Phù thủy xứ Oz - Chương 06 - 07
Chương 6
Suốt thời gian này, Dorothy và các bạn đồng hành xuyên qua
rừng rậm. Con đường vẫn lát gạch vàng nhưng phủ đầy cành khô lá rụng từ đám cây
cối khiến việc đi qua không dễ chút nào.
Quãng rừng này chẳng có nhiều chim chóc, vì chim chỉ thích những miền thoáng
đãng ngập tràn ánh nắng. Chốc lại có tiếng gầm trầm trầm cùa bọn thú hoang sau
những bụi cây. Những tiếng đó khiến trái tim cô gái bé nhỏ đập dồn, vì cô không
biết chúng là gì, nhưng Toto thì biết, nên nó bước sát vào Dorothy, không còn
sủa lại.
“Còn bao lâu nữa”, cô bé hỏi Thợ rừng Thiếc, “thì chúng ta ra khỏi rừng?”
“Tôi không rõ”, chàng ta đáp, “vì tôi chưa từng tới Thành Ngọc Xanh. Nhưng khi
tôi còn nhỏ, cha tôi có lần đã tới, bà ông bảo đó
là cuộc hành trình dài qua một miền đất nguy hiểm, dù quang cảnh thật tươi đẹp
gần thành phố Oz. Nhưng tôi chẳng sợ, chừng nào tôi có can dầu ở bên, và không
có gì hại nổi Bù nhìn, trong khi cô thì mang trên trán dấu hiệu cái hôn của bà
phù thủy Tốt bụng, điều đó sẽ bảo vệ cô.”
“Nhưng còn Toto!”, cô bé kêu lo lắng, “cái gì sẽ
bảo vệ nó?”
“Chúng ta phải bảo vệ nó lúc nào nguy hiểm”, Thợ
rừng Thiếc đáp.
Vào lúc đó, trong rừng vọng ra một tiếng gầm khủng
khiếp, và rồi lập tức một con Sư tử to tướng xông ra đường. Bằng một cú vả, nó
làm anh Bù nhìn quay lơ ra tận mép đường, rồi lấy những cái vuốt sắt táp Thợ
rừng Thiếc. Nhưng Sư tử ngạc nhiên quá đỗi khi thấy nó chẳng tạo được ấn tượng
gì lên mặt thiếc, dù Thợ rừng kia đã lăn ra bất động.
Toto bé nhỏ, giờ đã đối diện kẻ thù trước mặt, liền
lao tới sủa Sư tử, và con thú lớn há miệng ra để cắn. Khi đó Dorothy, sợ nó
giết mất Toto, liền bất chấp hiểm nguy lao vọt tới và lấy hết sức mình tát vào
mũi con Sư tử, thét lên, “Ngươi lại dám cắn Toto à! Ngươi phải tự lấy làm hổ
thẹn chứ, đồ to xác như thế mà lại đi cắn một con chó nhỏ đáng thương ư?”
“Tôi chưa cắn nó”, Sử tử nói, lấy vuốt gãi gãi chỗ
mũi bị Dorothy đánh.
“Nhưng mà định thế đấy”, cô vặn lại. “Ngươi chính
là đồ hèn to xác.”
“Tôi biết”, Sư tử nói, gục đầu hổ thẹn, “tôi luôn
biết thế, nhưng làm thế nào được.”
“Chẳng biết, hẳn rồi. Cả việc đi đánh một người
nhồi rơm như anh Bù nhìn đáng thương đây!”
“Anh ta được nhồi rơm sao?” Sư tử ngạc nhiên hỏi,
khi thấy cô đỡ Bù nhìn lên, đặt cho ngay ngắn trên đôi chân và vỗ vỗ cho anh ta
về hình dáng cũ.
“Đương nhiên là nhồi rơm rồi”, Dorothy đáp, vẫn còn
tức giận.
“Thế nên anh ta mới dễ ngã làm sao”, Sư tử nhận
xét.
“Tôi đã ngạc nhiên khi thấy anh ta lăn quay đi như
thế. Còn anh kia cũng nhồi sao?”
“Không, anh ấy làm bằng thiếc.”Và cô giúp chàng Thợ
rừng đứng dậy.
“Vậy nên suýt nữa anh ta làm cùn hết vuốt của tôi”,
Sư tử nói. “Khi chạm vào thiếc tôi thấy rùng mình ớn lạnh sống lưng. Còn con
vật nhỏ mà cô quý mến là gì?”
“Đó là con chó của tôi, Toto”, Dorothy đáp.
“Nó có bằng thiếc, hay nhồi rơm?” Sư tử hỏi.
“Không hề, nó là một con chó bằng xương bằng thịt”,
cô bé đáp.
“Ồ, một còn vật lạ lùng, giờ tôi đã thấy, cũng khá
là nhỏ con. Không ai có thể nghĩ đến chuyến cắn một con vật bé chừng ấy ngoại
trừ kẻ hèn nhát như tôi”, Sư tử tiếp tục buồn bã.
“Cái gì khiến cậu hèn nhát?”, Dorothy hỏi, ngạc
nhiên nhìn con vật lớn, vì nó to xác như con ngựa nhỏ.
“Đó là một điều bí ẩn”, Sư tử đáp. “Tôi đoán tôi đã
thế từ ngày sinh ra đời. Thông thường mọi con vật khác trong rừng nghĩ tôi can
đảm, vì khắp nơi nơi Sư tử được coi là Chúa sơn lâm. Tôi nhận thấy khi mình gầm
lên, hết thảy đều chết khiếp và lánh xa. Bất cứ khi nào gặp một con người, tôi
đều sợ phát điên lên nhưng chỉ cần gầm lên là anh ta ba chân bốn cẳng chạy mất.
Nếu có khi nào bọn voi, hổ và gấu thử chơi lại tôi, tôi cũng sẽ bỏ chạy. Tôi là
kẻ hèn như thế đấy, nhưng mới chỉ nghe tôi gầm lên là bọn chúng cả thảy đều cao
chạy xa bay, và đương nhiên là tôi để cho chúng chạy.”
“Điều đó không đúng. Chúa sơn lâm không thể là một
kẻ hèn nhát”, anh Bù nhìn nói.
“Tôi biết”, Sư tử đáp, lấy chỏm đuôi gạt nước mắt,
“đó là nỗi đau đớn nhất của tôi, làm cuộc sống của tôi không thể hạnh phúc.
Nhưng rồi bất cứ khi nào có hiểm nguy, tim tôi lại đập thình thịch.”
“Có lẽ cậu có bệnh về tim”, Thợ rừng Thiếc nói.
“Có lẽ vậy”, Sư tử đáp.
“Nếu cậu có bệnh đó”, Thợ rừng Thiếc tiếp tục, “cậu
phải lấy làm mừng, vì điều đó chứng tỏ cậu có tim. Như tôi đây, tôi không có
tim, nên không thể có bệnh tim.”
“Có thể là”, Sư tử nói, vẻ nghĩ ngợi, “nếu có tim
thì tôi đã không hèn nhát.”
“Cậu có não không?”, Bù nhìn hỏi.
“Tôi đoán có. Tôi chưa bao giờ được xem nó cả”, Sư
tử đáp.
“Tôi đang tới chỗ phù thủy Oz để xin ông cho tôi
chút ít trí não”, Bù nhìn nói, “vì đầu tôi nhồi toàn rơm.”
“Và tôi tới xin ông một trái tim” Thợ rừng tiếp.
“Còn tôi thì xin ông đưa tôi và Toto trở về
Kansas”, Dorothy thêm vào.
“Các bạn có nghĩ là Oz sẽ cho tôi lòng dũng cảm?”
Sư tử hèn nhát hỏi.
“Thì cũng đơn giản như là cho tôi bộ óc vậy thôi”,
Bù nhìn đáp.
“Hay như cho tôi trái tim”, Thợ rừng Thiếc đáp.
“Hay như đưa tôi về Kansas”, Dorothy đáp.
“Vậy thì, nếu các bạn không phiền, tôi xin đi với các
bạn”, Sư tử nói, “vì cuộc sống của tôi không thể chịu đựng nổi nếu không có
chút can đảm.”
“Rất sẵn lòng”, Dorothy đáp, “bởi cậu sẽ giúp chúng
tôi xua đi bọn thú hoang. Tôi thấy rằng chúng tôi còn nhát hơn cậu nếu chúng
khiếp sợ bạn một cách dễ dàng thế.”
“Quả thực”, Sư tử nói, “nhưng điều đó không làm tôi
can đảm hơn lên, và chừng nào tôi còn thấy mình hèn nhát thì tôi không thanh
thản.”
Vậy làm một lần nữa, cái nhóm nhỏ lại lên đường,
với Sư tử bước đi oai vệ bên cạnh Dorothy. Thoạt đầu Toto không chấp nhận bạn
đồng hành mới, vì nó chưa thể quên suýt nữa bị nghiền nát ra sao dưới đám vuốt
của Sư tử, nhưng sau một hồi nó đã thoải mái hơn và giờ thì Toto và Sư tử nhát
đã là bạn bè tốt.
Cho tới hết ngày, không có biến cố nào làm hỏng
cuộc hành trình suông sẻ của họ. Duy có lần Thợ rừng Thiếc giẫm phải con gián
đang bò trên đường, làm chết con vật nhỏ đáng thương. Điều này khiến Thợ rừng
rầu lòng khôn tả, vì chàng ta luôn cẩn thận để không làm đau bất cứ sinh vật
còn sống nào. Thế là, vừa bước đi chàng vừa nhỏ những giọt nước mắt buồn đau,
ân hận. Những giọt đó chậm chạp chảy xuống trên mặt, lên những khớp nối ở hàm
và khiến chúng gỉ luôn. Khi lát sau Dorothy hỏi chàng ta một câu gì đó, Thợ
rừng Thiếc không thể mở miệng nổi, vì quai hàm đã gỉ cứng lại. Chàng ta vô cùng
hoảng hốt và làm đủ động tác để bảo Dorothy giải thoát, nhưng cô không hiểu. Sư
tử thì bối rối không hiểu chuyện gì xảy ra. Thế là Bù nhìn liền lấy can dầu từ
cái giỏ của Dorothy và tra vào hàm cho Thợ rừng, vài giây sau chàng ta mới nói
lại được như trước.
“Chuyện này cho tôi một bài học”, chàng nói, “rằng
phải nhìn rồi hãy bước. Vì nếu làm chết một con sau con gián, chắc chắn tôi sẽ
khóc, và khóc sẽ làm gỉ quai hàm, và tôi sẽ không nói được.”
Sau đó, chàng ta bước đi rất đỗi thận trọng, mắt dán
xuống đường, và khi thấy một con kiến bé nhỏ đang cặm cụi làm việc, chàng bước
qua để không làm hại nó. Thợ rừng Thiếc hiểu rõ rằng chàng không có tim nên rất
cẩn thận để không ác độc hay tàn nhẫn với bất kỳ ai.
“Những người có trái tim”, chàng nói, “họ có cái đó
để dẫn dắt cho mình, và không bao giờ cần làm điều xấu. Nhưng tôi không có nên
tôi phải rất cẩn trọng. khi Oz cho tôi một trái tim, dĩ nhiên tôi sẽ không cần
phải bận tâm quá nhiều nữa.”
Chương 7
Đêm đó, họ buộc phải nghỉ lại
ngoài trời dưới một cây to trong rừng, vì chẳng có nhà cửa nào gần bên. Cây đó
làm thành một cái tán dày dặn chắc chắn ngăn cho họ khỏi sương giá. Thợ rừng
Thiếc lấy rìu đẵn một cây gỗ lớn và Dorothy gầy lên một đống lửa tuyệt vời để
sưởi ấm và làm cô dịu bớt cô đơn. Cô cùng Toto ăn chỗ bánh cuối cùng và giờ thì
họ chưa biết lấy gì làm bữa sáng.
“Nếu cô muốn”, Sư tử nói, “tôi sẽ vào rừng giết một
con hươu. Nếu cô khảnh ăn, cứ muốn đồ chín thì có thể nướng trên lửa, thế là cô
sẽ có một bữa sáng ngon lành.”
“Đừng, xin đừng”, chàng Thợ rừng Thiếc khẩn khoản,
“tôi sẽ khóc nếu bạn giết một con hươu đáng thương, và hàm tôi sẽ lại gỉ.”
Nhưng Sư tử đã vào rừng kiếm bữa tối cho mình, và
không ai biết đó là gì vì chú ta chẳng đả động gì. Anh Bù nhìn tìm thấy một cây
trĩu quả hạch và cho đầy vào giỏ của Dorothy, để thật lâu nữa cô cũng không bị
đói. Cô nghĩ Bù nhìn thật tốt bụng và chín chắn, nhưng cười lăn ra khi thấy
cách anh chàng đáng thương lượm quả hạch. Quả hạch thì nhỏ còn những cánh tay
độn của anh ta lòng ngóng vụng về bỏ vào giỏ cũng bằng chỗ đánh rơi. Nhưng Bù
nhìn chẳng bận tâm chuyện bao lâu mới đầy giỏ, vì làm thế anh ta tránh xa được
đống lửa, sợ có đốm lửa nào văng vào rơm rạ của mình và thiêu rụi hết. Vậy nên
anh ta giữ khoảng cách an toàn với ngọn lửa, và chỉ lại gần để phủ lá khô cho
Dorothy khi cô nằm ngủ. Lá khô khiến cô thấy ấm áp, dễ chịu và ngủ say tới
sáng.
Khi ngày đã rạng, cô bé rửa mặt trong một dòng suối
róc rách và ngay sau đó, họ bắt đầu lên đường tới Thành Ngọc Xanh.
Đó là một ngày đầy sự kiện với các bạn đồng hành.
Mới đi được khoảng một giờ, họ thấy trước mặt một cái hào lớn cắt ngang con
đường và chia cánh rừng ra xa, nom thấy cả bở bên kia. Đó là một cái hào rất
rộng, và lúc bò tới mép nhìn vào trong đó, họ thấy nó còn rất sâu với nhiều
tảng đá lớn, lởm chởm dưới đáy. Hai bên dốc đến nỗi không ai trong bọn họ leo
xuống được, và trong thoáng chốc dường như cuộc hành trình của họ sẽ phải kết
thúc nơi đây.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Dorothy tuyệt vọng hỏi.
“Tôi không biết nữa”, Thợ rừng Thiếc nói. Và Sư tử
thì lắc lư cái bờm bù xù, nghĩ ngợi.
Và rồi anh Bù nhìn liền bảo, “Chúng ta không bay
được, đó là điều chắc chắn. Chúng ta cũng không thể leo xuống cái hào to tướng
này. Vì vậy, nếu mà không nhảy qua được, thì phải dừng bước ở đây.”
“Tôi nghĩ tôi có thể nhảy qua”, Sư tử Nhát nói, sau
khi cẩn thận đo đêßm khoảng cách trong đầu.
“Vậy thì ổn rồi”, Bù nhìn nói, “vì cậu có thể mang
mọi người trên lưng, mỗi lần một người.”
“Được, tôi sẽ thử xem”, Sư tử nói, “Ai đi đầu
tiên?”
“Tôi”, Bù nhìn tuyên bố, “vì nếu mà anh không qua
nổi vực, thì Dorothy sẽ mất mạng hay Thợ rừng Thiếc sẽ sứt mẻ nặng với những
tảng đá dưới kia. Nhưng là tôi thì chẳng sao, có ngã tôi cũng chẳng hề đau.”
“Tôi cũng sợ lắm chứ” Sư tử Nhát nói, “nhưng tôi
nghĩ chỉ có cách đó thôi. Vậy hãy lên lưng tôi đi và ta sẽ thử.”
Bù nhìn ngồi lên lưng Sư tử, rồi con vật to lớn tới
bên mép hào, thu mình lại.
“Sao cậu không lấy đà rồi nhảy?”, Bù nhìn hỏi.
“Vì đó không phải là cách mà họ Sư tử chúng tôi vẫn
làm.” Chú ta đáp. Thế rồi lao mạnh ra, vút quan không trung và hạ xuống an toàn
bờ bên kia. Mọi người đều hài lòng hết sức khi thấy chú ta làm việc dễ dàng, và
sau khi Bù nhìn rời lưng chú, Sư tử lại nhảy qua rãnh về.
Dorothy nghĩ đã đến lượt mình, cô bế Toto trong tay
và leo lên lưng Sư tử, một tay giữ bờm nó thật chặt. Giây phút sau đó cô như
đang bay trong không trung, rồi trước khi có thời gian để mà suy nghĩ, cô đã an
toàn ở bờ bên kia. Sư tử quay lại lần thứ ba đón Thợ rừng Thiếc. Sau đó tất cả
họ cùng ngồi xuống một lúc để con thú nghỉ ngơi. Những cú nhảy lớn khiến chú
thở gấp gáp, và hổn hển như một con chó to đã phải chạy quá xa.
Họ thấy khu rừng bên này quá đỗi rậm rạp, trong tối
tăm u ám. Khi Sư tử đã nghỉ xong, họ bắt đầu đi tiếp con đường gạch màu vàng,
lặng lẽ phân vân, mỗi người một tâm tư, rằng liệu rồi có tới được đoạn cuối của
rừng và gặp lại ánh mặt trời. Thêm vào sự bất an đó, họ lại nghe thấy những
tiếng động lạ vọng ra từ rừng sâu, và Sư tử thì thầm với mọi người rằng đây là
nơi cư ngụ của bọn Kalidah.
“Bọn Kalidah là ai?” cô bé hỏi.
“Chúng là những con quái vật mình thì như gấu nhưng
đầu thì như hổ”, Sư tử đáp, “và vuốt chúng dài và sắc đến nỗi có thể xé tôi làm
hai một cách dễ dàng như tôi làm thế với Toto. Tôi cực kỳ sợ bọn Kalidah.”
“Tôi chẳng lạ nếu cậu khiếp chúng”, Dorothy đáp.
“Chúng phải là những con vật rất khủng khiếp.”
Sư tử định đáp lời thì đột nhiên họ tới bên một cái
hào khác cắt ngang con đường. Nhưng cái này thì rộng và sâu đến độ Sư tử hiểu
rằng chú không thể nhảy qua.
Vậy là họ ngồi xuống bàn tính xem phải làm gì, và
sau một hồi nghiêm trang suy nghĩ, Bù nhìn nói, “Ở đây có một cái cây lớn, mọc
sát mép rãnh. Nếu Thợ rừng Thiếc có thể hạ nó xuống, cho nó vắt sang bờ bên
kia, thì chúng ta có thể vượt qua dễ dàng.”
“Đó là quả là một ý tưởng tuyệt hảo”, Sư tử nói.
“Người ta phải ngờ rằng trong đầu anh có óc thật, thay vì rơm.”
Chàng Thợ rừng ngay lập tức bắt tay vào việc, và
rìu của chàng bén đến nỗi chẳng mấy mà xẻ ngang cây. Thế rồi Sư tử ta đặt hai
chân trước của mình lên thân cây rồi hết sức bình sinh đẩy, cái cây từ từ
nghiêng xuống và đổ ầm qua rãnh, với những cành cao nhất đã ở bờ bên kia.
Họ bắt đầu bước lên cây cầu kỳ lạ có tiếng gầm sắc
nhọn làm tất cả ngẩng lên, và kinh hoàng trông thấy đang lao về phái họ là hai
con thú lớn mình gấu đầu hổ.
“Chính là bọn Kalidah đấy.” Sư tử Nhát hét lên, và
bắt đầu run rẩy.
“Mau lên”, Bù nhìn hét. “Hãy qua bờ bên kia.”
Thế là Dorothy sang trước, bế Toto trong tay. Thợ
rừng Thiếc theo sau, tiếp đến là Bù nhìn. Còn Sư tử, hẳn là đã sợ lắm, nhưng
vẫn quay lại đối mặt với bọn Kalidah và gầm lên một tiếng vang động kinh khủng
đến mức Dorothy phải thét lên và Bù nhìn thì ngã lộn ra phía sau, trong khi cả
những con thú dữ tợn cũng thình lình khựng lại và ngó chú ta một cách sửng sốt.
Nhưng rồi, thấy rằng mình to hơn Sư tử, và nhớ ra
rằng mình có những hai, đối phương chỉ có một, chúng lại bắt đầu xông tới, và
Sư tử lao qua cái cây và quay đầu lại xem chuyện gì xảy đến. Không chần chừ một
giây, nhưng con thú dữ cũng lao qua cây, và Sư tử liền bảo Dorothy, “Hỏng rồi,
chúng sẽ lấy vuốt nhọn xé ta thành từng mảnh. Cô hãy nép vào sau tôi, tôi sẽ
chiến đấu với chúng chừng nào tôi còn sống.”
“Khoan đã!” Bù nhìn kêu lên. Anh ta nghĩ xong nên
phải làm gì, và giờ anh bảo Thợ rừng chém bay đi đoạn cuối của cái cây đang nằm
bên phía họ. Thợ rừng Thiếc ngay lập tức vùng rìu, và chính khi bọn Kalidah sắp
qua hết cầu, cái cây rơi đánh ầm xuống, mang theo những con vật xấu xa đang gầm
gào, cả hai đều tan ra thành từng mảnh trên những tảng đá nhọn nơi đáy vực.
“Hay lắm”, Sư tử Nhát nói, hít một hơi dài nhẹ
nhõm. “Tôi thấy rằng chúng ta vẫn sống được thêm ít nữa, và tôi lấy làm mừng,
vì không còn sống trên đời hẳn là điều khó chịu. Những con đó là tôi khiếp đãm
đến mức tim vẫn còn chưa đập nổi.”
“À”, chàng Thợ rừng Thiếc nói, vẻ buồn bã, “tôi ước
gì có một con tim để nó đập.”
Biến cố này khiến các bạn đồng hành càng mong mỏi
ra khỏi khu rừng, và họ đi nhanh tới nỗi Dorothy thấy mệt, phải cưỡi lên lưng
Sư tử. Họ mừng khi thấy càng đi cây cối càng trở nên thưa thớt, và trong buổi
chiều họ đột nhiên tới bên dòng sông lớn, chảy xiết ngay trước mặt. Bên kia
sông, con đường gạch vàng chạy qua một miền xinh đẹp, với những đồng cỏ xanh
mướt điểm thêm hoa cỏ tươi tắn và mọi con đường đều được viền bằng những hàng
cây trĩu quả ngon lành. Họ vui mừng quá đỗi trước xứ sở tươi đẹp đang hiện ra
trước mắt.
“Chúng ta làm thế nào qua sông đây?” Dorothy hỏi.
“Dễ thôi”, Bù nhìn đáp. “Thợ rừng Thiếc sẽ làm một
cái bè, và chúng ta sẽ sang sông.”
Thế là Thợ rừng lại cầm rìu và bắt đầu đẵn một cây
gỗ nhỏ làm bè. Trong khi chàng bận rộn với việc đó, anh Bù nhìn tìm được bên bờ
sống một cái cây đầy quả ngon. Điều này làm Dorothy sung sướng, vì cả ngày cô
không được ăn gì ngoài quả hạch. Cô liền chén một bữa thịnh soạn với quả chín.
Nhưng làm bè cũng phải có thời gian, kể cả làm chăm
chỉ cần mẫn như chàng Thợ rừng Thiếc, và công việc vẫn còn dang dở khi màn đêm
buông xuống. Thế là cả bọn tìm một nơi ấm cúng dưới rặng cây, đánh một giấc say
sưa tới sáng, trong khi Dorothy mơ về Thành Ngọc Xanh và Phủ thủy Oz tốt bụng,
người sẽ đưa cô trở về lại quê hương.