Săn đuổi - Chương 30 - Phần 1

CHƯƠNG 30

Hai giờ đã trồi qua. Giới hạn thì giờ
của Raza chỉ còn năm giờ nữa.

Trong xe, Morton mải miết quan sát sinh
hoạt của toàn ban, nhưng chốc chốc ông lại đứng khựng người lại. Vấn đề ông lo
lắng là: thời gian. Giả dụ Raza không đến thì sao nhỉ? Trong quá khứ đã biết
bao lần rồi, Raza chỉ tổ chức cho kẻ khác hành động mà thôi. Morton cảm thấy ê
ẩm cả người khi nghĩ đến khả năng này. Ông biết ông đã làm tất cả theo khả năng
của mình rồi.

Hết sức cẩn thận theo con đường đã hoạch
định do Morton đưa ra, anh tài xế xe thùng cứ lái xe theo một con đường ở vùng
ven, rồi lại sang một con đường khác. Ông thường nhìn vào tấm bản đồ rất lớn
trải rộng trên đầu gối để bảo đảm xe không quẹo vào chỗ có thể đem ông đến gần
cái địa điểm có đánh dấu chữ "T" dưới ba dặm. Chung quanh chữ T này,
Morton đã phác thảo trên bản đồ chu vi mục tiêu của khu bất động sản Harmoos.

Mọi người trong xe đều căng thẳng ra mặt, sau khi Morton
đã nghe Goodman báo cáo công việc của Trung đội ông trong phòng khánh tiết của
khách sạn. Sau đó, ông gọi Tel Aviv và Washington để báo cáo công việc, cho Thủ
tướng Karshov và Tổng thống Hoa Kỳ nghe.

Danny liên lạc thường xuyên với chiếc xe kiểm soát của cơ
quan FBI đậu cách đấy năm dặm ở phía tấy Sweetmont. Ở đấy gồm có các điệp viên
Liên bang và những đơn vị Vệ binh Quốc gia.

Khung ô vuông ở sau chỗ ngồi của anh tài xế xe thùng, đã
được nới cho mở rộng ra, để một kỹ thuật viên có thể dùng một camêra đặt trên
cái giá ba chân, camêra được nối thẳng đến một màn hình giám sát. Anh ta sẽ thu
hình tất cả xe cộ chạy trên đường chiếu vào màn hình. Trên những con đường khác
ở khu vực, có hai chiếc xe tải nữa của Ban Cải Tổ Nhanh cũng đang làm nhiệm vụ
như vậy.

Những cuộn băng sẽ được chuyển đến xe thùng của FBI. Ở đấy,
một tổ điệp viên sẽ kiểm tra số đăng ký của mỗi xe, đồng thời những người khác
lại làm nhiệm vụ khó khăn hơn là trích ra hết những khuôn mặt trong những cuộn
băng viđêô do camêra quay được. Những khuôn mặt này in thành ảnh rồi chuyển đến
cho các máy vi tính của FBI và CIA ở Washington. Những bản sao cũng được gởi
đến cho Lester Finel ở Tel Aviv. Chưa có một kết quả điều tra nào về việc này
báo cáo lại cho Morton biết hết.

Cách một giờ rồi, một kỹ thuật viên trong xe thùng đã
quay được chiếc xe hòm khi chiếc xe đi vào địa phận của Harmoos. Mấy phút sau,
anh cho máy ngưng hoạt động khi thấy Wolfie và Michelle lái xe qua.

Kể từ khi ấy, lực lượng xe cộ ít đi, nhất là số xe vào ra
Sweetmont, thế rồi, trong mấy phút qua, máy camêra lại quay cảnh những chiếc xe
Taxi Day Nite tụ tập về địa phận của Harmoos. Cả đoàn xe hình như hướng về
đấy.

Ngồi xổm trên sàn xe, Morton theo dõi cơn giận dữ của
Harmoos bùng ra vừa khi hắn mới đặt chân vào nhà. Mới bước vào tiền sảnh là hắn
đã nổi cơn thịnh nộ rồi, hắn vào thư viện rồi qua phòng ăn, vào phòng khách, đến
đâu hắn đem theo cơn giận dữ đến đó. Cơn giận của hắn như cơn cuồng phong, tăng
thêm sức mạnh khi Harmoos đi từ phòng này sang phòng khác. Bấy giờ thì hắn về
lại thư viện, và hắn la lối như một thằng cha bị ma ám. Hắn hét toáng lên:

- Hai cái thằng ấy là mật vụ của tên Đại Quỷ đấy! Làm sao
mà mày biết chúng không gài máy nghe lén, hả? Đồ điên, tại sao?

- Tôi đã kiểm soát cả khu nhà rồi, thưa ông Harmoos! - Nuri
luống cuống nói.

- Hãy xem lại đi. Đồ khốn nạn!

Qua máy nghe đeo ở tai, Morton nghe một tiếng rầm rất dữ
dội đến điếc tai. Trong thư viện, harmoos đã hất cả một kệ sách gáy bọc da rất
đẹp xuống nền nhà.

- Hãy kiểm tra từng kệ sách! Từng cuốn sách! Xé thảm trải
nhà! Kiểm soát khắp nơi đi!

- Dạ, thưa ông Harmoos.

Bỗng giọng của Lila vang lên trong máy nghe của Morton:

- Chỉ mất thì giờ thôi, thưa ông Harmoos! Hai thằng này
chỉ đến đấy có vài phút thôi. Nuri là một thằng điên khi cho chúng vào nhà.
Nhưng chúng không có cơ hội để lại cái gì đâu, cho nên đừng phí thì giờ vào
chuyện này làm gì vô ích.

Trong xe, Morton cười vui vẻ. Ông vỗ vào ống chân của một
kỹ thuật viên.

- Theo tôi thì tất cả chúng ta đều thích nghe cảnh này, phải
không Chaim?

Người kỹ thuật viên bật nút máy ghi âm cho chạy. Trong
máy lại phát ra giọng giận dữ đang bừng lên.

- Im mồm đi, cô gái kia! - Harmoos rít lên. - Bộ cô quên
cô đang nói với ai hả?

Trong xe lại vang tiếng giận dữ của Lila đáp lại: - Tôi
biết tôi đang nói với ai chứ! Với một kẻ điên! Một ông chủ của bọn điên! Chỉ có
kẻ điên mới bỏ đi Miami vào lúc như thế này. Chỉ có một kẻ điên mới chọn một kẻ
điên khác như lão Ismail này để giao cho hắn làm công việc quan trọng như vậy.
Gặp khi khác thì chắc chắn là những chuyện điên như thế này sẽ không được tha
thứ đâu.

- Ismail. - Morton nói. - Thì ra tên hắn là vậy!

Lại một cơn giận dữ khác vang lên khắp xe.

- Im đi, cô kia! - Harmoos hét lên. - Không có tôi thì
các người lấy đâu ra tiền để thực hiện những công việc này?

Morton đứng dậy, tựa người vào vách xe, hai tay khoanh
trước ngực, nụ cười trên môi tươi tắn hơn bao giờ hết.

Mọi người lại nghe cơn thịnh nộ của Lila bùng lên: - Ông
đã đến thăm dân tộc tôi lần cuối khi nào? Không phải dân của ông đâu. Mà của
tôi! Để thấy "chúng tôi" sống ra sao. Để nghe những nạn nhân của bọn
Do Thái la hét lên! Ông đến chia sẻ nỗi đau đớn của "chúng tôi" lần
cuối khi nào? Ông đã nghe tiếng khóc của trẻ em "chúng tôi" mỗi lần
chúng nghe tiếng máy bay của kẻ thù chưa? Ông đã nghe tiếng bom nổ lần cuối khi
nào? Hay là ông có nhớ ông có nghe tiếng nổ nhưng mà ông vẫn còn sống không?

Giọng Lila vẫn tiếp tục gào thét:

- Ông có biết trình trạng bị chôn vùi nhiều ngày mà không
biết mình có được cứu ra hay không ra sao chưa? Ông đã bao giờ thấy được những
trẻ em nằm chết, lưng đầy vết đạn chưa?

Morton nhìn Shema. Chị nhìn chằm chằm vào cái loa. Trong
chiếc xe vẫn vang lên tiếng nói của Lila.

- Ông có biết chúng đã làm gì trong dịp Lễ Giáng sinh vừa
rồi không? Chúng đã hóa trang những quả bom thành những gói quà. Chúng để ở chỗ
nào mà chúng biết trẻ em của chúng ta sẽ tìm ra. Không phải trẻ em của ông mà
là của "chúng tôi"! Ông tưởng đồng tiền của ông sẽ giải quyết được
hết à? Ông tưởng vì ông chi tiền là ông có tất cả à? Ông có biết gì không, hả
đồ điên!

Có tiếng đóng mạnh cửa. Những người trong xe không tài
nào biết được là do Harmoos hay Lila đóng cửa. Ngay sau đó một kỹ thuật viên
nói:

- Có tiếng gọi vào.

Morton chụp lấy một máy nghe, rồi đưa cho Shema một máy.
Giọng nói một phụ nữ mà Matti đã xác nhận với Morton là cô gái giúp việc đã trả
lời điện thoại.

- Salaam Alaikum. - một giọng đàn ông vang lên, rồi cắt
máy.

Morton nhìn
Shema. Chị gật đầu.

Raza lái xe
đúng với tốc độ cho phép. Buổi chiều trời âm u ảm đạm, giống như một ngày mùa
đông ở Beirut vậy. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn cái bản đồ do công ty cho thuê ở
La Guardia cung cấp theo xe. Nhưng dấu hiệu chỉ các đường cao tốc thì lại quá
nhiều, và con đường rẽ vào Sweetmont đã được dựng cột ghi bảng rõ ràng
rồi.

Hai lần cảnh
sát thổi còi đã làm cho bắp thịt của hắn cứng đờ ra. Nhưng chiếc xe cảnh sát đã
chạy qua, đi theo hướng khác. Để cho vững tâm, hắn đã mở rađiô để nghe một đài
địa phương đang phát tin.

Đến ngõ rẽ ra
Sweetmont, hắn nghe một bản tường trình cho rằng sẽ có một cuộc hòa đàm về hòa
bình Trung Đông. Hắn thấy máu dồn lên mặt và hắn phải cố gắng để giữ bình
tĩnh.

Không thể nào
có hòa bình được cho đến khi bọn phục quốc Do Thái bị đẩy hết ra biển. Những
quả hỏa tiễn của I-Rắc đã cho thấy khả năng đó. Chỉ có đầu đạn Scud rơi vào Tel
Aviv mới làm cho bọn Do Thái run sợ mà thôi. Chỉ có thằng quỷ Mỹ mới có thể cứu
được chúng. Đấy cũng là lý do khiến hắn phải trả thù thằng quỷ Mỹ. Và sau khi
đã trả thù được rồi thì đừng hòng mà nói đến chuyện hội thảo hòa bình.

Raza nhìn lên
bản đồ lần nữa, rồi rẽ qua phải. Một chiếc xe thùng đang chạy đến phía hắn.
Raza liếc nhanh nhìn chiếc xe khi nó đi qua.

Chạy thêm một
dặm nữa, hắn giảm tốc độ khi đến một ngã tư để rẽ qua phải, thì một chiếc xe
vượt qua, có một cặp nam nữ ngồi ở phía trước. Qua khỏi ngã tư thêm một dặm nữa,
hắn quẹo xe chạy vào địa phận của Harmoos.

Trong xe
thùng, Morton an ủi anh kỹ thuật viên, anh lấy làm xấu hổ vì để cho máy camêra
viđêô bị hỏng, anh loay hoay tháo tung các bộ phận bên trong máy ra. Ông nói
với anh:

- Chuyện
thường thôi, ai cũng gặp phải cả mà, benjy.

- Nhưng đấy là
lần đầu tiên chuyện như thế này xảy đến cho tôi, thưa đại tá. Tôi đã kiểm tra
máy móc cả nửa giờ mà. Vậy mà vẫn như thế này đấy.

Chiếc camêra
bị trục trặc cách đấy mấy phút.

Đằng sau xe,
Danny lắng nghe qua máy đeo bên tai rồi ông ta gật đầu. Ông ta bèn quay lại gọi
Morton.

- Michelle đã
thoáng thấy hắn. Hắn đeo kính, nhưng đúng là vóc dáng và màu da của hắn.

Một lát sau Matti gọi vào:

- Xe Chrysler, hai cửa màu xanh. Tài xế quẹo vào khu vực
của Harmoos.

Morton cười với anh kỹ thuật viên.

- Anh thấy chưa, benjy, cuối cùng rồi cũng tốt
thôi.

Morton quay qua Danny, yêu cầu ông ta ra lệnh cho những
xe hơi Nhạc khí đến điểm tập kết, và báo cho chiếc xe thùng của FBI biết những
gì đang xảy ra.

Raza tức tốc đi đến chỗ Faruk Kadumi và Ismail đang làm
việc. Hắn hỏi độc nhứt có một câu: "Bao lâu nữa?". Faruk Kadumi trả
lời họ sẽ xong trong vòng một giờ nữa. Không nói thêm một lời, Raza bước ra rồi
đến phòng làm việc của Harmoos. Lila, nuri và nhà triệu phú đang đợi hắn ở
đấy.

- Xin báo cho anh biết, tất cả đều xong xuôi rồi. -
Harmoos lên tiếng. - Trước hết là tôi xin lỗi đã để cho công việc chậm trễ.
Nhưng vì chính "Đức Ông" đã chỉ định cái thằng khốn kiếp Ismail này.
- Harmoos đằng hắng giọng rồi hắn nói tiếp, giọng trơn tru. - Tôi xin phép được
chia buồn với anh về vụ rủi ro xảy ra ở Li Bi. Anh cứ yên tâm, tôi xin được hân
hạnh cung cấp cho anh vốn liếng cần thiết để anh xấy dựng lại căn cứ
khác.

- Chúng ta sẽ bàn đến chuyện ấy sau. - Raza đáp. - Chỉ
xin anh cho biết chuyện đã được thu xếp như thế nào thôi.

Harmoos gật đầu ra dấu cho Nuri, tên này nhìn vào tấm kẹp
giấy tờ rồi nói: - Mỗi tài xế sẽ rời khỏi đấy cứ cách nhau hai phút. Họ sẽ đến
bảy phi trường trong vùng. Tại mỗi nơi sẽ có phi cơ trong công ty máy bay tư
của ông Harmoos chờ đợi sẵn. Họ đã có kế hoạch bay đến những thành phố đã được
ấn định rồi. Đó là những thành
phố Detroit, chicago, houston, Washington D. C. San Francisco, Los Angeles và
Seattle. Nhân viên trong công ty vận tải của ông Harmoos sẽ đợi ở tại mỗi sân
bay để nhận hàng. Đúng tám giờ sáng, giờ địa phương, mỗi hàng được giao đó sẽ
được rải vào những mục tiêu đã chỉ định. Tại Detroit, vi rút sẽ được rải vào
nhà máy dấy chuyền chính của hãng Ford. Tại Chicago, các khu thị trường chứng
khoán, ở San Francisco, tại khu tài chính, ở Los Angeles, vi rút sẽ được thả
tại Burbank. Ở Seattle, nhân viên của chúng tôi bảo đảm sẽ thả vào nhà máy
Boeing. Ở Houston thì tại chỗ ở của cơ quan NASA. Mỗi nơi như thế chúng tôi sẽ
sử dụng hệ thống cấp nước và cho vào các máy điều hòa không khí...

- Phải chọn
những mục tiêu nào có khả năng gấy nên sự kinh hoàng thật lớn. - Harmoos cắt
ngang lời hắn. - Nên chọn những mục tiêu đặc trưng của Mỹ để đánh sao cho gấy
được thiệt hại về các mặt: tiền bạc, uy tín, thực phẩm và giao thông. Vụ
Trekfontein đã cho thấy phương pháp rải vi rút rất lợi hại, rất có hiệu
quả.

- Còn ở
Washington thì sao? - Raza hỏi.

- À,
Washington. - Harmoos nói nho nhỏ. Hắn gãi sau một lỗ tai rồi cười, đấy là lần
đầu tiên hắn cười từ khi Raza bước vào phòng: - Trình bày đi, nuri.

- Ở
Washington, vi rút sẽ được rải dưới hình thức dùng một chiếc máy bay nhỏ được
điều khiển từ xe phóng lên ở vùng ven ở Tòa Nhà Trắng. Lính canh gác thế nào
cũng bắn hạ chiếc máy bay nhỏ ấy. Chính chúng sẽ mang lại sự hủy diệt cho tên
Đại Quỷ và những kẻ quanh hắn. Đạn của chúng sẽ làm cho chai vỡ ra và chất nước
ấy sẽ được bay tung tóe khắp vùng.

- Nếu chúng
không bắn thì sao? - Raza hỏi.

Nuri nhìn vào
tấm kẹp giấy tờ.

- Thì chiếc
máy bay sẽ được điều khiển để nhào vào cửa sổ của Phòng Bầu Dục. Vào mùa này
cửa sổ đều mở rộng. Tổng thống rất ưa thoáng khí. Kết quả cũng như thế
thôi.

- Còn New York?
- Raza hỏi.

- Tôi sẽ đích
thân đến đó. - Lila nói. - Tôi sẽ thả hai chai từ trên khán đài của Tòa Nhà
Chọc trời Empire State đủ gấy nên thiệt hại rất lớn.

Raza nhíu mày:
- Tôi biết ở đấy có nhiều lính canh thường xuyên theo dõi để ngăn chận những vụ
tự tử. Chúng sẽ ngăn không cho cô lên đâu.

Lila lắc đầu.
- Sẽ có một cuộc diễu hành qua thành phố để cám ơn những công tác cứu hộ các
khách sạn bị đánh bom. Mọi người sẽ thả bong bóng. Tôi sẽ buộc hai chai vào hai
cái bong bóng. Có buộc dấy nổ định giờ theo để sao cho chúng nổ khi còn cách
mặt đường khoảng một trăm năm mươi thước. Sẽ có hàng ngàn người ở bên dưới. Kết
quả sẽ rất khả quan.

Raza gật đầu
rồi quay qua Nuri.

- Còn tôi, tôi
sẽ lái xe suốt đêm đến Boston. - Nuri nói thêm. - Hai chai là đủ cho sinh viên
của trường Đại học Harvard rồi.

- Anh thấy rồi
đấy. - Harmoos cười. - mọi việc đều lo thật chu đáo. - Hắn gãi mạnh vào lỗ
tai.

Trong chiếc xe
thùng, tất cả mọi người đều nghe rõ tiếng thở dài khoan khoái của Raza. Thế rồi
Morton ngồi xuống trước máy, ông bấm nút, nói nho nhỏ và khẩn cấp vào máy phát.
Vừa khi ông nói xong thì bãi đậu xe quanh chiếc xe thùng kiểm soát của FBI cũng
trống vắng, và phía bên kia bãi, những điệp viên Liên bang cùng Vệ binh Quốc
gia cũng theo họ di chuyển đến những mục tiêu đã được ấn định.

Morton đi lảng
vảng sau những kỹ thuật viên, lắng nghe những câu chuyện rời rạc để rồi tổng
hợp lại trong óc toàn bộ công việc phải ứng phó.

Từ dưới tầng
hầm phát ra lời nói.

- ... công việc
này rồi có thay đổi được cái gì không? - Ismail hỏi.

- Sẽ chứng tỏ
cho bọn bạn bè của Do Thái thấy cái giá chúng phải trả. Thôi bấy giờ thì lo làm
việc đi. - Faruk Kadumi đáp nhanh.

Sau đó chỉ còn
tiếng chai lọ va nhau phát ra từ tầng hầm mà thôi.

Một máy chặn
tin đã thu được câu chuyện giữa Harmoos và Nuri. Nuri nói:

- Tôi nghe họ
nói chuyện trước khi cả hai vào phòng của cô ta. Cô ta vẫn còn trách ông là
không ở nhà.

- Cứ mặc cô
ta. Tiền bạc của tôi đưa ra sẽ làm cho hắn hiểu rõ vấn đề. Hắn là một con người
thực tiễn. Hắn hiểu luật lệ ra sao rồi. Dĩ nhiên là hắn phải chiều lòng Lila vì
hắn đang cần cô ta.

- Hắn đã chiều
theo ý cô ta rồi đấy. Hắn đã bằng lòng để cô ta giết Ismail.

- Nhưng tôi
không muốn giết hắn ở đấy. Trước hết là phải dẫn thằng cha đần độn này đi chỗ
khác đã.

- Cô ta cũng
yêu cầu được thanh toán Faruk Kadumi nữa đấy, thưa ông Harmoos.

- Rồi sao?

- Raza nói
không. Hắn nói để hắn thanh toán thằng này.

Và, từ trong
phòng ngủ của Lila, vang ra tiếng rên rỉ làm tình của hai người, rồi có tiếng
Raza nói với cô nàng rằng hắn muốn được ngủ trong vòng một giờ.

Trong xe,
Morton tiếp tục nghe, mặt ông ta có vẻ đăm chiêu cương quyết.

Lúc trời tối,
những xe của Công ty Nhạc khí đã đậu quanh chiếc xe thùng ẩn mình sau một đám cấy.
Morton vẫn liên lạc bằng điện thoại với xe thùng kiểm soát của cơ quan FBI. Ông
ra lệnh lần cuối:

- Cho tất cả
xe làm lạnh di chuyển lên khu phố trên. Nhắc nhở mọi người khi thời giờ tấn
công đến là phải nghiêm túc bắt tay vào việc, nhất là nhân viên của cơ quan
Fort Detrick.

Đằng kia xe
thùng đông đúc, Danny nói to cho biết Wolfie vẫn đang báo cáo về tất cả đều yên
lặng.

Wolfie và
Michelle ở đằng xa trong lùm cấy, đang cố quan sát qua một ruộng ngô. Đằng xa
bên kia ruộng ngô là ngôi nhà. Hai người có điện thoại di động, mang theo cung
tên và mỗi người lại còn có thêm một khẩu UZI nữa.

Ở đằng mép một
thửa ruộng khác, Lou đang ngồi xổm quan sát nhà sửa chữa xe hơi. Bên cạnh anh
là một khẩu tự động TP-92,9mm với một kẹp đạn đôi.

Sau mười lăm
phút ngồi quan sát, Lou gọi cho biết đoàn xe taxi ngoài ga ra bắt đầu di
chuyển. Một phút sau, Wolfie báo cáo chúng đã xuất hiện ở đàng sau nhà.

Morton nhìn
quanh xe, ông hỏi: - Mọi người sẵn sàng rồi chứ?

Tất cả đồng
thanh trả lời: "Đã!".

Danny mở một
hộp nhỏ bên cạnh khẩu súng phóng lựu. Bên trong hộp là những quả đạn lưu huỳnh,
khi nổ sẽ phát ra một sức nóng đến năm ngàn độ.

- Shema ở đâu?
- Bỗng Morton hỏi.

- Cô ta ra
ngoài, nói đi hóng mát một chút. - Danny nói.

Morton bước
đến ô cửa ở sau chỗ ngồi của tài xế. Bên ngoài, Goodman và lính đang mở những
thùng nhạc cụ ra, lấy súng và xem xét đạn dược.

- Anh có thấy
Shema không?

Goodman hất
đầu về phía lùm cấy. - Chắc là đi tiểu.

- Tìm giúp cho
tôi nhé. - Morton nói vắn tắt.

Michelle đợi ở
mép đàng kia của hàng cấy.

- Thấy Shema
không? - Morton hỏi.

Michelle lắc
đầu, Wolfie đứng sau cô ta cũng lắc đầu.

- Gọi Lou thử
xem. - Morton nói với cô. - Có thể cô ấy đi với anh ta.

- Có thể cô ta
biến lắm. - Goodman nói sau lưng Morton.

Morton quay
lại.

- Có thể cô ta
thay đổi ý kiến. - Goodman nói tiếp. - Đường xưa lối cũ mà.