Vẫn Luôn Cố Chấp - Chương 07
Chương 7
Lâm Tương không để cho Bạch Trạm Nam thất vọng, ngày hôm sau đã gửi tới một tin nhắn. Chẳng qua là tiểu nha đầu cũng có tính toán của riêng mình, trực tiếp nói rõ ý định: “Em đồng ý điều kiện của anh, nhưng hiện tại mối quan hệ của chúng ta là quan hệ hợp tác.”
Bạch Trạm Nam đương nhiên hiểu ý của cô, đơn giản rõ ràng nhắn lại một chữ: “Được.”
Cứ như vậy hai người đạt được thỏa thuận. Lâm Tương vẫn giấu giếm bà Cao chuyện giữa cô và Bạch Trạm Nam. Tính tình bà Cao kiêu ngạo, nếu biết cô dùng cách này để trả thù giúp Cao Nham, không biết sẽ có phản ứng gì.
Lâm Tương không muốn thêm phiền toái.
Hôm nay cô và Bạch Trạm Nam hẹn được Lâm Diệu Khang cùng ăn cơm. Trước tiên Lâm Tương thu xếp cho bà Cao bên này thật tốt, chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn tươi sống bỏ vào tủ lạnh, dặn dò bà: “Tất cả đồ ăn đều được rửa sạch sẽ, canh gà cháu cũng đã đun nóng để ở trên bếp, bác có thể trực tiếp uống luôn.”
Bà Cao đang đọc báo trên sô pha, từ dưới kính hơi nâng mắt: “Mới kiên trì vài ngày, nhanh như vậy đã muốn vứt bà già này đi?”
Lâm Tương đã quen với tình tình quái gở này của bà, một chút cũng không tức giận, sắp xếp mọi thứ thật tốt mới đứng dậy sửa lại váy: “Ba cháu đã lâu không gặp cháu rồi, mời ông ấy cơm nước xong cháu sẽ quay lại giúp bác thu dọn.”
Bà Cao lại có ý nghĩ sâu xa nhìn cách ăn mặc của cô hôm nay. Ánh mắt một lần nữa dừng trên bài tin tức trước mặt, một lúc lâu sau mới cười lạnh nói: “Nói dối cũng không chớp mắt, thật không biết Cao Nham thích cô ở điểm gì?”
Lâm Tương nhíu mày, bị lời của bà càng làm thêm mơ hồ.
Bà Cao chậm rãi tháo kính mắt xuống, trực tiếp mở tờ báo ra đặt trên bàn trà trước mặt: “Bữa cơm này có ý nghĩa đặc biệt gì?”
Lâm Tương nhìn theo tầm mắt của bà, liếc mắt một cái liền thấy trên trang báo là tiêu đề to tướng lại bắt mắt. Cô bước tới cầm lấy tờ báo, máu toàn thân đều vọt lên đầu.
Không biết các phóng viên lấy tin tức từ đâu, lại có thể biến bữa ăn đơn giản hôm nay thổi phồng lên với ý tứ không rõ ràng. Trong câu chữ đều mập mờ đề cập đến Bạch Trạm Nam hôm nay muốn chính thức cầu hôn Lâm Tương…
Lâm Tương đọc sơ qua bài báo, ngay cả thời gian địa điểm bữa tiệc hôm nay phóng viên cũng đều nắm được rất chuẩn, cô chỉ thoáng suy nghĩ liền hiểu được là ai giở trò sau lưng.
Lúc này đã không kịp chất vấn Bạch Trạm Nam, Lâm Tương buông tờ báo xuống, nhẹ nhàng giải thích với bà Cao: “Báo chí luôn thích viết bậy bạ.”
Bà Cao đặc biệt bình tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn cô: “Vậy cô và người đàn ông kia thì sao? Thật sự cái gì cũng không có?”
Nét mặt và giọng điệu của bà Cao lúc này, rõ ràng là đã có đáp án. Lâm Tương không muốn lừa gạt bà nữa, nhưng lời nơi cổ họng lại nghẹn không nói ra được.
Ngay từ đầu cô tiếp cận Bạch Trạm Nam chính là muốn lợi dụng bối cảnh của anh để trả thù cho Cao Nham. Mặc dù hiện tại cách thức thay đổi, nhưng kết quả vẫn giống nhau. Nhưng hiện tại vì điều gì mà không thể thản nhiên nói ra mối quan hệ này? Ánh mắt bà Cao nghiêm túc mà chăm chú khiến cô có chút bối rối và khẩn trương.
Lâm Tương gắt gao nắm chặt tay, cổ họng khó khăn thốt ra: “Cháu…”
Bà Cao nâng tay ý bảo cô chớ có lên tiếng, cười châm chọc khẽ lắc đầu: “Tôi đã nhìn ra từ lâu, cô tuổi này làm sao xứng nói chuyện tình yêu, chẳng qua là còn vài phần áy náy với Cao Nham. Gặp được thì tốt, quay đầu thì lập tức quên ngay.”
Con ngươi đen của Lâm Tương co rút nhanh, khàn giọng nóng lòng giải thích: “Không có, cháu không quên Cao Nham!”
“Không có?” Ánh mắt bà sắc bén mà lại chán ghét, giống vô số lần trước đây lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Thế vì sao lại do dự? Cô dám nói giữa cô và người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều trong sạch rõ ràng, cái gì cũng không có?”
Điệu bộ gây sự của bà khiến cho toàn thân Lâm Tương rét run. Ánh mắt bà Cao như đang nhìn hàng thanh lí rẻ tiền, tràn đầy sự ghét bỏ và khinh thường.
Cô biết, cho dù cái gì cũng thực sự không có, bà vẫn chán ghét cô. Sự căm ghét này dường như là chảy ra từ trong xương cốt. Hơn nữa bà Cao ở tuổi này, càng không hiểu cho sự lựa chọn cách trả thù vụng trộm bất đắc dĩ này của cô.
Lâm Tương ngẹn ngào nuốt nước bọt, chậm rãi rủ đôi mắt xuống: “Cháu biết bác căm ghét cháu, cho nên dù cháu giải thích cái gì bác cũng đều cho rằng cháu nói dối. Đối với Cao Nham, cháu không thẹn với tâm.”
Cô vừa dứt lời, trên đầu liền bỗng chốc trúng một phát thật mạnh,
“bốp” một tiếng, cái gạt tàn thủy tinh rơi xuống bên chân.
Vài giây sau Lâm Tương mới cảm nhận được đau đớn kịch liệt tràn qua mỗi tế bào
truyền tới ngực. Cô chậm rãi ngẩng đầu, một dòng chất lỏng sền sệt dọc theo
trán chảy xuống dưới, tiếp tục chảy qua vành mắt, trong phút chốc tầm mắt trở
nên đỏ sậm mơ hồ.
Toàn thân bà Cao run rẩy kịch liệt, như bị kích động vô cùng, khi nói chuyện môi cũng run lên: “Sao cô có thể nói ra được những lời này? Nếu không phải cô… Nếu không tại cô Cao Nham cũng sẽ không xảy ra tai nạn xe, cô là yêu tinh hại người, con tôi mới hai mươi hai tuổi!”
Trái tim Lâm Tương chợt run rẩy. Trước đây bất luận bà Cao có chán ghét, hạnh họe cô như thế nào cũng không mang những lời này nói ra. Đây là vết thương trong lòng hai người, ai cũng không đủ mạnh mẽ quyết tâm xé toạc nó ra. Xé ra, miệng vết thương không thể khép lại làm cho lòng hai người đều đau đớn.
Lâm Tương khó chịu che ngực, nhưng hốc mắt lại không chảy ra một giọt nước mắt.
Cô buông mắt chằm chằm nhìn gạt tàn dưới chân, không biết qua bao lâu, chậm rãi cúi người xuống, thì thào nói nhỏ: “Đây là món đồ cháu và Cao Nham cùng mua, rơi vỡ rồi làm sao hàn gắn lại đây.”
Bộ dạng bà Cao vốn hung dữ dần dần sụp đổ. Cuối cùng suy sụp ngã về sô pha, hai tay che hốc mắt, thấp giọng nức nở: “Vì cái gì mà cô lúc nào cũng muốn xuất hiện trước mặt tôi? Tôi thấy cô, sẽ lại nhớ tới đứa con đáng thương của tôi. Tôi sinh nó ra, nuôi nấng nó, rốt cuộc nó lại bỏ tôi mà đi… nó sẽ không bao giờ xuất hiện gọi tôi một tiếng ‘mẹ’ nữa!”
Bà Cao không phải là người có học thức, nhưng giờ phút này lời nói
của bà làm cho Lâm Tương không thể chống đỡ được.
Không phải cô cố ý thì sao, thực sự Cao Nham vẫn vì cô mà xảy ra tai nạn xe cộ.
Lâm Tương quên chính mình làm thế nào từ căn phòng kia bước ra ngoài. Tuy rằng cô còn trẻ, nhưng cũng hiểu được tình yêu của cha mẹ đối với con cái sâu đậm như thế nào. Có lúc cô chịu một chút tủi thân liền nổi trận lôi đình với ba. Nếu người chết là cô, có lẽ bây giờ so với cô, kết cục của Cao Nham càng thảm thiết hơn.
Lâm Tương băng bó sơ qua trong phòng vệ sinh, miệng vết thương không quá sâu, sau khi cầm máu xong tùy ý dán miếng dán lên vết thương, đi tới cuộc hẹn.
***
Lúc nhìn thấy Bạch Trạm Nam trong lòng Lâm Tương có chút kích động, nhưng ở trước mặt Lâm Diệu Khang cô vẫn cố kiềm nén không biểu hiện ra ngoài. Một bữa cơm không tự nhiên, không biết là Lâm Diệu Khang cố ý hay là vô tình, từ đầu đến cuối không khơi tới đề tài hợp tác dự án, chỉ liên tiếp truy hỏi hai người tiến triển như thế nào.
Vì chuyện Bạch Trạm Nam cho tòa soạn tin tức giả nên Lâm Tương vẫn còn đang khó chịu. Mặt khác lại ầm ĩ với bà Cao nên trong lòng càng không thoải mái, cứ không ngừng cúi đầu gắp thức ăn.
Ngay cả Lâm Diệu Khang cũng nhận ra có chỗ bất thường, thẳng thắn nhìn cô cười: “Đây là làm sao? Dạo này ở trường đói bụng lắm à?”
Lâm Tương ra sức nhai nuốt thức ăn trong miệng, ậm ờ gật đầu.
Từ ban nãy Bạch Trạm Nam đã bắt đầu có chút đăm chiêu quan sát cô, giờ nghe cô nói vậy thì cười khẽ, đưa tay vuốt ve mái tóc dài trơn mượt của cô: “Có lẽ còn đang tức giận với cháu.”
Lâm Diệu Khang nghe thế cũng không ngạc nhiên, như đã có chuẩn bị tâm lí từ lâu, ôm cánh tay chậm rãi dựa vào lưng ghế: “A? Hai đứa cãi nhau?”
Ý cười trong mắt Bạch Trạm Nam càng sâu, ra vẻ chán nản thở dài:”Là tiểu Tương giận cháu, mấy ngày trước tình cờ gặp gỡ người bạn cũ có mối quan hệ tốt. Về sau mới biết cuộc hôn nhân của cô ấy không được tốt, vì thế có thường xuyên liên lạc một chút. Có lẽ tiểu Tương đã hiểu lầm.”
Suýt nữa thì Lâm Tương bị sặc, khó có thể tin mà siết chặt tay… nhìn người đàn ông mặt dày bên cạnh.
Nếu Bạch Trạm Nam không nói, cô đơn giản cũng không biết vụ này.
Chắc hẳn cô thanh mai trúc mã trong miệng anh chính là “người mới” thay thế cô mà Tiêu Tuấn nói, hóa ra còn là phụ nữ có chồng! Lâm Tương không che dấu chút nào khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Trạm Nam một cái, trong ánh mắt chỉ toàn là chế nhạo: “Đã là phụ nữ có gia đình chẳng lẽ không nên duy trì khoảng cách?”
Càng nghĩ Lâm Tương càng thấy bực mình, quả thực Bạch Trạm Nam chính là một con cáo già, chỉ sợ hôm nay lí do thoái thác của anh cũng chỉ để giải thích cho Lâm Diệu Khang thôi.
Lâm Diệu Khang có nhiều tai mắt, mà chuyện giữa cô và Bạch Trạm Nam luôn bị ông chú ý, chỉ sợ từ người khác Lâm Diệu Khang đã biết chuyện tình gần đây của Bạch Trạm Nam.
Lâm Tương thực sự cũng có được cái nhìn mới về đôi mắt người đời.
Bạch Trạm Nam đã nhận ra ý đùa cợt trong mắt Lâm Tương, tay đang đặt sau đầu cô hơi hơi dùng sức, lại nghiêng người hôn lên môi mềm của cô, còn trầm thấp lảm nhảm một câu: “Anh biết sai rồi, về sau tiểu Tương nói gì thì chính là cái đó, được không?”
Lâm Tương ngạc nhiên trừng mắt lớn, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên nóng bừng lên, nhưng chiếc đũa cầm trong tay từ lâu đã bị anh giữ chặt không thể động đậy.
Lâm Diệu Khang ‘khụ’ một tiếng, khi nghiêng mặt trong đáy mắt có vài phần buông lỏng: “Lâm Tương nói rất đúng, cho dù là quan hệ bạn bè tốt đến đâu, thì nam nữ cũng có khoảng cách, huống chi cô ta đã kết hôn, càng phải duy trì khoảng cách mới tốt.”
Bạch Trạm Nam khiêm tốn gật đầu: “Lâm tổng nói phải ạ, là cháu sơ ý.”
Hai người kẻ xướng người họa, chuyện này lập tức cho qua. Một bàn ba người, ngoại trừ Lâm Tương hai người kia bắt đầu nói chuyện với nhau vui vẻ, lại có thể gạt cô sang một bên, hoàn toàn mặc kệ.
Lâm Tương ấm ức ngồi tại chỗ, ngón tay gần như muốn bóp nát chiếc đũa.
Đến khi bữa ăn kết thúc, Lâm Diệu Khang cố ý tạo cơ hội cho hai người: “Bác còn có một cuộc xã giao, Trạm Nam cháu đưa Lâm Tương về nhà đi.”
Lâm Tương sao lại không hiểu động cơ của ba, buồn bực tại chỗ gật đầu, đến khi xe của Lâm Diệu Khang vừa đi liền lập tức lạnh mặt, đi thẳng theo hướng ngược lại khi đến khách sạn.
Bạch Trạm Nam dừng một chút, rồi đi tới: “Em không muốn trở về?”
Lâm Tương không nói lời nào, một bụng ấm ức không biết nên trút ra chỗ nào.
Hai tay Bạch Trạm Nam đan vào, chậm rãi đi đến bên cạnh cô. Nhìn sườn mặt cô hàn tuyết bao phủ, nhịn không được mỉa mai nói: “Sao lại cắt một mái tóc ngớ ngẩn như vậy, thật khó nhìn.”
Lâm Tương bực bội không trút ra được, xoay người tức giận lườm anh.
***
Một cơn gió đêm thổi qua, tóc mái trên trán Lâm Tương bị thổi tản ra, lúc này Bạch Trạm Nam mới nhìn đến trên trán cô có máu tụ, ánh mắt không khỏi trở nên rét lạnh: “Là ai làm?”
Lâm Tương rất ít khi cười với Bạch Trạm Nam, lúc này lại cười tàn nhẫn làm cho anh hoảng hốt: “Đều do Bạch tổng ban tặng, Bạch tổng cần gì phải làm bộ làm tịch.”
Nếp nhăn giữa hàng lông mày Bạch Trạm Nam càng sâu, đôi môi mỏng mân chặt lại không nói.
Lâm Tương dứt khoát đứng lại, bình tĩnh mặt đối mặt nhìn anh: “Tôi không biết vì cái gì mà anh làm như vậy. Có lẽ nóng lòng muốn thể hiện trước mặt ba tôi, nhưng mà Bạch Trạm Nam anh đừng quên, không chỉ mình anh có thể giúp tôi. Nhưng mà có thể giúp anh, chỉ có một mình tôi.”
Vẻ mặt Bạch Trạm Nam không chút thay đổi nhìn cô, đáy mắt tối đen như bao phủ toàn băng lạnh.
Lâm Tương một chút cũng không sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh: “Anh đừng khiêu khích điểm mấu chốt của tôi, cùng lắm là mất cả chì lẫn chài.”
Từ đầu đến cuối Bạch Trạm Nam không đáp lại Lâm Tương, anh là đang tức giận hoặc là kìm nén tức giận, tính tình người đàn ông này từ trước đến nay đều không tính là tốt, ở chung hai năm cô đã dần dần hiểu rõ.
Đương nhiên Lâm Tương không muốn xoa dịu anh, thở dài thật sâu, khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: “Đi đây, tạm biệt.”
Lâm Tương vừa bước đi vài bước cổ tay đã bị người ta kẹp chặt, giọng nói Bạch Trạm Nam lạnh lùng vang lên sau người: “Vết thương trên trán không xử lí tốt sẽ để lại sẹo.”
“…”
***
Cô bị Bạch Trạm Nam đưa tới một chỗ ở mới. Xem ra nơi này là chỗ ở lâu dài của anh, đồ dùng sinh hoạt đều có đầy đủ, hơn nữa còn thấy tủ giày ở cửa ra vào – không có giày nữ, chứng tỏ bình thường không có cô gái nào tới đây.
Bạch Trạm Nam cầm hòm đựng thuốc xuống lầu, trong nháy mắt ánh mắt hai người không tự nhiên giao nhau, tiếp theo lại rất nhanh lướt qua.
Lâm Tương có chút buồn bực, không nên theo anh đến đây.
Trái lại Bạch Trạm Nam rất thản nhiên, cầm thuốc nước giúp cô rửa sạch.
Trong phòng im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, trong đầu Lâm Tương bỗng nhiên nhớ lại hai năm trước Bạch Trạm Nam cũng đưa cô về nhà, giúp cô rửa sạch miệng vết thương. Thực ra chỉ là hai năm ngắn ngủi, lại giống như chuyện từ lâu lắm rồi, hơn nữa hiện tại, quan hệ của hai người lại có thể trở nên xa cách lạnh nhạt như vậy.
Lâm Tương cũng có chút khó chịu.
Không biết có phải Bạch Trạm Nam cũng đang nghĩ giống cô hay không, hơi buông mắt không nói lời nào, ngẫu nhiên cảm giác được mi tâm cô chau lại rất chặt, liền nhẹ nhàng thổi nhẹ lên miệng vết thương của cô.
Thực ra Bạch Trạm Nam cũng được xem như một người đàn ông dịu dàng. Có lẽ trước đây anh có rất nhiều bạn gái, cho nên kinh nghiệm phong phú. Anh đặc biệt hiểu được những đắn đo trong lòng phụ nữ, nên đối với họ rất săn sóc.
Cùng một chỗ hai năm, thực sự anh đã quan tâm cô rất nhiều, có lẽ anh nhiều hơn cô vài tuổi, cho nên đến nay vẫn luôn chiều theo ý cô.
Lâm Tương bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ của hai người lúc còn ở chung, sự dịu dàng từ đầu ngón tay anh truyền đến khiến cho lí trí của cô dần bay xa, cô vội vàng khống chế thứ tình cảm cuộn trào mãnh liệt này. Dùng sức lắc đầu, làm cho suy nghĩ của mình sáng suốt hơn.
“Chuyện hôm nay, anh rất xin lỗi.” Bạch Trạm Nam đột ngột nói một câu, làm cho Lâm Tương tưởng chừng chính mình nghe nhầm.
Cô nghi ngờ nhìn Bạch Trạm Nam, người đàn ông này lại có thể xin lỗi?
Bạch Trạm Nam ngồi đối diện cô, nét mặt chuyên chú khác thường, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Anh thừa nhận, anh cố ý tiết lộ quan hệ của chúng ta cho bà Cao biết, nhưng anh không hối hận. Xin lỗi, là vì anh không tốt đã khiến em bị tổn thương.”
Lâm Tương ngẩn ngơ nhìn anh, bỗng nhiên có thể đoán được những lời kế tiếp của anh.
Bạch Trạm Nam đưa tay vuốt ve hai má trắng nõn của cô, đáy mắt thâm thúy nhìn cô. Cô chỉ biết thơ thẩn nhìn anh. Lâm Tương không dám nhìn thêm, cũng không thể không tiếp tục nghe hết những lời tiếp theo.
“Em muốn chuộc lỗi, em muốn đền bù cho bà Cao anh cũng tán thành, nhưng mà cách thức lại quá ngu xuẩn.” Bạch Trạm Nam nói chuyện hà khắc, không hề để ý đến cảm nhận của Lâm Tương.
“Em cho rằng cứ mù quáng như vậy mà dung túng cho bà ấy làm tổn thương em chính là bồi thường cho bà, là đối tốt với bà ấy? Nếu có ngày bà ấy giết em, em cũng chấp nhận được?”
Lâm Tương mặt tái nhợt không trả lời, đúng vậy, cô thực sự là nghĩ như vậy.
Bạch Trạm Nam không nghĩ tới nha đầu ngu ngốc này lại thật sự nghĩ như vậy, thở dài cười phản đối: “Nếu Cao Nham còn sống, em dám cam đoan hai người sẽ yêu nhau cả đời? Như vậy buộc chính mình không dám yêu, không đi yêu, hơi có một chút động lòng lại tự ngược như trừng phạt chính mình. Em cho rằng, điều đó đối với Cao Nham là báo đáp tốt nhất?”
Từng vấn đề của Bạch Trạm Nam Lâm Tương đều không thể nào trả lời, cô chỉ có thể mờ mịt nhìn vào mắt anh, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Anh không cần phải giảng giải khuyên bảo em, em không động tâm với ai…”
Bạch Trạm Nam bỗng nhiên ngồi phắt dậy, hai tay chặt chẽ giam cầm cô ở một góc sô pha, đôi mắt thâm trầm gắt gao liếc cô, chiếm giữ cô, thu hết bộ dạng hoảng sợ của cô vào đáy mắt: “Em dám nói, hiện tại em đối với Cao Nham không phải là áy náy?”
Trên người Bạch Trạm Nam là mùi hương rất quen thuộc, cô dính sát vào lớp da tay vịn của sô pha, lại như trước kích động hơi thở có chút khó khăn.
Hai mắt Bạch Trạm Nam tối đen như muốn tiến vào chỗ sâu nhất nơi đáy lòng cô – thật đáng sợ, người đàn ông này để đạt được mục đích lại có thể dùng những lời này để bẻ cong tấm lòng của cô với Cao Nham.
Lâm Tương ra sức lắc đầu, cực lực tránh đi hai mắt sắc bén của anh, hai tay không có mục đích khua khoắng lung tung, gần như nói năng lộn xộn: “Anh nói nhảm! Căn bản là anh không hiểu… Em và Cao Nham không đơn giản như anh nghĩ. Anh ấy đối tốt với em như vậy, anh ấy chết cũng vì em, em sẽ không phản bội anh ấy, sẽ không!”
Nước mắt Lâm Tương đã rơi đầy mặt từ lâu, như một con nai bị thương, tìm kiếm nơi ẩn nấp ở xung quanh.
Bạch Trạm Nam trầm mặt nhìn cô, cho dù trái tim có tàn nhẫn hơn nữa, thì trong lòng cũng chầm chậm dao động. Anh dang tay kéo cô ôm thật chặt vào trong lòng, sau một lúc lâu, mới bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Em như vậy, anh ta cũng chẳng vui vẻ gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ viết đến cái chết của Cao Nham, chương sau nữa hẳn là sẽ viết về tai nạn xe cộ của Bạch Trạm Nam… Sau đó cũng không còn nhiều chương nữa là kết thúc.