Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 04

4.

“Cửa Hàng Dành Cho Người Ngán Sống đây, tôi xin nghe!”

Phu nhân Tuvache, diện áo sơ mi đỏ rực màu máu, nhấc điện thoại và bảo người đầu dây bên kia chờ: “Xin ngài đợi một chút nhé,” rồi thối lại tiền cho một bà khách, trên mặt chi chit đầy dấu vết thất thểu do hoảng loạn. Bà này ra khỏi cửa hàng, đem theo một chiếc túi được sản xuất bằng chất liệu dễ tiêu hủy, và trên đó, một bên ta có thể dễ dàng đọc thấy Cửa Hàng Dành Cho Những Kẻ Ngán Sống, và bên kia: Bạn đã lỡ dở cuộc sống ư? Với chúng tôi bạn sẽ thành công! Lucrèce chào bà khách: “Xin vĩnh biệt bà, bà nhé,” rồi quay lại nói tiếp vào máy:

- Alô? A, là ông hả, ông Tchang! Đương nhiên là tôi có nhớ ông chứ! Sợi dây, sáng nay, đúng thế không? Ông hả? Ông muốn chúng tôi? Tôi không nghe thấy gì cả (ông khách chắc gọi từ máy điện thoại di động). Mời chúng tôi đến dự lễ an táng ông hả? Ồ, ông tử tế quá! Nhưng ông sẽ làm chuyện ấy khi nào? A, ông đã chui đầu vào dây rồi à? Xem nào, hôm nay là thứ ba, ngày mai thứ tư… Vậy nghi lễ sẽ tiến hành vào thứ năm. Xin đợi chút, tôi hỏi chồng tôi…

Chị gọi với về phía cuối cửa hàng, gần quầy hàng tươi:

- Mishima à! Em đang nói chuyện với ông Tchang ở điện thoại. Anh biết ông ấy rồi đấy, người gác cổng khu Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên ấy… Có mà, ông gác cổng tòa nhà Mohamet đấy thôi. Ông ấy muốn mời chúng ta đến dự lễ an táng ông ấy vào thứ năm này. Hôm đó không rơi vào ngày mà tân đại diện hãng Coi Thường Cái Chết phải đến cửa hàng mình chứ? A, không, họ sẽ đến vào thứ năm tuần sau. Vậy thì tốt rồi.

Chị lại nói vào máy:

- Alô? Ông Tchang à? Alô… (rồi chị nhận xét trong lúc gác máy). Dây treo cổ, là hạng thường nhất nhưng hiệu quả. Sẽ phải nghĩ đến việc đặt thêm dây gai mới được. Với những ngày lễ đang đến gần… Này, Marilyn, con đến đây đi.

Marilyn Tuvache hiện mười bảy tuổi, uể oải và thân hình buông thả, hai bầu vú nặng nề thả lủng lẳng, nó xấu hổ về thân hình khiến nó trông cồng kềnh. Một chiếc T-shirt phân người nó ra rừng đoạn, in một hình chữ nhật trắng viền đen, trong đó có hàng chữ: “SỐNG LÀ GIẾT NGƯỜI”.

Cái phất trần trên tay, nó uể oải phủi bụi trên gờ một quầy hàng, nơi bày những chiếc dao lam để cắt mạch máu. Một số đã hoen gỉ. Sau những lưỡi dao ấy, một mẩu giấy nhỏ đính kèm có ghi đôi dòng quảng cáo: Dẫu bạn cắt không đủ sâu, thì bạn vẫn sẽ mắc bệnh uốn ván. Người mẹ bảo con gái:

- Đến cửa hàng hoa Tristan & Iseut mua một vòng hoa tang đi, một vòng bé bé thôi nhé! Trên dải băng rôn dán chéo, yêu cầu họ viết: Tưởng nhớ Ngài Tchang, vị khách hàng của chúng tôi. Cửa Hàng Dành Cho Người Ngán Sống kính viếng. Ông ấy chắc sẽ mời rất nhiều gia đình trong tòa nhà Mohamet, họ sẽ nói: “Người gác cổng của chúng ta, ông ấy thế mà không hụt nhỉ.”. Điều ấy ít nhiều sẽ quảng cáo cho chửa hàng nhà mình. Thôi nào! Con lúc nào cũng luôn miệng nói không ngừng: “Con thì sẽ có thể làm được cái gì hả mẹ?” Sau đó con sẽ mang vòng hoa ấy đến đưa cho người gác nghĩa địa mới được chuyển đến.

- Ồ, cái công việc hầu gái này bao giờ cũng dành cho con, bởi con chẳng có tác dụng gì ở đây cả mà! Tại sao họ không đi, họ, bọn con trai nhà mình ấy? Vincent thì đang sáng tạo trong phòng nó, còn Alan thì ra ngoài rồi, nó đang ngây ngất dưới ánh nắng mùa thu. Nó giỡn với gió, trò chuyện với mây. Mười một tuổi đầu, mẹ cho rằng nó thực sự là không được ổn lắm đâu, em con ấy mà. Còn con, đi đi.

Marilyn Tuvache, ngó người đàn ông mà cha nó đang nói chuyện với ở cuối cửa hàng:

- Tại sao những chàng trai đẹp lại không chịu nhìn con? Con rất muốn thu hút họ…

- Sao mà nó lại thộn đến thế không biết, con nhỏ này! Con nghĩ rằng họ đến đây vì chuyện tình yêu à? Thôi, đi đi.

- Còn chúng ta, tại sao chúng ta lại không thể tự sát hả mẹ?

- Mẹ đã nói điều này cho con cả trăm lần rồi: bởi vì điều đó là không thể được. Sau đó thì ai sẽ chăm nom cửa hàng hả? Ở đây, gia đình Tuvache chúng ta có một sứ mệnh đấy! À mà khi mẹ nói chúng ta, thì đương nhiên mẹ đã trừ Alan ra rồi. Thôi, biến đi đi.

- Được thôi… Ơ… vầng…

- Khổ thân con nhỏ…

Người mẹ từ sau quầy bước ra, mủi lòng nhìn đứa con gái nhu nhược rời khỏi cửa hàng:

- Ở tuổi nó, mình cũng thế: lờ đờ và hay càu nhàu, mình cảm thấy ngố cho tới tận lúc gặp được Mishima.

Chị đưa ngón tay quệt ngang một quầy hàng, phủi đi một chút bụi mờ.

- Và khi mình lau dọn nhà, nếu các góc nhà muốn được sạch sẽ thì tự chúng phải xích gần lại…

Chị cầm cây phất trần, bắt đầu lại công việc của con gái và cẩn thận xê dịch những chiếc dao lam.

Ở chân cầu thang dẫn lên căn hộ, bên cạnh quầy hàng tươi, Mishina, mình vận áo gi-lê đang tiếp chuyện một người đàn ông lực lưỡng cao to hơn anh:

- Anh hỏi tôi cái gì đó đặc biệt và rắn rỏi nam tính hả, thì tôi có thể trả lời anh: bộ seppuku mà những kẻ sỗ sang gọi là hara-kiri – thuật ngữ tiếng lóng. Đúng, cái này ấy mà, đương nhiên tôi không cố vấn cho tất cả mọi người đâu bởi đó là một thứ mang tính thể thao, chứ không à? Anh là… Xin thứ lỗi cho tôi, nếu anh đến đây, thì tôi chắc phải nói: “Anh đã từng làm nghề gì?”

- Giáo viên thể dục ở trường trung học Montherland.

- Đấy mà, tôi vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?

- Tôi không sao chịu đựng nổi đám bạn đồng nghiệp lẫn lũ học trò của mình nữa…

- Chuyện đó, lũ trẻ ấy mà, đôi khi khó lắm, Mishima đồng tình. Chúng tôi… tôi thì hiểu lắm, với thằng con út…

- Tôi đã nghĩ đến xăng hoặc chất na-pan…

- A, một sự hiến sinh hùng tráng tại một sân trường, điều ấy cũng không tồi. - Ông chủ cửa hàng đánh giá. - Chúng tôi có tất cả để làm chuyện đó nhưng, nói thẳng ra, bộ seppuku ấy mà… Nhưng tôi nói vậy không phải để moi tiền khách hàng đâu, chính anh mới là người xem xét.

Ông thầy dạy thể dục vệ sinh thân thể lưỡng lự giữa hai lời cố vấn:

- Hiến sinh, hara-kiri…

- Seppuku. - Ông chủ Tuvache chỉnh lại.

- Chuyện này cần nhiều vật liệu lắm à?

- Một áo kimomo Samurai theo khổ người anh. Tôi chắc còn một chiếc cỡ XXL, và đương nhiên phải có một chiếc tanto nữa. Người ta cứ nói dài dòng này nọ, chứ anh xem đây này, rút cục chỉ là một đoản kiếm ngắn. - Mishima Tuvache giảm thiểu bớt đi và gỡ một lưỡi dao trắng treo trên tường xuống (nó cũng khá dài), rồi đặt vào tay vị khách hàng. - Chính tôi tự mài đấy. Sờ vào cái lưỡi cắt này xem. Nó nghiến sâu vào anh cứ như cắt vào khối bơ vậy.

Thầy giáo thể dục lặng ngắm vẻ sáng loáng của lưỡi kiếm và dẩu môi, trong khi Mishima lôi từ trong hộp các-tông ra một chiếc áo kimono, anh trải ra trước mặt khách:

- Thằng con trai lớn của tôi có ý tưởng đính thêm chữ thập bằng lụa đỏ lên áo để đánh dấu chỗ cần phải cắm mũi kiếm, bởi nhiều lúc có người cắm cao quá, trúng xương mỏ ác, và thế là dao không đâm vào được, hoặc lại thấp quá xuống tận bụng. Và thế thì… ngoài việc bị thủng đoạn ruột thừa loằng ngoằng như giun rắn ra, mọi chuyện chẳng ra trò trống gì hết.

- Có đắt không? - Nhà giáo hỏi.

- Tất thảy, ba trăm euro-yens.

- A, cũng là một khoản đấy! Liệu có thể trả…

- Trả góp ấy hả? - Ông chủ hiệu hỏi ngay. - Ở cửa hàng chúng tôi ấy à? Anh không đùa chứ, vậy thì sao lại chẳng cấp thẻ khách hàng trung thành nhỉ?!

- Đó là cả một sự đầu tư mà.

- Vâng, đương nhiên rồi, có tốn hơn một bình na-pan, nhưng nói cho cùng thì đó là khoản chi cuối cùng của anh… Đấy là còn chưa tính đến khía cạnh quý tộc của hành vi tự sát với bộ seppuku ấy. Và tôi nói điều này không hẳn vì cha mẹ đã đặt cho tôi cái tên Mishima đâu.

Khách hàng đắn đo.

- Tôi sợ không có đủ can đảm… - Người thầy bị trầm cảm thú nhận trong lúc ước lượng độ nặng của cây kiếm tanto. Anh không làm dịch vụ tại nhà à?

- Ồ, không. - Ông chủ Tuvache bực mình. - Chúng tôi dẫu sao cũng không phải là kẻ sát nhân. Anh biết không chứ, chuyện này bị cấm đấy. Chúng tôi chỉ cung cấp những thứ cần thiết, còn khách hàng phải tự xoay sở lấy. Đó là chuyện của họ. Chúng tôi ở đây chỉ phục vụ bán những sản phẩm có chất lượng. - Ông chủ hiệu nói tiếp và dẫn khách hàng về phía quầy thu tiền.

Và trong lúc cẩn thận gấp chiếc kimono và đút vào túi đựng cùng cây đoản kiếm, anh tự biện bạch:

- Quá nhiều khách hàng hành sự theo lối a-ma-tơ… anh nên biết rằng có một trăm năm mươi ngàn người mưu mô tự sát thì có đến ba mươi tám ngàn làm không đến nơi đến chốn và kết quả là hỏng việc. Những người này sau đó thường xuyên sống trong tình trạng bệnh tật trên xe lăn, hay bị biến dạng cả đời, trong khi với chúng tôi thì… Những khách hàng tự sát của chúng tôi được bảo hành. Hoặc chết ngay, hoặc được hoàn trả tiền! Thôi đi nào, anh sẽ không phải hối tiếc vì vụ mua bán này đâu, một người lực lưỡng như anh… Anh cứ thở thật sâu một cú và hấp, thế là xong! Hơn nữa, như tôi vẫn thường nói, con người ta chỉ chất có một lần, thế nên hãy làm sao cho đó là một khoảnh khắc không thể quên.

Mishima nhận tiền của thầy giáo thể dục thể thao, rồi khi thối lại tiền, anh nói thêm:

- Này, tôi sẽ tiết lộ cho anh một bí quyết nghề nghiệp…

Ngó xung quanh để kiểm tra, chắc chắn không có ai nghe lỏm, anh giải thích:

- Khi thực hiện chuyện này trong phòng ăn nhà mình, thì anh hãy quỳ xuống sàn nhà và như vậy, cho dù lưỡi dao không cắm thật sâu cho lắm… bởi dẫu sao thì cũng đau đấy…nếu ở trong tư thế quỳ, thì anh sẽ ngã sấp xuống và như vậy nó sẽ giúp lưỡi kiếm cắm phập đến tận chuôi. Và khi người ta phát hiện ra, cảnh tượng đó sẽ khiến lũ bạn anh sững sờ đấy! Anh không có bạn à? Thế thì nó sẽ khiến bác sĩ pháp y kinh ngạc, ông ta hẳn sẽ thốt lên: “Chàng này quả là rắn rỏi can trường!”

- Cám ơn. - Vị khách hàng nói, bị suy sụp hẳn do động tác cuối cùng phải thực hiện.

- Không có gì, đó là công việc của chúng tôi thôi mà. Sẵn sàng phục vụ khách hàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3