Quỷ vương kim bài sủng phi - Chương 132 - Phần 1

Chương 132: Về nước

Thì ra là, món ăn chính của Bồng Lai đảo là thịt, không thường ăn rau dưa. Đi cả Bồng Lai đảo, Mộ Dung Thất Thất cũng không thấy mấy nhà ăn rau dưa, trái cây, nơi này chiêu đãi khách nhân, cũng là các loại loại thịt thú, cá tôm, không có rau dưa.

Rau dưa và trái cây có vi-ta-min B11, là một loại dinh dưỡng trọng yếu, có tác dụng vô cùng mấu chốt đối vời sự phát triển của thai nhi trong tám tháng đầu mang thai. Cư dân trên đảo thích ăn thịt, chán ghét thức ăn chay, cộng thêm trong đảo họ hàng gần kết hôn rất nhiều, sứt môi thành di truyền, nhiều đời truyền xuống.

Mộ Dung Thất Thất nói những thứ này, Thái Hư chân nhân không thể hiểu, "Nha đầu, ngươi nói vi-ta-min B11, là cái gì? Chẳng lẽ ăn rau dưa, trái cây là có thể có? Nếu như vậy, tại sao không thể chế tạo ra vi-ta-min B11, ngươi không phải là đại phu sao?"

Lời của Thái Hư chân nhân, cũng là làm khó Mộ Dung Thất Thất, đổi lại ở hiện đại, xác thực thật là có thể chế ra vi-ta-min B11, nhưng là ở cổ đại, không có thiết bị, như thế nào chế vi-ta-min B11 đây!

"Lão nhân gia, cái này, ta thật không có biện pháp. Hơn nữa, thuốc có ba phần độc, thay vì thông qua dược vật tới bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, không bằng từ trong đồ ăn hấp thu, như vậy còn có lợi cho thân thể con người."

Mộ Dung Thất Thất nói rất có lý, Thái Hư chân nhân gật đầu, "Tốt! Ta sẽ ban bố điều này! Một, đưa rau quả, trái cây vào ăn uống, đặc biệt là phụ nữ có thai, mỗi ngày phải ăn một số lượng nhất định rau dưa và trái cây; điểm thứ hai, chính là trong vòng ba đời trực hệ, nghiêm cấm cưới hỏi."

"Đúng! Chính là như vậy! Tin chắc nếu kiên trì, sứt môi có càng ngày càng ít, cư dân trên đảo cũng sẽ càng ngày càng khỏe mạnh."

Mộ Dung Thất Thất không nghĩ tới biện pháp khác, về phần vi-ta-min B11 hàm lượng phong phú có trong rau dưa nước trái cây, trên đảo cũng không còn thấy, chỉ có thể chờ sau này tìm giống rồi cho người đưa đến Bồng Lai đảo. Nhưng mà nàng căn cứ theo bữa ăn của cư dân trên đảo chia thành nhóm dinh dưỡng, để cho Thái Hư chân nhân chia cho từng nhà, để cho tất cả mọi người dựa theo điều viết phía trên để điều chỉnh chế độ ăn uống của cả nhà mình.

Tìm được nguyên nhân, Mộ Dung Thất Thất bắt đầu giải phẫu những cư dân bị sứt môi trên đảo. Giải phẫu cũng không khó, chẳng qua là cần phải có người hiệp trợ. Suy nghĩ đến sau này có lẽ còn sẽ có đứa trẻ sứt môi mới ra đời, cũng cần làm giải phẫu, Mộ Dung Thất Thất gọi Già Lam làm trợ thủ, kì thực là dạy cách giải phẫu bệnh sứt môi cho Già Lam. Dù sao sau khi Phượng Thương giải độc xong, bọn họ sẽ phải về Bắc Chu, không thể nào một mực ở nơi này. Thụ chi dĩ ngư bất như thụ chi dĩ ngư[1].

[1] Câu này có nghĩa là dạy người bắt cá còn hơn là đưa cá cho. Ý chỉ thà dạy cho họ biết việc mà làm còn hơn là để họ phụ thuộc.

Khi Già Lam biết Mộ Dung Thất Thất muốn truyền thụ cho mình kinh nghiệm kỹ thuật quý giá thì vô cùng kích động. Phải biết rằng ở thời đại này, những thứ kỹ thuật này không không được truyền, hơn nữa truyền nam không truyền nữ, một điều chắc là không truyền cho ngoại nhân. Mộ Dung Thất Thất lại có thể hào phóng như vậy mà truyền cho hắn, khiến cho Già Lam không thế nào không kích động, mỗi ngày đi theo Mộ Dung Thất Thất cũng càng thêm chuyên tâm.

Mộ Dung Thất Thất chia số bệnh nhân bị sứt môi thành ba tổ, trong đó lại nhóm trẻ nhỏ không tới một tuổi làm thành một tổ, làm giải phẫu đầu tiên.

Bởi vì tới vội vàng, Mộ Dung Thất Thất cũng không có mang quá nhiều thuốc mê, cũng may phía dưới vách đá Nam Sơn của Bồng Lai đảo có rất nhiều Mạn Đà La, Mộ Dung Thất Thất để cho Tô Mi cùng Tố Nguyệt hái hết, phơi nắng, sau phối hợp những dược vật khác, phối trí thành thuốc mê, mới giải quyết được.

Cư dân trên đảo nghe nói nữ thần y có thể thông qua giải phẫu chữa trị tốt sứt môi, rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghe Mộ Dung Thất Thất giải thích quá trình giải phẫu, vốn là kỳ vọng có thể trị tốt sứt môi, mọi người cũng đều rút lui.

"Chân nhân, không phải chúng ta hoài nghi năng lực nữ thần y, mà do chúng ta chưa từng có xem qua giải phẫu sứt môi, vạn nhất, vạn nhất thất bại, vậy chẳng phải sẽ phá hủy mọi người sao!" Một người lớn tuổi trên đảo đại biểu cho cư dân, nói ra ý nghĩ của mọi người.

"Đúng vậy a, đúng a! Chưa ai làm giải phẫu sứt môi, chúng ta làm sao biết có thể thành công hay không a!"

"Cái này..." Thấy mọi người nói như vậy, Thái Hư chân nhân nhìn về phía Mộ Dung Thất Thất. Nói thật, mọi người lo lắng như vậy cũng có đạo lý, dù sao đối với việc không biết, mọi người nhất thời khó có thể tiếp nhận, cũng sẽ không dễ dàng phối hợp.

Thấy cư dân trên đảo không phối hợp, trong lúc nhất thời, Mộ Dung Thất Thất cũng không biết nên thuyết phục như thế nào. Không có một người thành công, những người này là sẽ không tin tưởng, bọn họ chính là mắt thấy mới tin là thật.

"Ta có biện pháp!" Đang lúc ấy thì, một giong nói ngọt ngào truyền đến, Mộ Dung Thất Thất quay đầu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là bé gái lúc trước.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta có biện pháp!" Tiểu Mễ nhảy lên vừa đi vừa chạy đến bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, rúc vào trong ngực nàng, "Ta cũng sứt môi a, tỷ tỷ trước tiên có thể chữa cho ta, chỉ cần bệnh của ta tốt, đã nói lên tỷ tỷ không có gạt người, mọi người cũng là có thể tin tưởng tỷ tỷ xinh đẹp nữa!"

Đột nhiên Tiểu Mễ đến, lại nói những lời này, không thể nghi ngờ giúp đỡ Mộ Dung Thất Thất rất nhiều. Thái Hư chân nhân vốn là có ý đó, không nghĩ tới cháu gái nhỏ thế nhưng biết điều nói ra, "Đúng vậy, nha đầu, trước giải phẫu cho Tiểu Mễ! Ta tin tưởng ngươi!"

Có Thái Hư chân nhân cùng Tiểu Mễ ủng hộ, Mộ Dung Thất Thất vô cùng cảm động, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng tin tưởng mình. Không nói hai lời, Mộ Dung Thất Thất liền sai Tô Mi cùng Tố Nguyệt đi chuẩn bị, làm giải phẫu cho Tiểu Mễ.

Gian phòng giải phẫu, Mộ Dung Thất Thất chọn riêng một phòng khô ráo, trước giải phẫu, tiêu độc cho cả gian phòng.

Mộ Dung Thất Thất, Tấn Mặc cùng Già Lam mặc áo giải phẫu, vào gian phòng. Trên giường, thuốc mê phát huy tác dụng, Tiểu Mễ đã ngủ say.

"Bắt đầu đi!" Mộ Dung Thất Thất dùng rượu cồn có nồng độ cao trừ độc trên môi cho Tiểu Mễ, sau đó cầm lấy một mảnh lưỡi dao thật mỏng, "Dựa theo ta nói, các ngươi phối hợp ta!"

Mộ Dung Thất Thất cầm lấy lưỡi dao, rạch hai cái trên môi Tiểu Mễ, chờ máu tươi chảy ra, Mộ Dung Thất Thất đưa tay, "Đem kim móc cùng cần kình ngư (cái này là các dụng cụ y tế) cho ta!" Tấn Mặc vội vàng đưa cho Mộ Dung Thất Thất kim móc. Kình ngư, Già Lam nhận lấy lưỡi dao trong tay Mộ Dung Thất Thất.

Chỉ thấy, Mộ Dung Thất Thất vá lại bên trong đôi môi, châm pháp của nàng vô cùng tốt, chỉ trong nháy mắt, bên trong môi trên của Tiểu Mễ đã vá lại ở chung một chỗ. Tiếp theo, dùng châm pháp đồng dạng vá lại phía ngoài đôi môi.

Bởi vì lúc trước cắt da trên môi, lúc này hai mảnh thịt rỉ máu, thông qua thủ thuật may vá vá lại, siết thật chặt lại với nhau.

"Thuốc!" Mộ Dung Thất Thất đưa tay, Già Lam đưa lên một bình nhỏ. Nàng lấy ra thuốc dán, dán nhẹ thuốc lên chỗ nối tiếp vết nối. Vốn là còn đang chảy máu tươi, dán thuốc xong, lập tức đọng lại.

"Ôm Tiểu Mễ lên trên giường, để nàng nghỉ ngơi một chút. Chờ thuốc mê tan nàng sẽ có một chút đau, bất quá không có gì đáng ngại, có thuốc dán, bốn năm ngày mới có thể tốt, huống chi tiểu hài tử khôi phục cực nhanh, không bao lâu, môi của nàng là có thể giống người bình thường."

Thời gian giải phẫu cũng không dài, chờ Mộ Dung Thất Thất đi ra ngoài, Thái Hư chân nhân lo lắng nghênh đón. "Như thế nào? Rốt cuộc như thế nào?"

"Giải phẫu rất thành công, nhưng sau này vấn đề vệ sinh phải chú ý, ta sẽ tự mình chiếu cố Tiểu Mễ, ngài yên tâm!"

Quả nhiên, chờ thuốc tê tản đi, Tiểu Mễ đau đến tỉnh, mở mắt ra, Tiểu Mễ thấy được Mộ Dung Thất Thất, nàng đang cầm quạt hương bồ, nhẹ nhàng quạt gió. Bộ dáng Mộ Dung Thất Thất khiến cho Tiểu Mễ long lanh mắt, trong miệng gọi ra hai chữ, "Mẹ..."

"Tiểu Mễ, ngươi đã tỉnh!" Tiểu Mễ tỉnh lại, Mộ Dung Thất Thất thật cao hứng, "Có phải rất đau hay không? Nhịn một chút, Tiểu Mễ là hài tử kiên cường, nhẫn nại chờ vết thương khôi phục, là có thể giống như trước đây nói chuyện, ăn cơm!"

"Mẹ, hu hu, Tiểu Mễ muốn!"

Thấy Mộ Dung Thất Thất ôn nhu như vậy, quan tâm mình, Tiểu Mễ "Oa" một tiếng khóc lên, tay nhỏ bé nắm vạt áo Mộ Dung Thất Thất, không chịu để nàng đi.

Ngay từ lúc ở chỗ Già Lam biết được, Mộ Dung Thất Thất đã nghe nói thân thế của Tiểu Mễ, cha mẹ của nàng ở một lần trên biển bắt cá gặp bão, cuối cùng chết ở trên biển. Bởi vì Thái Hư chân nhân cùng gia gia Tiểu Mễ là bằng hữu, Tiểu Mễ thành cô nhi, Thái Hư chân nhân dẫn Tiểu Mễ về bên cạnh mình, xem nàng như cháu gái mà nuôi lớn.

Hiện tại thấy Tiểu Mễ mở miệng một tiếng "mẹ", nơi mềm mại trong lòng Mộ Dung Thất Thất bị đả động, đứa nhỏ này, nhất định là nghĩ tới mẹ của nàng rồi! Thật là một hài tử khiến người khác thương tiếc!

Đến trưa, Mộ Dung Thất Thất theo cạnh Tiểu Mễ giúp nàng ăn cơm, bôi thuốc cho nàng, lại kể cho Tiểu Mễ rất nhiều truyện cổ tích.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, Ngưu Lang cùng Chức Nữ một năm chỉ có thể gặp một lần, thật là thật đáng thương nga!"

"Cô bé quàng khăn đỏ không nên tin lời con sói mà!"

"Công chúa Bạch Tuyết cùng hoàng tử có cuộc sống hạnh phúc rồi, vậy bảy chú lùn đi đâu vậy đây?"

Trong phòng, giọng Tiểu Mễ ngây thơ không ngừng truyền tới, khiến cho Già Lam đứng ngoài cửa, sau khi nghe, khóe miệng vẫn duy trì độ cong. Không nghĩ tới, nàng kia còn có một mặt ôn nhu như vậy...

Chờ Tiểu Mễ mệt nhọc ngủ, Mộ Dung Thất Thất mới nhẹ nhàng mà rút tay mình bị Tiểu Mễ nắm về. Đắp cho nàng tấm chăn thật mỏng, Mộ Dung Thất Thất đi ra khỏi cửa phòng.

Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, Mộ Dung Thất Thất lắc lắc cổ đau nhức, đi chưa tới hai bước, thế nhưng chân mềm nhũn.

"Cẩn thận!" Một đôi tay từ bên cạnh đỡ lấy nàng, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, mới nhìn rõ ràng người nọ là Già Lam.

"Cám ơn..." Mộ Dung Thất Thất lễ phép cảm tạ.

"Ngươi không sao chớ? Thật là cực khổ ngươi! Bây giờ ngươi mang bầu, còn muốn làm những chuyện này, sau này có chuyện gọi ta là được!" Già Lam quan tâm nói, nhìn đến cô gái trước mắt vẻ mặt mệt mỏi, Già Lam muốn giúp nàng trở về phòng, Tô Mi lúc này đi tới.

"Tiểu thư!" Thấy Mộ Dung Thất Thất rất là mỏi mệt, Tô Mi vội vàng tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Thất Thất, "Tiểu thư, ngươi không cần gấp gáp!"

"Không có chuyện gì, có chút buồn ngủ, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt."

Trước khi đi, Mộ Dung Thất Thất nói lời từ biệt cùng Già Lam, Già Lam phất phất tay, vẫn đưa mắt nhìn đôi chủ tớ rời đi.

Đợi đến khi đến Vong, mang cho Phượng Thương bữa ăn tối, Già Lam đi đến dưới thác nước, ngồi ở bên bờ tảng đá lớn, vừa nhìn Phượng Thương ăn cơm, vừa cùng hắn nói chuyện phiếm. Nhưng mà hơn phân nửa cũng là hắn đang nói..., Phượng Thương rất kiệm lời.

Lúc này đã vào ban đêm, nước trong đầm đã không còn nóng rực như ban ngày, mà nhiệt độ cấp tốc giảm xuống. Lúc trước trên mặt Phượng Thương là một mảnh màu đỏ, hiện tại đã bắt đầu biến thành màu trắng, thậm chí còn có chút phát xanh.

"Phượng Thương, ngươi cố chịu đựng! Công chúa còn đang chờ ngươi!" Nói thật, nội tâm Già Lam rất là bội phục Phượng Thương. Nước Vong Xuyên, cho dù là hắn cũng không dám dễ dàng đụng vào, nước này nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm thật lớn, hơn nữa nhưng là có mùi hôi thối, làm cho người khó có thể tiếp nhận, lại càng không cần phải nói ngâm mình ở trong nước.

"Ta biết." Phượng Thương rốt cục mở miệng nói một câu, "Ngươi giúp ta nói cho Khanh Khanh, nàng phải chiếu cố mình tốt. Giải phẫu, từ từ làm, ta tin tưởng năng lực của nàng! Còn có, chính là... Ta nhớ nàng."

Nghe được lời này của Phượng Thương, khiến cho Già Lam thoắt cái đỏ mặt. Lời tình ý mật của phu thê người ta, hắn như thế nào nhắn nhủ. Chẳng qua là, Phượng Thương đã nói, hắn là người mang tin tức nên đem lời truyền tới.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!