Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 05

5.

- Lucrèce à! Em có thể đến đây được không?!

Phu nhân Tuvache xuất hiện, mở một cánh cửa khuất dưới cầu thang, phía cuối cửa hàng. Một chiếc mặt nạ chống gaz trùm kín mặt chị từ yết hầu lên tận đỉnh đầu. Những vòm kính tròn nằm kín các bên, trên đầu và trước miệng, một cái ống lọc to tướng khiến chị mang vẻ của một con ruồi đang loạn trí.

Mình vẫn khoác áo blu trắng, trong lúc đến bên chồng - người vừa gọi chị lên - chị tháo găng tay phẫu thuật bằng cao su ra. Anh lúc này giải thích cho chị trước một nữ khách hàng:

- Bà đây muốn một thứ gì đó nữ tính.

- Uôm-uôm-uôm, oa-oa-oa! - Khuôn mặt ruồi của phu nhân Tuvache kêu u u, rồi nhận ra mình vẫn đang đeo máy bảo vệ phòng chống, chị liền gỡ đám nai nịt cồng kềnh ra khỏi đầu và mặt nạ chống gaz trên tay, chị tiếp tục. - A, cái gì đó nữ tính hả, thì chỉ có độc dược thôi! Có điều còn có thứ nữ tính hơn nhiều nữa đấy. Đúng lúc quá, tôi đang chế biến phía sau bếp đây…

Chị cởi luôn cả cúc áo blu ra và đặt đám dây nhợ lỉnh kỉnh lên mặt quầy gần két thu tiền:

- Một độc dược ư… Tôi có thể cho bà được thứ gì nhỉ? Thế bà thích loại độc tiếp xúc trực tiếp – sờ vào nó, bà chết liền - hay loại để hít, để uống?

- Ơ… - Bà khách không ngờ đến câu hỏi kiểu này, ấp úng đáp lại. - Thế loại nào tốt hơn?

- Tiếp xúc trực tiếp, loại này thì nhanh… - Lucrèce giải thích. - Chúng tôi có A-xít Lươn xanh lam, Nọc ếch cốm, Sao buổi tối, Đòn cân các Thánh thần, Chất đông phiền muộn, Hãi hùng xám, Dầu ngất, Nọc cá nheo… Hiện thời cửa hàng không có đủ hết các loại này. Một số khác có ở quầy hàng tươi, chị nói khi đứng trước một kệ hàng trưng đầy vô số những chai lọ thủy tinh.

- Để hít ấy mà, chất này có hình dạng như thế nào?

- Hết sức đơn giản, bà mở nút và hít những gì chứa bên trong. Đó có thể là Vũ điệu điên, Khí thở của người treo cổ, Mây trắng, là độc tố của Mắt giết người, là Gió sa mạc…

- A, tôi chẳng còn biết chọn loại nào cả. Tôi làm phiền bà quá. - Bà khách bối rối xin lỗi.

- Ồ, có gì đâu. - Bà chủ hiệu ra vẻ thông cảm. - Đắn đo là lẽ thường thôi. Nếu không, về loại uống, chúng tôi có Mật ong chóng mặt, nó khiến cho da đỏ rực lên, bởi người dùng loại này sẽ toát mồ hôi ra máu.

Bà khách dẩu môi.

- Nói cho nhanh nhé, thế vì lý do gì? - Lucrèce chất vấn.

- Tôi không sao khuây khỏa nổi sau cái chết của một người thân, người mà lúc nào tôi cũng nghĩ tới. Và thế là, khi đến mua đồ ở cửa hàng bà đây, tôi thấy chỉ còn mỗi giải pháp này để quên họ đi.

- Thế à? Vậy tôi khuyên bà dùng Strychnine. Đó là chất lọc từ hạt mã tiền. Ngay khi vừa nuốt vào, nó sẽ khiến ta mất trí nhớ… Như thế, bà sẽ không còn đau đớn lẫn tiếc nuối chi hết… Sau đó, bệnh bại liệt sẽ phát triển và người bị nhiễm độc sẽ chết do ngạt thở mà chẳng còn nhớ gì cả. Chất này đúng là hợp với bà quá rồi còn gì.

- Hạt mã tiền… - Bà già mang tang nhắc lại đồng thời dùng gan bàn tay xoa cặp mí mệt mỏi.

- Nhưng nếu bà muốn nghiền ngẫm một lần cuối cùng, - Lucrèce gợi ý. - thì bà cũng có thể tự chế biến độc dược cho mình. Nhiều phụ nữ thích ý tưởng nung nấu nỗi đau khổ của mình khi tự tay chuẩn bị cái chết. Ví như nhựa cây dương địa hoàng chẳng hạn. Trong một cái cối, bà đem tán nhỏ các cánh hoa này - loại này chúng tôi có ở quầy hàng tươi… Bà thấy đấy, chính là các chùm hoa hình các ngón tay rụng, chúng giống hệt những bàn tay người èo uột chất đống. Khi chất đó đã được tán mịn, bà cho trộn với nước và đun sôi lên. Sau đó để nguội - đủ thời gian để bà hỷ mũi và thảo một bức thư giải thích hành động của mình, rồi bà đem lọc. Lại đun tiếp cho bay hết nước. Như vậy, bà sẽ có được một chất muối tinh trong suốt và sẽ uống nó. Lợi thế của loại này là rẻ bèo: chỉ hai euros rưỡi một bó thôi! Chúng tôi cũng có cành mã tiền để chế chất độc cu-ra, quả ô-rô đen để chế chất lợi tiểu và làm giãn động mạch vành…

Bà khách choáng váng bởi hàng loạt chất được kê khai, nên không biết suy nghĩ ra sao:

- Nếu là bà thì bà dùng loại nào?

- A, tôi ấy hả, tôi không biết. - Lucrèce đáp với vẻ tiếc nuối.

Và cặp mắt đẹp nghiêm trầm của chị đọng lại, như thể chị đang nhìn vào một cõi xa xăm trước mặt. Có vẻ như chị không còn ở trong cửa hiệu của mình nữa.

- Chúng tôi cũng vậy thôi, cũng bị trầm uất và có đủ các lý do để tung hô hết đi, nhưng chúng tôi không thể thưởng thức các sản phẩm của mình hoặc nếu không người cuối cùng trong số chúng tôi được nhâm nhi sẽ phải đóng ri đô sắt lại vĩnh viễn mất, thế khách hàng, họ sẽ làm thế nào chứ?

Rồi phu nhân Tuvache quay trở lại với thực tế:

- Điều mà tôi biết, đó là chất cynaure làm khô lưỡi và gây cảm giác khó chịu… Vậy nên tôi ấy mà, khi chế món này, tôi thường bỏ thêm vào một vài lá bạc hà để tạo cảm giác mát mẻ cho miệng… Đó là mẹo phụ thêm của cửa hàng chúng tôi. Ngoài ra, chúng tôi cũng có món cốc - tai trong ngày nữa! Sáng nay tôi đã chế món gì ấy nhỉ?

Chị quay lại ngó tấm bảng, treo trên nắm đấm cửa sổ, trên đó có hàng chữ viết bằng phấn: Hàng Cát.

- A, phải rồi! Món Hàng Cát! Sao tôi không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ? Không biết dạo này đầu óc tôi để đâu không biết. Bà, thưa bà kính mến, bà vẫn đắn đo giữa Tiếp xúc trực tiếp, Hít, hay Uống, thì chất này được pha trộn cả ba loại: Cây cà dược, Chất đông phiền muộn phiền muộn và Gió sa mạc. Như vậy, vào giây phút cuối cùng cho dù bà có lựa chọn giải pháp nào: Uống cốc- tai, sờ hay hít thì nó đều hiệu nghiệm cả.

- Ờ… vậy… được thôi, tôi sẽ lấy loại này. - Bà khách quyết định.

- Bà sẽ không phải hối tiếc gì đâu. A, sao mà tôi thộn thế nhỉ, suýt nữa thì tôi đã nói: “Bà dùng rồi nói cho tôi biết kết quả nhé!” mới chết chứ. Chính thằng nhỏ này khiến tôi phát điên! Lucrèce nghiến răng cằn nhằn và hất cằm về phía Alan đang đứng đó, hai chân chụm gót, tay đặt trên đầu, ngay trước góc quầy bày các loại dây thong lọng. Bà có con cái chứ, thưa bà?

- Chính vậy, tôi đã có một đứa… Hôm nọ, nó đã đến đây mua của bà một viên đạn dài 22 ly cỡ nhỏ.

- À.

- Nó nhìn đâu cũng toàn thấy màu đen. Tôi thực chưa bao giờ biết cách đem lại niềm vui sống và hạnh phúc cho nó…

- Ờ thì… Chúng tôi ấy mà, về chuyện này, chúng tôi cũng chẳng thể nói được gì nhiều về thằng con út… - Phu nhân Tuvache lấy làm phiền muộn. - Nó nhìn cuộc sống đâu cũng chỉ màu hồng, bà có hiểu nổi không chứ? Như thể có cái gì đó hay hớm lắm ở đó vậy! Chúng tôi không biết đã làm gì mà thành ra nông nỗi này. Tuy nhiên, tôi đảm bảo với bà rằng chúng tôi đã nuôi dạy nó hệt như hai đứa kia, chúng nó bị trầm uất theo đúng lẽ phải thế, trong khi đó thì nó, lúc nào cũng chỉ ghi nhận mặt tốt của mọi vấn đề. - Lucrèce thở hắt ra và giơ một bàn tay đang lẩy bẩy vì phẫn nộ lên quá đầu. - Chúng tôi ép nó xem chương trình thời sự trên truyền hình để mong nó nhìn đó làm tổn hại tinh thần, nhưng giả như có một máy bay chở hai trăm năm mươi hành khách bị nổ và có đến hai trăm bốn mươi bảy người tử nạn, thì nó chỉ lưu lại con số người sống sót mà thôi! - Rồi chị bắt chước nó. - “Ô, mẹ ơi, mẹ thấy cuộc sống nhộn đấy chứ hả mẹ, có ba người rơi từ trên trời xuống mà họ lại chẳng sao cả.” Cùng với chồng, chúng tôi không còn chịu nổi nữa. Tôi cam đoan với bà rằng nhiều lúc, chúng tôi ấy mà, cũng muốn dùng quách chất Hàng Cát nếu như chúng tôi không phải chăm nom cái cửa hàng này.

Bà khách hồi hộp tiến gần lại chỗ Alan:

- Nó bị phạt à?…

Thằng nhỏ quay mái đầu xoăn và vàng tơ của nó về phía bà ta. Một miếng băng dính rộng bịt chặt miệng đứa trẻ. Trên miếng băng hồng, một nụ cười nhạo thâm ác và một cái lưỡi thè ra – được nguệch ngoạc bằng bút vẽ với những khóe mép nhệch về phía dưới – khiến nó có vẻ rất cau có.

Mẹ nó, vừa gói lọ thủy tinh Hàng Cát, vửa giải thích cho bà khách:

- Chính anh trai nó, Vincent, đã vẽ bộ mặt nhăn nhó đó. Còn tôi ấy à, tôi thật không ưng để nó trưng ra cái lưỡi thè dài như vậy đâu, nhưng thế vẫn còn hay hơn là suốt ngày nghe nó cười phớ lớ rằng cuộc sống mới tuyệt diệu làm sao…

Bà khách nhìn chằm chằm vào miếng băng. Theo hình nếp gấp của miếng băng dính dán ở môi, người ta thấy rõ rằng dưới chiếc mặt nạ được vẽ nhăn nhó kia, đứa trẻ đang tủm tỉm cười. Lucrèce chìa túi hàng cho bà khách:

- Nó bị phạt đấy. Ở trường, khi được hỏi những người tự vẫn là người như thế nào, thì nó trả lời: “Cư dân của nước Thụy Sỹ[1]…”

[1] Tác giả chơi chữ đồng âm khác nghĩa: Suicide: Người tự tử, Suisse: Người Thụy Sỹ. (Những chú thích trong truyện là của người dịch.)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3