Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 22 - 23
Chương 22: Sắc Đỏ Đe Dọa. Sắc Trắng Biến Mất
Vì thế, cô chẳng thèm ghen tị với nàng lọ lem. Cứ cho nàng ta hoàng tử của cổ tích đi! Còn đã bước ra ngoài đời thực, chờ đợi là mất tăm, yếu thế là thua cuộc!
*
Chuông đầu giờ réo đúng vào lúc Tuệ Anh đổ rạp xuống phần lối đi giữa hai dãy bàn.
Như cuốn phim quay chậm không âm thanh, toàn bộ học sinh có mặt vào lúc đó đều nhất loạt hướng mắt về phía thân người mập mạp bỗng nhiên ngã dúi khỏi chỗ ngồi.
Tiếng thủy tinh vào nhau chỉ trong giây lát đã biến sắc mặt của mọi người từ ngỡ ngàng sang kinh hoàng.
Một dòng chảy đỏ tươi lan trên nền trơn bóng của lớp học như con rắn độc vừa chui ra khỏi vết cứa sâu từ cổ tay đang duỗi thẳng. Kế bên là những mảnh vỡ của chiếc vòng sau cú ngã đường đột, chúng đâm sâu vào tay người chủ nhân còn ngất lịm.
Phái mạnh luôn thật linh hoạt trong những tình huống thế này. Trong lúc các bạn gái bịt miệng kinh hãi thì Tuệ Anh đã được bế lên.
- Đi xuống phòng y tế!
Những thân người cao to vây thành một đoàn như hộ tống. Dãy hành lang bắt đầu đón thêm trận ồn ào, nếu không phải vì giờ học đang diễn ra thì mọi người đã ào hẳn khỏi lớp.
Cơn hoảng hốt đã vơi đi, đám nữ sinh cũng liền tất bật chạy theo, để lại lớp học một trống trải và hai người bạn...
Đông Vy đứng bất động, mùi máu phảng phất như những bàn tay vô hình siết chặt lấy chân cô.
Cử động với cô lúc này là điều không thể, ngay cả đến đôi mắt cũng chẳng biết đường nhắm lại dù cảnh tượng này khiến sống lưng cô lạnh toát.
Cô gái nhỏ đang bất lực trước những sợ hãi của chính mình, vật quan trọng nhất nằm trong cơ thể cô đang đau quặn.
Máu. Sắc đỏ gợi về một nỗi đau tột cùng.
Đau. Nó chưa phải là cảm giác tiêu cực nhất nếu so với sự tê liệt hoàn toàn của tim và từng thớ thịt. Phải... đối với Đông Vy, đau đến nay đã thành vị tầm thường.
Tay cô gái nhỏ co chặt, cổ họng nghẹn ứ không thốt nổi một câu.
Cô chợt nhận ra, máu đáng sợ là vì màu đỏ của chúng ám chỉ điềm gở hoặc báo hiệu cho sự đánh đổi nào đó.
Tim Đông Vy giật mạnh, cơ mặt co quắp lại cùng làn da tái xanh dị thường.
Nhìn qua người bạn còn lại thay cho lời chào, cô gái nhỏ bước đi trong chút khó hiểu.
Thanh Ngân biết tới thắc mắc của cô gái nhỏ, hoa khôi khối 11 làm vẻ mặt lo buồn:
- Tớ sẽ trình bày với thầy về lý do vắng mặt của các bạn lớp mình và dọn sạch nơi này.
- Ừ. Bọn mình sẽ về nhanh thôi.
Thanh Ngân thầm coi thường khi cô gái nhỏ không còn phân vân về sự ở lại này nữa. Lúc chỉ còn một mình, nụ cười xã giao vừa bày ra biến thành nét cong đầy mỉa mai.
Không chần chừ thêm nữa, cô nữ sinh ranh ma đến ngay bàn học của người bạn gặp rủi ro ban nãy, bàn tay sơn móng đỏ chộp nhanh lấy tấm thiệp mang màu xanh trang nhã.
Đôi mắt tinh nhạy của cô đã không bỏ sót chi tiết này!
Cô biết Tuệ Anh vẫn liên tục giấu quà của nữ sinh tội nghiệp kia nhưng vẫn chưa vội lôi chuyện này ra trước học viện.
Cô ghét Đông Vy, muốn hại cô ta thì cũng dễ, chỉ có điều, cô ta còn đang lợi dụng được.
Hơn ai hết, cô ta là người có khả năng dẫn Thanh Ngân tới nhân vật huyền bí kia.
Khi phát hiện ra có người tặng quà bí mật, tư duy của cô chỉ hướng về mỗi Đinh Hữu Phong.
Xét theo giá trị và số lượng độc của mỗi món quà, chỉ những ai thật tầm cỡ mới lấy về ngay như thế được.
Số học sinh là con cái tỷ phú, triệu phú ở Trung Anh này hơn mười người. Nhưng ngoài Gió Quỷ ra, ai trong số này có khả năng duy trì khi đối tượng không mảy may biết tới.
Nếu thật sự để ý Đông Vy, ai đó phải nhận ra là cô nàng chưa bao giờ sử dụng món hàng mới này cả kia chứ.
Chỉ Gió Quỷ mới thế! Hẳn là anh đang có mục đích riêng như vờn mồi trêu đùa chẳng hạn. Cô rồi sẽ lần ra! Anh rồi sẽ là của cô!
Rất buồn cười khi nói rằng chỉ ai điên mới có suy nghĩ Hữu Phong thích Đông Vy áp đặt vào đây nhưng thật là vậy. Càng vô cảm càng máu lạnh thì sự tồn tại của tình yêu đã thụt lùi về con số âm. Tức là không!
Thanh Ngân cũng từng vậy, cô đã chẳng để ai vào mắt. Không tên con trai nào xứng với chiếc đầu thông minh, ngoại hình chuẩn đẹp như cô. Vị trí của cô cao như thế, đám con trai không vươn tới được.
Về tình cảm, cô chỉ kiêu một ít thôi. Đòi hỏi quyền lợi là điều hoàn toàn đúng đắn.
Là con gái, cô cần bờ vai để tựa. Muốn thế, người ấy phải hơn cô mới có thể mang cho cô sự yên ổn.
Chỉ Đinh Hữu Phong mới khiến cô muốn yêu...
Còn anh, cá chắc là sẽ không ai chạm vào được tim sắt đá ấy.
Anh quá siêu phàm nên người xung quanh dù có giỏi cỡ nào cũng bị anh xếp vào hạng kém cỏi, đáng khinh rẻ. Làm sao yêu?
Thanh Ngân hiểu. Nhưng anh vẫn phải tuân theo quy luật sống và cô sẽ là người anh chọn để gắn kết với mình - kẻ giỏi nhất trong số kia.
Vì thế, cô chẳng thèm ghen tị với nàng lọ lem. Cứ cho nàng ta hoàng tử của cổ tích đi! Còn đã bước ra ngoài đời thực, chờ đợi là mất tăm, yếu thế là thua cuộc!
Thanh Ngân nhặt tấm thiệp, soi thật kỹ những dòng chữ trên lớp giấy đẹp đẽ.
Chữ cuối vừa nuốt gọn, đôi môi đỏ thẫm run nhẹ.
Giật mình. Nàng hoa khôi vội cho tay vào gầm bàn, tóm lấy hộp quà nhỏ xinh và gấp gáp mở nó ra.
Cô nàng khá mất bình tĩnh.
Chiếc nơ tóc đáng yêu nằm yên lặng, đánh thẳng vào thị giác của Thanh Ngân một đòn trêu chọc. Nó đã phủ nhận hết mọi dự đoán của cô nàng từ trước đến nay.
Thanh Ngân đá mạnh vào chân ghế, cô khó chấp nhận việc mình mắc phải sai lầm ngay từ toan tính đầu tiên...
Richard - anh ta có thể là ai!
“Này xấu xí, đừng nhát ma người khác. Tóc của em sao xù quá thế? Biết không, so với nhím bù xù, em còn gớm hơn. Em rốt cuộc là con gì?
Richard.”
***
Suốt buổi học sáng, Đông Vy ngồi canh chừng phòng y tế.
Bạn cùng lớp có nhắc, cô cũng ở lỳ. Đối với họ, Tuệ Anh đơn thuần chỉ là sự tồn tại của một người mà họ biết tới nên không mấy quan trọng nhưng Đông Vy khác.
Tại nơi lạ lẫm này, cô từng muốn trốn chạy ra sao khi ai cũng quay lưng về phía cô. Đã từng cô đơn thế nào khi cứ một mình tha thẩn khắp sân trường? Cô đã vượt qua là nhờ ai?
Tuệ Anh, Hạ An là hai người thân thiết nhất mà cô có được lúc này. Hai người chính thức dẫn dắt cô vào cộng đồng. Nhờ họ, cô mới hòa nhập. Nhờ họ, cô mới bớt lạc lõng...
Cô phải yêu quí họ tới cùng và sống thật! Thay đổi nghĩa là phản bội, dối trá nghĩa là bán rẻ tình cảm quý báu này.
Thử hỏi, có mấy ai bên đời cô được lâu?
Hạ An dường như có thành kiến với cô, tuy rằng chị không tỏ ra thế nhưng người nhạy bén sẽ hiểu thấu.
Đôi lúc ở căng tin, chị cố tình hất đồ ăn lên người cô rồi la oai oái như vô ý.
Vài lần đi dạo, dẫn cô đi lòng vòng để cô lạc đường...
Đông Vy xem như không có gì. Là cô đã sai điều gì đó nên thái độ của chị mới tệ như thế.
Cô không nhu nhược hay quá rộng lượng đến ấu trĩ, cô là vì mình.
Thiếu thốn tình cảm là cái thiếu đáng thương nhất! Đôi lúc, tự hạ bản thân để vun yêu thương vào tâm hồn trống rỗng lúc nào không hay.
Cứ thử đặt mình vào hạt bụi, mãi lơ lửng trong không gian, gió cuốn thì bay, gió dừng thì rơi xuống đất. Đôi lúc dính vào đế giày của ai đó rồi thì cũng bị phủi đi hoặc bị vứt cùng đôi giày cũ ấy. Làm gì có ai lấy hạt bụi ra hay nâng niu nó?
Vốn là bụi, cứ trơ theo thời gian. Chỉ thế mà thôi!
Đông Vy biết mình là vậy nên một ai đó đã quan tâm đến cô thì người ấy chính thức trở thành nơi để cô tìm kiếm mùi vị được yêu.
Nên, cô chẳng ngại Hạ An chút nào đâu.
Cô gái nhỏ đau xót nhìn Tuệ Anh lọt thỏm trong sắc trắng. Giường bệnh trắng đơn nhã, đồ bệnh trắng nhạt, vách tường trắng toát...
Màu tinh khôi này đẹp, nhưng cứ nối nhau kết thành một nền trắng... đó là dấu hiệu cho sự biến mất.
Cô gái nhỏ nắm chặt bàn tay mũm mĩm của Tuệ Anh, sợ người bạn mập sẽ tan vào màu lạnh lẽo này.
Cô vô tâm quá. Không biết Tuệ Anh đang hành hạ dạ dày của mình chỉ vì thực đơn giảm cân thái quá.
Cô bạn suốt mấy ngày nay chỉ nạp vào bụng nước chanh chua loét. Thật điên rồ khi chẳng ăn thêm thứ gì!
Đông Vy vẫn tưởng cô bạn mập một giờ mà không ngốn hết thỏi sô cô la ngọt thì không đời nào chịu được.
Người bạn mập đã lấy dũng khí và động lực này ở đâu ra?
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc má lúm xinh xinh, nét mặt căng thẳng giãn dần ra.
Cô bạn này yêu rồi phải không?
Chương 23: Cú Đòn Cảnh Cáo
Cô có cảm giác mình vẫn chỉ đang ở vạch xuất phát, như lúc đặt bước chân đầu tiên vào đây, tất cả đều nhìn cô nhưng thật chất là quay lưng với cô...
*
Căng-tin luôn là nơi “đáng yêu” nhất ở Trung Anh. Thực đơn phong phú cám dỗ được cả những học sinh khó tính nhất và thật tâm lí khi phục vụ luôn đồ ăn chay.
Dành hết buổi trưa để măm thử vài món có ích cho việc giảm cân, Đông Vy chợt nhận ra cô bạn mập quá giống cô.
Thay vì chọn chế độ ăn uống luyện tập khoa học, Tuệ Anh lại tuyệt thực như cô đã từng...
Biết mình sai lầm nhưng vẫn làm vì muốn rũ bỏ số cân nặng thừa thải một cách nhanh nhất!
Đông Vy ba năm về trước đã thế, cô mập và nghiện đồ ngọt đến mức lúc ngủ, bánh kẹo vẫn đặt bên người.
Không ai phàn nàn về điều này, thậm chí ông bà ngoại còn thường xuyên mua socôla cho cô cứ như muốn cô mập thêm Mẹ thì sao cũng được, chưa bao giờ mẹ tỏ thái độ trước những gì thuộc về cô. Mẹ thương Đông Vy lắm nhưng mẹ không đủ sức đối diện với đứa con gái bé bỏng ấy. Nét mặt thanh tú của cô giống với ba, trán nhỏ trắng muốt, chiếc mũi thon gọn và bờ má hơi xương. Mẹ luôn thấy ba qua Đông Vy nên cảm xúc của mẹ thường bị vỡ ra, quay mặt đi không nhìn cô nữa.
Đông Vy mập lên nhiều nên gương mặt phúng phính hẳn, mỗi ngón tay đều múp míp. Cô gái nhỏ đã không còn giống ba nữa. Cô giữ nguyên thân hình ấy cho đến lúc về ở với dì. Những ngày tháng khốn khó đã rút sạch năng lượng của cô và chỉ để lại thân hình gầy nhom.
Dù thế, Đông Vy vẫn luôn gặm bánh mì đen. Cô sẽ không để bất kỳ điều gì thuộc về quá khứ lặp lại trong tương lai nữa!
Đông Vy rất lo lắng cho cô bạn mập, kẻ ngốc ấy nghỉ học hai hôm nay trong lúc kỳ thi đã cận kề. Tuy Tuệ Anh giỏi nhưng rủi ro muốn đến thì sẽ đến, không ai lường trước được cả.
Như lúc này đây...
- A! Em không sao chứ?
Hạ An cuống quít vơ khăn giấy lau nước sốt sền sệt mà cô vừa đánh đổ lên váy đồng phục của Đông Vy.
- Không sao chị.
Cô gái nhỏ lắc đầu với nỗi thất vọng ghê gớm, đôi chân đã trở nên cứng ngắc.
- Chị ăn đi. Em tự làm được rồi!
- Để chị giúp.
- Em bảo em tự làm!
Đông Vy gắt, đẩy nhẹ cánh tay Hạ An. Cô còn muốn hét lên tại sao chị ghét. Vì tiếp xúc với người giả tạo, ta không thể nào sống thật với mình...
- Em đi khách sạn gì cơ?
Đông Vy xốc lại bình tĩnh, lúc này đây, cô biết mình phải trưng ra bộ mặt ngạc nhiên như vừa nghe một câu đùa cợt để bẻ ngoặt tình huống này.
- Gã trung niên ấy, cô bảo đi với tôi với Tuệ Anh rất phiền phức. Tôi làm sao biết được cô thích chơi bời như thế, tôi ngăn cản cô, có gì là sai?
Đông Vy đứng vụt dây theo phản xạ, nhìn Hạ An trong câm lặng. Qua nét mặt là những mâu thuẫn, giằng xé...
Hạ An vờ bịt miệng như vừa tiết lộ một tin động trời nằm ngoài ý muốn, chóp mũi nhỏ nhọn chợt bộc lộ chất phù thủy.
- Đùa không vui!
Đông Vy thật bình tĩnh đáp trả. Cần gì nao núng, cần gì thanh minh biện bạch. Thời gian cô đến Trung Anh tuy không dài nhưng đủ để người sáng suốt nhìn nhận nhân phẩm của cô.
- Ai nói đùa! Cô định chối về đêm hôm ấy không? Tôi có cần nhắc lại tên khách sạn cho cô nhớ?
Lời khẳng định đầy chắc nịch của Hạ An đã đẩy những ngờ vực từ mơ hồ sang cao trào. Hàng loạt cái đầu cùng lúc ngoảnh về phía cô nữ sinh nhỏ. Một vài bạn học không ngần ngại đi thẳng vào vấn đề.
- Đông Vy, nói rõ đi!
- Cậu là thành viên ở đây rồi. Việc của cậu, chúng tôi cần biết vì nó có thể gây ảnh hưởng.
- Cậu có miệng đấy nhé! Chẳng ai ở đây cấm cậu nói cả.
Cơ thể Đông Vy lạnh toát, tay buông thuỗn đơ khi trí óc đã quá mệt nhoài. Cô có cảm giác mình vẫn chỉ đang ở vạch xuất phát, như lúc đặt bước chân đầu tiên vào đây, tất cả đều nhìn cô nhưng thật chất là quay lưng với cô...
- Im lặng sao? Ngầm thừa nhận sao?
- Nếu lời Hạ An đúng. Cô sẽ bị đuổi học.
Cô gái nhỏ vẫn đứng vững dù rất muốn gào to và bỏ quách cái học viện này. Sự cố gắng của cô, ai thèm nhìn nhận nào? Không bị xếp vào hai loại người hèn nhát và ấu trĩ kia thì sao, vẫn chẳng hòa nhập được! Giải thích làm gì nữa, họ vốn chỉ đợi lúc cô hở ra điểm yếu mà túm nắm, sau đó là ép cô tự rời khỏi đây...
Vung nhẹ tay để chiếc vòng vải phất phơ theo thói quen, Hạ An giấu sự đắc thắng vào trong, tỏ ra thông cảm.
- Em khó khăn gì, cứ nói. Ai ở đây cũng sẽ giúp em mà. Mỗi người một hoàn cảnh, không ai đánh giá nhưng em hiểu rõ tập thể là thế nào không?
Một nữ sinh khác chen vào, gay gắt:
- Mọi hành vi của cậu sẽ vấy bẩn sang chúng tôi!
- Tệ thật. Tôi từng thương hại cậu.
- Thất vọng đấy cô bạn học bổng ạ.
Khó để nhịn nổi cách cư xử bầy đàn này, cô gái nhỏ hét lên với tất cả sự tức tối đang dồn nén sẵn:
- Im hết đi! Tôi không hề như vậy!
- Oh. Bình tĩnh lại nào.
Một bàn tay đặt trên vai gầy của cô nữ sinh nhỏ, một giọng nói êm mượt tựa dải lụa được tung vào không trung.
- Hiểu nhầm rồi. Hôm ấy, tôi cùng Đông Vy xem phim hơi khuya!
Thanh Ngân cười mỉa, những gì vừa diễn ra ở căng tin thật quá lố bịch.
Hạ An là kẻ ngốc nhất khi cố tình quy chụp vào Đông Vy cái danh gái hư!
Đành rằng sẽ có người tin và hùa theo nhưng chỉ cần một lý lẽ đã có thể đánh tan đám người đó.
Cuối cùng, kẻ xướng ra lại là kẻ ê chề!
Thanh Ngân chợt lắng tai nghe thật kỹ tiếng động phát ra từ phía sau đầy cảnh giác. Và một cú đập giáng mạnh vào đầu cô khi cô chưa kịp quay người để nhìn vào kẻ đang bám đuôi.
Nhanh như chớp, mảng tối sầm phủ kín đôi mắt sắc sảo. Cô hoa khôi như thân cây bị đốn ngã đột ngột, quị hẳn trên mặt đất.
Bóng người cúi thấp xuống, thô bạo giật đi chiếc nơ xinh xắn từ mái tóc thơm ngát.
Khoảnh sân thư viện lạnh ngắt, vụ tấn công kỳ lạ này tuy diễn ra trong vùng ánh sáng nhưng sẽ chẳng ai biết tới khúc gỗ dính máu của nàng hoa khôi xinh đẹp...
Bóng người khuất sau hàng cây cảnh xanh lá vào lúc Thanh Ngân vùng dậy khỏi cơn choáng.
Cô bịt miệng vết thương còn tứa máu, mùi tanh hòa trộn vào hương thơm cỏ dại tạo nên sự đe doạ rình rập. Cô nàng nhìn quanh, nỗi sợ hãi đã hình thành và dần tăng.
Những lọn tóc buông xoã tự do bị hất tung bởi gió khiến cô thảng thốt. Chiếc nơ tóc cô lấy từ hộp quà bí mật dưới ngăn bàn kia đã biến mất...
Thanh Ngân rùng mình, là bàn tay nào có thể hành động man rợ giữa ban ngày mà không chút e ngại!
Ôm đầu đau như sắp nổ tung, cô nữ sinh loạng choạng bò dậy, sửa lại bộ đồng phục dính bụi đất.
Phải xóa vết tích trước khi ai đó phát hiện và đem lại cho cô rắc rối.
Tự cô sẽ lao vào cuộc chơi mạo hiểm này. Nó sẽ là con đường tắt dẫn cô tới nhân vật bí ẩn này.
Cô hoa khôi ném vật đã nện thẳng đầu mình vào lùm cây. Những móng tay sơn màu đỏ đậm bấu chặt tấm thiệp xanh nhạt...
“Học hỏi kẻ ăn xin đi! Đừng hèn hạ tới mức cướp đồ của người khác như thế. Tôi không dặn, cô cũng biết là mình phải ngậm miệng chứ?
Richard.”