Nguyệt lại vân sơ - Chương 01
Chương 1: Bệnh mà nàng mắc phải chính là bệnh khó trị nhất thiên hạ... lười!
Nàng cảm thấy mình sắp chết trên cái giường này rồi...
Giờ là canh mấy rồi? Trời hình như hơi tối, là trước lúc sáng sớm hay là sau khi mặt trời lặn đây?
Cơ thể nặng trĩu e rằng không thể động đậy. Nàng nằm ngửa, bất lực nhìn mái nhà. Một con nhện kéo tơ dài thật dài từ từ rơi xuống chỗ mình, khi nó sắp chạm đến lông mày lẫn lông mi của nàng, một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới làm tơ nhện đung đưa, con nhện cũng bị bay qua một bên.
Thật thoải mái...
Nàng không nhịn được mà cảm thán một tiếng, trời đất giờ đây tràn đầy không khí đủ cho vạn vật sinh sống, nhưng đối với nàng, không khí vô hình ấy cứ như những tảng đá ngàn cân đè nặng lên nàng. Ngực nặng trĩu hít thở không thông đã khó chịu lắm rồi, mà bụng thì trống rỗng đau đớn lại càng là tai nạn liên tiếp tai nạn. Mắt nàng nhẹ chuyển về phía chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Trên đó là một chén cơm trắng và vài đĩa thức ăn, có người đã để ở đó, cũng phải nửa ngày rồi nên đã sớm nguội lạnh. Nàng lẳng lặng nhìn một lát, quyết tâm phải đứng lên. Nhưng ý nghĩ này cuối cùng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại. Nàng nhắm mắt, dự định đứng dậy tan biến không còn nửa phần. Đang lúc nàng từ bỏ ý định ăn cơm, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Nàng kinh ngạc mở mắt nhìn về phía cửa.
Ánh nắng chiếu vào, xuyên qua những hạt bụi li ti đang nhảy múa mênh mông như sương mù. Trong làn bụi, có một người chậm rãi tiến vào, hắn hiển nhiên đã sớm biết tình hình sẽ thế này nên đã che miệng mũi lại từ lâu. Hắn đi vào, không nói một tiếng để bọc hành lý và kiếm xuống rồi lại đi ra.
Căn phòng nàng ở là phòng đơn, trong phòng chỉ có những đồ vật cơ bản như một giường, một bàn, ngăn tủ. Phòng bếp thì được xây bên ngoài, ngày thường rất ít khi phải dùng tới. Nhưng hiện giờ những tiếng đốn củi từ từ rõ ràng, một lát sau, là tiếng nước ào ào đổ vào nồi, rồi đến tiếng lửa được nhóm lên, mùi khói lẫn tiếng tí tách dần rõ ràng.
Nàng thấy tình hình như vậy thì tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Lúc này, hắn cầm chổi đi tới, dùng ngữ khí cực kì nghiêm khắc nói với nàng: “Rời giường”.
Nàng vẻ mặt ai oán, thành thực trả lời: “Không động đậy được...”.
Hắn nhíu mày, vừa quét dọn vừa nói: “Cho cô thêm thời gian một khắc nữa”.
Nàng hờn tủi ai oán, thở dài một hơi rất sâu. Một khắc được bao lâu chứ? Đang nghĩ, nàng lại thấy con nhện vừa bị gió thổi đi lại quay lại, nhẹ nhàng đậu lên vai nàng. Hiện giờ với nàng thì giơ tay đuổi nó đi là một việc hơi khó, nàng dứt khoát nghiêng đầu, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với con nhện.
Hắn cũng không giục nàng mà tiếp tục công việc trên tay. Quét tước cả căn phòng xong, hắn thu hết rác vào rồi mang ra ngoài. Tiếng nước chảy một chút rồi lại ngừng. Hắn lại đi vào, lấy một tấm lụa mỏng màu xanh dài khoảng ba bốn trượng từ trong tủ ra. Bận rộn một hồi nên lúc hắn bước vào thì trên mặt đã lộ chút mỏi mệt.
Hắn đứng ở đầu giường, nói: “Hết một khắc rồi. Mau đứng lên”.
Ánh mắt nàng rời khỏi con nhện, vô tội nhìn hắn, “Thật sự không động đậy được mà...”.
Hắn thở dài thườn thượt, cúi người phủi con nhện đi, ôm ngang lấy nàng rồi đi nhanh ra ngoài. Nàng miễn cưỡng tựa vào vai hắn, mang bộ dạng tùy hắn sắp xếp.
Tấm lụa xanh mỏng lúc nãy được treo ngoài cửa, buông xuống như một tấm màn. Trong màn đã chuẩn bị tốt bồn tắm, trong đã đổ đầy nước ấm. Hắn lạnh lùng nghiêm nghị buông nàng xuống cạnh chiếc bồn, tiện thể hung hăng thêm một câu: “Đừng có ép ta cởi quần áo hộ cô”. Nói xong, hắn vén màn đi ra ngoài, xách nước vào phòng tiếp tục lau dọn.
Nàng dựa vào bồn tắm, im lặng một hồi lâu mới bắt đầu từ từ cởi áo. Khoảnh khắc ngâm mình vào trong dòng nước ấm đó, sảng khoái khôn xiết từ nước ấm lan đi khắp tứ chi nàng, làm cho thân thể nặng trĩu đến không thể động đậy của nàng dường như giảm bớt. Nàng cười cười tựa vào thành bồn, tấm màn bằng lụa xanh hơi mỏng, cách qua nó nàng vẫn có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ kia. Nàng khẽ cười nhìn hắn bận rộn.
Xách mấy thùng nước vào đổi, cuối cùng hắn cũng dọn dẹp xong căn phòng. Đấm đấm vai, hắn lấy vài nguyên liệu trong bao hành lý ra, chuẩn bị nấu gì đó. Khi đi qua trước bồn, hắn cảm thấy quá mức yên lặng, liền liếc mắt thoáng qua nàng ở phía sau tấm màn lụa, tiện thể dặn dò: “Tắm đi! Đừng có ngâm mình không thôi!”.
Nàng không khỏi bật cười, nhẹ nhàng hít một hơi, u oán nói: “Lâm Xuyên, hình như ngươi là đồ nhi của ta mà? Sao ta lại cảm thấy ngươi càng giống sư phụ ta hơn?”.
Nam tử tên Lâm Xuyên cau mày đáp lại: “Nếu biết bản thân là sư phụ thì nên ra dáng một sư phụ thực thụ”. Hắn nói xong, lại nghĩ ra điều gì đó, giọng nói lại tăng thêm mấy phần nghiêm khắc, “Trước khi đi ta đã nhờ Vân Thiền sư tỷ hằng ngày đưa cơm cho cô. Ngược lại chính cô, ngay cả ăn cũng lười. Còn muốn người ta bón cho à?”.
Nàng vô tội trả lời: “Để xa quá, không với tới...”.
Những lời này làm cho mặt hắn lập tức trầm xuống, dao nấu ăn trong tay hung hăng chém vào thớt gỗ, quát nàng một câu: “Thế cũng nói ra được!”.
Nàng hơi kinh hãi, trong lòng xẹt qua một tia sợ hãi, vội vàng chuyển chủ đề, hờn dỗi:
“... Nước hơi bị lạnh rồi”.
“Lạnh chết cô đi!” Hắn hung ác nói, “Chỉ đun từng đấy nước ấm thôi, tắm xong thì đứng lên. Ta lấy sẵn quần áo cho cô rồi”.
Nghe câu trả lời như thế, nàng cảm thấy hơn mất mát. Đưa tay nhẹ nhàng khua khua mặt nước, lòng tràn đầy lưu luyến, chỉ muốn mãi mãi ngâm mình trong nước ấm thế này. Đúng lúc đó, hắn đã cầm quần áo đứng ngoài tấm màn xanh, dựa vào bóng người mờ mờ mà đoán hành động của nàng, nhưng lại đợi một lúc, hắn cắn răng phẫn nộ nói: “Có phải còn muốn ta giúp cô mặc quần áo không hả!”.
Trong màn lụa lại vang lên một tiếng thở dài ai oán, nàng kì kèo mè nheo một lúc mới đứng dậy, đến gần hắn cầm lấy quần áo và khăn lau.
Thấy động tác của nàng quá chậm, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ có thể tiếp tục trách móc: “Hiện giờ đang là thời tiết nào rồi, còn không nhanh lau khô đi. Nếu bị bệnh để xem ai để ý đến cô!”.
Nàng lại hít vào một hơi, động tác nhanh hơn một chút xíu. Nàng đang muốn mặc quần áo, chân không cần thận giẫm vào vũng nước, trượt một cái. May mà nàng phản ứng kịp, ổn định được thân mình, nhưng cánh tay lại bị đập vào thành bồn tắm, bị đụng một cái rất đau.
Tất cả diễn biến hắn đều nhìn thấy, không khỏi lau trán thở dài. Cũng không biết sai lầm thế nào mà hắn lại gặp phải một người sư phụ thế này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bái nhập vào môn phái cũng không phải là ý của hắn. Hơn hai mươi năm trước, hắn còn là một đứa trẻ sơ sinh quấn tã, đã được Dịch Thủy Đình nhận nuôi. Dịch Thủy Đình chính là môn phái tu tiên tiếng tăm lừng lẫy, cùng với tám môn phái nữa được xưng là Cửu Nhạc Tiên Minh, trừ yêu hàng ma, bảo vệ dân chúng. Có thể nhập môn tu luyện đã là chuyện may mắn. Cũng không biết vì sao, ở lúc hắn còn chưa có nhận thức đã trở thành đệ tử chính môn của nàng.
Tục gia nàng họ Cảnh, hiệu “Phương Thanh”. Là đệ từ thân truyền của chưởng môn, đạo hạnh tinh thâm, tuổi còn trẻ đã ở vị trí đàn chủ. Năm đó ma giáo gây đại họa thiên hạ, xung đột không biết bao lần với Dịch Thủy, nàng đều là tiên phong. Sau đó, mọi người còn dâng tặng danh hiệu một trong “Dịch Thủy Ngũ Hiền*”, là một tấm gương sáng cho chúng đệ tử noi theo. Hắn có thể bái nhập vào môn hạ của nàng, trong mắt mọi người đều là chuyện cực tốt không thể nghi ngờ. Nhưng đến khi hắn lớn lên một chút, lại phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy. Nhìn nàng kìa, xem xem có chỗ nào giống lời đồn không á á?!
*Hiền ở đây chỉ người vừa có tài vừa có đức, Dịch Thủy Ngũ Hiền có nghĩa là năm người tài năng nhất của Dịch Thủy phái.
Trong trí nhớ của hắn, nàng dường như vĩnh viễn mang bộ dạng mệt mỏi lười biếng, đại bộ phận thời gian đều nằm trên giường. Trước đây suy nghĩ đơn giản nên hắn còn tưởng nàng bị mắc bệnh gì đó nên cứ thẩm nhủ trong lòng là phải hiếu thuận với nàng, để nàng có thể nhanh chóng đứng dậy đi lại. Đến lúc lớn rồi, hắn mới đau khổ khôn cùng mà phát hiện ra, bệnh mà nàng mắc phải chính là bệnh khó trị nhất thiên hạ... lười!
Hắn không nhớ rõ mình đã bắt đầu chăm sóc nàng từ khi nào, nhưng từng ngày từng ngày chính là trôi qua như vậy. Truyền thụ võ công gì gì đó, hắn đã hoàn toàn không trông cậy gì được vào nàng rồi, bình thường vẫn học của sư bá sư thúc. Còn hơn cả võ học, thứ mà hắn nổi tiếng ở nơi này chính là khâu vá, giặt giũ, nấu ăn. Bất kể có phải là đầu đuôi lẫn lộn không, dù sao thì hắn đã quen vậy từ lâu rồi.
Chỉ là, trước đấy mấy năm, nàng khăng khăng rời khỏi môn phái, đến ở một nơi yên tĩnh vắng lặng là phía sau núi này. Cứ như vậy, nếu hắn phụng mệnh ra ngoài làm việc thì có chút không kịp về chăm nom. Mặc dù đã nhờ cậy đồng môn làm hộ nhưng chung quy cũng không thể làm phiền người ta quá mức...
Hắn đang suy nghĩ nhập tâm thì thấy nàng đã mặt xong xiêm y đi ra. Hắn ngừng suy nghĩ, nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục đi lo liệu chuyện cơm nước.
Nàng chậm rì rì theo sát phía sau, dựa vào bàn hỏi: “Tối nay ăn gì?”.
“Cũng biết bây giờ là chuẩn bị ăn tối, xem ra cũng tỉnh ngủ rồi ha.” Lâm Xuyên châm chọc nàng một câu, sau đó tiện thể đáp: “Về vội quá, chỉ có củ sen rồi nấu chút cháo thôi”.
“Ừm.” Nàng gật đầu lên tiếng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, đợi sen sôi lục ục, ăn uống xong xuôi thì cũng là lúc mặt trời đã lặn trăng đã lên cao. Nàng cảm thấy thoải mái ghé sấp xuống bàn, nhìn ngọn đèn lay động, cảm thấy buồn ngủ kinh khủng. Hắn đưa tay kéo nàng, nhẹ nhàng khuyên: “Lên giường mà ngủ”.
Nàng miễn cưỡng trèo lên giường, đang muốn nhắm mắt thì thấy hắn dời bàn đi, trải chiếu ra đất rồi lấy gối và tấm chăn mỏng ra.
“Ngươi không về môn phái à?” Nàng hỏi.
“Ừ.” Hắn lại sắp xếp một chút, đóng cửa phòng, vệ sinh cá nhân qua loa rồi nói: “Lần này là ta vội vàng trở về, các sư huynh đệ chắc khoảng một hai ngày nữa mới về tới. Yêu vật bắt được đang ở chỗ bọn họ, ta cũng không cần một mình trở về làm gì. Hơn nữa...” Hắn thở dài một hơi, lại đấm đấm bả vai, “Ta hết sức lực mà về rồi...”.
“Bắt yêu vất vả quá à?” Nàng quan tâm hỏi một câu.
“Cũng tạm.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, thổi tắt đèn rồi nằm xuống.
Nàng ngồi dậy ở mép giường, nhìn hắn, lại hỏi: “Có bị thương không?”.
Hắn cười đáp: “Tốt xấu gì ta cũng là đồ nhi của cô mà, sao có thể vô dụng đến mức đó chứ?”
“Thế còn được.” Nàng cười gật gật đầu, lại nói, “Mấy ngày nữa là giữa thu rồi, ngươi chuẩn bị cho đại hội so kiếm đến đâu rồi?”.
Hắn nghe vậy thì cười: “Nếu cô lo lắng, còn không mau truyền cho ta mấy chiêu tuyệt kĩ đi?”.
“Đã truyền hết cho ngươi rồi...” Nàng cười chân thành, chỉ nói mỗi như vậy.
Hắn nghe thế thì nhíu mày, hơi dịch dịch thân mình, oán giận nói: “Kiếm thuật của ta do Thiên Vân trưởng lão dạy, thuật ngưng kính là Nghi Huyên sư thúc truyền thụ, cũng được chưởng môn truyền vài tâm pháp nội đan. Cô đã dạy ta được một chiêu nửa thức bao giờ chứ!”.
“Truyền cho ngươi hết rồi mà.” Nàng lặp lại nhấn mạnh một lần, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.
Lâm Xuyên thần tình thất bại, lại nặng nề nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía nàng, than thở: “Aiii... sao lại đầu nhập vào môn hạ của cô cơ chứ...”.
Nàng ngồi ở mép giường, tươi cười dịu dàng, đôi mắt sáng như sao đêm. Nàng im lặng trong chốc lại rồi lại không kìm được hỏi hắn một câu: “Ngưng kính thuật của ngươi tu được mấy tầng rồi?”.
Bôn ba suốt mấy này nên hắn đã sớm mệt mỏi, mới nằm một lúc đã nửa mơ nửa tình, nghe thấy nàng hỏi thì chậm rì rì, mơ mơ hồ hồ đáp: “... sáu tầng...”
“Sáu thành công lực, e là không thể thắng được.” Nàng lại nói.
“Đâu cần phải thắng...” Giọng hắn đã bắt đầu nhè nhẹ như từ xa xăm truyền đến, “... tùy hoàn cảnh thôi mà...”
Sắc mặt nàng có hơi trầm trầm: “Chỉ sợ người khác lại không nghĩ vậy”.
“Kệ bọn họ...”
Nàng còn muốn nói tiếp nhưng lại thấy hắn hô hấp đều đều, chắc là đã ngủ rồi. Nàng hạ mắt xuống cười cười, thu lại tất cả lời định nói, quay đầu nhìn ra phía cửa sổ, ánh trăng như sương, vô cùng trong trẻo.
Nàng từ từ đứng dậy, đi tới trước ngăn tủ, lấy ra một cái hộp kiếm, bộ dáng nàng vô cùng thành kính, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái hộp, chầm chậm mở ra.
Trong hộp là một thanh bảo kiếm dài hai thước bảy tấc*. Vỏ kiếm làm bằng gỗ đàn hương đen nhánh, tua kiếm xanh nhìn rất cao quý và thuần khiết.
*Hai thước bảy tấc theo wikipedia thì là 0.621m tức khoảng 62cm (mình không biết hệ đo lường thời trong truyện có đúng vậy không)
Nàng mang kiếm ra ngoài, đứng một mình dưới ánh trăng, gió thu mát lạnh, dường như còn mang theo hương quế nhẹ nhàng, thấm vào xương cốt. Nàng từ từ rút kiếm, thân kiếm trong như nước phản chiếu khuôn mặt nàng. Tuy tuổi cũng không còn trẻ nhưng tu tiên từ nhỏ, sớm đã luyện thành phương pháp trú nhan*. Dù vậy, do ăn ít nên hai má có hơi gầy gò, cũng không giấu được nét mệt mỏi trong đáy mắt.
*Giữ nhan sắc.
Nàng lại hít vào một tiếng, kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, thân kiếm lóe ra những tia sáng cắt qua màn đêm rất nhanh. Nàng giơ kiếm hướng về phía mặt trăng, cười nói: “Cũng đúng, hình như chiêu này còn chưa truyền cho ngươi...”
____
Lời tác giả: xem chương này xong, chắc hẳn mọi người đã biết từ “lại” (lười) trong nhan đề từ đâu mà đến rồi chứ ~ há á ~~~
[Lâm Xuyên: lười chết cô đi!]
[Phương Thanh: đồ nhi thật hung ác á... T_T]
Hôm qua gửi bài vội quá nên không biết mấy dòng quảng cáo ~~~ loa loa loa:
Bạn còn đang vắt hết óc vào mấy bộ truyện mưu lược tranh đấu?
Bạn còn đang đứt từng khúc ruột cho các bộ truyện bi kịch?
Bạn còn đang không biết lựa chọn thế nào giữa một rừng nhân vật nam?
Thân ái! Đến đọc truyện ở đây đi ~~~
Bài này được quán triệt trong bốn nguyên tắc cơ bản “trong sáng, máu chó, ngọt ngào, êm ái” ~
Giơ cao ngọn cờ “Yêu đương chân chính” ~
Kiên trì đi theo con đường “HE” ~
Lấy “tuyệt không hại chết một tế bào não nào của độc giả” làm cương lĩnh của hành động ~
Là liều thuốc an thần cho bạn, cải thiện giấc ngủ, một lựa chọn sáng suốt để giết thời gian!
Mỗi người một couple, người người đều vui vẻ ~~~
Na Chích Hồ Ly! Bạn đáng giá có được nó ~~~
Mua ha ha ha ~~~