Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 12

173. Giữa mái nhà kho và cái cây lớn ở nhà bên cạnh mọc trùm qua hàng rào tôi có thể thấy chòm sao Orion[28].

[28] Orion: chòm Lạp hộ; Lepus: chòm Thiên thổ; Taurus: chòm Kim ngưu; Gemini: chòm Song tử (*).

Người ta nói chòm Orion được gọi là Orion vì Orion là tên một người thợ săn và chòm sao trông giống như một thợ săn cầm cung và tên, như thế này.

Nhưng chuyện đấy thật vớ vẩn vì nó chỉ là những ngôi sao, và ta có thể nối các chấm sao theo bất cứ cách nào ta muốn, và ta có thể làm nó trông giống như một mệnh phụ cầm dù đang vẫy tay, hay cái máy pha cà phê của bà Shears làm tại Ý, có tay cầm và hơi nước bay ra, hay như một con khủng long.

Và trong không gian thì không có đường kẻ nào cả, vì thế ta có thể nối các ngôi sao của chòm Orion với các ngôi sao của chòm Lepus hay Taurus hay Gemini và nói chúng là chòm có tên Chùm Nho hay Jesus hay Xe đạp (nhưng vào thời La Mã và Hy Lạp người ta chưa có xe đạp, hồi đó họ gọi chòm Orion là Orion).

Dù sao, chòm Orion không phải là ông thợ săn hay máy pha cà phê hay con khủng long. Nó chỉ là sao Betelgeuse và sao Bellatrix và sao Alnilam và sao Rigel và mười bảy ngôi sao khác tôi không biết tên. Và chúng là những vụ nổ nguyên tử cách hàng trăm triệu năm.

Và đó là sự thật.

179. Tôi thức đến 3 giờ 47 phút. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn đồng hồ trước khi thiếp ngủ đi. Mặt đồng hồ có dạ quang nếu ấn một cái nút thì đèn sáng, vì vậy tôi có thể xem giờ trong bóng tối. Tôi lạnh và tôi sợ Cha có thể ra ngoài và tìm thấy tôi. Nhưng tôi cảm thấy an toàn hơn trong vườn vì tôi đã trốn.

Tôi nhìn bầu trời nhiều lần. Tôi thích nhìn lên bầu trời trong vườn lúc ban đêm. Mùa hè tôi thỉnh thoảng ra ngoài lúc ban đêm mang theo đèn pin và tấm bình đồ địa cầu, nó là hai vòng tròn bằng nhựa có chốt xuyên qua chính giữa. Và vòng bên dưới là tấm bản đồ bầu trời và vòng bên trên có một lỗ hổng hình bầu dục và ta quay nó để thấy bản đồ bầu trời mà ta có thể thấy ngày hôm đó từ vĩ độ 51,5o phía Bắc, là vĩ độ của Swindon, vì phần lớn nhất của bầu trời luôn luôn nằm bên kia trái đất.

Và khi nhìn lên bầu trời ta biết ta đang nhìn các ngôi sao cách xa ta hàng trăm nghìn năm ánh sáng. Và một số ngôi sao thậm chí không còn nữa vì ánh sáng của chúng phải rất lâu mới tới được chúng ta đến nỗi trước đó chúng đã chết, hay đã nổ bùng và vỡ vụn ra thành các sao lùn đỏ. Và điều đó làm ta thấy mình rất nhỏ bé, và nếu gặp những khó khăn trong đời ta sẽ thấy được an ủi khi nghĩ rằng những khó khăn ấy là không đáng kể, nghĩa là chúng quá nhỏ nhoi và không đáng cho ta để ý đến khi ta tính toán điều gì.

Tôi ngủ không ngon giấc vì cái lạnh và vì mặt đất rất mấp mô và nhọn bên dưới và vì Toby cứ sột soạt trong chuồng mãi. Nhưng khi tôi thức dậy đúng lúc trời hửng sáng và bầu trời toàn một màu cam, xanh và tím và tôi nghe tiếng chim hót, gọi là Bản hợp xướng Bình minh. Và tôi ở yên chỗ thêm 2 giờ 32 phút nữa, rồi tôi nghe Cha vào vườn gọi lớn: “Christopher à? Christopher ơi?”

Vì thế tôi quay lại và thấy một cái bao nhựa cũ bám đầy bùn dùng để đựng phân bón và tôi len người cùng với cái chuồng của Toby và hộp thức ăn đặc biệt của tôi vào góc giữa bức tường nhà kho và hàng rào và bồn hứng nước mưa và tôi che mình lại bằng cái bao đựng phân bón. Và khi ấy tôi nghe Cha xuống vườn và tôi bèn lấy con dao Quân đội Thụy Sĩ khỏi túi và mở lưỡi cưa ra và cầm trong tay phòng trường hợp ông tìm thấy chúng tôi. Và tôi nghe ông mở cửa nhà kho nhìn vào. Rồi tôi nghe ông nói “Chết tiệt”. Rồi tôi nghe bước chân ông trong các bụi cây bên hông nhà kho và tim tôi đập thật nhanh và tôi lại cảm thấy như có một chiếc bong bóng bên trong ngực mình và tôi nghĩ ông có thể tìm vòng qua phía sau nhà kho, nhưng tôi không thể thấy vì tôi đang trốn, nhưng ông không thấy tôi vì tôi nghe tiếng ông bước lên vườn trở lại.

Rồi tôi ở thật yên và tôi nhìn đồng hồ và tôi ở yên một chỗ trong hai mươi bảy phút. Và khi ấy tôi nghe Cha mở máy xe của ông. Tôi biết là xe của ông vì tôi nghe tiếng nổ thường xuyên và nó nằm bên cạnh và tôi biết nó không phải là xe của láng giềng vì những người dùng ma túy có chiếc xe đi cắm trại hiệu Volkswagen và ông Thompson, sống ở số 40, có chiếc Vauxhall Cavalier và người sống ở số 34 có chiếc Peugeot và chúng đều kêu khác nhau.

Và khi tôi nghe ông đã lái đi xa nhà tôi biết đã an toàn để ra khỏi chỗ ẩn nấp.

Và khi ấy tôi phải quyết định làm gì vì tôi không thể sống trong nhà với Cha nữa vì việc ấy nguy hiểm.

Vì vậy tôi quyết định.

Tôi quyết định tôi sẽ đi gõ cửa bà Shears và tôi sẽ đến sống với bà, vì tôi biết bà và bà không phải là người lạ và trước kia tôi từng ở nhà bà, khi bên đường của chúng tôi bị cắt điện. Và lần này bà sẽ không đuổi tôi đi vì tôi có thể kể cho bà rằng ai đã giết Wellington và như thế bà sẽ biết rằng tôi là bạn. Và bà cũng sẽ hiểu vì sao tôi không thể sống với Cha nữa.

Tôi lấy mấy sợi cam thảo và cái bánh xốp màu hồng và quả cam nhỏ cuối cùng ra khỏi hộp thức ăn đặc biệt của mình và cất vào túi và giấu hộp thức ăn đặc biệt dưới bao phân bón. Rồi tôi cầm cái chuồng của Toby lên cùng chiếc áo khoác thừa của tôi và leo ra phía sau nhà kho. Tôi bước lên vườn và xuống hông nhà. Tôi mở chốt cửa vườn và bước ra phía trước nhà.

Trên đường không có ai vì thế tôi băng qua và bước lên lối vào nhà bà Shears và gõ cửa và vừa đợi vừa nghĩ tôi sẽ nói gì khi bà mở cửa.

Nhưng bà không ra cửa. Vì vậy tôi gõ lần nữa.

Rồi tôi quay lại và thấy một số người đang xuống đường và tôi lại hoảng sợ vì đó là hai trong những người dùng ma túy trong căn nhà bên cạnh. Vì vậy tôi túm lấy cái chuồng của Toby và đi vòng qua bên hông nhà bà Shears và ngồi xuống phía sau thùng rác để họ không thấy tôi.

Và khi ấy tôi phải suy tính là làm gì.

Và tôi làm thế bằng cách nghĩ về tất cả những việc tôi có thể làm và quyết định liệu chúng có là quyết định đúng hay không.

Tôi quyết định rằng tôi không thể về nhà nữa.

Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với Siobhan vì cô không thể trông nom tôi khi trường học đóng cửa vì cô là giáo viên và không phải là bạn hay một người trong gia đình.

Và tôi quyết định rằng tôi không thể đến sống với chú Terry vì ông sống ở Sunderland và tôi không biết làm sao tới được Sunderland và tôi không cũng thích chú Terry vì chú hút thuốc lá và hay xoa đầu tôi.

Và tôi quyết định tôi không thể đến sống với bà Alexander vì bà không phải là bạn hay một người trong gia đình dù cho bà có một con chó, vì tôi không thể ở qua đêm trong nhà bà hay dùng phòng vệ sinh của bà vì bà đã dùng nó và bà là người lạ.

Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi có thể đến sống với Mẹ vì bà là gia đình tôi và tôi biết bà ở đâu vì tôi nhớ địa chỉ trong các lá thư, là 451c Đường Chapter, London NW2 5NG. Nhưng bà sống ở London và trước kia tôi chưa bao giờ tới London. Tôi chỉ đến Dover để đi Pháp, và tới Sunderland để thăm chú Terry và tới Manchester để thăm dì Ruth, dì bị ung thư, nhưng lúc tôi ở đó thì dì không bị ung thư. Và tôi chưa bao giờ đi một mình đến bất cứ nơi nào xa hơn cửa hiệu ở cuối phố. Và ý nghĩ đi một mình tới nơi nào thật đáng sợ.

Nhưng rồi tôi nghĩ đến việc lại về nhà, hay cứ ở lại chỗ này, hay trốn trong vườn mỗi đêm và Cha tìm ra tôi, và điều đó làm tôi càng thấy sợ hơn. Và khi tôi nghĩ đến việc đó tôi cảm thấy như mình lại sắp nôn như đêm hôm trước.

Và rồi tôi nhận thức rằng không có gì tôi có thể làm mà cảm thấy an toàn. Và tôi làm một bức họa về chuyện đó trong đầu tôi như thế này.

Và rồi tôi mường tượng mình gạch bỏ tất cả các tình huống không thể xảy ra, giống như trong bài thi toán khi ta xem tất cả các câu hỏi và quyết định xem câu hỏi nào ta sẽ làm và câu nào ta sẽ không làm và ta gạch bỏ tất cả những câu ta sẽ không làm vì khi đó quyết định của ta là cuối cùng và ta không thể đổi ý. Và nó thế này.

Nghĩa là tôi phải đi London để sống với Mẹ. Và tôi có thể làm bằng cách đi tàu vì tôi biết mọi thứ về tàu nhờ bộ đồ chơi tàu, cách xem lịch trình xe chạy và đi tới ga và mua vé và xem bảng giờ khởi hành để thấy tàu của mình có đúng giờ không và khi ấy ta đi tới đúng sân ga và lên tàu hỏa. Và tôi sẽ đi từ ga Swindon, nơi Sherlock Holmes và bác sĩ Watson ngừng lại để ăn trưa khi họ trên đường từ Paddington tới Ross trong truyện Thung lũng khủng khiếp.

Và khi ấy tôi nhìn bức tường bên kia lối đi hẹp bên hông nhà bà Shears nơi tôi đang ngồi và ở đó có cái nắp tròn của một cái chảo kim loại rất cũ dựa vào tường. Và nó bám đầy gỉ sét. Và nó trông như bề mặt một hành tinh vì gỉ sét có hình dáng như các quốc gia và lục địa và quần đảo.

Và khi ấy tôi nghĩ tôi không bao giờ có thể là phi hành gia vì làm phi hành gia nghĩa là xa nhà hàng trăm nghìn dặm, và nhà tôi bây giờ ở London, cách khoảng một trăm dặm, nghĩa là gần nhà tôi hơn một nghìn lần nếu tôi ở trên không gian, và nghĩ về điều này làm tôi đau đớn. Giống như có một lần khi tôi ngã trên cỏ ở rìa sân chơi và xước đầu gối vì một mảnh chai vỡ có người đã ném qua tường và tôi đứt một miếng da bằng và thầy Davis phải lau sạch chỗ thịt dưới miếng da bằng thuốc khử trùng để lấy vi trùng và đất cát ra và đau đến nỗi tôi khóc. Nhưng cái đau này thì bên trong đầu tôi. Và khi nghĩ rằng tôi không bao giờ có thể trở thành phi hành gia thì tôi thấy buồn.

Và khi ấy tôi nghĩ rằng tôi phải giống như Sherlock Holmes, và tôi phải cô lập suy nghĩ của tôi theo ý muốn tới một mức độ đáng kể để tôi không nhận thấy trong đầu mình đang đau đớn đến thế nào.

Rồi tôi nghĩ nếu tôi định đi London thì tôi sẽ cần tiền. Và tôi sẽ cần thức ăn vì đó là một chuyến đi dài và tôi không biết tìm thức ăn ở đâu. Và khi ấy tôi nghĩ tôi cần có người trông nom Toby trong khi tôi đi London vì tôi không thể mang nó theo mình.

Và khi ấy tôi Lập Kế Hoạch. Và điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn vì có một cái gì đó trong đầu tôi có thứ tự và khuôn mẫu và tôi chỉ phải theo sau từng lời chỉ dẫn.

Tôi đứng lên để xem có chắc là không có ai trên đường không. Rồi tôi đi tới nhà bà Alexander, bên cạnh nhà bà Shears, và tôi gõ cửa.

Rồi bà Alexander mở cửa, và bà nói: “Christopher, chuyện gì xảy ra cho cháu thế?”

Và tôi nói: “Bà có thể trông Toby cho cháu không?”

Và bà nói: “Toby là ai?”

Và tôi nói: “Toby là con chuột cháu nuôi.”

Khi ấy bà Alexander nói: “Ồ... Ồ đúng. Bây giờ bà nhớ rồi. Cháu đã nói với bà.”

Rồi tôi giơ cái chuồng của Toby lên và nói: “Nó đây.”

Bà Alexander lùi một bước vào hành lang.

Và tôi nói: “Nó ăn những viên thức ăn đặc biệt và bà có thể mua ở cửa hiệu thú nuôi. Nhưng nó cũng ăn bánh quy và cà rốt và bánh mì và xương gà. Nhưng bà không được cho nó sôcôla vì có chất cà phê và theobromine trong đó, là chất methylxanthine có hại cho chuột nếu dùng số lượng lớn. Và nó cũng cần thay nước trong chai mỗi ngày. Và nó không nề hà chuyện ở trong nhà người khác vì nó là thú vật. Và nó thích ra khỏi chuồng, nhưng nếu bà không cho nó ra thì cũng không sao.”

Khi ấy bà Alexander nói: “Tại sao cháu cần người trông nom Toby hả Christopher?”

Và tôi nói: “Cháu sẽ đi London.”

Và bà nói: “Cháu đi bao lâu?”

Và tôi nói: “Đến khi cháu vào đại học.”

Và bà nói: “Cháu không mang Toby theo được sao?”

Và tôi nói: “London xa lắm và cháu không muốn mang nó lên tàu vì cháu có thể làm mất nó.”

Và bà Alexander nói: “Đúng.” Và khi ấy bà nói: “Cháu và cha cháu dọn nhà à?”

Và tôi nói: “Không.”

Và bà nói: “Thế sao cháu đi London?”

Và tôi nói: “Cháu đến sống với Mẹ.”

Và bà nói: “Bà cứ tưởng cháu đã kể với bà là mẹ cháu đã chết kia chứ.”

Thì tôi nói: “Cháu cứ nghĩ Mẹ chết, nhưng Mẹ vẫn còn sống. Và Cha nói dối cháu. Và Cha cũng nói Cha giết Wellington.”

Và bà Alexander nói: “Ô, Chúa ơi.”

Và tôi nói: “Cháu sẽ sống với Mẹ cháu vì Cha giết Wellington và ông nói dối và cháu sợ ở trong nhà với ông.”

Và bà Alexander nói: “Mẹ cháu có ở đây không?”

Và tôi nói: “Không. Mẹ ở London.”

Và bà nói: “Thế cháu đi London một mình?”

Và tôi nói: “Vâng.”

Và bà nói: “Nghe này, Christopher, sao cháu không vào nhà ngồi xuống rồi ta sẽ nói về việc này và suy tính nên làm việc gì nhất.”

Và tôi nói: “Không. Cháu không thể vào trong. Bà có trông nom Toby cho cháu không?”

Và bà nói: “Bà thành thật nghĩ đó không phải là ý hay đâu, Christopher ạ.”

Tôi không nói gì.

Và bà nói: “Cha cháu hiện giờ ở đâu, Christopher?”

Và tôi nói: “Cháu không biết.”

Và bà nói: “Có lẽ mình thử gọi điện cho ông xem có gặp hay không. Bà chắc cha đang lo cho cháu. Và bà tin chắc đã có hiểu lầm ghê gớm lắm.”

Vì thế tôi quay lại và tôi chạy băng qua đường trở về nhà. Và tôi không nhìn trước khi qua đường và một chiếc xe Mini vàng phải ngừng lại và bánh xe rít trên mặt đường. Và tôi chạy xuống hông nhà và qua cổng vườn và tôi cài chốt lại.

Tôi cố mở cửa bếp nhưng nó khóa. Vì thế tôi nhặt một cục gạch nằm trên mặt đất và đập vào cửa sổ và kính vỡ tung tóe. Khi ấy tôi thò cánh tay qua cửa kính vỡ và mở cửa từ bên trong.

Tôi đi vào nhà và đặt Toby xuống bàn trong bếp. Rồi tôi chạy lên lầu và vớ lấy chiếc túi đi học của mình và bỏ một số thức ăn cho Toby vào đó cùng vài cuốn sách toán của tôi và vài cái quần sạch và một cái áo gilê và một cái áo sơ mi sạch. Rồi tôi xuống lầu và tôi mở tủ lạnh và bỏ một hộp nước cam vào túi xách, và một chai sữa chua mở. Và tôi lấy thêm hai quả cam nhỏ và hai lon đậu trắng sốt cà chua và một gói kem trứng trong tủ thức ăn và cũng bỏ vào túi, vì tôi có thể mở bằng cái mở hộp hay con dao Quân đội Thụy Sĩ của tôi.

Rồi tôi nhìn trên mặt quầy cạnh bồn rửa bát và thấy chiếc điện thoại di động của Cha và ví của ông và cuốn sổ địa chỉ của ông và tôi cảm thấy da tôi... lạnh dưới áo như bác sĩ Watson trong Dấu bộ tứ khi ông thấy những bước chân tí hon của Tonga, người đảo Andaman, trên mái nhà của Bartholomew Sholto ở Norwood, vì tôi nghĩ Cha đã trở về và ông đang ở trong nhà, và cơn đau trong đầu tôi càng tệ hơn. Nhưng khi ấy tôi quay lại hình ảnh trong trí nhớ của mình và tôi thấy chiếc xe tải của ông không đậu bên ngoài nhà, vì thế chắc ông đã để quên chiếc điện thoại di động và cái ví và cuốn sổ địa chỉ của ông khi ông rời nhà. Và tôi nhặt ví của ông lên và rút thẻ ngân hàng của ông ra vì nhờ cách đó tôi có thể có tiền vì tấm thẻ có một số PIN ấy là số mật mã ta bấm vào máy ở ngân hàng để lấy tiền ra và Cha không viết nó ra một chỗ an toàn như đáng lẽ ta phải làm, nhưng ông đã nói cho tôi biết vì ông bảo tôi không bao giờ quên nó cả. Và nó là 3558. Và tôi cất tấm thẻ vào túi.

Rồi tôi lấy Toby ra khỏi chuồng và cho nó vào túi áo choàng vì cái chuồng rất nặng không thể mang đến tận London. Và khi ấy tôi ra cửa bếp và xuống vườn một lần nữa.

Tôi đi qua cổng vườn và cẩn thận kiểm tra xem có ai thấy mình không, rồi tôi bắt đầu đi tới trường vì đó là hướng tôi biết, và khi đến trường tôi có thể hỏi Siobhan ga tàu ở đâu.

Thông thường nếu đi bộ tới trường thì tôi sẽ càng lúc càng sợ vì tôi chưa làm thế bao giờ. Nhưng tôi sợ theo hai kiểu khác nhau. Và một kiểu là sợ vì xa chỗ tôi quen thuộc, còn kiểu kia là sợ vì gần nơi Cha sống, và hai kiểu ấy tỉ lệ nghịch với nhau, vì thế khi tôi càng lúc càng xa nhà và xa Cha thì nỗi sợ hãi tổng cộng là một hằng số như sau

Sợ­­tổng cộng ≈ Sợchỗ mới x Sợgần Cha ≈ hằng số

Đi xe buýt từ nhà tôi đến trường mất mười chín phút, nhưng tôi mất bốn mươi bảy phút để đi bộ cùng một khoảng cách, vì thế lúc đến nơi tôi rất mệt nên tôi hy vọng mình có thể ở lại trường một lúc và ăn vài chiếc bánh quy và uống một ít nước cam trước khi đi tới ga tàu. Nhưng tôi không thể, vì khi tôi tới trường tôi thấy chiếc xe tải của Cha đậu trong bãi đậu xe. Và tôi biết nó là chiếc xe của ông vì nó có dòng chữ Ed Boone Bảo trì Hệ thống sưởi & Sửa chữa Thùng nước nóng bên hông với dấu hiệu hai cờ lê chéo nhau như thế này.

Và khi tôi thấy chiếc xe tải tôi lại buồn nôn. Nhưng tôi biết lần này tôi sẽ nôn vì thế tôi không nôn ra khắp người và tôi chỉ nôn lên tường và vỉa hè, và không nôn nhiều lắm vì tôi đã không ăn nhiều. Và khi tôi nôn tôi muốn cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ. Nhưng tôi biết nếu tôi cuộn tròn trên mặt đất và rên rỉ, thì khi Cha ra khỏi trường ông sẽ thấy tôi và sẽ bắt tôi và đưa tôi về nhà. Vì thế tôi hít thật sâu nhiều lần như Siobhan bảo tôi làm nếu có người đánh tôi ở trường, và tôi đếm năm mươi nhịp thở và tập trung rất kỹ vào các con số và vừa làm lũy thừa ba vừa đọc chúng ra. Và điều ấy làm cái đau đỡ đau hơn.

Rồi tôi lau vết nôn trên miệng và tôi quyết định rằng mình phải tìm cách đến ga tàu và tôi sẽ làm việc đó bằng cách hỏi thăm, và đó phải là một bà vì ở trường khi người ta kể cho tôi nghe về Ông Ba Bị, họ nói rằng nếu một ông đến gần ta và nói chuyện với ta và ta cảm thấy sợ thì ta nên la lớn và tìm một bà để chạy tới vì các bà đáng tin hơn.

Vì thế tôi lấy con dao Quân đội Thụy Sĩ và mở lưỡi con dao ra và tôi cầm chặt trong túi áo không chứa Toby để tôi có thể đâm người ta nếu họ nắm lấy tôi, và khi ấy tôi thấy một cô ở bên kia đường với một chiếc xe đẩy bên trong có em bé và một bé trai cầm con voi đồ chơi, vì thế tôi quyết định hỏi cô. Và lần này tôi nhìn bên trái và nhìn bên phải rồi nhìn bên trái lần nữa để khỏi bị xe cán, và tôi băng qua đường.

Và tôi nói với cô: “Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?”

Và cô nói: “Gì cơ?”

Và tôi nói: “Cháu có thể mua bản đồ ở đâu?” Và tôi cảm thấy bàn tay cầm dao của tôi đang run mặc dù tôi không lắc nó.

Và cô nói: “Patrick, bỏ cái đó xuống, bẩn. Bản đồ đi đâu?”

Và tôi nói: “Bản đồ chỗ này.”

Và cô nói: “Cô không biết.” Rồi cô nói: “Cháu muốn đi đâu?”

Và tôi nói: “Cháu đi tới ga tàu.”

Và cô cười và cô nói: “Cháu không cần bản đồ để đi tới ga tàu.”

Và tôi nói: “Cháu cần, vì cháu không biết ga tàu ở đâu.”

Và cô nói: “Ở chỗ này cháu có thể thấy ga mà.”

Và tôi nói: “Không, cháu không thấy. Và cháu cũng muốn biết ở đâu có máy rút tiền.”

Và cô vừa chỉ vừa nói: “Kia kìa. Tòa nhà đó. Có chữ Signal Point trên nóc. Phía góc bên kia có dấu hiệu Đường tàu Anh quốc. Ga tàu ở bên dưới đó. Patrick, mẹ đã nói với con một lần, mẹ đã nói với con nghìn lần rồi. Đừng nhặt cái gì ở vỉa hè lên cho vào miệng.”

Và cô nói: “Đúng nó đó.”

Và tôi nói: “Làm sao cháu tới được tòa nhà đó?”

Và cô nói: “Cha mẹ trời đất.” Rồi cô nói: “Theo sau chiếc xe buýt đó,” và cô chỉ chiếc xe buýt đang chạy ngang.

Thế là tôi chạy. Nhưng xe buýt đi rất nhanh và tôi phải lo sao cho Toby không bị rơi ra khỏi túi áo. Nhưng tôi cứ cố chạy theo sau chiếc xe buýt một đoạn dài và tôi băng qua sáu ngã tư trước khi nó rẽ xuống một đường khác và tôi không thấy nó nữa.

Và khi ấy tôi ngừng chạy vì tôi thở dốc và chân tôi đau. Và tôi đang ở trên một con đường có rất nhiều cửa hiệu. Và tôi nhớ đã tới con đường này khi tôi đi mua sắm với Mẹ. Và có nhiều người đang mua sắm trên đường, nhưng tôi không muốn họ đụng vào tôi, vì thế tôi bước đi sát mép đường. Và tôi không thích tất cả những người gần tôi và tất cả tiếng ồn ào vì nó quá nhiều thông tin trong đầu tôi khiến tôi khó suy nghĩ, như có tiếng la hét trong đầu. Vì thế tôi lấy hai tay che tai và tôi rên nho nhỏ.

Và khi đó tôi nhận ra rằng tôi vẫn thấy dấu hiệu mà cô kia đã chỉ, vì thế tôi tiếp tục bước về hướng đó.

Rồi tôi lại không thấy dấu đâu nữa. Và tôi đã quên không nhớ nó ở đâu, và điều này thật đáng sợ vì tôi đã bị lạc và vì tôi không nhớ. Bình thường tôi sẽ làm một tấm bản đồ trong đầu và tô sẽ theo bản đồ và tôi sẽ làm một dấu chữ thập nhỏ trên bản đồ để chỉ tôi đang ở nơi nào, nhưng trong đầu tôi có quá nhiều nhiễu loạn và nó làm tôi rối trí. Vì thế tôi đứng dưới cái mái bằng vải bạt màu xanh lục và trắng bên ngoài một cửa hiệu rau quả có cà rốt và hành củ và cải vàng và bông cải xanh trong những chiếc thùng trải thảm nhựa màu lá cây bên dưới và tôi lập kế hoạch.

Tôi biết ga tàu đang ở gần đây. Và nếu nó ở gần, ta có thể tìm thấy nó bằng cách di chuyển vòng tròn theo chiều kim đồng hồ và cứ rẽ bên phải cho đến khi ta trở lại con đường ta đã đi, rồi rẽ trái chỗ kế tiếp, rồi cứ rẽ phải và vân vân, như thế này (nhưng đây cũng là một biểu đồ có tính giả thuyết, và không phải là bản đồ Swindon).

Và nhờ thế tôi tìm được ga tàu, và tôi cực kỳ tập trung để theo đúng quy luật và vừa đi vừa vẽ bản đồ trung tâm thị trấn trong đầu mình, và như thế thì cũng dễ phớt lờ tất cả mọi người và tất cả tiếng ồn ào chung quanh mình.

Và khi ấy tôi vào ga tàu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3