Trọn đời bên em - Chương 27
Chương 27: Đối Địch
Bạch Dĩ Mạt kéo Hướng Nhu ra khỏi sân bay, sau đó
vẫy một chiếc taxi, hai người ngồi vào băng ghế sau nhưng không nói với nhau
câu gì, bầu không khí như tiếp xúc sẽ bùng nổ đến cả tài xế cũng cảm nhận được,
anh ta hỏi đi đâu nhưng không ai trả lời, thế là anh ta bèn cho xe chạy trước.
Tài xế đại ca liếc nhìn qua gương chiếu hậu, sắc mặt hai người đều rất không
thuận mắt, vì thế với cái tính nhiều chuyện của mình anh ta đành phải mở miệng,
cũng không thể cho chạy xe không mục đích thế được!
“Cô dâu trẻ à, giận dỗi tuy khó tránh, nhưng chẳng phải có cái gọi là đầu
giường đánh nhau cuối giường làm hòa đấy sao, có chuyện hiểu lầm gì không vui
thì cứ nói thẳng ra, hai người cứ buồn bực như vậy cũng không phải là cách hay,
hai người nói xem có đúng không? Tôi cũng là người từng trải, chuyện này phải
giải thích rõ ràng mới được, bạo lực lạnh nhạt dọa người, đó chính là nguyên
nhân dẫn đến ly hôn đấy! Hai người nói xem có đúng không? Còn nữa, người anh
em, nhìn anh bộ dạng tuấn tú phong độ như thế sao lại để vợ mình tức giận thế
chứ, lấy vợ về nhà là để thương yêu, không phải lấy về để tức giận, anh nói xem
có đúng không? Còn nữa, cô gái trẻ à, nhìn cô vẫn còn trẻ thế, có chuyện gì
cũng đừng đùa giỡn, nói mà xem, có chuyện cứ nói thẳng ra không phải tốt sao,
cô nói xem…”
Hai người không nói gì chỉ nhìn lên vị tài xế đại ca nhiệt tình biến thành chị
Tâm miệng mồm tận tình khuyên bảo, cứ lải nhải mãi như thế, cuối cùng hai người
vô cùng ăn ý quát lên với cái mồm ếch phía trước: “Im miệng.”
Tài xế đại ca giật mình, suýt nữa tay trượt đi, lập tức im lặng, trong lòng
thầm oán, sớm biết thế này đã không chở họ rồi, có lòng tốt không được đền đáp,
cũng phải trách mình cũng cực kỳ tốt bụng, nếu không đã đá văng hai người xuống
xe rồi.
Bầu không khí im lặng, Hướng Nhu nhìn về phía trước, nhìn không chớp mắt mở
miệng: “Cậu nói đi, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”
Tài xế đại ca xác định anh chàng đẹp trai không phải nói với mình, vì thế tiếp
tục im lặng lái xe.
Bạch Dĩ Mạt nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí cũng không thích hợp:
“Cái gì mà làm sao bây giờ, mọi người cũng trưởng thành cả rồi, chuyện này cứ
xem như viết phấn rồi lau đi, sau này không nhắc lại nữa.”
Hướng Nhu cười lạnh: “Bạch Dĩ Mạt, cậu nói có vẻ thoải mái nhỉ, cậu có thể xem
như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tớ thì không có cách nào xem như nó chưa
xảy ra được, tớ cũng không phải loại người cởi mở như vậy.”
“Tôi cởi mở? Cậu đừng quên rốt cuộc ai là công tử ăn chơi, là vua tán gái, thay
bạn gái với tốc độ ánh sáng, sống phóng túng không làm việc đàng hoàng, cậu với
người ta ở trên giường xong đứng dậy phủi mông mấy cái là có thể bỏ đi, dựa vào
gì đến lượt tôi thì cậu không thể? Logic này của cậu là gì, huống hồ tôi cũng
bảo rồi, là chúng ta đều say rượu không phải sao?”
“Tớ ở bên ngoài tán gái, đổi bạn gái, sống phóng túng, thế thì đã sao, từ trước
tới nay tớ đều có chừng mực, cho đến bây giờ thì tớ cũng không giống như những
gì cậu nghĩ trong đầu đâu, Bạch Dĩ Mạt, cậu cho là một câu vì rượu của cậu là
có thể xóa đi được chuyện này ư.”
Bạch Dĩ Mạt thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ về, quay sang nhìn Hướng Nhu,
tình cảnh như bây giờ, cô biết bất kể là thế nào bọn họ cũng không quay về được
nữa, nghĩ như vậy, giống như tảng đá được treo lên đã lâu cuối cùng cũng rơi
xuống đất, cô bình tĩnh hỏi: “Được, vậy cậu nói đi, bây giờ phải làm sao?”
Hướng Nhu cũng chăm chú nhìn cô, được lắm, những hoảng hốt, ngập ngừng, kinh
ngạc thậm chí cả sợ hãi lúc trước tất cả đều biến mất trên mặt hắn, bây giờ đổi
lại thành một bộ bình tĩnh lãnh đạm.
“Được, tớ cũng nói rất nhiều lần rồi, tớ muốn cậu chịu trách nhiệm.” Hướng Nhu
gằn từng tiếng thốt ra rõ ràng.
Bạch Dĩ Mạt cười tự giễu: “Chịu trách nhiệm? Đối với chuyện tiếp xúc thân thể
không có tình yêu, tôi nghĩ chúng ta không cần phải ép đối phương chịu trách
nhiệm.”
“Khá khen cho câu tiếp xúc thân thể không có tình yêu, Bạch Dĩ Mạt, cậu đem
mình làm cái gì? Cậu đã đem tớ làm cái gì rồi?”
Bạch Dĩ Mạt nghe đến đó liền cụp mắt xuống, đôi mắt dần dần ửng đỏ, cô ép không
cho nước mắt chảy ra, nhưng nó lại không ngừng chảy quanh vành mắt.
“Hướng Nhu, từ nhỏ đến lớn chúng ta đều cãi nhau, lần nào cậu cũng nhường tớ,
lần này nhất định phải làm tới như vây sao? Cậu không thể tiếp tục nhường tớ
một lần nữa được sao? Quên việc kia đi, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Hướng Nhu nghe ra chút nghẹn ngào trong giọng của Bạch Dĩ Mạt thì cũng đã mềm
giọng đi rồi, ai biết được một câu cuối cùng lại kích động hắn, bạn bè, bạn bè,
thật đúng là mẹ kiếp.
Hắn cúi đầu cười lạnh, sau đó trong giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Cậu cảm
thấy chúng ta có thể thật sự quên đi được ư? Cậu cảm thấy chúng ta có thể quay
về như cũ sao? Bạch Dĩ Mạt, đã nhiều năm trôi qua rồi, chẳng lẽ cậu không nghĩ
đến tâm tư của tớ sao?”
Bạch Dĩ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, cuối cùng nước mắt rơi xuống
liên tục: “Hướng Nhu, tâm tư của cậu tớ không nghĩ nổi.”
Nói xong cô bảo tài xế dừng xe lại, sau đó ra khỏi xe, còn lại Hướng Nhu cũng
hiểu ra cái gì gọi là không hiểu nổi tâm tư.
Tài xế đại ca xoay người nhìn Hướng Nhu, thản nhiên lắc đầu: “Cũng chỉ là nói
chuyện yêu thích năm xưa thôi làm sao phải gây sức ép đến thế chứ, người anh
em, nếu cậu không đuổi theo, cậu nghĩ vợ cậu có thể quay về sao?”
Một câu này khiến Hướng Nhu bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng thanh toán tiền
rồi chạy đổi theo Bạch Dĩ Mạt.
Tài xế đại ca nhìn thấy mấy người này chạy đi, bật cười rồi tự nói với mình:
“Hỏi thế gian tình là gì, thật ra chính là vỏ quýt dày móng tay nhọn, tuổi trẻ
thật là tốt!” Cảm thán xong liền lái xe rời đi.
Lúc Hướng Nhu đuổi tới thì Bạch Dĩ Mạt đang đi dọc trên cầu trong lối đi bộ,
nhìn thấy bóng dáng kia, hắn rất muốn chạy lên ôm chặt vào lòng, nhưng với tình
huống bây giờ thì thật không thích hợp.
Thế là, giữa màn đêm đông rét lạnh hoang vắng, hắn cứ lẳng lặng đi theo sau cô
như thế, cô đi hắn cũng đi, cô dừng hắn cũng dừng…
Đi không bao lâu thì một chiếc xe màu đen có màn xe dừng lại bên cạnh Bạch Dĩ
Mạt, sau đó từ trong xe mấy người đàn ông bước xuống, xem chừng cũng không phải
là dạng tốt lành gì.
Bọn họ nhanh chóng vây quanh cô, sau đó một người đàn ông bước xuống, mặc giày
tây trông rất nhã nhặn, hắn đi đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt hỏi khách khí: “Bạch
Dĩ Mạt, luật sư Bạch?”
Trên mặt Bạch Dĩ Mạt không có chút biểu tình, lạnh lùng nói: “Vẫn còn đóng kịch
hay là thế nào?”
“Luật sư Bạch thật hài hước, chúng tôi muốn mời cô đi một chuyến, ông chủ của
tôi muốn gặp cô.” Người đàn ông mặc âu phục mỉm cười, so với đám lâu la nhìn
như hung thần thì có vẻ thuận mắt hơn.
Bạch Dĩ Mạt giương mắt cẩn thận nhìn người này, sau đó nói: “Các anh là người
của Kim tiểu thư sao! Ngại quá, tôi không rảnh.”
“Thế thì đừng trách chúng tôi không khách khí.” Người đàn ông mặc âu phục lạnh
lùng hừ một tiếng, nói xong liền đi lui, mấy người đàn ông lực lưỡng khác đồng
loạt kéo lên vây quanh Bạch Dĩ Mạt.
Dù gì thì Bạch Dĩ Mạt cũng từng học võ, không thể khoanh tay chịu trói được, cô
khởi động chuẩn bị kĩ, bỗng dưng phía sau vang lên tiếng nói khiến mọi người
dừng lại.
Hướng Nhu bước lên, cười dịu dàng, nhưng trong đôi mắt đen láy lại khiến người
ta kinh sợ: “Kìa, một lũ đàn ông bắt nạt một người phụ nữ, thật đúng là làm cho
người ta mở rộng tầm mắt!”
Bạch Dĩ Mạt xoay người nhìn, quả nhiên là Hướng Nhu, khóe miệng nhíu lại, nói:
“Ai bắt nạt ai còn không biết chính xác đâu!”
Nói xong liền đưa tay ra khẽ vẫy tay với một gã đàn ông trước mặt, rồi một cú
đá đạp trúng lưng hắn ta khiến hay bay nhào ra.
Lúc này mọi người kịp phản ứng lại thì một tên đã bị quật ngã, một tên khác
vung quyền vào Bạch Dĩ Mạt, quả đấm vừa đến trước mặt Bạch Dĩ Mạt thì một tay
bị nắm chặt, tay kia khẽ bẻ về phía sau, một nhát đập vào xương sườn này, chỉ
nghe thấy một tiếng hét lên, cả người bổ nhào xuống.
Hướng Nhu xoay xoay cổ tay, cười nói: “Đã lâu không tập luyện, khó trách không
quen tay.”
Lúc này không biết có ai hét lên một tiếng, rồi sau đó cả một đám người từ trên
xe nhanh chóng lao ra, như ong vỡ tổ xong đến.
Tuy Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu đều tập võ, nhưng chẳng phải vẫn có câu là song
quyền nan địch tứ thủ* đó sao, thể nào cũng bị dính chưởng, đặc biệt vì Hướng
Nhu che cho Bạch Dĩ Mạt không bị thương còn mình thì trúng mấy gậy.
*Song quyền nan địch tứ thủ: nôm ná ý chỉ
hai tay không không thể đấu lại đám đông.
Nhưng cuối cùng vẫn là hai người thành công đánh cho bọn chúng nằm rạp trên đất
không dậy nổi, Bạch Dĩ Mạt ở một bên rút điện thoại ra báo cảnh sát, Hướng Nhu
bên này nhẹ xoa mấy chỗ vừa bị trúng gậy, hoàn toàn bỏ qua một người trong xe.
“Cấm nhúc nhích.” Người đàn ông mặc âu phục cầm trong tay khẩu súng nhắm vào
hai người.
Bạch Dĩ Mạt để điện thoại xuống, liếc nhìn Hướng Nhu, rồi lại nhìn người đàn
ông phía đối diện, hoàn toàn không hề sợ hãi hỏi: “Anh muốn thế nào?”
“Mục tiêu của tôi là cô, đi theo tôi.” Người đàn ông cầm khẩu súng nhắm ngay
vào Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng không nói gì, còn Hướng Nhu lại mỉm cười: “Này,
tôi mà là anh cũng sẽ không chọn cái chỗ tốn thời gian thế này, lại còn như
không biết thật giả cầm khẩu súng hét to lên, cho dù thế nào thì khi cảnh sát
đến đây, bản thân tôi nghĩ lựa chọn tốt nhất trước mắt của anh bây giờ không
phải là chĩa súng vào bọn tôi mà là nhanh chóng chạy trốn đi đã, nếu không…”
Hướng Nhu không nói hết câu, sắc mặt lạnh lùng, không giống với hắn cợt nhả như
bình thường, hắn ra nước ngoài giả ngốc nhiều năm như vậy, làm sao có thể không
chạm trán nhau lần nào chứ, đồ ngốc Bạch Dĩ Mạt kia chắc chắn nghĩ đó là súng
giả mới có thể không quan tâm như thế, mà người này chĩa thẳng súng vào Bạch Dĩ
Mạt, ngộ nhỡ hắn ta nổ súng, đến tim đập nhanh hắn cũng không dám, chỉ có thể
lựa lời phân tán sự chú ý của hắn ta.
“Chỉ cần luật sư Bạch ngoan ngoãn theo tôi về gặp ông chủ của tôi, tôi đảm bảo
sẽ không đụng đến các người.” Người đàn ông nói.
Bạch Dĩ Mạt bước lên hai bước, lúc đi qua Hướng Nhu thì Hướng Nhu giữ cô lại,
trong ánh mắt không có lấy nửa phần đùa giỡn.
Bạch Dĩ Mạt dừng lại, nói: “Tôi sẽ không đi với anh đâu, có bản lĩnh thì cứ nổ
súng đi.”
Bạch Dĩ Mạt không tin thứ hắn ta cầm trong tay là súng thật, cho dù nhìn qua
thì có vẻ rất giống, nhưng trong lãnh thổ Trung Quốc cấm mang theo súng ống bên
người, đây chính là phạm pháp.
“Cô nghĩ tôi không dám sao?” Người đàn ông nắm chặt khẩu súng trong tay.
Đúng lúc này bên tai vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Bạch Dĩ Mạt cười: “Xem ra
không phải tôi đi với anh, mà là cần anh đi cùng.”
“Bạch Dĩ Mạt…”
Bỗng tại giữa đêm đông yên tĩnh như nước trong trẻo như vắng lặng này, một
tiếng hét hét lên, kèm theo là tiếng súng nổ vang lên, Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy rõ
Hướng Nhu nhào về phía cô, rồi sau đó ngửi thầy mùi thuốc súng cùng mùi máu
tươi tràn ngập trong không khí, đầu nặng trịch đập xuống đất, rồi hôn mê bất
tỉnh…
Khi Bạch Dĩ Mạt tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trên giường bệnh trong bệnh
viện tư gia Lăng Vân, cô chậm rãi ngồi dậy, nhẹ xoa lên cái đầu còn đau của
mình, đúng lúc ấy cửa mở ra.
“Tỉnh rồi?” Một người đàn ông mặt như thần, giọng nói như băng nhìn Bạch Dĩ
Mạt.
Bạch Dĩ Mạt sau vài giây kinh ngạc mới kịp phản ứng lại, lo lắng hỏi: “Hướng
Nhu đâu? Cậu ta thế nào rồi?”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Cách cái chết còn xa lắm!”
Bạch Dĩ Mạt xoay người xuống giường, vừa đi giày vào vừa nói: “Em đi thăm cậu
ta.” Mặc giày xong liền đi về phía cửa.
“Bạch Dĩ Mạt.”
“Vâng.” Bạch Dĩ Mạt đứng nguyên tại chỗ, đến một cử động nhỏ cũng không dám.
Người đàn ông đi vòng qua cô, đến trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú
cô: “Anh nghĩ còn rất nhiều chuyện, em cần phải giải thích rõ cho anh biết.”
Tâm tư của Bạch Dĩ Mạt giờ này đều đặt vào Hướng Nhu cả, cô đâu biết Hướng Nhu
rốt cuộc là bị thương thế nào? Đáng sợ nhất chính là lúc ấy cô lại hôn mê không
biết gì cả, bây giờ lại gặp trở ngại này, đúng là tự giết chết mình.
“Anh hai, để tối nay em tiếp tục nhận hình phạt bức cung của anh được không?”
Nói xong thừa dịp Quý Phi Dương đi vào, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.
Quý Phi Dương nhìn Bạch Dĩ Mạt như con cá chạch chuồn đi liền bước đến trước
mặt Bạch Dĩ Hạo hỏi: “Cậu lại mắng nó à?”
Sắc mặt Bạch Dĩ Hạo âm u, hai tay đan vào nhau, ngữ khí lạnh lùng: “Phi Dương,
đã bao lâu rồi tôi chưa luyện quyền nhỉ?”
Quý Phi Dương vừa nghe thấy thế liền bật cười: “Tôi đã bảo mà cậu đâu dám động
thủ với cô em gái bảo bối kia chứ!”
Trong con ngươi Bạch Dĩ Hạo trầm xuống: “Tôi nghĩ là có người đang ngứa ngáy.”
Quý Phi Dương vỗ vai Bạch Dĩ Hạo, người này chỉ luôn quan tâm nhất đến cô em
gái của anh, nhưng lại không thích biểu hiện ra bên ngoài, từ nhỏ Bạch Dĩ Mạt
không sợ ai, chỉ sợ riêng anh, anh nói nhất thì Bạch Dĩ Mạt tuyệt nhiên không
dám nói hai.
Nhưng mà anh thương Bạch Dĩ Mạt cũng bị Quý Phi Dương nhìn ra, cho nên lần này,
xem chừng là có người vui mừng có người buồn rầu!
Bạch Dĩ Mạt hỏi y tá phòng bệnh Hướng Nhu nằm, sau đó đi thẳng đến, vừa đi tới
cửa đã nghe thấy tiếng hi hi ha ha bên trong, cô còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn số
phòng, đúng rồi mà!
Lúc này, cửa bật mở ra từ bên trong, người mở cửa ra chính là Hạ Nhất Bắc trong
bộ đồ bác sĩ, Hạ Nhất Bắc cũng không ngờ gặp Bạch Dĩ Mạt ở đây, ngơ ngác một
lúc rồi vội nói: “Cậu tỉnh rồi à! Đứng chắn ở cửa làm gì chứ! Mau vào đi.” Nói
xong liền dẫn Bạch Dĩ Mạt vào.
Cô với Hướng Nhu đều ở trong phòng bệnh giống nhau, bên ngoài là phòng tiếp
khách, bên trong kia mới là phòng người bệnh ở, bây giờ thì có cả một đám người
vây quanh ở bên trong!
Vừa mới đi vào đã thấy mọi người ở trong, Hạ Nhất Triển, Hạ Nhất Phỉ, Tưởng
Quân, Lâm Thắng Nam, còn thêm mấy người không quen biết, thêm mấy giỏ trái cây
cùng với mấy thứ đồ bổ dưỡng nữa, vây chật giường bệnh như nêm cối.
Hạ Nhất Bắc hét to một tiếng: “Các vị nhường đường chút nào, nữ diễn viên của
chúng ta đến rồi.”
Sau đó mọi người cùng cười, biết điều tránh ra, cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng
trông thấy Hướng Nhu, hắn ngồi dựa trên giường, ngoại trừ sắc mặt có chút tái
nhợt thì còn lại không có gì là đặc biệt suy yếu.
“Cậu, không có chuyện gì chứ!”
Mặc dù Hướng Nhu đang cười, nhưng trong lời nói rõ ràng đang dỗi: “Không có gì
cả, không cần cậu quan tâm.”
Bạch Dĩ Mạt đứng ở chỗ này không biết phải làm sao, nếu đổi thành ngày xưa nhất
định sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng bây giờ quả thật cô không biết nên nói gì cho
phải, chỉ biết cư xử như con thỏ.
“Tớ đến thăm cậu một chút, nếu cậu không sao thì tốt rồi, vậy mọi người cứ từ
từ nói chuyện đi, tớ đi đã.” Bạch Dĩ Mạt nói xong quay người định đi.
Ngay lúc cô vừa quay người thì Hướng Nhu đã xuống giường ngăn cô lại, không ngờ
lại đụng đến miệng vết thương, đau đến mức hắn chảy mồ hôi lạnh, Tưởng Quân
thấy thế liền bước lên giữ chặt Bạch Dĩ Mạt nói: “Bọn anh cũng đến lâu rồi, còn
có việc phải đi trước, em chăm sóc cậu ta đi.”
Nói xong đẩy Bạch Dĩ Mạt vào trong, sau đó hô lớn một tiếng với mấy người đang
xem kịch vui nhanh đi thôi, cuối cùng trong ánh mắt cùng với tiếng oán than bất
mãn thì đám đông cũng rút lui, khép cửa phòng, thế giới như chỉ còn lại Bạch Dĩ
Mạt và Hướng Nhu.