Ánh sáng phương Bắc (Tập 2) - Phần II - Chương 14 - Phần 2

Cô đã nửa trông chờ câu hỏi cô từ đâu đến, đi bằng gì, và đã chuẩn bị câu trả lời; mà nếu vị y tá có thiếu trí tưởng tượng, vẫn còn có tính tò mò của con người. Bolvangar có lẽ nằm ở những vùng ngoại ô London, và bọn trẻ có lẽ vẫn đi lại suốt, đó là tất cả những gì mà y tá Clara tỏ ra bận tâm. Con nhân tinh bé nhỏ của bà chạy tung tăng bên chân, cũng nhanh nhẩu và rỗng tuếch giống chủ.

Căn phòng họ đi vào có một chiếc ghế dài, một chiếc bàn, hai chiếc ghế tựa, một chiếc tủ nhiều ngăn, một tủ búp phê đựng thuốc, bông băng và một chiếc chậu rửa mặt. Ngay khi họ đi vào phòng, người y tá cởi chiếc khoác ngoài của Lyra, vứt nó lên sàn nhà sáng bóng.

“Thay đồ và nghỉ ngơi một chút đi cưng,” bà ta nói. “Chúng ta sẽ săn sóc một chút để cháu tươi tắn và khỏe mạnh, không tê cóng lẫn sổ mũi, rồi sẽ tìm một ít quần áo sạch đẹp. Còn có cả tắm vòi sen.” Bà nói thêm, vì Lyra đã không thay trang phục hay tắm táp trong nhiều ngày liền, và trong hơi ấm đang tràn ngập xung quanh này, điều đó càng lúc càng trở nên hiển nhiên hơn.

Pantalaimon đập cánh lia lịa để phản đối, nhưng Lyra dẹp yên nó bằng một cái quắc mắt. Nó đứng trên chiếc ghế dài trong khi từng chiếc mảnh áo quần của Lyra được cởi ra, trước sự ấm ức và ngượng ngùng của cô. Nhưng cô vẫn ý thức được để che đậy nó lại, thể hiện ra là mình ngờ nghệch và biết nghe lời.

“Cả dải rút đựng tiền này nữa, Lizzie.” Bà y tá nói rồi từ mình cởi nó ra với những ngón tay rất khỏe. Bà ta định thả nó xuống sàn nhà cùng đám quần áo, nhưng dừng lại khi chạm trúng với cạnh gờ của Chân-kế.

“Cái gì thế này?” Bà ta hỏi và cởi tấm bọc ra.

“Chỉ là một loại đồ chơi,” Lyra nói. “Của cháu đấy ạ.”

“Được rồi, chúng ta sẽ không lấy của cháu đi đâu, cưng,” y tá Clair nói, nhìn vào chiếc máy. “Nó thật là đẹp, phải không, trông như một cái la bàn. Giờ ta sẽ vào tắm cho cháu.” bà tiếp tục, đặt chiếc Chân-kế xuống và gạt qua tấm màn nhung xám đen ở góc phòng.

Lyra ngần ngại ngâm mình xuống làn nước ấm và tự xát xà phòng trong khi Pantalaimon đậu trên chiếc trục màn che. Cả hai đều nhận thức rõ nó không được quá hiếu động, vì nhân tinh của những người ngu ngơ cũng ngu ngơ như thế. Khi cô đã tắm và lau khô người xong, bà y ta một đo nhiệt độ cho cô, khám mắt, tai, cổ họng, và đo chiều cao, rồi đặt cô lên cân trước khi ghi chép vào một chiếc bảng kẹp. Sau đó bà đưa cho Lyra quần áo mặc trong nhà và áo khoác. Chúng rất tươm tất, chất lượng tốt, giống chiếc áo khoác của Tony Makarios, nhưng vẫn là có hơi hướng của quần áo đã dùng qua rồi. Lyra cảm thấy rất khó chịu.

“Đây không phải quần áo của cháu,” cô nói.

“Đúng vậy, cưng à. Quần áo của cháu cần được mang đi giặt thật sạch.”

“Thế cháu sẽ được nhận lại quần áo của mình chứ?”

“Cô cho là thế. Tất nhiên là có rồi.”

“Nơi này là đâu?”

“Nó được được gọi là Trạm thử nghiệm.”

Đó không phải là một câu trả lời. Và nếu mà cô là Lyra thì cô sẽ chỉ ra điều đó, và hỏi thêm thông tin, nhưng cô không nghĩ Lizzie sẽ làm thế. Cho nên cô cứ lẳng lặng nghe theo và không hỏi thêm nữa.

“Cháu muốn lấy lại đồ chơi của cháu,” cô nói với vẻ ngang ngạnh trong lúc bà y tá đang thay quần áo cho mình.

“Cầm đi, cưng,” bà nói. “Cháu tốt hơn là nên có một con gấu bông xinh xắn chăng? Hay một con búp bê đẹp đẽ cũng được?”

Bà ta mở một ngăn kéo trong đó những đồ chơi bằng vải nằm im lìm. Lyra cố đứng và giả bộ chọn lựa một lúc trước khi nhặt một con búp bê nhồi vải bị thiếu mất một mắt. Cô chưa từng có con búp bê nào, nhưng cô biết phải làm gì với nó, cô áp chặt nó vào ngực.

“Thế còn cái túi dải rút để tiền của cháu thì sao?” cô hỏi. “Cháu muốn cất đồ chơi vô đó.”

“Vậy cháu lấy lại đi, cưng,” y tá Clara nói, điền thông tin vào một tờ giấy màu hồng.

Lyra kéo bộ quần áo mặc trong nhà lạ lẫm lên và thắt chiếc túi may bằng vải dầu quanh bụng.

“Thế còn áo khoác và ủng của cháu?” cô hỏi, “bao tay và những thứ khác nữa?”

“Chúng ta sẽ giặt sạch nó cho cháu,” bà y tá trả lời như một cái máy.

Có tiếng chuông điện thoại reo lên, và trong khi bà trả lời, Lyra cúi rạp xuống mò tìm chiếc hộp thiếc khác, chiếc hộp chứa sinh vật do thám bay, rồi để nó vào chiếc túi cùng chỗ với Chân-kế.

“Đi thôi, Lizzie,” bà nói, đặt ống nghe xuống. “Chúng ta sẽ đi tìm thứ gì đó cho cháu ăn, ta đoán cháu đã đói rồi.”

Cô đi theo y tá Clara đến phòng ăn, trong đó có mười hai chiếc bàn tròn màu trắng. Đĩa và dao bẩn được xếp vào một chiếc xe đẩy. Không có cửa sổ, vì thế để tạo cảm giác có ánh sáng và không gian, trên tường treo một bức ảnh chụp rất lớn cảnh bãi biển nhiệt đới, với bầu trời xanh rạng rỡ, cát trắng vã những cây cọ dừa.

Người đàn ông dẫn cô vào đang lấy một chiếc khay từ chỗ quầy phục vụ.

“Ăn đi,” ông ta nói.

Không việc gì phải để mình chết đói, vì thế cô ăn món thịt hầm và khoai tây nghiền cùng gia vị. Có một bát đào đóng hộp và kem để ăn sau đó. Trong khi cô ăn, người đàn ông và bà y tá trao đổi nhanh với nhau ở một chiếc bàn khác. Đợi cho cô ăn nhanh xong, bà y tá mang đến cho cô một cốc sữa nóng rồi mang chiếc khay đi.

Người đàn ông đến ngồi đối diện với cô. Con nhân tinh của ông ta, con mác-mốt (marmot), không bắng nhắng và rỗng tuếch như con chó của bà y tá ngồi từ tốn trên vai chủ, quan sát và lắng nghe.

“Sao rồi, Lizzie,” ông nói. “Cháu đã ăn no chưa?”

“Rồi ạ, cảm ơn ông.”

“Ta muốn cháu nói cho ta biết cháu đến từ đâu. Cháu chịu không?”

“London,” cô nói.

“Cháu làm gì ở tít trên phía bắc xa xôi này?”

“Cháu đi với cha cháu,” cô lúng búng. Cô cụp mắt xuống, tránh cái nhìn của con mác-mốt và cố giả vờ là mình sắp khóc đến nơi.

“Với cha cháu à? Ta hiểu rồi. Vậy ông ấy làm gì ở tận đây?”

“Buôn bán ạ. Nhà cháu đi với một lô hàng lá thuốc từ Tân Đan Mạch và sẽ thu mua lại lông thú.”

“Cha cháu đi một mình thôi à?”

“Không. Còn có các chú của cháu và những người khác nữa,” cô nói lơ đãng, không biết rằng người thợ săn Samoyed đã kể cho ông ta nghe.

“Tại sao ông ấy đưa cháu đi cùng trong một chuyến đi như thế này, Lizzie?”

“Vì hai năm trước cha đã cho anh cháu đi cùng và nói lần sau sẽ đến lượt cháu, nhưng cứ lần lữa mãi. Tại cháu cứ liên tục nhắc lại cho nên lần này cha đã chịu cho cháu theo.”

“Thế cháu nhiêu tuổi rồi?”

“Mười một.”

“Tốt lắm, tốt lắm, Lyra, cháu là một cô bé may mắn đấy. Những người đi săn tìm được cháu đã đưa cháu đến nơi tốt nhất cháu có thể đến rồi đấy.”

“Không phải họ tìm được cháu. Có một trận đánh nhau. Họ có rất nhiều người và mang cả cung tên…”

“Ồ, ta không nghĩ thế đâu. Ta nghĩ chắc cháu đã đi xa khỏi cả đoàn của cha cháu rồi bị lạc đường. Những người thợ săn đó tìm thấy cháu đang chỉ có một mình và mang cháu thẳng tới đây. Chuyện là thế đấy, Lizzie ạ.”

“Cháu nhìn thấy có một trận chiến,” cô nói. “Họ bắn tên và thế là… Cháu muốn gặp cha cháu,” cô nói to hơn bắt đầu khóc.

“Được rồi, cháu sẽ an toàn ở đây đến khi cha cháu đến,” ông bác sĩ nói.

“Nhưng cháu đã nhìn thấy họ bắn tên!”

“À, cháu nghĩ vậy thôi. Chuyện này thường xảy ra trong thời tiết quá lạnh giá, Lizzie ạ. Cháu ngủ thiếp đi và gặp ác mộng nên không nhớ rõ đâu thật đâu mơ. Cháu đừng lo, đó không phải là một trận chiến. Cha cháu vẫn an toàn khỏe mạnh và đang tìm cháu. Ông ấy sẽ đến đây sớm thôi, vì đây là tòa nhà duy nhất trong vùng này, cháu thấy đấy, ông ấy sẽ ngạc nhiên đến thế nào khi tìm thấy cháu an toàn và lành lặn tại đây! Giờ y tá Clara sẽ đưa cháu về ký túc xá, ở đó cháu sẽ gặp những cô bé và cậu bé khác bị lạc nơi hoang vắng giống như cháu. Cháu đi đi nhé. Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau thêm vào sáng mai.”

Lyra đứng lên, ôm chặt con búp bê, và Pantalaimon đứng trên vai cô khi người y tá mở cửa dẫn họ ra ngoài.

Lại thêm những dãy hành lang khác, giờ thì Lyra đã thấm mệt và muốn ngủ nên cô cứ ngáp dài, khó lòng nhấc nổi chân trên đôi dép đi trong nhà người ta đưa cho cô. Pantalaimon đang gục xuống, nó phải biến thành một con chuột và nằm trong túi áo khoác của cô. Lyra có ấn tượng về những dãy giường, những khuôn mặt trẻ con, một chiếc gối, và sau đó cô chìm vào giấc ngủ.

***

Có ai đó đang lay lay cô. Điều đầu tiên cô làm là lần lên hông. Cả hai thứ vẫn còn nguyên, vẫn an toàn, vì thế cô cố gắng nâng mắt, nhưng thật khó làm sao. Cô chưa bao giờ thấy buồn ngủ đến thế.

“Dậy đi! Dậy đi!”

Đó là một tiếng thì thầm hơn là tiếng gọi. Với một nỗ lực ghê gớm, như thể vác một tảng đá leo lên dốc, Lyra bắt mình phải tỉnh dậy.

Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn vặn rất nhỏ treo ở cửa sổ nhìn thấy ba cô bé nữa đang vây quanh mình. Vẫn còn đang lờ mờ nhìn chúng vì mắt cô tập trung rất chậm, nhưng có vẻ chúng cùng độ tuổi với cô, và nói tiếng Anh.

“Bạn ấy tỉnh lại rồi.”

“Bọn họ đã cho nó uống thuốc ngủ. Chắc là…”

“Tên cậu là gì?”

“Lizzie,” Lyra ậm ừ.

“Có cả một đoàn trẻ con nữa vừa đến phải không?” Một trong số các cô bé hỏi.

“Không biết. Chỉ mỗi mình thôi.”

“Vậy họ đưa cậu đến từ đâu?”

Lyra cố gắng ngồi dậy. Cô không nhớ là mình đã uống thuốc ngủ, nhưng có thể có gì đó trong cốc sữa cô đã uống. Đầu cô quay cuồng và phía dưới mắt đau giần giật.

“Đây là đâu?”

“Chẳng đâu cả. Họ không chịu nói cho tụi mình biết.”

“Thường thì mỗi lần họ không chỉ đưa đến một đứa bé…”

“Họ làm gì ở đây?” Lyra gắng hỏi, gom góp lại suy nghĩ trong khi Pantalaimon cũng đang cố tỉnh tảo lại.

“Chúng mình cũng không biết,” cô bé nãy giờ hỏi nhiều nhất lên tiếng. Cô bé có dáng người cao, tóc đỏ, điệu bộ láu táu và giọng London rất nặng. “Họ đo đạc trên người tụi mình và làm các bài kiểm tra và…”

“Họ đo Bụi,” một cô bé khác trông thân thiện, tròn trĩnh và có mái tóc màu tối nói.

“Cậu không biết đâu,” cô bé đầu tiên nói.

“Họ làm chuyện đó đấy,” cô bé thứ ba lên tiếng, một cô bé vẻ mặt nhường nhịn đang vuốt ve con nhân tinh thỏ. “Mình nghe họ nói chuyện với nhau như vậy.”

“Rồi họ đưa chúng mình đi từng người từng người một và đó là tất cả những gì mình biết. Chẳng có ai quay trở lại cả,” cô bé tóc đỏ nói.

“Đúng rồi, có một cậu bé ở đây,” cô bé mũm mĩm tiếp. “Cậu ấy đoán…”

“Khoan hẵng kể cho bạn ấy nghe!” cô bé tóc đỏ ngắt lời. “Chưa tới lúc.”

“Còn có các bạn nam ở đây nữa à?” Lyra hỏi.

“Có. Chúng mình ở đây có rất nhiều người. Khoảng ba mươi, đoán thế.”

“Nhiều hơn đấy,” cô bé mũm mĩm nói, “khoảng bốn mươi.”

“Họ liên tục đưa bọn mình đi,” cô tóc đỏ nói. “Họ thường bắt đầu bằng cách đưa tất cả đến đây, có rất nhiều bạn như bọn mình, và rồi từng người từng người biến mất.”

“Họ là bọn Gà trống tây đấy,” cô bé mũm mĩm nói. “Cậu biết bọn Gà trống tây không? Tất cả bọn mình đều sợ chúng cho đến khi bị chúng bắt…”

Lyra dần minh mẫn lại. Những nhân tinh của các cô bé, ngoại trừ con thỏ đang tụm lại với nhau ở gần cửa nghe ngóng, không ai nói to hơn mức thì thầm. Lyra hỏi tên mọi người. Cô bé tóc đỏ tên là Annie, cô bé mũm mĩm tóc màu tói tên Bella, còn cô bé gầy gò tên Martha. Họ không biết tên các cậu bé, vì hầu hết thời gian các bé trai và bé gái bị tách ra. Bọn trẻ không bị đối xử tệ cho lắm.

“Ở đây cũng tốt,” Bella nói, “không có nhiều chuyện phải làm, ngoại trừ họ đưa cho tụi mình những bài kiểm tra và bắt tụi mình làm bài tập, rồi họ đo đạc trên người tụi mình, đo nhiệt độ cơ thể rồi cho uống thuốc. Thật là nhàm chán.”

“Ngoại trừ khi bà Coulter đến,” Annie nói.

Lyra phải cố ghìm để không kêu to lên, còn Pantalaimon thì đập cánh rối rít đến nỗi các cô bé thấy ngạc nhiên.

“Nó đang lo lắng ấy mà,” Lyra nói và vuốt ve nó. “Chắc họ đã cho bọn mình uống thuốc ngủ, như các bạn đã nói, bởi vậy cả hai bọn mình đều cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Mà bà Coulter là ai vậy?”

“Bà ấy là người đã bẫy chúng tớ, gần như là tất cả,” Martha nói. “Những bạn khác đều nói về bà. Khi bà ấy đến, mọi người biết sẽ có vài bạn sắp sửa biến mất.”

“Bà ấy thích quan sát những đứa trẻ, khi người ta đưa tụi mình đi, bà ấy thích nhìn việc người ta làm với tụi mình. Cậu bạn Simon ở đây, cậu ấy đoán họ giết những đứa trẻ, còn bà Coulter thì đứng xem.”

“Họ giết bọn mình á?” Lyra kêu lên, rùng mình.

“Chắc là thế. Vì chẳng có ai quay về cả.”

“Họ còn làm gì đó với những con nhân tinh nữa,” Bella nói. “Cân, đo chúng và mọi việc…”

“Họ chạm vào các con nhân tinh?”

“Không! Lạy Chúa! Họ đặt những chiếc cân ở đó và nhân tinh của cậu phải trèo lên rồi thay đổi hình dạng. Họ ghi chép và chụp ảnh. Họ cho bạn vào một căn phòng và đo Bụi, suốt ngày như vậy, chẳng bao giờ họ thôi không đo đạc Bụi cả.”

“Bụi nào?” Lyra hỏi.

“Tụi mình không biết,” Annie nói. “Chỉ là thứ gì đó trong không gian. Không phải bụi thực. Nếu bạn không có tí Bụi nào, như thế sẽ ổn. Nhưng rốt cuộc thì ai cũng vẫn sẽ có mang Bụi thôi.”

“Cậu có biết mình nghe Simon nói gì không?” Bella hỏi. “Cậu ấy nói người Tartar đục những cái lỗ trên đầu để cho Bụi vào.”

“Ừa, cậu ta có lẽ biết đấy,” Annie nói với giọng khinh bỉ. “Mình nghĩ mình sẽ hỏi bà Coulter khi bà ấy đến đây.”

“Cậu sẽ không dám đâu,” Martha nói, vẻ thán phục.

“Dám chứ.”

“Bao giờ bà ấy đến?” Lyra hỏi.

“Ngày kia,” Annie trả lời.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Lyra, Pantalaimon nép sát vào người cô. Cô chỉ có một ngày để tìm Roger và khám phá tất cả những gì có thể về nơi này, và tính xem nên trốn thoát hay đợi người đến cứu. Nếu tất cả nhóm người Gypsy đã bị giết, ai sẽ giúp bọn trẻ sống sót được trong vùng hoang dã lạnh lẽo này?

Những cô bé khác tiếp tục nói chuyện, nhưng Lyra và Pantalaimon nằm rúc sâu trong chăn, cố gắng làm cho mình ấm lên, nhận thức được rằng hàng trăm dặm toàn bộ xung quanh chiếc giường bé nhỏ của cô không còn gì ngoài nỗi sợ hãi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3