Bí ẩn về con chó lúc nửa đêm - Chương 18 (Hết)
Và Mẹ nói: “Lên xe, Christopher.”
Nhưng tôi không thể lên xe vì cửa khóa.
Và bà Shears nói: “A, rốt cuộc nó cũng bỏ nốt cả bà hả?”
Khi ấy Mẹ mở cửa bên bà và vào xe rồi mở khóa bên cánh cửa của tôi và tôi vào xe vào chúng tôi lái đi.
Và khi chúng tôi đến trường Siobhan nói: “Vậy bà là mẹ của Christopher.” Và Siobhan nói cô vui mừng được gặp lại tôi và cô hỏi tôi có khỏe không và tôi nói rằng tôi mệt. Và Mẹ giải thích rằng tôi bực tức vì không được thi toán trình độ A vì thế tôi đã không ăn đủ no hay ngủ đủ giấc.
Rồi Mẹ bỏ đi và tôi vẽ một bức hình xe buýt theo luật phối cảnh để không nghĩ về cái đau trong ngực mình và bức hình trông như thế này.
Và sau buổi ăn trưa Siobhan nói cô đã nói chuyện với bà Gascoyne và bà vẫn còn đề bài trình độ A của tôi trong ba chiếc phong bì dán kín trên bàn làm việc của bà.
Vì thế tôi hỏi tôi có thể thi trình độ A không.
Và Siobhan nói: “Cô nghĩ là được. Mình sẽ gọi điện thoại cho Mục sư Peters chiều nay để xem ông ấy có thể đến làm giám thị cho em không. Và bà Gascoyne sẽ viết một lá thư cho ban khảo thí để nói là rốt cuộc em lại thi. Và hy vọng họ sẽ nói là được. Nhưng mình không thể biết chắc đâu.” Rồi cô dừng nói vài giây. “Cô nghĩ cô nên nói cho em lúc này. Để em có thể suy nghĩ.”
Và tôi nói: “Để em có thể suy nghĩ cái gì?”
Và cô nói: “Có đúng là em muốn thi không, Christopher?”
Và tôi suy nghĩ câu hỏi và tôi không chắc câu trả lời là gì vì tôi muốn thi toán trình độ A nhưng tôi rất mệt và mỗi khi tôi cố nghĩ về toán thì óc tôi không làm việc đúng cách và mỗi khi tôi cố nhớ một điều nào đó, chẳng hạn như công thức lượng giác để tìm kết quả gần đúng cho các số nguyên tố nhỏ hơn x, tôi không nhớ nổi và điều này làm tôi hoảng.
Và Siobhan nói: “Em không buộc phải thi, Christopher ạ. Nếu em nói không muốn thi thì không ai giận em đâu. Và không có gì sai hay bất hợp pháp hay ngu đần cả. Chỉ là em muốn như thế thôi.”
Và tôi nói: “Em muốn thi,” vì tôi không thích đã đặt các thứ vào bảng lịch trình của mình và lại lấy chúng ra, vì khi làm thế tôi cảm thấy buồn nôn.
Và Siobhan nói: “Được rồi.”
Và cô gọi điện cho Mục sư Peters và ông đến trường lúc 3 giờ 37 phút và ông nói: “A, anh bạn trẻ, mình sẵn sàng bắt đầu chưa?”
Và tôi ngồi làm Đề thi số 1 của kỳ thi toán trình độ A trong phòng học vẽ. Và Mục sư Peters là giám thị phòng thi và ông ngồi ở bàn trong khi tôi làm bài thi và ông vừa đọc quyển sách tên Giá phải trả của Tông đồ của Dietrich Bonhoeffer vừa ăn sandwich. Và vào giữa buổi thi ông đi hút một điếu thuốc lá ngoài cửa sổ, nhưng ông nhìn tôi qua cửa sổ đề phòng tôi gian lận.
Và khi tôi mở bài thi và đọc qua nó tôi không thể nghĩ ra câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào và tôi cũng bị nghẹn thở. Và tôi muốn đánh một người nào đó hay đâm họ bằng con dao Quân đội Thụy Sĩ của mình, nhưng không có ai để đánh hay đâm bằng con dao Quân đội Thụy Sĩ của tôi ngoại trừ Mục sư Peters và ông ta thì rất cao và nếu tôi đánh ông ta hay đâm ông ta bằng con dao Quân đội Thụy Sĩ thì ông ta sẽ không làm giám thị cho tôi trong buổi thi còn lại. Vì thế tôi hít thật sâu như Siobhan bảo tôi nên làm mỗi khi tôi muốn đánh ai trong trường và tôi đếm năm mươi nhịp thở và tính lũy thừa ba các số nguyên khi tôi đếm, như sau:
1, 8, 27, 64, 125, 216, 343, 512, 729, 1000, 1331,
1728, 2197, 2744, 3375, 4096, 4913... vân vân
Và điều đó làm tôi cảm thấy hơi bình tĩnh hơn. Nhưng kỳ thi dài hai tiếng mà hai mươi phút đã trôi qua vì thế tôi phải làm thật nhanh và tôi không có thì giờ kiểm tra lại các câu trả lời của mình một cách thích đáng.
Và tối hôm đó, ngay khi tôi vừa về đến nhà, Cha tới và tôi la hét nhưng Mẹ nói bà sẽ không để điều gì xấu xảy ra cho tôi và tôi vào vườn và nằm xuống nhìn lên các ngôi sao trên bầu trời và tự làm mình không đáng kể. Và khi Cha ra khỏi nhà ông nhìn tôi một lúc lâu rồi ông đấm hàng rào và làm thủng một lỗ rồi bỏ đi.
Và tôi chợp mắt được một ít tối hôm đó vì tôi đang thi toán trình độ A. Và bữa tối tôi ăn xúp rau spinach.
Và ngày hôm sau tôi làm Đề thi số 2 và Mục sự Peters đọc Giá phải trả của Tông đồ của Dietrich Bonhoeffer, nhưng lần này ông không hút thuốc và Siobhan bảo tôi vào phòng vệ sinh trước khi thi và ngồi một mình và vừa thở vừa đếm.
Và tôi đang chơi Giờ thứ 11 trên máy tính của mình tối hôm đó thì một chiếc tắc xi dừng bên ngoài nhà. Ông Shears ngồi trong chiếc tắc xi đó và ông xuống xe và ném một thùng to đựng những thứ thuộc về Mẹ lên bãi cỏ. Và chúng là một máy sấy tóc và vài cái quần lót và xà phòng gội đầu L’Oréal và một hộp thức ăn điểm tâm và hai quyển sách, DIANA: Chuyện thật đời nàng của Andrew Morton và Địch thủ của Jilly Cooper, và một tấm ảnh của tôi trong khung bạc. Và kính khung ảnh bị vỡ lúc nó rơi xuống cỏ.
Rồi ông ta lấy chìa khóa ra khỏi túi và vào xe của ông và lái đi và Mẹ chạy ra khỏi nhà và bà vừa chạy lên đường vừa hét: “Ông cũng đừng có quay lại nữa!” Và bà ném cái hộp thức ăn điểm tâm và nó rơi trúng thùng phía sau xe của ông trong khi ông lái xe đi và lúc Mẹ làm vậy thì bà Shears đang ở nhà bà nhìn ra cửa sổ.
Ngày hôm sau tôi làm Đề thi số 3 và Mục sư Peters vừa đọc báo Daily Mail vừa hút ba điếu thuốc.
Và đây là bài toán tôi thích
Chứng minh điều này:
Một tam giác có các cạnh có thể biểu diễn dưới dạng n2 + 1, n2 - 1, và 2n ( trong đó n>1) là tam giác vuông.
Bằng ví dụ phản chứng, hãy chứng minh mệnh đề đảo là sai.
Và tôi đang định viết ra cách tôi giải bài toán thì Siobhan bảo nó không lý thú lắm, tôi thì tôi nói nó hay. Và cô nói người ta sẽ không muốn lời giải một bài toán trong cuốn sách đâu, và cô bảo tôi có thể đưa câu trả lời vào phần Phụ lục, là chương thêm vào cuối của một cuốn sách mà người ta có thể đọc nếu muốn. Và tôi đã làm vậy.
Và khi ấy ngực tôi không thể đau nhiều nữa và thở cũng dễ dàng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn nôn vì tôi không biết mình có làm bài thi tốt hay không và vì tôi không biết ban khảo thí có cho phép bài thi của tôi được chấm hay không sau khi bà Gascoyne đã bảo họ là tôi sẽ không thi.
Và sẽ là tốt nhất nếu ta biết một việc hay sắp xảy ra, như nhật thực hay sẽ được tặng một bộ kính hiển vi vào dịp Giáng sinh. Và rất không tốt nếu như ta biết rằng một việc xấu sắp xảy ra, chẳng hạn như đi trám răng hay đi Pháp. Nhưng tôi nghĩ tồi tệ nhất là khi ta không biết một việc tốt hay một việc xấu sắp đến với ta.
Và Cha lại về nhà tối hôm đó và tôi đang ngồi trên ghế sofa xem Đố vui Đại học và vừa mới trả lời các câu hỏi khoa học. Và ông đứng ở ngưỡng cửa phòng khách và ông nói: “Đừng hét, được không, Christopher. Cha không làm hại con đâu.”
Và Mẹ đang đứng sau ông vì thế tôi không hét.
Rồi ông đến gần tôi hơn và ông quỳ xuống như khi ta làm bạn với con chó để cho thấy bạn không phải là Kẻ Gây Hấn và ông nói: “Cha muốn hỏi con làm bài thi như thế nào.”
Nhưng tôi không nói gì
Và Mẹ nói: “Kể cho cha đi, Christopher.”
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
Và Mẹ nói: “Kể đi mà, Christopher.”
Vì thế tôi nói: “Con không biết mình có làm đúng tất cả các câu hỏi hay không vì con rất mệt và con đã không ăn gì vì thế con không thể suy nghĩ đúng cách.”
Và khi ấy Cha gật đầu và ông không nói gì trong một thoáng. Rồi ông nói: “Cám ơn con.”
Và tôi nói: “Cám ơn cái gì?”
Và ông nói: “Cám ơn... thế thôi.” Rồi ông nói: “Cha rất hãnh diện vì con, Christopher ạ. Cha hãnh diện lắm. Cha chắc chắn con đã làm rất tốt.”
Rồi ông đi và tôi xem hết chương trình Đố vui Đại học.
Và tuần sau Cha bảo Mẹ là bà phải dọn ra khỏi nhà, nhưng bà không thể dọn đi vì bà không có tiền thuê phòng. Rồi tôi hỏi Cha có bị bắt và vào tù vì giết Wellington không vì chúng tôi có thể sống trong nhà nếu ông ở tù. Nhưng Mẹ nói cảnh sát chỉ bắt Cha nếu bà Shears làm một việc gọi là thưa kiện, nghĩa là nói với cảnh sát rằng ta muốn bắt ai vì một tội gì, vì cảnh sát không bắt người vì những tội nhỏ trừ phi ta yêu cầu họ và Mẹ bảo giết một con chó thì chỉ là một tội nhỏ.
Nhưng rồi mọi thứ ổn thỏa vì Mẹ có việc làm ở quầy thu tiền tại một cửa hàng bán hoa cây cảnh và bác sĩ cho bà thuốc viên để uống mỗi buổi sáng để bà khỏi cảm thấy buồn, nhưng thỉnh thoảng nó làm bà chóng mặt và bà bị ngã nếu bà đứng dậy quá nhanh. Thế là chúng tôi dọn vào một phòng trong một căn nhà lớn bằng gạch đỏ. Và giường ngủ ở chung một phòng với bếp và tôi không thích vì nó nhỏ và hành lang sơn màu nâu và rồi lại có một bồn vệ sinh và một nhà tắm mà người khác dùng chung và Mẹ phải lau chùi nó trước khi tôi dùng nếu không thì tôi sẽ không dùng và đôi khi tôi đái dầm vì có người khác trong phòng tắm. Và hành lang bên ngoài phòng có mùi giống như mùi nước xốt thịt và mùi thuốc tẩy người ta dùng để lau chùi phòng vệ sinh ở trường. Và trong phòng có mùi vớ và mùi miếng làm thơm không khí mùi gỗ thông.
Và tôi không thích việc đợi kết quả thi toán trình độ A của tôi. Và mỗi khi tôi nghĩ về tương lai tôi không thể thấy gì rõ ràng trong đầu mình và điều đó khiến tôi giật mình hốt hoảng. Vì thế Siobhan nói tôi không nên nghĩ về tương lai. Cô nói: “Chỉ nghĩ đến hôm nay thôi. Nghĩ đến những việc đã xảy ra. Nhất là những việc tốt đã xảy ra.”
Và một trong những việc tốt là Mẹ mua cho tôi một đồ chơi bằng gỗ trông như thế này.
Và bạn phải tháo phần trên của nó ra khỏi phần dưới, mà làm thế rất khó.
Và một việc tốt khác nữa là tôi đã giúp Mẹ sơn phòng bà màu trắng ngả màu lúa mì, nhưng tôi bị dính sơn lên tóc và bà muốn gội sạch nó đi bằng cách xoa xà phòng lên đầu tôi lúc tôi đang ở trong bồn tắm, nhưng tôi không để bà làm, vì thế tóc tôi dính sơn trong năm ngày và khi ấy tôi lấy kéo cắt bỏ đi.
Nhưng có nhiều việc xấu hơn việc tốt.
Và một trong những việc xấu là Mẹ không về nhà trước 5 giờ 30 vì thế tôi phải ở nhà của Cha từ 3 giờ 49 đến 5 giờ 30, vì tôi không được phép ở một mình và Mẹ nói tôi không có lựa chọn, vì thế tôi đẩy giường chặn cửa ngừa trường hợp Cha định vào. Và thỉnh thoảng ông thử nói chuyện với tôi qua cánh cửa, nhưng tôi không trả lời ông. Và thỉnh thoảng tôi nghe ông ngồi im lặng trên sàn bên ngoài cánh cửa một lúc lâu.
Và một việc xấu nữa là Toby chết vì nó đã hai tuổi bảy tháng, thế là rất già đối với một con chuột, và tôi nói tôi muốn chôn nó, nhưng Mẹ không có vườn, vì thế tôi chôn nó trong một chậu lớn bằng nhựa đựng đất giống như cái chậu ta dùng để trồng cây. Và tôi nói tôi muốn một con chuột khác nhưng Mẹ nói không được vì phòng quá nhỏ.
Và tôi đã giải được trò chơi vì tôi tìm ra có hai cái chốt bên trong nó và chúng có hai thỏi kim loại trong hai ống hình trụ rỗng, như thế này.
Và ta phải cầm món đồ chơi sao cho cả hai thỏi kim loại trượt vào cuối hình trụ và chúng không chắn ngang chỗ nối giữa hai nửa của món đồ chơi và khi ấy thì ta có thể kéo chúng tách ra.
Và một hôm Mẹ đón tôi ở nhà Cha sau khi bà đi làm về và Cha nói: “Christopher à, cha có thể nói chuyện với con không?”
Và tôi nói: “Không.”
Và Mẹ nói: “Được mà. Mẹ sẽ ở đây.”
Và tôi nói: “Con không muốn nói chuyện với Cha.”
Và Cha nói: “Cha sẽ cam kết với con.” Và ông cầm cái đồng hồ hẹn giờ làm bếp, ấy là một quả cà chua lớn bằng nhựa bổ ngang chính giữa, và ông vặn nó và nó bắt đầu tích tắc. Và ông nói: “Năm phút thôi, được không? Thế thôi. Rồi con cứ đi.”
Vì thế thôi ngồi trên sofa và ông ngồi trên ghế bành và Mẹ ở trong hành lang và Cha nói: “Christopher à... Không thể tiếp tục như thế này mãi được. Cha không hiểu con ra sao, nhưng thế này... thế này đau đớn lắm. Con ở trong nhà nhưng không chịu nói chuyện với cha... Con phải tập tin cha... Và cha không cần biết bao lâu... Nếu ngày đầu một phút, hôm sau hai phút, sau nữa thì ba phút và cứ thế hết năm này qua năm khác thì cũng không sao cả. Vì điều này quan trọng. Điều này quan trọng hơn bất cứ cái gì.”
Và ông rứt một miếng da nhỏ bên cạnh ngón cái tay trái ông.
Rồi ông nói: “Mình hãy gọi nó là... hãy gọi nó là một kế hoạch. Một kế hoạch mà mình phải làm chung. Con phải ở với cha lâu hơn. Và cha... Cha phải chứng tỏ cho con là con có thể tin cậy cha. Và lúc đầu rất khó vì... vì nó là một kế hoạch khó. Nhưng rồi sẽ khá hơn. Cha hứa.”
Rồi ông lấy đầu ngón tay xoa hay bên trán, và ông nói: “Con không cần phải nói gì ngay lúc này. Con chỉ cần nghĩ tới nó. Và, à... Cha có một món quà cho con. Để chứng tỏ với con rằng những gì cha vừa nói với con là rất thật lòng. Và để xin lỗi. Và vì... ôi dào, con sẽ tự thấy cha muốn nói gì.”
Rồi ông đứng lên khỏi ghế bành và bước tới cửa bếp và mở cửa ra và trên sàn nhà có một thùng giấy lớn và trong đó có một tấm chăn và ông cúi xuống và thò tay vào trong thùng và lấy ra một con chó nhỏ màu hung nhạt.
Rồi ông quay lại và đưa con chó cho tôi. Và ông nói: “Nó được hai tháng. Và nó là giống Golden Retriever đấy.”
Và con chó ngồi trong lòng tôi và tôi vuốt ve nó.
Và không ai nói gì trong một lúc.
Rồi Cha nói: “Christopher ơi, cha không bao giờ, không bao giờ muốn làm điều gì hại con.”
Rồi không ai nói gì.
Rồi Mẹ vào phòng và nói: “Mẹ e con không thể mang nó theo được. Phòng ngủ quá nhỏ. Nhưng cha con sẽ trông nom nó ở đây. Và con có thể dắt nó ra ngoài dạo chơi mỗi khi con muốn.”
Và tôi nói: “Nó có tên không?”
Và Cha nói: “Không. Con cứ đặt tên cho nó.”
Và con chó gặm ngón tay tôi.
Và khi ấy đã là năm phút và đồng hồ cà chua kêu. Vì thế Mẹ và tôi lái xe về căn phòng của bà.
Và tuần sau trời bão chớp và sét đánh gãy một cây to trong công viên gần nhà Cha và người ta đến cắt cành bằng cưa xích và mang khúc gỗ đi trên xe tải, và chỉ còn lại gốc cây lớn lởm chởm đen cháy thành than.
Và tôi nhận được kết quả thi toán trình độ A và tôi được điểm A là điểm cao nhất, và nó làm tôi cảm thấy như thế này.
Và tôi đặt tên con chó là Hung nhạt. Và Cha mua cho nó một vòng cổ và một sợi dây và tôi được phép dắt nó đi bộ tới cửa hàng và trở về. Và tôi cho nó chơi một khúc xương cao su.
Và Mẹ bị cúm và tôi phải ở với Cha ba ngày trong nhà ông. Nhưng cũng ổn vì Hung nhạt ngủ trên giường tôi vì thế nếu có ai vào phòng lúc ban đêm thì nó sẽ sủa. Và Cha làm một khoảnh trồng rau trong vườn và tôi phụ ông. Và chúng tôi trồng cà rốt và đậu và rau spinach và tôi sẽ hái và ăn khi đến lúc.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Và tôi đi đến một hiệu sách cùng Mẹ và tôi mua một cuốn sách tên là Toán cao cấp Trình độ A và Cha bảo bà Gascoyne rằng năm sau tôi sẽ thi toán cao cấp trình độ A và bà nói “Hay nhỉ.”
Và tôi sẽ thi đậu và lấy điểm A. Và trong vòng hai năm tôi sẽ thi vật lý trình độ A và lấy điểm A.
Và lúc ấy, khi tôi đã thi xong, tôi sẽ đi học đại học trong một thành phố khác. Và nó không nhất thiết là phải ở London vì tôi không thích London và có nhiều trường đại học ở nhiều nơi và không phải trường nào cũng đều ở các thành phố lớn. Và tôi có thể sống trong một căn chung cư có vườn và phòng vệ sinh đàng hoàng. Và tôi có thể mang theo Hung nhạt và sách vở và máy tính của tôi.
Và khi đó tôi sẽ xếp hạng Xuất sắc và sẽ trở thành một nhà khoa học.
Và tôi biết tôi có thể làm được như thế vì tôi đã tới London một mình, và vì tôi đã giải xong bí ẩn Ai Giết Wellington? Và tôi đã tìm thấy Mẹ tôi và tôi can đảm và tôi đã viết một cuốn sách và điều đó có nghĩa là tôi có thể làm được bất cứ việc gì.
PHỤ LỤC
ĐỀ BÀI
Chứng minh điều sau:
Một tam giác có các cạnh có thể biểu diễn dưới dạng n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1) là tam giác vuông.
Bằng ví dụ phản chứng, hãy chứng minh mệnh để đảo là sai.
TRẢ LỜI
Trước tiên chúng ta phải tìm cạnh dài nhất của tam giác có các cạnh n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1).
n2 + 1 - 2n = (n-1)2
Và nếu n > 1 thì (n - 1)2 > 0
Do đó n2 + 1 - 2n > 0
Do đó n2 + 1 > 2n
Tương tự (n2 + 1) - (n2 - 1) = 2
Do đó n2 + 1 > n2 - 1
Điều này nghĩa là n + 1 là cạnh dài nhất của tam giác có các cạnh n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1).
Điều này cũng có thể thấy qua đồ thị sau đây (nhưng đồ thị không chứng minh được gì).
Theo định lý Pythagore, nếu tổng bình phương hai cạnh góc vuông bằng bình phương cạnh huyền thì tam giác đó là tam giác vuông. Do đó để chứng minh một tam giác là vuông góc chúng ta cần chứng minh điều trên.
Tổng bình phương hai cạnh góc vuông là (n2 - 1)2 + (2n)2
(n2 - 1)2 + (2n)2 = n4 - 2n2 + 1 + 4n2 = n4 + 2n2 + 1
Bình phương cạnh huyền là (n2 +1)2
(n2 + 1)2 = n4 + 2n2 + 1
Do đó tổng bình phương hai cạnh góc vuông bằng bình phương cạnh huyền và tam giác là tam giác vuông.
Và mệnh đề đảo của “Một tam giác có cạnh n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1) là tam giác vuông” là “Một tam giác vuông phải có các cạnh bằng n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1)”.
Và ví dụ phản chứng là tìm một tam giác vuông nhưng các cạnh không thể viết dưới dạng n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1).
Gọi AB là cạnh huyền của tam giác vuông ABC.
Và cho AB = 65
Và cho BC = 60
Khi đó CA =
=
Gọi AB = n2 + 1 = 65
Vậy n =
Do đó (n2 - 1) = 64 - 1 = 63
Và
Do đó tam giác ABC là tam giác vuông nhưng không có các cạnh được viết dưới dạng n2 + 1, n2 - 1, và 2n (trong đó n > 1). ĐPCM
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna - Fuju - tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)