ vào đuôi mắt anh, thấy có vệt nước trên ngón tay mình.

“Anh khóc rồi? Tôi còn chưa bao giờ thấy anh khóc! Anh khóc cái gì? Tôi chưa khóc mà anh khóc cái nỗi gì?” Tôi cười nói.

Nhìn gương mặt của Thừa Đức, tôi dần ngưng cười, chăm chú nhìn sự hoảng loạn đang thay thế cho sự trấn tĩnh thường ngày trong đôi mắt ấy, và sự mạnh mẽ bị sự yếu ớt không nơi dựa dẫm đuổi đi mà thấy nhói đau trong tim. Đây là Thừa Đức, Thừa Đức mà tôi định dùng mọi thứ mình có ở hiện đại để đổi lấy, là Thừa Đức đã khiến tôi rơi vào hết cái bẫy êm dịu này đến cái bẫy êm dịu khác.

Ngoại thành Uyển thành, dưới bóng cây đào, anh mặc bộ đồ trắng cười cợt nhả: “Đừng quên anh nhé! Nhớ phải nhớ đến anh!” Anh vừa hét to vừa cười.

Trong cung Ngõa Lặc, giữa đêm anh đến tìm tôi, thì thầm bên tai: “... Cả cuộc đời này, nàng đừng mong đi với người khác, ai cũng không được.”

Một Thừa Đức thâm nhập vào doanh trại của quân địch để cứu tôi, một Thừa Đức muốn tôi sinh con cho mình, một Thừa Đức lúc nào cũng nhìn tôi với bảy phần chiều chuộng ba phần bất đắc dĩ.

Thừa Đức...

Tôi để tay giữa đôi lông mày của anh, muốn xoa đầu mày đang nhíu chặt bằng phẳng trở lại. Tam hoàng tử phong lưu phóng khoáng của Ngõa Lặc - Thừa Đức - sao có thể có bộ dạng này được chứ? Lông mày của anh lẽ ra phải nhướn cao, ánh mắt lúc nào cũng mang nét cười với ba phần tản mạn; miệng anh cũng không nên mím chặt như lúc này mà thỉnh thoảng nhếch khóe lên để lộ ra nụ cười khi thì giễu cợt, lúc lại đắc ý. Đây không phải Thừa Đức, không phải Thừa Đức của tôi.

Đã qua rồi, mọi thứ cuối cùng cũng trôi qua. Tôi vẫn là Sở Dương của ngày nào, nhưng anh đã thành người có vợ, có con, vĩnh viễn không thể là một Thừa Đức của ngày xưa nữa.

“Vinh Nhi, ta cái gì cũng không cần nữa. Ta chỉ cần có nàng có được không? Ta lập tức đi giết nàng ta. Nàng đi đâu ta cũng đến đó. Ta không cần ngôi vị nữa!” Hơi thở của Thừa Đức không ổn định, vội vã nói hết ra, mang theo cả sự run rẩy.

Tôi lắc đầu, nói một cách bình tĩnh:

“Anh tha cho tôi đi. Anh cũng biết tính tôi rồi đấy. Tôi đã nói không cần là không cần.” Đột nhiên bụng dưới bắt đầu đau như lửa đốt, nhất thời che lấp nỗi đau trong tim.

Hóa ra nỗi đau trong tim cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Vinh Nhi, nàng sao thế? Nàng làm sao thế?” Thừa Đức hốt hoảng.