Trọn đời bên em - Chương 31 + 32

Chương 31: Lần thứ ba say rượu

Tưởng Quân nhìn Hướng Nhu uống hết rượu của anh như uống nước, lòng đau xót vạn phần, tiểu tử này vừa mất vui không thoải mái chuyện gì là lại lãng phí rượu của anh như thế, thật giống như thiếu nợ tổ tiên hắn vậy.
“Anh nói đi, tại sao phụ nữ lại ương ngạnh thế chứ, đến một chút cũng không chịu hiểu cho suy nghĩ của em, không phải chỉ là xóa tin nhắn, gác điện thoại của cái tay họ Vương kia thôi sao? Cần gì cô ấy phải bực tức với em như thế chứ? Thật đúng là tức chết em.”
Tưởng Quân tao nhã nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Hai người vừa mới tốt đẹp mà nhanh như vậy đã cãi cọ rồi sao, đúng là chỉ có hai người.”
Hướng Nhu đặt mạnh ly rượu xuống bàn kêu một tiếng, vô cùng căm giận: “Đời này em chỉ thích mỗi cô ấy, bị giày vò như vậy còn không phải bởi vì yêu vì để ý đến cô ấy sao, như thế thì có sao? Cô ấy là một người thông minh, tại sao không thấy dụng ý của em chứ?” Lại còn không phải là ghen tuông à, thật đúng là khó chịu!
“Này, cậu trút giận thì về mà trút, đừng có phá hư cái bàn của anh, có tiền cũng không mua nổi đâu.” Tưởng Quân đau lòng kiểm tra cái bàn vừa bị đập mạnh.
Hướng Nhu trừng mắt với Tưởng Quân: “Em hỏi anh có phải anh em của anh không chứ, lúc nào cũng chỉ quan tâm đến rượu của anh, bàn của anh, anh an ủi em một chút thì sẽ chết sao!”
Khóe miệng Tưởng Quân nhếch lên: “Không phải là anh không quan tâm cậu, chỉ là anh cảm thấy hai người thật quá ấu trĩ, vất vả lại mới đến với nhau, lại vì chút lông gà vỏ tỏi này mà gây chuyện.”
Hướng Nhu hừ lạnh, nhìn Tưởng Quân cố ý khiêu khích: “Anh đừng nói em, anh mãi không bằng được em đâu, đúng rồi, vợ anh đâu?”
Tưởng Quân vừa nghe liền thấy buồn bực, vợ, đúng là buồn cười: “Cho tới bây giờ anh với cô ấy chưa nói chuyện tình cảm, cô ấy yêu ai, anh không xen vào, cũng không muốn quản.”
Hướng Nhu nâng ly rượu, rót cho Tưởng Quân một ly, cùng chạm ly với anh, nói: “Nào, hai thằng ngu chúng ta cùng cạn ly.” Nói xong uống một hơi cạn sạch, Tưởng Quân cười khổ một tiếng, rồi cũng uống hết rượu trong ly.
Bên kia, Bạch Dĩ Mạt kéo Mộc Du Du đi uống rượu, thật ra mấy cô rất ít khi đến quán bar uống rượu, nếu muốn đi thì cũng đi đến những nơi lịch sự tao nhã hơn một chút, so với quán bar thì có văn hóa hơn.
Mà hôm nay không biết là cô điên hay Mộc Du Du điên, thế nhưng cả hai đều cùng tìm đến quán bar ồn ào chết người.
Bọn họ chọn một chỗ gần trong góc, gọi rất nhiều rượu, loại nào cũng có.
“Du Du, mày nói xem có phải hắn ta quá đáng không, dựa vào cái gì mà hắn đòi quản chuyện của tao chứ, mới yêu nhau mà đã như vậy rồi thì khó mà bảo sau này hắn không thể giận dỗi như thế, sao tao có thể không tự trọng mà chịu cơn giận vô cớ của hắn chứ.”
Lúc này trong nội tâm của Bạch Dĩ Mạt là một thảo nguyên xanh biếc, phía trên là đàn ngựa chạy như điên, ngổn ngang trong gió.
Tâm tình của Mộc Du Du vẫn còn khá tốt, nhưng dường như không phải trả lời Bạch Dĩ Mạt: “Đàn ông, đều là một lũ tiện nhân, Dĩ Mạt, chúng ta không cần sống vì đàn ông, phải sống vì chính mình, cạn ly.”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu đồng ý, cầm ly rượu lên cạn ly với Mộc Du Du.
Rượu quá nửa tuần, bởi vì hai người chưa ăn tối mà lại uống rất nhiều nên nhanh chóng say, tửu lượng của Bạch Dĩ Mạt cũng coi như tốt, thuộc loại ngà ngà say, nhưng Mộc Du Du thì hoàn toàn say.
Bạch Dĩ Mạt chỉ vào Mộc Du Du rồi nở nụ cười: “Mày còn bảo ngàn ly không say, tao thấy mày đây chính là điển hình của một ly đã say.”
Nói xong, cô bật cười ha hả, một ly rồi một ly tiếp tục uống…
“Tiểu thư, ở đây có ai đã ngồi chưa? Không có ai thì chúng ta cùng ngồi nhé!” Hai người đàn ông hoàn toàn không để Bạch Dĩ Mạt đồng ý đã trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.
Bạch Dĩ Mạt tuy say, nhưng cũng không đến nỗi trơ mắt nhìn bạn tốt của mình bị người khác dẫn đi mà không để ý, hơn nữa cô vừa nhìn đã biết hai kẻ này là lũ cặn bã tinh trùng tràn não.
Cô đứng lên, đi đến bên cạnh Mộc Du Du kéo Mộc Du Du đi ra ngoài, không thèm nhìn thẳng vào hai kẻ tự cho mình là đúng kia.
“Ơ kìa, em gái, anh trai dẫn các em đi chơi, đừng có cạn tình như thế chứ!” Hai tên kia chặn đường Bạch Dĩ Mạt và Mộc Du Du, cười vẻ nịnh hót.
Bạch Dĩ Mạt cười lạnh nói: “Đừng có ở trước mặt tôi mà nói ra hai chữ anh trai này, tránh xa tôi ra một chút.”
Hai tên kia nhìn nhau, sau đó bắt đầu một ngươi kéo một người, Bạch Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, tóm lấy cánh tay của một gã bẻ ngược ra phía sau, chân xỉa một cái, trong nháy mắt người kia liền té xuống, người còn lại trông thấy huynh đệ của mình bị quật ngã thì vội hất Mộc Du Du ra, Mộc Du Du đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Người này lao đến nắm chặt tay Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt hơi nghiêng người, thay đổi vị trí, kéo đối phương quật qua vai, chỉ nghe thấy xoảng một tiếng, tên đó đã nằm trên mảnh vỡ thủy tinh kêu to.
Bạch Dĩ Mạt phủi tay, đi đến trước mặt người quản lý đang muốn gây khó dễ, nói: “Có cái gì hư hỏng tôi sẽ bồi thường, cho một két bia đến đây.”
Nói xong thoải mái đỡ Mộc Du Du dậy về chỗ.
Bạch Dĩ Mạt thấy Mộc Du Du say không còn ý thức, đoán trước mình cũng không thể dìu cô ấy về được, thế là gọi điện cho Tưởng Quân, để anh ta đến đón Mộc Du Du, còn mình thì tiếp tục uống.
Tưởng Quân đặt điện thoại xuống một lúc lâu vẫn không nói gì, Hướng Nhu hỏi anh: “Trễ thế này mà ai gọi vậy?”
Tưởng Quân nhìn Hướng Nhu, giọng nói trầm đi mấy phần: “Bạch Dĩ Mạt nói Du Du uống rượu, bảo anh đến đón cô ấy.”
Hướng Nhu vừa nghe là Bạch Dĩ Mạt, khóe miệng cong lên vẻ khinh thường: “Nha đầu kia đang ở đâu?”
“Lam Sắc Hải Ngạn.” Sắc mặt Tưởng Quân đen lại nhìn Hướng Nhu.
Hướng Nhu nghe thấy thế thì nụ cười khinh miệt càng không nhịn được, tốt lắm! Cái chỗ rượu thịt hỗn tạp thế mà hai người họ cũng dám đến, thật là có bản lĩnh.
Tưởng Quân và Hướng Nhu nhìn nhau, dường nhu trong đầu đều đang tính toán gì đó…
Hai người đến Lam Sắc Hải Ngạn, vừa vào đã bị mấy cô gái không biết xấu hổ nhìn chằm chằm. Cũng đúng, ở nơi này có khi nào có thể nhìn thấy được đàn ông thượng hạng như thế chứ!”
“Anh đẹp trai, lần đầu đến đây chơi sao!”
“Cút đi…”
Sát khí trên mặt Tưởng Quân vô cùng nặng nề, khiến cô gái kia trông thấy không dám đến gần, thế là mang vẻ mặt cười tươi quay ngược lại ném sang Hướng Nhu nhìn có vẻ dễ chịu hơn.
“Ồ, anh trông quen quá! Có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi không!”
Hướng Nhu vô cùng dịu dàng mỉm cười, nói với người phụ nữ kia: “Mỹ nữ à, anh nghĩ vợ anh có thể đã gặp em, còn anh thì chưa từng.”
Mấy người kia như đạp phải đinh, bĩu môi đi tìm những con mồi khác, còn Tưởng Quân và Hướng Nhu cơ hồ đều đồng thời nhìn thấy Bạch Dĩ Mạt ngồi ở đăng kia uống rượu cùng với Mộc Du Du đã say như chết.
Tưởng Quân đi đầu bước đến, đứng cạnh sô pha nhìn hai người, Bạch Dĩ Mạt uống nhiều quá, thấy Tưởng Quân có đến hai cái đầu, cô cười nói: “Quân lão đại, hức, Du Du giao lại cho anh. Đúng rồi, em vừa đánh nhau làm hỏng ít đồ ở đây, phiền anh lát nữa trả tiền giùm!”
Nói xong cũng đứng lên, lướt qua Tưởng Quân đi ra ngoài, nhưng vừa đi có hai bước đã bị Hướng Nhu chặn lại, cô ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, cười ngốc nghếch: “Ôi trời, nhìn anh thật giống với tên yêu nghiệt chết bầm, tên phóng đãng chết bầm kia! Cảm phiền tránh đường chút nhá.”
Hoàn toàn coi nhẹ sắc mặt trầm xuống của Hướng Nhu, định đi lướt qua hắn, kết quả không đợi cô bước nửa bước thì trên đỉnh đầu đã vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi: “Bạch Dĩ Mạt, hôm nay em chết chắc rồi.”
Sau đó hắn trở tay một cái, Bạch Dĩ Mạt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó cả người bị Hướng Nhu vác lên vai, Hướng Nhu nói với Tưởng Quân đi trước, rồi khiêng Bạch Dĩ Mạt ra ngoài.
Bạch Dĩ Mạt say không còn sức, lại còn nằm ngược trên vai Hướng Nhu, thế là liền đấm vào lưng hắn, hai chân không ngừng đạp loạn xạ: “Anh buông ra… mau buông ra…”
Hướng Nhu dùng sức vỗ mông Bạch Dĩ Mạt một cái: “Em trật tự giùm anh đi.”
Hướng Nhu và Tưởng Quân đều uống rượu nên không lái xe đến, đón một chiếc taxi, nhét Bạch Dĩ Mạt vào trong, rồi mình cũng ngồi xuống theo, nói địa chỉ để tài xế lái đi.
Bạch Dĩ Mạt bị Hướng Nhu khóa chặt trong lòng ngực, cô có làm gì cũng không vùng vẫy thoát khỏi hắn được, đành phải ngoan ngoãn để mặc hắn ôm, Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt im lặng hiền lành thì nói với tài xế: “Phiền anh lái nhanh một chút.”
Về tới trước khu nhà của Bạch Dĩ Mạt, lôi Bạch Dĩ Mạt xuống xe, Hướng Nhu đỡ cô đi vào trong, cả đoạn đường im lặng không nói gì, vào thang máy, ra thang máy, lấy chìa khóa mở cửa phòng, tất cả đều liền mạch lưu loát.
Vừa vào cửa đã trở tay đè Bạch Dĩ Mạt vào cửa, không đợi Bạch Dĩ Mạt cảm thấy đau vì đụng phải cửa, một nụ hôn bá đạo nóng bỏng đáp xuống.
Trong đầu Bạch Dĩ Mạt choáng váng, hơn nữa lại bị Hướng Nhu nhiều lần bá đạo mà hôn, mang theo sự trừng phạt cắn lấy môi dưới cô, cạy mở khớp hàm cô, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô mà cắn cắn, liếm mút, đầu lưỡi tùy tiện tới lui nơi cái chỗ mềm mại thơm ngon kia, càng vào càng sâu.
Bạch Dĩ Mạt không bước đi được, suýt nữa ngã xuống, Hướng Nhu buông bàn tay khống chế tay cô ra, một tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, tay kia bắt đầu cởi áo cô, rất nhanh áo khoác trên người đã rơi xuống đất, sau đó chiếc áo len cũng biến mất khỏi người Bạch Dĩ Mạt, trên đó chỉ còn lại chiếc áo dệt kim cổ thấp.
Tức thì Hướng Nhu từ dưới dò xét vào trong, sau đó di chuyển một đường dọc theo thắt lưng, nắm lấy thứ tròn trịa cách một lớp nội y của cô, xoa nắn nhào nặn, cảm giác cả người run lên khiến Bạch Dĩ Mạt ấp úng chống đỡ, nhưng lại không thốt ra một câu hoàn chỉnh nào.
Hắn dời khỏi môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại bên vành tai, rồi đến cổ, để lại dấu vết chỉ thuộc về hắn, tiếp tục đi đến xương quai xanh, hắn nhẹ nhàng liếm láp, đầu lưỡi vẽ một đường dọc theo xương quai xanh, rồi chậm rãi cắn lấy miệng cô, cắn từng chút từng chút, vừa như đang nhấm nháp món ăn rất ngon miệng, vừa như đang trút căm phẫn trả thù.
Bạch Dĩ Mạt hơi lắc người, lưng đã cứng ngắc, cảm giác như có con kiến ở trên người cắn vừa ngừa vừa đau lại tê dại, hắn cảm thấy rõ cả người Bạch Dĩ Mạt run lên, ngay sau đó, hai tay cô đặt trước ngực hắn, mơ màng nói: “Đợi…đợi chút đã, mau, mau buông em ra, em…”
Hướng Nhu buồn cười, buông món ăn ngon ra sao, âm thanh trầm đục mang theo vài phần đùa cợt: “Bạch Dĩ Mạt, anh đã nói hôm nay em chết chắc rồi, em tưởng anh nói đùa, hả?”
Trong bụng Bạch Dĩ Mạt cuồn cuộn, đầu nặng trịch không đi được, cô mở mắt nhìn thẳng vào mắt Hướng Nhu đã bị dục vọng che lấp, lặp lại: “Anh cứ… buông… em ra, em… mau… buông ra…”
Vừa nói vừa đẩy Hướng Nhu, nhưng cô lấy đâu ra sức mà để đối phương đồng ý chứ, cô không có cách nào đẩy ngã đối phương cả. Cho nên, giờ phút này người nào đó biến thân giữ nguyên động tác không cử động, đứng vững ở đó.
“Hừ, thả em ra ư, đừng có mơ, vì những lời em nói, em cũng phải trả giá lại chứ, hôm nay anh không bắt em xin anh tha thứ thì cái chữ Hướng này anh sẽ viết ngược.” Hướng Nhu vừa nói vừa lại gần Bạch Dĩ Mạt, tuy cách một lớp quần áo nhưng Bạch Dĩ Mạt cũng có thể cảm nhận được thân thể trước mặt đã nóng lên, đang phóng ra, cùng với sự biến hóa chậm rãi của cái vật cứng đang ép vào bụng cô kia.
“Không phải, anh… mau tránh ra… em… em… muốn… nôn…”
Vừa dứt lời liền nghe thấy Bạch Dĩ Mạt “ọe” một tiếng, vinh quang thải lên quần áo Hướng Nhu.

Chương 32: Phòng tắm

“Bạch Dĩ Mạt…” Trong căn phòng im ắng vang lên một tiếng hét phẫn nộ.
Hướng Nhu nhìn người nào đó, trong mắt đã muốn tóe lửa, rõ ràng là đang trừng phạt cái người không tim không phổi trước mắt này, nhưng sao có cảm giác lại bị cô chỉnh lại chứ.
“Em đã… nói, với anh… buông ra, anh… chính là… không nghe…”
Bạch Dĩ Mạt nôn xong thì không còn khó chịu nữa, nhưng đầu óc vẫn trong trạng thái nặng trĩu, bị tiếng hét của Hướng Nhu làm cho tỉnh lại một ít, con mắt trong suốt của cô đã không thấy bóng dáng đâu, đổi lại là bị một màn sương dày che chắn, cô không biết bộ dạng hiện tại của cô mềm mại đáng yêu thế nào, mê người thế nào, muốn bị người nào đó ăn xong lau sạch thế nào.
Nhưng vết uế này nhắc nhở Hướng Nhu giờ phút này không phải lúc để thưởng thức phong cảnh kiều diễm, mà là lập tức giải quyết vấn đề, hắn bị bệnh sạch sẽ, quả thật không chịu đựng nổi.
Hắn cởi áo khoác ra vất trên sàn, ôm lấy Bạch Dĩ Mạt đi vào phòng tắm, mở cửa ra ném Bạch Dĩ Mạt vào bồn tắm, dưới chân Bạch Dĩ Mạt mềm nhũn suýt nữa ngã ra, may mà trên lưng có người kéo cô ôm chặt lại, giúp cô chống đỡ.
Cô định ngẩng đầu lên thì cảm giác mùi vị bạc hà xộc thẳng vào trong miệng, không biết Hướng Nhu từ lúc nào đã súc sạch miệng cho cô, Bạch Dĩ Mạt bị nghiêng liên tục ói ra mấy ngụm, nhưng cảm giác sau đó thì rất thoải mái, miệng còn đặc biệt sạch sẽ.
Không đợi cô chậm chạp, cảm giác ‘mưa to’ đầy trời xối lên người cô, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói: “Tỉnh chưa?”
Bạch Dĩ Mạt đưa tay nắm lấy vòi sen, vừa định chạy đi thì eo lại bị ôm chặt, không sao chạy thoát được, cuối cùng cô cũng thành công cướp được vòi hoa sen, cô bật cười hi hi, nhằm Hướng Nhu bắt đầu súng máy bắn phá.
Hướng Nhu để mặc cô bắn nước từ vòi sen lên người, nụ cười ngoài miệng vô cùng hấp dẫn, rất nhanh hai người đều ướt sũng, Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt vì ướt đẫm mà quần áo dính chặt vào người, chiếc nội y sáng màu lộ rõ nét hoa văn, còn vì hô hấp dồn dập mà làm cho nơi cao vút kia chuyển động lên xuống không ngừng, với hắn mà nói tuyệt đối là hấp dẫn trí mạng.
Bạch Dĩ Mạt bị nước dội vào tươi tỉnh lại không ít, cô nhìn Hướng Nhu mặt dính đầy nước, người đàn ông này hình như lúc nào cũng đẹp trai ngất ngây, vòi hoa sen trong tay cũng không biết khi nào đã rớt xuống mặt đất.
Trên tóc hắn còn đang nhỏ giọt mấy giọt nước, nước trên mặt từ trên cổ trượt xuống ngực, áo sơ mi bị nước làm ướt dính chặt vào thân thể cường tráng của hắn, cách một lớp áo trong gần như trong suốt, có thể nhìn thấy cơ thể săn chắc mà hắn hàng năm rèn luyện.
Bạch Dĩ Mạt không khỏi đỏ mặt, cô ý thức được cảnh tượng bây giờ của hai người là như thế nào, cảnh sẽ diễn ra tiếp đó sẽ phát triển như thế nào, dường như cô cũng có hiểu chút.
“Em tỉnh em tỉnh rồi, anh đi ra ngoài đi, em muốn tắm rửa.” Bạch Dĩ Mạt nhớ lại lúc nãy Hướng Nhu một mực hỏi cô đã tỉnh táo chưa, vừa hay cô lấy đây làm cớ dỗ Hướng Nhu ra ngoài.
Hướng Nhu nắm lấy cái cằm nhỏ của Bạch Dĩ Mạt, giọng nói có chút mờ ám, màu sắc trong đôi mắt vô cùng sặc sỡ, tia sáng hấp dẫn chết người lấp đầy, hại Bạch Dĩ Mạt không dám nhìn thẳng.
“Em bày bừa ra đó xong rồi để ai xử lý, hả?”
“Nè, sao anh có thể nhỏ mọn như thế chứ, không phải chỉ là làm bẩn áo anh một chút thôi sao, em đền là được chứ gi? Bây giờ anh đi ra đi, cả người em thối hoắc à, em muốn tắm rửa.”
Hướng Nhu cười nghe Bạch Dĩ Mạt run run nói cứng, một tay xoa nhẹ lên mặt cô, ngón tay từ ấn đường nhẹ lướt qua đuôi mày, hỏi: “Em đền cho anh? Ừm, lấy cái gì để đền đây? Ở đây sao?”
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu, ý nghĩ hỗn độn khiến cô không để ý được chữ ‘đền’ trong miệng Hướng Nhu và chữ ‘đền’ của cô là hai ý hoàn toàn trái ngược nhau.
Ngón tay Hướng Nhu từ đuôi mày chạm vào mắt Bạch Dĩ Mạt, có chút ác độc kéo kéo lông mi nơi mắt cô: “Hay là dùng nơi này đền?”
Bạch Dĩ Mạt mù mờ lắc đầu, không biết nên làm gì bây giờ.
Ngón tay Hướng Nhu từ khóe mắt đi đến cái mũi cao thẳng của Bạch Dĩ Mạt, chậm rãi trượt từ trên xuống dưới, trượt đến chóp mũi thì nhéo lấy, hỏi: “Hay là ở đây?”
Không đợi Bạch Dĩ Mạt lắc đầu hay kháng nghị thêm, hắn đã bóp chặt mũi Bạch Dĩ Mạt, không cho cô trút giận, tay hắn ôm chặt trên lưng cô, miệng nhẹ nhàng nói: “Vậy cứ dùng chỗ này đền đã.”
Nói xong liền áp một xuống, hung hăng chiếm lấy hơi thở mùi đàn hương, tham lam hút lấy mùi rượu cùng với mùi bạc hà trong miệng cô, Bạch Dĩ Mạt bị hắn hôn đến nỗi hô hấp trở nên dồn dập, vì thế chủ động tiến vào miệng hắn lấy chút không khí loãng, khóe miệng Hướng Nhu nhướng lên, buông môi cô ra: “Bạch Dĩ Mạt, chỗ này của em đền cũng không tệ lắm, tiếp tục nào.”
Nói xong lại cúi đầu hôn, hắn rất hài lòng với phản ứng của Bạch Dĩ Mạt, mặc dù có chút mới lạ, nhưng sự chủ động của cô đủ để làm cho hắn mừng rỡ phát điện, hắn chậm rãi buông tay ra khỏi mũi cô, thăm dò vào bên trong áo cô, cởi bỏ khóa áo lót, bỗng Bạch Dĩ Mạt cảm thấy trước ngực được thả lỏng vội dừng lại, rời khỏi môi hắn.
“Anh làm gì thế?” Âm thanh dồn dập mang theo sự mềm mại, không giống bình tĩnh hung hăng càn quấy bình thường, giây phút này lọt vào tai Hướng Nhu quả thật đúng là lời mời gọi tha thiết nhất.
Hắn đè Bạch Dĩ Mạt vào tường, bàn tay đang đặt sau lưng cô bỗng dưng chuyển hướng ra phía trước, xuyên qua chiếc áo hai mảnh chính xác bao phủ lấy đỉnh núi tuyết trắng nhô cao.
“Hình như trước kia anh đã nói với em, ngàn vạn lần không nên hỏi một người đàn ông đang làm gì, bởi vì em chỉ có thể nhận được một đáp án.” Hướng Nhu dừng lại một chút rồi gằn từng tiếng nói ra: “Ăn – em.”
Xem như Bạch Dĩ Mạt đã rõ dụng ý của Hướng Nhu, nhưng rõ ràng hai người đang cãi nhau, hơn nữa dựa vào cái gì mình phải chịu sự bắt nạt của hắn ta, anh muốn à? Không cho đâu.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười kéo lấy tay hắn, Hướng Nhu cũng cười, muốn xem rốt cuộc cô muốn làm gì? Cho nên cực lực phối hợp với cô.
Bạch Dĩ Mạt cầm lấy móng vuốt đặt trước ngực mình, sau đó trở tay một cái, Hướng Nhu đưa lưng về phía cô, chân cô nhằm vào sau đầu gối hắn mà đá, Hướng Nhu khéo léo tránh đi, chân kia xoay một vòng vừa hay chống lại bàn chân đá tới của Bạch Dĩ Mạt, dưới chân Bạch Dĩ Mạt vốn không cử động được, hơn nữa lại đang ở tư thế gà đứng một chân phòng tắm trơn ướt, bước kế tiếp đương nhiên là ngã sấp xuống, ngay lúc mặt cùng đất sắp thân mật tiếp xúc thì Hướng Nhu đưa tay ra, Bạch Dĩ Mạt đổ gục vào trong ngực hắn.
Hướng Nhu xoay người ôm Bạch Dĩ Mạt đến trên bồn rửa mặt, khóa chặt hai chân đá loạn của cô, cười nói: “Bạch Dĩ Mạt, em đánh không lại anh đâu.”
Bạch Dĩ Mạt đương nhiên biết mình đánh không lại hắn, nhưng lại rất tức giận, giống như bản thân đã bị hắn ăn sạch vậy, rõ ràng là hắn sai, kết quả trên mặt hắn lại ra vẻ đương nhiên, thậm chí còn quy tội cô mới là người sai lầm.
Cô liếc hắn một phát rồi quay sang chỗ khác, cũng không phản kháng, phản kháng cũng không có ích gì, dù sao cũng không đánh lại hắn, bất kể thế nào cũng đánh không lại.
Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt giận dỗi quay ngoắt đầu sang một bên, bất đắc dĩ thở dài, nên lấy lòng cô thế nào bây giờ? Hắn xoay đầu Bạch Dĩ Mạt lại, để cô nhìn thẳng vào hắn, trông thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng lấy tay vỗ nhẹ.
“Dĩ Mạt, chúng ta không cãi nhau nữa nhé? Em có biết không, em không chịu để ý đến anh, khiến tim anh như chết khô héo.”
Bạch Dĩ Mạt mở mắt nhìn Hướng Nhu, thấy vẻ mặt ủy khuất của hắn, cứ nghĩ là hắn lại trêu chọc cô, nhưng dưới ánh đen nhìn thấy bóng đen trong mắt hắn tỏa ra thật nghiêm túc, đột nhiên cô cảm thấy mũi chua xót.
Thật ra cô hiểu, những chuyện hắn làm lúc trước quả thật quá ấu trĩ, nhưng dù sao cũng xuất phát vì lo lắng cho cô, để ý cô, điều cô tức giận nhất không phải là hắn lục lọi đồ của cô, mà là hắn lại không tin cô, không có chút lòng tin nào ở cô, còn cô thì thật sự rất tin tưởng hắn, cô cũng không lấy chuyện trong quá khứ của hắn ra mà giận dỗi, đâu có vui đâu!
“Anh có biết điều em giận nhất không phải là anh xóa tin nhắn, tắt điện thoại của em, mà là…”
“Mà là em cảm thấy anh không tin em, đúng không?” Bạch Dĩ Mạt trừng mắt, hắn biết, hắn biết được nguyên nhân mình nổi giận.
Hướng Nhu đứng giữa hai đùi Bạch Dĩ Mạt, hai tay lần xuống ôm lấy eo cô, đôi mắt không rời khỏi cô, hắn tiếp tục nói: “Anh thừa nhận anh nhỏ mọn, không thể chấp nhận được người con trai nào khác đối tốt với em, anh đã bỏ lỡ nhiều năm lắm rồi, khó khăn lắm mới có thể ở bên em, sai có thể để cho người khác đến phá hư tình cảm giữa hai ta chứ.
Dĩ Mạt, cho tới giờ em là một người vì bạn bè mà có thể vượt lửa qua sông, em coi trọng tình bạn giữa tình yêu. Nhưng ngộ nhỡ có người lợi dụng ưu điểm này của em để mơ mộng với em thì sao? Anh tin em, nhưng anh không tin cái tay Vương Tường Vũ kia, thậm chí anh còn không tin Giản Quân Phàm.
Anh là của em, tất cả của em đều là của anh, em nói anh bá đạo vô lại cũng được, ích kỷ kiêu căng cũng thế, tóm lại đấy chính là tình yêu của anh dành cho em, cả đời này anh chỉ yêu mình em, em không thể cho anh chút tin tưởng sao?”
Hai mắt Bạch Dĩ Mạt bỗng dưng đỏ lên, từ lúc nào cô lại làm cho một người phong tư trác tuyệt phải thừa nhận sự lo lắng hãi hùng trong tình yêu, chẳng lẽ đúng là bản thân không cho hắn cảm giác an toàn sao?
Bạch Dĩ Mạt giơ hai tay lên vuốt ve má Hướng Nhu, rõ ràng bên ngoài là một người đàn ông hô phong hoán vũ, sao đến trước mặt cô lại không chịu nổi một kích động chứ.
“Làm sao anh lại nghĩ như thế? Chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, tuy rằng cãi nhiều làm hòa cũng nhiều, nhưng là người mà chúng ta hiểu rõ nhất! Đối với Vương Tường Vũ, thật lòng em cảm thấy phải xin lỗi hắn, bởi vì năm đó em biết qua lại với người khác tốt hơn, trong lòng vô cùng khó chịu, sau đó Vương Tường Vũ lại tỏ tình với em, ma xui quỷ khiến em lại đồng ý người ta, nhưng tình cảm của em với anh ấy không phải tình yêu, nhưng anh ấy vẫn bằng lòng trước sau như một đối xử với em rất tốt, anh ấy đáng được để người tốt hơn yêu anh ấy, mà người kia hoàn toàn không phải là em;
Còn Giản Quân Phàm, ừm, anh ấy cũng giống tri kỷ của em vậy, năm năm này anh không ở bên cạnh em, người duy nhất có thể hiểu em nhìn thấu em chỉ có anh ấy, em biết tình cảm của anh ấy với em, nhưng em lại không muốn anh ấy trở thành Vương Tường Vũ thứ hai, đối với anh ấy như vậy là không công bằng, em nợ anh ấy nhiều lắm, em không thể tiếp tục thiếu nợ tình cảm của anh ấy được.
Còn anh thì sao? Còn không phải vì anh mà em đã phụ lòng hai người đàn ông tốt sao? Anh nói cả đời này anh chỉ yêu em, sao em cảm thấy có chỗ không phải?”
Hướng Nhu siết chặt hai tay, ôm chặt lấy Bạch Dĩ Mạt, nụ cười nở rộ trên mặt như đứa con nít: “Được rồi, là anh sai, không nên khiến em giận dữ, em sẽ không cãi nhau với anh nữa chứ?”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, vênh váo đắc ý nói: “Thấy anh cầu khẩn như thế, em sẽ phán quyết giam anh cả đời.”
Hướng Nhu nhíu mày: “Thảm như thế sao! Tù chung thân ư!”
Bạch Dĩ Mạt hơi bĩu môi với Hướng Nhu, cười nói: “Tù chung thân ở trong quan tòa trái tim!”
Hướng Nhu bật cười, sau đó cúi đầu hôn cô, đây là nụ hôn dài nhất từ trước đến nay, nụ hôn mềm mại lan tận vào trong tim gan, chứa trọn tình yêu nồng cháy của họ, tình yêu chân thành như kim cương dành cho đối phương, một tình yêu vĩnh cửu.
Nụ hôn dịu dàng vừa dứt, Bạch Dĩ Mạt rời khỏi môi Hướng Nhu nói: “Này, cả người em mồ hôi dính dáp, anh ra ngoài trước đi, em muốn tắm rửa.”
Sự dịu dàng trong mắt Hướng Nhu chuyển hẳn thành cơn khao khát, hắn ôm Bạch Dĩ Mạt từ trên bồn rửa xuống, đặt cô vào trong bồn tắm, vừa mở vòi xả nước vừa cười đến gian trá: “Anh cũng dính đầy mồ hôi, hai ta tắm chung.”
Nói xong, hắn liền nhảy vào trong bồn tắm cỡ trung bình kia.
Bạch Dĩ Mạt giật mình kêu một tiếng: “Anh vào đây làm gì! Đi ra đi.”
Còn chưa kịp hoảng sợ xong thì Hướng Nhu đã ôm cô vào lòng, môi dán tại bên tai Bạch Dĩ Mạt, thản nhiên thở ra: “Vợ à, em nôn vào anh thoải mái như vậy, không phải nói đền cho anh sao? Vậy đền cho tới cùng đi!”
Vừa dứt lời trong nháy mắt hắn liền giật phắt chiếc áo ngực của Bạch Dĩ Mạt, hai đóa hoa mai trên đỉnh núi tuyết trắng lòa ngạo nghễ dựng đứng, Hướng Nhu nghiêng người ngậm lấy nụ hoa kiều diễm đang mời gọi hắn

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay