Nguyệt lại vân sơ - Chương 04

Chương 4: Nếu muốn lãnh giáo, nói vậy hai người cũng chuẩn bị tốt để chết hoặc bị thương rồi chứ?

Sự xuất hiện của Thương Hàn khiến mọi người bàn tàn xôn xao. Trận đấu giữa hắn và Phương Thanh khiến ai cũng lo ngại. Đại hội so kiếm đã kết thúc một cách vội vàng, tất cả mọi người đều dời lực chú ý sang trận tỷ thí một tháng sau. Mà Phương Thanh cũng làm theo đúng lời mình đã nói, trở về môn phái, chuyên tâm bế quan.

Tuy Lâm Xuyên vẫn còn đầy bụng nghi hoặc nhưng dù sao cũng là việc của trưởng bối, hắn cũng không tiện thăm dò gì nhiều, chỉ có thể mang theo cảm giác hụt hẫng mất mát khó hiểu kia, theo lời dặn của Phương Thanh, quay về căn phòng phía sau núi xử lý một số chuyện.

Đi vào trong phòng, tâm trạng càng ngày càng tệ, cảm giác như sự tăm tối trong phòng đã tô đậm thêm cảm giác trống rỗng của hắn. Trong phòng, quần áo mà nàng vội vội vàng vàng thay đã còn vứt la liệt ở thành giường. Hắn không tốn chút công sức cũng có thể tưởng tượng đã cảnh tượng lúc ấy, nàng miễn bàn có bao nhiêu không cam lòng mà rời khỏi cái giường, rồi đã chậm rì rì thay quần áo ra sao, rồi kì kèo lề mề lê cái thân khỏi phòng thế nào...

Hắn đã sớm nhìn quen sự lười biếng của nàng rồi, nhưng sự việc xảy ra ở đại hội so kiếm đã phá vỡ tất cả những hiểu biết của hắn về nàng. Có thể trong khoảnh khắc chế ngự được cả hắn và Thương Hàn, thân pháp của nàng phải gọi là cực nhanh, ra chiêu cực kì tốc độ và nhạy bén. Có lẽ, tất cả những lời đồn đại về nàng đều là thật. Nàng chính là kỳ tài tu tiên có thiên phú dị bẩm, trừ ma diệt ác anh dũng mạnh mẽ, xứng đáng là một trong “Dịch Thủy Ngũ Hiền”... Nhưng nếu là như vậy, vì sao nàng lại luôn giữ cái thái độ biếng nhác kia chứ?

Đó xem như... là để trêu đùa hắn sao?

Hắn nghĩ vậy liền thấy buồn phiền, không thể không ép bản thân không được nghĩ nữa. Hắn hít một hơi, ngồi xuống mép giường, bắt đầu thu dọn lại quần áo nàng quăng lung tung trên giường. Gấp xong hắn cũng thu dọn tất cả đồ trong phòng rồi mới lấy khóa cửa, cẩn thận niêm phong kĩ căn phòng.

Hắn mới vừa khóa cửa, bỗng cảm giác phía sau có người, quay người lại nhìn thấy đối phương thì không khỏi cảm thấy hơi hơi ngạc nhiên.

Đứng sau hắn chính là hai tên đồng tử của Thương Hàn, nhìn qua thì khoảng mười tuổi là cùng. Hai người mặc cùng một kiểu quần áo, kiểu tóc trông như hai cái sừng, nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu. Lâm Xuyên không rõ vì sao họ đến, nhưng hắn vẫn ôm quyền hỏi cho đúng phép tắc: “Hai vị có việc gì sao?”.

Hai đồng tử nhìn nhau, mím môi mà cười, một người trong đó tiến lên một bước ôm quyền đáp lại: “Ta tên Tùng Yên, hắn là Thúy Đào, chúng ta đã từng gặp nhau trong đại hội so kiếm”.

“Phải.” Lâm Xuyên gật đầu, “Hai vị là đệ tử của Thương Hàn sư bá đúng không? Chẳng lẽ Thương Hàn sư bá có việc gì dặn dò?”.

Nghe lời này, Thúy Đào cười khinh miệt: “Sư phụ ta sao phải tìm cái loại tiểu bối như ngươi”.

Lâm Xuyên nghe vậy, trong lòng bất mãn nhưng vẫn nhịn xuống. Tính hắn vốn nhẫn nại, vẫn khiêm tốn như trước mà trả lời: “Nếu không có gì cần nói, ta cáo từ trước”.

“Đứng lại!” Tùng Yên tiến lên vài bước, ngạo nghễ nói, “Ngươi là đồ nhi của Phương Thanh sư thúc đúng không?”.

“Phải.” Câu trả lời của Lâm Xuyên rất đơn giản.

“Sư phụ thường nói, toàn bộ Dịch Thủy chỉ có Phương Thanh sư thúc xứng làm đối thủ của người...” Tùng Yên còn chưa nói xong, Thúy Đào đã tiếp lời, “Ta luôn không cho đó là đúng, kiếm thuật của sư phụ, dù nhìn ra khắp thiên hạ cũng không mấy người địch nổi...”.

Lâm Xuyên đã sắp hao hết kiên nhẫn, ngắt lời: “Ta còn có việc phải làm, nếu hai vị không còn gì để nói nữa, ta không phụng bồi”.

Tùng Yên và Thúy Đào cản hắn lại, đồng thanh: “Nếu ngươi là đệ tử chân truyền của Phương Thanh sư thúc, hôm nay ta muốn lãnh giáo mấy chiêu, xem lời đồn có phải là thật hay không”.

Hai người nói xong thì hoàn toàn không cho Lâm Xuyên cơ hội trả lời, rút binh khí, một trái một phải tấn công tới.

Lâm Xuyên cả kinh, lùi lại mấy bước, nhảy lên nóc nhà, hắn áp chế sự tức giận, mở miệng: “Môn quy của Dịch Thủy có quy định đệ tử không thể tự ý tranh đấu, ta khuyên hai tiểu sư đệ nên dừng tay đi!”.

“Không đến lượt ngươi dạy bọn ta!” Tùng Yên cũng nhảy lên nóc nhà, rút kiếm đâm thẳng về phía Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên nghiêng người tránh đi, giơ tay bắt lấy cổ tay Tùng Yên, giọng lạnh lùng: “Các ngươi không coi ai ra gì, không có chuyện gì làm lại đi gây rối, đúng là chân truyền của Thương Hàn sư bá có khác!”.

Thúy Đào đứng bên dưới nghe thấy vậy thì tức giận không thể kiềm chế, huy kiếm thét lên: “Phiên giang!”.

Tiếng nói vừa dứt, kiếm khí như sóng lớn cuồn cuộn nhắm thẳng về căn phòng nhỏ. Thấy sắp bị uy lực này ảnh hưởng đến, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lâm Xuyên túm lấy Tùng Yên rồi nhảy lên tránh khỏi nguy hiểm.

Hai người vừa chạm đất, không đợi Lâm Xuyên đứng vững, Tùng Yên đã vùng ra khỏi tay hắn, tay kia cầm kiếm chém thẳng về cánh tay phải của hắn.

Lâm Xuyên không tránh kịp nên bị chém trúng một kiếm, hắn tung một chưởng đánh lùi Tùng Yên nên kiếm phong cũng chưa thể đâm vào xương cốt. Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên tay rồi lại nâng mắt nhìn căn phòng đã bị tàn phá. Tình cảnh trước mắt làm đầu óc hắn nhất thời trống rỗng.

Một chiêu “phiên giang” đã làm căn phòng hoàn toàn sụp đổ, cả vùng đất toàn là gạch ngói đổ nát, tất cả đồ dùng trong phòng đều thành phế thải.

Một ngọn lửa bỗng chốc bốc lên thiêu đốt trong lồng ngực hắn. Sự tự khống chế cuối cùng đã bị ngọn lửa này thiêu rụi hoàn toàn. Hắn nhìn vào mắt hai tên tiểu đồng vì một chiêu đã thành công mà có chút kiêu ngạo kia và nói: “Nếu muốn lãnh giáo, nói vậy hai người cũng chuẩn bị tốt để chết hoặc bị thương rồi chứ?”

Tùng Yên và Thúy Đào chợt cảm thấy một làn lệ khí, sát ý rất mạnh làm cho hai người cảm thấy sợ hãi, không kìm được mà lùi lại mấy bước...

...

Lại kể đến Phương Thanh từ khi trở về môn phái liền lập tức đến điện Thiên Tuyền bế quan. Điện các ở Dịch Thủy Đình phần lớn đều được xây dựng trên mặt nước, điện Thiên Tuyền là nơi thủy vực của hơn một nghìn con suối giao nhau, cũng vì vậy mới tạo thành cái tên này. Hơn nữa hầu hết các con suối chảy về đây đều là do linh khí quá mạnh nên tách khỏi dòng mà tụ cùng một chỗ, bởi vậy nên điện Thiên Tuyền mới trở thành một trong những nơi bế quan tu luyện của môn hạ phái Dịch Thủy.

Vân Ẩn Thượng Nhân cũng khá để tâm đến trận tỷ thí một tháng sau, cho nên đã dặn toàn phái không được quấy rầy Phương Thanh bế quan, còn phái bốn đệ tử tính cách khá trầm tĩnh thay nhau hộ pháp.

Khi Phương Thanh bước vào điện Thiên Tuyền, bao hoài niệm bỗng trào dâng trong lòng. Trong điện Thiên Tuyền, khắp các vách tường đều có thác nước chảy ra hợp lại thành một cái đầm, hơi nước dày như một làn sương lượn lờ. Nàng bước trên dòng nước gợn sóng, đi tới giữa điện rồi ngẩng đầu lên. Hơi nước ngưng tụ lại thành mây cứ quanh quẩn bên trên, ngẫu nhiên sẽ có một giọt rơi xuống tạo ra tiếng vang như viên ngọc rớt xuống nước.

Còn nhớ năm đó tu luyện, nàng thường bàn luận kiếm thuật với đồng môn ở đây. Kiếm dẫn nước động, ướt đẫm cả quần áo, kỉ niệm ấy, hiện giờ nghĩ lại mới thấy ngọt ngào và hiền hòa biết mấy.

Nàng nhìn chăm chú và nở nụ cười, chầm chậm thu lại cảm xúc hoài niệm chốn xưa vào trong đáy lòng, tĩnh khí tập trung, khoanh chân rồi xuống. Hơi nước bốc lên thấm vào quần áo gây một cảm giác hơi man mát, nàng ngồi được một lúc, chợt thấy buồn ngủ...

Nàng mở mắt ra, cố gắng tỉnh táo lại, một lát sau mới vận công lần nữa. Nhưng nàng vừa nhắm mắt, ý nghĩ lười biếng kia lại lập tức xông lên, nàng đành phải trợn mắt cho tỉnh táo một lần nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, nàng mềm nhũn nằm xuống, tự nhủ với mình: “Ngủ một lát trước đã...”.

Nghĩ vậy, lòng nàng bắt đầu buông lòng, nàng thở dài một hơi, an tâm để buồn ngủ thống trị.

Ngay khoảnh khắc đó, một tia lửa bỗng lóe lên, thắp sáng sự tăm tối trong đôi mắt đang khép lại của nàng. Ngực như bị thứ gì đó thiêu đốt nóng ran, nóng đến phát đau, nàng mở choàng mắt bật dậy, nhíu mày thốt lên: “Lâm Xuyên...”.

Sự buồn ngủ hay mệt mỏi lúc nãy đã trở thành hư không, nàng đứng dậy, vội vàng đi về phía cửa điện.

Lúc cửa điện bị đẩy ra, đệ tử hộ pháp bên ngoài đều đồng loạt sợ hãi, không biết đã xảy ra biến cố gì, Phương Thanh cũng chẳng giải thích, vọt người lên thiên không, nhắm thẳng về phía sau núi.

Từ phía xa xa đã thấy rừng cây hoang vắng phía sau núi đang phát ra tiếng binh khí chạm nhau, sức mạnh bạo phát làm rung chuyển cả cây rừng ở đó, chim thú đều kinh sợ. Phương Thanh thấy vậy càng sốt ruột, dựa theo nơi phát ra động tĩnh kia mà phi thân vào rừng. Đến khi nhìn thấy Lâm Xuyên, ngực nàng như có thứ gì đó kìm hãm lại, tim thì đập loạn và nhanh dị thường.

Hắn lúc này, cả người nhiễm máu loang lổ, tóc hơi hỗn loạn mơ hồ đã che đi sự âm trầm tàn nhẫn trong mắt hắn, làm cho người khác không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Hai đồng nhân chưa đến mười tuổi trước mặt hắn hiện giờ đều đang bị thương, không thể đứng dậy.

Thấy nàng đến hai đồng nhân kia đều kinh hoàng khóc rống: “Sư thúc cứu mạng!”.

Lúc này Phương Thanh mới khôi phục tinh thần, nâng mắt lên nhìn Lâm Xuyên.

Lâm Xuyên nhìn thấy nàng, sát khí đã thu lại hơn một nửa, hơi hơi bối rối. Hắn đưa tay lau lau vết máu dính trên mặt, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cô đang bế quan sao?”.

Phương Thanh chưa kịp trả lời, một bóng đen phi đến, Phương Thanh bỗng cảm thấy một chiến ý mãnh liệt như sấm dội đang hướng về phía này. Nàng cũng không nghĩ nhiều, bước đến chắn trước người Lâm Xuyên, ra chưởng ngăn bóng đen lại.

Bóng đen ngừng lại, nghiêng người tránh đi, đứng lại cách đó không xa.

Phương Thanh nhíu mày nói với bóng đen: “Sư huynh, có chuyện gì từ từ nói”.

Bóng đen đó đương nhiên là Thương Hàn, bọn đồng nhân kia vừa thấy hắn đến thì càng khóc to hơn, hai người nghẹn ngào, đứt quãng kể lể một cách rất oan ức.

Thương Hàn nâng tay, ra hiệu cho hai người không cần nói nữa. Hắn lạnh lùng nâng mắt nhìn Phương Thanh, hỏi: “Sư muội, chuyện này là sao?”.

Phương Thanh nghe vậy, quay đầu ra lệnh: “Lâm Xuyên, quỳ xuống!”.

Lâm Xuyên nghe vậy, nhìn nàng kèm với tức giận còn chưa tiêu hết: “Một bên trốn tránh, vì sao ta phải quỳ?”.

Phương Thanh quay người lại, nhìn thẳng vào hắn, nhấn mạnh lại một lần: “Quỳ xuống”.

Hai chữ này làm Lâm Xuyên đau lòng không thôi, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt khó tin, không muốn tin vào mệnh lệnh mà mình vừa nghe thấy.

Phương Thanh hơi hơi nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: “Ta ra lệnh cho ngươi quỳ xuống”.

Câu trả lời vô tình như vậy đã phá vỡ kỳ vọng cuối cùng của hắn, hắn cắn răng, cúi đầu quỳ xuống.

Phương Thanh thấy hắn nghe theo thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng liếc mắt nhìn sắc mặt Thương Hàn rồi lại nói với Lâm Xuyên: “Còn không mau nhận lỗi với sư bá”.

Nghe vậy, Lâm Xuyên ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn nàng.

Thấy ánh mắt hắn, Phương Thanh ngẩn ra, lại có chút luống cuống.

Có điều nói tiếp mấy câu, không ngờ rằng hốc mắt hắn hồng hồng, dáng vẻ rất oan ức và không cam lòng, hóa thành giọt nước nhỏ đọng ở đáy mắt. Hắn không phục, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói một câu, giống như chỉ nói thốt ra một lời giải thích cũng là sỉ nhục bản thân.

Phương Thanh hơi hơi hoảng hốt, không biết nên xử lý thế nào. Lúc này nàng bỗng phát hiện, cánh tay hắn có một vết thương đang chảy máu đầm đìa, và Tinh lưu bảo kiếm trước sau cũng không rút ra khỏi vỏ...

Thương Hàn đứng cạnh thấy hai người trầm mặc thì mở miệng: “Sư muội, môn quy của Dịch Thủy chính là đệ tử không thể tự ý tranh đấu. Nếu muội không nỡ trừng phạt hắn, ta có thể làm thay muội”.

Phương Thanh nghe vậy, đưa lưng về phía Thương Hàn mà đáp: “Là muội không biết cách dạy đồ đệ, không dám phiền đến sư huynh”. Dứt lời, nàng lại nói với Lâm Xuyên, “Đến Tịch Đàm tư quá*”.

*Tư quá: suy nghĩ về những việc mình đã làm (thường có ý ăn năn, hối lỗi).

Lâm Xuyên nghe vậy, hờ hững đứng dậy, bước nhanh rời đi.

Thương Hàn thấy thế thì nói: “Hay cho một đệ tử không biết phép tắc”.

Phương Thanh nhìn thấy Lâm Xuyên rời đi, lòng đã tràn đầy ảo não lại còn nghe thấy câu này của Thương Hàn, nàng quay người đáp: “Sư huynh, nếu đệ tử không thể tự ý tranh đấu, hai đồ nhi của huynh nên xử trí thế nào đây? Có cần Phương Thanh làm thay không?”.

Thương Hàn nghe vậy vẻ mặt cũng lạnh đi, nhưng không đợi hắn trả lời thì Phương Thanh đã ôm quyền cúi đầu: “Phương Thanh còn phải bế quan, cáo từ trước”.

Phương Thanh nói xong, không để ý đến kia thầy trò ba người nữa, quay người đi thẳng.

Lòng nàng đang rối loạn, cũng chẳng còn tâm trạng quay về môn phái nữa, chỉ lững thững đi dạo, có chút vô ý mà bước về phía căn phòng nhỏ, vừa ngước mắt lên nàng liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Căn phòng vốn ấm áp sạch sẽ đã không còn tồn tại, chỉ còn là bãi đất trống và những phế tích la liệt. Nguyên nhân, đã rất rõ ràng...

___

Tác giả: hắc hắc hắc ~~~

Đã thấy rõ chưa...

Câu chuyện này thật ra là một vs một đó nha...

Bạn nam phụ này hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh á...

Đại sư huynh và Tiểu sư muội gì đó, tình cảm hai mươi mấy năm đã hoàn toàn rạn nứt á... chậc chậc ~

Suy nghĩ thật sự của Phương Thanh sư phụ là:

Bề ngoài: = =

Nội tâm: ta OO hắn XX hắn! Hừ... cái quái gì chứ! Sư huynh thì giỏi lắm à! Dám phá phòng của ta còn ngược đồ nhi của ta! Con bà nó còn lên mặt!

Khụ khụ...

Spoil chương sau:

Dũng cảm xin lỗi mới là sư phụ tốt a…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3