Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 73 - 74 - 75

Chương 73: Chạm Mặt!

Hồ Minh Quý, xóa nợ nhé! Em không có khả năng chi trả!

*

- Tại sao anh ấy lại không muốn?

Thầy giám thị chưa vội trả lời, chỉ lơ đãng khuấy nhẹ tách cà phê như gợi thêm trí tò mò từ cô con gái nuôi. Quản gia Lâm vốn đứng ngoài cuộc trò chuyện của hai bố con bỗng lên tiếng:

- Hữu Phong rất trọng hình thức! Cậu ấy sẽ không muốn cháu thấy cậu ấy trong đồ bệnh nhân. Hiểu chưa cô nhóc?

- À, hóa ra anh ấy cũng biết ngại!

- Ha ha ha!

Cùng lúc, hai người đàn ông trung niên phá lên cười trước lời nhận xét hồn nhiên của cô gái nhỏ. Buồn cười quá đi chứ! Thiếu gia nhà họ Đinh vốn cao quý là thế, trong mắt một thiếu nữ bình thường lại là kẻ không-biết-ngại! Tuy điều đó... không hẳn sai nhưng người khôn ngoan không bao giờ nói ra hết thảy những gì mình biết. Chẳng may ai kia nghe được thì cô gái nhỏ sẽ... chết chắc rồi!

Thầy giám thị cùng quản gia Lâm im bặt, len lén nhìn chàng trai xuất hiện từ lúc nào. Hơi thở lạnh lẽo mang mùi tàn bạo lan tỏa khắp văn phòng vừa nãy còn ngập tiếng cười. Ánh mắt cảnh cáo như có ma lực, đánh đổ cốc chè trên tay cô gái nhỏ...

- À, hóa ra Vy cũng biết sợ! - Hữu Phong dằn hung dữ vào giọng nói, chẳng để bất kỳ người nào kịp mở miệng đã túm áo Đông Vy lôi xềnh xệch. Đánh anh, anh có thể chấp nhận. Mắng mỏ anh, anh có thể cho qua. Còn bêu xấu anh... chết chắc! Phải biết anh là ai và mình là ai! Anh chừa cơ hội để cô nhóc theo đuổi anh chứ đâu phả nới lỏng khoảng cách để cô cô nàng lộng hành. Dám lợi dụng lúc anh ngủ chạy tới đây tụ tập nói xấu anh!

Đông Vy nén đâu bước theo Gió Quỷ, khẽ nhăn mặt xuýt xoa, tay đang bị nghiền nát nhưng không dám than vãn. Cô biết anh rất tức giận với lời buột miệng kia. Phải là cô, cũng phát điên nếu bị cho là không-biết-ngại...

- Này, buông tay cô ấy ra!

Đôi giày thể thao khựng lại, Đinh Hữu Phong quay người ném chút ngạc nhiên vào kẻ cả gan ra lệnh cho anh. Là một tên con trai cao ráo, mảnh khảnh trong bộ đồng phục Trung Anh. Mái tóc lãng tử khẽ phất phơ trong gió, gương mặt. Dường như hắn đẹp nên người cạnh anh cứ nhìn chằm chằm như bị thôi miên.

- Buông? - Gió Quỷ vờ thắc mắc.

- Cậu hiểu đúng rồi đấy! Giờ thì buông cô ấy ra! - Nam sinh lạnh lùng không kém.

- Nếu không? - Hữu Phong nhếch miệng, thách thức. Cảm nhận rõ sự run rẩy từ bàn tay mềm mại của ai đó.

- Nếu cậu có ý định bóp nát tay cô ấy, tôi sẽ không cản. Nhưng này, cậu dám chắc là mình có can đảm làm người cậu yêu đau hay không? - Đôi môi cánh anh đào nhấn nhả, đùa cợt. - Nếu không, thôi ngay cái trò chà đạp người khác như đồ chơi của cậu đi!

Gió Quỷ nghiến răng, muốn nện tên kia trận nhừ tử ngay lập tức. Cái mặt hắn ta thật biết gợi đòn! Ý nghĩ bạo lực lúc ấy bị dập tắt bởi cái níu tay dịu dàng của cô gái nhỏ, giọng nói khe khẽ kèm âu lo.

- Đừng anh!

Đừng? Hữu Phong khó tin nhìn cô gái nhỏ đang căng thẳng nín thở, đôi mắt xám tro hun tia nhìn hụt hẫng, phảng phất những vệt sáng u tối. Anh chợt bật cười đứt gãy, không chút do dự buông tay ai kia ra.

- Bạn gái tôi hư hỏng, dạy dỗ chút có sao?

Anh nói rất khẽ, từng chữ thanh thoát tựa gió lướt qua mặt hồ, thổi vào không gian những sững sờ kinh ngạc. Nếu mọi vật đều sở hữu linh hồn, chắc chắn chúng sẽ đột tử trước lời lẽ quỷ quái của Đinh Hữu Phong. Anh hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, để lại cô gái nhỏ mở tròn mắt với cảm giác trống trải từ bàn tay truyền tới tận tim.

Đông Vy hướng Hồ Minh Quý, khẽ gật đầu thay lời chào hỏi rồi vội vã chạy đi.

- Khoan đã!

Bị gọi giật lại, cô gái nhỏ đứng im nhưng nhất quyết không quay đầu. Cô sợ phải đối mặt với người đã suýt cướp mất sinh mạng của cô và nhất là người cô yêu.

- Có ba câu anh muốn hỏi! Một, em đã biết hết rồi sao?

- Thế nào là biết hết? Là biết những chuyện anh làm hay nguyên do để anh làm thế?

Minh Quý ngỡ ngàng với lời chất vấn đẩy ngược về phía mình. Anh từng mường tượng ra cảnh nữ sinh học bổng sẽ xem anh như người lạ hoặc tỏ ra kinh tởm anh nhưng không ngờ, con người bé nhỏ ấy lại bình tĩnh đến thế. Câu hỏi cô vừa vứt cho anh, nghĩa là... cô đã biết hết, kể cả những chuyện xấu xa anh làm và cả nguyên do để anh ra tay.

- Câu thứ hai. Em làm ơn tha thứ, được không?

Chẳng cần suy nghĩ bởi đã suy nghĩ quá nhiều, cô gái nhỏ bấu mép váy, hít thở sâu và từ từ buông giọng tắc nghẹn.

- Em từng hận anh!

Lúc biết Minh Quý lợi dụng mình nhằm dằn mặt cậu em trai, Đông Vy đã rất hận. Hận anh cố tình tiếp hận cô, cố tình thân quen, tạo dựng niềm tin ở cô rồi phút chốc đánh vỡ tất cả. Hận anh quá coi thường mạng sống của cô, chỉ vì hiềm khích cá nhân, anh đem cô giao cho thần chết. Thế nhưng, tận sâu của nỗi hận là nỗi đau. Đông Vy từng tôn trọng, kính nể anh biết bao. Ánh hào quang vây quanh luôn khiến anh tỏa sáng, với cô anh là thiên sứ đáp xuống trần thế.

- Giờ em tha thứ rồi! Còn anh, cũng tự tha thứ cho mình nhé! - Cô gái nhỏ bình thản tiếp lời. Hận một người cũng không thể những gì đã mất. Vậy tại sao không tha thứ, sẽ đổi lại tâm hồn thảnh thơi.

Hồ Minh Quý cúi gập người, tỏ lòng cảm kích. Hành động này được cho là hạ mình đối với người thuộc dòng họ cao quý như anh, tuy nhiên, cô gái nhỏ không hề biết.

- Câu cuối cùng. Anh cần đáp án chính xác.

- Em chưa từng nói dối anh và sẽ không!

- Vậy... Đông Vy, có biết anh thích em không?

- Không biết!

Cô gái nhỏ thẳng thắn đến vô tình, ngầm dứt bỏ thứ tình cảm mong manh đó. Minh Quý thích cô được bao nhiêu, khi mà sẵn sàng đổi cô lấy sự hả hê của bản thân. Đông Vy không trách anh, không ghét anh nên cô buộc phải dứt khoát để anh không ngủ quên trong những rung động thoáng qua. Anh cần người có thể khiến anh thoải mái phô ra những nhược điểm của một chàng trai trẻ hơn là khoác lớp vỏ bọc hoàn hảo tựa thiên sứ.

- Không biết cũng là không chấp nhận. Có em, Hữu Phong thật may mắn!

Minh Quý hẫng, lời tỏ tình không chính thức anh bị từ chối thẳng thừng nhưng từ sâu thẳm, tim anh chẳng hề buồn. Nó hiểu, chủ nhân của nó quá khác Đông Vy. Nó hiểu, cô gái ấy là của ai và nên thuộc về ai.

- Em không cần nhận nhịn cậu ta!

- Hẳn thế rồi!

- Mau đuổi theo người ta đi! - Chàng trai thả giọng nhẹ tênh tựa hồ chiếc lá lặng lẽ rời cành, đáp đất. Có thứ gì đó nhói buốt trong anh.

Cô gái nhỏ quỳ xuống, cột dây giày, không vội chạy mà hét to.

- Hồ Minh Quý, xóa nợ nhé! Em không có khả năng chi trả!

Nụ cười tinh nghịch tan ra bao la, quẳng lại dấu hỏi to đùng cho nam sinh đẹp như bức tranh vẽ, đứng ngần ngơ nhìn theo đôi giày thể thao nền trắng sọc đen đang chạy trên từng ô gạch để tới bên đôi giày giống hệt thế. Bất giác, anh cười lắc đầu, lòng nhẹ một cách lạ lùng.

Chương 74: Nụ Hôn Đánh Thức.

Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần...

Lấp ló sau bồn hoa muôn sắc, hai bóng người vội ngồi thụp xuống, hồi hộp đưa mắt hết nhìn nhau lại liếc trộm Hồ Minh Quý đang dựa người vào gốc cây già cỗi, suy nghĩ vẩn vơ gì đấy.

- Kìa, thất tình rồi. Anh ra an ủi người ta đi. - Hạ An thúc tay người kế bên, không nỡ để chàng lãng từ vật vờ thêm.

Bạn trai cô chần chừa vài giây rồi lắc đầu. Anh có thể coi là bạn Minh Quý sau những lần vứt cậu ta vào khách sạn khi say khướt nhưng mò ra lúc này, khác nào tự khoe mình nghe lén. Vả lại, chắc gì cậu ta cần chia sẻ. Tốt nhất cứ để cậu ta với nỗi buồn.

- Thôi, mình đi!

Tuấn Dương ngó quanh, định cùng Hạ An chuồn đi bỗng trông thấy một ai đó tiến tới chỗ nam sinh, cất giọng mỉa mai.

- Tôi không biết là anh cao thượng đến thế cơ đấy!

- Tôi cũng không biết là cô ngoài Đinh Hữu Phong còn yêu thêm kẻ khác. - Minh Quý châm chọc, nghe qua đã hiểu anh đang nói tới ai.

Nhắc tới gã lưu manh, Tuệ Anh càng thêm cay cú. Giữa cô và Minh Quý trước nay luôn có đi có lại, cô cung cấp cho anh ta mọi thông tin quan trọng ở Trung Anh thì anh ta cũng thoải mái vung tiền cho cô. Chẳng ai nợ ai! Nhưng kể từ khi xảy ra vụ tai nạn do chính anh dàn dựng, Hồ Minh Quý cắt đứt hoàn toàn mối liên quan với cô, nghĩa là Tuệ Anh mất quyền moi tiền. Và đó là nguyên do buộc cô duy trì mối quan hệ đáng ghê tởm cùng gã bẩn thỉu kia. Đáng nguyền rủa là cô phải cam chịu, bởi cả gã và Minh Quý đều biết cách hủy hoại cô ngay bất cứ lúc nào. Nhảy khỏi lưng cọp ắt sẽ bị xé xác!

- Đông Vy dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, chắc là cũng bỏ qua cho tôi. - Tuệ Anh nhỏ nhẹ, hai má lúm duyên dáng ẩn hiện.

Nét mặt lạnh tang thoáng thay đổi, Minh Quý hiểu rõ Tuệ Anh đang đe dọa cô gái nhỏ. Thật đáng thương, lá gan cô ả có lớn thêm cũng chẳng dám thú tội với nàng lọ lem. Nàng đang ở bên ai nào?

- Ý kiến hay đấy. Đông Vy rộng lượng lắm!

Minh Quý hùa vào nụ cười xảo trá, vuốt má Tuệ Anh rồi bước thẳng, để cô ả hậm hực tới mức dậm dậm chân.

- Ôi...

Sau bồn hoa, Tuấn Dương nhanh tay bịt miệng bạn gái, chặn lại tiếng thốt kinh ngạc, riêng anh cũng bàng hoàng không kém. Mọi thứ đã sáng tỏ khi nối lại chuỗi sự việc mập mờ.

Hồ Minh Quý chính là kẻ đã cùng Tuệ Anh liên lạc qua điện thoại, cái lần Tuấn Dương đặt máy ghi âm và lần Hạ An vô tình nghe được trong bệnh viện. Nữ sinh nhiều mặt kia vừa nhắc tới vố đau, không bao lâu sau thì Hữu Phong và Đông Vy gặp nạn. Nam sinh vốn hoàn hảo vì thế mới trở thành con người khác, sống buông thả hơn. Mỗi lần say, anh luôn lẩm bẩm câu xin lỗi... cuối cùng, nó đã đến tai cô gái nhỏ.

- Quá lắm rồi! Em sẽ nói hết với Đông Vy. Con bé vẫn chưa biết gì về Tuệ Anh cả!

Lại lắc đầu. Nếu lỡ cô gái nhỏ suy sụy? Chưa kể Đinh Hữu Phong nhanh nhạy như thế, chắc chắc phát hiện ra và không bỏ qua! Tới lúc ấy, biết bao người liên lụy.

- Không sao đâu. Anh dặn Thanh Ngân không cho cô ả tới gần nhím xù! - Tuấn Dương chắc nịch, nhẹ nhàng nắm tay ban gái chuồn đi trước khi kẻ nào đó phát hiện...

***

Hoàng hôn rơi. Chút nắng còn sót lại dần theo mặt trời trôi tuột sau núi. Gió vuốt ve những ngọn cỏ xanh rì, lặng lẽ vờn quanh chàng quý tộc đang nằm trên áo khoác, ngắm nền trời cao thẳm.

Anh đang phát điên... thật sự rất phát điên. Đáng lẽ anh không nên thả mình trong những yêu thương vớ vẩn và dễ dàng rung động trước người con gái ấy như thế. Cho là trước kia, có quen nhau thì tất cả trôi hết vào lãng quên rồi! Anh đâu thể đùng một cái đã đón nhận như thế.

Đinh Hữu Phong rất cao quý, nhất định không buông thả mình trước khi tìm lại được chính anh.

- Bỏ học, ngắm hoàng hôn. Anh giỏi quá nhỉ?

Giọng nói trong veo bất chợt cắt đứt dòng suy nghĩ của Gió Quỷ. Anh chẳng thèm liếc mắt, vứt luôn cho cô gái nhỏ cục lơ to đùng. Nhắm mắt, vờ ngủ say...

- Tại sao bỏ đi vậy? Anh giận à?

- ...

- Anh lại trẻ con rồi! Nói chuyện với em đi được không?

- Hôm trước ai bảo là không chấp nhận làm bạn trai em nhỉ? Thế mà hôm nay có người nhận em là bạn gái đấy! Xấu thật!

- ... - Vệt lông mày thanh tú nhíu lại, tỏ ra khó chịu.

- Này, giận tới mức không thèm đuổi em nữa hả?

- ...

Cô gái nhỏ kiên nhẫn lải nhải còn chàng trai vẫn im lặng tuyệt đối dù nghe không sót nửa chữ, lý trí sắt đá và lòng tự kiêu không cho phép anh đoái hoài tới ai kia. Cứ tưởng Đông Vy sẽ tiếp tục độc thoại và Hữu Phong vẫn mặc kệ nhưng ngay sau đó, mọi quy tắc đều đã bị phá vỡ.

- Oa, hay thật! - Cô gái nhỏ gạt đám tóc lòa xòa trước trán, cười nghịch ngợm. - Giờ em tin vào cổ tích rồi!

Cổ tích nàng công chúa ngủ trong rừng, chỉ một nụ hôn sẽ đánh thức người ngủ say. Có điều lúc này là chàng hoàng tử vờ ngủ say! Hiện thức tuy khác nhưng cách thức vẫn thế.

Hữu Phong nhìn cô gái nhỏ chằm chằm, nửa chất vất nửa ngỡ ngàng. Vừa mới đây thôi, có chiếc hôn êm dịu lướt nhẹ trên môi, chỉ tích tắc ngắn ngủi đã thổi bay mọi suy nghĩ đanh cứng trước đó. Chả nhẽ... anh bất lực với cô nhóc tinh ranh này?

- Hoàng tử dậy rồi! - Đông Vy tủm tỉm, xem ra chiêu cưỡng hôn mới trị được vị thiếu gia khó tính khó nết này.

- Gì? - Hữu Phong quệt miệng, tỏ ra ghê tởm.

- Gì nữa! Em phải hỏi anh chứ! Tại sao anh lại bỏ đi? Em tìm anh mệt lắm đấy nhé, bỏ cả buổi học chiều.

- Vy quen hắn!

- Anh cũng quen!

- Vy bênh hắn! - Gió Quỷ ám chỉ việc cô ngăn anh đánh Minh Quý.

Cô gái nhỏ lảnh tránh ánh nhìn dữ dằn đang xuyên thẳng lấy mình, không đáp. Hữu Phong ấn mạnh cô xuống nền cỏ, gằn giọng.

- Em không dám nhận?

- Em không thích anh coi người khác là nô lệ, cách xử sự của anh thật vô lý. Anh cho em là gì, sao lại muốn đánh người trước mặt em? Minh Quý sai thế nào, anh ấy làm gì anh cơ chứ!

- Tôi thích thế đấy! - Hữu Phong bất cần. Nghĩ ngợi cho người khác với anh là việc rất xa xỉ và vớ vẩn.

- Anh không tôn trọng em gì cả! - Đông Vy hét lên.

- Chính xác đấy. - Nhếch miệng hờ hững, thản nhiên buông từng âm trầm thấp. - Tôn trọng à? Em không đáng!

Thần trí Đông Vy chấn động, tai nhất thời như ù đi. Dù quen với tính tình quỷ quái của anh, cô vẫn không sao nuốt trôi lời nói kia. Phải rồi, cô không có chỗ đứng trong anh nên dĩ nhiên bị coi thường. Đáng tiếc là cô quá tự tin, cho rằng anh đã nhìn nhận cô với tư cách khác.

Kệ luôn, không nhường nhịn hay dùng mấy chiêu tinh quái pha đáng yêu để anh xiêu lòng nữa. Phải để anh cảm thấy có lỗi một lần...

- Anh cảm thấy em không đáng thì thôi vậy. Quên em luôn đi! - Đông Vy đẩy bàn tay đanh cứng đang siết bả vai cô đau điếng, cười mệt mỏi. - Em biến nhé, khỏi thấy em trơ lỳ!

Hữu Phong hừ nhạt, quay mặt tiếp tục ngắm trời, mặc cô bé con đang bị nuốt chửng bởi hoàng hôn.

Chương 75: Nhẹ Nhàng Hạ Nhục

Với anh, cô chỉ như vật vô tri vô giác, không đáng để anh bận tâm và đó là cách anh hạ nhục kẻ dám chắn đường mình. Nhẹ nhàng mà thâm độc.

Ngồi chống cằm nhìn những điểm vô định, cô gái nhỏ cắn cắn bút, gương mặt thanh tú phảng phất chút buồn chút thất vọng. Cô giận, anh kệ. Thế là chấm dứt!

Sáng nay đợi mãi không thấy BMW tới đón, cô hiểu mình đã bị anh hất ra rìa cuộc sống. Rồi khi bố nuôi sắp xếp cho anh và cô gặp nhau tại văn phòng giám thị, anh thản nhiên xem cô như khí oxy lảng vảng quanh mình, nhàn nhã uống trà.

- Anh không thấy ngon thì để đấy, người khác ăn!

Gió Quỷ vứt gần hết hoa quả tươi trong giỏ khiến Đông Vy phát cáu. Ghét lãng phí là ngụy biện, mục đích chính là kiếm cớ gây sự. Anh lúc ấy tỏ ra vô tội, bảo lỡ tay và lơ đãng:

- Vy còn yêu đời chứ?

- Đương nhiên còn! - Nghĩ anh làm lành nên cô gái nhỏ mạnh miệng tuyên bố dù chẳng hề biết sau câu hỏi bâng quơ kia là gì.

Hữu Phong ngả người vào lưng ghế, gật đầu:

- Ừ. Vậy nhớ im miệng! - Anh nghiêm nghị cảnh cáo - Tôi có thể lỡ tay giết luôn Vy đấy!

- Tôi-thách-đấy!

Cô gái nhỏ hùng hổ thách thức, hùng hổ chạy biến...

***

Chuông reo đúng lúc Đông Vy cắn gãy đầu bút. Tuệ Anh nhìn cô bạn đầy thắc mắc, định dò hỏi lý do cô trưng bộ mặt tiu nghỉu suốt buổi học thì nàng hoa khôi bỗng dưng nhào tới, kéo tay Đông Vy.

- Mình đi ăn nhé?

- Okay!

Cô gái nhỏ nhanh nhảu thỏa hiệp, cần lấp đầy bụng đói meo trước khi ngất xỉu. Hơn nữa, cô đoán chắc Hữu Phong sẽ ghé qua căng-tin mua nước ngọt bởi dạo gần đây, anh có thú vui thử nghiệm đủ thứ đồ uống.

- Cậu đi luôn nhé? - Đông Vy quay sang Tuệ Anh, cố ý tạo điều kiện để hai người bạn hòa hợp nhưng lại quên mất rằng, nước và lửa luôn một sống một còn hoặc cùng tan biến.

- Không! Tớ ở lại lớp!

- Tớ đi trước!

Nàng hoa khôi ngúng nguẩy rời khỏi lớp, thầm trách Đông Vy rủ thêm Tuệ Anh, có mặt con cáo già kia, cô sẽ chẳng moi được gì. Cô đánh mùi bất thường từ sáng nay, khi Đinh Hữu Phong tới học viện chỉ một mình. Vừa thấy nữ sinh học bổng ngồi vào chiếc bàn gần cửa sổ, Thanh Ngân liền sà tới chất vấn:

- Cậu và Hữu Phong có chuyện gì sao?

- Chuyện gì cơ? - Cô gái nhỏ gặm vội bánh mì để che lấp sự bối rối, biết vậy đã ở lại xem phim cùng Tuệ Anh.

- Thế sao hai người không đi chung như thường lệ? - Nàng hoa khôi không dễ dàng bỏ qua.

Đông Vy không giấu nổi bực tức trước câu truy bức thẳng thừng ấy. Tò mò là quyền của mỗi người nhưng tuyệt đối đừng xen vào đời tư người khác một cách thái quá như thế!

- Tớ và anh ta đâu phải hình với bóng mà lúc nào cũng phải có nhau!

Cô gái nhỏ đặt mạnh ly nước xuống bàn, chuẩn bị bỏ về lớp bỗng Thanh Ngân giữ cô ngồi yên, đôi môi đỏ thẫm kiêu hãnh thì thầm:

- Vậy nhìn nhé, tớ thay thế vị trí của cậu!

Nàng hoa khôi nâng tà váy duyên dáng tiến tới người vừa xuất hiện, cô cất tiếng mượt mà tựa nhung lụa, nhỏ nhẹ nhưng đủ thu hút toàn bộ căng-tin:

- Anh quen em nhé?

Sự bạo dạn của Thanh Ngân chỉ đủ níu giữ ánh mắt lạnh lẽo đúng nửa tích tắc, Gió Quỷ dửng dưng lướt qua cô như tránh một vật cản.

Hết thảy học sinh có mặt lúc ấy đều ngượng thay cho cô nàng. Thanh Ngân quá ư nổi trội từ nhan sắc tuyệt trần hệt công chúa bước ra từ cổ tích đến IQ cao ngất nhưng những thứ ấy đều thật tầm thường trước Đinh Hữu Phong. Với anh, cô chỉ như vật vô tri vô giác, không đáng để anh bận tâm và đó là cách anh hạ nhục kẻ dám chắn đường mình. Nhẹ nhàng mà thâm độc.

- Đừng buồn, cậu có Richard mà!

Bỗng dưng, một nam sinh nào đấy lên tiếng an ủi Thanh Ngân. Ngay tức khắc, cậu ta chết lặng khi Gió Quỷ nheo mắt nhìn, nét mặt nửa lạnh nửa tàn ác như mãnh thú săn mồi. Anh chậm rãi thả đồng xu vào máy nước tự động, bình thản lấy lon coca nắm hờ trong tay đầy bâng quơ:

- Richard nào?

Nam sinh kia không biết tới sắc mặt tái xanh của nàng hoa khôi và cái lắc đầu ngăn cản từ nữ sinh học bổng, cậu bạn khịt mũi:

- Richard là bạn trai của Thanh Ngân.

Gió Quỷ ồ lên một tiếng, ra chiều thích thú. Anh cho cậu nam sinh lon nước tỏ ý cảm ơn nhưng thay vì nhắn cậu ta đến ấy, anh vung tay lia thẳng...

Bốp! Cậu bạn ôm mặt rú lên khiếp đảm sau cú ném mạnh mẽ, còn Hữu Phong nhún vai:

- Tôi lỡ tay.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi! Tôi sai rồi, xin lỗi.

Nam sinh rốt rít nhận sai dù chẳng hiểu vì sao Gió Quỷ nổi giận. Cậu choáng váng ngã vật xuống chiếc bàn gần đó, vừa lấm lét liếc Hữu Phong vừa ôm trán đến tội nghiệp. Bạn học chung quanh không dám thở mạng, ngay cả nhúc nhích cũng sợ liên lụy nên cứ ngồi im bất động. Chỉ duy nhất cô gái nhỏ đủ can đảm đứng ra hỏi han.

- Có sao không? - Đông Vy nhận ra nam sinh đáng thương này là cậu bạn ngỗ ngược đã ngáng chân cô lần trước.

- Không... không sao!

- Còn bảo không sao! Theo tớ tới phòng y tế!

- Không, tớ không sao mà. Cậu kệ tớ đi!

Đông Vy kiên quyết lôi cậu bạn đi dù cậu ta luôn miệng bảo không sao và đang cố van nài được buông tha. Cô hiểu, cậu sợ cô gây thêm rắc rối nhưng sao nào? Sao phải sợ ai kia tới mức bị đánh còn cuống cuồng xin lỗi rồi cố chịu đau?

Cô gái nhỏ nắm áo nam sinh cùng lớp kéo đi trong tiếng cười gằn của Hữu Phong. Anh như chẳng màng nhưng cậu bạn khối dưới lập tức giằng khỏi Đông Vy, vượt lên trước với đôi chân bủn rủn khi thoáng thấy bàn tay quỷ tung hứng lon coca khác... Lúc cậu ta rời căng-tin, Đông Vy bặm môi bất mãn, nhìn ai kia trừng trừng.

Chàng quý tộc tới bên nàng hoa khôi, đôi mắt xám tro chứa những vệt sáng tĩnh lặng lạ kỳ như mặt hồ yên ả chứa từng đợt sóng ngầm. Anh nghiêng đầu, hỏi thật tử tế:

- Em là bạn gái Richard, tức là tôi?

- Đúng thế. - Thanh Ngân liều lĩnh thừa nhận, tin chắc Gió Quỷ mất trí nhớ như anh trai cô tiết lộ. Nguồn thông tin là từ Hồ Minh Quý lúc say khướt đã phun ra, không thể sai được! Chớp lấy cơ hội hiếm quý, nàng hoa khôi bẽn lẽn ngỏ lời. - Em mời anh ăn trưa được không?

Vệt lông mày thanh tú thoáng nhíu lại, Hữu Phong ngần ngừ đôi chút rồi buông một từ gọn lỏn.

- Okay.

Đông Vy chết lặng, đón màng nước lung linh phủ quanh mắt, tim đau thắt. Cô đứng chôn chân dõi theo đôi nam thanh nữ tú đang cùng sánh bước, giờ mới hiểu rõ vị trí của mình đã bị thay thế...

“Biến-ngay-đi!”

“Vâng! Tôi đâu quản nổi mấy kẻ trơ lỳ”

“Tôn trọng à? Em không đáng!”

Tốt rồi, thôi yếu đuối đi. Cô được trả về tự do. Gần anh cũng như chới với trên vực thẳm, phải cẩn trọng từng chút nếu không muốn rơi ngã. Bên anh, cô luôn nơm nớp lo sợ nguy hiểm rình rập, luôn đề cao cảnh giác với vô vàn mối nghi ngại. Tốt rồi, bước tiếp đi.

Đông Vy kín đáo chớp mắt, ép những giọt khóc trở về tuyến lệ. Còn chưa kịp dứt mình khỏi nỗi hoang hoải đã có linh cảm chẳng lành, gáy cô ớn lạnh. Không ổn rồi! Vừa nãy... cái nhếch miệng của Gió Quỷ rất đỗi ghê rợn...

***

Ý muốn độc chiếm lớp học yên tĩnh của Minh Quý bị phá hủy hoàn toàn khi Tuấn Dương ngồi lì trong đấy, cùng bạn gái diễn trò mớm thức ăn gợi về bữa trưa hôm ấy, đôi nào kia cũng thật tình tứ.

Hữu Phong làm anh sửng sốt! Suốt mười tám năm qua, chưa bao giờ cậu ta cười ngoài buông lơi những cái nhếch miệng hiểm ác. Thế mà bây giờ, lại cười vui vẻ khi nghe cô gái nhỏ trách móc, hạnh họe từng tật xấu. Lột xác ngoạn mục như vậy, hẳn Gió Quỷ yêu rất nhiều.

Đông Vy, quãng thời gian ba năm tuy không dài nhưng đủ lâu để xóa bỏ hình bóng cô gái mũm mĩm khỏi tâm trí anh. Ngày ấy, Minh Quý ngẫu nhiên quen cô nhóc tại góc phố và rồi tình cờ gặp lại cô trong bệnh viện. Với tính cách ghét giao tiếp, anh xem Đông Vy hơn người dưng chút chút. Ngày ấy, cô nhóc đã rất mờ nhạt, thậm chí anh còn chẳng nhớ người ta cầm tiền của mình khi nào.

Gặp gỡ cô gái lương thiện ấy với anh rất đỗi đơn giản, chỉ như là hít thở nên anh đã quên cô sạch sẽ. Giá như, lúc này đây, anh cũng có thể quên dễ dàng thế.

Minh Quý chưa yêu, nhưng là lần đầu biết thích, biết nhớ... Cảm giác lạ lẫm này tựa cơn mưa âm ỉ, ngấm sâu trong anh, khó mà dứt...

Anh thử bước chân trên từng ô gạch, bất giác mỉm cười với nét tinh nghịch của nữ sinh học bổng. Trò này khá vui, vừa giết thời gian vừa nhẹ đầu. Do mải nhìn mũi giày nên Minh Quý đụng phải nam sinh đang hớt hơ hớt hải đi về hướng ngược lại, cậu ta cuống quít xin lỗi, giọng run run sợ hãi.

- Sao thế? - Bộ dạng thê thảm của cậu ta làm Minh Quý sửng sốt, dự cảm thấy điều chẳng lành.

- Đinh Hữu Phong đánh tôi, sau đó Đông Vy...

Chưa để cậu nam sinh thuật lại vụ việc, Minh Quý đã nhắm hướng căng-tin chạy đi. Cảnh tượng khủng khiếp đập ngay vào mắt anh lúc đó là Gió Quỷ đang ghì đầu nàng hoa khôi, khuôn mặt đẹp đẽ sắp sửa bị nhúng trong nồi soup nóng hổi, mái tóc rũ hẳn xuống, tay khua loạn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay