Trọn đời bên em - Chương 59
Chương 59: Tương Nhu Dĩ Mạt (chương cuối)
Trong phòng cấp cứu bác sĩ y
tá không ngừng ra vào, Bạch Dĩ Mạt đứng bên ngoài chì có thể nhìn y tá bưng
dụng cụ chữa bệnh ra ra vào vào, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ đi ra nói cho bọn họ biết là miệng vết thương quá sâu,
động đến động mạch khiến xuất huyết nhiều, nhất định phải làm phẫu thuật ngay
lập tức.
Đang nói dở, Bạch Dĩ Mạt ngây ngẩn cả người, biết Giản Quân Phàm sắp được đưa
vào phòng phẫu thuật, cô mới hiểu được vết thương của anh nghiêm trọng cỡ nào,
nhìn những mảng máu đỏ tươi trên người anh, cô suýt nữa ngất đi.
Trên đường đến đây, hai hốc mắt cô đỏ lên, ánh mắt dán chặt vào Giản Quân Phàm
đang còn hôn mê, một giây buông tay này, cô và Giản Quân Phàm cách nhau một
cánh cửa.
Người nghe tin càng lúc càng đến nhiều, đứng ngoài phòng phẫu thuật, lãnh đạo
cục cảnh sát, đồng nghiệp bạn bè của Giản Quân Phàm, ông Hướng, bố mẹ nghe thấy
tin cũng vội vàng tới.
Bạch Dĩ Mạt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, ngay một
câu cũng không nói…
Đến một từ cô vẫn không dám thốt miệng ra, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Giản
Quân Phàm, anh không được xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao em sẽ tha thứ
cho anh, chúng ta sẽ giống như trước kia, anh phải kiên trì đến cùng, không
được buông tay…
++
Một tuần sau.
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư gia Lăng Vân truyền ra một tiếng sư
tử gầm: “Họ Hướng kia, anh dám cho anh Quân Phàm uống rượu hả…”
Giản Quân Phàm có chút buồn bực quan sát nữ cảnh sát trước mặt, đau đầu không
thôi, vì sao không cảm thấy miệng vết thương đau mà chỉ thấy đầu sắp nứt ra là
sao?
“Tiểu cô nương, rượu đỏ bồi bổ sức khỏe, hay là cô cũng uống một ly nhé?” Hướng
Nhu ngồi trên ghế bên cạnh trưng ra nụ cười giết người không đền mạng cầm ly
rượu trong tay lên, dường như muốn đưa cho người đẹp cảnh sát.
“Anh, đi ra ngoài.” Người đẹp cảnh sát chỉ vào Hướng Nhu rồi duỗi tay chỉ ra
cửa.
Hướng Nhu buồn cười nhìn chằm chằm cô, hỏi một cách kỳ quái: “Cô có phải là phụ
nữ không thế, tôi gặp người nào cũng để cho tôi vào, còn cô, lại bảo tôi đi
ra?”
Giản Quân Phàm nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ thì vô cùng mất kiên nhẫn
nói: “Hai người đi ra luôn đi.”
“Vì cái gì?”
Lúc này hai người lại thật ăn ý, đồng thanh dị khẩu.
Bỗng cửa được đẩy ra, Bạch Dĩ Mạt cầm theo bình giữ nhiệt đi vào, trông thấy
không khí lúc này, ấy, thật quái dị!
Ba người trong phòng bày ra vẻ mặt khác nhau.
Giản Quân Phàm trên giường bệnh mỉm cười nhìn Bạch Dĩ Mạt, nói với cô: “Em đến
là tốt rồi, anh bị hai người này quấy nhiễu phiền chết đi được.”
Hướng Nhu nhìn khuôn mặt kia của Giản Quân Phàm, trong lòng thấy ghen tức,
không phải chỉ là đỡ một đường dao thôi sao, vì cái gì mà ngày nào sáng trưa
chiều cũng ba lượt là sao!
Hắn còn thay cô đỡ đạn đấy, cũng không thấy một ngày cô chạy đến nhiều như thế!
Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng càng bực bội, dựa vào cái gì mà vợ của mình phải đi
hầu hạ người đàn ông khác chứ! Nói xong hắn liền chộp lấy bình giữ nhiệt trong
tay Bạch Dĩ Mạt, khóe miệng kéo lên, lời nói thốt ra rõ ràng là đố kị: “Để xem
nào, xem hôm nay hầm cho anh họ anh ăn canh gì đây nào?”
Bạch Dĩ Mạt là người không thích nấu ăn lại tự mình xuống bếp hầm canh cho Giản
Quân Phàm, Hướng Nhu thân là bạn trai vẫn chưa hưởng thụ đãi ngộ này nhỉ? Có
thể không ghen được sao?
“Canh gà táo đỏ, bổ máu…” Bạch Dĩ Mạt thấy Hướng Nhu như thế thì muốn cười,
không cẩn thận lại thấy người đẹp đang lườm cô.
“A, Hiểu Hàn, cũng đến thăm hả, cũng không kịp chào hỏi cô, hôm nay tới sớm
thật đấy!”
Doãn Hiểu Hàn sửa lại bộ cảnh phục trên người, tức giận nói với Bạch Dĩ Mạt:
“Chúng ta không thân quen đến thế, mời gọi tôi là cảnh sát Doãn.”
Đối với cái kiểu chĩa mũi nhọn vào mình thế này Bạch Dĩ Mạt đã chịu đựng được
một tuần lễ rồi, khoảng từ ngày hôm sau khi Giản Quân Phàm làm xong phẫu thuật.
Nhận được tin tức ông bà Giản ngồi máy bay tư nhân tới cũng là sáng hôm sau,
đại khái cũng biết sơ qua chuyện, biết không có vấn đề gì lớn cũng yên lòng.
Vốn định đưa Giản Quân Phàm về thành phố Y để tiện chăm sóc, nhưng bác sĩ lại
nói tốt nhất không cần phải đi đâu xa, thế là chuyển anh đến bệnh viện Lăng
Vân, nằm trong phòng bệnh cao cấp nhất, đến nỗi Giản Quân Phàm mới tỉnh lại là
lại muốn chuyển viện.
Doãn Hiểu Hàn này nghe nói là quen nhau mấy đời với nhà họ Giản, thích Giản
Quân Phàm từ lâu rồi, vì có thể làm việc cùng với Giản Quân Phàm mà không để ý
đến tiếng oán hờn trong nhà, càng muốn làm cảnh sát hơn, vừa mới tốt nghiệp
trường cảnh sát đã được phân đến cục cảnh sát chỗ Giản Quân Phàm.
Gần đây nghe thấy tin Giản Quân Phàm bị thương, kết quả không hề báo cáo một
tiếng với lãnh đạo, vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện, vào phòng bệnh đã ôm lấy
Giản Quân Phàm đang còn hôn mê khóc um lên, tất cả mọi người đứng một bên như
bị điểm huyệt nhìn nha đầu liều lĩnh này suýt nữa túm Giản Quân Phàm từ trên
giường xuống.
Tiếp đó không nói cũng biết, ngày ngày đúng giờ đều đến trình diện, biết Giản
Quân Phàm vì cứu Bạch Dĩ Mạt mới bị thương, nhất thời xếp Bạch Dĩ Mạt vào danh
sách đen, không thèm để ý đến cô, cũng lây sang Hướng Nhu luôn được phụ nữ hoan
nghênh, nhưng cái này quả thật không thể trách Hướng Nhu người ta sức hấp dẫn
không đủ, mà là tiểu cảnh sát này trong mắt chỉ có mỗi Giản Quân Phàm.
Bạch Dĩ Mạt khẽ ho một tiếng, nhìn Doãn Hiểu Hàn thuần thục giật lấy bình giữ
nhiệt trên tay Hướng Nhu, sau đó đi đến bên cạnh bàn trà đặt bình giữ nhiệt lên
đó, cuối cùng bưng bát lên đến đưa cho Giản Quân Phàm: “Ăn cái này đi.”
Bạch Dĩ Mạt thức thời đành phải lôi Hướng Nhu đang xem kịch vui ra khỏi phòng,
lúc đó còn gặp ánh mắt cầu cứu của Giản Quân Phàm, nhưng bọn họ lại làm như
không phát hiện ra.
++
Trời dần tối, Bạch Dĩ Mạt ngồi trong xe tâm tình không tệ, vụ án lúc trước đã
hoàn toàn thoát tội, rồi sau đó đi đi lại lại với Hướng Nhu, người lĩnh án thay
kia cũng được thả ra, tuy Bạch Dĩ Mạt biết Hướng Nhu vẫn dùng thủ đoạn không
tốt, nhưng Hướng Nhu đã cam đoan với cô sau này sẽ không bao giờ làm chuyện
trái pháp luật nữa, Bạch Dĩ Mạt mới miễn cưỡng quên đi.
Lam Tiểu Tình đến nay đang ở trong trại giam, mà đêm đó bọn Hướng Nhu sở dĩ có
thể tìm được Bạch Dĩ Mạt, thật ra cần phải cảm tạ Hàn Thượng Phong, nếu không
phải gặp được Hàn Thượng Phong xuống núi, thì bọn họ cũng không thể nào tìm
được Bạch Dĩ Mạt.
Sau đó Hàn Thượng Phong đến cục cảnh sát tự thú nhận tội của mình, ông bố Hàn
Khởi thấy đứa con nhận hết trách nhiệm về mình, qua một đêm như già đi mười
tuổi.
Còn Trịnh Tịnh Viên trước đó đã bị đám chó săn chộp được không ít ảnh thân mật
giữa cô ta với mấy sếp lớn, từ đó đã ngáng chân con đường diễn viên của mình,
rồi sau đó lại bị phóng viên chụp được cảnh cô ta hít thuốc phiện, tương lai
của cô ta bị hủy triệt để, bây giờ được đưa vào trại cai nghiện để cai…
Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt khẽ ngâm nga mấy câu hát, trong lòng ấm áp hẳn,
giống như cơn gió xuân chợt đến làm ấm người ta trong tháng ba này, bọn họ đã
trải qua hiềm nghi, vượt qua gian nguy, cuối cùng cũng có thể nắm tay nhau
không sợ trở ngại.
Đúng lúc đó điện thoại của Bạch Dĩ Mạt vang lên, cô nghe điện thoại thì sắc mặt
bỗng trở nên kì lại, Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt như thế, đoán không phải có
chuyện gì xấu xảy ra nữa chứ?
“Sao thế?” Hướng Nhu hỏi.
Trên mặt Bạch Dĩ Mạt nhìn không ra biểu tình gì, nói với Hướng Nhu: “Lam Tiểu
Tình, cô ấy, tự sát rồi…”
Hai người cùng im lặng, đột nhiên Hướng Nhu mở miệng hỏi Bạch Dĩ Mạt ‘ở đâu’,
Bạch Dĩ Mạt cũng lời ít ý nhiều nói ở bệnh viện, thế là thấy vô lăng trong tay
Hướng Nhu quay một vòng, ô tô liền chạy sang con đường khác…
Lam Tiểu Tình không có người thân, vì cảnh sát biết Bạch Dĩ Mạt có vướng mắc
với cô, cho nên mới gọi điện báo cho Bạch Dĩ Mạt một tiếng, lúc bọn họ đến bệnh
viện, Lam Tiểu Tình đã không cứu nổi tuyên bố tử vong.
Cô không để lại một câu, vô cùng đơn giản, im lặng rời khỏi thế giới mà cô cho
rằng dơ bẩn không chịu nổi…
++
Ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, cho dù là mùa xuân tháng ba cũng không ngăn
được những đợt gió lạnh, Hướng Nhu chuẩn bị đi lấy xe, Bạch Dĩ Mạt lại kéo tay
Hướng Nhu, nói: “Chúng ta về đi!”
Hướng Nhu cầm tay Bạch Dĩ Mạt, nở nụ cười mê người, dịu dàng nói với cô:
“Được!”
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một cặp tình nhân tay nắm tay dung mao xuất chúng, thỉnh
thoảng khiến người đi đường quay đầu lại nhìn, còn hai người họ cũng cố ý tìm
chủ đề thoải mái, tránh chuyện nghiêm trọng.
Thế là, chỉ thấy bọn họ chỉ trỏ đường phố, thi thoảng phát ra tiếng cười, âm
thanh tranh cãi, cho đến lúc bọn họ đi qua công viên trung tâm thì Hướng Nhu
như sực nhớ ra điều gì đó, kéo Bạch Dĩ Mạt chạy vào bên trong.
Cuối cùng bọn họ cũng dừng lại dưới cây đại thụ nhiều tuổi, Bạch Dĩ Mạt không
hiểu gì nhìn Hướng Nhu: “Trời tối rồi anh dẫn em đến để trèo cây hay chặt cây
thế?”
Hướng Nhu hưng phấn kéo Bạch Dĩ Mạt đến ngồi xổm xuống bên cây đại thụ, chỉ vào
một nơi nói: “Còn nhớ năm sinh nhật tám tuổi của em chúng ta đã đến đây nướng
thịt, rồi chôn cái gì dưới cây cổ thụ không?”
Đầu óc Bạch Dĩ Mạt xoay chuyển, quay lại năm tám tuổi thì vỗ đầu tỉnh ngộ: “Hộp
cầu nguyện.”
Ánh mắt Hướng Nhu sáng lên nhìn Bạch Dĩ Mạt gật đầu: “Chúng ta đã nói đến sinh
nhật em hai mươi tuổi sẽ đến đây đào lên xem, kết quả đã chậm mất năm năm.”
Bạch Dĩ Mạt vô cùng thích thú, vỗ vào Hướng Nhu ra lệnh: “Anh còn chờ gì nữa,
mau đào lên.”
Nói xong hai người bắt đầu trêu ghẹo mãi, rất giống dáng vẻ ngây thơ năm tám
tuổi đó.
“Anh thấy rồi.”
“Em cũng thấy rồi.”
Hai người giơ chiếc hộp sắt nhỏ trong tay lên, cầm giữa không trung lắc lắc.
Bạch Dĩ Mạt nhìn chiếc hộp màu hồng nhạt trong tay Hướng Nhu, liền cướp lại:
“Cái đó là của em.”
Hướng Nhu đứng lên, lợi dụng ưu thế người cao khiến Bạch Dĩ Mạt phải kiễng chân
lên, Bạch Dĩ Mạt càng như vậy, Hướng Nhu lại càng tò mò: “Nhìn em thế này, anh
rất nghi ngờ trong hộp em viết gì đó về anh.”
“Em đâu có nhớ rõ, anh đưa em xem đã, anh đưa em đi.”
“Không đưa, không đưa đâu.”
Hướng Nhu vừa nói không, vừa mở hộp ra lấy tờ giấy nhỏ ra, dưới ánh đèn thấy
trên tờ giấy là mấy chữ trẻ con xiêu vẹo viết bằng bút máy.
Hắn đọc to: “Mình hi vọng tên tiểu tử thúi Hướng Nhu kia cả đời không tìm được
vợ?”
Đọc rất rõ ràng, Hướng Nhu đọc xong mới khôi phục thần trí, cúi đầu nhìn Bạch
Dĩ Mạt giả ngốc, sau đó hỏi: “Cái nguyện vọng này là thế nào hả, mới tám tuổi
sao có thể viết ra những gì không biết xấu hổ thế chứ?”
Bạch Dĩ Mạt thật sự không nhớ rõ bản thân đã viết gì, chỉ nhớ mơ hồ hình như là
về Hướng Nhu, vừa nghe thấy Hướng Nhu đọc xong, đến cô cũng choáng váng, đây
không phải tự đào hố nhảy vào sao?
Cô cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không uất ức, nhớ đến chiếc hộp của người
nào đó còn ở trong tay mình, thế là khóe miệng nhếch lên nói: “Anh viết gì đó
không chừng càng không biết xấu hổ hơn!”
Bạch Dĩ Mạt nói xong cũng nhanh chóng mở hộp, lấy tờ giấy bên trong ra, Hướng
Nhu thấy thế cũng cướp lại, bị Bạch Dĩ Mạt giấu đi tránh được.
Hướng Nhu vừa động đậy đã đè lên Bạch Dĩ Mạt, sau đó tiếp tục cướp, Bạch Dĩ Mạt
cười ha ha đến nỗi thở không nổi, Hướng Nhu nhìn đôi môi ướt ái kiều diễm đỏ
mọng của Bạch Dĩ Mạt, trong lòng bỗng rục rịch, đột nhiên thay đổi mục tiêu.
Bạch Dĩ Mạt chỉ cảm thấy miệng mình bỗng mềm mại, mới phát hiện ra tên lưu manh
này đã muốn đè lên cô, khóe miệng cô nhẹ nhàng cong lên, sau đó ôm cổ hắn đáp
lại, nụ hôn sâu quấn quýt nhau khiến hai người ngọt ngào thấu tận tim gan…
Hướng Nhu nằm thẳng trên cỏ, Bạch Dĩ Mạt bị chiếc áo khoác của Hướng Nhu bọc
lại trước ngực, hai người nhìn lên bầu trời vô tận, nhìn thấy ánh trăng kia,
giống như soi sáng con đường tương lai của họ.
“Bạch Dĩ Mạt.”
“Ừm?”
“Anh yêu em.”
“Em cũng thế…”
Tờ giấy bị vất trên cỏ mở ra, yên bình nằm bên cạnh họ cách đó không xa, trên
giờ giấy cũng là bốn chữ viết bằng bút máy rõ ràng – Tương Nhu Dĩ Mạt.
— The End —